Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36-40
Chương 36: Trên Toàn Đan, khái niệm về cảnh giới
“Đấy là cuốn bí kíp võ thuật đỉnh nhất trong tông môn chúng ta. Nếu không thì để ta quay về hỏi sư tôn nhé?” Ngô Tông Thừa nói.
“Không sao, đệ sẽ tự biết hỏi ai. Ngô sư huynh, huynh biết toà lầu của người xếp thứ 4 ở đâu không?” Lâm Tiêu hỏi
“Cái này ta biết, đi, ta đưa đệ qua đó.”
Ngô Tông Thừa đưa Lâm Tiêu tới tòa lâu của Trần Hùng. Liên quan tới tin tức Lâm Tiêu khiêu chiến thắng Trần Hùng người đứng thứ 4 trong bảng tinh anh cũng đã bắt đầu được lan truyền trong khắp nội môn.
Biến động vị trí trên bảng tinh anh là một chuyện hết sức bình thường, nhưng biến động vị trí của mười người dẫn đầu lại thu hút được sự quan tâm của mọi người.
Một lúc sau, Lâm Tiêu, Tụ Linh cảnh viên mãn, kiếm ý bậc 2. Những thông tin này liên tục xuất hiện trong mồm những đệ tử nội môn.
Nửa ngày sau, Lâm Tiêu sau khi cảm thấy được linh khí nồng đậm trong phòng tu luyện thì mới rời khỏi Thiên Sơn Phong. Hắn trực tiếp quay lại Tàng Công Các.
Nếu muốn hỏi về kỹ thuật công pháp thà hỏi Mục lão cho rồi.
“Tiểu tử Lâm Tiêu, mấy ngày không gặp mà đã đánh bại được đệ tử đao tu của lão Lôi rồi.” Mục lão thấy Lâm Tiêu tới gần Tàng Công Các thì đã đứng ở bên ngoài đợi.
“Là do Trần sư huynh nhường thôi, nếu huynh ấy không ép tu vi xuống, chắc là cũng chả đỡ được vài chiêu.” Lâm Tiêu cười nói.
Mục lão: “……”
Mục lão thiếu chút nữa muốn chửi người, ông ta đã từng thấy những kẻ tự khen bản thân, nào đã gặp qua kẻ dùng cách trá hình thế này để khen bản thân.
“Sao nào, hôm nay tới đây để bái sư à? Vi sư sẽ chọn ngày tốt cho ngươi.” Mục lão cười ha ha nói.
Bởi vì mới có tám ngày, tên tiểu tử Lâm Tiêu này đã rời khỏi Phạm Thiên mộ kiếm. Việc này làm cho ông ấy cảm thấy Cảnh lão đầu chắc chắn thua rồi.
Nếu không tên cứng đầu đấy chắc chắn sẽ bắt Lâm Tiêu đợi tới ngày thứ mười.
“Ồ ồ, chuyện này, Cảnh lão nói với ta một câu, bảo ta lúc gặp được ngài thì chuyển lời.” Lâm Tiêu nhớ lại rồi nói.
“Hahaha, nói xem nào, có phải hắn chịu nhận thua, sau đó cảm thấy bản thân xấu hổ nhờ tên tiểu tử nhà người nói hộ. Lão già này, không ngờ lại biết ngại.” Mục Lão cười lớn, tâm trạng vô cũng vui vẻ.
“Không phải, Cảnh lão bảo ta nói –”
Lâm Tiêu học theo bộ dáng và ngữ khí của Cảnh lão.
“Ngươi cứ nằm mơ đi!”
Biểu cảm của Mục lão cứng đờ. “Cái gì, lão già này dám giở trò?” Mặt Mục lão âm trầm.
Lâm Tiêu cũng không hiểu mà lại giơ tay ra.
“Hả? ngươi định làm gì?” Mục lão nghi ngờ hỏi lại.
“Cảnh lão nói, tiền bối cứ kiểm tra rồi biết.” Lâm Tiêu cũng có chút bất đắc dĩ.
Hai lão đầu này cứ như là hai con nhím. Cứ âm âm hiểm hiểm, có gì thì nói rõ đi. Lại còn bắt hắn làm người đứng giữa.
Mục lão nắm lấy cổ tay của Lâm Tiêu, bắt đầu truyền linh lực vào thăm dò.
Một lúc sau vẻ mặt của Mục lão có thể coi như là đặc sắc đổi màu liên tục. Từ đỏ sang đen, rồi lại từ đen sang trắng…..
“Ngươi, ngươi là người à??? Làm sao mới tám ngày mà đã đạt tới mức này, ngươi làm cách nào???”
Mục lão thu tay, nhìn Lâm Tiêu như nhìn quái vật.
Lâm Tiêu chớp mắt. Sao tự nhiên ngài lại mắng người như vậy chứ.
Hắn chỉ dùng tám ngày này khổ luyện một chút thôi mà.
“Tám ngày mà luyện bộ công pháp đểu của Cảnh lão lên tới cảnh giới này, kiếm ý tăng lên một bậc rưỡi, mà tu vi là Tụ Linh cảnh viên mãn?”
“Phi phi, vừa rồi ta còn không tin ngươi có thể dễ dàng đánh bại thằng nhóc kiếm tu kia, bây giờ thì ta tin rồi.”
“Một tên mới lĩnh ngộ kiếm ý bậc 1 ở trước mặt ngươi đúng là không đáng nhắc tới.”
Mục lão lắc đầu rồi lại gật đầu, rồi lại than thở như thể đời chả còn gì tiếc nuối.
Đúng vậy.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Tiêu ở Phạm Thiên mộ kiếm mới tám ngày, khổ luyện tám ngày. Không chỉ tu vi lên Tụ Linh cảnh viên mãn, còn nhờ sự trợ giúp mà kiếm ý tăng lên thành bậc ba rưỡi. Khi tu luyện Thiên Khôi Kiếm Điển càng lâu, ngộ tính của bản thân hắn về kiếm ý sẽ càng sâu.
“Bị lão già đó chơi một vỗ, khen cho hắn nghĩ ra cách này.” Mục lão cảm khái.
Nhìn xem, chuyện nhận Lâm Tiêu làm đồ đệ chỉ có thể để sau tính tiếp.
“Mục lão, thực ra ngộ tính này của ta học hai thứ một lúc, không hề bị ảnh hưởng lẫn nhau.” Lâm Tiêu bày tỏ suy nghĩ của bản thân.
Chủ yếu bởi vì hắn cảm thấy – Cửu U Trấn Ma Ấn và cả Thiên Khôi Kiếm Điểm đều có thể bổ trợ cho nhau.
“Xì! Tạm thời thì có thể như vậy, nhưng nếu ta phát hiện Cửu U Trấn Ma Ấn mà bị kiếm pháp của lão già kia chèn ép thì ta không đồng ý đâu!” Mục lão cả giận nói.
“Biết rồi thưa Mục lão.” Lâm Tiêu trả lời.
“Lần trước nghe nói ngươi muốn được đến di tích, đi khiêu chiến bảng tinh anh chỉ vì mục đích này à.” Mục lão hỏi.
“Vâng.” Lâm Tiêu đáp.
“Với tu vi của ngươi đi di tích cũng không có gì nguy hiểm, nhưng sau khi vào đến đầy, nhớ rằng đừng tới hồ Chúc Long.” Mục lão nhắc nhở.
“Hồ Chúc Long? Là nơi nào vậy?” Lâm Tiêu tò mò hỏi.
“Ta là một cường giả Luân Hải cảnh mà vào đó còn gặp nguy hiểm, tốt nhất không nên đi.” Mục lão lộ ra ánh mắt có chút sợ hãi.
“Này…..tiểu bối biết rồi.” Ngoài mặt Lâm Tiêu có vẻ không để ý, nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò.
Nơi mà đến cường giả Luân Hải cảnh cũng có thể gặp nguy hiểm? nơi đó cất giấu cái gì?
“Đúng rồi, Mục lão, ngài biết ở đâu mới có thể tìm thấy võ kỹ Thân Pháp không?” Lâm Tiêu suýt quên mục đích chính.
“Võ kỹ Thân Pháp? Ngươi luyện Trấn Ma Ấn mà được rồi, còn cần võ kỹ Thân Pháp gì nữa?”
“Chỉ cần luyện tới cực hạn, không bộ công pháp vào có thể địch lại được. Chúng ta đâu cần lĩnh ngộ cảnh giới tốc độ đâu, luyện thứ này để làm gì.”
Mục lão có ý giễu cợt ý tưởng này của Lâm Tiêu.
“Cảnh giới tốc độ?? là gì vậy?” Lâm Tiêu thấy tò mò mới thuật ngữ mới này.
“Cái này à, ngươi có biết phía trên Toàn Đan cảnh là gì không?” Mục lão hỏi.
“Cái này tiểu bối thực sự không biết.” Lâm Tiêu lắc đầu.
Hắn cũng đoán trên Toàn Đan vẫn còn cảnh giới nữa, nhưng bây giờ hắn mới là Tụ Linh cảnh viên mãn. Trên Tụ Linh cảnh là Luân Hải, rồi tới Toàn Đan. Cho nên trên Toàn Đan cảnh vẫn còn cách hắn một khoảng rất xa.
“Để ta nói cho ngươi, trên Toàn Đan cảnh thì được gọi là Hoá Đỉnh cảnh.”
“Cái cảnh giới này cần phải Toàn Đan cảnh và có kiếm ý bậc 8, vậy mới có cơ hội lên Hoá Đỉnh cảnh.”
“Kiếm ý, đao ý, quyền ý đều là một cảnh giới. Cảnh giới tốc độ, cảnh giới luyện đan, luyện hoả v.v…đều có thể luyện lên Hoá Đỉnh cảnh…..”
Mục lão nhẹ nhàng giảng giải, Lâm Tiêu chăm chú lắng nghe.
“Mục lão, vậy một người có thể hoàn toàn lĩnh ngộ được hai loại cảnh ý, sau đó lại Hoá Đỉnh cảnh, vậy có phải sẽ càng thêm mạnh không.” Lâm Tiêu nghĩ một lát rồi hỏi.
“Đương nhiên rồi, nhưng hầu như chưa có ai lĩnh ngộ được hoàn toàn, ít nhất là ta chưa bao giờ nghe thấy thế. Lĩnh ngộ cảnh ý rất khó, cần phải có ngộ tính và cơ duyên, lĩnh ngộ một loại cảnh ý đã khó, chưa nghe ai có thể lĩnh ngộ được hai loại.” Mục lão nói.
Ài.
Hắn bây giờ cách Hoá Đỉnh cảnh chả biết còn bao xa.
“Khó sao? ta cảm thấy rất dễ dàng mà.” Lâm Tiêu tự nói với bản thân
Chương 37: Đi đêm lắm có ngày gặp ma
Dễ dàng? Mục lão nghe thấy Lâm Tiêu lẩm bẩm thì trợn tròn cả mắt, cảm giác như có một ngụm máu sắp trào ra khỏi cổ.
Ông bước vào cảnh giới Toàn Đan đã mười mấy năm nay, tu luyện đạt tới Toàn Đan cảnh hậu kỳ, nhưng ngộ tính mới được bậc 6. Cũng bởi vì ngộ tính của ông là Luyện Thể cảnh, so với các cảnh khác thì khó hơn nhiều.
Nhưng tên tiểu tử này vừa mới bảo lĩnh ngộ cảnh ý rất dễ rằng. Mục lão định nói Lâm Tiêu vài câu, lại nhớ ra tu vi của đối phương là Tụ Linh cảnh viên mãn, lĩnh ngộ kiếm ý bậc 3 rưỡi. Với mức độ như vậy nói là dễ dàng thì cũng không phải quá đáng.
Một lúc sau Mục lão nuốt không nổi cục tức này nhưng cũng chả xả nổi ra. Đành đắng cay chấp nhận. Sao lại gặp phải một tên tiểu gia hoả biến thái thế này chứ.
Lâm Tiêu hình như cũng thấy bản thân nói ra câu này có chút không thích hợp, hắn có thể thấy dễ dàng vì ngộ tính của hắn rất cao. Nhưng với người khác mà nói, lĩnh ngộ được cảnh ý so với tu luyện đúng là khó hơn rất nhiều.
“Mục lão, nếu không có chuyện gì thì tiểu bối xin phép cáo lui.” Lâm Tiêu chuẩn bị rời đi.
“Đợi chút, Lâm Tiêu, ngươi thật sự muốn tìm một bộ luyện Thân Pháp đỉnh cấp, không phải là không có loại này.” Ngữ khí của Mục lão đã dịu xuống.
Câu này làm cho Lâm Tiêu cũng thấy bất ngờ. Chuyện gì vậy, dáng vẻ muốn mắng người lúc nãy đâu rồi, sau tự nhiên lại dịu dàng thế.
“Khụ, xin được thỉnh giáo Mục lão.” Lâm Tiêu quay lại.
Hắn thật sự muốn tìm một bộ luyện Thân Pháp đỉnh cấp. Có ngộ tính tốt như vậy mà không tranh thủ thì đúng là phí của.
Mục lão lấy ra một viên ngọc, miệng lẩm nhẩm gì đó cứ như đang nói chuyện vậy.
Lâm Tiêu không nghe thấy gì cả.
Sau khoảng hai nhịp thở Mục lão đưa viên ngọc và một mảnh giấy qua rồi nói.
“Đi qua khu rừng yêu thú khoảng ba trăm dặm về hướng bắc sẽ đến địa bàn của tông môn Lưu Vân. Tông môn Lưu Vân cũng là một trong mười tông môn lớn nhất ở vương triều Đại Ngụy. Bọn họ giỏi về Thân Pháp, nếu nói về tốc độ thì có thể là đỉnh nhất.”
“Đây là giấy nợ và thư giới thiệu của ta, ngươi cầm đồ này tới tông môn Lưu Vân tìm tông chủ của bọn họ, chắc chắn có thể chọn được một bộ luyện Thân Pháp đỉnh cấp.”
Biểu tình của Mục lão cực kỳ nghiêm túc. Lâm Tiêu nghe thấy Mục lão nói vậy thì vội vã nhận lấy đồ và thư giới thiệu.
Hắn không để ý trong mắt Mục lão ánh lên sự giảo hoạt và có cả mong chờ, lại thêm một chút hả hê.
Lâm Tiêu cũng vì mấy đồ này mà cảm thấy kinh hỷ. Mục lão đúng là có mối quan hệ rộng rãi. Ngay cả tông môn Lưu Vân cách đây tới ngàn dặm cũng có quen. Hơn nữa còn có thể gặp trực tiếp tông chủ.
Còn về chuyện đây là thật hay giả, Lâm Tiêu cũng chưa bao giờ nghi ngờ Mục lão. Dù gì thì một tờ giấy nợ trước đây cũng giúp hắn thu lợi.
“Mục lão, tờ giấy nợ này ngài từ đâu mà có?” Lâm Tiêu nghi ngờ hỏi một câu.
“Khụ khụ, tiểu tử này hỏi lắm thế, ta lừa được ngươi chắc?” Mục lão nghiêm mặt, cố gắng che giấu sự kỳ quặc trong ánh mắt.
“Không dám, vậy tiểu bối phải cám ơn Mục lão.” Lâm Tiêu thực sự ôm lòng cảm kích Mục lão.
Hắn còn chưa bái người ta làm sư phụ, nhưng thái độ của Mục lão đối với hắn giống như đã đồ đệ của bản thân. Đây đúng là người tốt, sau này phải tôn sư trọng đạo mới được.
“Được rồi, được rồi, mau đi đi, đường đi Lưu Vân tông xa lắm, ngươi không phải vội tu luyện để kịp đi di tích Vô Cực hay sao? Còn mười ngày nữa thôi là di tích mở ra rồi, Lưu Vân tông cách di tích không xa, ngươi mau đi cho kịp.” Mục lão thúc giục.
Lâm Tiêu không cảm thấy có chỗ nào kỳ quái cho nên cũng vội vã xuất phát.
“Chuyện kia…..” Lâm Tiêu đột nhiên nói một câu: “Mục lão, ngài có phi thuyền không, cho ta mượn một chuyến?”
Muốn đi từ Kiếm Ma tông tới Lưu Vân tông thì phải đi qua khu rừng yêu thu. Với thực lực của bản thân đương nhiên hắn không sợ, nhưng dù sao cũng sẽ gặp ít rắc rối.
“Cái gì cơ? Phi thuyền? là cái gì, ngươi đang nằm mơ à?” Mục lão trợn mắt lên nhìn hắn.
Ông căn bản chưa bao giờ nghe thấy thứ đồ này, cũng không biết tên tiểu tử này nghe được từ đâu nữa.
Lâm Tiêu do dự một lúc, Kiếm Ma tông là một trong thập đại tông môn đứng đầu Đại Ngụy. Đây không phải là tiểu thuyết huyền huyễn sao?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Vậy, yêu thú biết bay chắc là có nhỉ.” Lâm Tiêu vẫn cố gắng hỏi.
Mục lão nhăn mặt nhăn mày.
“Tên tiểu tử nhà ngươi mà thành thật đi ngay đi. Đợi ngươi luyện lên Toàn Đan là bay được ngay!”
“Tông môn chúng ta không có nuôi dạy dã thú, ai nuôi mấy thứ đó làm gì, ngâm rượu uống chắc?”
Sau vài câu này thì Lâm Tiêu cũng bị đuổi ra ngoài. Hắn lập tức rời khỏi Kiếm Ma tông bắt đầu đi về phía Lưu Vân tông.
Mục lão ở trong Tàng Công Các nhìn Lâm Tiêu đi xa dần, lòng tự nhủ: “Tên tiểu tử, Cảnh lão quỷ tặng ngươi cơ duyên tốt. Ta đây cũng không thể kém được, hehe. Để xem ngươi có nhận được không, không, có thể nắm bắt được không.”
……
Ở một bên khác, Lâm Tiêu đã bước vào khu rừng yêu thú. Nếu không đi ngang qua rừng thì sẽ phải đi đường vòng rất xa, mà thời gian lại có hạn. Hơn nữa nếu có thể đi ngang qua rừng yêu thú thì chỉ cần ba ngày là tới Lưu Vân tông, sau đó lại dùng hai ngày để tới di tích Vô Cực.
Thời gian không còn nhiều, vẫn nên tìm cách tiết kiệm thời gian.
Hai ngày sau Lâm Tiêu đã đi được vào sâu bên trong rừng yêu thú. Một con yêu thú thân cao tới bốn mét đang nằm gần hồ nước nhìn hắn chằm chằm.
Yêu thú Luân Hải cảnh, Hổ m Hắc. Sức lớn, tốc độ nhanh, lúc nộ lên còn có thể phát huy kỹ năng, lúc bạo phát sức sẽ lớn gấp đôi.
“Grừ!!”
Sau một tiếng gầm gừ, con Hổ m Hắc nhào về phía Lâm Tiêu.
Xoạt xoạt!
Bộ móng của nó vồ về phía đầu Lâm Tiêu, một khắc này Lâm Tiêu chợt biến mất rồi xuất hiện ở cách đó không xa.
Một đạo kiếm quang lóe lên như chớp cắt đôi thân Hổ m Hắc, hai mảnh thân thể rơi xuống đất chết không kịp phản ứng.
Lâm Tiêu một kiếm chém chết con hổ, rất tự nhiên đi qua bắt đầu kiểm tra xác. Bộ phận nào đáng tiền sẽ thu vào nhẫn trữ vật, sau đó hắn lại tiếp tục hành trình.
“Yêu thú Luân Hải cảnh trung kỳ, vẫn yếu hơn một chút.” Lâm Tiêu cảm thán.
Rừng yêu thú rất to, phải bằng một thành phố cấp tỉnh ở thế giới kiếp trước. Hôm qua hắn đã vào sâu trong rừng, chém chết bốn con thú Luân Hải cảnh.
Có được Cửu U Trấn Ma Ấn tầng ba, lại thêm kiếm ý bậc ba rưỡi, không có con yêu thú nào có thể cản bước hắn.
Theo lời Mục lão nói, cánh rừng này không có yêu thú ở Toàn Đan cảnh. Cho nên Lâm Tiêu cũng không có gì phải cảnh giác lắm.
Với thực lực của hắn kể cả có gặp yêu thú Luân Hải cảnh hậu kỳ, không đánh được thì chả nhẽ lại chạy không được?
Đi nửa ngày nữa Lâm Tiêu chợt nghe thấy tiếng động.
Sột soạt!!
Hắn lập tức thi triển thân pháp chỉ lưu lại trên mặt đất một tàn ảnh. Nhưng lần này thử thế nào cũng không thi triển được.
Một cái bóng to lớn lao về phía hắn, chỉ thấy móng vuốt sắc bén phá không chụp lên đầu hắn.
“Cửu U Trấn Ma Ấn!”
Trong trường hợp khẩn cấp hắn vận chuyển Cửu U Trấn Ma Ấn để kích hoạt phòng thủ, một ma ấn màu vàng bao quanh cơ thể hắn.
Bùm!!
Tiếng vật cứng va chạm vào nhau.
Lâm Tiêu bị bắn ra xa mười mấy mét, cả cơ thể đập lên một thân cây to sau đó rơi xuống đất.
Mẹ kiếp! Yêu thú gì vậy?
Sức mạnh này ít nhất cũng là Luân Hải cảnh hậu kỳ. Đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Lâm Tiêu vội vã đưa mắt qua nhìn, đợi hắn nhìn rõ con yêu thú vừa công kích mình xong thì hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Phong Lang?
Một con Phong Lang Luân Hải cảnh hậu kỳ? Không phải mấy con yêu thú kiểu này lên được Tụ Linh cảnh viên mãn là giỏi lắm rồi sao? Chả nhẽ con này là biến dị?
Chương 38: Vật kỳ lạ! Bí mật của Phong Lang, dịch thạch nhũ
Lâm Tiêu đang nhìn chằm chằm vào con Phong Lang quái dị này.
Phong lang cũng nhìn chằm chằm Lâm Tiêu. Nó như đang thắc mắc, rõ ràng là một con người yếu ớt như vậy, nhưng thực sự đã chặn được một chiêu của nó.
"Một tia lửa có thể đốt cháy cả thảo nguyên!"
Lâm Tiêu vực lại tinh thần, không chút do dự, hắn cầm trường kiếm và chém một tuyệt chiêu thường dùng về phía Phong Lang.
Hoả tinh kiếm khí rực lửa lao về phía Phong Lang. Nó cảm nhận được sự uy hiếp mà kiếm khí mang lại.
Cơ thể vừa hạ thấp xuống, cả con sói biến thành một tia chớp màu xám, gập ngang và chuyển hướng nhiều lần rồi tung ra một tuyệt chiêu về phía Lâm Tiêu.
"Hả?! Tốc độ này... còn nhanh hơn ta." Ánh mắt của Lâm Tiêu như đóng băng, hắn vô cùng ngạc nhiên.
Phong Lang thoát khỏi kiếm khí, lại gầm lên một tiếng và lao về phía Lâm Tiêu.
Bùm!
Nó tấn công bằng móng vuốt. Lâm Tiêu đã thi triển kiếm pháp Thiên Minh để chặn lại.
Một người một sói bắt đầu giao chiến.
Sau hơn chục hiệp, tình hình chiến đấu vô cùng căng thẳng nhưng vẫn bất phân thắng bại.
Yêu khí trên người Phong Lang càng lúc càng nồng đậm, hai mắt nó bắt đầu đỏ ngầu.
Rõ ràng nó là mạnh hơn một chút nhưng tại sao không giết được con người này. Không, nó thậm chí không thể xuyên thủng hàng phòng ngự của đối phương.
Ngượi lại, đối với Lâm Tiêu, mặc dù có vẻ như lúc nào hắn cũng bị Phong Lang áp chế mà đánh nhưng trên thực tế là hắn đang theo quy tắc Trấn Ma Ấn và không có bất kỳ tổn hại nào.
Hắn quan sát Phong Lang một lượt từ đầu đến cuối.
Kỳ lạ, quá kỳ lạ.
Bất kể nhìn từ đâu thì nó cũng chỉ là một Phong Lang bình thường nhưng thực lực tổng thể lại mạnh mẽ như vậy.
Vậy thì chắc chắn là biến dị rồi.
Mặc kệ, đã đến nên lúc kết thúc rồi.
Ánh mắt Lâm Tiêu trở nên nghiêm túc.
Xoạt!
Một đạo kiếm khí tỏa ra kiếm ý hung hãn từ trên trời giáng xuống và chém vào con Phong Lang đó.
Tốc độ còn nhanh hơn trước đó vài lần.
Lông trên lưng Phong Lang ngay lập tức dựng đứng lên.
Gừ!
Nó gầm lên một tiếng giận dữ, trên cơ thể nó phùn ra một màn sương màu máu. Không một chút quyến luyến, nó quay đầu bỏ chạy.
Lúc này, nó đã cảm thấy tính mạng của mình đang bị uy hiếp mạnh mẽ nếu còn không chạy thì kết quả có thể là... chết.
Có điều, ngay cả khi Phong Lang phản ứng nhanh như vậy nhưng kiếm khí chứa trong kiếm ý cũng đã chém ra rồi.
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, hiện trường lưu lại một vũng máu.
Phong Lang biến mất.
Bây giờ đến lượt Lâm Tiêu sững sờ, vậy mà cón có thể chạy ư?
Hắn gần như dùng hết toàn lực để đánh một cú này, nhưng không giết chết nó ngay tại chỗ.
Loại lực phòng thủ này quá đáng sợ.
Liếc nhìn vũng máu trên mặt đất, sau một giây do dự, Lâm Tiêu thi triển khai toàn bộ thân pháp để đuổi theo.
Sống thấy sói, chết thấy xác.
Khi yêu thú đạt đến thực lực của Toàn Đan cảnh, cơ thể sẽ hình thành yêu đan, thứ đó có giá trị phi phàm.
Chẳng lẽ con sói cổ quái này đã sinh ra yêu đan rồi ư?
Nếu lần này có thể lấy được một viên yêu đan, chuyến đi này chắc chắn lời to.
Lần theo vết máu, Lâm Tiêu nhanh chóng tìm thấy nơi ẩn náu của Phong Lang, đó là một hang động.
Sau khi Lâm Tiêu bước vào một cách rất thận trọng, hắn thấy Phong Lang đang thoi thóp thở.
Vết thương trên người đối phương sâu đến mức lộ cả xương, kéo dài từ vai đến thắt lưng.
Lâm Tiêu giật mình, đã thế này mà nó còn vẫn có thể chạy nhanh như vậy, sức sống này thật biến thái. Nhưng cảnh tượng tiếp theo mới khiến da đầu Lâm Tiêu ngứa ran, hai mắt sáng rực lên.
Hắn thấy Phong Lang không ngừng hút cái gì đó trong một cái lỗ trên mặt đất.
Những vết thương trên cơ thể nó bắt đầu lành lại với tốc độ nhanh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Phong Lang quay đầu nhìn lại.
Xoẹt!
Lâm Tiêu không có chút chậm trễ, kiếm khí chứa trong kiếm ý đã ra tay.
Nhân lúc ngươi bệnh sẽ lấy mạng của ngươi.
Hắn không muốn trì hoãn thêm nữa, vì nếu chần chừ mọi chuyện sẽ thay đổi.
"Gầm!!!-----"
Phong Lang vẫn muốn bỏ chạy, nhưng nó không còn khả năng đó nữa.
Tiếng gầm đột nhiên dừng lại, cơ thể và đầu của Phong Lang bị tách ra một cách bất ngờ!
Lâm Tiêu nhìn nhanh xung quanh, không thấy có yêu thú nào khác thì mới thả lỏng cơ thể.
Hắn đi tới cạnh thi thể của Phong Lang, không nhìn Phong Lang mà hắn nhìn cái lỗ trên mặt đất. Bên trong có thứ dịch gì đó không xác định được.
Nó có màu trắng sữa pha với một chút màu trắng nhạt.
Lâm Tiêu đứng cách đó một mét, hít một hơi thật sâu. Sau đó có một luồng linh lực cực mạnh bị hắn hút vào trong cơ thể. Vô cùng tinh khiết xen lẫn với một chút năng lượng màu xanh.
Tia năng lượng màu xanh này khiến cơ thể hắn theo bản năng phát ra một loại khát vọng
Xì--
Rốt cuộc thì đây là gì? !
Mắt Lâm Tiêu mở to, càng ngửi càng cảm thấy kích thích.
Vậy thì uống vào miệng thôi. Bây giờ hắn cũng hiểu tại sao Phong Lang nhất định phải dựa vào chất lỏng màu trắng này mới có thể biến dị thành như vậy.
Hơn nữa, tại sao chất lỏng màu trắng lại xuất hiện trên mặt đất.
Đợi đã, cuối cùng Lâm Tiêu đã nhận ra điều gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn lên.
"Đó là--"
Mặt hắn biến sắc.
Trên đỉnh hang có ba khối thạch nhũ đang phát ra thần vận rực rỡ.
Tí tách!
Lúc này, từ một trong những thạch nhũ nhỏ một giọt chất lỏng màu trắng xuống một cái lỗ trên mặt đất.
"Lẽ nào đây chính là thạch nhũ được nhắc đến trong tiểu thuyết sao? Một loại vật chất tinh hoa được hình thành do nhịp điệu của trời đất, hàm chứa sức sống và linh khí cực kỳ mạnh mẽ."
"Thứ này cực kỳ khó xuất hiện, hơn mười năm cũng không thấy nó sinh trưởng lên một centimet, thời gian hàng trăm năm nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt đến hai mươi, ba mươi centimet."
Lâm Tiêu tự nói với chính mình, niềm vui ngập tràn trong mắt hắn.
Vì ba khối thạch nhũ trước mặt, khối ngắn thì hơn 30 cm, khối dài thậm chí lên tới một mét. Khối dài có lẽ là thạch nhũ ngàn năm.
Lâm Tiêu hít một hơi thật sâu, lấy đà nhảy lên đỉnh của hang động.
Dù hắn đoán đúng hay sai, chỉ cần nhỏ giọt còn sót lại có thể làm cho một Phong Lang bình thường phát triển đến mức này thì chắc chắn đây là đồ tốt.
Ken két!
Lâm Tiêu dùng kiếm cẩn thận cắt lấy ba khối thạch nhũ và đặt chúng vào trong nhẫn trữ vật.
Sau đó, hắn lại lấy ra vài chiếc bình ngọc và đặt tất cả thạch nhũ trên mặt đất vào trong.
Những thứ này không thể lãng phí, lãng phí là đáng hổ thẹn.
Cuối cùng, Lâm Tiêu nhìn xuống xác Phong Lang trên mặt đất, thực sự không biết yêu thú này đã hút bao nhiêu dịch thạch nhũ.
Hắn khua tay trái, lấy một bộ công cụ oa oàn từ trong nhẫn trữ vật ra.
Kiếm pháp Liệt Hoả sinh ra lửa,kiếm pháp Thiên Minh thái thịt, bắt đầu làm nón thịt sói áp chảo.
Sau khi thịt sói được chiên chín gần hết, Lâm Tiêu cắt một miếng nhỏ và cho vào miệng.
Ừm! ~~ Độ mềm vừa phải, ngon và rất vừa miệng.
Quan trọng hơn là……
Bùm! !
Sau khi máu của Phong Lang vào dạ dày của hắn, nó biến thành một luồng năng lượng mạnh mẽ và chảy khắp cơ thể hắn.
Lâm Tiêu nhoẻn miệng khẽ mỉm cười, đúng như hắn nghĩ.
Chỉ là Phong Lang mà thôi, vốn dĩ không biết bất kỳ phương pháp tu luyện nào.
Hút thạch nhũ như nuốt táo thế này chắc chắn không thể tiêu hóa được.
Mà cơ thể của nó là một loại thuốc bổ tốt chứa linh lực.
Sau khi Lâm Tiêu ăn hết miếng thịt sói này vào bụng, hắn nhanh chóng vận chuyển "Cửu U Trấn Ma Ấn".
Lâm Tiểu từ từ cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể mình, hắn vui mừng khôn xiết.
Tác dụng của miếng thịt sói lớn này không thua gì một viên Đằng Nguyên thượng phẩm.
Sau một canh giờ, sau khi toàn bộ năng lượng được luyện hóa xong, Lâm Tiêu tiếp tục nấu những thịt sói khác.
Cứ như vậy, hắn ăn cả ngày, ăn xong thì tu luyện, tu luyện xong lại tiếp tục ăn.
Khi Lâm Tiêu xử lý gần hết con Phong Lang, đột nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.
"Đại sư tỷ, Phong Lang kia nhất định sống ở đây, ta khẳng định nó là Phong Lang Luân Hải cảnh hậu kỳ."
"Như vậy Phong Lang nhất định đã đạt được cơ duyên gì đó, nói không chừng ở trong động này ẩn giấu một loại cơ duyên nào đó."
Lâm Tiêu nghe được những lời này, sắc mặt tối sầm lại.
Chương 39: Đầu người này đáng giá bao nhiêu tiền?
"Đại sư tỷ, bên ngoài có vết máu của yêu thú, nhất định là Phong Lang biến dị đó đấu với yêu thú khác và thất bại, chạy tới đây dưỡng thương."
"Đi thôi, chúng ta mau vào trong, có đại sư tỷ ở đây, cho dù Phong Lang không bị thương, chúng ta cũng không cần sợ."
"Đúng vậy, bốn người chúng ta không thể đánh bại một con Phong Lang sao?"
Giọng nói từ bên ngoài hang vừa dứt, bốn bóng người lao vào trong hang.
Cả bốn người họ đều là nữ nhân. Ba người trong số họ mặc đồ màu xanh người ở giữa mặc đồ màu tím.
Dung mạo và dáng người của bốn người này có lẽ được coi là hàng đầu trong số các nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân mặc đồ tím.
Con ngươi lấp lánh phát sáng, ánh mắt có chút lạnh lùng, mái tóc đen xõa xuống như mây trôi.
Khí chất tao nhã xuất trần, ấm áp như ngọc, có chút thanh tú.
Lâm Tiêu liếc qua phía đó, ba nữ nhân mặc đồ xanh đều có tu vi Luân Hải cảnh tầng thứ tư và thứ năm, thuộc Luân Hải cảnh trung kỳ.
Thiếu nữ áo tím ít nhất đã đạt đến Luân Hải cảnh tầng thứ bảy, coi là đã đạt đến Luân Hải cảnh hậu kỳ.
Bốn Luân Hải cảnh, còn đều là nữ nhân.
Khi Lâm Tiêu đang nhìn họ, sau khi bốn nữ nhân này vào hang, họ cũng phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Tiêu.
"Đại sư tỷ, có người nhanh chân tới trước rồi."
"Chết tiệt, nhìn vết máu yêu thú bên ngoài, có lẽ là để lại cách đây không lâu, người này phát hiện quá sớm."
"Các người hãy nhìn trên chân của hắn, có... thi thể của Phong Lang, hình như hắn đã ăn không ít."
Khi họ phát hiện ra rằng nam nhân đối diện mình chỉ có tu vi thể đạt đến Tụ Linh cảnh, sự lo lắng của họ ngay lập tức được buông lỏng.
Một người thậm chí không có tu vi Luân Hải cảnh không thể gây ra sự uy hiếp nào đối với bọn họ.
"Nhanh chân đến trước? Nói như đây là nhà của các ngươi không bằng."
Lâm Tiêu nhổ một miếng xương trong miệng ra, bình tĩnh nhìn bọn họ và nói.
Sau khi nhìn thấy rõ thực lực tu vi của bốn người này, hắn cảm thấy rất thoải mái.
Chỉ là một nha đầu ở Luân Hải cảnh tầng thứ bảy thì có gì phải lo lắng chứ.
Thấy dáng vẻ của Lâm Tiêu như vậy, biểu cảm của bốn nữ nhân đều vô cùng kỳ lạ.
Lẽ nào người này không cảm nhận được bọn họ là cường giả Luân Hải giới cảnh sao? !
"Sư tỷ, trong hang động này linh khí cực kỳ nồng đậm, nhưng ta cũng không phát hiện được thiên tài địa bảo nào, ta cho rằng. . . !"
Một trong những nữ nhân mặc đồ xanh vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay Lâm Tiêu.
Ý tứ đã rất rõ ràng.
Chắc chắn ở đây có thứ đồ tốt mà thứ đó đã bị người này lấy mất rồi.
Nữ tử áo tím khẽ gật đầu, tiến lên một bước, nhẹ giọng nói với Lâm Tiêu: "Các hạ, đây quả thực là nơi chúng ta đã đến vào mấy ngày trước, mong các hạ lấy đồ ra, chúng ta bằng lòng chia đều với ngươi."
Nghe nữ tử áo tím nói như vậy, ba sư muội phía sau nàng đều lộ ra vẻ mặt không vui.
Chia đều ư? !
Tại sao chứ? Chính họ là người đã phát hiện ra nơi này trước.
Hơn nữa, họ là người đáng có được thứ đồ tốt đẹp đó.
Có gì đáng để nói với một người ở tu vi Tụ Linh cảnh chứ.
Lâm Tiêu cũng hơi ngạc nhiên.
Hắn có thể nghe ra nữ nhân mặc áo tím không nói dối. Ha ha, nữ nhân này cũng có phần chính trực. Nếu đổi lại là anh ta, có lẽ hắn đã trực tiếp ra tay rồi.
Lúc này, Lâm Tiêu cau mày lại.
Đột nhiên, một bóng người từ bên ngoài xông vào, trực tiếp bao vây Lâm Tiêu và bốn nữ nhân.
"Thì ra có một nơi như thế này? Vũ Thương sư muộ, các ngươi tìm thật là biết tìm." Thanh niên anh tuấn đi đầu nhìn hang động một lượt, sau đó nhìn chằm chằm thiếu nữ áo tím cười nói.
"Là Tư Không Hạo của Huyền m giáo, sao hắn lại xuất hiện ở đây?"
"Thì ra là một tiểu ma đầu, chúng ta gặp phiền phức lớn rồi."
"Nghe nói tu vi của ma đầu này đã đạt tới Luân Hải cảnh tầng thứ tám, cao hơn đại sư tỷ chúng ta một cảnh giới."
Ba nữ tử áo xanh đã hoảng sợ, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
“Ngươi. . . theo dõi chúng ta sao?!” Lạc Ngọc Thường lạnh lùng nhìn Tư Không Hạo nói.
"Theo dõi?? Lời nói của Vũ Thương sư muội tổn thương biết bao. Ta chỉ muốn tìm một nơi tốt để cùng ngươi kết thành đạo lữ, sau đó ngày mai ta sẽ đến Lưu Vân Tông gặp cha ngươi nhắc chuyện thành thân. Thế nào? Nơi này có được không??" Từ Không Hạo cười nói.
"Tư Không Hạo, ngươi đang nói cái gì vậy, đại sư tỷ chúng ta không thể nào nào thích ngươi, cũng sẽ không kết thành đạo lữ với ngươi." Một nữ tử áo xanh phía sau Lạc Vũ Thương không nghe nổi nữa, mở miệng phản bác.
"Bốp!!"Một âm thanh dứt khoát.
Không ai nhìn thấy Tư Không Hạo ra tay, thiếu nữ áo xanh nhiều lời bị đánh bay ra ngoài, trên mặt hiện ra năm dấu tay màu đỏ.
“Tư Không Hạo, nơi này cách Lưu Vân Tông chúng ta không xa, ngươi không sợ người trong tông môn chúng ta sẽ tìm đến đây sao!” Lạc Vũ Thương vội vàng bảo vệ bạn của mình.
Tư Không Hạo càng cười vui vẻ hơn, nói: "Yên tâm đi, ta tin người của tông môn các ngươi sẽ không có tới nhanh như vậy, hơn nữa, tỷ muội các ngươi, hôm nay các huynh đệ của ta sẽ chăm sóc thật tốt cho các ngươi."
Nghe vậy, những thanh niên khác xung quanh nhìn ba nữ nhân mặc áo xanh với ánh mắt đầy ý đồ.
Sắc mặt ba nữ nhân tái nhợt, không dám nói thêm lời nào.
"Mật độ linh khí trong động này gấp bên ngoài gần ba lần, sắp tương đương với Tụ Linh trận thượng phẩm rồi, chắc chắn là có thiên tài địa bảo."
"Vũ Thương sư muội, hoặc là ngươi giao đồ ra, hôm nay chúng ta sẽ nhẹ nhàng một chút. Hoặc là chúng ta mạnh mẽ một chút, sau đó tìm đồ, ngươi lựa chọn đi."
Sau khi cảm nhận được mức độ linh khí trong hang động, đôi mắt của Tư Không Hạo trở nên tham lam và phấn khích.
Ngay khi lời này nói ra, biểu cảm của bốn nữ nhân, bao gồm cả Lạc Vũ Thương lại một lần nữa thay đổi.
"Này này, các ngươi cứ làm công việc của mình đi, có thể thả ta chứ."
Một giọng nói cắt ngang cuộc đối đầu giữa hai dòng người.
Mọi ánh mắt đều dồn về một phía.
“Ngươi là ai?” Tư Không Hạo nhìn bằng ánh mắt khinh thường và dò hỏi.
Theo hắn ta thấy thì một người có tu vi Tụ Linh cảnh thì không đủ tư cách để mở miệng nói chuyện.
"Ta chỉ là người qua đường, không quen biết bọn họ." Lâm Tiêu thú nhận.
"Ồ! ~ Vậy thì ... giết đi!" Tư Không Hạo lãnh đạm nói.
Giọng điệu hời hợt, như muốn nói đã ăn gì chưa?
Hắn ta vừa dứt lời thì một tiểu đệ ở Luân Hải cảnh tầng thứ hai cười chế nhạo và vung đao chém vào cổ đối phương.
“Chờ đã, sao các người lại muốn giết hắn.” Lạc Vũ Thương muốn ra tay ngăn cản.
Người này không quen biết bọn họ, mặc dù có thể đoạt đi thiên tài địa bảo của nơi này cũng không đáng tội chết.
"A!--" Một tiếng hét vang lên đột ngột rồi kết thúc.
Lạc Vũ Thương còn chưa kịp ra tay, vị tiểu đệ vung đao chém đó đã bay ngược ra sau với tốc độ gấp đôi.
Mọi người đều có thể nhìn rõ, một khúc xương đã cắm thẳng vào tim hắn ta.
Người bay trên không trung, khí tức không ngừng tiêu tan.
Sau khi người này đâm vào bức tường trong hang động, hắn ta đã biến thành một xác chết.
"Thực sự xin lỗi, hắn hành động quá đột ngột cho nên ta nhất thời không kịp nương tay."
Lâm Tiêu mỉm cười xin lỗi, rồi nói tiếp.
"Ta nghe nói rằng giao những người của ma giáo ở cấp độ Luân Hải cảnh cho chính phái sẽ thưởng vàng. Vậy đầu của người này đáng giá bao nhiêu tiền nhỉ?"
Chương 40: Chỉ là kiếm ý thôi mà, ta cũng biết
Các độc giả thân mến, các bạn thấy truyện hay và ủng hộ truyện hãy bình luận bên dưới để ad biết với nhé, một bình luận của mọi người ủng hộ tinh thần team dịch rất nhiều ạ.
Sắc mặt của Tư Không Hạo chuyển từ đỏ sang đen. Hắn không ngờ tới tên tiểu tử này lại dám đánh trả. Hơn nữa lại ra một đòn công kích trí mạng.
Bốn cô nương và những đệ tử khác hoàn toàn chết lặng. Biến cố đột ngột xảy ra làm cho mọi người đều không dám tin.
Người này không phải tu vi mới chỉ là Tụ Linh cảnh thôi sao?
Chuyện gì vừa phát sinh vậy? vũ khí hắn dùng làm từ xương sao?
“Tên tiểu tử nhà ngươi dám giết Vương sư đệ. Chúng ta lên, giết chết hắn!!”
“Chỉ là một tên nhãi nhép Tụ Linh cảnh, Vương sư đệ chết quá thảm rồi.”
“Giết hắn, không thể để chuyện này truyền ra ngoài. Huyền m tông chúng ta sẽ rất mất mặt.”
“Muốn lấy đầu bọn ta đi đổi tiền thưởng, ngươi nằm mơ đi!”
Còn chưa đợi Tư Không Hạo nói bốn đệ tử kia đã cùng nhau lao về phía Lâm Tiêu. Bọn chúng nghĩ kẻ vừa rồi chỉ là quá bất cẩn nên Lâm Tiêu mới có thể giết được. Hơn nữa Vương sư đệ cũng là kẻ yếu nhất trong số bọn chúng.
Bây giờ bọn chúng đông hơn, để xem tên tiểu tử này làm được gì, xem còn đánh trả nổi không.
Tư Không Hạo không cản bọn chúng lại, thậm chí hắn cũng chả có cảm giác gì đối với vị Vương sư đệ vừa chết kia.
Chết thì cũng đã chết rồi, coi như chiến lợi phẩm hôm nay thu được sẽ bớt phải chia cho một người.
Một lúc sao bốn tên cầm kiếm lao về phía Lâm Tiêu mới phát hiện rằng đó chỉ là một hư ảnh. Còn người thật ở đâu rồi?
Một giây sau đằng sau lưng bọn chúng xuất hiện một bóng người.
Soạt soạt soạt soạt!
m thanh bị chém đồng thời phát ra cùng một lúc. Sau đó chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm của bốn tên kia trên không trung.
Sau khi rơi xuống đất còn tạo thành một cái hố lớn. Bốn kẻ nằm im thin thít không biết sống chết ra sao.
Những người khác nhìn thấy cảnh này thì trong ánh mắt chỉ còn lại kinh sợ. Có thể coi một kích giết chết một người là sự ngẫu nhiên. Nhưng một kích đánh chết bốn kẻ thì chắc chắn có vấn đề.
Người thanh niên tu vi Tụ Linh cảnh này chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài. Đặc biệt là lúc nãy hắn chỉ dùng một kích đã đánh bại bốn kẻ kia, nếu là bình thường thì tu vi cũng phải là Luân Hải cảnh tầng 3.
“Ngươi, rốt cuộc là ai? Muốn đắc tội với Huyền m tông đúng không?” Tư Đồ Hạo lạnh giọng quát Lâm Tiêu.
Những đồ đệ khác cũng bắt đầu lui về phía sau không dám tiến lên. Bọn họ có chút hoảng hốt.
“Ngươi nói chuyện buồn cười thật, ta là ai thì phải nói cho ngươi chắc? còn nói cái gì mà đắc tội với Huyền m tông của các ngươi, các ngươi muốn giết ta, chả nhẽ ta phải đưa đầu ra cho các ngươi chém?” Lâm Tiêu bật cười.
Mấy kẻ này quen thói ngang tàn, hay là quên đem não theo?
Huyền m tông, chỉ có hai Ma giáo được xếp trong thập đại tông môn của vương triều Đại Ngụy. Đầu tiên chính là Kiếm Ma tông đứng thứ bảy, còn một tông nữa chính là Huyền m tông đứng vị trí thứ mười.
Chỉ mới giao lưu vài câu với đám Huyền m tông này mà Lâm Tiêu đã cảm thấy đệ tử của Huyền m tông đúng là kém xa với Kiếm Ma tông nhà mình.
Phải biết rằng hắn đã hấp thụ không biết bao nhiêu ký ức của đệ tử Kiếm Ma tông. Cho nên bản thân cũng có chút phán đoán.
“Ngươi có thể ăn nói nghênh ngang!”
Tư Không Hạo lạnh lùng khen một câu sau đó quay đầu nói với ba đệ tử đằng sau.
“Các ngươi theo dõi bọn Lạc Vũ, tên này cứ để ta.”
“Vâng, sư huynh Tư Không!” Ba đệ tử đằng sau đồng thanh trả lời.
Tiểu gia hoả thần bí này đã giết năm người của bọn họ, bây giờ có cho thêm ba tên này vào thì chắc kết quả cũng vẫn vậy.
Bây giờ Tư Không Hạo tự mình ra tay bốn cô nương đứng bên cạnh bắt đầu bàn luận to nhỏ.
“Đại sư tỷ, tỷ nói xem tên này rốt cuộc là ai? Tại sao lại mạnh như thế?”
“Hắn ta có thể là che giấu tu vi, tốc độ và sức mạnh như vậy không thể là một tu sĩ Tụ Linh cảnh được?”
“Không biết là hắn và Tư Không Hạo ai mạnh hơn.”
Lạc Vũ nhìn Lâm Tiêu lòng đầu tự trách và bất lực. Nếu không phải bọn họ tìm tới đây vậy Tư Không Hạo cũng sẽ không theo tới đây. Bây giờ lại làm liên lụy người khác.
“Tiểu tử Tụ Linh cảnh này mặc dù rất mạnh, có khi cũng chả kém là bao so với Tư Không Hạo. Nhưng Tư Không Hạo là cường giả Luân Hai tầng 8, xếp thứ hai trong đệ tử nội môn của Huyền m tông, cũng là thiên tài lĩnh ngộ kiếm ý bậc một.”
“Nếu người này vào Lưu Vân tông chúng ta, chắc cũng xếp được thứ nhất.”
Bây giờ nàng ta đang là đệ tử đứng đầu Lưu Vân tông, Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thực lực của Tư Không Hạo đúng là mạnh hơn nàng rất nhiều.
Lúc các nàng đang đúng bàn luận thì hai người đã bắt đầu trận chiến.
Tay Tư Không Hạo cầm trường kiếm, chỉ vung kiếm một cái mà đã xé toạc cả không khí. Cơ thể chuyển động linh hoạt, giống như một bóng ma không thể bắt được.
Bằng mắt người bình thường thì không thể nhìn thấy hắn, mà mục tiêu của hắn chính là đầu của đối phương.
Keng!
Tiếng kim loại giòn tan vang lên, thanh trường kiếm bất ngờ dừng lại trên không trung cách Lâm Tiêu khoảng mười mấy cm. Thanh trường kiếm bị tay Lâm Tiêu nắm chắc.
Tay không bắt kiếm?? Vậy cũng được hả?
Bốn cô nương ngơ ngác, họ còn đang nghĩ tên tiểu tử Tụ Linh cảnh này sẽ tránh đi, hoặc là phản kháng lại. Không ngờ rằng hắn lại trực tiếp dùng tay không bắt lấy kiếm.
“Cường độ cơ thể của ngươi……sao có thể!!” Tư Không Hạo cũng sửng sốt.
Trên trường kiếm của hắn đang phát ra kiếm khí, đừng nói là tay không bắt kiếm, kể cả có đỡ bằng một thanh kiếm khác thì đối phương cũng bị chém nát.
Vậy mà kẻ này lại bắt kiếm bằng tay không, hơn nữa hai tay lại không có bất kỳ thương tích nào. Vậy cũng đủ hiểu tố chất cơ thể của đối phương.
Cứ cho đối phương là Luyện Thể, nhưng tu vi chỉ mới là Tụ Linh cảnh, đến cả Luân Hải cũng không mạnh như vậy.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tư Không Hạo đã từng chiến đấu với Luyện Thể, nhưng kẻ trước mắt đây lại hết sức dị thường.
“Chỉ có thế này thôi?” Lâm Tiêu lên tiếng hỏi sau đó đá một chân qua.
Tư Không Hạo không kịp trách chỉ nghe thấy hắn hự một tiếng rồi bay ra ngoài.
Một màn này làm mọi người không dám tin vào mắt mình. Một người tu vi Tụ Linh cảnh đấu với một cường giả Luân Hải hậu kỳ. Vậy mà chưa qua một hiệp cường giả Luân Hải đã ngã xuống. Nói xa thì ai dám tin.
Nhưng sự thật lại đang diễn ra trước mắt bọn họ.
“Chết tiệt, hôm nay ta không chém ngươi thì ta không làm người nữa.” Tư Không Hạo sắc mặt u ám, sát ý quanh thân.
Bang!
Một đạo kiếm ý sắc lạnh như băng phát ra từ cơ thể hắn, nhẹ nhàng búng tay một cái. Những bức tường xung quanh hắn đã bị kiếm ý nghiền nát.
Tay không bắt kiếm?
Để ta xem ngươi còn bắt nổi lần nữa không?
Có là đỉnh cấp Luyện Thể khi đối đầu với công kích từ kiếm ý cũng không có khả năng tay không bắt được.
Lúc hắn đang chuẩn bị phát động công kích thì kẻ đứng đối diện mở miệng nói một câu.
“Người nghĩ rằng chỉ mình ngươi mới biết dùng kiếm?”
Sau đó lại nhìn thấy trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm mỏng dính.
Tư Không Hạo: “???”
Bốn cô nương: “???”
Là ý gì? Chả nhẽ hắn không phải Luyện Thể.
Một giây sau, kiếm khí sắc lạnh quanh thân cũng dần dần nổi lên.
Hai mắt Tư Không Hạo trợn tròn lên.
“Kiếm ý? Vậy mà ngươi cũng lĩnh ngộ kiếm ý?”
Mà chuyện này vẫn chưa là điều kiếm Tư Không Hạo kinh ngạc nhất. Điều làm hắn cảm thấy kinh ngạc nhất đó chính là kiếm ý mà đối phương lĩnh ngộ được lại giống y hệt với hắn.
“Đấy là cuốn bí kíp võ thuật đỉnh nhất trong tông môn chúng ta. Nếu không thì để ta quay về hỏi sư tôn nhé?” Ngô Tông Thừa nói.
“Không sao, đệ sẽ tự biết hỏi ai. Ngô sư huynh, huynh biết toà lầu của người xếp thứ 4 ở đâu không?” Lâm Tiêu hỏi
“Cái này ta biết, đi, ta đưa đệ qua đó.”
Ngô Tông Thừa đưa Lâm Tiêu tới tòa lâu của Trần Hùng. Liên quan tới tin tức Lâm Tiêu khiêu chiến thắng Trần Hùng người đứng thứ 4 trong bảng tinh anh cũng đã bắt đầu được lan truyền trong khắp nội môn.
Biến động vị trí trên bảng tinh anh là một chuyện hết sức bình thường, nhưng biến động vị trí của mười người dẫn đầu lại thu hút được sự quan tâm của mọi người.
Một lúc sau, Lâm Tiêu, Tụ Linh cảnh viên mãn, kiếm ý bậc 2. Những thông tin này liên tục xuất hiện trong mồm những đệ tử nội môn.
Nửa ngày sau, Lâm Tiêu sau khi cảm thấy được linh khí nồng đậm trong phòng tu luyện thì mới rời khỏi Thiên Sơn Phong. Hắn trực tiếp quay lại Tàng Công Các.
Nếu muốn hỏi về kỹ thuật công pháp thà hỏi Mục lão cho rồi.
“Tiểu tử Lâm Tiêu, mấy ngày không gặp mà đã đánh bại được đệ tử đao tu của lão Lôi rồi.” Mục lão thấy Lâm Tiêu tới gần Tàng Công Các thì đã đứng ở bên ngoài đợi.
“Là do Trần sư huynh nhường thôi, nếu huynh ấy không ép tu vi xuống, chắc là cũng chả đỡ được vài chiêu.” Lâm Tiêu cười nói.
Mục lão: “……”
Mục lão thiếu chút nữa muốn chửi người, ông ta đã từng thấy những kẻ tự khen bản thân, nào đã gặp qua kẻ dùng cách trá hình thế này để khen bản thân.
“Sao nào, hôm nay tới đây để bái sư à? Vi sư sẽ chọn ngày tốt cho ngươi.” Mục lão cười ha ha nói.
Bởi vì mới có tám ngày, tên tiểu tử Lâm Tiêu này đã rời khỏi Phạm Thiên mộ kiếm. Việc này làm cho ông ấy cảm thấy Cảnh lão đầu chắc chắn thua rồi.
Nếu không tên cứng đầu đấy chắc chắn sẽ bắt Lâm Tiêu đợi tới ngày thứ mười.
“Ồ ồ, chuyện này, Cảnh lão nói với ta một câu, bảo ta lúc gặp được ngài thì chuyển lời.” Lâm Tiêu nhớ lại rồi nói.
“Hahaha, nói xem nào, có phải hắn chịu nhận thua, sau đó cảm thấy bản thân xấu hổ nhờ tên tiểu tử nhà người nói hộ. Lão già này, không ngờ lại biết ngại.” Mục Lão cười lớn, tâm trạng vô cũng vui vẻ.
“Không phải, Cảnh lão bảo ta nói –”
Lâm Tiêu học theo bộ dáng và ngữ khí của Cảnh lão.
“Ngươi cứ nằm mơ đi!”
Biểu cảm của Mục lão cứng đờ. “Cái gì, lão già này dám giở trò?” Mặt Mục lão âm trầm.
Lâm Tiêu cũng không hiểu mà lại giơ tay ra.
“Hả? ngươi định làm gì?” Mục lão nghi ngờ hỏi lại.
“Cảnh lão nói, tiền bối cứ kiểm tra rồi biết.” Lâm Tiêu cũng có chút bất đắc dĩ.
Hai lão đầu này cứ như là hai con nhím. Cứ âm âm hiểm hiểm, có gì thì nói rõ đi. Lại còn bắt hắn làm người đứng giữa.
Mục lão nắm lấy cổ tay của Lâm Tiêu, bắt đầu truyền linh lực vào thăm dò.
Một lúc sau vẻ mặt của Mục lão có thể coi như là đặc sắc đổi màu liên tục. Từ đỏ sang đen, rồi lại từ đen sang trắng…..
“Ngươi, ngươi là người à??? Làm sao mới tám ngày mà đã đạt tới mức này, ngươi làm cách nào???”
Mục lão thu tay, nhìn Lâm Tiêu như nhìn quái vật.
Lâm Tiêu chớp mắt. Sao tự nhiên ngài lại mắng người như vậy chứ.
Hắn chỉ dùng tám ngày này khổ luyện một chút thôi mà.
“Tám ngày mà luyện bộ công pháp đểu của Cảnh lão lên tới cảnh giới này, kiếm ý tăng lên một bậc rưỡi, mà tu vi là Tụ Linh cảnh viên mãn?”
“Phi phi, vừa rồi ta còn không tin ngươi có thể dễ dàng đánh bại thằng nhóc kiếm tu kia, bây giờ thì ta tin rồi.”
“Một tên mới lĩnh ngộ kiếm ý bậc 1 ở trước mặt ngươi đúng là không đáng nhắc tới.”
Mục lão lắc đầu rồi lại gật đầu, rồi lại than thở như thể đời chả còn gì tiếc nuối.
Đúng vậy.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Tiêu ở Phạm Thiên mộ kiếm mới tám ngày, khổ luyện tám ngày. Không chỉ tu vi lên Tụ Linh cảnh viên mãn, còn nhờ sự trợ giúp mà kiếm ý tăng lên thành bậc ba rưỡi. Khi tu luyện Thiên Khôi Kiếm Điển càng lâu, ngộ tính của bản thân hắn về kiếm ý sẽ càng sâu.
“Bị lão già đó chơi một vỗ, khen cho hắn nghĩ ra cách này.” Mục lão cảm khái.
Nhìn xem, chuyện nhận Lâm Tiêu làm đồ đệ chỉ có thể để sau tính tiếp.
“Mục lão, thực ra ngộ tính này của ta học hai thứ một lúc, không hề bị ảnh hưởng lẫn nhau.” Lâm Tiêu bày tỏ suy nghĩ của bản thân.
Chủ yếu bởi vì hắn cảm thấy – Cửu U Trấn Ma Ấn và cả Thiên Khôi Kiếm Điểm đều có thể bổ trợ cho nhau.
“Xì! Tạm thời thì có thể như vậy, nhưng nếu ta phát hiện Cửu U Trấn Ma Ấn mà bị kiếm pháp của lão già kia chèn ép thì ta không đồng ý đâu!” Mục lão cả giận nói.
“Biết rồi thưa Mục lão.” Lâm Tiêu trả lời.
“Lần trước nghe nói ngươi muốn được đến di tích, đi khiêu chiến bảng tinh anh chỉ vì mục đích này à.” Mục lão hỏi.
“Vâng.” Lâm Tiêu đáp.
“Với tu vi của ngươi đi di tích cũng không có gì nguy hiểm, nhưng sau khi vào đến đầy, nhớ rằng đừng tới hồ Chúc Long.” Mục lão nhắc nhở.
“Hồ Chúc Long? Là nơi nào vậy?” Lâm Tiêu tò mò hỏi.
“Ta là một cường giả Luân Hải cảnh mà vào đó còn gặp nguy hiểm, tốt nhất không nên đi.” Mục lão lộ ra ánh mắt có chút sợ hãi.
“Này…..tiểu bối biết rồi.” Ngoài mặt Lâm Tiêu có vẻ không để ý, nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò.
Nơi mà đến cường giả Luân Hải cảnh cũng có thể gặp nguy hiểm? nơi đó cất giấu cái gì?
“Đúng rồi, Mục lão, ngài biết ở đâu mới có thể tìm thấy võ kỹ Thân Pháp không?” Lâm Tiêu suýt quên mục đích chính.
“Võ kỹ Thân Pháp? Ngươi luyện Trấn Ma Ấn mà được rồi, còn cần võ kỹ Thân Pháp gì nữa?”
“Chỉ cần luyện tới cực hạn, không bộ công pháp vào có thể địch lại được. Chúng ta đâu cần lĩnh ngộ cảnh giới tốc độ đâu, luyện thứ này để làm gì.”
Mục lão có ý giễu cợt ý tưởng này của Lâm Tiêu.
“Cảnh giới tốc độ?? là gì vậy?” Lâm Tiêu thấy tò mò mới thuật ngữ mới này.
“Cái này à, ngươi có biết phía trên Toàn Đan cảnh là gì không?” Mục lão hỏi.
“Cái này tiểu bối thực sự không biết.” Lâm Tiêu lắc đầu.
Hắn cũng đoán trên Toàn Đan vẫn còn cảnh giới nữa, nhưng bây giờ hắn mới là Tụ Linh cảnh viên mãn. Trên Tụ Linh cảnh là Luân Hải, rồi tới Toàn Đan. Cho nên trên Toàn Đan cảnh vẫn còn cách hắn một khoảng rất xa.
“Để ta nói cho ngươi, trên Toàn Đan cảnh thì được gọi là Hoá Đỉnh cảnh.”
“Cái cảnh giới này cần phải Toàn Đan cảnh và có kiếm ý bậc 8, vậy mới có cơ hội lên Hoá Đỉnh cảnh.”
“Kiếm ý, đao ý, quyền ý đều là một cảnh giới. Cảnh giới tốc độ, cảnh giới luyện đan, luyện hoả v.v…đều có thể luyện lên Hoá Đỉnh cảnh…..”
Mục lão nhẹ nhàng giảng giải, Lâm Tiêu chăm chú lắng nghe.
“Mục lão, vậy một người có thể hoàn toàn lĩnh ngộ được hai loại cảnh ý, sau đó lại Hoá Đỉnh cảnh, vậy có phải sẽ càng thêm mạnh không.” Lâm Tiêu nghĩ một lát rồi hỏi.
“Đương nhiên rồi, nhưng hầu như chưa có ai lĩnh ngộ được hoàn toàn, ít nhất là ta chưa bao giờ nghe thấy thế. Lĩnh ngộ cảnh ý rất khó, cần phải có ngộ tính và cơ duyên, lĩnh ngộ một loại cảnh ý đã khó, chưa nghe ai có thể lĩnh ngộ được hai loại.” Mục lão nói.
Ài.
Hắn bây giờ cách Hoá Đỉnh cảnh chả biết còn bao xa.
“Khó sao? ta cảm thấy rất dễ dàng mà.” Lâm Tiêu tự nói với bản thân
Chương 37: Đi đêm lắm có ngày gặp ma
Dễ dàng? Mục lão nghe thấy Lâm Tiêu lẩm bẩm thì trợn tròn cả mắt, cảm giác như có một ngụm máu sắp trào ra khỏi cổ.
Ông bước vào cảnh giới Toàn Đan đã mười mấy năm nay, tu luyện đạt tới Toàn Đan cảnh hậu kỳ, nhưng ngộ tính mới được bậc 6. Cũng bởi vì ngộ tính của ông là Luyện Thể cảnh, so với các cảnh khác thì khó hơn nhiều.
Nhưng tên tiểu tử này vừa mới bảo lĩnh ngộ cảnh ý rất dễ rằng. Mục lão định nói Lâm Tiêu vài câu, lại nhớ ra tu vi của đối phương là Tụ Linh cảnh viên mãn, lĩnh ngộ kiếm ý bậc 3 rưỡi. Với mức độ như vậy nói là dễ dàng thì cũng không phải quá đáng.
Một lúc sau Mục lão nuốt không nổi cục tức này nhưng cũng chả xả nổi ra. Đành đắng cay chấp nhận. Sao lại gặp phải một tên tiểu gia hoả biến thái thế này chứ.
Lâm Tiêu hình như cũng thấy bản thân nói ra câu này có chút không thích hợp, hắn có thể thấy dễ dàng vì ngộ tính của hắn rất cao. Nhưng với người khác mà nói, lĩnh ngộ được cảnh ý so với tu luyện đúng là khó hơn rất nhiều.
“Mục lão, nếu không có chuyện gì thì tiểu bối xin phép cáo lui.” Lâm Tiêu chuẩn bị rời đi.
“Đợi chút, Lâm Tiêu, ngươi thật sự muốn tìm một bộ luyện Thân Pháp đỉnh cấp, không phải là không có loại này.” Ngữ khí của Mục lão đã dịu xuống.
Câu này làm cho Lâm Tiêu cũng thấy bất ngờ. Chuyện gì vậy, dáng vẻ muốn mắng người lúc nãy đâu rồi, sau tự nhiên lại dịu dàng thế.
“Khụ, xin được thỉnh giáo Mục lão.” Lâm Tiêu quay lại.
Hắn thật sự muốn tìm một bộ luyện Thân Pháp đỉnh cấp. Có ngộ tính tốt như vậy mà không tranh thủ thì đúng là phí của.
Mục lão lấy ra một viên ngọc, miệng lẩm nhẩm gì đó cứ như đang nói chuyện vậy.
Lâm Tiêu không nghe thấy gì cả.
Sau khoảng hai nhịp thở Mục lão đưa viên ngọc và một mảnh giấy qua rồi nói.
“Đi qua khu rừng yêu thú khoảng ba trăm dặm về hướng bắc sẽ đến địa bàn của tông môn Lưu Vân. Tông môn Lưu Vân cũng là một trong mười tông môn lớn nhất ở vương triều Đại Ngụy. Bọn họ giỏi về Thân Pháp, nếu nói về tốc độ thì có thể là đỉnh nhất.”
“Đây là giấy nợ và thư giới thiệu của ta, ngươi cầm đồ này tới tông môn Lưu Vân tìm tông chủ của bọn họ, chắc chắn có thể chọn được một bộ luyện Thân Pháp đỉnh cấp.”
Biểu tình của Mục lão cực kỳ nghiêm túc. Lâm Tiêu nghe thấy Mục lão nói vậy thì vội vã nhận lấy đồ và thư giới thiệu.
Hắn không để ý trong mắt Mục lão ánh lên sự giảo hoạt và có cả mong chờ, lại thêm một chút hả hê.
Lâm Tiêu cũng vì mấy đồ này mà cảm thấy kinh hỷ. Mục lão đúng là có mối quan hệ rộng rãi. Ngay cả tông môn Lưu Vân cách đây tới ngàn dặm cũng có quen. Hơn nữa còn có thể gặp trực tiếp tông chủ.
Còn về chuyện đây là thật hay giả, Lâm Tiêu cũng chưa bao giờ nghi ngờ Mục lão. Dù gì thì một tờ giấy nợ trước đây cũng giúp hắn thu lợi.
“Mục lão, tờ giấy nợ này ngài từ đâu mà có?” Lâm Tiêu nghi ngờ hỏi một câu.
“Khụ khụ, tiểu tử này hỏi lắm thế, ta lừa được ngươi chắc?” Mục lão nghiêm mặt, cố gắng che giấu sự kỳ quặc trong ánh mắt.
“Không dám, vậy tiểu bối phải cám ơn Mục lão.” Lâm Tiêu thực sự ôm lòng cảm kích Mục lão.
Hắn còn chưa bái người ta làm sư phụ, nhưng thái độ của Mục lão đối với hắn giống như đã đồ đệ của bản thân. Đây đúng là người tốt, sau này phải tôn sư trọng đạo mới được.
“Được rồi, được rồi, mau đi đi, đường đi Lưu Vân tông xa lắm, ngươi không phải vội tu luyện để kịp đi di tích Vô Cực hay sao? Còn mười ngày nữa thôi là di tích mở ra rồi, Lưu Vân tông cách di tích không xa, ngươi mau đi cho kịp.” Mục lão thúc giục.
Lâm Tiêu không cảm thấy có chỗ nào kỳ quái cho nên cũng vội vã xuất phát.
“Chuyện kia…..” Lâm Tiêu đột nhiên nói một câu: “Mục lão, ngài có phi thuyền không, cho ta mượn một chuyến?”
Muốn đi từ Kiếm Ma tông tới Lưu Vân tông thì phải đi qua khu rừng yêu thu. Với thực lực của bản thân đương nhiên hắn không sợ, nhưng dù sao cũng sẽ gặp ít rắc rối.
“Cái gì cơ? Phi thuyền? là cái gì, ngươi đang nằm mơ à?” Mục lão trợn mắt lên nhìn hắn.
Ông căn bản chưa bao giờ nghe thấy thứ đồ này, cũng không biết tên tiểu tử này nghe được từ đâu nữa.
Lâm Tiêu do dự một lúc, Kiếm Ma tông là một trong thập đại tông môn đứng đầu Đại Ngụy. Đây không phải là tiểu thuyết huyền huyễn sao?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Vậy, yêu thú biết bay chắc là có nhỉ.” Lâm Tiêu vẫn cố gắng hỏi.
Mục lão nhăn mặt nhăn mày.
“Tên tiểu tử nhà ngươi mà thành thật đi ngay đi. Đợi ngươi luyện lên Toàn Đan là bay được ngay!”
“Tông môn chúng ta không có nuôi dạy dã thú, ai nuôi mấy thứ đó làm gì, ngâm rượu uống chắc?”
Sau vài câu này thì Lâm Tiêu cũng bị đuổi ra ngoài. Hắn lập tức rời khỏi Kiếm Ma tông bắt đầu đi về phía Lưu Vân tông.
Mục lão ở trong Tàng Công Các nhìn Lâm Tiêu đi xa dần, lòng tự nhủ: “Tên tiểu tử, Cảnh lão quỷ tặng ngươi cơ duyên tốt. Ta đây cũng không thể kém được, hehe. Để xem ngươi có nhận được không, không, có thể nắm bắt được không.”
……
Ở một bên khác, Lâm Tiêu đã bước vào khu rừng yêu thú. Nếu không đi ngang qua rừng thì sẽ phải đi đường vòng rất xa, mà thời gian lại có hạn. Hơn nữa nếu có thể đi ngang qua rừng yêu thú thì chỉ cần ba ngày là tới Lưu Vân tông, sau đó lại dùng hai ngày để tới di tích Vô Cực.
Thời gian không còn nhiều, vẫn nên tìm cách tiết kiệm thời gian.
Hai ngày sau Lâm Tiêu đã đi được vào sâu bên trong rừng yêu thú. Một con yêu thú thân cao tới bốn mét đang nằm gần hồ nước nhìn hắn chằm chằm.
Yêu thú Luân Hải cảnh, Hổ m Hắc. Sức lớn, tốc độ nhanh, lúc nộ lên còn có thể phát huy kỹ năng, lúc bạo phát sức sẽ lớn gấp đôi.
“Grừ!!”
Sau một tiếng gầm gừ, con Hổ m Hắc nhào về phía Lâm Tiêu.
Xoạt xoạt!
Bộ móng của nó vồ về phía đầu Lâm Tiêu, một khắc này Lâm Tiêu chợt biến mất rồi xuất hiện ở cách đó không xa.
Một đạo kiếm quang lóe lên như chớp cắt đôi thân Hổ m Hắc, hai mảnh thân thể rơi xuống đất chết không kịp phản ứng.
Lâm Tiêu một kiếm chém chết con hổ, rất tự nhiên đi qua bắt đầu kiểm tra xác. Bộ phận nào đáng tiền sẽ thu vào nhẫn trữ vật, sau đó hắn lại tiếp tục hành trình.
“Yêu thú Luân Hải cảnh trung kỳ, vẫn yếu hơn một chút.” Lâm Tiêu cảm thán.
Rừng yêu thú rất to, phải bằng một thành phố cấp tỉnh ở thế giới kiếp trước. Hôm qua hắn đã vào sâu trong rừng, chém chết bốn con thú Luân Hải cảnh.
Có được Cửu U Trấn Ma Ấn tầng ba, lại thêm kiếm ý bậc ba rưỡi, không có con yêu thú nào có thể cản bước hắn.
Theo lời Mục lão nói, cánh rừng này không có yêu thú ở Toàn Đan cảnh. Cho nên Lâm Tiêu cũng không có gì phải cảnh giác lắm.
Với thực lực của hắn kể cả có gặp yêu thú Luân Hải cảnh hậu kỳ, không đánh được thì chả nhẽ lại chạy không được?
Đi nửa ngày nữa Lâm Tiêu chợt nghe thấy tiếng động.
Sột soạt!!
Hắn lập tức thi triển thân pháp chỉ lưu lại trên mặt đất một tàn ảnh. Nhưng lần này thử thế nào cũng không thi triển được.
Một cái bóng to lớn lao về phía hắn, chỉ thấy móng vuốt sắc bén phá không chụp lên đầu hắn.
“Cửu U Trấn Ma Ấn!”
Trong trường hợp khẩn cấp hắn vận chuyển Cửu U Trấn Ma Ấn để kích hoạt phòng thủ, một ma ấn màu vàng bao quanh cơ thể hắn.
Bùm!!
Tiếng vật cứng va chạm vào nhau.
Lâm Tiêu bị bắn ra xa mười mấy mét, cả cơ thể đập lên một thân cây to sau đó rơi xuống đất.
Mẹ kiếp! Yêu thú gì vậy?
Sức mạnh này ít nhất cũng là Luân Hải cảnh hậu kỳ. Đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Lâm Tiêu vội vã đưa mắt qua nhìn, đợi hắn nhìn rõ con yêu thú vừa công kích mình xong thì hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Phong Lang?
Một con Phong Lang Luân Hải cảnh hậu kỳ? Không phải mấy con yêu thú kiểu này lên được Tụ Linh cảnh viên mãn là giỏi lắm rồi sao? Chả nhẽ con này là biến dị?
Chương 38: Vật kỳ lạ! Bí mật của Phong Lang, dịch thạch nhũ
Lâm Tiêu đang nhìn chằm chằm vào con Phong Lang quái dị này.
Phong lang cũng nhìn chằm chằm Lâm Tiêu. Nó như đang thắc mắc, rõ ràng là một con người yếu ớt như vậy, nhưng thực sự đã chặn được một chiêu của nó.
"Một tia lửa có thể đốt cháy cả thảo nguyên!"
Lâm Tiêu vực lại tinh thần, không chút do dự, hắn cầm trường kiếm và chém một tuyệt chiêu thường dùng về phía Phong Lang.
Hoả tinh kiếm khí rực lửa lao về phía Phong Lang. Nó cảm nhận được sự uy hiếp mà kiếm khí mang lại.
Cơ thể vừa hạ thấp xuống, cả con sói biến thành một tia chớp màu xám, gập ngang và chuyển hướng nhiều lần rồi tung ra một tuyệt chiêu về phía Lâm Tiêu.
"Hả?! Tốc độ này... còn nhanh hơn ta." Ánh mắt của Lâm Tiêu như đóng băng, hắn vô cùng ngạc nhiên.
Phong Lang thoát khỏi kiếm khí, lại gầm lên một tiếng và lao về phía Lâm Tiêu.
Bùm!
Nó tấn công bằng móng vuốt. Lâm Tiêu đã thi triển kiếm pháp Thiên Minh để chặn lại.
Một người một sói bắt đầu giao chiến.
Sau hơn chục hiệp, tình hình chiến đấu vô cùng căng thẳng nhưng vẫn bất phân thắng bại.
Yêu khí trên người Phong Lang càng lúc càng nồng đậm, hai mắt nó bắt đầu đỏ ngầu.
Rõ ràng nó là mạnh hơn một chút nhưng tại sao không giết được con người này. Không, nó thậm chí không thể xuyên thủng hàng phòng ngự của đối phương.
Ngượi lại, đối với Lâm Tiêu, mặc dù có vẻ như lúc nào hắn cũng bị Phong Lang áp chế mà đánh nhưng trên thực tế là hắn đang theo quy tắc Trấn Ma Ấn và không có bất kỳ tổn hại nào.
Hắn quan sát Phong Lang một lượt từ đầu đến cuối.
Kỳ lạ, quá kỳ lạ.
Bất kể nhìn từ đâu thì nó cũng chỉ là một Phong Lang bình thường nhưng thực lực tổng thể lại mạnh mẽ như vậy.
Vậy thì chắc chắn là biến dị rồi.
Mặc kệ, đã đến nên lúc kết thúc rồi.
Ánh mắt Lâm Tiêu trở nên nghiêm túc.
Xoạt!
Một đạo kiếm khí tỏa ra kiếm ý hung hãn từ trên trời giáng xuống và chém vào con Phong Lang đó.
Tốc độ còn nhanh hơn trước đó vài lần.
Lông trên lưng Phong Lang ngay lập tức dựng đứng lên.
Gừ!
Nó gầm lên một tiếng giận dữ, trên cơ thể nó phùn ra một màn sương màu máu. Không một chút quyến luyến, nó quay đầu bỏ chạy.
Lúc này, nó đã cảm thấy tính mạng của mình đang bị uy hiếp mạnh mẽ nếu còn không chạy thì kết quả có thể là... chết.
Có điều, ngay cả khi Phong Lang phản ứng nhanh như vậy nhưng kiếm khí chứa trong kiếm ý cũng đã chém ra rồi.
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, hiện trường lưu lại một vũng máu.
Phong Lang biến mất.
Bây giờ đến lượt Lâm Tiêu sững sờ, vậy mà cón có thể chạy ư?
Hắn gần như dùng hết toàn lực để đánh một cú này, nhưng không giết chết nó ngay tại chỗ.
Loại lực phòng thủ này quá đáng sợ.
Liếc nhìn vũng máu trên mặt đất, sau một giây do dự, Lâm Tiêu thi triển khai toàn bộ thân pháp để đuổi theo.
Sống thấy sói, chết thấy xác.
Khi yêu thú đạt đến thực lực của Toàn Đan cảnh, cơ thể sẽ hình thành yêu đan, thứ đó có giá trị phi phàm.
Chẳng lẽ con sói cổ quái này đã sinh ra yêu đan rồi ư?
Nếu lần này có thể lấy được một viên yêu đan, chuyến đi này chắc chắn lời to.
Lần theo vết máu, Lâm Tiêu nhanh chóng tìm thấy nơi ẩn náu của Phong Lang, đó là một hang động.
Sau khi Lâm Tiêu bước vào một cách rất thận trọng, hắn thấy Phong Lang đang thoi thóp thở.
Vết thương trên người đối phương sâu đến mức lộ cả xương, kéo dài từ vai đến thắt lưng.
Lâm Tiêu giật mình, đã thế này mà nó còn vẫn có thể chạy nhanh như vậy, sức sống này thật biến thái. Nhưng cảnh tượng tiếp theo mới khiến da đầu Lâm Tiêu ngứa ran, hai mắt sáng rực lên.
Hắn thấy Phong Lang không ngừng hút cái gì đó trong một cái lỗ trên mặt đất.
Những vết thương trên cơ thể nó bắt đầu lành lại với tốc độ nhanh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Phong Lang quay đầu nhìn lại.
Xoẹt!
Lâm Tiêu không có chút chậm trễ, kiếm khí chứa trong kiếm ý đã ra tay.
Nhân lúc ngươi bệnh sẽ lấy mạng của ngươi.
Hắn không muốn trì hoãn thêm nữa, vì nếu chần chừ mọi chuyện sẽ thay đổi.
"Gầm!!!-----"
Phong Lang vẫn muốn bỏ chạy, nhưng nó không còn khả năng đó nữa.
Tiếng gầm đột nhiên dừng lại, cơ thể và đầu của Phong Lang bị tách ra một cách bất ngờ!
Lâm Tiêu nhìn nhanh xung quanh, không thấy có yêu thú nào khác thì mới thả lỏng cơ thể.
Hắn đi tới cạnh thi thể của Phong Lang, không nhìn Phong Lang mà hắn nhìn cái lỗ trên mặt đất. Bên trong có thứ dịch gì đó không xác định được.
Nó có màu trắng sữa pha với một chút màu trắng nhạt.
Lâm Tiêu đứng cách đó một mét, hít một hơi thật sâu. Sau đó có một luồng linh lực cực mạnh bị hắn hút vào trong cơ thể. Vô cùng tinh khiết xen lẫn với một chút năng lượng màu xanh.
Tia năng lượng màu xanh này khiến cơ thể hắn theo bản năng phát ra một loại khát vọng
Xì--
Rốt cuộc thì đây là gì? !
Mắt Lâm Tiêu mở to, càng ngửi càng cảm thấy kích thích.
Vậy thì uống vào miệng thôi. Bây giờ hắn cũng hiểu tại sao Phong Lang nhất định phải dựa vào chất lỏng màu trắng này mới có thể biến dị thành như vậy.
Hơn nữa, tại sao chất lỏng màu trắng lại xuất hiện trên mặt đất.
Đợi đã, cuối cùng Lâm Tiêu đã nhận ra điều gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn lên.
"Đó là--"
Mặt hắn biến sắc.
Trên đỉnh hang có ba khối thạch nhũ đang phát ra thần vận rực rỡ.
Tí tách!
Lúc này, từ một trong những thạch nhũ nhỏ một giọt chất lỏng màu trắng xuống một cái lỗ trên mặt đất.
"Lẽ nào đây chính là thạch nhũ được nhắc đến trong tiểu thuyết sao? Một loại vật chất tinh hoa được hình thành do nhịp điệu của trời đất, hàm chứa sức sống và linh khí cực kỳ mạnh mẽ."
"Thứ này cực kỳ khó xuất hiện, hơn mười năm cũng không thấy nó sinh trưởng lên một centimet, thời gian hàng trăm năm nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt đến hai mươi, ba mươi centimet."
Lâm Tiêu tự nói với chính mình, niềm vui ngập tràn trong mắt hắn.
Vì ba khối thạch nhũ trước mặt, khối ngắn thì hơn 30 cm, khối dài thậm chí lên tới một mét. Khối dài có lẽ là thạch nhũ ngàn năm.
Lâm Tiêu hít một hơi thật sâu, lấy đà nhảy lên đỉnh của hang động.
Dù hắn đoán đúng hay sai, chỉ cần nhỏ giọt còn sót lại có thể làm cho một Phong Lang bình thường phát triển đến mức này thì chắc chắn đây là đồ tốt.
Ken két!
Lâm Tiêu dùng kiếm cẩn thận cắt lấy ba khối thạch nhũ và đặt chúng vào trong nhẫn trữ vật.
Sau đó, hắn lại lấy ra vài chiếc bình ngọc và đặt tất cả thạch nhũ trên mặt đất vào trong.
Những thứ này không thể lãng phí, lãng phí là đáng hổ thẹn.
Cuối cùng, Lâm Tiêu nhìn xuống xác Phong Lang trên mặt đất, thực sự không biết yêu thú này đã hút bao nhiêu dịch thạch nhũ.
Hắn khua tay trái, lấy một bộ công cụ oa oàn từ trong nhẫn trữ vật ra.
Kiếm pháp Liệt Hoả sinh ra lửa,kiếm pháp Thiên Minh thái thịt, bắt đầu làm nón thịt sói áp chảo.
Sau khi thịt sói được chiên chín gần hết, Lâm Tiêu cắt một miếng nhỏ và cho vào miệng.
Ừm! ~~ Độ mềm vừa phải, ngon và rất vừa miệng.
Quan trọng hơn là……
Bùm! !
Sau khi máu của Phong Lang vào dạ dày của hắn, nó biến thành một luồng năng lượng mạnh mẽ và chảy khắp cơ thể hắn.
Lâm Tiêu nhoẻn miệng khẽ mỉm cười, đúng như hắn nghĩ.
Chỉ là Phong Lang mà thôi, vốn dĩ không biết bất kỳ phương pháp tu luyện nào.
Hút thạch nhũ như nuốt táo thế này chắc chắn không thể tiêu hóa được.
Mà cơ thể của nó là một loại thuốc bổ tốt chứa linh lực.
Sau khi Lâm Tiêu ăn hết miếng thịt sói này vào bụng, hắn nhanh chóng vận chuyển "Cửu U Trấn Ma Ấn".
Lâm Tiểu từ từ cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể mình, hắn vui mừng khôn xiết.
Tác dụng của miếng thịt sói lớn này không thua gì một viên Đằng Nguyên thượng phẩm.
Sau một canh giờ, sau khi toàn bộ năng lượng được luyện hóa xong, Lâm Tiêu tiếp tục nấu những thịt sói khác.
Cứ như vậy, hắn ăn cả ngày, ăn xong thì tu luyện, tu luyện xong lại tiếp tục ăn.
Khi Lâm Tiêu xử lý gần hết con Phong Lang, đột nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.
"Đại sư tỷ, Phong Lang kia nhất định sống ở đây, ta khẳng định nó là Phong Lang Luân Hải cảnh hậu kỳ."
"Như vậy Phong Lang nhất định đã đạt được cơ duyên gì đó, nói không chừng ở trong động này ẩn giấu một loại cơ duyên nào đó."
Lâm Tiêu nghe được những lời này, sắc mặt tối sầm lại.
Chương 39: Đầu người này đáng giá bao nhiêu tiền?
"Đại sư tỷ, bên ngoài có vết máu của yêu thú, nhất định là Phong Lang biến dị đó đấu với yêu thú khác và thất bại, chạy tới đây dưỡng thương."
"Đi thôi, chúng ta mau vào trong, có đại sư tỷ ở đây, cho dù Phong Lang không bị thương, chúng ta cũng không cần sợ."
"Đúng vậy, bốn người chúng ta không thể đánh bại một con Phong Lang sao?"
Giọng nói từ bên ngoài hang vừa dứt, bốn bóng người lao vào trong hang.
Cả bốn người họ đều là nữ nhân. Ba người trong số họ mặc đồ màu xanh người ở giữa mặc đồ màu tím.
Dung mạo và dáng người của bốn người này có lẽ được coi là hàng đầu trong số các nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân mặc đồ tím.
Con ngươi lấp lánh phát sáng, ánh mắt có chút lạnh lùng, mái tóc đen xõa xuống như mây trôi.
Khí chất tao nhã xuất trần, ấm áp như ngọc, có chút thanh tú.
Lâm Tiêu liếc qua phía đó, ba nữ nhân mặc đồ xanh đều có tu vi Luân Hải cảnh tầng thứ tư và thứ năm, thuộc Luân Hải cảnh trung kỳ.
Thiếu nữ áo tím ít nhất đã đạt đến Luân Hải cảnh tầng thứ bảy, coi là đã đạt đến Luân Hải cảnh hậu kỳ.
Bốn Luân Hải cảnh, còn đều là nữ nhân.
Khi Lâm Tiêu đang nhìn họ, sau khi bốn nữ nhân này vào hang, họ cũng phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Tiêu.
"Đại sư tỷ, có người nhanh chân tới trước rồi."
"Chết tiệt, nhìn vết máu yêu thú bên ngoài, có lẽ là để lại cách đây không lâu, người này phát hiện quá sớm."
"Các người hãy nhìn trên chân của hắn, có... thi thể của Phong Lang, hình như hắn đã ăn không ít."
Khi họ phát hiện ra rằng nam nhân đối diện mình chỉ có tu vi thể đạt đến Tụ Linh cảnh, sự lo lắng của họ ngay lập tức được buông lỏng.
Một người thậm chí không có tu vi Luân Hải cảnh không thể gây ra sự uy hiếp nào đối với bọn họ.
"Nhanh chân đến trước? Nói như đây là nhà của các ngươi không bằng."
Lâm Tiêu nhổ một miếng xương trong miệng ra, bình tĩnh nhìn bọn họ và nói.
Sau khi nhìn thấy rõ thực lực tu vi của bốn người này, hắn cảm thấy rất thoải mái.
Chỉ là một nha đầu ở Luân Hải cảnh tầng thứ bảy thì có gì phải lo lắng chứ.
Thấy dáng vẻ của Lâm Tiêu như vậy, biểu cảm của bốn nữ nhân đều vô cùng kỳ lạ.
Lẽ nào người này không cảm nhận được bọn họ là cường giả Luân Hải giới cảnh sao? !
"Sư tỷ, trong hang động này linh khí cực kỳ nồng đậm, nhưng ta cũng không phát hiện được thiên tài địa bảo nào, ta cho rằng. . . !"
Một trong những nữ nhân mặc đồ xanh vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay Lâm Tiêu.
Ý tứ đã rất rõ ràng.
Chắc chắn ở đây có thứ đồ tốt mà thứ đó đã bị người này lấy mất rồi.
Nữ tử áo tím khẽ gật đầu, tiến lên một bước, nhẹ giọng nói với Lâm Tiêu: "Các hạ, đây quả thực là nơi chúng ta đã đến vào mấy ngày trước, mong các hạ lấy đồ ra, chúng ta bằng lòng chia đều với ngươi."
Nghe nữ tử áo tím nói như vậy, ba sư muội phía sau nàng đều lộ ra vẻ mặt không vui.
Chia đều ư? !
Tại sao chứ? Chính họ là người đã phát hiện ra nơi này trước.
Hơn nữa, họ là người đáng có được thứ đồ tốt đẹp đó.
Có gì đáng để nói với một người ở tu vi Tụ Linh cảnh chứ.
Lâm Tiêu cũng hơi ngạc nhiên.
Hắn có thể nghe ra nữ nhân mặc áo tím không nói dối. Ha ha, nữ nhân này cũng có phần chính trực. Nếu đổi lại là anh ta, có lẽ hắn đã trực tiếp ra tay rồi.
Lúc này, Lâm Tiêu cau mày lại.
Đột nhiên, một bóng người từ bên ngoài xông vào, trực tiếp bao vây Lâm Tiêu và bốn nữ nhân.
"Thì ra có một nơi như thế này? Vũ Thương sư muộ, các ngươi tìm thật là biết tìm." Thanh niên anh tuấn đi đầu nhìn hang động một lượt, sau đó nhìn chằm chằm thiếu nữ áo tím cười nói.
"Là Tư Không Hạo của Huyền m giáo, sao hắn lại xuất hiện ở đây?"
"Thì ra là một tiểu ma đầu, chúng ta gặp phiền phức lớn rồi."
"Nghe nói tu vi của ma đầu này đã đạt tới Luân Hải cảnh tầng thứ tám, cao hơn đại sư tỷ chúng ta một cảnh giới."
Ba nữ tử áo xanh đã hoảng sợ, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
“Ngươi. . . theo dõi chúng ta sao?!” Lạc Ngọc Thường lạnh lùng nhìn Tư Không Hạo nói.
"Theo dõi?? Lời nói của Vũ Thương sư muội tổn thương biết bao. Ta chỉ muốn tìm một nơi tốt để cùng ngươi kết thành đạo lữ, sau đó ngày mai ta sẽ đến Lưu Vân Tông gặp cha ngươi nhắc chuyện thành thân. Thế nào? Nơi này có được không??" Từ Không Hạo cười nói.
"Tư Không Hạo, ngươi đang nói cái gì vậy, đại sư tỷ chúng ta không thể nào nào thích ngươi, cũng sẽ không kết thành đạo lữ với ngươi." Một nữ tử áo xanh phía sau Lạc Vũ Thương không nghe nổi nữa, mở miệng phản bác.
"Bốp!!"Một âm thanh dứt khoát.
Không ai nhìn thấy Tư Không Hạo ra tay, thiếu nữ áo xanh nhiều lời bị đánh bay ra ngoài, trên mặt hiện ra năm dấu tay màu đỏ.
“Tư Không Hạo, nơi này cách Lưu Vân Tông chúng ta không xa, ngươi không sợ người trong tông môn chúng ta sẽ tìm đến đây sao!” Lạc Vũ Thương vội vàng bảo vệ bạn của mình.
Tư Không Hạo càng cười vui vẻ hơn, nói: "Yên tâm đi, ta tin người của tông môn các ngươi sẽ không có tới nhanh như vậy, hơn nữa, tỷ muội các ngươi, hôm nay các huynh đệ của ta sẽ chăm sóc thật tốt cho các ngươi."
Nghe vậy, những thanh niên khác xung quanh nhìn ba nữ nhân mặc áo xanh với ánh mắt đầy ý đồ.
Sắc mặt ba nữ nhân tái nhợt, không dám nói thêm lời nào.
"Mật độ linh khí trong động này gấp bên ngoài gần ba lần, sắp tương đương với Tụ Linh trận thượng phẩm rồi, chắc chắn là có thiên tài địa bảo."
"Vũ Thương sư muội, hoặc là ngươi giao đồ ra, hôm nay chúng ta sẽ nhẹ nhàng một chút. Hoặc là chúng ta mạnh mẽ một chút, sau đó tìm đồ, ngươi lựa chọn đi."
Sau khi cảm nhận được mức độ linh khí trong hang động, đôi mắt của Tư Không Hạo trở nên tham lam và phấn khích.
Ngay khi lời này nói ra, biểu cảm của bốn nữ nhân, bao gồm cả Lạc Vũ Thương lại một lần nữa thay đổi.
"Này này, các ngươi cứ làm công việc của mình đi, có thể thả ta chứ."
Một giọng nói cắt ngang cuộc đối đầu giữa hai dòng người.
Mọi ánh mắt đều dồn về một phía.
“Ngươi là ai?” Tư Không Hạo nhìn bằng ánh mắt khinh thường và dò hỏi.
Theo hắn ta thấy thì một người có tu vi Tụ Linh cảnh thì không đủ tư cách để mở miệng nói chuyện.
"Ta chỉ là người qua đường, không quen biết bọn họ." Lâm Tiêu thú nhận.
"Ồ! ~ Vậy thì ... giết đi!" Tư Không Hạo lãnh đạm nói.
Giọng điệu hời hợt, như muốn nói đã ăn gì chưa?
Hắn ta vừa dứt lời thì một tiểu đệ ở Luân Hải cảnh tầng thứ hai cười chế nhạo và vung đao chém vào cổ đối phương.
“Chờ đã, sao các người lại muốn giết hắn.” Lạc Vũ Thương muốn ra tay ngăn cản.
Người này không quen biết bọn họ, mặc dù có thể đoạt đi thiên tài địa bảo của nơi này cũng không đáng tội chết.
"A!--" Một tiếng hét vang lên đột ngột rồi kết thúc.
Lạc Vũ Thương còn chưa kịp ra tay, vị tiểu đệ vung đao chém đó đã bay ngược ra sau với tốc độ gấp đôi.
Mọi người đều có thể nhìn rõ, một khúc xương đã cắm thẳng vào tim hắn ta.
Người bay trên không trung, khí tức không ngừng tiêu tan.
Sau khi người này đâm vào bức tường trong hang động, hắn ta đã biến thành một xác chết.
"Thực sự xin lỗi, hắn hành động quá đột ngột cho nên ta nhất thời không kịp nương tay."
Lâm Tiêu mỉm cười xin lỗi, rồi nói tiếp.
"Ta nghe nói rằng giao những người của ma giáo ở cấp độ Luân Hải cảnh cho chính phái sẽ thưởng vàng. Vậy đầu của người này đáng giá bao nhiêu tiền nhỉ?"
Chương 40: Chỉ là kiếm ý thôi mà, ta cũng biết
Các độc giả thân mến, các bạn thấy truyện hay và ủng hộ truyện hãy bình luận bên dưới để ad biết với nhé, một bình luận của mọi người ủng hộ tinh thần team dịch rất nhiều ạ.
Sắc mặt của Tư Không Hạo chuyển từ đỏ sang đen. Hắn không ngờ tới tên tiểu tử này lại dám đánh trả. Hơn nữa lại ra một đòn công kích trí mạng.
Bốn cô nương và những đệ tử khác hoàn toàn chết lặng. Biến cố đột ngột xảy ra làm cho mọi người đều không dám tin.
Người này không phải tu vi mới chỉ là Tụ Linh cảnh thôi sao?
Chuyện gì vừa phát sinh vậy? vũ khí hắn dùng làm từ xương sao?
“Tên tiểu tử nhà ngươi dám giết Vương sư đệ. Chúng ta lên, giết chết hắn!!”
“Chỉ là một tên nhãi nhép Tụ Linh cảnh, Vương sư đệ chết quá thảm rồi.”
“Giết hắn, không thể để chuyện này truyền ra ngoài. Huyền m tông chúng ta sẽ rất mất mặt.”
“Muốn lấy đầu bọn ta đi đổi tiền thưởng, ngươi nằm mơ đi!”
Còn chưa đợi Tư Không Hạo nói bốn đệ tử kia đã cùng nhau lao về phía Lâm Tiêu. Bọn chúng nghĩ kẻ vừa rồi chỉ là quá bất cẩn nên Lâm Tiêu mới có thể giết được. Hơn nữa Vương sư đệ cũng là kẻ yếu nhất trong số bọn chúng.
Bây giờ bọn chúng đông hơn, để xem tên tiểu tử này làm được gì, xem còn đánh trả nổi không.
Tư Không Hạo không cản bọn chúng lại, thậm chí hắn cũng chả có cảm giác gì đối với vị Vương sư đệ vừa chết kia.
Chết thì cũng đã chết rồi, coi như chiến lợi phẩm hôm nay thu được sẽ bớt phải chia cho một người.
Một lúc sao bốn tên cầm kiếm lao về phía Lâm Tiêu mới phát hiện rằng đó chỉ là một hư ảnh. Còn người thật ở đâu rồi?
Một giây sau đằng sau lưng bọn chúng xuất hiện một bóng người.
Soạt soạt soạt soạt!
m thanh bị chém đồng thời phát ra cùng một lúc. Sau đó chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm của bốn tên kia trên không trung.
Sau khi rơi xuống đất còn tạo thành một cái hố lớn. Bốn kẻ nằm im thin thít không biết sống chết ra sao.
Những người khác nhìn thấy cảnh này thì trong ánh mắt chỉ còn lại kinh sợ. Có thể coi một kích giết chết một người là sự ngẫu nhiên. Nhưng một kích đánh chết bốn kẻ thì chắc chắn có vấn đề.
Người thanh niên tu vi Tụ Linh cảnh này chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài. Đặc biệt là lúc nãy hắn chỉ dùng một kích đã đánh bại bốn kẻ kia, nếu là bình thường thì tu vi cũng phải là Luân Hải cảnh tầng 3.
“Ngươi, rốt cuộc là ai? Muốn đắc tội với Huyền m tông đúng không?” Tư Đồ Hạo lạnh giọng quát Lâm Tiêu.
Những đồ đệ khác cũng bắt đầu lui về phía sau không dám tiến lên. Bọn họ có chút hoảng hốt.
“Ngươi nói chuyện buồn cười thật, ta là ai thì phải nói cho ngươi chắc? còn nói cái gì mà đắc tội với Huyền m tông của các ngươi, các ngươi muốn giết ta, chả nhẽ ta phải đưa đầu ra cho các ngươi chém?” Lâm Tiêu bật cười.
Mấy kẻ này quen thói ngang tàn, hay là quên đem não theo?
Huyền m tông, chỉ có hai Ma giáo được xếp trong thập đại tông môn của vương triều Đại Ngụy. Đầu tiên chính là Kiếm Ma tông đứng thứ bảy, còn một tông nữa chính là Huyền m tông đứng vị trí thứ mười.
Chỉ mới giao lưu vài câu với đám Huyền m tông này mà Lâm Tiêu đã cảm thấy đệ tử của Huyền m tông đúng là kém xa với Kiếm Ma tông nhà mình.
Phải biết rằng hắn đã hấp thụ không biết bao nhiêu ký ức của đệ tử Kiếm Ma tông. Cho nên bản thân cũng có chút phán đoán.
“Ngươi có thể ăn nói nghênh ngang!”
Tư Không Hạo lạnh lùng khen một câu sau đó quay đầu nói với ba đệ tử đằng sau.
“Các ngươi theo dõi bọn Lạc Vũ, tên này cứ để ta.”
“Vâng, sư huynh Tư Không!” Ba đệ tử đằng sau đồng thanh trả lời.
Tiểu gia hoả thần bí này đã giết năm người của bọn họ, bây giờ có cho thêm ba tên này vào thì chắc kết quả cũng vẫn vậy.
Bây giờ Tư Không Hạo tự mình ra tay bốn cô nương đứng bên cạnh bắt đầu bàn luận to nhỏ.
“Đại sư tỷ, tỷ nói xem tên này rốt cuộc là ai? Tại sao lại mạnh như thế?”
“Hắn ta có thể là che giấu tu vi, tốc độ và sức mạnh như vậy không thể là một tu sĩ Tụ Linh cảnh được?”
“Không biết là hắn và Tư Không Hạo ai mạnh hơn.”
Lạc Vũ nhìn Lâm Tiêu lòng đầu tự trách và bất lực. Nếu không phải bọn họ tìm tới đây vậy Tư Không Hạo cũng sẽ không theo tới đây. Bây giờ lại làm liên lụy người khác.
“Tiểu tử Tụ Linh cảnh này mặc dù rất mạnh, có khi cũng chả kém là bao so với Tư Không Hạo. Nhưng Tư Không Hạo là cường giả Luân Hai tầng 8, xếp thứ hai trong đệ tử nội môn của Huyền m tông, cũng là thiên tài lĩnh ngộ kiếm ý bậc một.”
“Nếu người này vào Lưu Vân tông chúng ta, chắc cũng xếp được thứ nhất.”
Bây giờ nàng ta đang là đệ tử đứng đầu Lưu Vân tông, Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thực lực của Tư Không Hạo đúng là mạnh hơn nàng rất nhiều.
Lúc các nàng đang đúng bàn luận thì hai người đã bắt đầu trận chiến.
Tay Tư Không Hạo cầm trường kiếm, chỉ vung kiếm một cái mà đã xé toạc cả không khí. Cơ thể chuyển động linh hoạt, giống như một bóng ma không thể bắt được.
Bằng mắt người bình thường thì không thể nhìn thấy hắn, mà mục tiêu của hắn chính là đầu của đối phương.
Keng!
Tiếng kim loại giòn tan vang lên, thanh trường kiếm bất ngờ dừng lại trên không trung cách Lâm Tiêu khoảng mười mấy cm. Thanh trường kiếm bị tay Lâm Tiêu nắm chắc.
Tay không bắt kiếm?? Vậy cũng được hả?
Bốn cô nương ngơ ngác, họ còn đang nghĩ tên tiểu tử Tụ Linh cảnh này sẽ tránh đi, hoặc là phản kháng lại. Không ngờ rằng hắn lại trực tiếp dùng tay không bắt lấy kiếm.
“Cường độ cơ thể của ngươi……sao có thể!!” Tư Không Hạo cũng sửng sốt.
Trên trường kiếm của hắn đang phát ra kiếm khí, đừng nói là tay không bắt kiếm, kể cả có đỡ bằng một thanh kiếm khác thì đối phương cũng bị chém nát.
Vậy mà kẻ này lại bắt kiếm bằng tay không, hơn nữa hai tay lại không có bất kỳ thương tích nào. Vậy cũng đủ hiểu tố chất cơ thể của đối phương.
Cứ cho đối phương là Luyện Thể, nhưng tu vi chỉ mới là Tụ Linh cảnh, đến cả Luân Hải cũng không mạnh như vậy.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tư Không Hạo đã từng chiến đấu với Luyện Thể, nhưng kẻ trước mắt đây lại hết sức dị thường.
“Chỉ có thế này thôi?” Lâm Tiêu lên tiếng hỏi sau đó đá một chân qua.
Tư Không Hạo không kịp trách chỉ nghe thấy hắn hự một tiếng rồi bay ra ngoài.
Một màn này làm mọi người không dám tin vào mắt mình. Một người tu vi Tụ Linh cảnh đấu với một cường giả Luân Hải hậu kỳ. Vậy mà chưa qua một hiệp cường giả Luân Hải đã ngã xuống. Nói xa thì ai dám tin.
Nhưng sự thật lại đang diễn ra trước mắt bọn họ.
“Chết tiệt, hôm nay ta không chém ngươi thì ta không làm người nữa.” Tư Không Hạo sắc mặt u ám, sát ý quanh thân.
Bang!
Một đạo kiếm ý sắc lạnh như băng phát ra từ cơ thể hắn, nhẹ nhàng búng tay một cái. Những bức tường xung quanh hắn đã bị kiếm ý nghiền nát.
Tay không bắt kiếm?
Để ta xem ngươi còn bắt nổi lần nữa không?
Có là đỉnh cấp Luyện Thể khi đối đầu với công kích từ kiếm ý cũng không có khả năng tay không bắt được.
Lúc hắn đang chuẩn bị phát động công kích thì kẻ đứng đối diện mở miệng nói một câu.
“Người nghĩ rằng chỉ mình ngươi mới biết dùng kiếm?”
Sau đó lại nhìn thấy trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm mỏng dính.
Tư Không Hạo: “???”
Bốn cô nương: “???”
Là ý gì? Chả nhẽ hắn không phải Luyện Thể.
Một giây sau, kiếm khí sắc lạnh quanh thân cũng dần dần nổi lên.
Hai mắt Tư Không Hạo trợn tròn lên.
“Kiếm ý? Vậy mà ngươi cũng lĩnh ngộ kiếm ý?”
Mà chuyện này vẫn chưa là điều kiếm Tư Không Hạo kinh ngạc nhất. Điều làm hắn cảm thấy kinh ngạc nhất đó chính là kiếm ý mà đối phương lĩnh ngộ được lại giống y hệt với hắn.
Bình luận facebook