• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vạn biến hồn đế (1 Viewer)

  • Chap-89

Chương 89: Ám Ảnh Kinh Hoàng




Hai người được mời tới một quán ăn gần đó, bọn họ lấm lem khiến cho khách trong quán ăn nhíu mày, không phải thấy Cẩm Hàn thì chắc chắn có chuyện rồi. Thiên Tiếu có nghe danh quán ăn này rồi, Thăng Long Thực Đạo Quán danh dung xưng vô địch khắp đại lục, không mấy quán ăn có thể so sánh với nó.



Chỉ là giá tiền món ăn của Thăng Long Thực Đạo Quán cũng toàn trên trời, một món duy nhất thôi cũng đã mấy triệu rồi. Theo như hắn thấy thì hình như tên này thích Thẩm Ngọc, cũng vì thế ánh mắt hắn nhìn mình khi nãy mới không có thiện cảm, ai lại vui khi có một người đẹp trai kề cạnh nữ nhân mình yêu mến.



Bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, Thiên Tiếu không muốn vướng vào rắc rối nên chỉ cắm đầu ăn, tuy đa tình nhưng hiện tại hắn không có ý tưởng gì với Thẩm Ngọc cả. Cẩm Hàn là người của hoàng tộc Thanh Long Quốc, La Sơn đã dặn rằng ở địa phận của người ta thì phải ngoan một chút.



Đợi tán gẫu mấy chuyện linh tinh xong thì Thẩm Ngọc tiện thể hỏi:



“Hàn ca ca có biết hiện tại Tây khu có gì đặc biệt không?”



Nghe thấy Thiên Tiếu liền ngẩng đầu lên ánh mắt hiếu kỳ, Cầm Hàn nghe được liền hướng ánh mắt về phía thuộc hạ của mình. Hắn ta đâu có rảnh đến mức đi về Tây khu làm gì, hai tên thuộc hạ truyền âm cái gì đó thì Cầm Hàn không khỏi nhíu mày.



Cầm Hàn khẽ giọng:



“Muội cùng vị huynh đệ này muốn tới Tây khu sao?”



Thẩm Ngọc mỉm cười:



“Đúng thế, nhiệm vụ của học trưởng phụ trách huấn luyện giao cho thì phải chấp hành thôi, tu không biết nơi đó hiện tại như thế nào nhưng cứ phải tới thôi.”



Cầm Hàn thở một hơi:



“Muội cần gì khổ thế, nói cho ta biết người phụ trách huấn luyện là ai, ở trong học viện lâu như vậy ta cũng quen biết rất nhiều học trưởng. Hiện tại chỉ cần nói một tiếng chắc họ cũng sẽ thông cảm, nếu có phương pháp liên lạc thì ta trực tiếp nói chuyện cũng được.”



Thẩm Ngọc nghe thế thì muốn nói gì thì Thiên Tiếu ta chạm vào đùi của nàng nhìn rồi lắc đầu, nhìn hai cái thuộc hạ của Cầm Hàn lắc đầu thì hắn cũng đoán được Tây khu không ổn. Tu vi của hai người ở trong tòa thành này còn thua cả một người dân bình thường, nếu có nguy hiểm thì bọn họ làm sao có thể đối phó được, Cầm Hàn nói đỡ được thì tốt quá.



Hắn nhiệt tình vươn tay:



“Nếu công tử không phiền thì để ta nhập mã số vào cho.”



Cầm Hàn thấy hắn biết điều thì vui vẻ vươn tay mở khóa quang não để Thiên Tiếu nhập số, rất nhanh thôi số liên lạc được nhập xong.



Hoàng tỷ Cầm Vân Ca



Vừa rụt tay về Cầm Hàn ánh mắt trợn tròn lên, vẻ điềm tĩnh uy nghiêm cũng không còn một chút nào, thay vào đó là sợ hãi tột độ.
×— QUẢNG CÁO —



“Rầm”



Vừa mới vươn tay nên hắn còn chưa kịp ngồi xuống ghế, nhìn thấy cái tên sợ đến mức té khỏi ghế nằm ra mặt đất. Cảm thấy mất hình tượng liền vội bật dậy, tuy nhiên tay vẫn còn có chút run rẩy, hắn muốn nhanh chóng ngắt kết nối nhưng đã quá trễ.



Cầm Vân Ca vẻ mặt lạnh băng xuất hiện:



“Gọi ta làm gì?”



