• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vạn Cổ Ma Tôn (2 Viewers)

  • Chương 116-120

Chương 116: Khi Lâm Tiêu gặp thánh tử dự bị đang bị truy sát

Tiểu tử này lấy lò luyện đan để làm gì?

Đừng nói với ta là hắn muốn luyện đan trong Tử Vân bí cảnh.

Chuyện này, chuyện này là làm bừa.

Không để họ tiếp tục đoán già đoán non nữa. Thiếu niên trong bức màn đã vung thanh kiếm lên và đốt cháy lò luyện đan.

Sau đó, trước biểu cảm nhìn trân trân của mọi người, thiếu niên bắt đầu luyện đan theo cách chưa từng thấy, chưa nghe trước đây.

Hơn nữa, thứ luyện chế lại là Cửu Linh Thảo quý hiếm vừa mới có được.

Khi mọi người nhìn thấy tiểu tử lấy một đống nguyên liệu và Cửu Linh Thảo ném chúng vào lò luyện đan, tất cả bọn họ đều chết lặng.

Bọn họ mặc dù không phải đều luyện đan, nhưng đâu phải chưa từng ăn thịt heo thì chưa từng thấy heo chạy? !

Làm gì có kiểu luyện đan như vậy?

"Lão Từ, người này là ai? Trước khi Thái Tuế thánh địa các người dẫn người vào bí cảnh, không điều tra sao? Sao lại dám tuỳ tiện đưa vào đây!"

"Đúng vậy! Sau này cần phải chú ý chuyện này nhiều hơn."

"Đợi khi tiểu tử này đi ra, e rằng có người phải chịu chịu thiệt."

Ba cường giả Hoá Đỉnh cảnh đều phàn nàn về cường giả Hoá Đỉnh Thái Tuế thánh địa.

Điều này khiến cho cường giả Hoá Đỉnh Thái Tuế thánh địa vô cùng bất lực, cũng không muốn giải thích bất cứ điều gì.

Trên thực tế, chuyện đưa một số người ngoài vào bí cảnh thì thế lực nào cũng có, nó thuộc về quy tắc ngầm.

Nhưng ai có thể ngờ rằng những gì tiểu tử này làm lại thu hút sự chú ý đến vậy.

Sau khi mọi người phàn nàn một hồi thì họ rời ánh mắt.

Thiên lăng thuỷ mặc chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh, nhưng không thể nghe thấy âm thanh. Hơn nữa, luyện đan đối với người không hiểu sẽ là cực kỳ nhàm chán và vô vị. Nhưng ngay khi họ nhìn xem liệu có ai khác tìm thấy cơ duyên không.

"Hả!? Hình như người này sắp kết thúc luyện đan rồi?"

"Mà này, các ngươi đã từng nghe nói nến đan dược của Cửu Linh Thảo chưa, sao ta lại chưa từng nghe nói nhỉ?"

"Ta cũng chưa từng nghe nói, không phải linh thảo này chỉ có thể ăn sống sao?"

"Ôi trời ơi!! Hắn thành đan rồi?"

"Mẹ kiếp! Thực sự thành rồi, mới qua chưa bao lâu? Đã được nửa tiếng chưa?"

"Mặc dù không ngửi được, không cảm nhận được, nhưng tại sao ta lại cảm thấy loại đan dược này cực kỳ phi phàm?"

Thiếu niên trong bức màn trong thời gian cực ngắn đã luyện thành đan dược, khiến đệ tử các môn phái khác đều kinh ngạc không thôi.

Mà bốn cường giả Hoá Đỉnh cảnh giống như đã nhìn thấy chuyện gì đó khó tin, trong lòng họ cũng hết sức kinh ngạc. Điều này khiến họ truyền âm với nhau.

"Nếu như ta không nhìn lầm, đây là... đan dược cấp nhất khí hoá sương."

"Chết tiệt, thật đúng như vậy!! Lại còn là ba viên!!!"

"Lão Từ, thánh địa các ngươi mang quái vật gì vào đây vậy?"

"Loại thủ pháp luyện đan này, hiệu xuất luyện đan và phẩm chất thành đan, ta đã sống vài trăm năm rồi và đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy."

Sau khi bốn cường giả Hóa Đỉnh Cảnh trao đổi một hồi, khẳng định những suy đoán này thì càng thêm kinh ngạc.

Thái độ của họ đối với thiếu niên thần bí này đã thay đổi hoàn toàn.

Trong bí cảnh, tâm trạng của Lâm Tiêu đang rất tốt.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Đây mới chỉ là bắt đầu, khi gặp một người có khí vận hồng đoàn màu đỏ và thu hoạch được một gốc Cửu Linh Thảo.

Sau khi quan sát nhiều người như vậy, hắn có chút hiểu ra về sự phân đẳng cấp của khí vận hồng đoàn này.

Vàng( màu vàng thông thường), xanh lam, đỏ, tím, vàng( màu vàng của kim loại). Có năm cấp độ, độ hiếm tăng dần theo thứ tự.

Lâm Tiêu không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp thi triển Đan Chi Ý Cảnh, phân tích Cửu Linh Thảo và sau đó luyện chế nó thành đan dược.

Ba viên cửu linh đan nhất khí hoá sương.

Sở dĩ vội vàng luyện chế loại đan dược này là bởi vì loại cửu linh đan này tác dụng có thể làm tăng phạm vi bao phủ của linh thức.

Trong bí cảnh này, chắc chắn có tác dụng rất lớn.

Sau khi Lâm Tiêu uống một viên đan dược vào bụng, hai viên còn lại được cho vào trong nhẫn trữ vật. Đan dược này chỉ hữu ích khi dùng lần đầu tiên.

Trong mắt hắn lộ ra nhàn nhạt thần quang.

Lúc này, linh thức của hắn không ngừng lan rộng ra bên ngoài.

Ban đầu, nó chỉ có phạm vi mười dặm, nhưng bây giờ nó đã phát triển theo cấp số nhân.

Hai mươi dặm.

Ba mươi dặm.

Bốn mươi dặm.

Mãi cho đến khi linh thức mở rộng đến năm mươi dặm thì mới dừng lại.

"Hiệu quả này cũng quá khoa trương rồi, linh thức mạnh gấp năm lần." Lâm Tiêu cảm thán nói.

Đương nhiên, nếu như linh thức được thi triển toàn bộ thì độ tỉ mỉ sẽ giảm xuống rất dễ dàng bỏ quên đồ.

Giữ linh thạch trong phạm vi hai mươi dặm là trạng thái tốt nhất.

"Hả!?" Sau khi Lâm Tiêu nhìn xung quanh một vòng, hắn cau mày, khoé miệng nở một nụ cười quyến rũ.

"Tìm được cá lớn rồi!" Thân hình hắn vừa động liền biến mất tại chỗ.

Tại một khe sơn cốc cách vị trí của Lâm Tiêu hơn hai mươi dặm. Nơi này ngập tràn mùi máu tanh, yêu khí và uy thế.

