Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: 16: Lẩu Uyên Ương
Dịch Sơ Ngữ giật mình, con ngươi khẽ động, tay cũng run lên.
Cô cho rằng mình nghe nhầm, cô hoàn toàn không có bạn trai, Tiêu Sở Ngôn làm sao lại đi đến kết luận này?
Một sợi chỉ kết nối các điểm trong não.
Những việc đã xảy ra được diễn lại từng cảnh một.
Ngày đó, Tiêu Sở Ngôn đột nhiên thay đổi cách giao tiếp với cô, giống như đốm lửa tích tụ lâu ngày bỗng bùng cháy thành ngọn lửa cuồng nộ.
Cô cùng Dư Huy ăn tối, Dư Huy tiễn cô về tới cửa.
Dư Huy vừa rời đi thì Tiêu Sở Ngôn về tới.
Chẳng lẽ vì anh nhìn hai người đi cùng mà hiểu lầm?
Vội muốn giải thích, Dịch Sơ Ngữ khoát tay: "Không phải, tôi cùng Dư Huy không có quan hệ như vậy."
Tiêu Sở Ngôn không nói gì.
Anh càng thờ ơ, Dịch Sơ Ngữ càng lo lắng.
Từ khi quen biết Dư Huy đến nay, Dịch Sơ Ngữ chưa từng nghĩ tới sẽ ở bên anh ta, từ trong đáy lòng cô chỉ coi anh như bạn bè, sau khi Tiêu Sở Ngôn xuất hiện, cảm giác này càng mãnh liệt hơn.
Mặc dù không biết Tiêu Sở Ngôn cảm thấy thế nào về cô, nhưng cô không muốn từ bỏ.
Dịch Sơ Ngữ dùng sức nắm lấy bàn, các khớp ngón tay trắng bệch.
"Không phải như vậy, đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là bạn, tôi không thích anh ấy."
Cô viết tiểu thuyết mấy năm nay, rất nhiều tình tiết và nhiều câu thoại đã được cô kể lại hàng nghìn lần, nhưng sau khi gặp Tiêu Sở Ngôn, ngay cả khả năng nói chuyện cơ bản nhất cũng coi như biến mất trong sương mù.
Người phục vụ mang các món ăn đặt lên bàn.
Tiêu Sở Ngôn cụp mắt giúp người phục vụ sắp xếp các món ăn.
Một âm thanh rất nhẹ và yếu ớt truyền đến.
Dịch Sơ Ngữ ngậm miệng, cắn chặt môi dưới, yên lặng ăn.
Đói lâu như vậy, hiện tại đã không còn cảm giác thèm ăn, chuyện này còn chưa được giải thích rõ ràng, Dịch Sơ Ngữ trở nên bất an vì sợ Tiêu Sở Ngôn không tin mà tiếp tục hiểu lầm cô.
Thức ăn bày đầy bàn nhưng Dịch Sơ Ngữ chỉ ngơ ngác nhìn hai tay anh bận rộn.
Như ý thức được Dịch Sơ Ngữ đang phân tâm, Tiêu Sở Ngôn để đũa xuống, nhẹ giọng nói: "Sao thế? Em muốn ăn luôn tay của tôi sao?"
Sao sếp Tiêu có thể thản nhiên nói ra câu này chứ, cô thầm nghĩ.
Dịch Sơ Ngữ thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói: "Không có."
"Vậy sao không ăn?"
"Ăn liền đây"
Không vội, hai người cứ từ từ ăn.
Thức ăn gần hết, Tiêu Sở Ngôn liền đổ hết đồ còn lại vào nồi.
Dịch Sơ Ngữ ngẩn người.
Vừa rồi Tiêu Sở Ngôn không ăn cay, đa số đều ăn bên nồi canh trong suốt.
Nhưng bây giờ toàn bộ mực đã được đổ vào nồi lẩu cay, như vậy anh sẽ không thể ăn được.
Dịch Sơ Ngữ ân cần nhắc nhở: "Mực đã đổ hết vào nồi lẩu cay rồi."
Tiêu Sở Ngôn mặt không chút thay đổi, tiếp tục làm việc của mình, khẽ trả lời: "Trượt tay."
Dịch Sơ Ngữ cười, thật sự một người như đội trưởng Tiêu sao có thể trượt tay được.
Dịch Sơ Ngữ gắp một lá rau diếp lên, sương mù bốc lên làm bàn tay cô khẽ động.
Những chiếc lá phủ dầu ớt vừa rơi xuống nồi canh trong, nước canh trắng trong như sữa lập tức loang dầu ớt.
Dịch Sơ Ngữ áy náy, khẽ thì thầm: "Tôi xin lỗi."
Tiêu Sở Ngôn không trách cô, chỉ giúp cô bỏ lại lá diếp vào nồi lẩu của.
Dịch Sơ Ngữ cắt mấy con mực đã chín ra, nhìn người đàn ông đối diện: "Mực chín rồi, anh..."
"Tôi không ăn đâu."
"Ồ." Dịch Sơ Ngữ lẩm bẩm.
Mực do một mình cô giải quyết, ăn rất ngon, Dịch Sơ Ngữ rất thích.
Sau khoảng nửa giờ, cuối cùng họ đã giải quyết xong bữa trưa.
Tiêu Sở Ngôn không nói gì.
Cô nghe Hà Khiêm nói rằng Tiêu Sở Ngôn ngày đêm làm việc để phá vụ án Trần Như Huyên, ban ngày đến hiện trường tìm manh mối, ban đêm đọc hồ sơ trong phòng làm việc.
Chẳng trách đã lâu cô không chạm mặt anh.
Áp lực của người làm đội trưởng quả thật không nhỏ.
Tiêu Sở Ngôn nắm chặt cốc nước trên bàn, ngẩng đầu uống cạn, yết hầu nhấp nhô.
Sau khi uống xong, anh đứng dậy.
Từ lúc gặp lại, Dịch Sơ Ngữ đã nợ Tiêu Sở Ngôn quá nhiều, không chỉ là một bữa cơm, bây giờ không trả thì không biết đến khi nào mới trả được.
Dịch Sơ Ngữ đột nhiên nói: "Tôi sẽ thanh toán hóa đơn."
Tiêu Sở Ngôn quay lưng về phía cô.
"Tôi có nói là tôi sẽ trả tiền sao?"
Dịch Sơ Ngữ ậm ừ một tiếng, thầm mắng chính mình ngu ngốc, tự nhiên lại làm lớn chuyện.
Tiêu Sở Ngôn đi về hướng nhà vệ sinh.
Trong lúc chờ anh, Dịch Sơ Ngữ chán nản nhìn chằm chằm nồi lẩu.
Nồi nước lèo trong veo đã bị "nhiễm" dầu ớt, trở nên vẩn đục, bên trên nổi váng dầu đỏ.
Một lúc sau, Tiêu Sở Ngôn trở lại.
Anh không quay trở lại chỗ ngồi của mình, chỉ nói: "Đi thôi"
Dịch Sơ Ngữ thu dọn đồ đạc rồi đi theo anh ra ngoài, đi qua quầy thu ngân.
"Chờ một chút, để tôi thanh toán hóa đơn."
Anh dừng lại, nhưng không nói gì.
Dịch Sơ Ngữ chống tay lên bàn đá cẩm thạch, nói với cô thu ngân xinh đẹp trước mặt: "Xin chào, tôi muốn thanh toán bàn số 10."
Nhân viên thu ngân gõ hai lần vào bàn phím, quét máy tính, nở một nụ cười chuyên nghiệp, giọng nói ngọt ngào: "Cô ơi, bàn 10 đã thanh toán tiền rồi."
Cô liếc nhìn Tiêu Sở Ngôn bên cạnh Dịch Sơ Ngữ, nói: "Anh này mới vừa trả tiền."
Dịch Sơ Ngữ nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm không, khẽ mở miệng nhìn, hít một hơi, bộ não chậm chạp hoạt động.
Ngay sau đó, Dịch Sơ Ngữ quay đầu nhìn người đàn ông im lặng bên cạnh, hỏi: "Anh trả tiền rồi à?"
Tiêu Sở Ngôn chỉ nói: "Đi thôi."
Dịch Sơ Ngữ cứng họng, vừa rồi ai nói sẽ không thanh toán tiền vậy?
Người đàn ông này nói dối không chớp mắt mà.
Bước ra khỏi quán, một cơn gió oi bức thổi tới, phả thẳng vào mặt, mang theo tiết trời oi bức của ngày chớm thu.
Dịch Sơ Ngữ đi phía sau.
Mỗi khi nhìn bóng lưng của anh, Dịch Sơ Ngữ đều có cảm giác an tâm, nhàn nhã như gió chiều, lười biếng mà bình yên.
Tiêu Sở Ngôn đột nhiên dừng lại, đút hai tay vào túi quần, nói với cô: "Em trở về đi."
Biết rõ bọn họ làm cảnh sát hình sự sẽ bận rộn, nếu là một vụ án khó có thể còn không có thời gian ăn cơm, lúc này có thể cùng Tiêu Sở Ngôn dùng bữa trưa, cô đã rất hài lòng.
Dưới bóng dáng cao lớn của anh, Dịch Sơ Ngữ gật đầu.
Thay vì cùng anh đi về hướng đồn cảnh sát, cô đi bộ đến trạm xe buýt ở phía bên kia.
Đi vài bước, Dịch Sơ Ngữ quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn vẫn đứng ở nơi đó, nhìn theo bóng cô đang đi tới trạm xe bus.
Trong lòng cô bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường.
Cô mím môi cười xấu hổ: "Em tự bảo vệ mình được mà."
Niềm vui được nhìn thấy người mình thích ngay khi vừa quay đầu là không thể diễn tả được.
Dịch Sơ Ngữ rất vui.
Nghe được lời nói của cô, Tiêu Sở Ngôn như nghe được điều gì đó buồn cười, khóe miệng giật giật, ý cười không lộ, nhưng đôi mắt lại có vẻ như đang rất hài lòng.
Sau khi Dịch Sơ Ngữ nói xong, cũng cảm thấy không có gì để nói nữa, liền vẫy tay với anh rồi mới quay trở lại con đường dẫn đến bến xe.
Khi về đến nhà, Dịch Sơ Ngữ vẫn đang trong giai đoạn hưng phấn.
Thì ra Tiêu Sở Ngôn không phải không quan tâm cô, ngược lại còn quan tâm cô hơn cô tưởng, nếu không, tại sao anh lại không vui khi thấy cô đi cùng Dư Huy.
Điều đó có nghĩa là việc theo đuổi Tiêu Sở Ngôn của cô có hy vọng.
Dịch Sơ Ngữ cao hứng, cảm thấy lời mẹ cô nói rất đúng.
Quá khứ đã là quá khứ, không thể cứu vãn, chúng ta đều nên bắt đầu lại.
Sau khi đưa ra quyết định này, Dịch Sơ Ngữ lấy điện thoại di động ra, dự định xem kỹ cách theo đuổi nam thần như thế nào.
Mặc dù cô đã viết nhiều tiểu thuyết, nhưng tốt hơn vẫn nên học hỏi kinh nghiệm của cư dân mạng.
Rốt cuộc, cô cũng chỉ là con cọp giấy, giỏi lý thuyết nhưng kém thực hành.
Sau khi cô nhập tiêu đề làm thế nào để theo đuổi nam thần, một loạt các câu trả lời được đưa ra.
[Đương nhiên là dùng sắc đẹp.
Tôi không tin nam thần nhìn không thấu.】
【Tự mình ăn mặc đẹp, nam thần còn không bị dao động sao?】
【Làm một bàn đồ ăn ngon, chiếm được bao tử của anh ta, trái tim của anh ta tự nhiên sẽ thuận theo.】
...
Kéo xuống dưới, Dịch Sơ Ngữ có vẻ không hài lòng với những câu trả lời này, cô là một otaku không biết nấu ăn, huống chi là ăn diện trang điểm.
Dịch Sơ Ngữ liền đổi tiêu đề tìm kiếm:
"Tác giả văn học mạng, một trạch nữ chính hiệu, làm cách nào theo đuổi nam thần?"
Tình cờ có một bài đăng rất giống với tiêu đề do Dịch Sơ Ngữ gõ.
Bấm vào để xem.
Bình luận có nhiều lượt thích nhất là 【Đàn ông sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ viết lách của tôi.】
Còn câu thứ hai là 【Chị đại hỏi câu này làm gì? Một ngày viết một vạn chữ không tốt hơn sao?】
Cuối cùng, việc tìm kiếm của Dịch Sơ Ngữ không có kết quả, chỉ có thể dựa vào cảm xúc của chính mình.
Dịch Sơ Ngữ trở về phòng, tìm sách của các bạn học, lật xem một lượt, cuối cùng nhìn thấy trang của Tiêu Sở Ngôn ở cuối sách.
Nếu đã muốn theo đuổi người ta thì phải tìm hiểu rõ về đối phương.
Tiêu Sở Ngôn, nam, ngày sinh 23 tháng 8 năm 1992...
Cô đoán đúng, Tiêu Sở Ngôn chính là cung Xử Nữ..
Cô cho rằng mình nghe nhầm, cô hoàn toàn không có bạn trai, Tiêu Sở Ngôn làm sao lại đi đến kết luận này?
Một sợi chỉ kết nối các điểm trong não.
Những việc đã xảy ra được diễn lại từng cảnh một.
Ngày đó, Tiêu Sở Ngôn đột nhiên thay đổi cách giao tiếp với cô, giống như đốm lửa tích tụ lâu ngày bỗng bùng cháy thành ngọn lửa cuồng nộ.
Cô cùng Dư Huy ăn tối, Dư Huy tiễn cô về tới cửa.
Dư Huy vừa rời đi thì Tiêu Sở Ngôn về tới.
Chẳng lẽ vì anh nhìn hai người đi cùng mà hiểu lầm?
Vội muốn giải thích, Dịch Sơ Ngữ khoát tay: "Không phải, tôi cùng Dư Huy không có quan hệ như vậy."
Tiêu Sở Ngôn không nói gì.
Anh càng thờ ơ, Dịch Sơ Ngữ càng lo lắng.
Từ khi quen biết Dư Huy đến nay, Dịch Sơ Ngữ chưa từng nghĩ tới sẽ ở bên anh ta, từ trong đáy lòng cô chỉ coi anh như bạn bè, sau khi Tiêu Sở Ngôn xuất hiện, cảm giác này càng mãnh liệt hơn.
Mặc dù không biết Tiêu Sở Ngôn cảm thấy thế nào về cô, nhưng cô không muốn từ bỏ.
Dịch Sơ Ngữ dùng sức nắm lấy bàn, các khớp ngón tay trắng bệch.
"Không phải như vậy, đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là bạn, tôi không thích anh ấy."
Cô viết tiểu thuyết mấy năm nay, rất nhiều tình tiết và nhiều câu thoại đã được cô kể lại hàng nghìn lần, nhưng sau khi gặp Tiêu Sở Ngôn, ngay cả khả năng nói chuyện cơ bản nhất cũng coi như biến mất trong sương mù.
Người phục vụ mang các món ăn đặt lên bàn.
Tiêu Sở Ngôn cụp mắt giúp người phục vụ sắp xếp các món ăn.
Một âm thanh rất nhẹ và yếu ớt truyền đến.
Dịch Sơ Ngữ ngậm miệng, cắn chặt môi dưới, yên lặng ăn.
Đói lâu như vậy, hiện tại đã không còn cảm giác thèm ăn, chuyện này còn chưa được giải thích rõ ràng, Dịch Sơ Ngữ trở nên bất an vì sợ Tiêu Sở Ngôn không tin mà tiếp tục hiểu lầm cô.
Thức ăn bày đầy bàn nhưng Dịch Sơ Ngữ chỉ ngơ ngác nhìn hai tay anh bận rộn.
Như ý thức được Dịch Sơ Ngữ đang phân tâm, Tiêu Sở Ngôn để đũa xuống, nhẹ giọng nói: "Sao thế? Em muốn ăn luôn tay của tôi sao?"
Sao sếp Tiêu có thể thản nhiên nói ra câu này chứ, cô thầm nghĩ.
Dịch Sơ Ngữ thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói: "Không có."
"Vậy sao không ăn?"
"Ăn liền đây"
Không vội, hai người cứ từ từ ăn.
Thức ăn gần hết, Tiêu Sở Ngôn liền đổ hết đồ còn lại vào nồi.
Dịch Sơ Ngữ ngẩn người.
Vừa rồi Tiêu Sở Ngôn không ăn cay, đa số đều ăn bên nồi canh trong suốt.
Nhưng bây giờ toàn bộ mực đã được đổ vào nồi lẩu cay, như vậy anh sẽ không thể ăn được.
Dịch Sơ Ngữ ân cần nhắc nhở: "Mực đã đổ hết vào nồi lẩu cay rồi."
Tiêu Sở Ngôn mặt không chút thay đổi, tiếp tục làm việc của mình, khẽ trả lời: "Trượt tay."
Dịch Sơ Ngữ cười, thật sự một người như đội trưởng Tiêu sao có thể trượt tay được.
Dịch Sơ Ngữ gắp một lá rau diếp lên, sương mù bốc lên làm bàn tay cô khẽ động.
Những chiếc lá phủ dầu ớt vừa rơi xuống nồi canh trong, nước canh trắng trong như sữa lập tức loang dầu ớt.
Dịch Sơ Ngữ áy náy, khẽ thì thầm: "Tôi xin lỗi."
Tiêu Sở Ngôn không trách cô, chỉ giúp cô bỏ lại lá diếp vào nồi lẩu của.
Dịch Sơ Ngữ cắt mấy con mực đã chín ra, nhìn người đàn ông đối diện: "Mực chín rồi, anh..."
"Tôi không ăn đâu."
"Ồ." Dịch Sơ Ngữ lẩm bẩm.
Mực do một mình cô giải quyết, ăn rất ngon, Dịch Sơ Ngữ rất thích.
Sau khoảng nửa giờ, cuối cùng họ đã giải quyết xong bữa trưa.
Tiêu Sở Ngôn không nói gì.
Cô nghe Hà Khiêm nói rằng Tiêu Sở Ngôn ngày đêm làm việc để phá vụ án Trần Như Huyên, ban ngày đến hiện trường tìm manh mối, ban đêm đọc hồ sơ trong phòng làm việc.
Chẳng trách đã lâu cô không chạm mặt anh.
Áp lực của người làm đội trưởng quả thật không nhỏ.
Tiêu Sở Ngôn nắm chặt cốc nước trên bàn, ngẩng đầu uống cạn, yết hầu nhấp nhô.
Sau khi uống xong, anh đứng dậy.
Từ lúc gặp lại, Dịch Sơ Ngữ đã nợ Tiêu Sở Ngôn quá nhiều, không chỉ là một bữa cơm, bây giờ không trả thì không biết đến khi nào mới trả được.
Dịch Sơ Ngữ đột nhiên nói: "Tôi sẽ thanh toán hóa đơn."
Tiêu Sở Ngôn quay lưng về phía cô.
"Tôi có nói là tôi sẽ trả tiền sao?"
Dịch Sơ Ngữ ậm ừ một tiếng, thầm mắng chính mình ngu ngốc, tự nhiên lại làm lớn chuyện.
Tiêu Sở Ngôn đi về hướng nhà vệ sinh.
Trong lúc chờ anh, Dịch Sơ Ngữ chán nản nhìn chằm chằm nồi lẩu.
Nồi nước lèo trong veo đã bị "nhiễm" dầu ớt, trở nên vẩn đục, bên trên nổi váng dầu đỏ.
Một lúc sau, Tiêu Sở Ngôn trở lại.
Anh không quay trở lại chỗ ngồi của mình, chỉ nói: "Đi thôi"
Dịch Sơ Ngữ thu dọn đồ đạc rồi đi theo anh ra ngoài, đi qua quầy thu ngân.
"Chờ một chút, để tôi thanh toán hóa đơn."
Anh dừng lại, nhưng không nói gì.
Dịch Sơ Ngữ chống tay lên bàn đá cẩm thạch, nói với cô thu ngân xinh đẹp trước mặt: "Xin chào, tôi muốn thanh toán bàn số 10."
Nhân viên thu ngân gõ hai lần vào bàn phím, quét máy tính, nở một nụ cười chuyên nghiệp, giọng nói ngọt ngào: "Cô ơi, bàn 10 đã thanh toán tiền rồi."
Cô liếc nhìn Tiêu Sở Ngôn bên cạnh Dịch Sơ Ngữ, nói: "Anh này mới vừa trả tiền."
Dịch Sơ Ngữ nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm không, khẽ mở miệng nhìn, hít một hơi, bộ não chậm chạp hoạt động.
Ngay sau đó, Dịch Sơ Ngữ quay đầu nhìn người đàn ông im lặng bên cạnh, hỏi: "Anh trả tiền rồi à?"
Tiêu Sở Ngôn chỉ nói: "Đi thôi."
Dịch Sơ Ngữ cứng họng, vừa rồi ai nói sẽ không thanh toán tiền vậy?
Người đàn ông này nói dối không chớp mắt mà.
Bước ra khỏi quán, một cơn gió oi bức thổi tới, phả thẳng vào mặt, mang theo tiết trời oi bức của ngày chớm thu.
Dịch Sơ Ngữ đi phía sau.
Mỗi khi nhìn bóng lưng của anh, Dịch Sơ Ngữ đều có cảm giác an tâm, nhàn nhã như gió chiều, lười biếng mà bình yên.
Tiêu Sở Ngôn đột nhiên dừng lại, đút hai tay vào túi quần, nói với cô: "Em trở về đi."
Biết rõ bọn họ làm cảnh sát hình sự sẽ bận rộn, nếu là một vụ án khó có thể còn không có thời gian ăn cơm, lúc này có thể cùng Tiêu Sở Ngôn dùng bữa trưa, cô đã rất hài lòng.
Dưới bóng dáng cao lớn của anh, Dịch Sơ Ngữ gật đầu.
Thay vì cùng anh đi về hướng đồn cảnh sát, cô đi bộ đến trạm xe buýt ở phía bên kia.
Đi vài bước, Dịch Sơ Ngữ quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn vẫn đứng ở nơi đó, nhìn theo bóng cô đang đi tới trạm xe bus.
Trong lòng cô bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường.
Cô mím môi cười xấu hổ: "Em tự bảo vệ mình được mà."
Niềm vui được nhìn thấy người mình thích ngay khi vừa quay đầu là không thể diễn tả được.
Dịch Sơ Ngữ rất vui.
Nghe được lời nói của cô, Tiêu Sở Ngôn như nghe được điều gì đó buồn cười, khóe miệng giật giật, ý cười không lộ, nhưng đôi mắt lại có vẻ như đang rất hài lòng.
Sau khi Dịch Sơ Ngữ nói xong, cũng cảm thấy không có gì để nói nữa, liền vẫy tay với anh rồi mới quay trở lại con đường dẫn đến bến xe.
Khi về đến nhà, Dịch Sơ Ngữ vẫn đang trong giai đoạn hưng phấn.
Thì ra Tiêu Sở Ngôn không phải không quan tâm cô, ngược lại còn quan tâm cô hơn cô tưởng, nếu không, tại sao anh lại không vui khi thấy cô đi cùng Dư Huy.
Điều đó có nghĩa là việc theo đuổi Tiêu Sở Ngôn của cô có hy vọng.
Dịch Sơ Ngữ cao hứng, cảm thấy lời mẹ cô nói rất đúng.
Quá khứ đã là quá khứ, không thể cứu vãn, chúng ta đều nên bắt đầu lại.
Sau khi đưa ra quyết định này, Dịch Sơ Ngữ lấy điện thoại di động ra, dự định xem kỹ cách theo đuổi nam thần như thế nào.
Mặc dù cô đã viết nhiều tiểu thuyết, nhưng tốt hơn vẫn nên học hỏi kinh nghiệm của cư dân mạng.
Rốt cuộc, cô cũng chỉ là con cọp giấy, giỏi lý thuyết nhưng kém thực hành.
Sau khi cô nhập tiêu đề làm thế nào để theo đuổi nam thần, một loạt các câu trả lời được đưa ra.
[Đương nhiên là dùng sắc đẹp.
Tôi không tin nam thần nhìn không thấu.】
【Tự mình ăn mặc đẹp, nam thần còn không bị dao động sao?】
【Làm một bàn đồ ăn ngon, chiếm được bao tử của anh ta, trái tim của anh ta tự nhiên sẽ thuận theo.】
...
Kéo xuống dưới, Dịch Sơ Ngữ có vẻ không hài lòng với những câu trả lời này, cô là một otaku không biết nấu ăn, huống chi là ăn diện trang điểm.
Dịch Sơ Ngữ liền đổi tiêu đề tìm kiếm:
"Tác giả văn học mạng, một trạch nữ chính hiệu, làm cách nào theo đuổi nam thần?"
Tình cờ có một bài đăng rất giống với tiêu đề do Dịch Sơ Ngữ gõ.
Bấm vào để xem.
Bình luận có nhiều lượt thích nhất là 【Đàn ông sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ viết lách của tôi.】
Còn câu thứ hai là 【Chị đại hỏi câu này làm gì? Một ngày viết một vạn chữ không tốt hơn sao?】
Cuối cùng, việc tìm kiếm của Dịch Sơ Ngữ không có kết quả, chỉ có thể dựa vào cảm xúc của chính mình.
Dịch Sơ Ngữ trở về phòng, tìm sách của các bạn học, lật xem một lượt, cuối cùng nhìn thấy trang của Tiêu Sở Ngôn ở cuối sách.
Nếu đã muốn theo đuổi người ta thì phải tìm hiểu rõ về đối phương.
Tiêu Sở Ngôn, nam, ngày sinh 23 tháng 8 năm 1992...
Cô đoán đúng, Tiêu Sở Ngôn chính là cung Xử Nữ..
Bình luận facebook