Nàng ta nhìn xung quanh thì phát hiện hai người Thiên Tiếu lông mi khẽ nhếch lên, Cầm Hàn muốn nói gì đó nhưng không thể mở miệng được. Trong đầu ký ức như thác nước đổ về, hình bóng khiến hắn sợ hãi nhất xuất hiện, không hiểu sao nhưng nhiều năm như vậy hắn vẫn thế.



Hắn thừa biết mình phải nói cái gì, thế nhưng giống như có cái gì chặn trong họng khiến hắn không thể thốt ra thành lời. Tay hắn nắm chặt lấy gấu quần giống như muốn vò nát nó vậy, vẻ mặt thì cứng đơ, khuôn mặt vốn hồng hào trắng không còn một giọt máu, tim hắn cũng đập chậm đi thấy rõ.



Thiên Tiếu tưởng tên kia trượt chân bèn lên tiếng:



“Cầm học trưởng, Cẩm Hàn thế tử có chuyện muốn nói với ngươi, thực ra cũng chẳng có gì quan trọng lắm đâu. Chỉ là khu Tây tinh hình hiện tại không ổn lắm, chúng ta sợ ẩn nấp ở đó chưa bị đám kia tìm ra thì đã gặp rắc rối rồi. Ta thì không sợ lắm nhưng Thẩm Ngọc không có nhiều kinh nghiệm sống, sợ rằng sẽ gặp chuyện không hay, lúc đó sẽ khó có thể bàn giao lại cho học trưởng được.”



Mọi người đều nín thở, Cầm Hàn cảm giác Thiên Tiếu chán sống còn muốn lôi hắn ta theo, nhưng lúc này hắn lại sợ đến mức không có thời gian để oán giận. Cả một căn phòng đều lâm vào im lặng, tất cả giống như đang chờ phán quyết vậy.



Cầm Vân Ca sau một hồi suy nghĩ rồi nói:



“Ta sẽ liên lạc người quan sát các ngươi, nếu có việc thì người đó sẽ ra tay nên không cần phải lo lắng. Gặp nguy hiểm thì ngươi nhớ phải lo giữ mình trước, bây giờ thì nếu chưa ở Tây khu thì ngươi cùng nàng xuất phát đi, nhỡ kỹ là phải tự bảo trọng bản thân.”



Nói xong nàng liếc xéo qua Cầm Hàn một cái rồi ngừng kết nối, Thiên Tiếu nắm tay Thẩm Ngọc vội vã kéo đi. Cầm Vân Ca đã quyết tâm làm theo quy trình thì bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận, hai người chưa ai có gan làm trái ý của nàng ta cả.



Hai người vừa biến mất Cầm Hàn từ nhẫn không gian lấy ra một con dao đâm thẳng vào bàn tay của mình, đau đớn khiến cho cơn run rẩy của hắn lui đi. Hai người hộ vệ ở đằng sau thản nhiên giống như chuyện này đã gặp rất nhiều lần rồi. Cầm Hàn khiến vô số người phải kính sợ nhưng hắn có một khắc tinh là Cầm Vân Ca.



“Chết tiệt.”



Cầm Hàn cầm lấy một viên đan dược ném vào miệng, vết thương nhanh chóng lành lại, sau đó hắn mới chậm rãi đứng lên đi ra cửa. Ký ức khủng khiếp ngày nào lại tràn về trong đầu hắn, hai người hộ vệ phải đỡ lấy hắn ở hai bên.



Hắn đột nhiên nhớ ra cũng chính ngày hôm nay là lúc cơn ác mộng của cậu bé chín tuổi bắt đầu. Vốn cuộc sống chìm trong sung sướng, bỗng một ngày nữ ma đầu kia chen vào cuộc sống của hắn, gây ra những ám ảnh đến tận bây giờ vẫn không thể nào xóa nhòa được.



“Hàn nhi chào biểu tỷ đi con.” Cha hắn dẫn tới một cô bé lạnh như băng bằng tuổi của hắn, đấy không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cầm Vân Ca.



Cầm Hàn không quá quan tâm:



“Chào biểu tỷ.”



Cha hắn nhẹ giọng:



“Ngươi muốn trở lên thật mạnh nên cha đã tìm người có thể giúp con mạnh lên tới rồi, luyện tập với biểu tỷ đảm bảo sẽ khiến con mạnh lên.”




