Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-185
Chương 185: Ác Nữ Chu Vũ
Thiên Tiếu đặt đồ ăn xuống bàn, nhưng hắn hôm nay không muốn ăn mà đi quyết định đi thăm Cầm Vân Ca. Lúc này nàng hắn phải đang rất buồn, ân oán tình thù thế nào thì khi người chết đi vẫn chỉ còn thương tiếc.
Cởi bỏ tạp dề hắn nhẹ giọng:
“Mọi người dùng bữa, ta có chút chuyện phải đi.”
Thiên Tiếu rời đi rồi thì Miêu Bích Hà chỉ biết dõi theo, khi mà hắn khuất bóng hẳn thì nàng mới hỏi:
“Ngươi nói chuyện như thế có thể sốc lại tinh thần của hắn, nhưng ta sợ hắn sẽ nghĩ nhiều, về sau có lẽ sợ sẽ suy nghĩ cực đoan.”
Băng Mị nheo mày đặt bát xuống thẳng thắn:
“Thế giới này không có nhiều chỗ cho sự nhân từ như thế đâu, đặc biệt là kiểu nhân từ của hắn. Không ai ép hắn về hướng tiêu cực cả, nhưng mạo hiểm đi truy sát đám tội phạm truy nã đã là quá đủ rồi. Nếu hắn theo hướng cực đoan thì ta cũng ủng hộ, chú ý đến những người bên cạnh đã quá mất thời gian rồi.”
Chu Vũ nhìn Băng Mị khẽ hỏi:
“Ta có thể biết rằng những gì ngươi nói khi nãy là thật hay giả?”
Băng Mị liếc nàng:
“Cụ thể là chuyện nào, cái chuyện sẵn sàng vứt bỏ hắn đúng không?”
Chu Vũ gật đầu:
“Ngươi sẽ làm thế thật phải không?”
Băng Mị lạnh lùng:
“Ta muốn chấp nhận thử thách, tuy nhiên như thế không có nghĩa ta không nhớ nhà, về khoản này ta chẳng khác gì các ngươi. Đánh bại hắn thì Lý Nhã Lan sẽ chết, hắn có thể sẽ trở mặt với ta, nhưng so với việc được trở về quê hương thì chẳng chính là gì cả.”
Chu Vũ cười:
“Ngươi thật lạnh lùng.”
Băng Mị cười nhếch mép:
“Nếu hắn không còn quan trọng thì giao ước của hai chúng ta cũng chẳng còn, người nhà ngươi sẽ vĩnh viễn không còn quay lại. Ta tự tin rằng học tỷ còn có thể ác hơn ta nhiều, nếu không thì trận chiến này đã hoàn toàn không xảy ra.”
Hai người nói chuyện nhưng Miêu Bích Hà không hiểu ý của họ, cùng một phe đồng đội lại giống như đang ở thế giới khác. Càng lúc nàng lại càng muốn IQ của mình cao lên, nhưng nàng không biết rằng chuyện này IQ có cao nàng cũng không thể biết được.
Nàng hỏi:
×
— QUẢNG CÁO —
“Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra, có ai giải thích cho ta được không.”
Băng Mị bình thản:
“Chiến tranh giữa hai quốc gia thực chất do chính Chu Vũ tạo ra.”
“Cái gì? Nhưng bằng cách nào cơ chứ?”
Miêu Bích Hà thất thanh hét lên, ánh mắt nhìn về Chu Vũ giống như nhìn thấy ác ma vậy. Ở ngoài cửa Thiên Tiếu để quên đồ, hắn chợt nhớ đi viếng thì phải thay đồ đoàng hoàng, không nghĩ tới lại nghe thấy thứ không cần nghe.
Băng Mị mỉm cười:
“Ta phát hiện chuyện Cầm Vân Ca cùng những người khác sắp xếp để Thiên Tiếu ngủ với một cô gái. Người này thực ra chúng ta đều nghe qua rồi, chính là người đang quỳ ở cổng kinh thành, Thiên Tiếu đến giờ chắc chắn vẫn chưa biết cái quỷ gì cả.”
Miêu Bích Hà giật mình:
“Vĩnh Hà tỷ trong miệng Thiên Tiếu chính là Cầm Vĩnh Hà, bọn họ to gan đến mức sắp xếp cả Hồn Thần. Nhưng nàng ta làm sao lại bị bọn họ sắp xếp cơ chứ.”
Chu Vũ cười nhạt:
“Thôi để ta nói đi.”
Nàng sau đó bắt đầu kể, hóa ra bọn họ rất cẩn thận nhưng vẫn còn sơ sót, phòng khách nhà tên tội phạm kia vẫn còn ghi hình bị cảnh sát thu giữ. Chu Vũ lấy được bằng chứng từ tay người quen của nàng, chuyện đó với người khác khó nhưng với nàng là điều đơn giản.
Thủy Thần hồi trước lúc còn là thái tử của Thủy Châu Đế Quốc liền đến thăm Thanh Long Đế Quốc. Người này vừa nhìn thấy Phụng Hậu liền yêu say đắm, từ đó theo đuổi rất lâu, về sau thậm chí còn thuyết phục được Thủy Hoàng lúc đó đặt hôn ước.
Thanh Long Đế Quốc thời của tiên đế còn chưa lớn mạnh, dù hắn là hoàng đế tốt nhưng chỉ nhiêu đó chưa đủ. Ba đời trước đều là hôn quân, khiến cho Thành Long Đế Quốc từ kẻ đứng đầu dần chùn bước, tiên đế làm hết sức nên Thanh Long Đế Quốc mới còn trong hàng ngũ Tứ Đại Quốc.
Tiên đế còn không thể nào trở thành Hồn Thần, cũng vì thế khiến nhiều kẻ phản loạn xuất hiện. Thế nên khi đang ở đỉnh cao như Thủy Châu Đế Quốc đề nghị hôn ước chỉ đành chấp nhận.
Nữ hoàng nên nắm quyền liền dựa theo luật của Thanh Long Đế Quốc xóa bỏ hôn ước, để giữ cho Thủy Châu Đế Quốc không nổi điên nàng chưa từng lập hậu, quan chức trong triều cũng không dám đề cập tới.
Còn lý do nàng ta bị sắp xếp bởi nàng đang trong giai đoạn hóa phàm, đây là chuyện tất cả các thành viên trong tứ đại gia tộc phải trải qua. Diệt Thiên Thần Quân trao cho họ sức mạnh, cũng để lại thử thách bắt họ phải vượt qua.
Có ba lần họ phải trải qua hóa phàm, lần đầu là khi đạt Hồn Thánh Nhất Trọng, một tháng phải hóa phàm ba ngày là đầu tháng, giữa tháng và cuối tháng trong thời gian này sẽ mất đi toàn bộ tu vi trở thành thường nhân. Ngày cụ thể thì nhờ mặt trăng xác định, hai ngày đầu và cuối là ngày Nguyệt Thực, ngày còn lại là khi trăng tròn.
Tiếp theo là khi đạt Hồn Thánh Cửu Trọng, hai ngày là đầu tháng sẽ là khoảng thời gian bị phàm hóa. Cuối cùng là đẳng cấp của Phụng Hậu hiện tại Hồn Thần Tứ Trọng, nàng buộc phải trải qua hóa phàm một ngày trăng tròn, có thể tự phong ấn để trải nghiệm thêm.
Mục đích của hóa phàm chính là tìm ra chân lý cuộc sống, nếu thất bại thì sẽ vĩnh viễn ở trong cảnh giới đó. Ba thứ phải trải qua bao gồm, chân lý tình thân thứ dễ vượt qua nhất, chân lý tình bạn là cái tiếp theo, tiên đế quá đa nghi nên cả đời vĩnh viễn không hiểu được bằng hữu thật sự là gì, cuối cùng là tình yêu đích thực.
