Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-269
Chương 269: Chúa Tể Địa Ngục Lucifer
Tuy người đã bớt rồi nhưng đều là tinh anh, lại còn rất đoàn kết, để họ tiêu diệt xong một ngàn người của Hạ cấp vi diện thì sẽ chỉ còn lại mình hắn, năng lực của Ác Ý vẫn nên sử dụng thì hơn.Cửu Sắc Thiên Kiếp và Thất Cấm nên giữ làm bài tẩy để giữ mạng, gặp cường giả quá vượt trội mới nên lấy ra, chứ không thể phí phạm trong một lần khảo hạch được. Với lại hắn ta thật sự rất hiếu kỳ liệu bá chủ cõi chết rốt cuộc có thể cho hắn năng lực gì.
Tại Linh giới lúc này mặt đất rung động mãnh liệt, một khe hở khổng lồ xuất hiện, cổng địa ngục là nơi giam giữ các linh hồn xấu xa đã được mở ra. Từ phía dưới một con quỷ vỗ đôi cánh dơi bay lên, đôi mắt đỏ chót như máu liếc xung quanh.
Lucifer giọng nói rì rầm:
"Có kẻ dùng Ác Ý chủ động triệu hồi ta, một linh hồn cực kỳ mạnh mẽ, hy vọng lần này sẽ thấy được thứ gì đó thú vị."
Nó lao ra khỏi ranh giới, thẳng tiến tiến vào nhân gian, rất nhanh chóng tìm thấy Thiên Tiếu. Kẻ khác có thể không nhận ra nhưng nó thân là kẻ cai quản cõi chết, lập tức nhận ra ông chủ của mình.
Lần này nó quả thật không thất vọng, Chí Cao Thiên Đạo hóa thành một phàm nhân, đây là chuyện nó tưởng tượng cũng không thể nghĩ ra được.
Bên tai của Thiên Tiếu vang lên giọng nói của Lucifer:
"Chủ nhân xin người hãy nhận lấy sức mạnh của ta."
Khí tức trên người của Thiên Tiếu một lần nữa, mọi người kể cả bên ngoài bí cảnh cũng cảm giác thân thể mình nặng nề vô cùng, bất kể tu vi cỡ nào cũng vậy. Lúc này thì các trưởng lão, kể cả Lam Linh cũng phải động dung, sức mạnh toát ra từ bên trong này hẳn là huyết mạch, nàng không biết nó là huyết mạch gì nhưng thực sự rất nghịch thiên.
Mở quang não của mình lên, nàng tìm lấy Hồ Nguyệt Hi, gọi điện thoại lần đầu tiên thất bại, lần thứ hai cũng thất bại. Đến khi nàng gọi lần thứ ba thì Hồ Nguyệt Hi rốt cuộc bắt máy.
Hồ Nguyệt Hi dùng giọng lạnh lùng khó chịu cằn nhằn:
“Ngươi gọi gì lắm thế, ta đang vẽ phù chú, vì ngươi mà hư mất một tấm phù cấp Siêu Thần rồi đấy.”
Hỏa Lam Linh chẳng quan tâm quá tới ngữ khí của bạn thân, nàng đã quá quen rồi, chỉ bình thản nói một câu:
“Một kẻ tu vi chỉ có Hồn Tướng lại tỏa ra sức mạnh khiến Tái Tạo Cảnh cũng chịu áp chế, đủ điều kiện làm đệ tử của ngươi chưa.”
Hồ Nguyệt Hi im lặng trong chốc lát rồi hỏi:
“Huyết mạch khủng bố đấy, còn gì đặc sắc không?”
Hỏa Lam Linh nhìn Thiên Tiếu một chút rồi nói:
“Có thuộc tính không gian, cũng là Cửu Vĩ Hồ nhưng có mười cái đuôi, chắc là thiên tài có huyết mạch phản tổ của tộc ngươi. Sinh ra ở vi diện dưới nhưng người này chắc gặp được nhiều kỳ ngộ lắm mới đi được tới bước này.”
Coi như đã bị thuyết phục, Hỏa Lam Linh quyết định tự mình đến xem Thiên Tiếu có thật sự xứng đáng làm đệ tử của mình không. Kiểm tra vị trí của Hỏa Lam Linh xong nàng chỉ mất một giây để có thể đến nơi, trong không trung vẫn vương lại mùi của tấm phù chú bị đốt cháy.
Ngồi cạnh Hỏa Lam Linh, Hồ Nguyệt Hi an vị lạnh nhạt nói với Chấp sự:
“Cho ta tầm nhìn trong Đại Thiên Bí Cảnh.”
Vài thao tác đơn giản với quang não Hồ Nguyệt Hi liền vào chế độ quan sát, nàng đứng cạnh Hỏa Lam Linh lạnh lùng:
“Kẻ mà ngươi nói là người nào.”
Hỏa Lam Linh chỉ về chỗ Thiên Tiếu, Hồ Nguyệt Hi cảm nhận được áp chế nhưng rất nhỏ liền hỏi:
“Chỉ có nhiêu đây áp chế thôi sao?”
Đối với vấn đề này Hỏa Lam Linh cũng không quá rõ ràng:
“Mỗi người bị áp chế khác biệt, đối với ta là cực kỳ nặng nề.”
Lucifer cho Thiên Tiếu được hai nội tại Kẻ Kiêu Ngạo và Kẻ Phán Quyết.
Kẻ Kiêu Ngạo khiến hắn có được tu vi luôn cao hơn đối thủ mạnh nhất của hắn, chỉ cần không vượt quá một đại cảnh giới là được rồi.
Kẻ Phán Quyết thì cho phép khí thế của Thiên Tiếu tác dụng mạnh mẽ hơn lên những kẻ có tội lỗi, càng mang nhiều tội nghiệt càng chịu áp chế mạnh. Ngoài ra kẻ có tội còn chịu phải sát thương khuếch đại gấp nhiều lần.
Lại một nụ hôn dài kết thúc, một đường tơ trong như thủy tinh, Chu Vũ bị Thiên Tiếu khinh bạc đến không còn gì. Thậm chí nơi kia của nàng cũng bị hắn tận tình moi móc, bên trên thì càng không cần phải nói, nhưng nàng không chống lại được, đặc biệt là khi khí thế kia áp xuống nàng gần như không cử động được. Tội nghiệt của nàng quá mức nặng nề, nam nhân này dường như chính là khắc tinh của nàng.
Tay hắn khẽ đặt lên môi nàng, gương mặt toát lên vẻ ngạo mạn, sau khi kết thúc khảo hạch lập tức tới tìm ta.
Chu Vũ ấp úng:
“Xong khảo hạch ta phải lập tức quay về vị trí, do tổ đội là phối hợp giữa nhiều thế lực nên một tháng sau ta mới có thể tới Nguyệt Thần Thành.”
Thiên Tiếu ánh mắt như chiếu thẳng vào linh hồn nàng, giọng hắn đầy uy nghiêm:
“Một tháng sau chủ động tìm ta, nếu không hậu quả ngươi không tưởng tượng được đâu.”
Dứt lời Thiên Tiếu buông nàng ra, Chu Vũ giống như được đại xá lập tức kéo áo của mình, chỉnh đốn lại trang phục bản thân. Thiên Tiếu không biết ăn phải cái gì nhưng hắn thật sự đáng sợ quá, nhìn vào ánh mắt của hắn linh hồn nàng lại nhói lên một cái, tay nàng đến bây giờ còn run.
Thiên Tiếu lấy ra Thôn Phệ, từ người của những kẻ có mặt trên chiến trường xuất hiện một sợi xích vô hình nối thẳng tới thân thể của Thiên Tiếu. Sức mạnh của họ bắt đầu truyền qua cho hắn, đám người đấu với Thiên Tiếu tu vi còn thấp không thấy được, còn tu vi đủ cao không thấy được nhưng cũng có thể cảm nhận được.
Tinh Không Bộ
Thiên Tiếu đột nhiên biến mất không chút giấu vết, tất cả mọi người đều giật mình, chỉ còn xuất hiện những tiếng la hét thất thanh. Những cái đầu liên tục bị gặt đi, thân thể đổ xuống như lúa, Thiên Tiếu giống như tử thần, hoàn toàn vô ảnh vô tung,đám người bị áp chế, hút đi năng lượng giống như đám dê non mất phương hướng. Nhất là đám người của Trung cấp vi diện càng tuyệt vọng hơn, một kẻ tới từ Hạ cấp vi diện lại mạnh đến mức vô lý như vậy khiến bọn họ thật sự tuyệt vọng.
Thiên Tiếu lần nữa xuất hiện lại thì trong bí cảnh chỉ còn lại vài người, dùng lưỡi hái móc vào vai cái người vừa nãy chỉ kiếm vào mặt hắn nhấc lên không trung.
Nở nụ cười ác ma:
“Sao nào lấy dũng khí chém một cái.”
Nhưng tay của người kia đã run rẩy đến nỗi không nhấc nổi kiếm lên.
Leng keng
Kiếm rơi xuống mặt đất, Thiên Tiếu mỉm cười:
“Không thú vị rồi, bản thiếu gia phán xét ngươi có tội.”
Đôi mắt của Thiên Tiếu sáng lên, người kia cảm giác như thân thể mình nóng bừng, tuy rằng rõ ràng Thiên Tiếu chẳng làm gì khác nữa cả. Một lúc sau tên kia đôi mắt hoàn toàn mất đi tiêu cự, sinh mệnh lực hoàn toàn biến mất, kẻ cuối cùng phải giết đã chết.
Chấp sự ghi chép cũng ngố người, cả mấy trăm người đứng nhìn nhau, bình thường chiến đấu lâu một chút còn có thứ để đánh giá. Thiên Tiếu áp đảo quá khiến họ chẳng biết phải ghi chép lại cái gì nữa, bây giờ rốt cuộc phải làm thế nào đây.
Lúc này trên sân đấu chỉ còn lại Thiên Tiếu, Chu Vũ và hai cái đệ đệ của Liễu Mị Nhi. Hắn vác lưỡi hái tới trước mặt hai tên nhóc kia, lạnh lùng nói:
“Tỷ của các ngươi đã cưới ta, nên bổn thiếu gia tha cho hai ngươi. Bây giờ gọi tỷ phu nghe coi.”
Hai người ấp úng:
“Tỷ….phu”
Lưỡi hái kề cổ, Thiên Tiếu trừng mắt:
“Không thích ta làm tỷ phu có phải không?”
Hai người đồng giọng:
“Không, không, không chúng ta thích lắm.”
Thiên Tiếu lạnh giọng:
“Cho các ngươi một cơ hội, hô to rõ vào nếu không ta gặt đầu hai người các ngươi.”
Cả hai lấy hết dũng khí đồng thanh:
“Tỷ phu.”
To rõ rồi, Thiên Tiếu có vẻ hài lòng, hắn nhìn hai người hỏi:
“Các ngươi rất tốt, hai ngươi tên gì?”
Hai anh em sinh đôi đồng thanh giới thiệu:
“Ta tên Liễu Thắng, tiểu đệ Liễu Thành.”
Thiên Tiếu gật đầu hỏi:
“Thế các ngươi có nhớ ta tên gì không?”
Hai người nhớ rằng ban đầu Thiên Tiếu có hô lên, nhưng bọn họ bị phân tâm nên nghe không rõ. Cả hai đầu đầy mồ hôi, ánh mắt Thiên Tiếu càng lúc càng âm trầm đáng sợ, một lúc sau cả hai người đầu sưng một cục, miệng gọi to Thiên Tiếu tỷ phu vạn tuệ, hắn bắt bọn họ gọi vậy một ngàn lần cho nhớ.
Đi lại gần Chu Vũ hắn ngoắc tay, nàng chạy lại rồi hỏi:
“Ngươi muốn gì nữa.”
Hắn nghiêm trang:
“Hôn ta, chúc mừng chiến thắng.”
Chu Vũ do dự nhưng ánh mắt hắn đáng sợ quá, nàng vội vàng muốn hôn nhưng hắn cao quá:
“Không tới, ngươi cúi xuống được không?”
Thiên Tiếu cự tuyệt dứt khoát:
“Nam nhân không cúi đầu, ngươi bắc ghế lên chủ động hôn.”
Chu Vũ tức xanh mặt nhưng không làm gì được, từ bé đến lớn chưa ai bắt nạt nàng như thế này cả. Nhưng sau cùng nàng thực sự bắc ghế lên hôn hắn, nụ hôn chúc mừng chiến thắng tuyên bố lần khảo hạch đầu vào kết thúc.