×— QUẢNG CÁO —



Biểu tỷ chỉ hơn hắn mấy tháng tuổi thì mạnh cỡ nào mà đòi dạy hắn, Cầm Vân Ca tu còn nhỏ nhưng thái độ đã tỏ ra rất trưởng thành:



“Hoàng thúc giao hoàng đệ cho ta huấn luyện cũng được, hắn nếu nghiêm túc luyện tập sẽ rất nhanh tiến bộ. Nhưng ta phải nhắc trước chính ta cũng không muốn mất thời gian quá nhiều, nên khi ta luyện tập hắn cũng phải luyện tập.



Nếu đã bắt đầu luyện tập thì không cho phép bỏ cuộc, nếu cảm nghĩ không thể chịu đựng được cực khổ thì từ bỏ ngay từ bây giờ. Khi huấn luyện thì ta sẽ không nương tay đâu, tuyệt đối không thể để một kẻ được ta chỉ dạy lại mang tiếng hèn yếu.”



Thanh Long Vương gật đầu:



“Đổ mồ hôi, đổ máu càng nhiều khi luyện tập lúc phải tranh đấu với kẻ khác càng có nhiều cơ hội sống sót, đừng trách cha nhé con trai.”



Ban đầu hắn còn không quá quan tâm, cảm giác biểu tỷ cũng chẳng hơn được mấy cái gia sư từng dạy dỗ hắn. Bọn họ bắt đầu luyện tập tự do, đúng như yêu cầu của nàng rằng hắn sẽ phải luyện tập chung đến khi nàng nghỉ, lúc nàng nghỉ thì hắn mới có thể nghỉ.



Một canh giờ.



Hai canh giờ.



………



Bảy canh giờ



Nhìn vẫn đang miệt mài tập luyện Cầm Vân Ca thì hắn rốt cực cũng chịu không nổi mà ngã xuống mặt đất, cả bàn tay ửng đỏ xước xát.”



Cầm Vân Ca dừng lại nhìn hắn:



“Đứng lên, tiếp tục.”



Bỗng nhiên cơ thể hắn bất chấp mệt mỏi đứng lên, hắn tiếp tục vung kiếm, đến khi ngất lịm rồi cơ thể vẫn theo bản năng luyện tập. Đây là lần đầu tiên hắn biết đến độ chênh lệch giữa huyết mạch của hai người kinh khủng đến thế nào, hắn dù cảm thấy đau nhức, mệt mỏi cỡ nào cũng vẫn phải luyện tập.



Hắn vẫn còn suy nghĩ, nghe thấy, nhìn thấy, cảm nhận được cơn đau do tập luyện truyền tới nhưng vẫn không thể ngừng. Đến khi hơi thở hắn mông lung thì nàng rốt cuộc ngừng lại, tiện tay nhét vào miệng hắn hai viên đan dược, lúc tỉnh lại thì nàng cũng nghỉ ngơi xong, hắn liền bị lôi tới trước mặt nàng.



“Hục”



Một đầu gối của nàng thẳng vào bụng của hắn khiến cho Cầm Hàn đau tới gập cả người, miệng rỉ ra vài tia máu. Cầm Vân Ca vẫn không dừng tay tiếp tục đánh trong một canh giờ, hắn dù đau đớn cỡ nào chỉ cần một câu “đứng lên” của nàng liền bật dậy như thây ma.



Máu và nước mặt hòa lại với nhau cho đến khi hoàn toàn mất đi ý thức.



Ngày hôm sau lại tiếp tục như thế, vài năm sau vẫn như thế, bất kể trời đông giá rét hay mưa rơi hắn đều phải luyện tập trung với nàng. Càng về sau càng phải luyện tập nhiều, điều này khiến hắn gần như điên cuồng, hiện tại đã thoát khỏi việc huấn luyện cùng nàng nhưng ám ảnh tâm lý vẫn rất nặng.



Khốn khiếp nhất là dù hắn có cố như thế nào, gặp bao nhiêu cơ duyên thì cũng không thể vượt được cái ma nữ kia. Đổi lại thì ngoài nàng ra hiện tại hắn không sợ bất cứ thứ gì, làm gì có kẻ nào có thể kinh khủng hơn nàng ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế
Ngàn Vạn Thứ Nhu Tình
  • Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 55
[Zhihu] VẠN ĐỒNG
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần IV END
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom