Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Nữ nhân, chúng ta chơi một trò chơi nhé
Tư Không Hạo chết lặng.
Những người khác cũng kinh hãi há hốc miệng.
Một tiểu tử chỉ là Tụ Linh Cảnh viên mãn, lại có thể lĩnh ngộ được kiếm ý.
Chuyện này khiến người ta không thể nào tưởng tượng nổi, chẳng khác nào nhìn thấy người chết mở miệng nói chuyện. Đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của mọi người.
“Ta không tin, chắc chắn là ngươi đã dùng dị thuật nào đó.”
“Âm Diệt Sát!!!”
Tư Không Hạo huy động toàn bộ linh lực trong cơ thể, xuất ra một kích mạnh nhất.
Tên tiểu tử này quá kỳ lạ, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Ngay sau đó.
Một luồng kiếm quang hắc ám phát ra.
Kiếm quang cuồn cuộn, nuốt cả không khí xung quanh.
Đám người khi nhìn thấy kiếm quang, liền cảm thấy ớn lạnh.
Thực lực này tuyệt đối không phải ở trình độ mà bọn họ có thể đấu lại.
Hơn nữa, bọn họ còn cảm nhận được, cảnh giới kiếm ý ẩn giấu trong chiêu thức vừa rồi Tư Không Hạo thi triển, tuyệt đối không phải bậc 1, mà là 1 bậc rưỡi.
Hắn lại tiến bộ rồi.
Tuy chỉ là nửa bậc.
Nhưng giữa các cao thủ, sai một li là đi ngàn dặm rồi.
Nửa bậc kiếm ý đã có thể quyết định rất nhiều thứ rồi.
Ánh mắt Lâm Tiêu rực sáng, nhìn chằm chằm kiếm quang đang xông tới.
Hắn rất muốn thử hấp thu kiếm ý một lần.
Đã nhiều lần hấp thu kiếm khí như vậy rồi nhưng vẫn chưa từng hấp thu kiếm ý lần nào.
Nhưng vì lí do an toàn, vẫn cứ đợi tu vi cao thêm chút nữa rồi tính.
Đó dù sao cũng là một đòn tất sát của cao thủ Luân Hải Cảnh hậu kỳ, tuyệt đối không thể coi thường.
Nghĩ tới đây, Lâm Tiêu liền thu hồi lại ý nghĩ muốn hấp thu kiếm ý.
Trường kiếm trong tay hắn vung lên.
“Dị thuật? Vậy thì ta sẽ cho ngươi thấy, cái gì gọi là dị thuật!”
“Kiếm pháp Âm Ảnh, Âm Diệt Sát!!!”
Cùng một động tác, cùng một bộ kiếm pháp, cùng một dạng kiếm quang.
Uỳnh!
Một luồng kiếm quang hắc ám bắn ra từ trường kiếm của Lâm Tiêu.
Cùng một chiêu thức, kiếm pháp được sử dụng bởi những người khác nhau thì hiệu quả uy lực cũng hoàn toàn khác nhau.
Giống như Tư Không Hạo ở trước mặt, hắn cùng lắm thì lĩnh ngộ được tới đại thành hoặc viên mãn của kiếm pháp Âm Ảnh.
Nhưng Lâm Tiêu sau khi dùng tay không tiếp lấy bạch đao, đã hấp thụ luôn cảnh giới lĩnh ngộ của đối phương.
Lại cộng thêm những lần cảm ngộ kiếm pháp trước đó của hắn.
Kiếm pháp Âm Ảnh đối với Lâm Tiêu mà nói, đã hoàn toàn ngộ thấu rồi.
Tư Không Hạo thấy cảnh này, vừa kinh vừa sợ.
Kiếm pháp Âm Ảnh???
Đối phương thế mà lại thi triển cùng loại kiếm pháp Âm Ảnh với mình.
Nhưng Tư Không Hạo lại cười.
“Hahaha, cho dù ngươi cũng có kiếm ý, cũng biết kiếm pháp Âm Ảnh, nhưng dưới sự chênh lệch giữa cảnh giới của hai người chúng ta, ta sẽ chống mắt lên mà xem ngươi bù đắp nó bằng cách nào!!” Tư Không Hạo cười một cách dữ tợn.
Tu vi của hắn là Luân Hải Cảnh tầng thứ tám, chỉ dựa vào mức độ nồng đậm của linh lực cũng đã không phải thứ mà một Tụ Linh Cảnh viên mãn có thể so bì được rồi.
Lạc Vũ Thương cũng trở nên căng thẳng một cách khó hiểu.
Chỉ là nhìn vào mức độ lớn nhỏ của hai luồng kiếm quang, kiếm quang của Tư Không Hạo vượt xa của người kia.
Toi rồi.
Thế này thì so kiểu gì.
Chênh lệch cảnh giới quá lớn.
Oành!!!
Một âm thanh cực lớn vang lên.
Hai luồng kiếm quang va vào nhau.
Toàn bộ hang động đều trấn động mạnh.
Thế nào rồi?
Ai mạnh hơn? Chắc chắn là Tư Không Hạo nhỉ?
Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn qua.
Nhưng vừa đưa mắt nhìn.
Đám người đều ngây ra như phỗng.
Nơi kiếm quang va chạm nhau, bị nứt ra một vết nứt sâu mười mấy mét.
Hai luồng kiếm quang có lực ngang nhau, triệt tiêu lẫn nhau rồi.
“Không, không, không thể nào, kiếm ý bậc hai? Ngươi lại có thể lĩnh ngộ tới kiếm ý bậc hai ư!!!” Tư Không Hạo thất thanh nhìn Lâm Tiêu, không tin vào mắt mình nữa.
Phải biết, hắn lĩnh ngộ được kiếm ý một bậc rưỡi, đã dẫn tới trấn động không nhỏ ở Huyền Âm Tông rồi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ngay đến cả Huyền Âm tông chủ cũng cực kỳ coi trọng hắn, chuẩn bị bồi dưỡng hắn thành tông chủ nhiệm kỳ tiếp theo.
Nhưng, nhưng khi so sánh với người trước mặt này.
Hắn là gì chứ.
Hắn ngay cả nâng giày cho người ta cũng không xứng.
“Ngơ rồi à??? Vậy ta sẽ dạy cho ngươi, cái gì gọi là kiếm pháp Âm Ảnh!”
Một âm thanh yếu ớt vang lên.
Lâm Tiêu nhấc trường kiếm lên, cả người giống như ẩn giấu trong một cái bóng, thân hình lúc ẩn lúc hiện.
Tiếp đó.
Một chùm sáng u ám ngưng tụ lại một điểm, luồng gió lạnh buốt nổi lên.
Một luồng kiếm quang cao mười mấy trượng nối liền từ Cửu U nổi lên, kiếm ý nồng đậm như muốn nuốt hết tất cả ánh sáng.
“Một điểm hàn quang tỏa sáng vạn trượng , một kiếm lạnh giá khắp năm mươi châu!”
“Ảnh trảm!!”
Xoẹt!
Hắc quang lóe lên rồi biến mất.
Giống như chưa từng xuất hiện.
“Kiếm pháp Âm Ảnh hoàn hảo cực điểm, cùng kiếm ý ba bậc rưỡi...”
Đôi mắt Tư Không Hạo dần ảm đạm, sau đó thì hoàn toàn mất đi ánh sáng.
Khí tức của sinh mệnh tiêu tán đến cạn kiệt.
Biểu cảm để lại cuối cùng, là sự kinh hãi.
Shhh!
Tất cả mọi người ở đây đều hít vào một hơi, một luồng khí lạnh từ dưới lòng bàn chân xông lên tới não bọn họ.
Chết rồi.
Tư Không Hạo, đường đường là một thiên tài xuất sắc nhất của nội môn Huyền Âm Tông, thế mà lại chết rồi.
Lại còn là bị một kẻ mới chỉ là Tụ Linh Cảnh viên mãn chém chết.
Thế này, thế này cũng quá là khó tin đi ấy chứ.
Lúc này, ba tên tiểu đệ cuối cùng đi theo Tư Không Hạo tới đấy, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
“Chạy!!!”
Tư Không Hạo cũng chết rồi. Bây giờ kẻ gặp nguy chính là bọn họ.
Ba tên đó nhìn nhau, rồi triển khai toàn bộ thân pháp, điên cuồng chạy ra khỏi hang động.
“Haizz!”
Một tiếng thở dài vang lên.
Ba luồng kiếm quang lóe lên.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Ba cỗ thi thể ngã ra đất, vỡ vụn!
Tới lúc này.
Trong hang động, chỉ còn lại năm người.
Lâm Tiêu và bốn nữ nhân còn đang kinh hoàng thất sắc.
“Hì hì hì.”
Lâm Tiêu nhìn bốn cô nương này, nở một nụ cười kì quái, hắn mở miệng nói.
“Yên tâm, ta vẫn luôn dịu dàng với các cô nương đấy.”
“Chúng ta chơi một trò chơi nhé, ta sẽ đếm từ một đến mười. Các cô nương có thể chạy, cũng có thể trốn, xem xem tới cuối cùng, ai có thể sống sót khỏi tay ta?”
“Thế nào? Có phải trò này rất vui không?”
“Trò chơi này, không được phép từ chối đâu đó nha.”
“Bây giờ! Trò chơi bắt đầu!”
“1~~~~” Lâm Tiêu nói xong những lời này liền nhắm mắt lại, bắt đầu đếm số.
Lạc Vũ Thương và ba cô nương khác, trong lòng đều tràn ngập nỗi sợ hãi.
Cho dù nhìn thấy Lâm Tiêu đã nhắm mắt, bọn họ cũng không dám ra tay tấn công.
Chuyện vừa rồi còn đang sờ sờ ngay trước mắt.
Sự chênh lệch giữa bọn họ và kẻ này, là một trời một vực.
“2~~~~”
“Chạy!!! Chúng ta mau chạy thôi!!”
Lạc Vũ Thương không tiếp tục do dự nữa.
Nàng ta lập tức kéo theo ba cô nương kia, thi triển thân pháp mạnh nhất của bọn họ, hóa thành bốn luồng sáng, liều mạng chạy trốn.
“3~~~” Lâm Tiêu đếm tới số thứ ba.
Sau đó thì không tiếp tục đếm nữa.
Sau khi xác nhận ba cô nương kia thật sự đã chạy rồi, hắn mới mở mắt.
Lúc này, sắc mặt của Lâm Tiêu trắng bệch, vô lực, trong ánh mắt chỉ còn lại sự mệt mỏi, kiệt sức.
Bịch!
Hắn ngồi bệt xuống dưới đất, sau đó nhanh chóng lấy ra một bình Thạch Chung Nhũ Dịch.
Sau khi uống một ngụm lớn, sắc mặt mới dần dần khôi phục lại huyết sắc.
Không tiếp tục chậm trễ, Lâm Tiêu trực tiếp vận chuyển công pháp để hồi phục.
Không sai.
Lâm Tiêu sau khi giết chết Tư Không Hạo, đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực.
Dù sao cũng là một cường giả Luân Hải Cảnh tầng thứ tám.
Sát chiêu kiếm pháp Âm Ảnh mà hắn thi triển phút cuối kia, đã trực tiếp rút đi chín phần linh lực và một lượng khí huyết lớn của hắn.
Nếu không làm như vậy, căn bản không thể chém chết được Tư Không Hạo.
Sau đó, hắn lại xử lý nốt ba tên tiểu đệ kia nữa.
Lâm Tiêu lúc đó có thể nói là, hoàn toàn là nỏ mạnh hết đà, không còn một chút sức chiến đấu nào nữa.
Lừa ba cô nương kia chạy trốn cũng là hành động bất đắc dĩ.
Bây giờ việc hắn cần làm chính là nhanh chóng khôi phục lại một chút thể lực, sau đó rời khỏi nơi này.
Nếu không, đợi đến khi bốn cô nương kia phát giác ra được, quay lại tìm hắn thì toi đời.
Những người khác cũng kinh hãi há hốc miệng.
Một tiểu tử chỉ là Tụ Linh Cảnh viên mãn, lại có thể lĩnh ngộ được kiếm ý.
Chuyện này khiến người ta không thể nào tưởng tượng nổi, chẳng khác nào nhìn thấy người chết mở miệng nói chuyện. Đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của mọi người.
“Ta không tin, chắc chắn là ngươi đã dùng dị thuật nào đó.”
“Âm Diệt Sát!!!”
Tư Không Hạo huy động toàn bộ linh lực trong cơ thể, xuất ra một kích mạnh nhất.
Tên tiểu tử này quá kỳ lạ, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Ngay sau đó.
Một luồng kiếm quang hắc ám phát ra.
Kiếm quang cuồn cuộn, nuốt cả không khí xung quanh.
Đám người khi nhìn thấy kiếm quang, liền cảm thấy ớn lạnh.
Thực lực này tuyệt đối không phải ở trình độ mà bọn họ có thể đấu lại.
Hơn nữa, bọn họ còn cảm nhận được, cảnh giới kiếm ý ẩn giấu trong chiêu thức vừa rồi Tư Không Hạo thi triển, tuyệt đối không phải bậc 1, mà là 1 bậc rưỡi.
Hắn lại tiến bộ rồi.
Tuy chỉ là nửa bậc.
Nhưng giữa các cao thủ, sai một li là đi ngàn dặm rồi.
Nửa bậc kiếm ý đã có thể quyết định rất nhiều thứ rồi.
Ánh mắt Lâm Tiêu rực sáng, nhìn chằm chằm kiếm quang đang xông tới.
Hắn rất muốn thử hấp thu kiếm ý một lần.
Đã nhiều lần hấp thu kiếm khí như vậy rồi nhưng vẫn chưa từng hấp thu kiếm ý lần nào.
Nhưng vì lí do an toàn, vẫn cứ đợi tu vi cao thêm chút nữa rồi tính.
Đó dù sao cũng là một đòn tất sát của cao thủ Luân Hải Cảnh hậu kỳ, tuyệt đối không thể coi thường.
Nghĩ tới đây, Lâm Tiêu liền thu hồi lại ý nghĩ muốn hấp thu kiếm ý.
Trường kiếm trong tay hắn vung lên.
“Dị thuật? Vậy thì ta sẽ cho ngươi thấy, cái gì gọi là dị thuật!”
“Kiếm pháp Âm Ảnh, Âm Diệt Sát!!!”
Cùng một động tác, cùng một bộ kiếm pháp, cùng một dạng kiếm quang.
Uỳnh!
Một luồng kiếm quang hắc ám bắn ra từ trường kiếm của Lâm Tiêu.
Cùng một chiêu thức, kiếm pháp được sử dụng bởi những người khác nhau thì hiệu quả uy lực cũng hoàn toàn khác nhau.
Giống như Tư Không Hạo ở trước mặt, hắn cùng lắm thì lĩnh ngộ được tới đại thành hoặc viên mãn của kiếm pháp Âm Ảnh.
Nhưng Lâm Tiêu sau khi dùng tay không tiếp lấy bạch đao, đã hấp thụ luôn cảnh giới lĩnh ngộ của đối phương.
Lại cộng thêm những lần cảm ngộ kiếm pháp trước đó của hắn.
Kiếm pháp Âm Ảnh đối với Lâm Tiêu mà nói, đã hoàn toàn ngộ thấu rồi.
Tư Không Hạo thấy cảnh này, vừa kinh vừa sợ.
Kiếm pháp Âm Ảnh???
Đối phương thế mà lại thi triển cùng loại kiếm pháp Âm Ảnh với mình.
Nhưng Tư Không Hạo lại cười.
“Hahaha, cho dù ngươi cũng có kiếm ý, cũng biết kiếm pháp Âm Ảnh, nhưng dưới sự chênh lệch giữa cảnh giới của hai người chúng ta, ta sẽ chống mắt lên mà xem ngươi bù đắp nó bằng cách nào!!” Tư Không Hạo cười một cách dữ tợn.
Tu vi của hắn là Luân Hải Cảnh tầng thứ tám, chỉ dựa vào mức độ nồng đậm của linh lực cũng đã không phải thứ mà một Tụ Linh Cảnh viên mãn có thể so bì được rồi.
Lạc Vũ Thương cũng trở nên căng thẳng một cách khó hiểu.
Chỉ là nhìn vào mức độ lớn nhỏ của hai luồng kiếm quang, kiếm quang của Tư Không Hạo vượt xa của người kia.
Toi rồi.
Thế này thì so kiểu gì.
Chênh lệch cảnh giới quá lớn.
Oành!!!
Một âm thanh cực lớn vang lên.
Hai luồng kiếm quang va vào nhau.
Toàn bộ hang động đều trấn động mạnh.
Thế nào rồi?
Ai mạnh hơn? Chắc chắn là Tư Không Hạo nhỉ?
Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn qua.
Nhưng vừa đưa mắt nhìn.
Đám người đều ngây ra như phỗng.
Nơi kiếm quang va chạm nhau, bị nứt ra một vết nứt sâu mười mấy mét.
Hai luồng kiếm quang có lực ngang nhau, triệt tiêu lẫn nhau rồi.
“Không, không, không thể nào, kiếm ý bậc hai? Ngươi lại có thể lĩnh ngộ tới kiếm ý bậc hai ư!!!” Tư Không Hạo thất thanh nhìn Lâm Tiêu, không tin vào mắt mình nữa.
Phải biết, hắn lĩnh ngộ được kiếm ý một bậc rưỡi, đã dẫn tới trấn động không nhỏ ở Huyền Âm Tông rồi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ngay đến cả Huyền Âm tông chủ cũng cực kỳ coi trọng hắn, chuẩn bị bồi dưỡng hắn thành tông chủ nhiệm kỳ tiếp theo.
Nhưng, nhưng khi so sánh với người trước mặt này.
Hắn là gì chứ.
Hắn ngay cả nâng giày cho người ta cũng không xứng.
“Ngơ rồi à??? Vậy ta sẽ dạy cho ngươi, cái gì gọi là kiếm pháp Âm Ảnh!”
Một âm thanh yếu ớt vang lên.
Lâm Tiêu nhấc trường kiếm lên, cả người giống như ẩn giấu trong một cái bóng, thân hình lúc ẩn lúc hiện.
Tiếp đó.
Một chùm sáng u ám ngưng tụ lại một điểm, luồng gió lạnh buốt nổi lên.
Một luồng kiếm quang cao mười mấy trượng nối liền từ Cửu U nổi lên, kiếm ý nồng đậm như muốn nuốt hết tất cả ánh sáng.
“Một điểm hàn quang tỏa sáng vạn trượng , một kiếm lạnh giá khắp năm mươi châu!”
“Ảnh trảm!!”
Xoẹt!
Hắc quang lóe lên rồi biến mất.
Giống như chưa từng xuất hiện.
“Kiếm pháp Âm Ảnh hoàn hảo cực điểm, cùng kiếm ý ba bậc rưỡi...”
Đôi mắt Tư Không Hạo dần ảm đạm, sau đó thì hoàn toàn mất đi ánh sáng.
Khí tức của sinh mệnh tiêu tán đến cạn kiệt.
Biểu cảm để lại cuối cùng, là sự kinh hãi.
Shhh!
Tất cả mọi người ở đây đều hít vào một hơi, một luồng khí lạnh từ dưới lòng bàn chân xông lên tới não bọn họ.
Chết rồi.
Tư Không Hạo, đường đường là một thiên tài xuất sắc nhất của nội môn Huyền Âm Tông, thế mà lại chết rồi.
Lại còn là bị một kẻ mới chỉ là Tụ Linh Cảnh viên mãn chém chết.
Thế này, thế này cũng quá là khó tin đi ấy chứ.
Lúc này, ba tên tiểu đệ cuối cùng đi theo Tư Không Hạo tới đấy, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
“Chạy!!!”
Tư Không Hạo cũng chết rồi. Bây giờ kẻ gặp nguy chính là bọn họ.
Ba tên đó nhìn nhau, rồi triển khai toàn bộ thân pháp, điên cuồng chạy ra khỏi hang động.
“Haizz!”
Một tiếng thở dài vang lên.
Ba luồng kiếm quang lóe lên.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Ba cỗ thi thể ngã ra đất, vỡ vụn!
Tới lúc này.
Trong hang động, chỉ còn lại năm người.
Lâm Tiêu và bốn nữ nhân còn đang kinh hoàng thất sắc.
“Hì hì hì.”
Lâm Tiêu nhìn bốn cô nương này, nở một nụ cười kì quái, hắn mở miệng nói.
“Yên tâm, ta vẫn luôn dịu dàng với các cô nương đấy.”
“Chúng ta chơi một trò chơi nhé, ta sẽ đếm từ một đến mười. Các cô nương có thể chạy, cũng có thể trốn, xem xem tới cuối cùng, ai có thể sống sót khỏi tay ta?”
“Thế nào? Có phải trò này rất vui không?”
“Trò chơi này, không được phép từ chối đâu đó nha.”
“Bây giờ! Trò chơi bắt đầu!”
“1~~~~” Lâm Tiêu nói xong những lời này liền nhắm mắt lại, bắt đầu đếm số.
Lạc Vũ Thương và ba cô nương khác, trong lòng đều tràn ngập nỗi sợ hãi.
Cho dù nhìn thấy Lâm Tiêu đã nhắm mắt, bọn họ cũng không dám ra tay tấn công.
Chuyện vừa rồi còn đang sờ sờ ngay trước mắt.
Sự chênh lệch giữa bọn họ và kẻ này, là một trời một vực.
“2~~~~”
“Chạy!!! Chúng ta mau chạy thôi!!”
Lạc Vũ Thương không tiếp tục do dự nữa.
Nàng ta lập tức kéo theo ba cô nương kia, thi triển thân pháp mạnh nhất của bọn họ, hóa thành bốn luồng sáng, liều mạng chạy trốn.
“3~~~” Lâm Tiêu đếm tới số thứ ba.
Sau đó thì không tiếp tục đếm nữa.
Sau khi xác nhận ba cô nương kia thật sự đã chạy rồi, hắn mới mở mắt.
Lúc này, sắc mặt của Lâm Tiêu trắng bệch, vô lực, trong ánh mắt chỉ còn lại sự mệt mỏi, kiệt sức.
Bịch!
Hắn ngồi bệt xuống dưới đất, sau đó nhanh chóng lấy ra một bình Thạch Chung Nhũ Dịch.
Sau khi uống một ngụm lớn, sắc mặt mới dần dần khôi phục lại huyết sắc.
Không tiếp tục chậm trễ, Lâm Tiêu trực tiếp vận chuyển công pháp để hồi phục.
Không sai.
Lâm Tiêu sau khi giết chết Tư Không Hạo, đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực.
Dù sao cũng là một cường giả Luân Hải Cảnh tầng thứ tám.
Sát chiêu kiếm pháp Âm Ảnh mà hắn thi triển phút cuối kia, đã trực tiếp rút đi chín phần linh lực và một lượng khí huyết lớn của hắn.
Nếu không làm như vậy, căn bản không thể chém chết được Tư Không Hạo.
Sau đó, hắn lại xử lý nốt ba tên tiểu đệ kia nữa.
Lâm Tiêu lúc đó có thể nói là, hoàn toàn là nỏ mạnh hết đà, không còn một chút sức chiến đấu nào nữa.
Lừa ba cô nương kia chạy trốn cũng là hành động bất đắc dĩ.
Bây giờ việc hắn cần làm chính là nhanh chóng khôi phục lại một chút thể lực, sau đó rời khỏi nơi này.
Nếu không, đợi đến khi bốn cô nương kia phát giác ra được, quay lại tìm hắn thì toi đời.