Điều kỳ lạ là không nhìn thấy bóng dáng của một con yêu thú nào cả.

Ở trung tâm của khe sơn cốc này, có hai người đang một trước một sau đuổi nhau.

"Khương Lãng, từ bỏ việc đấu tranh đi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao Giao Long Huyết Trì ra, ta niệm tình ta và ngươi là đồng môn, ta sẽ không giết ngươi." Hàn Thiên Ngạo dễ dàng đuổi theo ở cách phía sau Khương Lãng không xa, cười lạnh nói.

"Hàn Thiên Ngạo, đừng ép buộc người khác, nếu không ta cũng không chắc ta có thể làm ra chuyện gì đâu!" Khương Lãng lại dán một tấm bùa bay nữa lên người mình, tốc độ lại tăng nhanh.

Sắc mặt của hắn vô cùng khó coi.

Tại sao cứ lúc nào hắn vừa tìm được cơ duyên lớn, hắn lại gặp phải tên khó ưa này!

Cơ duyên này là hy vọng trùng tu của hắn, bất luận như thế nào, hắn cũng không muốn từ bỏ.

Xoạt! !

Hàn Thiên Ngạo nhắm chuẩn thời gian và vung kiếm lên.

Bùm! !

Khương Lãng bị đánh bay ra hơn trăm mét, nhưng không bị thương.

Đạo kiếm quang này một lá chắn rực rỡ trên người hắn chặn lại.

Khương Lãng trừng mắt hung dữ nhìn về phía Hàn Thiên Ngạo, đứng dậy và tiếp tục chạy trốn.

Chỉ cần tìm được sư huynh đệ đồng môn, hắn không tin Hàn Thiên Ngạo lại có thể không kiêng nể như vậy.

Hàn Thiên Ngạo cau mày khi nhìn người giống như kẻ lang thang lại bắt đầu điên cuồng bỏ chạy.

Rốt cuộc Khương Lãng này đã chuẩn bị bao nhiêu thứ để bảo vệ mạng sống của mình.

Hàn Thiên Ngạo đã đuổi theo hắn gần hai giờ, tìm mọi cách để ngăn cản đe dọa và dụ dỗ hắn nhưng vẫn không thể hạ gục đối phương.

Trong mắt Hàn Thiên Ngạo tràn đầy sát khí, nếu thật sự không còn cách nào khác, vậy cũng đừng trách hắn ta.

Đuổi theo thêm thời gian hai nén hương nữa, hắn ta vẫn không thể làm gì đối phương. Sự kiên nhẫn của Hàn Thiên Ngạo đã hoàn toàn cạn kiệt rồi.

"Khương Lãng, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, Giao Long Huyết Trì, có giao ra hay không!" Hàn Thiên Ngạo lạnh lùng hỏi.

"Ngươi, nằm, mơ, đi!" Khương Lãng trừng mắt nói.

Dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Hàn Thiên Ngạo, ngay cả khi hắn giao Giao Long Huyết Trì ra, e rằng cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.

"Được! Ta ngưỡng mộ dũng khí này của ngươi, vậy thì chúng ta nên kết thúc rồi."Hàn Thiên Ngạo cười dữ tợn nói.

Khương Lãng quay đầu lại nhìn đối phương một cái, sau đó lại dán một tấm bùa bay lên, lại lần nữa tăng tốc độ.

"Ngươi uổng công rồi, ha ha!" Hàn Thiên Ngạo mỉm cười sau đó ném một hạt châu có hai vạch màu vào Khương Lãng.

Khi Khương Lãng nhìn thấy hạt châu này, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, hét lớn lên: "Vực Châu! Sao ngươi lại có thứ này! Ngươi —— "

"Vực Châu, mở !!" Hàn Thiên Ngạo lạnh lùng nói.

Ngay sau đó, trong bán kính mười dặm xung quanh chỗ hai người đều bị bao phủ bởi một lực lượng không thể gọi tên, tạo thành một lãnh địa tuyệt đối.

Mà thiên lăng thuỷ màn bên ngoài bí cảnh cũng tạm thời mất đi lực lượng giám sát.
Chương 117: Nam nhân, sao có thể nói không thể?

Hàn Thiên Ngạo sử dụng Vực Châu một mặt để giải quyết triệt để Khương Lãng, mặt khác là hắn ta không muốn người khác phát hiện ra chuyện này.

Hầu hết những người vào Tử Vân bí cảnh đều không biết về sự tồn tại của thiên lăng thuỷ màn.

Nhưng với tư cách là thánh tử dự bị của Thái Tuế thánh địa và sự hiểu biết rất rõ về đội ngũ cường giả Hóa Định dẫn đội cho nên hắn ta cũng có thể đoán được một chút.

Ngay cả Khương Lãng ở phía đối diện có lẽ cũng không biết chuyện này.

Sau khi Vực Châu mở ra, sắc mặt Khương Lãng trở nên âm u, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Hắn vì lần vào Tử Vân bí cảnh này, có thể nói là đã dùng hết của của trong nhà ra để chuẩn bị. Nhưng hắn không ngờ rằng ngay từ đầu mình sẽ gặp tên Hàn Thiên Ngạo chết tiệt này, thậm chí đối phương còn sở hữu một kỳ vật là Vực Châu.

Sức mạnh do lá bùa mang lại trong cơ thể hắn đã bị Vực Châu này áp chế rất nhiều, thậm chí khiến hắn có cảm giác, chẳng lẽ đối phương đã chuẩn bị Vực Châu này cho hắn?

"Ha ha ha, những thứ kia của ngươi có thể phát huy một nửa uy lực ở trong Vực Châu sao?" Trong nháy mắt Hàn Thiên Ngạo đã đuổi kịp Khương Lãng.

Đúng như lời hắn ta nói, tốc độ bay của Khương Lãng đã chậm lại hơn một nửa so với trước đó.

"Cút! !" Thấy vậy, Khương Lãng lập tức lấy ra một lá bùa màu vàng và thúc động.

Xoạt! Một đạo kiếm quang màu vàng mạnh mẽ chém xuống.

Ban đầu Hàn Thiên Ngạo rất ngạc nhiên, sau đó tỏ ra khinh thường.

Hắn ta không né tránh, vận linh khí đánh ra một chưởng.

Một tiếng nổ bùm vang lên.

Kiếm quang màu vàng đó trực tiếp bị chưởng của hắn ta đánh tan.

Khương Lãng thấy vậy, hai mắt mở to, vẻ tuyệt vọng trong ánh mắt càng thêm sâu.

Đây, đây là một tấm bùa có chứa một kích của cường giả Hóa Đỉnh cảnh, nhưng bây giờ bởi vì Vực Châu mà uy lực của nó đã giảm xuống mức này.

Hỏng rồi! Lần này hắn thật sự xong đời rồi!