Bí mật này Cầm Vân Ca biết được nên lợi dụng cho kế hoạch to gan của nàng ta. Cầm Vân Ca muốn dùng cách này ép Phụng Hậu về chung chiến tuyến, kết quả là nàng đã thành công.
×
— QUẢNG CÁO —
Miêu Bích Hà ngắt lời:
“Nàng ta biết được chuyện này thì ngươi làm sao biết được?”
Chu Vũ mỉm cười:
“Nhờ một người có năng lực đọc ý nghĩ của kẻ khác trong lúc say xỉn đã cho ta biết, lão sư thử đoán xem người đó là ai.”
Miêu Bích Hà thở sâu một hơi, từ rất lâu, trước cả khi gặp được Chu Vũ lần đầu nàng đã biết người của hoàng tộc tứ đại đế quốc. Chuyện này nàng biết cũng do tình cờ thôi, chứ không phải do nàng ta cố gắng tìm hiểu hay gì.
Lúc Huyền Vũ Hoàng Tộc tiếp lấy nàng và cha đến mừng thọ Hoàng Thái Hậu của họ thì có một thành viên hoàng tộc nghĩ đến chuyện đó. Từ giây phút đó nàng trở thành một trong rất ít những người biết được bí mất động trời này, bí mật này cũng giải thích tại sao người của hoàng tộc luôn phải bồi dưỡng rất nhiều thân tín từ khi còn bé.
Khi tu vi biến mất thì không nhiều người bọn họ có thể tin tưởng, phương pháp tốt nhất là ẩn nấp, cách ẩn nấp tốt nhất chính là trà trộn vào nhân gian trở thành người thường thật sự.Từ đó bọn họ rất có thể một công đôi việc, vừa trốn được lại còn ngộ ra chân lý nếu may mắn, chỉ cần có thân tín đi theo bảo vệ là được rồi.
Miêu Bích Hà thở dài:
“Thế hóa ra ta là đồng phạm của ngươi sao?”
Chu Vũ lắc đầu:
“Ngài nói gì thế, kể cả ta không biết chuyện đó đi chăng nữa thì việc điều tra của ta vẫn rất dễ dàng. Bởi ta có hình ảnh Phụng Hậu đã mặc đồ bay xuyên nóc nhà mà đi, trên giường vẫn còn sót lại quần lót nam nhân, không ngốc liền có thể hiểu được.”
Kết quả của chiến này là thế nào thì dùng bàn chân cũng có thể nghĩ ra, chắc chắn Thủy Thần khi biết được người thương mất trinh tiết đã hoàn toàn phát điên. Thế nên cuộc chiến này mới xảy ra, tất cả đều do Chu Vũ ra tay.
Miêu Bích Hà nhíu mày:
“Một người cẩn thận như ngươi sao có thể để bản thân gặp nguy hiểm như thế.”
Chu Vũ cười nhạt:
“Chuyện đó đương nhiên rồi, ta thừa biết nếu đánh bình thường cấp độ Hồn Hoàng chúng ta sẽ thắng gần hết. Để chắc thắng ta đã bỏ ra một thứ rất hấp dẫn để dụ Lý Chiêu Hoàng về gần đây, thế là khả năng chiến thắng sẽ là chắc chắn. Ngoài ra thông qua Băng Mị ta đã biết được Bí Thuật của Thiên Tiếu, căn bản chẳng có gì bất ngờ trong cuộc chiến này, ngoài việc chiến thắng còn dễ dàng hơn ta nghĩ.”
Mười phút sau Thiên Tiếu ngồi ngoài ghế đá, vuốt ngực, hắn chuẩn bị mở miệng thì đã có một giọng nói vang lên.
“Sợ quá nhỉ.”
Hắn quay về đằng sau thì há hốc mồm.
Thiên Tiếu đặt đồ ăn xuống bàn, nhưng hắn hôm nay không muốn ăn mà đi quyết định đi thăm Cầm Vân Ca. Lúc này nàng hắn phải đang rất buồn, ân oán tình thù thế nào thì khi người chết đi vẫn chỉ còn thương tiếc.
Cởi bỏ tạp dề hắn nhẹ giọng:
“Mọi người dùng bữa, ta có chút chuyện phải đi.”
Thiên Tiếu rời đi rồi thì Miêu Bích Hà chỉ biết dõi theo, khi mà hắn khuất bóng hẳn thì nàng mới hỏi:
“Ngươi nói chuyện như thế có thể sốc lại tinh thần của hắn, nhưng ta sợ hắn sẽ nghĩ nhiều, về sau có lẽ sợ sẽ suy nghĩ cực đoan.”
Băng Mị nheo mày đặt bát xuống thẳng thắn:
“Thế giới này không có nhiều chỗ cho sự nhân từ như thế đâu, đặc biệt là kiểu nhân từ của hắn. Không ai ép hắn về hướng tiêu cực cả, nhưng mạo hiểm đi truy sát đám tội phạm truy nã đã là quá đủ rồi. Nếu hắn theo hướng cực đoan thì ta cũng ủng hộ, chú ý đến những người bên cạnh đã quá mất thời gian rồi.”
Chu Vũ nhìn Băng Mị khẽ hỏi:
“Ta có thể biết rằng những gì ngươi nói khi nãy là thật hay giả?”
Băng Mị liếc nàng:
“Cụ thể là chuyện nào, cái chuyện sẵn sàng vứt bỏ hắn đúng không?”
Chu Vũ gật đầu:
“Ngươi sẽ làm thế thật phải không?”
Băng Mị lạnh lùng:
“Ta muốn chấp nhận thử thách, tuy nhiên như thế không có nghĩa ta không nhớ nhà, về khoản này ta chẳng khác gì các ngươi. Đánh bại hắn thì Lý Nhã Lan sẽ chết, hắn có thể sẽ trở mặt với ta, nhưng so với việc được trở về quê hương thì chẳng chính là gì cả.”
Chu Vũ cười:
“Ngươi thật lạnh lùng.”
Băng Mị cười nhếch mép:
“Nếu hắn không còn quan trọng thì giao ước của hai chúng ta cũng chẳng còn, người nhà ngươi sẽ vĩnh viễn không còn quay lại. Ta tự tin rằng học tỷ còn có thể ác hơn ta nhiều, nếu không thì trận chiến này đã hoàn toàn không xảy ra.”
Hai người nói chuyện nhưng Miêu Bích Hà không hiểu ý của họ, cùng một phe đồng đội lại giống như đang ở thế giới khác. Càng lúc nàng lại càng muốn IQ của mình cao lên, nhưng nàng không biết rằng chuyện này IQ có cao nàng cũng không thể biết được.
Nàng hỏi:
×
— QUẢNG CÁO —
“Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra, có ai giải thích cho ta được không.”
Băng Mị bình thản:
“Chiến tranh giữa hai quốc gia thực chất do chính Chu Vũ tạo ra.”
“Cái gì? Nhưng bằng cách nào cơ chứ?”
Miêu Bích Hà thất thanh hét lên, ánh mắt nhìn về Chu Vũ giống như nhìn thấy ác ma vậy. Ở ngoài cửa Thiên Tiếu để quên đồ, hắn chợt nhớ đi viếng thì phải thay đồ đoàng hoàng, không nghĩ tới lại nghe thấy thứ không cần nghe.
Băng Mị mỉm cười:
“Ta phát hiện chuyện Cầm Vân Ca cùng những người khác sắp xếp để Thiên Tiếu ngủ với một cô gái. Người này thực ra chúng ta đều nghe qua rồi, chính là người đang quỳ ở cổng kinh thành, Thiên Tiếu đến giờ chắc chắn vẫn chưa biết cái quỷ gì cả.”
Miêu Bích Hà giật mình:
“Vĩnh Hà tỷ trong miệng Thiên Tiếu chính là Cầm Vĩnh Hà, bọn họ to gan đến mức sắp xếp cả Hồn Thần. Nhưng nàng ta làm sao lại bị bọn họ sắp xếp cơ chứ.”
Chu Vũ cười nhạt:
“Thôi để ta nói đi.”
Nàng sau đó bắt đầu kể, hóa ra bọn họ rất cẩn thận nhưng vẫn còn sơ sót, phòng khách nhà tên tội phạm kia vẫn còn ghi hình bị cảnh sát thu giữ. Chu Vũ lấy được bằng chứng từ tay người quen của nàng, chuyện đó với người khác khó nhưng với nàng là điều đơn giản.
Thủy Thần hồi trước lúc còn là thái tử của Thủy Châu Đế Quốc liền đến thăm Thanh Long Đế Quốc. Người này vừa nhìn thấy Phụng Hậu liền yêu say đắm, từ đó theo đuổi rất lâu, về sau thậm chí còn thuyết phục được Thủy Hoàng lúc đó đặt hôn ước.
Thanh Long Đế Quốc thời của tiên đế còn chưa lớn mạnh, dù hắn là hoàng đế tốt nhưng chỉ nhiêu đó chưa đủ. Ba đời trước đều là hôn quân, khiến cho Thành Long Đế Quốc từ kẻ đứng đầu dần chùn bước, tiên đế làm hết sức nên Thanh Long Đế Quốc mới còn trong hàng ngũ Tứ Đại Quốc.
Tiên đế còn không thể nào trở thành Hồn Thần, cũng vì thế khiến nhiều kẻ phản loạn xuất hiện. Thế nên khi đang ở đỉnh cao như Thủy Châu Đế Quốc đề nghị hôn ước chỉ đành chấp nhận.
Nữ hoàng nên nắm quyền liền dựa theo luật của Thanh Long Đế Quốc xóa bỏ hôn ước, để giữ cho Thủy Châu Đế Quốc không nổi điên nàng chưa từng lập hậu, quan chức trong triều cũng không dám đề cập tới.
Còn lý do nàng ta bị sắp xếp bởi nàng đang trong giai đoạn hóa phàm, đây là chuyện tất cả các thành viên trong tứ đại gia tộc phải trải qua. Diệt Thiên Thần Quân trao cho họ sức mạnh, cũng để lại thử thách bắt họ phải vượt qua.
Có ba lần họ phải trải qua hóa phàm, lần đầu là khi đạt Hồn Thánh Nhất Trọng, một tháng phải hóa phàm ba ngày là đầu tháng, giữa tháng và cuối tháng trong thời gian này sẽ mất đi toàn bộ tu vi trở thành thường nhân. Ngày cụ thể thì nhờ mặt trăng xác định, hai ngày đầu và cuối là ngày Nguyệt Thực, ngày còn lại là khi trăng tròn.
Tiếp theo là khi đạt Hồn Thánh Cửu Trọng, hai ngày là đầu tháng sẽ là khoảng thời gian bị phàm hóa. Cuối cùng là đẳng cấp của Phụng Hậu hiện tại Hồn Thần Tứ Trọng, nàng buộc phải trải qua hóa phàm một ngày trăng tròn, có thể tự phong ấn để trải nghiệm thêm.
Mục đích của hóa phàm chính là tìm ra chân lý cuộc sống, nếu thất bại thì sẽ vĩnh viễn ở trong cảnh giới đó. Ba thứ phải trải qua bao gồm, chân lý tình thân thứ dễ vượt qua nhất, chân lý tình bạn là cái tiếp theo, tiên đế quá đa nghi nên cả đời vĩnh viễn không hiểu được bằng hữu thật sự là gì, cuối cùng là tình yêu đích thực.
Bí mật này Cầm Vân Ca biết được nên lợi dụng cho kế hoạch to gan của nàng ta. Cầm Vân Ca muốn dùng cách này ép Phụng Hậu về chung chiến tuyến, kết quả là nàng đã thành công.
×
— QUẢNG CÁO —
Miêu Bích Hà ngắt lời:
“Nàng ta biết được chuyện này thì ngươi làm sao biết được?”
Chu Vũ mỉm cười:
“Nhờ một người có năng lực đọc ý nghĩ của kẻ khác trong lúc say xỉn đã cho ta biết, lão sư thử đoán xem người đó là ai.”
Miêu Bích Hà thở sâu một hơi, từ rất lâu, trước cả khi gặp được Chu Vũ lần đầu nàng đã biết người của hoàng tộc tứ đại đế quốc. Chuyện này nàng biết cũng do tình cờ thôi, chứ không phải do nàng ta cố gắng tìm hiểu hay gì.
Lúc Huyền Vũ Hoàng Tộc tiếp lấy nàng và cha đến mừng thọ Hoàng Thái Hậu của họ thì có một thành viên hoàng tộc nghĩ đến chuyện đó. Từ giây phút đó nàng trở thành một trong rất ít những người biết được bí mất động trời này, bí mật này cũng giải thích tại sao người của hoàng tộc luôn phải bồi dưỡng rất nhiều thân tín từ khi còn bé.
Khi tu vi biến mất thì không nhiều người bọn họ có thể tin tưởng, phương pháp tốt nhất là ẩn nấp, cách ẩn nấp tốt nhất chính là trà trộn vào nhân gian trở thành người thường thật sự.Từ đó bọn họ rất có thể một công đôi việc, vừa trốn được lại còn ngộ ra chân lý nếu may mắn, chỉ cần có thân tín đi theo bảo vệ là được rồi.
Miêu Bích Hà thở dài:
“Thế hóa ra ta là đồng phạm của ngươi sao?”
Chu Vũ lắc đầu:
“Ngài nói gì thế, kể cả ta không biết chuyện đó đi chăng nữa thì việc điều tra của ta vẫn rất dễ dàng. Bởi ta có hình ảnh Phụng Hậu đã mặc đồ bay xuyên nóc nhà mà đi, trên giường vẫn còn sót lại quần lót nam nhân, không ngốc liền có thể hiểu được.”
Kết quả của chiến này là thế nào thì dùng bàn chân cũng có thể nghĩ ra, chắc chắn Thủy Thần khi biết được người thương mất trinh tiết đã hoàn toàn phát điên. Thế nên cuộc chiến này mới xảy ra, tất cả đều do Chu Vũ ra tay.
Miêu Bích Hà nhíu mày:
“Một người cẩn thận như ngươi sao có thể để bản thân gặp nguy hiểm như thế.”
Chu Vũ cười nhạt:
“Chuyện đó đương nhiên rồi, ta thừa biết nếu đánh bình thường cấp độ Hồn Hoàng chúng ta sẽ thắng gần hết. Để chắc thắng ta đã bỏ ra một thứ rất hấp dẫn để dụ Lý Chiêu Hoàng về gần đây, thế là khả năng chiến thắng sẽ là chắc chắn. Ngoài ra thông qua Băng Mị ta đã biết được Bí Thuật của Thiên Tiếu, căn bản chẳng có gì bất ngờ trong cuộc chiến này, ngoài việc chiến thắng còn dễ dàng hơn ta nghĩ.”
Mười phút sau Thiên Tiếu ngồi ngoài ghế đá, vuốt ngực, hắn chuẩn bị mở miệng thì đã có một giọng nói vang lên.
“Sợ quá nhỉ.”
Hắn quay về đằng sau thì há hốc mồm.
Bình luận facebook