Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-273
Chương 273: Tạ Gia
Tạ Khiết nhớ lại ngày này cách đây mười hai năm, một thằng nhóc tám tuổi thấy được người mà hắn muốn chiếm cho bằng mọi giá. Một nữ nhân xinh đẹp đến mức hắn nhìn thấy liền có cảm giác như bản thân không thể thở được, hôm nay hắn lại thấy lại dung nhan của nàng một cách rất rõ ràng.
Chỉ có điều nàng đang khoác vai một nam nhân khác, đã thế hai người còn vô cùng thân thiết, cảm giác tức giận ào lên tới não. Hắn là thiếu chủ của Tạ gia, thiên tài nổi danh biết bao năm nay, nữ nhân kia chính là ông trời sắp xếp cho hắn, tại sao có thể lại ở trong vòng tay của nam nhân khác.
Phẫn nộ xóa nhòa lý trí, hắn ta gầm lên như con thú hoang bị thương, lao thẳng tới chỗ Thiên Tiếu, miệng hét to:
“Chết đi cho ta.”
Trên tay hắn Khí Hồn lưỡi hái khổng lồ xuất hiện, trông khác giống với Thiên Tiếu, tuy nhiên kích thước lại lớn hơn một chút. Nhìn thấy thằng ngu kia thật sự lao tới Thiên Tiếu nhếch mép cười nhạt, tuy kẻ này có mạnh hơn đám hồi sáng nhưng cũng chỉ đến thế.
Hỏa Lam Linh nhìn sang bên cạnh, nàng nhịn vị điện chủ ngồi kế bên rồi hỏi:
“Tạ Hải tiền bối không tính ngăn cản sao, Thiên Tiếu không phải kẻ dễ xơi đâu.”
Tạ Hải điện chủ bình thản:
“Thằng nhóc nhà ta rất mạnh, lần này xem nó rốt cuộc nó mạnh thế nào mà đứng đầu trong kỳ tuyển sinh của Thái Dương Thần Cung. Còn nếu thua thì thảm một chút, nó cần nhận ra bản thân mình so với nhân tài trong thiên hạ chẳng là cái thá gì. Ngang kèo thì cũng tốt, có thêm đối thủ để thằng bé phấn đấu.”
Tạ Khiết lướt như tia chớp, cả người di chuyển với tốc độ thật nhanh nên chỉ để lại tàn ảnh. Các trưởng lão thấy thế cũng rất giật mình, không nghĩ tới Thái Dương Thần Cung lại lôi kéo được thiên tài như Tạ Khiết. Bọn họ không ra tay ngăn cản, họ thật sự hiếu kỳ rốt cuộc đệ nhất của Nguyệt Thần Cung so với Thái Dương Thần Cung thì ai hơn.
Thấy có người lao tới tấn công nhưng Thiên Tiếu lại chẳng quan tâm nắm, kẻ này thì có thể làm được cái gì, tốc độ thật sự quá là chậm rồi. Tu vi có cao đấy nhưng với nội tại Kẻ Kiêu Ngạo thì tên này chẳng là cái thá gì, không biết kẻ này có thể chịu được hắn trong mấy chiêu.
Tốc độ chính là thứ Tạ Khiết tự tin nhất, nhờ nó hắn có thể làm bá chủ, người khác còn không theo kịp lấy gì phòng thủ hay phản công. Hắn lao thẳng tới trước mặt Thiên Tiếu, một quyền vào giữa ngực, nhưng khi hắn gần tới thì tròng mắt của Thiên Tiếu bỗng nhiên chuyển động, khóe môi nở nụ cười.
Không thèm buông hai cô gái ra, hắn nhún người đá một cước thẳng về phía trước mặt.
“Bốp”
Một bóng người bay vút lên không trung, ánh mắt Tạ Khiết trợn ngược, máu trong miệng không ngừng chảy ra. Chỉ một chiêu duy nhất, khó thể tin nhưng lần đầu tiên hắn trúng chiêu từ một kẻ bằng tuổi, chẳng nhẽ tên này là vị tiền bối nào đó, cũng có khả năng bởi thế mới trở thành người yêu của Liễu Mị Nhi.
Quảng Cáo
“Rầm”
Thiên Tiếu chỉ vào tên đang nằm dưới đất hỏi Liễu Mị Nhi:
“Tên này là ai vậy lão bà?”
Liễu Mị Nhi dùng quang não kiểm tra một chút rồi nói:
“Nếu ngươi đứng đầu vòng khảo hạch đầu vào của Nguyệt Thần Cung, thì hắn là người đứng đầu khảo hạch của Thái Dương Thần Cung. Cũng đã lập lên kỳ tích, một mình hắn đã đánh thắng mấy ngàn người đấy, không phải dạng vừa đâu. Chúng ta vừa mới khắc Nguyệt Thần Ấn vĩnh cửu nên sẽ mất chút sức, đừng có đánh nhau với người ta nữa, chút nữa luyện đan không ổn đâu.”
Thiên Tiếu ôm nàng vào lòng:
“Lần trước mới được bốn tiếng, ta còn chưa thỏa mãn, kể cả mệt mỏi thì đêm nay tỷ cũng khỏi xuống giường.”
Đứng đầu khảo hạch của Nguyệt Thần Cung? Hắn cũng là thí sinh giống như mình.
Khắc Nguyệt Thần Ấn mới đây? Với ai chứ? Liễu tỷ chăng?
Trụ bốn tiếng? Khỏi xuống giường? Hết đêm khỏi xuống giường?
Đại não của Tạ Khiết, sau một hồi khởi chạy đưa ra kết quả cuối cùng: “Thằng chó này.”
Ánh mắt hắn ta đỏ chói, huyết mạch của Tạ gia được kích hoạt đến tận cùng, khí thế kéo lên vô cùng. Thậm chí dùng bí thuật kéo tu vi của bản thân lên hẳn một đại cảnh giới, nhưng khi đã trở thành Hồn Tướng Bát Trọng hắn phát hiện tên kia tu vi cũng đã Hồn Tướng Cửu Trọng. Trên khóe môi nụ cười ngạo mạn của Thiên Tiếu khiến cho hắn ta bùng nổ.
Thiên Tiếu liếm môi, gương mặt vẻ tà mị:
“Cái huyết mạch này có mùi vị quen thuộc đến lạ thường, hóa ra là Tạ gia, thế thì có một chút vui vẻ rồi đây.”
Quảng Cáo
Tử Linh Ma Hồ huyết mạch kích hoạt.
Khí thế trên người Thiên Tiếu biến đổi, mười cái đuôi tung bay, luồng khí tức màu đen bao phủ. Đôi mắt của hắn ánh lên màu tím yêu mị chết người, buông hai cô gái hắn trở nên nghiêm túc, hóa ra tìm mãi không thấy Tạ gia và Vân gia bởi bọn chúng đều ở Trung cấp vi diện.
Hình bóng của Thiên Tiếu biến mất, một chớp mắt sau đã xuất hiện trước mặt của Tạ Khiết, đôi mắt kia còn đáng sợ hơn Tạ Khiết gấp nghìn lần.
Không thấy, chẳng thấy bất cứ gì cả, tên kia quá nhanh, lần đầu tiên trong đời Tạ Khiết gặp một kẻ đồng lứa nhanh hơn cả mình. Đầu hắn đau nhói, rồi khắp người đều đau nhói, không gian xung quanh xoay chuyển liên tục, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
“Ầm….ầm….ầm”
Tạ Hải siết chặt nắm tay, hắn muốn Tạ Khiết bị đánh bại một cách thảm hại, nhưng như vầy thì thật sự quá đáng đáng rồi. Tạ Khiết sao có thể cảm nhận được gì khi Thiên Tiếu đánh văng hắn khắp từ chỗ này đến chỗ khác như trái bóng, khả năng dịch chuyển không gian kia thật sự rất đáng sợ.
Hồ Nguyệt Hi lạnh lùng:
“Chính ngươi nói để cháu mình nếm trải tuyệt vọng, thế thì đừng nhúng tay.”
Bịch
Tạ Khiết nằm trong vũng máu, khó khăn lắm mới lật người lại được, cả thân thể hắn đau đớn, xương cốt trên thân thể không nứt bao nhiêu nữa. Hắn phải thừa nhận rằng Thiên Tiếu thực sự quá mạnh, chênh lệch đẳng cấp giữa hai người là quá lớn.
Hắn cắn chặt răng khẽ giọng:
“Liễu tỷ.”
Thiên Tiếu nghe được khóe môi liền nở nụ cười:
“Hóa ra ngươi nhắm tới lão bà của ta, mơ tưởng tới vợ của người khác là không tốt đâu.”
Quảng Cáo
Từ không trung một chiếc đuôi sắc bén đã ở sát mắt của Tạ Khiết, giọng nói châm biếm của Thiên Tiếu lại vang lên:
“Với thiên phú rác rưởi của ngươi đừng mơ tưởng xa xôi, dù cố gắng như thế nào ngươi cũng chỉ là cục đá bên đường thôi. Nàng ấy là vợ của ta, có khi còn mang huyết nhục của ta không chừng, khôn hồn thì tránh xa nàng ấy, còn không thì đừng trách bổn thiếu gia độc ác.”
Nhín trên đế giày vết máu Thiên Tiếu thở dài rồi lấy chân cạ lên áo Tạ Khiết mấy cái cho sạch, sau đó một cước đá văng tên này qua một bên. Những người tới từ Thái Dương Thần Cung vội vàng tới đỡ, mang đan dược trị thương cho Tạ Khiết, ánh mắt thì tỏ ra vẻ e ngại khi nhìn Thiên Tiếu.
Tạ Khiết mạnh như thế nào chính họ cũng đã trải nghiệm qua, kẻ mạnh như thế trước mặt Thiên Tiếu lại giống như con cá nằm trên thớt, chẳng có tý năng lực phản kháng nào cả. Đối phương chiến thắng nhẹ nhàng, không hề giống như đã phô diễn hết toàn bộ năng lực.
Liễu Mị Nhi thừa hiểu tại sao hắn ta không kết liễu Tạ Khiết một cách nhanh chóng, kẻ này muốn phá hủy con đường võ đạo của Tạ Khiết. Từ nay trở về sau trừ khi Tạ Khiết đánh bại được Thiên Tiếu một lần, nếu không câu “ngươi chỉ là cục đá bên đường “ sẽ ám ảnh Tạ Khiết đến suốt đời.
Đứng ở trên đài cao Thiên Tiếu nhìn xuống dưới, gương mặt ngẩng thật cao đầy kiêu ngạo:
“Nào những kẻ đáng thương, nhanh chóng lết xác tới đây đi, ta sẽ cho các ngươi biết không chỉ chênh lệch sức mạnh. Kể cả những thứ khác các ngươi không bao giờ hơn được ta, các ngươi sẽ mãi mãi chỉ là những kẻ bám đuôi đầy tuyệt vọng. Những thứ tối nhất mãi mãi là của ta, ví dụ như nàng ấy chẳng hạn.”
Tạ Hải có chút khó chịu rồi, hắn ta rì rầm:
“Như thế này có kiêu ngạo quá mức rồi hay sao, lôi cả nữ nhân lên sàn đấu, thế thì làm sao để tập trung luyện đan hay chế phù. Với kẻ này thực sự muốn hủy đạo tâm của những người khác sao, tại sao nhất thiết phải làm như thế, ở đây có cả đồng môn của hắn.”
Hồ Nguyệt Hi lạnh nhạt:
“Tạ điện chủ nói đùa rồi, ngươi hình như quên mất chính mình đã đạp lên bao nhiêu kẻ rồi sao. Cả ta nữa, chúng ta đều như vậy cả, đạp lên kẻ khác mà bước, Thiên Tiếu mạnh như vậy thì hắn có quyền hủy diệt những thứ hắn cho là đáng ngại.”
Đúng thế, đây là một thế giới tàn nhẫn mà.
Tạ Khiết nhớ lại ngày này cách đây mười hai năm, một thằng nhóc tám tuổi thấy được người mà hắn muốn chiếm cho bằng mọi giá. Một nữ nhân xinh đẹp đến mức hắn nhìn thấy liền có cảm giác như bản thân không thể thở được, hôm nay hắn lại thấy lại dung nhan của nàng một cách rất rõ ràng.
Chỉ có điều nàng đang khoác vai một nam nhân khác, đã thế hai người còn vô cùng thân thiết, cảm giác tức giận ào lên tới não. Hắn là thiếu chủ của Tạ gia, thiên tài nổi danh biết bao năm nay, nữ nhân kia chính là ông trời sắp xếp cho hắn, tại sao có thể lại ở trong vòng tay của nam nhân khác.
Phẫn nộ xóa nhòa lý trí, hắn ta gầm lên như con thú hoang bị thương, lao thẳng tới chỗ Thiên Tiếu, miệng hét to:
“Chết đi cho ta.”
Trên tay hắn Khí Hồn lưỡi hái khổng lồ xuất hiện, trông khác giống với Thiên Tiếu, tuy nhiên kích thước lại lớn hơn một chút. Nhìn thấy thằng ngu kia thật sự lao tới Thiên Tiếu nhếch mép cười nhạt, tuy kẻ này có mạnh hơn đám hồi sáng nhưng cũng chỉ đến thế.
Hỏa Lam Linh nhìn sang bên cạnh, nàng nhịn vị điện chủ ngồi kế bên rồi hỏi:
“Tạ Hải tiền bối không tính ngăn cản sao, Thiên Tiếu không phải kẻ dễ xơi đâu.”
Tạ Hải điện chủ bình thản:
“Thằng nhóc nhà ta rất mạnh, lần này xem nó rốt cuộc nó mạnh thế nào mà đứng đầu trong kỳ tuyển sinh của Thái Dương Thần Cung. Còn nếu thua thì thảm một chút, nó cần nhận ra bản thân mình so với nhân tài trong thiên hạ chẳng là cái thá gì. Ngang kèo thì cũng tốt, có thêm đối thủ để thằng bé phấn đấu.”
Tạ Khiết lướt như tia chớp, cả người di chuyển với tốc độ thật nhanh nên chỉ để lại tàn ảnh. Các trưởng lão thấy thế cũng rất giật mình, không nghĩ tới Thái Dương Thần Cung lại lôi kéo được thiên tài như Tạ Khiết. Bọn họ không ra tay ngăn cản, họ thật sự hiếu kỳ rốt cuộc đệ nhất của Nguyệt Thần Cung so với Thái Dương Thần Cung thì ai hơn.
Thấy có người lao tới tấn công nhưng Thiên Tiếu lại chẳng quan tâm nắm, kẻ này thì có thể làm được cái gì, tốc độ thật sự quá là chậm rồi. Tu vi có cao đấy nhưng với nội tại Kẻ Kiêu Ngạo thì tên này chẳng là cái thá gì, không biết kẻ này có thể chịu được hắn trong mấy chiêu.
Tốc độ chính là thứ Tạ Khiết tự tin nhất, nhờ nó hắn có thể làm bá chủ, người khác còn không theo kịp lấy gì phòng thủ hay phản công. Hắn lao thẳng tới trước mặt Thiên Tiếu, một quyền vào giữa ngực, nhưng khi hắn gần tới thì tròng mắt của Thiên Tiếu bỗng nhiên chuyển động, khóe môi nở nụ cười.
Không thèm buông hai cô gái ra, hắn nhún người đá một cước thẳng về phía trước mặt.
“Bốp”
Một bóng người bay vút lên không trung, ánh mắt Tạ Khiết trợn ngược, máu trong miệng không ngừng chảy ra. Chỉ một chiêu duy nhất, khó thể tin nhưng lần đầu tiên hắn trúng chiêu từ một kẻ bằng tuổi, chẳng nhẽ tên này là vị tiền bối nào đó, cũng có khả năng bởi thế mới trở thành người yêu của Liễu Mị Nhi.
Quảng Cáo
“Rầm”
Thiên Tiếu chỉ vào tên đang nằm dưới đất hỏi Liễu Mị Nhi:
“Tên này là ai vậy lão bà?”
Liễu Mị Nhi dùng quang não kiểm tra một chút rồi nói:
“Nếu ngươi đứng đầu vòng khảo hạch đầu vào của Nguyệt Thần Cung, thì hắn là người đứng đầu khảo hạch của Thái Dương Thần Cung. Cũng đã lập lên kỳ tích, một mình hắn đã đánh thắng mấy ngàn người đấy, không phải dạng vừa đâu. Chúng ta vừa mới khắc Nguyệt Thần Ấn vĩnh cửu nên sẽ mất chút sức, đừng có đánh nhau với người ta nữa, chút nữa luyện đan không ổn đâu.”
Thiên Tiếu ôm nàng vào lòng:
“Lần trước mới được bốn tiếng, ta còn chưa thỏa mãn, kể cả mệt mỏi thì đêm nay tỷ cũng khỏi xuống giường.”
Đứng đầu khảo hạch của Nguyệt Thần Cung? Hắn cũng là thí sinh giống như mình.
Khắc Nguyệt Thần Ấn mới đây? Với ai chứ? Liễu tỷ chăng?
Trụ bốn tiếng? Khỏi xuống giường? Hết đêm khỏi xuống giường?
Đại não của Tạ Khiết, sau một hồi khởi chạy đưa ra kết quả cuối cùng: “Thằng chó này.”
Ánh mắt hắn ta đỏ chói, huyết mạch của Tạ gia được kích hoạt đến tận cùng, khí thế kéo lên vô cùng. Thậm chí dùng bí thuật kéo tu vi của bản thân lên hẳn một đại cảnh giới, nhưng khi đã trở thành Hồn Tướng Bát Trọng hắn phát hiện tên kia tu vi cũng đã Hồn Tướng Cửu Trọng. Trên khóe môi nụ cười ngạo mạn của Thiên Tiếu khiến cho hắn ta bùng nổ.
Thiên Tiếu liếm môi, gương mặt vẻ tà mị:
“Cái huyết mạch này có mùi vị quen thuộc đến lạ thường, hóa ra là Tạ gia, thế thì có một chút vui vẻ rồi đây.”
Quảng Cáo
Tử Linh Ma Hồ huyết mạch kích hoạt.
Khí thế trên người Thiên Tiếu biến đổi, mười cái đuôi tung bay, luồng khí tức màu đen bao phủ. Đôi mắt của hắn ánh lên màu tím yêu mị chết người, buông hai cô gái hắn trở nên nghiêm túc, hóa ra tìm mãi không thấy Tạ gia và Vân gia bởi bọn chúng đều ở Trung cấp vi diện.
Hình bóng của Thiên Tiếu biến mất, một chớp mắt sau đã xuất hiện trước mặt của Tạ Khiết, đôi mắt kia còn đáng sợ hơn Tạ Khiết gấp nghìn lần.
Không thấy, chẳng thấy bất cứ gì cả, tên kia quá nhanh, lần đầu tiên trong đời Tạ Khiết gặp một kẻ đồng lứa nhanh hơn cả mình. Đầu hắn đau nhói, rồi khắp người đều đau nhói, không gian xung quanh xoay chuyển liên tục, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
“Ầm….ầm….ầm”
Tạ Hải siết chặt nắm tay, hắn muốn Tạ Khiết bị đánh bại một cách thảm hại, nhưng như vầy thì thật sự quá đáng đáng rồi. Tạ Khiết sao có thể cảm nhận được gì khi Thiên Tiếu đánh văng hắn khắp từ chỗ này đến chỗ khác như trái bóng, khả năng dịch chuyển không gian kia thật sự rất đáng sợ.
Hồ Nguyệt Hi lạnh lùng:
“Chính ngươi nói để cháu mình nếm trải tuyệt vọng, thế thì đừng nhúng tay.”
Bịch
Tạ Khiết nằm trong vũng máu, khó khăn lắm mới lật người lại được, cả thân thể hắn đau đớn, xương cốt trên thân thể không nứt bao nhiêu nữa. Hắn phải thừa nhận rằng Thiên Tiếu thực sự quá mạnh, chênh lệch đẳng cấp giữa hai người là quá lớn.
Hắn cắn chặt răng khẽ giọng:
“Liễu tỷ.”
Thiên Tiếu nghe được khóe môi liền nở nụ cười:
“Hóa ra ngươi nhắm tới lão bà của ta, mơ tưởng tới vợ của người khác là không tốt đâu.”
Quảng Cáo
Từ không trung một chiếc đuôi sắc bén đã ở sát mắt của Tạ Khiết, giọng nói châm biếm của Thiên Tiếu lại vang lên:
“Với thiên phú rác rưởi của ngươi đừng mơ tưởng xa xôi, dù cố gắng như thế nào ngươi cũng chỉ là cục đá bên đường thôi. Nàng ấy là vợ của ta, có khi còn mang huyết nhục của ta không chừng, khôn hồn thì tránh xa nàng ấy, còn không thì đừng trách bổn thiếu gia độc ác.”
Nhín trên đế giày vết máu Thiên Tiếu thở dài rồi lấy chân cạ lên áo Tạ Khiết mấy cái cho sạch, sau đó một cước đá văng tên này qua một bên. Những người tới từ Thái Dương Thần Cung vội vàng tới đỡ, mang đan dược trị thương cho Tạ Khiết, ánh mắt thì tỏ ra vẻ e ngại khi nhìn Thiên Tiếu.
Tạ Khiết mạnh như thế nào chính họ cũng đã trải nghiệm qua, kẻ mạnh như thế trước mặt Thiên Tiếu lại giống như con cá nằm trên thớt, chẳng có tý năng lực phản kháng nào cả. Đối phương chiến thắng nhẹ nhàng, không hề giống như đã phô diễn hết toàn bộ năng lực.
Liễu Mị Nhi thừa hiểu tại sao hắn ta không kết liễu Tạ Khiết một cách nhanh chóng, kẻ này muốn phá hủy con đường võ đạo của Tạ Khiết. Từ nay trở về sau trừ khi Tạ Khiết đánh bại được Thiên Tiếu một lần, nếu không câu “ngươi chỉ là cục đá bên đường “ sẽ ám ảnh Tạ Khiết đến suốt đời.
Đứng ở trên đài cao Thiên Tiếu nhìn xuống dưới, gương mặt ngẩng thật cao đầy kiêu ngạo:
“Nào những kẻ đáng thương, nhanh chóng lết xác tới đây đi, ta sẽ cho các ngươi biết không chỉ chênh lệch sức mạnh. Kể cả những thứ khác các ngươi không bao giờ hơn được ta, các ngươi sẽ mãi mãi chỉ là những kẻ bám đuôi đầy tuyệt vọng. Những thứ tối nhất mãi mãi là của ta, ví dụ như nàng ấy chẳng hạn.”
Tạ Hải có chút khó chịu rồi, hắn ta rì rầm:
“Như thế này có kiêu ngạo quá mức rồi hay sao, lôi cả nữ nhân lên sàn đấu, thế thì làm sao để tập trung luyện đan hay chế phù. Với kẻ này thực sự muốn hủy đạo tâm của những người khác sao, tại sao nhất thiết phải làm như thế, ở đây có cả đồng môn của hắn.”
Hồ Nguyệt Hi lạnh nhạt:
“Tạ điện chủ nói đùa rồi, ngươi hình như quên mất chính mình đã đạp lên bao nhiêu kẻ rồi sao. Cả ta nữa, chúng ta đều như vậy cả, đạp lên kẻ khác mà bước, Thiên Tiếu mạnh như vậy thì hắn có quyền hủy diệt những thứ hắn cho là đáng ngại.”
Đúng thế, đây là một thế giới tàn nhẫn mà.
Bình luận facebook