Tuy người đã bớt rồi nhưng đều là tinh anh, lại còn rất đoàn kết, để họ tiêu diệt xong một ngàn người của Hạ cấp vi diện thì sẽ chỉ còn lại mình hắn, năng lực của Ác Ý vẫn nên sử dụng thì hơn.Cửu Sắc Thiên Kiếp và Thất Cấm nên giữ làm bài tẩy để giữ mạng, gặp cường giả quá vượt trội mới nên lấy ra, chứ không thể phí phạm trong một lần khảo hạch được. Với lại hắn ta thật sự rất hiếu kỳ liệu bá chủ cõi chết rốt cuộc có thể cho hắn năng lực gì.
Tại Linh giới lúc này mặt đất rung động mãnh liệt, một khe hở khổng lồ xuất hiện, cổng địa ngục là nơi giam giữ các linh hồn xấu xa đã được mở ra. Từ phía dưới một con quỷ vỗ đôi cánh dơi bay lên, đôi mắt đỏ chót như máu liếc xung quanh.
Lucifer giọng nói rì rầm:
"Có kẻ dùng Ác Ý chủ động triệu hồi ta, một linh hồn cực kỳ mạnh mẽ, hy vọng lần này sẽ thấy được thứ gì đó thú vị."
Nó lao ra khỏi ranh giới, thẳng tiến tiến vào nhân gian, rất nhanh chóng tìm thấy Thiên Tiếu. Kẻ khác có thể không nhận ra nhưng nó thân là kẻ cai quản cõi chết, lập tức nhận ra ông chủ của mình.
Lần này nó quả thật không thất vọng, Chí Cao Thiên Đạo hóa thành một phàm nhân, đây là chuyện nó tưởng tượng cũng không thể nghĩ ra được.
Bên tai của Thiên Tiếu vang lên giọng nói của Lucifer:
"Chủ nhân xin người hãy nhận lấy sức mạnh của ta."
Khí tức trên người của Thiên Tiếu một lần nữa, mọi người kể cả bên ngoài bí cảnh cũng cảm giác thân thể mình nặng nề vô cùng, bất kể tu vi cỡ nào cũng vậy. Lúc này thì các trưởng lão, kể cả Lam Linh cũng phải động dung, sức mạnh toát ra từ bên trong này hẳn là huyết mạch, nàng không biết nó là huyết mạch gì nhưng thực sự rất nghịch thiên.
Mở quang não của mình lên, nàng tìm lấy Hồ Nguyệt Hi, gọi điện thoại lần đầu tiên thất bại, lần thứ hai cũng thất bại. Đến khi nàng gọi lần thứ ba thì Hồ Nguyệt Hi rốt cuộc bắt máy.
Hồ Nguyệt Hi dùng giọng lạnh lùng khó chịu cằn nhằn:
“Ngươi gọi gì lắm thế, ta đang vẽ phù chú, vì ngươi mà hư mất một tấm phù cấp Siêu Thần rồi đấy.”
Hỏa Lam Linh chẳng quan tâm quá tới ngữ khí của bạn thân, nàng đã quá quen rồi, chỉ bình thản nói một câu:
“Một kẻ tu vi chỉ có Hồn Tướng lại tỏa ra sức mạnh khiến Tái Tạo Cảnh cũng chịu áp chế, đủ điều kiện làm đệ tử của ngươi chưa.”
Hồ Nguyệt Hi im lặng trong chốc lát rồi hỏi:
“Huyết mạch khủng bố đấy, còn gì đặc sắc không?”
Hỏa Lam Linh nhìn Thiên Tiếu một chút rồi nói:
“Có thuộc tính không gian, cũng là Cửu Vĩ Hồ nhưng có mười cái đuôi, chắc là thiên tài có huyết mạch phản tổ của tộc ngươi. Sinh ra ở vi diện dưới nhưng người này chắc gặp được nhiều kỳ ngộ lắm mới đi được tới bước này.”
Coi như đã bị thuyết phục, Hỏa Lam Linh quyết định tự mình đến xem Thiên Tiếu có thật sự xứng đáng làm đệ tử của mình không. Kiểm tra vị trí của Hỏa Lam Linh xong nàng chỉ mất một giây để có thể đến nơi, trong không trung vẫn vương lại mùi của tấm phù chú bị đốt cháy.
Ngồi cạnh Hỏa Lam Linh, Hồ Nguyệt Hi an vị lạnh nhạt nói với Chấp sự:
“Cho ta tầm nhìn trong Đại Thiên Bí Cảnh.”
Vài thao tác đơn giản với quang não Hồ Nguyệt Hi liền vào chế độ quan sát, nàng đứng cạnh Hỏa Lam Linh lạnh lùng:
“Kẻ mà ngươi nói là người nào.”
Hỏa Lam Linh chỉ về chỗ Thiên Tiếu, Hồ Nguyệt Hi cảm nhận được áp chế nhưng rất nhỏ liền hỏi:
“Chỉ có nhiêu đây áp chế thôi sao?”
Đối với vấn đề này Hỏa Lam Linh cũng không quá rõ ràng:
“Mỗi người bị áp chế khác biệt, đối với ta là cực kỳ nặng nề.”
Lucifer cho Thiên Tiếu được hai nội tại Kẻ Kiêu Ngạo và Kẻ Phán Quyết.
Kẻ Kiêu Ngạo khiến hắn có được tu vi luôn cao hơn đối thủ mạnh nhất của hắn, chỉ cần không vượt quá một đại cảnh giới là được rồi.
Kẻ Phán Quyết thì cho phép khí thế của Thiên Tiếu tác dụng mạnh mẽ hơn lên những kẻ có tội lỗi, càng mang nhiều tội nghiệt càng chịu áp chế mạnh. Ngoài ra kẻ có tội còn chịu phải sát thương khuếch đại gấp nhiều lần.
Lại một nụ hôn dài kết thúc, một đường tơ trong như thủy tinh, Chu Vũ bị Thiên Tiếu khinh bạc đến không còn gì. Thậm chí nơi kia của nàng cũng bị hắn tận tình moi móc, bên trên thì càng không cần phải nói, nhưng nàng không chống lại được, đặc biệt là khi khí thế kia áp xuống nàng gần như không cử động được. Tội nghiệt của nàng quá mức nặng nề, nam nhân này dường như chính là khắc tinh của nàng.
Tay hắn khẽ đặt lên môi nàng, gương mặt toát lên vẻ ngạo mạn, sau khi kết thúc khảo hạch lập tức tới tìm ta.
Chu Vũ ấp úng:
“Xong khảo hạch ta phải lập tức quay về vị trí, do tổ đội là phối hợp giữa nhiều thế lực nên một tháng sau ta mới có thể tới Nguyệt Thần Thành.”
Thiên Tiếu ánh mắt như chiếu thẳng vào linh hồn nàng, giọng hắn đầy uy nghiêm:
“Một tháng sau chủ động tìm ta, nếu không hậu quả ngươi không tưởng tượng được đâu.”
Dứt lời Thiên Tiếu buông nàng ra, Chu Vũ giống như được đại xá lập tức kéo áo của mình, chỉnh đốn lại trang phục bản thân. Thiên Tiếu không biết ăn phải cái gì nhưng hắn thật sự đáng sợ quá, nhìn vào ánh mắt của hắn linh hồn nàng lại nhói lên một cái, tay nàng đến bây giờ còn run.
Thiên Tiếu lấy ra Thôn Phệ, từ người của những kẻ có mặt trên chiến trường xuất hiện một sợi xích vô hình nối thẳng tới thân thể của Thiên Tiếu. Sức mạnh của họ bắt đầu truyền qua cho hắn, đám người đấu với Thiên Tiếu tu vi còn thấp không thấy được, còn tu vi đủ cao không thấy được nhưng cũng có thể cảm nhận được.
Tinh Không Bộ
Thiên Tiếu đột nhiên biến mất không chút giấu vết, tất cả mọi người đều giật mình, chỉ còn xuất hiện những tiếng la hét thất thanh. Những cái đầu liên tục bị gặt đi, thân thể đổ xuống như lúa, Thiên Tiếu giống như tử thần, hoàn toàn vô ảnh vô tung,đám người bị áp chế, hút đi năng lượng giống như đám dê non mất phương hướng. Nhất là đám người của Trung cấp vi diện càng tuyệt vọng hơn, một kẻ tới từ Hạ cấp vi diện lại mạnh đến mức vô lý như vậy khiến bọn họ thật sự tuyệt vọng.
Thiên Tiếu lần nữa xuất hiện lại thì trong bí cảnh chỉ còn lại vài người, dùng lưỡi hái móc vào vai cái người vừa nãy chỉ kiếm vào mặt hắn nhấc lên không trung.
Nở nụ cười ác ma:
“Sao nào lấy dũng khí chém một cái.”
Nhưng tay của người kia đã run rẩy đến nỗi không nhấc nổi kiếm lên.
Leng keng
Kiếm rơi xuống mặt đất, Thiên Tiếu mỉm cười:
“Không thú vị rồi, bản thiếu gia phán xét ngươi có tội.”
Đôi mắt của Thiên Tiếu sáng lên, người kia cảm giác như thân thể mình nóng bừng, tuy rằng rõ ràng Thiên Tiếu chẳng làm gì khác nữa cả. Một lúc sau tên kia đôi mắt hoàn toàn mất đi tiêu cự, sinh mệnh lực hoàn toàn biến mất, kẻ cuối cùng phải giết đã chết.
Chấp sự ghi chép cũng ngố người, cả mấy trăm người đứng nhìn nhau, bình thường chiến đấu lâu một chút còn có thứ để đánh giá. Thiên Tiếu áp đảo quá khiến họ chẳng biết phải ghi chép lại cái gì nữa, bây giờ rốt cuộc phải làm thế nào đây.
Lúc này trên sân đấu chỉ còn lại Thiên Tiếu, Chu Vũ và hai cái đệ đệ của Liễu Mị Nhi. Hắn vác lưỡi hái tới trước mặt hai tên nhóc kia, lạnh lùng nói:
“Tỷ của các ngươi đã cưới ta, nên bổn thiếu gia tha cho hai ngươi. Bây giờ gọi tỷ phu nghe coi.”
Hai người ấp úng:
“Tỷ….phu”
Lưỡi hái kề cổ, Thiên Tiếu trừng mắt:
“Không thích ta làm tỷ phu có phải không?”
Hai người đồng giọng:
“Không, không, không chúng ta thích lắm.”
Thiên Tiếu lạnh giọng:
“Cho các ngươi một cơ hội, hô to rõ vào nếu không ta gặt đầu hai người các ngươi.”
Cả hai lấy hết dũng khí đồng thanh:
“Tỷ phu.”
To rõ rồi, Thiên Tiếu có vẻ hài lòng, hắn nhìn hai người hỏi:
“Các ngươi rất tốt, hai ngươi tên gì?”
Hai anh em sinh đôi đồng thanh giới thiệu:
“Ta tên Liễu Thắng, tiểu đệ Liễu Thành.”
Thiên Tiếu gật đầu hỏi:
“Thế các ngươi có nhớ ta tên gì không?”
Hai người nhớ rằng ban đầu Thiên Tiếu có hô lên, nhưng bọn họ bị phân tâm nên nghe không rõ. Cả hai đầu đầy mồ hôi, ánh mắt Thiên Tiếu càng lúc càng âm trầm đáng sợ, một lúc sau cả hai người đầu sưng một cục, miệng gọi to Thiên Tiếu tỷ phu vạn tuệ, hắn bắt bọn họ gọi vậy một ngàn lần cho nhớ.
Đi lại gần Chu Vũ hắn ngoắc tay, nàng chạy lại rồi hỏi:
“Ngươi muốn gì nữa.”
Hắn nghiêm trang:
“Hôn ta, chúc mừng chiến thắng.”
Chu Vũ do dự nhưng ánh mắt hắn đáng sợ quá, nàng vội vàng muốn hôn nhưng hắn cao quá:
“Không tới, ngươi cúi xuống được không?”
Thiên Tiếu cự tuyệt dứt khoát:
“Nam nhân không cúi đầu, ngươi bắc ghế lên chủ động hôn.”
Chu Vũ tức xanh mặt nhưng không làm gì được, từ bé đến lớn chưa ai bắt nạt nàng như thế này cả. Nhưng sau cùng nàng thực sự bắc ghế lên hôn hắn, nụ hôn chúc mừng chiến thắng tuyên bố lần khảo hạch đầu vào kết thúc.
Bình luận facebook