Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-225
Chương 225: Chuyện đàn ông
Ngày đầu tiên tất cả bọn họ đã đón tiếp 120 cánh cổng từ Hư Không Giới tấn công qua đây, đến khi tất cả sức cùng lực kiệt mới dừng lại. Phương pháp để dừng lại cũng đơn giản, cho mấy chục cái Long Vệ có tu vi cao đi vào khu vực này cổng từ bên kia liền thôi mở.
Hắc Tử Nghiên đôi mắt khôi phục bình thường, nàng vui vẻ nói:
“Bốn chục ngàn điểm, đổi lấy cái gì, hay tăng tu vi lên nhỉ.”
Thiên Tiếu vội vàng ngăn cản:
“Trong tuần đầu tiên không ai được phép tăng tu vi, chỉ được phép tăng chiến lực thôi. Với lại phải để dành điểm số để chúng ta có thể tự mình mở cổng. Khi có biến lập tức tăng tu vi lên cao để đối phó, kế hoạch của ta sắp xếp tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm gián đoạn.”
Nói xong hắn quay sang phía Chiến Vũ Thiên Nhân hỏi:
“Đội trưởng thấy được không?”
Chiến Vũ Thiên Nhân gật đầu:
“Đúng, chúng ta không được làm hư kế hoạch, các vị đội trưởng khác cũng thấy thế chứ.”
Hắn hỏi thừa, nhưng cũng không trách hắn được bởi hắn không biết quan hệ của Thiên Tiếu với mấy người kia. Hai chị em Tống gia không thân với Thiên Tiếu nhưng họ lại nghe lệnh của Cầm Vĩnh Hà nên chắc chắn sẽ không phản đối.
Thiên Tiếu lại nói:
“Chúng ta nên để dành khoảng 300 ngàn điểm quân công, bằng đó là vừa đủ để chúng ta lên cấp 50. Với sức chiến đấu của đội trưởng và đội phó đủ để chúng ta đối mặt với các tình huống bất ngờ rồi.”
Chiến Vũ Thiên Nhân gật đầu:
“Đúng, ta hoàn toàn không có ý kiến, Thiên Tiếu nói không sai chút nào, rất đúng ý của ta.”
Thiên Tiếu cười nói:
“Đội trưởng vừa anh dũng, vừa thông minh tất nhiên sẽ đưa ra lựa chọn chính xác rồi.”
Băng Mị từ trong giới chỉ lấy ra một một ít đan được rồi nói:
“Mấy thứ này có bán ở bên trong cửa hàng nhưng thứ gì mà tự chế được tốt nhất không nên phí điểm. Trong đây có Minh Mẫn Đan, nó có tác dụng khiến chúng ta tỉnh táo không mệt mỏi, thời gian tác dụng là một ngày, cứ hết ngày chúng ta liền dùng.”
Cầm Vĩnh Hà ngạc nhiên:
“Có loại đan dược thần kỳ như vậy sao?”
Thiên Tiếu vội ngăn cản:
“Tốt nhất đừng dùng đan dược, tác dụng mạnh nhưng sau khi hết tác dụng cơn mệt sẽ tới rất đột xuất. Hay là dùng dược thiện của ta đi, tuy mất hơi nhiều thời gian để dùng bữa nhưng vừa no lại còn đỡ mệt mỏi khi hết hiệu lực nữa.”
Hắn lấy ra mấy cái lồng hấp rồi đưa cho mọi người, bên trong có một nồi cua hấp được phủ đầy thảo dược. Món này là một món ăn cấp thấp dễ chế biến gọi là Cua Minh Mẫn, ăn ít nhất một con liền có thể tỉnh táo không mệt mỏi một ngày, hết hiệu lực con mệt cũng sẽ tới từ từ.
Mọi người ngửi thấy mùi thơm nức mũi lập tức mỗi người nhanh tay lấy một con, mùi thơm khiến cho những người được thuê tới đây đứng ngồi không yên. Chỉ tiếc là chế biến cũng khá mất thời gian, Thiên Tiếu không thể làm nhiều cho họ ăn nữa, tuy nhiên đồ ăn của bọn họ do Long vệ mang tới cũng rất ngon rồi.
Mỗi người có chục con, sức ăn của tu luyện giả rất lớn, dù là tu luyện Nguyên Lực hay Hồn Lực thì cơ thể cũng tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Bằng này mới có thể coi như một bữa ăn đủ no, tất nhiên nếu không đủ thì có thể ăn thêm, Thiên Tiếu vẫn làm dư ra một ít.
Chiến Vũ Thiên Nhân và Diệt Thiên Thần ăn rất chậm rãi, hắn cứ nhìn hai chị em Tống gia mãi, cảm giác như hai cô nàng rất hợp gu của hắn. Chiến Vũ Thiên Nhân thì nói chuyện liên tục với Tống Vũ, hai người tính cách hào sảng nên nói chuyện rất thoải mái.
Diệt Thiên Thần thì chỉ biết nhìn Tống Hương ngẩn ngơ, nhưng Tống Hương lại có vẻ rất thích con rắn nhỏ này. Nàng bóc vỏ cua cho hắn ăn từng chút một, lúc này thì hắn trông chẳng khác gì một con yêu thú bình thường, chỉ biết há miệng ăn chứ không nói được một câu.
Theo những thông tin Thiên Tiếu thu thập được thông qua quan sát các loại sinh linh bấy lâu, hắn có thể kết luận tên này tu luyện chăm chỉ từ bé. Hiện tại lần đầu tiên mò ra ngoài gặp phải gái liền bị cảm nắng, không biết xử lý thế nào nên cứ lơ ngơ như thế.
Ăn xong thì Thiên Tiếu mang Diệt Thiên Thần ở trên vai đi dạo một chút, Tống Hương là người của Cầm Vĩnh Hà. Nếu có thể khiến hai người đến được với nhau thì Thiên Tiếu có thể yên tâm hơn một chút, Tống Hương sẽ không để cho Diệt Thiên Thần gây hại cho Cầm Vĩnh Hà và hắn.
Thiên Tiếu nhỏ giọng:
“Hình như ngươi thích Tống Hương thống lĩnh có phải không?”
Diệt Thiên Thần kinh ngạc:
“Ta thể hiện ra ngoài rõ vậy sao?”
Thiên Tiếu gật đầu:
“Đúng thế, ngươi lần đầu tiên gặp thì nói chuyện sắc sảo chứ đâu phải câm như hến giống vữa nãy. Nhưng ta chỉ thắc mắc là tại sao ngươi lại không thích mấy cô gái đẹp như Băng Mị chẳng hạn, chẳng lẽ gu của ngươi khác thường một thế.”
Diệt Thiên Thần bình thản:
“Băng Mị rất đẹp, tuy nhiên ta không thích tính cách của nàng ta lắm, với lại trên người của nàng có chút ít mùi của ngươi, ta nghĩ rằng hai người là một cặp. Dù sao sau này cũng là chiến hữu vào sinh ra tử, ta không ngốc mà đi dành bạn gái với ngươi.
Tống Hương thì khác, nàng ấy rất thông minh, sắc sảo, nói chuyện luôn đi vào chủ đề ngay lập tức. Tuy nhiên không phải vì thế nàng làm việc không suy nghĩ, một một cử động hay lời nói đều đã suy nghĩ vô cùng kỹ càng, ta muốn có một người như thế làm bạn đời bởi nàng sẽ hiểu được những gì ta nghĩ.”
Điều mà Diệt Thiên Thần nói không sai, trước kia Thiên Tiếu không hiểu gì cả, hắn chỉ thấy những sinh linh kia đặt tình cảm cao quá mức thật buồn cười. Hắn có thể cho một kẻ có câu chuyện cực kỳ cảm động chết dưới “Thiên Kiếp” một cách lãng xẹt.
Nhưng rồi hắn trở thành con người, dù đã thức tỉnh ký ức thì hắn vẫn là một con người, hiện thực và câu chuyện quá khứ khiến hắn có chút mông lung, mất phương hướng. Giống như một đứa trẻ bất lực tìm câu trả lời cho sinh mệnh đang hiện hữu của mình.
Có ba người giúp hắn ổn định tới hiện tại, Họa Thiên Hậu, Lý Nhã Lan và Cầm Vĩnh Hà. Cả ba người bọn họ ở sinh mệnh hiện tại đều đã có tuổi rồi nhưng lại chịu sự cô đơn, tính cách lại có chút giống nhau là rất thu mình, dùng vẻ ngoài khác với thật sự để che đi bản thân.
Họa Thiên Hậu đoan trang, niềm nở với mọi người trong khi lúc nào, cảm giác khi ở gần nàng giống như nữ hoàng thân thiện vậy. Lý Nhã Lan thì tệ hơn bởi chuyện nàng gặp cũng tệ hơn, nàng chỉ dám thu mình lại trong thế giới huyễn tưởng, chính là câu chuyện mình viết ra.
Cực đoan nhất là Cầm Vĩnh Hà, trên vai nàng là trách nhiệm quá lớn, thế nên nàng đành phải trở thành ác ma trong mắt những người mình phải bảo vệ. Tuy nhiên tính cách của nàng vẫn rất trẻ con bởi một phần sâu thẳm non nớt đó với giữ cho nàng không chịu thua cái thực tại tàn khốc này.
Bọn họ tình cờ gặp một Thiên Tiếu chững chạc đến mức kỳ dị, họ lại dùng những câu chuyện và sự bao dung của mình để cho hắn phương hướng. Còn về phần của Thiên Tiếu thì hắn cho họ biết được vượt qua thực tại tàn khốc đôi khi cũng không cần phải thu mình hay tỏ ra cực đoan.
Sự đối lập của hai bên khiến cho bọn họ lại trở hòa hợp đến kỳ lạ, thật sự thì ngoài Băng Mị thì những người cùng tuổi mang lại cảm giác rất yếu ớt. Băng Mị thấu hiểu hắn bởi nàng cùng một đẳng cấp với hắn, nàng biết được những gì hắn gánh vác, hai người là sự tồn tại tương xứng.
Lý Nhã Kỳ và La Mỹ Nhân giống như là thứ giúp khẳng định hắn đang sống, họ không thể thiếu nhưng cho hắn cảm giác rất dễ trôi đi. Đó chính là lý do tại sao hắn biết Dạ Nguyệt và Thẩm Ngọc thích hắn nhưng không tiến tới với hai người, dù rằng bọn họ đều cực kỳ xinh đẹp, cũng như rất yêu thích hắn.
Diệt Thiên Thần lên tiếng:
“Ta biết ngươi có quan hệ với rất nhiều cô gái, ngươi đều yêu họ hay sao?”
Thiên Tiếu lắc đầu:
“Tất nhiên là không, nhưng ta có lý do để ở bên họ, chúng ta không giống nhau nên đừng hỏi tại sao.’
Diệt Thiên Thần bình thản:
“Ta nghĩ rằng ngươi muốn làm mai cho ta và Tống Hương, mục đích để rằng buộc lấy ta.”
Thiên Tiếu mỉm cười:
“Đúng thế, không thích sao?”
Diệt Thiên Thần bình thản:
“Ta không phản đối, phiền ngươi.”
Hai người kết thúc trò chuyện một cách chóng vánh nhưng đầy cảm xúc, cả hai đều hiểu rõ câu chuyện của đối phương. Bọn họ nói chung đều đạt được mục đích của mình, câu chuyện giữa hai người đàn ông nên như thế.
Ngày đầu tiên tất cả bọn họ đã đón tiếp 120 cánh cổng từ Hư Không Giới tấn công qua đây, đến khi tất cả sức cùng lực kiệt mới dừng lại. Phương pháp để dừng lại cũng đơn giản, cho mấy chục cái Long Vệ có tu vi cao đi vào khu vực này cổng từ bên kia liền thôi mở.
Hắc Tử Nghiên đôi mắt khôi phục bình thường, nàng vui vẻ nói:
“Bốn chục ngàn điểm, đổi lấy cái gì, hay tăng tu vi lên nhỉ.”
Thiên Tiếu vội vàng ngăn cản:
“Trong tuần đầu tiên không ai được phép tăng tu vi, chỉ được phép tăng chiến lực thôi. Với lại phải để dành điểm số để chúng ta có thể tự mình mở cổng. Khi có biến lập tức tăng tu vi lên cao để đối phó, kế hoạch của ta sắp xếp tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm gián đoạn.”
Nói xong hắn quay sang phía Chiến Vũ Thiên Nhân hỏi:
“Đội trưởng thấy được không?”
Chiến Vũ Thiên Nhân gật đầu:
“Đúng, chúng ta không được làm hư kế hoạch, các vị đội trưởng khác cũng thấy thế chứ.”
Hắn hỏi thừa, nhưng cũng không trách hắn được bởi hắn không biết quan hệ của Thiên Tiếu với mấy người kia. Hai chị em Tống gia không thân với Thiên Tiếu nhưng họ lại nghe lệnh của Cầm Vĩnh Hà nên chắc chắn sẽ không phản đối.
Thiên Tiếu lại nói:
“Chúng ta nên để dành khoảng 300 ngàn điểm quân công, bằng đó là vừa đủ để chúng ta lên cấp 50. Với sức chiến đấu của đội trưởng và đội phó đủ để chúng ta đối mặt với các tình huống bất ngờ rồi.”
Chiến Vũ Thiên Nhân gật đầu:
“Đúng, ta hoàn toàn không có ý kiến, Thiên Tiếu nói không sai chút nào, rất đúng ý của ta.”
Thiên Tiếu cười nói:
“Đội trưởng vừa anh dũng, vừa thông minh tất nhiên sẽ đưa ra lựa chọn chính xác rồi.”
Băng Mị từ trong giới chỉ lấy ra một một ít đan được rồi nói:
“Mấy thứ này có bán ở bên trong cửa hàng nhưng thứ gì mà tự chế được tốt nhất không nên phí điểm. Trong đây có Minh Mẫn Đan, nó có tác dụng khiến chúng ta tỉnh táo không mệt mỏi, thời gian tác dụng là một ngày, cứ hết ngày chúng ta liền dùng.”
Cầm Vĩnh Hà ngạc nhiên:
“Có loại đan dược thần kỳ như vậy sao?”
Thiên Tiếu vội ngăn cản:
“Tốt nhất đừng dùng đan dược, tác dụng mạnh nhưng sau khi hết tác dụng cơn mệt sẽ tới rất đột xuất. Hay là dùng dược thiện của ta đi, tuy mất hơi nhiều thời gian để dùng bữa nhưng vừa no lại còn đỡ mệt mỏi khi hết hiệu lực nữa.”
Hắn lấy ra mấy cái lồng hấp rồi đưa cho mọi người, bên trong có một nồi cua hấp được phủ đầy thảo dược. Món này là một món ăn cấp thấp dễ chế biến gọi là Cua Minh Mẫn, ăn ít nhất một con liền có thể tỉnh táo không mệt mỏi một ngày, hết hiệu lực con mệt cũng sẽ tới từ từ.
Mọi người ngửi thấy mùi thơm nức mũi lập tức mỗi người nhanh tay lấy một con, mùi thơm khiến cho những người được thuê tới đây đứng ngồi không yên. Chỉ tiếc là chế biến cũng khá mất thời gian, Thiên Tiếu không thể làm nhiều cho họ ăn nữa, tuy nhiên đồ ăn của bọn họ do Long vệ mang tới cũng rất ngon rồi.
Mỗi người có chục con, sức ăn của tu luyện giả rất lớn, dù là tu luyện Nguyên Lực hay Hồn Lực thì cơ thể cũng tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Bằng này mới có thể coi như một bữa ăn đủ no, tất nhiên nếu không đủ thì có thể ăn thêm, Thiên Tiếu vẫn làm dư ra một ít.
Chiến Vũ Thiên Nhân và Diệt Thiên Thần ăn rất chậm rãi, hắn cứ nhìn hai chị em Tống gia mãi, cảm giác như hai cô nàng rất hợp gu của hắn. Chiến Vũ Thiên Nhân thì nói chuyện liên tục với Tống Vũ, hai người tính cách hào sảng nên nói chuyện rất thoải mái.
Diệt Thiên Thần thì chỉ biết nhìn Tống Hương ngẩn ngơ, nhưng Tống Hương lại có vẻ rất thích con rắn nhỏ này. Nàng bóc vỏ cua cho hắn ăn từng chút một, lúc này thì hắn trông chẳng khác gì một con yêu thú bình thường, chỉ biết há miệng ăn chứ không nói được một câu.
Theo những thông tin Thiên Tiếu thu thập được thông qua quan sát các loại sinh linh bấy lâu, hắn có thể kết luận tên này tu luyện chăm chỉ từ bé. Hiện tại lần đầu tiên mò ra ngoài gặp phải gái liền bị cảm nắng, không biết xử lý thế nào nên cứ lơ ngơ như thế.
Ăn xong thì Thiên Tiếu mang Diệt Thiên Thần ở trên vai đi dạo một chút, Tống Hương là người của Cầm Vĩnh Hà. Nếu có thể khiến hai người đến được với nhau thì Thiên Tiếu có thể yên tâm hơn một chút, Tống Hương sẽ không để cho Diệt Thiên Thần gây hại cho Cầm Vĩnh Hà và hắn.
Thiên Tiếu nhỏ giọng:
“Hình như ngươi thích Tống Hương thống lĩnh có phải không?”
Diệt Thiên Thần kinh ngạc:
“Ta thể hiện ra ngoài rõ vậy sao?”
Thiên Tiếu gật đầu:
“Đúng thế, ngươi lần đầu tiên gặp thì nói chuyện sắc sảo chứ đâu phải câm như hến giống vữa nãy. Nhưng ta chỉ thắc mắc là tại sao ngươi lại không thích mấy cô gái đẹp như Băng Mị chẳng hạn, chẳng lẽ gu của ngươi khác thường một thế.”
Diệt Thiên Thần bình thản:
“Băng Mị rất đẹp, tuy nhiên ta không thích tính cách của nàng ta lắm, với lại trên người của nàng có chút ít mùi của ngươi, ta nghĩ rằng hai người là một cặp. Dù sao sau này cũng là chiến hữu vào sinh ra tử, ta không ngốc mà đi dành bạn gái với ngươi.
Tống Hương thì khác, nàng ấy rất thông minh, sắc sảo, nói chuyện luôn đi vào chủ đề ngay lập tức. Tuy nhiên không phải vì thế nàng làm việc không suy nghĩ, một một cử động hay lời nói đều đã suy nghĩ vô cùng kỹ càng, ta muốn có một người như thế làm bạn đời bởi nàng sẽ hiểu được những gì ta nghĩ.”
Điều mà Diệt Thiên Thần nói không sai, trước kia Thiên Tiếu không hiểu gì cả, hắn chỉ thấy những sinh linh kia đặt tình cảm cao quá mức thật buồn cười. Hắn có thể cho một kẻ có câu chuyện cực kỳ cảm động chết dưới “Thiên Kiếp” một cách lãng xẹt.
Nhưng rồi hắn trở thành con người, dù đã thức tỉnh ký ức thì hắn vẫn là một con người, hiện thực và câu chuyện quá khứ khiến hắn có chút mông lung, mất phương hướng. Giống như một đứa trẻ bất lực tìm câu trả lời cho sinh mệnh đang hiện hữu của mình.
Có ba người giúp hắn ổn định tới hiện tại, Họa Thiên Hậu, Lý Nhã Lan và Cầm Vĩnh Hà. Cả ba người bọn họ ở sinh mệnh hiện tại đều đã có tuổi rồi nhưng lại chịu sự cô đơn, tính cách lại có chút giống nhau là rất thu mình, dùng vẻ ngoài khác với thật sự để che đi bản thân.
Họa Thiên Hậu đoan trang, niềm nở với mọi người trong khi lúc nào, cảm giác khi ở gần nàng giống như nữ hoàng thân thiện vậy. Lý Nhã Lan thì tệ hơn bởi chuyện nàng gặp cũng tệ hơn, nàng chỉ dám thu mình lại trong thế giới huyễn tưởng, chính là câu chuyện mình viết ra.
Cực đoan nhất là Cầm Vĩnh Hà, trên vai nàng là trách nhiệm quá lớn, thế nên nàng đành phải trở thành ác ma trong mắt những người mình phải bảo vệ. Tuy nhiên tính cách của nàng vẫn rất trẻ con bởi một phần sâu thẳm non nớt đó với giữ cho nàng không chịu thua cái thực tại tàn khốc này.
Bọn họ tình cờ gặp một Thiên Tiếu chững chạc đến mức kỳ dị, họ lại dùng những câu chuyện và sự bao dung của mình để cho hắn phương hướng. Còn về phần của Thiên Tiếu thì hắn cho họ biết được vượt qua thực tại tàn khốc đôi khi cũng không cần phải thu mình hay tỏ ra cực đoan.
Sự đối lập của hai bên khiến cho bọn họ lại trở hòa hợp đến kỳ lạ, thật sự thì ngoài Băng Mị thì những người cùng tuổi mang lại cảm giác rất yếu ớt. Băng Mị thấu hiểu hắn bởi nàng cùng một đẳng cấp với hắn, nàng biết được những gì hắn gánh vác, hai người là sự tồn tại tương xứng.
Lý Nhã Kỳ và La Mỹ Nhân giống như là thứ giúp khẳng định hắn đang sống, họ không thể thiếu nhưng cho hắn cảm giác rất dễ trôi đi. Đó chính là lý do tại sao hắn biết Dạ Nguyệt và Thẩm Ngọc thích hắn nhưng không tiến tới với hai người, dù rằng bọn họ đều cực kỳ xinh đẹp, cũng như rất yêu thích hắn.
Diệt Thiên Thần lên tiếng:
“Ta biết ngươi có quan hệ với rất nhiều cô gái, ngươi đều yêu họ hay sao?”
Thiên Tiếu lắc đầu:
“Tất nhiên là không, nhưng ta có lý do để ở bên họ, chúng ta không giống nhau nên đừng hỏi tại sao.’
Diệt Thiên Thần bình thản:
“Ta nghĩ rằng ngươi muốn làm mai cho ta và Tống Hương, mục đích để rằng buộc lấy ta.”
Thiên Tiếu mỉm cười:
“Đúng thế, không thích sao?”
Diệt Thiên Thần bình thản:
“Ta không phản đối, phiền ngươi.”
Hai người kết thúc trò chuyện một cách chóng vánh nhưng đầy cảm xúc, cả hai đều hiểu rõ câu chuyện của đối phương. Bọn họ nói chung đều đạt được mục đích của mình, câu chuyện giữa hai người đàn ông nên như thế.
Bình luận facebook