"Hàn sư huynh, Giao Long Huyết Trì giao cho ngươi, có thể. . . ngươi có thể tha cho ta một lần! !" Khương Lãng thấp giọng, nhẫn nhục nói.

Vì để có thể sống, hắn nhất định phải sống! Chỉ bằng cách sống sót, sau này mới có thể báo thù!

"Ha ha ha, Khương Lãng, cốt khí của ngươi đâu rồi? Vừa rồi không phải ngươi rất mạnh miệng sao? Bây giờ lại muốn lấy lòng ta ư? Nói cho ngươi biết, muộn rồi!"

Trong mắt Hàn Thiên Ngạo lóe lên một tia lạnh lùng, hắn ta giơ tay phải lên không trung rồi vung ra một chưởng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Răng rắc! !

Có thể nghe thấy âm thanh vụn vỡ của cơ thể Khương Lãng.

Bụp!

Hắn bị đánh bay ra xa hơn mười mét.

"Nhiều năm như vậy, cái gì ngươi cũng áp đảo ta, tất cả mọi người đều cho rằng ngươi là ứng cử viên thích hợp cho vị trí thánh tử đời sau, ngươi biết ta có cảm giác gì không? !"

"Ha ha ha, ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi, ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi cơ hội lội ngược dòng sao? Đừng nghĩ nhiều, được không? !"

"Khương Lãng, kiếp sau gặp lại."

Hàn Thiên Ngạo nói xong liền thúc động toàn toàn lực chém một kiếm về phía Khương Lãng.

Dưới ảnh hưởng của Vực Châu, đạo kiếm quang này càng sắc bén và đáng sợ hơn.

Đừng nói là phế nhân Khương Lãng, cho dù hắn có ở trạng thái bình phục thì Hàn Thiên Ngạo cũng có tự tin giết chết hắn.

"Chết tiệt chết tiệt!!! Hàn Thiên Ngạo, kiếp này ta không thể làm được, nhưng kiếp sau, kiếp sau ta nhất định sẽ giết ngươi!" Khương Lãng nhìn thấy đạo kiếm quang mạnh mẽ kia đang chém tới, vừa tức giận vừa tuyệt vọng hét lớn. đang tới.

Cùng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn.

"Là nam nhân tại sao lại nói không thể làm được chứ?!"

Rồi sau đó một bóng người đứng trước mặt hắn.

"Hả!? Lâm, Lâm Tiêu, Lâm huynh, tại sao ngươi…" Khương Lãng sững sờ.

Thực sự có nằm mơ hắn cũng chưa bao giờ nghĩ rằng lúc này sẽ có ai đó xuất hiện. Mà người đó còn là Lâm Tiêu, Lâm huynh đệ.

Bùm!!"

Kiếm khí mạnh mẽ bùng nổ, bụi đất tứ tung, uy năng kiếm quang bao trùm cả hai người họ.

"Kỳ lạ, làm sao đột nhiên lại có thêm một người? Có điều, cũng không sao, chết một người cũng là chết mà chết hai người thì cũng vậy."

"Chỉ là tiếc một hạt Vực Châu thôi! ~" Hàn Thiên Ngạo ở giữa không trung nhún vai và không quan tâm.

Ngay tại hắn ta chuẩn bị di chuyển năng lượng Vực Châu.

Xoạt! !

Một đạo kiếm quang rộng lớn tách ra vô số bụi bay sang hai bên.

Cùng với âm thanh phá vỡ không khí, hậu phát tiên chí, mạnh mẽ chém vào Hàn Thiên Ngạo.

"Cái gì?!!!" Hàn Thiên Ngạo kêu lên một tiếng, vội vàng vận tấm chắn hộ thân.

Răng rắc! m thanh xương gãy giòn tan vang lên.

Con ngươi của Hàn Thiên Ngạo như sắp rớt ra, hắn ta bị đánh bay ra ngoài.

Sau khi và vào một vách đá, hắn ta mới bò dậy một cách đầy khó khăn.

"Không thể nào! Loại lực lượng này, cho dù là Khương Lãng ở trạng thái hưng thịnh cũng không thể nào thi triển ra được, mẹ kiếp, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy!!" Mặt Hàn Thiên Ngạo tràn đầy nghi ngờ và không thể tin nổi.

Lúc này, bụi đất cũng đã tan đi, hai bóng người từ bên trong hiện ra.

Một người là Khương Lãng, người kia là một vị thiếu niên.

Hàn Thiên Ngạo nhìn chằm chằm vào thiếu niên đó.

Chính là hắn! ?

Lúc này, Hàn Thiên Ngạo mới nhớ ra rằng hình như thiếu niên là người đã cùng Khương Lãng trở về vào hai ngày trước.

Nếu hắn ta đoán đoán sai thì chính người này vừa ra tay.

Nhưng, nhưng khí tức của người này chỉ có tu vi Toàn Đan cảnh nhất trọng, làm sao có thể thi triển ra một kích đáng sợ như vậy.

"Các hạ, đây là chuyện của Thái Tuế thánh địa chúng ta, xin ngươi đừng xen vào chuyện của người khác!! Bây giờ lập tức rời đi, ta sẽ coi như ngươi chưa từng xuất hiện!" Hàn Thiên Ngạo lạnh lùng nhìn đối phương chằm chằm và nói.

Một kiếm vừa rồi của đối phương, mặc dù là một đòn tấn công bất ngờ, nhưng đã làm hắn ta bị thương nhưng uy lực đủ để thu hút sự chú ý của hắn ta.

“Nếu ta nói không thì sao?” Lâm Tiêu thản nhiên nói.

"Các hạ, ta là thánh tử đời sau của Thái Tuế thánh tử địa, nhưng phế vật sau lưng ngươi chẳng là cái gì cả, bây giờ ngươi rời đi, ta nợ ngươi một ân tình, sau này khi ngươi cần, có thể đến Thái Tuế thánh địa tìm ta bất cứ lực nào. Hàn Thiên Ngạo ta nói là sẽ giữ lời." Hàn Thiên Ngạo nghiêm túc nói.

Để giết Khương Lãng, một ân tình đơn thuần không là gì cả. Hơn nữa, hắn ta không có ý định tha cho tiểu tử này.

Chuyện chém chết Khương Lãng nhất định không được để người khác biết.

Giết người diệt khẩu là câu trả lời duy nhất.

Ở phía bên kia, sau khi Lâm Tiêu nghe thấy điều này liền do dự một chút. Còn sắc mặt của Khương Lãng ở phía sau trông cực kỳ khó coi.

Mới vừa từ ranh giới sinh tử trở về, không dễ dàng gì mới có hi vọng sống sót, chẳng lẽ bây giờ sẽ bị huỷ diệt sao? !

"Lâm huynh, chuyện này, lòng dạ Hàn Thiên Ngạo hẹp hòi, hiểm độc ngươi tuyệt đối không được nghe theo lời hắn." Khương Lãng vội vàng dùng linh thức truyền âm nói.

Hắn đã mất hết tu vi, nhưng Toàn Đan vẫn còn, không thể sử dụng linh lực, linh thức vẫn có thể miễn cưỡng sử dụng.

Tình huống lúc này, hắn thực sự không tin đối phương sẽ tha cho Lâm Tiêu.

"Yên tâm đi, ta chỉ là đang suy nghĩ, giết hắn theo cách nào là tốt nhất." Lâm Tiêu cũng thông qua truyền âm trả lời.

"Chuyện này--" Khương Lãng hơi ngẩn ra.

Lâm huynh này thực sự không thể hiểu nổi.

"Lâm huynh, Hàn Thiên Ngạo có rất nhiều bảo vật hộ thân, thật muốn giết hắn, nhất định phải một kích giết chết, không thể để hắn có sự chuẩn bị." Khương Lãng tiếp tục nói.

"Ta biết rồi." Lâm Tiêu đáp.

Một kích tất sát sao? !

Cũng được!

Hàn Thiên Ngạo thấy Lâm Tiêu không trả lời ngay lập tức, lại thấy sắc mặt Khương Lãng thay đổi, hắn ta đoán hai người này nhất định là dùng linh thức để truyền âm.

Hắn ta cười lạnh và xem thường.

Dựa vào phế vật Khương Lãng ngươi thì lấy gì để đấu với ta chứ.

Vừa hay, trong khi các người đang thì thầm to nhỏ, ta sẽ hạ gục các người.

Hàn Thiên Ngạo âm thầm nâng cao năng lượng của Vực Châu, sau khi sẵn sàng trấn áp thiếu niên đó rồi sẽ ra tay giết chết.

"Hàn huynh, ta có chút nghi hoặc." Lâm Tiêu đột nhiên nói.

"Xin các hạ cứ nói." Hàn Thiên Ngạo cười nói.

"Ngươi nói--" Lâm Tiêu vừa mới nói ra hai chữ, trong mắt của hắn phát ra một tia hắc quang mập mờ kỳ dị.

Nếu Ngụy Vương ở đây, nhất định ông ta sẽ kêu lên: "Thanh niên, không nói võ đạo, chơi trò học lỏm à?"
Chương 118: Hắn, hắn chính là phụ mẫu tái sinh của Khương mỗ, gọi cha cũng được

Hàn Thiên Ngạo trong lòng cả kinh, một cảm giác tràn ngập nguy cơ ập tới.

Nhưng Lâm Tiêu căn bản không cho hắn thời gian chuẩn bị. Thân hình hắn nhoáng một cái, cả người liền mất đi ý thức, từ giữa không trung rơi xuống.

Lâm Tiêu mỉm cười rồi xông tới. Chiêu này thật đúng là hiệu quả.

Người bình thường căn bản không có thủ đoạn nào để phòng ngự đòn tấn công vào linh hồn.

Cho dù là đưa cho Hàn Thiên Ngạo này một cơ hội nữa, thì hắn trăm phần trăm là cũng đỡ không nổi.

Lâm Tiêu rút linh kiếm ra, triển khai toàn bộ kiếm ý.

Xoẹt!!

Một luồng kiếm quang kiếm ý cuộn lên, ầm ầm xoắn vỡ hư không, dốc toàn lực chém lên người Hàn Thiên Ngạo.

Đối mặt với một thánh tử dự bị của thánh địa, hắn không hề có một xíu ý nghĩ nương tay nào.

Uỳnh uỳnh uỳnh!!

Tất cả những nơi kiếm quang đi qua, cây cỏ đều bốc cháy, núi đá thì nứt vỡ.

Coong!

Kiếm quang của Lâm Tiêu đã đánh vỡ các lớp phòng ngự, linh khí, khôi giáp,.... của Hàn Thiên Ngạo.

“A!!!” Một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Hàn Thiên Ngạo không cách nào tránh được, máu tươi phun ra tứ phía, lồng ngực đã bị kiếm quang đâm xuyên qua.

Toàn Đan tức khắc bị kiếm quang vặn nát. Cả người chỉ còn lại chút hơi thở.

Lâm Tiêu không lập tức lấy mạng đối phương, mà vươn tay ra móc một cái, hút nhẫn trữ vật trên tay đối phương lại.

“Khương huynh, kẻ này huynh tới xử lí nhé?” Lâm Tiêu lùi về sau một bước, đứng sang một bên.

Khương Lãng đứng cách đó không xa chỉ cảm thấy da đầu căng ra, một luồng khí lạnh trực tiếp xông vào đầu. Cảnh tượng này hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của hắn.

Nhanh.

Thật sự nhanh.

Lâm huynh này quá là nhanh!

Tới giờ hắn vẫn không thể lí giải chuyện gì vừa xảy ra nữa. Tại sao Hàn Thiên Ngạo lại dễ dàng bị đánh bại như vậy, hoặc có thể nói là bị giết chết cũng không ngoa.

Hắn cũng đã nhìn ra được, đây là Lâm huynh cố ý chừa lại cho đối phương một hơi thở, chính là để giao người lại cho hắn.

Thế này...thế này....

Lâm huynh thật là có lòng. Món nợ ân tình hôm nay quá lớn rồi.

“Lâm huynh, ơn cứu mạng lần trước Khương mỗ còn chưa báo đáp, lần này, Khương mỗ càng không biết phải cảm ơn như thế nào nữa. Đa tạ....Khương mỗ giải quyết kẻ này trước rồi tính.” Khương Lãng nhìn Lâm Tiêu, chân thành nói lời cảm ơn.

“Không sao, Khương huynh cứ giải quyết việc trước đi.” Lâm Tiêu mỉm cười đáp.

Khương Lãng nặng nề gật đầu, sau đó bước đến bên cạnh Hàn Thiên Ngạo.

“Khương Lãng, ngươi.....phụt!” Hàn Thiên Ngạo chỉ nói được ba chữ.

Quang mang lóe lên, đầu của người này đã rơi xuống đất. Thân một nơi, đầu một nơi, chết một cách triệt để, không có gì để bàn cãi nữa.

Khương Lãng vẻ mặt vô cảm, thu hồi trường kiếm, sau đó móc ra một tấm phù trú, khởi động nó.

Vù vù ~~

Một ngọn lửa nóng rực thiếu rụi toàn bộ vết tích xung quanh một cách sạch sẽ, khói mù mịt che lấp mặt trời.

Vực Châu lúc này cũng mất đi tác dụng, bầu trời bỗng chốc được giải thoát.

Tiếp đó, Khương Lãng dẫn Lâm Tiêu nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Hai người cấp tốc khởi hành, nửa tiếng sau mới dừng lại.

“Lâm huynh, được rồi, dù sao Hàn Thiên Ngạo cũng là thánh tử dự bị của thánh địa Thái Tuế, hành động lần này của chúng ta tốt nhất là thần không biết quỷ không hay.” Khương Lãng giải thích.

“Không sao, Khương huynh hành sự cẩn trọng, Lâm mỗ bái phục.” Lâm Tiêu khách sáo đáp.

“Ấy, Lâm huynh quá khen rồi, ta mà thật sự cẩn trọng một chút, thì đã không bị Hàn Thiên Ngạo phát hiện ra tung tích rồi, dù sao cũng do ta sơ suất.” Khương Lãng buồn rầu đáp.

“Đúng rồi, Khương huynh, kỳ thực ban nãy ta cũng là vô tình đi qua đây, sao đó nghe được cuộc đối thoại của hai người, cho nên mới đi theo tới đây. Ta có chút thắc mắc, Giao Long Huyết Trì là thứ gì vậy?” Lâm Tiêu hỏi.

Nếu như hắn đoán không nhầm, Giao Long Huyết Trì này chính là cơ duyên của Khương Lãng và Hàn Thiên Ngạo.

Không ngờ, hai người này lại có cơ duyên trùng nhau.

Bây giờ Hàn Thiên Ngạo chết rồi, ánh sáng cơ duyên trên người Khương Lãng lại lớn hơn một vòng, còn đang lấp lóe phát sáng nữa.

“Giao Long Huyết Trì?” Khương Lãng ngẩn ra.

Sau đó, hắn trực tiếp lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Lâm Tiêu.

“Lâm huynh, Giao Long Huyết Trì ở ngay trong này. Ta chỉ là cảm thấy thứ này có tác dụng lớn đối với ta, ta cũng không biết rõ.” Khương Lãng đáp.

“Ơ kìa ~~ Khương huynh đây là định đưa cơ duyên này cho ta sao?” Lâm Tiêu kinh ngạc hỏi.

Hóa ra đây là thứ mà ánh sáng cơ duyên của Khương Lãng tìm được, vậy chắc chắn là có tác dụng hồi phục rất lớn đối với hắn ta.

Không ngờ đối phương lại dễ dàng đưa cho hắn như vậy.

Nhân phẩm của tên Khương Lãng này cũng tốt đấy chứ.

“Haha, chẳng qua chỉ là một Giao Long Huyết Trì mà thôi, sao có thể so với ơn cứu mạng hai lần của Lâm huynh chứ.”

Khương Lãng nói một cách chân thành, hắn tiếp tục nói.

“Hơn nữa, ta tin với khí vận của mình, nhất định có thể tìm thêm những cơ duyên khác trong bí cảnh Tử Vân.”

Lâm Tiêu nghe Khương Lãng nói vậy, bèn thu Giao Long Huyết Trì vào trong túi mình.

Sau đó, hắn tập trung nhìn Khương Lãng. Chỉ thấy vầng khí vận màu đỏ trên người đối phương lúc này, nháy mắt liền thu nhỏ lại, sau đó biến trở lại kích thước như của người bình thường.

Lâm Tiêu chớp chớp đôi mắt, lại nhìn Khương Lãng. Hắn rất muốn nói, ngươi có cái c*t ý! Cơ duyên của ngươi gần như đã bị tiêu hao gần hết rồi đó.

Lâm Tiêu khẽ mỉm cười, sau đó từ nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc ngọc giản, ném tới.

“Hả? Lâm huynh, huynh đây là....??” Khương Lãng có chút ngơ ngác, không hiểu ý của đối phương.

“Huynh tự xem đi, thứ này có lẽ thích hợp với huynh.” Lâm Tiêu điềm nhiên nói.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Có thể không phù hợp sao.

Thứ này vốn thuộc về ngươi đấy. Chỉ là chìa khóa hình kiếm thì hắn không đưa.

Hơn nữa, nội dung trên chiếc ngọc giản này chỉ có công pháp trên bậc Thiên giai, bị xóa đi lập lại kia mà thôi, những nội dung khác đã bị hắn xóa đi rồi.

Còn về công pháp này, hắn đã học thuộc rồi. Lúc nào về hắn tìm vài cái ngọc giản trống là có thể làm ra một cái y hệt.

Sở dĩ bây giờ Lâm Tiêu quyết định đưa công pháp này cho Khương Lãng, cũng là vì nghĩ cho hắn.

Nhiều thêm một kẻ địch không bằng nhiều hơn một người bạn.

Hàn Thiên Ngạo chết rồi, nếu Khương Lãng có thể khôi phục tu vi, thì hắn chính là thánh tử đời tiếp theo của thánh địa Thái Tuế.

Nếu một ngày nào đó, thánh chủ của thánh địa Thái Tuế cũng chết luôn, vậy Khương Lãng chẳng phải là...hehehe.

Sau đó, dựa vào mối giao tình của hắn và Khương Lãng, thánh địa Thái Tuế kia sẽ là lực lượng hậu thuẫn của mình rồi, chuyện này đối với hắn chỉ có lợi mà không có hại.

Khi Lâm Tiêu trầm tư suy nghĩ, Khương Lãng đã xem hết một lượt nội dung trên ngọc giản.

Trong mắt hắn lúc này, tràn đầy kinh ngạc và vui mừng.

Đây, đây hiển nhiên là công pháp định chế riêng cho hắn mà. Hơn nữa phẩm giai của công pháp này còn trên cả Thiên giai.

Phải biết là, cho dù là thánh địa Thái Tuế, loại công pháp có cấp bậc thế này cũng chỉ có hai bộ. Đó không phải là thứ hắn có thể dùng.

Cho dù trở thành thánh tử, vậy thì cũng phải trải qua các loại khảo nghiệm, sau đó mới có thể chọn một bộ trong đó.

Mà giờ đây, Lâm huynh lại tùy ý ném cho hắn một bộ công pháp tuyệt phẩm thế này.

Đây, Lâm huynh này quả thực là đối với hắn quá tốt mà. Nói là phụ mẫu tái thế của hắn cũng không quá.

Đại ân này, so với ơn cứu mạng còn trân quý hơn.

“Lâm huynh, ta, ta....”

Khương Lãng lắp bắp, đôi mắt ngấn lệ lưng tròng, hắn không biết bản thân nên nói gì mới phải.

“Khương huynh, đừng cảm động vội, có con dê dính bẫy rồi kìa.” Ánh mắt Lâm Tiêu sáng lên.

Trong phạm vi linh thức của hắn, có một chùm sáng khí vận màu đỏ đang tung tăng nhảy nhót tới.
Chương 119: Cơ duyên của ngươi, không nhất định là của ngươi

Bên ngoài bí cảnh Tử Vân.

Sau khi linh tuyền chảy lại hình ảnh của Hàn Thiên Ngạo cũng biến mất không chút tung tích.

“Hả? Trưởng lão, Hàn sư huynh đâu rồi?”

“Còn phải nói à, khẳng định là muốn cướp cơ duyên của Khương sư huynh, đang ở trong một nơi nào đó tu luyện hoặc luyện hóa rồi.”

“May mà Khương sư huynh được thiếu niên thần bí kia cứu, mặc dù Khương sư huynh bị phế mất võ công nhưng lúc bình thường huynh ấy đối xử với mọi người rất tốt, chắc là sẽ không sao.”

“Hừ, Hàn Thiên Ngạo thật là quá đáng!”

“Quá đáng? Cơ duyên chỉ đến với người có chuẩn bị, các ngươi thấy Khương sư huynh đã mất hết tu vi xứng đáng làm thánh tử hơn là Hàn sư huynh sao?”

Mọi người thì luôn đồng tình với kẻ yếu, cho nên đại bộ phận đệ tử của thánh địa vẫn đứng về phe Khương Lãng. Bọn họ từ lâu đã biết Hàn Thiên Ngạo sẽ đuổi theo Khương Lãng để cướp cơ duyên.

Mặc dù lý do rất hợp lý nhưng nói về tình người thì thật bất nhân. Lần này vào bí cảnh Tử Vân không chỉ có mình thế lực Thái Tuế thánh địa, ngoài ra còn ba thế lực lớn khác và một vài môn phái nhỏ.

Đường đường là người được dự đoán nắm chức thánh tử của Thái Tuế thánh địa, không đi cướp của người ngoài mà lại cướp của chính người trong thánh địa. Hơn nữa trước khi tới đây Khương Lãng cũng đã bị mất hết tu vi.

Ở chỗ linh suối sau khi mấy đệ tử nhìn thấy Khương Lãng được cứu ra nhưng trên người đầy vết thương, trong lòng bắt đầu oán hận tên Hàn Thiên Ngạo ỷ mạnh hiếp yếu, lại còn cướp cơ duyên tự mình luyện hóa.

Vì chuyện này mà bọn họ không còn cổ vũ và yêu mến Hàn Thiên Ngạo nữa. Nhưng từ đầu tới cuối bọn họ không hề nghĩ đến, kể cả cường giả Hoá Đỉnh cảnh cũng như vậy.

Nếu so sánh phẩm hạnh của Hàn Thiên Ngạo thì không thể bằng Khương Lãng. Bây giờ mà nói Hàn Thiên Ngạo xảy ra chuyện bọn họ chắc không dám tin.

Những người vào bí cảnh lần này, không ai có khả năng gây ra uy hiếp với Hàn Thiên Ngạo. Trừ khi Hàn Thiên Ngạo cực kỳ đen đủi gặp phải một thứ nào đó đáng sợ trong bí cảnh này. Nếu không chả có gì có thể lấy mạng hắn được.

Vì không thấy hình bóng của Hàn Thiên Ngạo đâu nên sự chú ý của mọi người lại đổ dồn về phía người thanh niên bí ẩn kia, lòng tò mò của bọn họ lại tăng lên.

Chàng thanh niên này là ai?

Thực lực phi phàm như vậy, kỹ năng luyện đan cũng vô cùng cao siêu. Bây giờ nhìn lại thì thấy quan hệ còn vô cùng thân thiết đối với Khương sư huynh.

“Đây rồi đây rồi, cơ duyên của Huyền Kiếm Môn tới rồi!” Cường giả Hoá Đỉnh cảnh của Huyền Kiếm Môn hét lên vui sướng.

Câu này thu hút hầu hết ánh mắt của mọi người, mọi người chỉ thấy màn nước trước mặt phóng to ra, từng hình ảnh ở trên vô cùng rõ nét.

Hoá ra một đệ tử khác của Huyền Kiếm Môn tìm thấy một loài cây quý trong vũng bùn lầy phủ đầy sương.

Hơn nữa hắn chỉ cách bảo vật này khoảng 100m, đệ tử này vô cùng thận trọng, hắn không quên dò xét tình hình xung quanh .

Theo lẽ thông thường xung quanh mấy bảo vật chắc chắn có yêu thú thủ hộ, xem ra vị đệ tử này vô cùng hiểu điều này.

“Quả Đoạn Lôi, vậy mà ở đây có một câu quả Đoạn Lôi nghìn năm.”

“Người này may mắn thật, lúc đột phá Hoá Đỉnh cảnh nếu có quả Đoạn Lôi thì sức mạnh sẽ tăng gấp bội, hơn nữa còn có cơ hội có được lôi hoá thể.”

“Cái gì? Thế gian này mà cũng có vật như vậy, có thể lợi dụng được cả lôi điện?”

“Lần trước vào Tử Vân bí cảnh, đệ tử Huyền Kiếm Môn cũng đại thắng, xem ra lần này cũng thu hoạch được nhiều.”

“Đương nhiên, kia là, kia là! Đó chính là sư huynh thủ tịch Phiêu Miểu Phong, đúng là vô cùng may mắn.”

Các đệ tử khác đều ngưỡng mộ theo dõi vị đệ tử này, kể cả hắn có không dùng quả Đoạn Lôi, bán ở chỗ giao dịch hàng trong tông môn cũng phải kiếm được một khoảng to.

Ài, thật đáng tiếc bọn họ không vào được.

Ba cường giả Hoá Đỉnh cảnh còn lại cũng thu hồi tầm mắt. Hừ chỉ là quả Đoạn Lôi thôi mà. Bọn họ bĩu môi nhưng lòng lại chua chát, vô cùng ghen tị.

“Hả?”

“Nguy rồi! đây, đây là chuyện gì vậy!!”

“Làm sao, làm sao lại là hắn!”

“Cái tên này là ma quỷ phải không!”

Đột nhiên mọi người xôn xao một trận, ba cường giả Hoá Đỉnh cảnh cũng vội vã nhìn qua.

Chuyện gì vậy? chả nhẽ có yêu thú cường đại bảo vệ bảo vật xuất hiện.

Nhưng khi mọi người nhìn kĩ lại, mặt ba vị cường giả này bắt đầu nhăn nhó. Nhất là cường giả Hoá Đỉnh cảnh của Thái Tuế thánh địa.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ông ấy mau chóng xua tay, biểu thị bản thân không liên quan gì cả.

Trong màn nước phản chiếu cảnh đệ tử Huyền Kiếm Môn kia đang quan sát xung quanh. Khi hắn thấy không có yêu thú nào ở đây, đang chuẩn bị đưa tay qua hái của Đoạn Lôi thì đột nhiên có một thân ảnh xuất hiện ở ngay bên cạnh quả Đoạn Lôi.

Hắn còn đang sững sờ tì thân ảnh kia đã hái xong quả Đoạn Lôi, sau đó quay lại nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, hắn mới chớp mắt một cái thì thân ảnh kia biến mất.

Một chuỗi hành động diễn ra vô cùng quen thuộc, tốc độ thì vô cùng nhanh. Còn cả ánh mắt lúc quay qua nhìn hắn cứ như đang nói “Ê đại ca, làm sao thế? Đồ này ngươi không cần hả? vậy ta lấy nhé!”

Lúc đệ tử của Huyền Kiếm Môn phản ứng lại mới gào thét phẫn nộ, nhưng lúc ấy thân ảnh kia cũng đã biến mất rồi.

Ánh mắt vị đệ tử của Huyền Kiếm Môn tràn đầy sát ý. Đây đối với hắn là một cơ duyên khó có được.

Kẻ này, kẻ này là ai! Đừng để hắn tìm được nếu không hắn sẽ giết bằng được.

Đệ tử Huyền Kiếm Môn ở trong bí cảnh không biết kẻ này là ai. Nhưng người ở ngoài bí cảnh lại rất rõ ràng kẻ này là ai.

“Trời đất, kẻ này, kẻ này có phải là thiếu niên lúc nãy lấy Cửu Linh Thảo của đệ tử Huyền Kiếm Môn không?”

“Phi, cái chuyện này cũng thật bất bình thường.”

“Còn có kiểu cướp đồ này sao?”

“Người thiếu niên kia thật vô nhân tính.”

“Khụ, nhỏ giọng thôi, ngươi không thấy mặt của đệ tử Huyền Kiếm Môn đang đen xì kìa à.”

Những đệ tử của môn phái khác bắt đầu nghị luận, đúng là không biết nên khóc hay nên cười. Cảnh này đúng là quá thú vị rồi.

Đệ tử Huyền Kiếm Môn kia nếu ngay từ đầu đi qua hái quả, đừng mất thời gian nhìn ngó xung quanh, thì chắc là không bị đoạt mất cơ duyên như vật rồi.

“Tra cho ta! Kẻ này rốt cuộc là ai, lai lịch thế nào!” Cường giả Hoá Đỉnh cảnh của Huyền Kiếm Môn phẫn nộ phân phó cho đệ tử.

Đáng ghét! Tên tiểu tử thần bí này thật đáng ghét, hắn đã cướp của đệ tử Huyền Kiếm Môn hai lần rồi. Hai bảo vật này đối với quá trình đột phá Hoá Đỉnh cảnh vô cùng quan trong.

“Khụ khụ, Lão Thu này, Huyền Kiếm Môn các ông có đắc tội gì với tên tiểu tử này không?” Một vị cường giả Hoá Đỉnh cảnh khác thấy người gặp hoạ mà vui.

“Hahaha, vì sao không cướp cơ duyên của người khác, chỉ cướp của mình Huyền Kiếm Môn?” Một cường giả Hoá Đỉnh cảnh khác cũng thuận thế nói thêm một câu.

Đau khổ của người khác, chính là niềm vui của họ. Mấy cường giả này là người quen đã lâu, nhìn thấy đối phương chịu thiệt, bọn họ đương nhiên vui.

“Hừ!!!” cường giả Hoá Đỉnh cảnh của Huyền Kiếm Môn trợn mắt không thèm để ý.

Ông ta bây giờ không phải theo dõi đệ tử nhà mình, mà đã chuyển qua nhìn chằm chằm vào tên thiếu niên thần bí này, như là muốn nhìn manh mối trên người hắn. Ba người kia cũng như vậy, bọn, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào tên tiểu tử kia, ánh mắt đầy mong chờ.

Bọn họ muốn xem thiếu niên này có cướp cơ duyên của Huyền Kiếm Môn nữa không.

Tuy nhiên hành động tiếp theo của thiếu niên này lại làm bọn họ ngỡ ngàng.

“Chết tiệt! tên thối tha này cướp mấy cơ duyên linh khí đỉnh cấp của đệ tử tông môn ta rồi.”

“A!!! đến đệ tử của Thái Tuế thánh địa hắn cũng cướp!”

“Mẹ kiếp!! tức chết ta mất, đến môn phái của ta hắn cũng cướp, tên này có phải là người không!”
Chương120: Luyện hóa cơ duyên, Giao Long Huyết Trì

Tử Vân Bí Cảnh mở được một tháng.

Trong vài ngày tiếp theo, tiếng chửi rủa và than khóc của các đại tông mông vang lên từ bên ngoài bí cảnh.

Thiên lăng thuỷ màn gần như đã trở thành một chương trình phát sóng trực tiếp đặc biệt của thiếu niên thần bí nào đó.

Bóng người của hắn lớn hơn tất cả những người khác cộng lại.

Sự thật là bởi vì, trong vài ngày ngắn ngủi này, tiểu tử bí ẩn này đã cắt đứt ít nhất mười hai mười ba cơ duyên của các thế lực khác.

Mọi cơ duyên đều không nhỏ.

Không khoa trương khi nói, kể từ khi Tử Vân bí cảnh mở ra, tất cả cơ duyên trong tay của mọi người cộng lại đều không bằng một phần mười so với thiếu niên thần bí này. Từ đó có thể thấy, điều này đáng sợ như thế nào.

Trong lòng họ vô cùng nghi ngờ. Sao thiếu niên này lại có thể may mắn như vậy, hễ gặp là lại cơ duyên của người khác.

Điều này khiến người ta không thể hiểu nổi.

Cơ duyên là một thứ vô cùng mập mờ, trước giờ chưa ai có thể tham ngộ nhất nhị và họ cũng không tin rằng thiếu niên này lại có bản lĩnh này.

Vậy tại sao? Trên người thiếu niên này chắc chắn có bí mật.

Lúc này, khuôn mặt của bốn cường giả Hoá Đỉnh đã tối sầm lại.

Không ai dám cười nhạo ai nữa.

Nếu không, chỉ cười nhạo người khác một giây trước thì giây tiếp theo sẽ là cảnh tượng tự vả vào mặt mình.

Họ cũng đã huy động môn hạ của mình đi điều tra thân phận của tiểu tử này, nhưng sau kiểm tra một hồi, họ phát hiện ra rằng hắn không có bất kỳ sự liên hệ nào với bốn thế lực.

Giống như một người xuất hiện một cách vô căn cứ.

Kỳ lạ! Quá kỳ lạ!

Những phương pháp của tiểu tử này vô cùng kỳ lạ mà lại rất mạnh mẽ.

Về lý mà nói một người như vậy không nên âm thầm không ai biết đến mới đúng.

Xem ra, người duy nhất biết thân phận của đối phương chính là Khương Lãng đến từ Thái Tuế thánh địa. Bởi vì thiếu niên này thân thiết nhất với Khương Lãng.

Cường giả Hoá Đỉnh Thái Tuế thánh địa đã dẫn đầu trong việc phủi sạch mối quan hệ này, thể hiện rằng không quen biết, không biết thân phận của tiểu tử.

Dù sao, thiếu niên này đã cướp không ít cơ duyên của các đệ tử Thái Tuế thánh địa.

Mọi người cũng tin cách nói này.

Cuối cùng, hai ngày tiếp theo, thiếu niên này đã tìm kiếm rất lâu nhưng không hiệu quả.

Hắn lựa chọn cùng Khương Lãng rời đi, sau đó tự mình tìm một chỗ ẩn thân, bắt đầu luyện hóa cơ duyên nào đó.

Trước khi luyện hóa cơ duyên, thiếu niên thần bí còn bố trí trận pháp xung quanh mình. Điều này khiến người ngoài bí mật mất đi dấu vết truy tìm hắn.

Nhìn cảnh tượng này, mọi người bên ngoài bí cảnh không ngạc nhiên mà còn vui mừng, họ đều thở phào nhẹ nhõm.

Không dễ dàng, không dễ dàng gì.

Cuối cùng tiểu tử đạo tặc cũng ngừng lại rồi.

Nếu không, đã một mình ăn thịt lại còn uống canh, sao có thể một mình chiếm tất cả các cơ duyên được.

Mọi người vội vàng nhìn về phía đồng môn trong môn phái của mình, trong lòng hét lớn: 'Các sư huynh tỷ đệ, nhanh chóng tìm cơ duyên đi! Bây giờ thực sự là một cơ hội không thể bỏ lỡ, sẽ không bao giờ đến nữa. Nếu không nắm bắt cơ hội, đợi khi người này thức dậy, cơ duyên của ngươi có thể sẽ không phải là cơ duyên của ngươi nữa! '

Khi những người bên ngoài bí mật hét lên đầy lo lắng.

Trong bí cảnh, Lâm Tiểu đã bố trí xong trận pháp, tâm trạng rất tốt.

Chỉ là một chút chán nản, không biết có phải là bởi vì uy danh của bản thân hay không, mà những người mà gần đây khí vận hồng đoàn nhấp nháy đều không có hành động.

Như cảm nhận được cơ duyên của mình sẽ bị cướp mất nên họ đều án binh bất động chờ thời cơ. Thật là một nhóm người nhạy cảm.

Vậy thì luyện hoá cơ duyên trước là được rồi. Nói không chừng sau khi luyện hoá xong cơ duyên, có thể tiếp tục có thu hoạch.

Lâm Tiêu lấy một chiếc nhẫn ra. Đây là cái nhẫn sớm nhất mà Khương Lãng đưa cho hắn, bên trong có chứa Giao Long Huyết Trì.

Sau khi thu hoạch được nhiều cơ duyên lớn nhỏ như vậy thì thứ này đối với hắn vẫn là thích hợp nhất.

Xoạt! ! !

Lâm Tiêu vung kiếm lên trước, làm nổ tung mặt đất thành một cái hố gần 100 mét khối.

Sau đó, ý niệm vừa động, hắn lấy Giao Long Huyết Trì ra.

Ngay lập tức, một mùi máu tanh nồng nặc và một luồng khí thế uy áp mạnh mẽ tràn ngập.

May mắn thay, Lâm Tiêu đã sắp xếp trận pháp trước nên tất cả khí tức và năng lượng đều bị khóa chặt ở đây.

Thình thịch!Thình thịch!

Lâm Tiêu cảm thấy tim mình bắt đầu đập dữ dội, dường như trong cơ thể hắn có một loại sức mạnh đang kêu gọi dục vọng.

Đôi mắt hắn sáng lên. Quả nhiên, đúng như vậy, Giao Long Huyết Trì này nhất định rất có lợi đối với hắn.

Không chút do dự, Lâm Tiêu cởi sạch quần áo, trực tiếp đi vào giữa vũng máu.

Ngay sau đó, những luồng năng lượng tinh khiết của máu tanh chảy vào tứ chi và xương của hắn dọc theo các lỗ chân lông trên da.

Hấp thụ, luyện hoá, hấp thụ, luyện hoá.

Năng lượng dư thừa tụ lại bên trong khí hải, ngoài ra còn có phế huyết trong cơ thể của Lâm Tiêu, cũng bị Giao Long Huyết Trì đẩy ra ngoài, bốc hơi và biến mất.

Lúc này, Lâm Tiêu chỉ cảm thấy dường như bản thân mình bị biến đổi.

Hắn cũng nhanh chóng toàn lực kích hoạt Cửu U Trấn Ma Ấn.

Công pháp được mở hoàn toàn.

Phạch phạch tách tách!

Những tiếng kêu phát ra từ cơ thể của Lâm Tiêu, một luồng khí tức đáng sợ từ từ phát ra từ cơ thể hắn.

Chính là như vậy.

Máu trong Giao Long Huyết Trì dần dần giảm xuống và uy thế trong cơ thể Lâm Tiêu không ngừng tăng lên.

Một ngày trôi qua.

Hai ngày trôi qua.

Ba ngày trôi qua.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

...

Bên ngoài bí cảnh, người của bốn đại thế lực lớn đang rất vui mừng

Mấy ngày nay đệ tử bọn họ cuối cùng đã có được chút cơ duyên.

Mặc dù không phải rất lớn nhưng cũng thoải mái vì không bị ai quấy phá, cướp giật.

Tất cả bọn họ dường như đều biết rõ điều đó và vội vàng tìm kiếm cơ duyên cho riêng mình.

"Thiếu niên kia sao vậy, có phải đang luyện hóa cơ duyên không? !"

"Đúng đúng, vẫn chưa thấy hình ảnh của hắn, chắc là vẫn đang tu luyện."

"Ta thật hi vọng những ngày tháng này có thể kéo dài một chút, tốt nhất là kiên trì thêm nửa tháng, đến khi Tử Vân bí cảnh kết thúc."

"Có thể, dù sao hắn cũng đã đoạt được nhiều cơ duyên như vậy rồi, có đôi khi luyện hoá một cơ duyên cần đến một hai tháng, xem ra tiểu tử này sẽ không ra nữa đâu."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"

Lúc này, đột nhiên, một chùm ánh sáng chói lóe lên trên thuỷ màn.

Rồi đến chùm thứ hai, chùm thứ ba, chùm thứ tư...

Tất cả mọi người đều sững sờ.

"Đây là dị tượng bí cảnh, có trọng bảo xuất thế rồi!"

"Cũng không biết là cái gì, là công pháp hay là thiên tài địa bảo hay là truyền thừa?"

"Đã rất lâu rồi, lần trước dị tượng xuất hiện ở Tử Vân bí cảnh cũng không biết là mấy trăm năm trước rồi, lần này lại thật sự xuất hiện."

"Trời ơi!! Tổn thất lớn rồi. Nếu sớm biết tán gia bại sản, ta đã đổi lấy một miếng lệnh bài bí cảnh rồi."

"Ngươi không thiệt, cho dù đi vào, cơ duyên này cũng không phải của ngươi."

"Đúng vậy, các ngươi xem, mọi người đều đã xuất phát về nơi có dị tượng rồi."

"Ha ha, may mà tên tiểu tử kia còn đang luyện hóa cơ duyên."

"Đúng vậy, đây là chuyện thực sự may mắn."

Ở một trong những bức thiên linh thuỷ màn, một bóng người màu đỏ vụt qua, bóng người này là một trong những người có khoảng cách gần nhất với nơi có dị tượng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn Cổ Chí Tôn
Vạn Cổ Chí Tôn
  • Thái Nhất Sinh Thủy
Chương 3822
(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom