• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vạn Cổ Ma Tôn (2 Viewers)

  • Chương 196-200

Chương 196: Bốc thuốc đúng bệnh, gặp mặt phụ thân của tiểu cô nương

Hử??

Can Anh Túc nhíu mày, có chút khó hiểu.

Đó chẳng phải là hai loại văn khí của Tiêu Tiêu hay sao?

Lúc này lấy ra làm gì?

Chỉ thấy Lâm Tiêu huy động chiếc bút lông tử kim, viết gì đó lên trên giấy trắng.

Sau mấy nét bút, thư đã viết xong.

Văn khí giấy trắng khẽ run lên.

Nội dung vừa mới viết, đều hiện ra trên một trang giấy cũng phát sáng tương tự.

Lâm Tiêu nhặt trang giấy đó lên, gấp lại hai lần, sau đó nhét vào trong tay Can Văn Văn.

Sau đó, một tay hắn niết một pháp quyết, từ trong trận pháp cách âm đi ra.

Trận pháp cách âm này vẫn hoàn hảo, không hề bị tổn hại chút nào.

Việc điều chỉnh trận pháp này, tương đối khiến người ta bất ngờ.

Nhưng Can Anh Túc không hề để ý những chuyện này, sau khi Lâm Tiêu đi ra, nàng ta gấp gáp hỏi: “Lâm Tiêu, cô cô của ta sao rồi?”

Lâm Tiêu lấy ra một lá cờ, vung ra mấy văn trận lên trận pháp cách âm, mãi tới khi trận pháp cách âm hoàn toàn ngăn cách khỏi tầm mắt, linh thức, hắn mới ngừng lại.

Trận pháp cách âm đã được sửa xong.

“Ê, cô cô của ta, bà ấy rốt cuộc sao vậy?” Can Anh Túc sốt ruột nói.

“Tình thương!” Lâm Tiêu nói trước hai chữ, sau đó mới đem những gì mình nghe được, hiểu được, kể lại cho cô nàng.

“Cái gì!!! Là Mục lão kia....ông ấy là người mà cô cô ta nhớ nhung mấy chục năm ư?” Can Anh Túc ngơ ra.

Nàng ta có mối quan hệ rất thân thiết với cô cô. Đương nhiên cũng biết được một số chuyện của cô cô nhà mình.

Lúc cô cô còn trẻ, từng có một mối tình sâu đậm.

Nhưng cuối cùng vì thân phận của hai người khác biệt quá lớn mà đành chia tay.

Quá trình cụ thể thế nào thì không ai nói cho nàng ta biết cả, cô cô cũng chẳng nói với nàng ta.

Nàng ta chỉ biết, có rất rất nhiều lúc, cô cô đều sẽ nhìn về một hướng mà lẩm bẩm một mình, trong đôi mắt lộ vẻ nhớ mong và thương cảm.

Can Anh Túc sau khi hiểu rõ nguyên nhân và kết quả, cũng không còn sốt ruột như trước nữa.

Chuyện này bản thân nàng ta không cách nào giải quyết.

Thứ như vết thương lòng, người ngoài khó mà giúp được.

Nhưng nghĩ tới thứ mà Tiêu Tiêu đưa cho cô cô ở phút cuối, nàng ta tò mò hỏi: “Tiêu Tiêu, vậy ngươi đưa cho cô cô ta thứ gì thế?”

“Bốc thuốc đúng bệnh, thứ chữa trị tình thương, giờ chỉ xem xem cô cô ngươi có thể đi ra được không thôi.” Lâm Tiêu cảm thán một câu.

Nếu đây không phải là món nợ của lão Mục, hắn lười chẳng muốn quản.

“Hử?...Vậy đó là thứ gì, là đơn thuốc hay sao? Cho ta một bản đi.” Can Anh Túc chớp chớp mắt, tò mò hỏi.

“Ngươi lấy thứ đó cũng vô dụng, không hợp với ngươi!” Lâm Tiêu trợn mắt nói với nàng ta.

Sao mà tò mò lắm thế cơ chứ!

“Ta còn chưa thử mà sao biết không có tác dụng với ta.” Can Anh Túc bắt đầu giở trò mặt dày.

Lâm Tiêu đã bước xuống bậc của đình viện mà đi ra ngoài, nói: “Ngươi ở đây bầu bạn với cô cô hay là cùng ta đi dạo Thiên Địa Văn cung?”

“Cái nơi tồi tàn như Văn cung có gì hay mà đi dạo chứ, ngươi đi đi, ta ở đây đợi cô cô ta đi ra.” Can Anh Túc không đi theo.

Cô cô đã như vậy rồi, rất cần người ở bên bầu bạn.

Tuy bây giờ trận pháp cách âm đã được sửa thành trận pháp ngăn cách toàn bộ, nàng ta không biết rõ tình hình bên trong trận pháp như thế nào.

Nhưng nàng ta vẫn muốn đợi cô cô đi ra, sau đó an ủi và chăm sóc cô cô cho thật tốt.

Lâm Tiêu cũng biết là sẽ như vậy, không nói gì thêm, nhấc chân bước ra khỏi đình viện.

Đám người Đằng lão vẫn luôn đợi hắn ở bên ngoài, cách đình viện không xa.

Khi những Nho giả kia vây lấy hắn, Lâm Tiêu bắt đầu đi dạo Thiên Địa Văn cung.

Ở một nơi khác,

Can Văn Văn ở trong trận pháp cách biệt hoàn toàn, cảm thấy trái tim sắp vỡ nát.

Tiểu Cương tại sao lại đầu đất vậy chứ, tại sao lại chẳng hiểu mình gì cả.

Sao ta có thể để ý tới những ánh mắt dung tục kia chứ.

Sao có thể để tâm sự khác biệt thân phận giữa hai người chứ.

Sao có thể luyến tiếc cái thân phận hoàng thất Đại Can này chứ.

Cũng không biết là khóc bao lâu.

Can Văn Văn mới bình tĩnh lại một chút.

Lúc này, bà mới chú ý tới sự thay đổi của trận pháp, còn có thêm một tờ giấy xuất hiện trên tay.

Điều này khiến trong lòng bà hơi có chút ấm áp.

Chắc hẳn những thứ này là do Lâm Tiêu làm nhỉ.

Tên nhóc này đúng là tốt hơn sư tôn của nó nhiều.

Không hổ là người có thể viết ra loại tuyệt cú thiên cổ như ‘hỏi thế gian tình ái là chi’.

Sư tôn của nó mà được bằng một phần mười trình độ của nó là tốt rồi.

Tuy không mở tờ giấy trong tay ra, không biết bên trong viết gì.

Nhưng Can Văn Văn không cảm thấy nội dung trên tờ giấy có thể giúp được gì cho mình.

Khi đọc được lá thư mà Tiểu Cương viết cho mình, bà cảm thấy tương lai của hai người, quá khó, quá khó, khó tới mức không cách nào nắm bắt được.

Can Văn Văn do dự trong giây lát, vẫn mở tờ giấy trong tay ra.

Bất luận thế nào, đều là một phần tâm ý của thằng nhóc mà.

Trong nháy mắt, giống như phong ấn bị mở ra.

Một luồng sáng trắng chiếu lên toàn bộ trận pháp, toàn bộ đình viện, tiếp đó xông thẳng lên trời.

‘Minh nguyệt có bao lâu? Nâng cốc hỏi trời cao.’

‘Không biết thiên thượng cung khuyết, đêm nay là năm nào.’

.........

‘Người có thăng trầm, trăng có sáng đục tròn khuyết, chuyện xưa nay khó vẹn toàn.’

‘Chỉ mong người lâu dài, ngàn dặm chung thiền quyên!’

Dị tượng Nho đạo trên bầu trời vừa mới tản đi, lúc này lại tụ lại lần nữa.

Tường vân và hào quang lại lần nữa xé rách màn đêm u tối.

Tuy không hoành tráng như ban nãy, nhưng vẫn khiến vô số người và Nho giả kinh ngạc.

“Lại, lại nữa rồi?”

“Không phải, Đằng lão chẳng phải là đã vào Thiên Địa Văn cung cùng Lâm Tiêu rồi sao?”

“Đúng đúng, ta tận mắt thấy Lâm Tiêu đi vào rồi mà, vậy đây là....”

“Cảm giác này....giống y hệt như khi Lâm Tiêu dẫn động Thiên Cổ Chi Thư và Thiên Cổ Tuyệt Cú, nhất định là Lâm Tiêu, không sai vào đâu được.”

“Vậy rốt cuộc là chuyện gì.”

Mọi người đều thắc mắc vô cùng, lại kinh hãi không thôi.

Mà lúc này, Can Văn Văn ở trong trận pháp cách biệt, vừa mới khóc hết nước mắt, lại lần nữa tuôn rơi.

Những hồi ức khi ở bên Tiểu Cương không ngừng ùa về trong đầu.

Sai rồi!

Tiểu Cương có lỗi.

Lẽ nào bà lại không ư.

Lẽ nào bản thân mình thật sự phải bỏ lỡ mối duyên phận này sao?

Không!

Bà không muốn!

Trong nháy mắt, Can Văn Văn nghĩ thông suốt rồi, cái gì cũng nghĩ thông rồi.

Hai tay bà niết pháp quyết.

Toàn bộ trận pháp tiêu tan.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Cô cô, người đỡ chút nào chưa?” Can Anh Túc quan tâm hỏi thăm.

“Nha đầu, ngoan ngoãn đi theo Lâm Tiêu đi, thằng bé là một người đáng để phó thác. Cô cô có việc phải đi trước, nếu như phụ thân con hỏi tới, thì nói là cô cô đã có quyết định của chính mình rồi.”

Can Văn Văn để lại một câu, rồi cả người hóa thành tàn ảnh, bay về phía vương triều Đại Ngụy.

Can Anh Túc có chút mờ mịt.

Cô cô sao vậy nhỉ?

Cũng chính vào lúc này.

Một âm thanh truyền khắp xung quanh Thiên Địa Văn cung.

“Bệ hạ cho truyền Lâm Tiêu và Đằng đại nho vào điện!”
Chương 197: Không được nói bừa rồi, một câu thôi là dẫn động Nho đạo rồi

Hoàng cung Đại Can.

Lâm Tiêu đi theo Đằng lão tiến vào trong chủ điện của hoàng cung.

Đây là lần đầu tiên hắn bước đi trong hoàng cung như này đấy.

Lúc ở vương triều Đại Ngụy, hắn cũng chưa từng tới hoàng cung, cho nên bây giờ trong ánh mắt không tránh khỏi có đôi chút hiếu kỳ.

“Bái kiến bệ hạ!”

Khi hai người tiến vào đại sảnh cung điện, Đằng lão hơi cong người về phía người đàn ông trung niên ngồi trên long ỷ, hành lễ nói.

Lâm Tiêu lúc này mới nâng mắt nhìn.

Quân chủ Đại Can.

Trên người mặc kim bào cao quý, khí tức chí ít cũng đạt tới cường giả Hóa Đỉnh Cảnh.

Trên người không chỉ có khí tức Võ đạo, mà khí tràng Nho đạo cũng không yếu.

Ầy!

Quân chủ này hóa ra cũng là văn võ song tu.

Với nhãn lực của Lâm Tiêu, có thể nhìn ra được, quân chủ Đại Can này chắc chắn là tu Võ đạo tới mức độ cực cao. Sau đó mới đi đồng tu Nho đạo.

Thấy Đằng lão ở bên cạnh đã hành lễ nói chuyện rồi.

Lâm Tiêu do dự trong chốc lát, cũng mở miệng.

“Lâm Tiêu, Kiếm Ma tông, bái kiến bệ hạ!” Lâm Tiêu không sủng không nịnh, nói.

Thậm chí, lúc hắn nói chuyện, lưng còn đứng thẳng, hoàn toàn không có ý muốn hành lễ.

Điều này khiến những đại thần khác trong đại sảnh chủ điện ngay từ đầu đều phải cau mày.

Có đại thần muốn đứng ra chỉ trích Lâm Tiêu một phen về hành vi vô lễ này, lại bị quân chủ Đại Can quăng một ánh mắt tới, ép cho lui lại.

“Lâm Tiêu là Nho thánh chi tư, thấy trẫm đương nhiên không cần hành lễ, các khanh lui xuống đi.” Quân chủ Đại Can phất tay về phía các đại thần kia nói.

Cho dù những đại thần này còn muốn nói gì đó, nhưng quân chủ đã lên tiếng rồi, bọn họ cũng không cách nào nói tiếp được.

“Vâng!” Các đại thần đồng thanh.

Sau khi nhìn Lâm Tiêu thêm vài cái, đám đại thần này đều đồng loạt lui xuống.

Cũng không biết có phải là ý của quân chủ Đại Can không.

Lúc này trong chủ điện chỉ còn lại Lâm Tiêu, Đằng lão và vị quân chủ này.

Ngoại trừ ba người, thì trong đại sảnh ngay cả hộ vệ cũng không có lấy một mống.

“Lâm Tiêu, tên của ngươi ở trong vương triều Đại Can đã sớm như sấm rền bên tai rồi. Trẫm cũng rất muốn gặp ngươi một lần, hôm nay vừa gặp, quả nhiên khác biệt mà.”

Lâm Tiêu có chút ngượng ngùng.

Trước kia gặp phải kiểu nhân vật tai to mặt lớn này, hắn đều bị trào phúng một phen, sau đó hắn nổi giận, rồi nhảy vào chiến.

Kiểu người ôn hoà như quân chủ Đại Can này vẫn là lần đầu tiên gặp được.

Hơn nữa, hắn nhìn ra được, trong ánh mắt đối phương tràn đầy thiện ý, đúng là rất muốn tạo mối quan hệ tốt.

“Bệ hạ khách sáo rồi, Lâm mỗ chỉ là may mắn hơn kẻ khác một chút, thiên phú cao hơn một chút thôi.” Lâm Tiêu hiếm khi khiêm tốn như vậy.

Quân chủ Đại Can và Đằng lão hơi sững lại.

Một chút này của ngươi cũng hơi bị quá đáng rồi đó!

Ba người bắt đầu trò chuyện, nói chuyện từ vương triều Đại Can tới chuyện vương triều Đại Ngụy, từ Võ đạo nói tới Nho đạo.

Nói qua ba tuần trà, quân chủ Đại Can mới dẫn cuộc trò chuyện tới chủ đề chính.

“Lâm Tiêu, Đại Can và Đại Ngụy trước giờ vẫn luôn giao hảo, đi tới thuận tiện, Ngươi lại là người tài của Nho thánh, có bằng lòng đảm nhận một chức vụ trong Thiên Địa Văn cung của vương triều Đại Can ta không, muốn đảm nhiệm công việc gì, ngươi cứ tùy ý đưa ra.

“Cho dù là muốn tiếp quản vị trí của Đằng lão, trưởng quản Văn cung, cũng không phải là không được, ngươi thấy sao?”

Quân chủ Đại Can tràn đầy kỳ vọng mà hỏi.

Nhưng không hỏi thì thôi, vừa hỏi đã khiến người ta hú hồn chim én.

Lâm Tiêu giật cả mình.

Tới rồi, tới rồi, hỏi tới trọng điểm rồi.

Lúc hắn tiến vào điện, đã đoán được quân chủ này sẽ chiêu mộ mình.

Nhưng không ngờ đối phương sẽ đem toàn bộ Văn cung ra để làm điều kiện chiêu mộ mình.

Cái này....

Cái ông này!

Đó là Thiên Địa Văn cung đó, ngài nỡ sao?

Hơn nữa, nói thế nào thì hắn cũng là người ngoài, nếu tiếp quản Thiên Địa Văn cung thật, các người cũng yên tâm sao?

Lâm Tiêu nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Quân chủ Đại Can cũng không sốt ruột, yên tĩnh chờ đợi.

Nửa nén hương trôi qua, Lâm Tiêu mới từ tốn nói: “Bệ hạ, e là phải làm ngài thất vọng rồi. Lâm mỗ chí không tại nơi này, cho dù cưỡng ép ở lại, cũng e là không ở lâu được.”

Quân chủ Đại Can nghe vậy, tuy có chút thất vọng, những cũng là trong dự liệu.

“Vậy, chí tại nơi nào?” Quân chủ Đại Can thật lòng hỏi.

Lâm Tiêu suy tư trong chốc lát.

Vấn đề này hắn vẫn chưa từng nghiêm túc nghĩ qua.

Trở nên mạnh hơn! Không ngừng mạnh lên, là mục tiêu của hắn.

Nhưng nói về chí hướng.

Trả lời thế nào mới có thể hoàn toàn thuyết phục đây.

Vài giây sau.

Lâm Tiêu mở miệng nói: “Vì thiên địa lập tâm, vì chúng sinh trong thiên hạ lập mệnh, vì những vị thánh đời trước mà kế thừa tuyệt học, vì vạn giới mở ra thái bình,”

Quân chủ Đại Can và Đằng lão nghe những lời này, toàn thân chấn động, ánh mắt kinh hãi không thôi.

Trong miệng lặp lại vô số lần câu nói này.

Lập tâm, lập mệnh, thái bình.....

Đây....đây.....

Đây chính là chí hướng của nhân tài Nho thánh sao?

Bọn họ nổi da gà. Thật sự nổi da gà rồi, cảm thấy toàn thân rùng mình nổi gai ốc.

Từ đầu tới chân đều tê dại.

Nhưng sau đó.

Ầm!!!

Một luồng, trăm luồng, nghìn luồng.....

Vô số hào quang huyền ảo, từ bốn góc và đỉnh đại điện, ầm ầm giáng xuống, đồng loạt chui vào trong cơ thể Lâm Tiêu.

Nho đạo ý cảnh trên người Lâm Tiêu triệt để tỏa ra, tràn khắp đại điện.

Ý Cảnh Chi Lực, đang nhanh chóng biến hóa, sức mạnh tăng thêm một bậc.

“Nho đạo Lĩnh Vực! Tiểu...tiểu bằng hữu Lâm Tiêu này, chỉ trong một ngày đã đạt tới bước này, quá...quá ghê gớm rồi!” Vẻ mặt Đằng lão kinh hoàng, không thể tin nổi.

Nhảy dựng lên, quân chủ Đại Can từ long ỷ đứng dậy, sau đó hơi khom người với Lâm Tiêu.

“Chí hướng của Lâm Tiêu đại tài, trẫm nể phục không thôi. Đại tài bậc này, quả thực không nên bị gò bó trong Đại Can và Đại Ngụy.”

Qua một nén hương.

Dị tượng trên người Lâm Tiêu mới từ từ tiêu tan.

Khí tức trên toàn thân hắn tự nhiên sẵn có.

Sức mạnh của Võ đạo và Nho đạo toàn bộ thu lại trong cơ thể, nếu người nào không biết Lâm Tiêu, cho dù tu vi có cao hơn hắn nhiều, cũng khó mà nhìn ra được thực lực thật sự của Lâm Tiêu.

Giống như Đằng lão ở trước mặt đây, ông ta bây giờ đã không còn nhìn ra cảnh giới Võ đạo và cảnh giới Nho đạo của Lâm Tiêu nữa rồi.

Sự thay đổi này khiến người ta kinh ngạc không thôi.

Cũng không biết Nho đạo Lĩnh Vực của tiểu bằng hữu là gì!

Chỉ e là ông ta không có cơ hội được nhìn thấy rồi.

Lâm Tiêu khôi phục tỉnh táo.

Quân chủ Đại Can và Đằng lão kinh hãi, mà hắn lại bình tĩnh như thường.

Bản thân Lâm Tiêu không ngờ, chỉ tùy tiện nói một câu đầy thuyết phục, lại tạo thành hiệu quả như này.

Xem ra sau này không được nói bừa rồi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thật ra lần này đột phá, cũng do một phần may mắn.

Nho đạo ý cảnh của hắn vốn đã đạt tới viên mãn rồi, là trạng thái chờ đột phá.

Một câu nói vừa rồi, đã trực tiếp dẫn động Nho đạo, hoàn thành một bước cuối cùng.

Coi như là thuận nước đẩy thuyền, cũng coi như là cơ duyên tình cờ.

“Tiểu bằng hữu Lâm Tiêu có chí hướng vĩ đại như vậy, chẳng trách lại là người tài của Nho đạo thánh. Nhưng thời đại này, Nho đạo tụt dốc, tiểu bằng hữu Lâm Tiêu muốn đưa Nho đạo phát triển ra bên ngoài, e là không dễ dàng đâu.” Đằng lão thổn thức, nói.

Quân chủ Đại Can gật đầu đáp lời: “Quả thực đúng như Đằng lão nói, Võ đạo đang ở thời thịnh thế, Nho đạo lại bị người ta hiểu nhầm, từ bỏ. Nhưng lần này yêu ma tái thế, cùng với sự quật khởi của thiên tài Lâm Tiêu, có thể sẽ giúp cho Nho đạo bắt được một cơ hội.”

Lâm Tiêu nghe vậy, ánh mắt chuyển động.

“Có lẽ, đối với sự quật khởi của Nho đạo, ta có chút ý tưởng không được chín chắn cho lắm.
Chương 198: Quan điểm đỉnh cấp, ẩn số về thân thế của tiểu cô nương

“Lâm đại tài, mời nói!”

“Vẫn mong tiểu bằng hữu thỉnh giáo!”

Đằng lão và quân chủ Đại Can đều sáng rực đôi mắt.

Cái vấn đề làm thế nào để phát triển Nho đạo, bọn họ không biết đã suy nghĩ biết bao lâu nhưng vẫn mãi chẳng nghĩ ra được.

Trong thời gian đó, bọn họ cũng thử tiến hành rất nhiều cách, nhưng hoặc là hiệu quả rất ít, hoặc là chẳng có chút hiệu quả nào.

Tất cả đều do vấn đề điều kiện của thời đại này.

Nếu là thời kỳ thượng cổ, Nho đạo có thể sánh vai cùng Võ đạo đấy, thậm chí có chút thế áp đảo cơ.

Ánh mắt hai người sáng rực, nhìn Lâm Tiêu.

Người khác nói ra câu này, có thể bọn họ sẽ khịt mũi coi thường.

Nhưng nếu là lời do Lâm Tiêu thì lại là chuyện khác.

“Biện pháp này gọi là báo giấy!” Lâm Tiêu nói.

“Báo giấy?” Hai người cùng nhíu mày.

Từ này bọn họ chưa từng nghe qua.

“Vẫn mong đại tài giải thích rõ hơn.” Quân chủ Đại Can thành thật xin chỉ giáo, nói.

“Báo giấy chính là đem toàn bộ những chuyện lớn nhỏ, trong ngoài vương triều, thậm chí là chuyện lớn nhỏ trong Đông Vực, kết hợp cùng học thức Nho đạo, viết lên mấy tờ giấy. Phân phát hoặc buôn bán cho mấy bách tính bình dân, giá cả định ra tầm một ly trà là được....”

Lâm Tiêu đem khái niệm báo giấy nói ra.

Quân chủ Đại Can và Đằng lão nghe xong đều trợn mắt há mồm, chuyện này có chút vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ rồi.

Nhưng với học thức và năng lực lí giải của hai người, sau khi nghe xong khái niệm về báo giấy, chỉ chốc lát đã hiểu ra tầm quan trọng rồi.

Chuyện này nếu thực sự có thể thực hiện thành công, vậy thì nó chính là một vũ khí sắc bén của một quốc gia.

“Tiểu bằng hữu, trọng điểm là làm thế nào mới có thể khiến cho bách tính tiếp nhận thứ mới mẻ như này?” Đằng lão suy tư rồi hỏi.

Cho dù là bán với giá rất rẻ, thì thứ này cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi.

Thứ chứa đựng bên trong là một loại tin tức,

Mua một bản, đọc xong tin tức bên trên, là có thể truyền đạt cho người khác rồi.

Nếu như vậy, báo này chắc chắn chẳng bán được bao nhiêu.

“Sự giải trí!” Lâm Tiêu nói ra hai từ này, rồi lại tiếp tục nói.

“Báo có thể chia ra thành: trang giải trí, trang quốc sự, trang văn hóa Nho đạo,....”

“Báo nếu có thể tạo thành một vòng tuần hoàn, thì nó có thể truyền bá cho Nho đạo, phát triển và giao lưu, nới rộng phạm vi....”

“Hơn nữa, các vị không cảm thấy cuộc sống sinh hoạt của dân chúng quá tẻ nhạt sao? Báo có thể làm phong phú cuộc sống của dân chúng, thỏa mãn khao khát về tri thức của bọn họ....”

“Có thể nói, báo còn là một loại sức mạnh quan trọng, dùng dư luận, dẫn dắt dân tâm. Khi dân chúng chấp nhận báo, thì triều đình có thể lợi dùng điểm này, để điều khiển dân tâm...”

Lâm Tiêu chậm rãi nói, hoàn toàn không hề vấp một từ nào.

Báo giấy ở trong lòng hắn đã sớm thân thuộc rồi, tác dụng và ý nghĩa như nào, tùy ý nói ra cũng có thể nói cả ngày.

Nếu không vì chịu sự hạn chế của thế giới huyền huyễn, hắn còn muốn nhảy qua khỏi bước báo giấy mà trực tiếp tạo tiktok ‘ghi lại những khoảnh khắc của cuộc sống tươi đẹp’ ấy chứ.

(*slogan của app tiktok Trung Quốc)

Quân chủ Đại Can ngẩn ra.

Đằng lão cũng ngẩn ra.

Hai người càng nghe, trong lòng càng kinh ngạc.

Lâm Tiêu này...thật sự là một người trẻ tuổi sao?

Đây là quái vật sao?

Chỉ với khái niệm báo giấy hoàn toàn mới mẻ, bọn họ trước giờ chưa từng nghe qua.

Vậy mà nghe cái hệ thống báo giấy hoàn chỉnh này của Lâm Tiêu.

Hai người lại có một ảo giác, thứ này dường như đã tồn tại rất lâu, rất lâu rồi.

Bất luận là vấn đề lợi hại có liên quan nào. Bọn họ chỉ cần hỏi ra, Lâm Tiêu chỉ một giây sau là có thể cho bọn họ một đáp án vừa ý.

“Tiểu bằng hữu, cái, cái hệ thống báo giấy này là ngươi tự mình nghiệm chứng qua rồi sao??” Đằng lão không nhịn được mà hỏi ra vấn đề này.

Quân chủ Đại Can cũng ghé lại cẩn thận lắng nghe.

Vấn đề này rất quan trọng.

“À...vẫn chưa! Kế hoạch này mới chỉ tồn tại trong đầu của ta thôi.” Lâm Tiêu ngừng lại một chút rồi nói.

Đây là sự thật.

Thế giới này quả thật vẫn chưa có báo giấy.

Mà báo giấy này cũng chưa chắc đã thích hợp để sử dụng ở tất cả mọi nơi.

Ví như vương triều Đại Ngụy của bọn hắn, rất nhiều người ở vùng nhỏ đều không biết chữ, sao có thể đọc báo.

Duy chỉ có nơi như vương triều Đại Can, nơi trọng văn khinh võ, báo giấy mới có thể phát triển nhanh nhất.

Lại nói thêm vài phút, sau đó Lâm Tiêu mới dừng lại.

Không phải hắn không còn gì để nói.

Mà là hai người ở trước mặt hắn đã hoàn toàn ngơ ra rồi.

Đạo lí ‘cái gì quá cũng không tốt’, hắn biết chứ.

Nói nhiều như vậy đã hoàn toàn đủ rồi.

Nếu như còn nói tiếp, thì bọn họ sẽ không tiếp thu nổi đâu.

Nửa tiếng trôi qua, quân chủ Đại Can và Đằng lão vẫn đứng ngây ngốc ở đó.

Phù!!!

Hai người thở dài một cái, mới từ từ tỉnh táo lại.

Bọn họ nhìn nhau một cái, đều có thể nhìn thấy sự chấn động và kinh ngạc của đối phương.

Lâm Tiêu này tuyệt đối là nhân tài quái vật của thế gian.

Không chỉ thiên phú Nho đạo không ai bì kịp, sách lược trị quốc an khang càng khiến người ta sốc hơn.

Cứ như vậy, bọn họ còn âm thầm cảm nhận được một chuyện.

Lâm Tiêu đại tài này còn đang giấu nghề.

Thần nhân*!

(*trên cả thánh nhân)

Lâm Tiêu thật sự là thần nhân.

Quân chủ Đại Can lúc này dường như nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt nhìn Lâm Tiêu càng thêm hòa ái.

Không bằng lòng với sự chiêu hiền của ông ta, không sao.

Vậy thì ông ta có thể đổi một cách khác, khiến bản thân triệt để bước lên thuyền của Lâm Tiêu.

Quân chủ Đại Can đã nhìn rõ rồi.

Nhân tài như Lâm Tiêu, đợi sau này trưởng thành, tiền đồ không thể đong đếm.

Vương triều Đại Can của bọn họ nếu có thể trèo lên được, thì chính là phúc của Đại Can.

“Đúng rồi, bệ hạ, Lâm mỗ có một chuyện muốn hỏi.” Lâm Tiêu thấy hai người đã tỉnh táo lại thì hỏi.

“Bệ hạ, khí tức giết chóc vô cùng vô tận trên người trưởng công chúa, ngài có biết căn nguyên từ đâu mà ra không?” Lâm Tiêu hỏi.

Vừa hỏi câu này, trong đại sảnh bỗng chốc yên lặng.

Quân chủ Đại Can và Đằng lão đều biến sắc, không nói nữa.

Lâm Tiêu không biết, vấn đề này ở vương triều Đại Can là điều cấm kỵ.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Chính thất của quân chủ Đại Can, cũng tức là mẹ của trưởng công chúa, vào ngày sinh hạ công chúa đã bất hạnh qua đời.

Quân chủ Đại Can cũng vì vậy mà hoàn toàn sa sút tinh thần.

Cho dù là nhiều năm sau, ông ấy khôi phục được một chút tinh thần, cũng đã từ bỏ Võ đạo, hoàn toàn chuyển qua tu Nho đạo.

“Tiểu bằng hữu, vấn đề này vẫn nên đợi sau khi quay về, lão phu.....” Đằng lão muốn nói hai câu.

“Đằng lão, không sao.”

Quân chủ Đại Can đánh gãy lời của Đằng lão, sau đó nói với Lâm Tiêu.

“Đó là vì năm xưa trẫm phạm phải điều kỵ, sau khi xông vào chiến trường ngoại Ma, xông nhầm vào một nơi Sát Thần điện, kết quả là trúng ấn lời nguyền.....”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Từ miêu tả của quân chủ Đại Can, Lâm Tiêu đã hiểu ra tiền căn hậu quả của sự việc.

Trong Đông vực có bốn tòa Thiên Địa Văn cung, phân biệt nằm ở bốn vương triều.

Mà bốn vương triều này sẽ phái ra Võ giả và đại Nho đồng thời trấn thủ một nơi gọi là khe núi Yêu Ma.

Bên trong có nguy hiểm, cũng có cơ duyên.

Quân chủ Đại can năm xưa chính là xông vào khe núi Yêu Ma tìm kiếm cơ duyên, sau đó vô ý tiến vào một tòa Sát Thần điện.

Quá trình ở trong Sát Thần điện thì quân chủ Đại Can không nói nhiều.

Nhưng sau khi liều mạng từ trong đó chạy ra, quân chủ Đại Can liền hôn mê mất nửa năm.

Cuối cùng, sau khi vô số đại năng thi triển bí thuật phong ấn sức mạnh trong cơ thể ông, chuyện này mới tạm thời kết thúc.

Hai năm sau, sức mạnh thần bí trong cơ thể ông biến mất một cách kỳ lạ.

Công chúa Đại Can ra đời, thiên tai màu đỏ máu xuất hiện…

Lâm Tiêu càng nghe, đôi mắt càng sáng lên.

Chiến trường ngoại Ma, Sát Thần điện ư?

Quả nhiên.

Chuyến này tới vương triều Đại Can là đúng rồi.

Sát Sinh Ý Cảnh chắc hẳn có biến rồi đây.

Như vậy thì, Hóa Đỉnh chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi.
Chương 199: Đến chiến trường ngoại ma, phát sinh tình huống bất thường

Sau khi quân chủ Đại Can nói xong, Đằng lão lại bổ sung vài câu về chiến trường ngoại ma nữa.

"Chiến trường ngoại ma lúc đầu thực sự là do bốn vị Thiên Địa Văn Cung chúng ta thủ hộ, nhưng mấy trăm năm sau vẫn bình yên vô sự, cho dù có tà ma xuất hiện, cũng chỉ là vài tên nhãi nhép mà thôi."

"Vì vậy, bốn vị Thiên Địa Văn Cung chúng ta chia thành hai nhóm, thay phiên nhau canh giữ chiến trường ngoại ma. Lần này yêu ma xuất hiện ở vương triều Đại Can, nói không chừng chiến trường ngoại ma cũng đã xảy ra vấn đề. " Nói đến đây, sắc mặt của Đằng lão dần dần trở nên khó coi.

"Bệ hạ, đêm nay thần sẽ dùng Văn cung chi lực để điều tra kỹ lưỡng người trong và ngoài cung, sau đó sáng mai sẽ đến chiến trường ngoại ma kiểm tra. Sự hiện thế của yêu ma có quá nhiều sự dính líu cho nên chúng ta phải thận trọng mới được." Đằng lão xin chỉ thị từ quân chủ Đại Can.

Muốn dùng Văn cung chi lực để điều tra kỹ lưỡng toàn bộ trong và bên ngoài cung điện, cần phải có một lượng chính khí hạo nhiên lớn tương đương.

Nếu là trong quá khứ, ông ta sẽ không nỡ dùng nó. Dùng một lần, sẽ mất vài năm để Thiên Địa Văn Cung bổ sung lại.

May mắn thay, lần này, Lâm Tiêu đã nhiều lần khơi dậy ý chí Nho đạo, điều này khiến cho chính khí của Văn Cung khá dồi dào. Cho dù sử dụng một lần, có thể chịu đựng được mà không làm tổn thương đến căn bản.

“Vậy thì phiền Đằng lão rồi!” Quân chủ Đại Can gật đầu đồng ý.

Như vậy thì tốt biết bao.

Ngay cả khách khanh có thực lực mạnh nhất cũng có vấn đề. Rất khó để đảm bảo rằng những người khác sẽ không gặp vấn đề.

Sự lợi hại của tà ma đã khiến quá nhiều người khiếp sợ.

"Đằng lão, ngày mai tới chiến trường ngoại ma hãy đưa ta đi cùng." Lúc này, giọng nói của Lâm Tiêu đột nhiên xen vào.

Quân chủ Đại Can và Đằng lão đều sửng sốt khi nghe những lời đó.

"Hả? Tiểu hữu Lâm Tiêu cũng muốn đến chiến trường ngoại ma sao? Nhưng đó là một phi chi địa!" Đằng lão kinh ngạc nói.

Quân chủ Đại Can gật đầu đồng tình.

Ông ta đã tự mình trải qua rằng dù nơi đó có thực lực cao đến đâu cũng không thể tránh khỏi việc bị thất bại thảm hại.

"Loại yêu vật như tà ma, ai cũng muốn trừng trị, bây giờ Lâm mộ là Nho đạo tiểu thành, nhất định phải đi xem chiến trường ngoại ma như thế nào." Lâm Tiêu nghiêm túc nói.

Sau khi nghe điều này, quân chủ Đại Can và Đằng lão lập tức cung kính nể phục.

Họ không nghi ngờ những gì Lâm Tiêu nói.

Dù sao thì chí hướng của Lâm Tiêu lớn đến mức khiến Nho đạo phải chấn động.

Làm thế nào có thể giả được?

“Lâm Tiểu tiểu hữu nói không sai, lão phu bội phục!” Đằng lão thán phục nói.

"Đúng vậy, Đông Vực có Lâm đại tài như vậy chính là phúc khí của Đông Vực." Quân chủ Đại Can khen ngợi nói.

Lâm Tiêu: "..."

Các người bội phục điều gì?

Hắn chỉ khách khí chút thôi mà thôi.

Thôi vậy, các ngươi cho rằng thế nào thì là thế ấy.

Hắn chẳng buồn phản bác.

Đêm nay, chắc chắn là không bình thường,

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Trước khi màn đêm buông xuống, tia sáng tràn ngập, Nho Đạo giáo liên tiếp chấn động.

Sau khi màn đêm buông xuống, khí tức lạnh lẽo của Thiên Địa Văn Cung bao trùm toàn bộ hoàng cung.

Một vài tiếng la hét không ngừng, những con yêu ma ẩn nấp đã bị loại bỏ và diệt sạch.

Hoàng cung Đại Can đã trở lại trạng thái bình yên.

Ngày hôm sau, Đằng lão cùng Lâm Tiêu và vài vị đại nho xuất phát.

Một nhóm người không có thủ vệ đi cùng, nếu có bất kỳ khó khăn gì thì đã có Đằng lão.

Nếu có vấn đề Đằng lão không giải quyết được thì dù có thêm vài thủ vệ hộ tống cũng không giúp được gì.

Ban đầu Can Anh Túc cũng muốn cùng với Lâm Tiêu ra ngoài, nhưng lần này nàng ta lén lút ra ngoài nhiều ngày như vậy, điều này đã khiến quân chủ Đại Can rất tức giận.

Hơn nữa bây giờ nàng ta là yêu nghiệt thiên tài đứng thứ hai trong bảng Chân Long.

Có quá nhiều người nhìn để mắt đến nàng ta.

Quân chủ Đại Can không thương lượng gì mà trực tiếp cấm túc trong hoàng cung, do cường giả Hoá Đỉnh Cốc lão và một Nho gia đại năng liên hợp canh giữ.

Như vậy, cho dù Can Anh Túc có lợi hại đến đâu cũng khó lòng lọt khỏi tầm mắt của họ.

Ba ngày sau, Đằng lão đã lái phi thuyền cùng mọi người từ vương triều Đại Can đến vùng gần với chiến trường ngoại ma.

Chiến trường ngoại ma nằm ở một khu vực hoang vắng bên ngoài các vương triều.

Nơi này không có người ở, thường thường hành tẩu vài ngày cũng không thấy một bóng người.

Sau khi bay thêm vài phút, phi thuyền dừng lại trên một khoảng đất trống.

"Đại Can Văn Cung tới rồi, mời chư vị mở trận pháp ra!!" Đằng lão truyền tài khí vào trong, chấn động tứ phương.

Nhưng trong một phút.

Hai phút sau, vùng đất hoang vắng phía dưới không một chút thay đổi.

"Hả?! Có chuyện gì đó không ổn!" Đằng lão cau mày.

Thông thường mà nói, chỉ cần tiến vào vùng phụ cận của chiến trường ngoại ma đã thu hút sự chú ý của những người bên trong, không cần ông ta mở miệng liên lạc với bọn họ trước. Nhưng lần này, không có chút phản ứng nào.

Sau khi hét thêm vài lần nữa, Đằng lão trực tiếp lấy ra một phù thạch trận pháp dự phòng.

Thứ này chỉ dùng được trong trường hợp khẩn cấp, khi trận pháp mở ra sẽ tạo thành tổn thất nhất định cho trận pháp.

“Mở!” Đằng lão không chút do dự kích hoạt phù thạch, mở trận pháp ra.

Bùm!

Ở vùng đất hoang vắng bên dưới có một lối vào khổng lồ được mở ra, một luồng mùi máu tanh tỏa ra xung quanh.

“Mẹ kiếp, xem ra thật sự xảy ra chuyện rồi.” Đằng lão vung tay phải lên, phi thuyền bay vào trong.

Vừa vào cửa, sắc mặt mọi người trong phi thuyền đều thay đổi.

Xung quanh lối vào xuất hiện nhiều xác loài người bị gãy tay và cơ thể bị tàn phá, còn có những vết máu kinh hoàng.

Ngay sau đó, họ cảm thấy phía trước phát ra âm thanh chiến đấu.

" Đằng lão, mau lên, nhất định là yêu ma đang tạo nghiệp." Có một đại nho trong đó lo lắng nói.

Đằng lão không trả lời, ông ta điều khiển phi thuyền và lao ngay qua đó

Chẳng mấy chốc, mọi người đã đến rất gần nơi chiến đấu.

"Tà ma, nho gia Đông Vực ta sẽ không cúi đầu trước ngươi, ngươi cũng đừng vọng tưởng."

"Nếu ngươi muốn khống chế đại nho ta, nằm mơ đi."

"Khè khè khè, vùng vẫy, tiếp tục vùng vậy cùng vô ích. Chúng tôi đã biết rõ bài của các ngươi rồi, mười năm thay đổi thủ vệ và nho gia một lần, bây giờ còn cách thời gian thay đổi ba năm."

"Chỉ cần ma tộc chúng ta có thể khống chế toàn bộ nhân loại các ngươi ở đây trong ba năm này. Khè khè khè... Sau đó, khi đợt trao đổi người tiếp theo đến, chúng ta sẽ có thể bắt gọn tất cả trong một mẻ."

Những con người trước đó may mắn sống sót và những tà ma đang chiến đấu.

Khi Đằng lão và nhóm của ông ta đến nơi, họ mới nhận ra sự cấp bách của tình hình.

Hàng chục tà ma đã bao vây hơn chục đồng bào loài người còn sống sót ở trung tâm, xung quanh có ít nhất hàng trăm xác chết.

Khí tức của những đồng bào nhân loại đó khá hỗn loạn và nản lòng, dường như họ không thể duy trì được bao lâu nữa.

“Giết hết cho ta!!” Đằng lão tức giận, trong tay xuất hiện một chiếc bút ngọc màu xanh.

Hơn chục ký tự lớn của "giết" được sắp xếp thành một hàng, trấn áp qua đó.

Các đại nho giáo khác cũng đã nhanh chóng bay ra khỏi thuyền.

Mọi người đều thi triển phương thức trấn áp tà ma của riêng mình.

Hàng chục tà ma đang bao vây loài người sau khi vài tên bị giết đều hét lên thảm thiết và biến thành những bóng đen và từ trong doanh trại của loài người chạy trốn ra bên ngoài chiến trường ngoại ma.

"Hừm!! Chết tiệt, đã giết rất nhiều người của chúng ta như vậy."

"Thật làm ta tức chết mà, sao yêu ma lại đột nhiên trở nên mạnh như vậy?"

"Cũng may có Đằng lão đến, nếu không đã không thể cứu những người này nhanh như vậy."

Những nho gia vừa tới vô cùng tức giận, hiển nhiên là chưa được giết thoả thích.

Đằng lão không quan tâm đến những tà ma đang chạy trốn, đứng trước mặt hơn chục con người may mắn sống sót, cau mày hỏi.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao yêu ma lại đột nhiên bạo động?" Trong lòng Đằng lão vô cùng nghi ngờ.

Kể từ khi ông ta trấn thủ ở đây mới chỉ qua vài năm. Tại sao lại xuất hiện biến cố như vậy.

"Cẩn thận! Những con người này có vấn đề!" Một giọng nói đột nhiên vang lên ở mọi người bên tai.
Chương 200: Đừng phản kháng! !

Khi nghe thấy giọng nói này mọi người đều sửng sốt. Giọng nói vừa lạ vừa quen. Đó là Lâm Tiêu- tài năng Nho đạo.

Hắn nói gì cơ? Những người này có vấn đề ư?

Một trong những Nho gia muốn mở miệng hỏi nhưng vào lúc này, những người sống sót vừa được Đằng lão đột nhiên nở nụ cười quái dị.

Ngay sau đó, cơ thể họ loé lên huyết quang và có một luồng khí tức cuồng bạo phát ra.

Nổ bùm một tiếng.

Ngay khi những bóng người này vừa động, họ biến thành những đạo huyết ảnh và lao về phía các Nho gia Đại Can.

"Xì!!--"

"Phụ thể! Những người này nhất định là bị yêu ma phụ thể rồi!"

"Không ổn rồi, đây là một loại bí pháp huyết bạo nổ chỉ có yêu ma mới dùng, hắn có thể trong nháy mắt bộc phát ra lực lượng gấp mười lần, nhưng cái giá phải trả là sinh mạng của chính mình."

"Chết tiệt! Thật đáng ghét! Những tà ma này khống chế con người thi triển loại bí thuật này. Chỉ có con người mới chết, còn những yêu ma bọn họ sẽ chỉ bị thương nhẹ thôi."

Tuy Lâm Tiêu nhắc nhở rất kịp thời, nhưng vẫn chậm một bước.

Các nho gia Đại Can do dự một lúc. Vào thời khắc mấu chốt, thời gian ngắn ngủi như vậy, cũng đủ lấy đi tính mạng của một người.

Bùm bùm bùm! !

Một loạt âm thanh bùng nổ.

Các nho gia Đại Can đã bị những kẻ thi triển huyết bạo bí thuật đánh bay ra ngoài. Ba nho gia đã chết ngay tại chỗ, các nho gia còn lại cũng bị thương nặng và mất khả năng chiến đấu.

Duy chỉ có hai người là không bị ảnh hưởng. Một người là Đằng lão, khi những nhân lực huyết bạo lao về phía mình, theo bản năng ông ta vung ra vài đạo phòng ngự để ngăn cản.

Một người khác đương nhiên là Lâm Tiêu. Có hai trụ nhân lực huyết bạo lao về phía hắn. Còn hắn thì cứ đứng tại chỗ, không động đậy gì cả.

Chỉ cần vẫy tay một cái, ý cảnh chi lực đã được kích hoạt. Hai trụ nhân lực huyết bạo trong nháy mắt bị đánh bay mấy trăm mét, vỡ thành hai quả cầu huyết vụ.

Đằng lão sững sờ nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng có chút áy náy và tự trách.

Là lỗi của ông ta, ông ta đã không xác nhận kỹ tình hình của doanh trại con người mới dẫn đến tổn thất nghiêm trọng này.

Đó là ba đại nho. Phải mất rất nhiều thời gian và tinh lực để bồi dưỡng một đại nho. Chết một người đã là tổn thất lớn của Đại Can, huống hồ là chết ba người.

“Đa tạ tiểu hữu nhắc nhở, nếu không phải tiểu hữu sớm cảnh báo, lần này ngã xuống không phải chỉ là ba đại nho gia.” Đằng lão chân thành cảm tạ.

"Đằng lão nặng lời rồi, chúng ta hãy những người bị thương ra ngoài trước rồi hãy tính kế lâu dài." Lâm Tiêu nói.

“Được!” Đằng lão đáp lại.

Bởi vì cột nhân lực yêu ma huyết bạo vừa rồi cho nên các nho gia Đại Can không thể động đậy, hơn nữa còn bị phân tán ra tứ phía.

Ngay khi Lâm Tiêu chuẩn bị kéo một nho gia đã hôn mê thì có một cảm giác nguy hiểm bản năng từ tận đáy lòng dâng trào, lông trên người hắn lúc này đều dựng đứng cả lên.

Ngay sau đó, đôi mắt của Lâm Tiêu phát ra kim quang và nhìn xung quanh một lượt. Vô số chấm đỏ xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Đó, đó là... những chấm đỏ phát ra từ hàng trăm xác chết trên mặt đất.

Ánh mắt Lâm Tiêu nghiêm trọng, lập tức kêu to: "Không được! Đằng lão, những thi thể này là —— "

Không đợi hắn nói xong chuyện mất cảnh giác đã xảy ra bất ngờ. Những thi thể vốn đã chết đều lần lượt đứng dậy.

Từ trong cơ thể 'bọn họ' phát ra một luồng khí tức hung hãn, nhanh chóng lao về phía hai người bọn họ.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Bùm bùm bùm bùm bùm bùm! !

Vô số tiếng nổ truyền tới, từng đợt, từng trận, ùn ùn kéo đến, càn quét mọi thứ.

Lúc này, một yêu ma mắt đỏ thể hình cực lớn đang đứng ở phía xa trong hư không, quan sát tất cả.

"Chậc chậc chậc, lần này ta thu hoạch được một nho gia đại năng, không uổng công bản ma lãng phí bao nhiêu thi thể. Có điều, với miếng mồi này, nói không chừng có thể câu được cá lớn hơn!" Yêu ma mắt đỏ vui vẻ cười nói.

Khiến hắn ta cảm thấy hơi lạ chính là… Tại sao lại không thể nhìn rõ thực lực của thiếu niên loài người lại trà trộn vào những nho gia đó để vào đây?

Hơn nữa, thiếu niên đã hai lần tiên tiếp phát hiện ra sự sắp xếp của hắn ta.

Thật là kỳ lạ.

Thiếu niên loài người này là võ giả sao? Hay là nho gia?

Mặc kệ, cho dù thiếu niên này có là đại nho gia đi chăng nữa, cũng đã bị biển thi thể giết chết rồi.

Tuy nhiên, khi yêu ma mắt đỏ bay tới và huyết vụ từ từ tan đi.

Hắn ta chết lặng, bởi vì lúc này vẫn còn có một bóng người đứng ở trong huyết vụ, dùng ánh mắt chế giễu nhìn chằm chằm vào hắn.

Là thiếu niên đó! Thiếu niên hắn ta không thể nhìn thấu.

Chuyện, chuyện này……Tại sao hắn có thể không chết. Hắn không những không chết mà còn... không hề bị thương.

Ngược lại, hãy nhìn ông già nho gia đại năng đó, trong vụ nổ bất ngờ của biển thi thể vừa rồi, ông ta đã bị thương. Mặc dù không bị trọng thương nhưng khả năng chiến đấu chắc chắn đã giảm đi rất nhiều.

Yêu ma mắt đó chắc chắn sẽ không dám một chọi một với nho gia đang ở thời kỳ toàn thịnh.

Nhưng đối phó với một nho gia đại năng gần như bị trọng thương đúng là cơ hội trời cho.

"Ngươi, ngươi là ai?" Yêu mắt đỏ sợ hãi nhìn Lâm Tiêu, hỏi.

Người này có thể sống sót sau vụ nổ của biển thi thể vừa rồi chắc chắn không phải người đơn giản.

“Đoán xem!” Lâm Tiêu nhìn đối phương từ trên xuống dưới một lượt.

Hắn thực sự có một chút phấn khích. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con yêu ma thực sự, còn là một yêu ma vừa bước vào Sinh Tử cảnh.

Lúc này, trên người Đằng lão đầy vết bầm tím, đã cố gắng thở gấp một hơi và lao đến trước mặt Lâm Tiêu.

Ông ta nhìn chằm chằm vào yêu ma mắt đỏ đó. Yêu ma này thực sự quá xảo quyệt.

Nếu hai bên giao đấu trực diện, ông ta tự tin rằng mình sẽ giết chết đối phương trong vòng hai mươi hiệp. Nhưng đối phương đã chơi một chiêu thức quỷ quyệt như vậy, lại còn là chiêu thức liên hoàn.

Đây là điều ông ta hoàn toàn không dự liệu được.

Yêu ma mắt đỏ đã lợi dụng lòng tốt cứu người của ông ta.

Đó đều là những đại nho của một vương triều. Tổng cộng có mười tám đại nho cùng đến đây. Khi bắt đầu, họ mất ba người và mười lăm người trọng thương.

Nếu không kịp thời cứu chữa có thể sẽ tổn thất nhiều hơn cho nên mới xuất hiện cảnh tượng vừa rồi.

Nếu bình thường hoặc là trong các tình huống khác, Đằng lão sẽ không bất cẩn như vậy.

"Khụ khụ... Tiểu hữu... yêu ma này rất mạnh mẽ, không thể đánh bại, ngươi mau chạy... Ta sẽ dùng lực lượng cuối cùng ngăn cản hắn!" Đằng trưởng lão có chút yếu ớt và cực kỳ tức giận.

Lâm Tiêu sửng sốt, hắn không ngờ rằng điều đầu tiên mà Đằng lão này muốn làm là để hắn chạy trốn.

Ở trạng thái hiện tại của Đằng lão, đối phó với yêu ma mắt đỏ 99% mất hơn là được.

Đây là Nho đạo đại năng sao? !

Nếu chỉ là cường giả võ giả mới quen biết vài ngày, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này.

"Đằng lão, không sao đâu, ta nghĩ ta có thể." Lâm Tiêu cười nói.

"A!? Tiểu hữu, ngươi có thể gì cơ? ?" Đằng lão sửng sốt hỏi.

"Xử lý yêu ma này!" Lâm Tiêu đáp lại.

Nghe câu này, Đằng lão chết lặng.

Quái vật mắt đỏ ở phía đối diện cũng chết lặng.

Khẩu khí này! Thật là lớn!

"Đằng lão, để cho chắc chắn, tiếp theo ông đừng phản kháng." Lâm Tiêu bình tĩnh nói.

"Ừm, được, tiểu hữu, ngươi muốn làm gì...?" Đằng lão khó hiểu hỏi.

Lâm Tiêu không trả lời, hắn khua tay vung ra với một đạo thần vận huyền bí.

Xoạt! !

Ngay sau đó, Đằng lão biến mất không một dấu vết.

"Hả??? Nhân loại, ngươi làm cái gì vậy? Nho gia đại năng đó đâu!!!"

Yêu ma mắt đỏ hoàn toàn chết lặng.

Hắn ta đã rà soát nhiều lần và chắc chắn rằng Nho gia đại năng đã thực sự biến mất.

"Được rồi, tiếp theo, chính là xử lý ngươi." Lâm Tiêu lộ ra một nụ cười phấn khích.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn Cổ Chí Tôn
Vạn Cổ Chí Tôn
  • Thái Nhất Sinh Thủy
Chương 3822
(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom