-
Chương 22
Vì Hoàng đế Đại Phù băng hà nên toàn bộ quân Phù từ các vùng biên giới và thành chiến của Đại Mạc đều tự động rút lui đình chiến một năm, cho nên Tết Nguyên Đán năm nay không còn khói lửa nữa.
Đêm giao thừa, ta phụ Tiết Thống dán giấy đỏ câu đối treo lồng đèn trước cửa, Tiểu Kỳ nấu canh cá sông với bánh Kim Nguyên Bảo. Ta ăn tận hai bát cơm to, thêm cái bánh, uống chén trà, no căng cả bụng đến nỗi không đứng dậy được chỉ có thể ngồi tựa vào bàn tròn đặt cạnh cửa sổ.
Bên ngoài không một mảnh trăng nhưng sáng rực ánh đèn lồng, từ không gian yên tĩnh này có thể nghe thấy rõ mồn một tiếng pháo nổ đùng đùng trên đường phố. Không khí có chút lạ lẫm, ta nhớ mình từng đón Tết ở nhà với Bàng thúc và cha, sau đó thì chạy đến Tuyên thành làm lính, rồi lại phải trốn sang Đại Phù. Cứ tưởng đoạn thời gian vừa rồi vất vả trở về Đại Mạc là lại có thể cùng Bàng thúc ăn cơm tất niên, vậy mà cuối cùng lại trôi dạt đến đây. Bây giờ nhìn lại mới phát hiện, hóa ra năm năm qua ta đã đi nhiều nơi như vậy. Mới lúc trước còn nghĩ cha mất rồi ta sống để làm gì nữa, quãng thời gian đó cảm tưởng như khó khăn nhất trong đời thế nhưng vẫn vượt qua được.
Tại thời điểm này, khi trước mắt là pháo sáng lòe mắt, bản thân không tin nổi mọi thứ cứ như chuyện trà dư tửu hậu vậy, nói qua là qua hết.
Có một quãng thời gian lúc còn ở tại Nham thành, bệnh đau đầu cứ giày vò ta mãi, đến nỗi mấy ngày liền không ngủ được. Một đêm ngồi dựa vào chân thành chờ thay ca trực, bầu trời cũng không trăng sao giống như đêm nay, chỉ khác là lúc đó xung quanh chẳng có lấy một tiếng động. Lạ lùng thay ta không nghe thấy tiếng tim mình đập nữa, thảng thốt đưa tay lên áp vào lồng ngực, hồi lâu sau mới thở phào bỏ tay xuống. Có chút cảm xúc lẫn lộn, một nửa nhẹ nhõm vì mình vẫn còn sống, một nửa lại thất vọng vì tại sao mình lại còn sống.
Trong đầu bỗng nhớ lại bầu trời hạ trong xanh năm Lập Nguyên thứ mười, ta ngồi trong Đông Cung cùng với Tiểu Giảo, một giọng nói quen thuộc vang vọng khắp tiền điện:
"... Phàm vi đại quan nhân,
Niên lộc đa cao sùng.
Quyền trọng trì nan cửu,
Vị cao thế dị cùng.
Kiêu giả vật chi doanh,
Lão giả số chi chung..."
(Hung trạch - Bạch Cư Dị)
(Dịch nghĩa - Bản dịch của Hoàng Tạo:
...Phàm đã làm quan to đến thế,
Thâm niên bổng lộc đã cao dày.
Quyền cao khó giữ được bền lâu,
Chức trọng dễ rơi cõi khốn sầu.
Kiểu ngạo bởi thừa dư vật chất,
Người già thì chết, lạ lùng đâu...)
Tuy nhiên ta có cố thế nào cũng không nhìn rõ được khuôn mặt của người đó, chỉ biết rằng chất giọng trầm ấm dễ nghe ấy khiến trái tim ta dịu mát như mảnh đất khô cằn được tưới nước.
Vẫn là người đó, vẫn là hơi thở đó, nhưng có lẽ từ trong tiềm thức ta đã quên đi hắn cho nên mới không thể nhớ nỗi đường nét gương mặt kia.
Có lẽ hắn đã đúng, ta đã bước đi những bước đường sai trái cho nên bây giờ mới vùng vẫy không thôi, nhưng khó chịu là ta lại không rõ bản thân rốt cuộc đã sai từ khi nào. Muốn tìm một người nào đó để đối chất cho rõ, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ còn mỗi một người, người đó lại không hề thanh minh gì cả cho nên vô thức đổ hết mọi tội lỗi lên đầu hắn.
Đôi khi ta cũng cảm thấy ăn năn, cũng hoài nghi không biết có phải ta đã hiểu lầm hắn nhưng không dám hỏi vì sợ bản thân đã sai.
Thật nực cười, từ khi nào mà ta trở nên hèn mọn như thế này, trước giờ chẳng phải vẫn luôn là một Diệp Hạ Vũ dám làm dám chịu hay sao. Thời gian thật quyền năng, thế mà cũng bào mòn ta trở thành loại người mà ta ghét nhất: ăn ốc bắt người đổ vỏ.
"Cô nương cười gì vậy ạ?"
Ta ngẩng đầu lên thì thấy Tiểu Kỳ đang đứng cạnh hai mắt tròn xoe nhìn ta thắc mắc.
"...Không có gì, chỉ là đang nhớ lại Giao thừa mấy năm trước cùng cha ta ra ngoài phố xem đèn lồng, rất vui. Tiểu Kỳ này, em có muốn cùng ta đi dạo không, dù sao ăn no thế này cũng không ngủ ngay được."
Tiểu Kỳ vâng dạ, nhanh nhẹn vào phòng lấy áo khoác cho ta rồi sóng bước ra khỏi cửa. Hai chúng ta chỉ đi loanh quanh nhìn này ngắm nọ không có chủ đích. Cuối giờ Dậu trời ngày càng đen đặc, trên phố người cũng thưa dần, dù trời đã vào xuân nhưng vẫn còn rất khô lạnh không giống đế đô lúc nào cũng có mưa phùn ẩm ướt. Ta lướt qua bao đường lớn ngõ nhỏ, nhà cửa tường ngói xiết bao nhưng lại không thể tìm thấy một màu sắc nào của hoa đào, cảm giác trong lòng trống trải khó nói nên lời.
"Tiểu Kỳ, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi? Để ta đoán nhé! Mười lăm?" Ta nhìn Tiểu Kỳ mặc váy hồng tóc bối nửa. Không cầu kỳ không sặc sỡ nhưng không thể che đậy được nét tươi tắn của tuổi trẻ. Đó là vẻ đẹp mà không phải ai cũng giữ lại được từ bàn tay của thời gian.
"Vâng, tiểu thư. Tháng năm nay em vừa tròn mười lăm ạ."
"Xem này, còn trẻ như vậy sao không mặc áo quần đẹp một chút, ra chợ mua ít son phấn trang điểm thêm đi chứ. Hay là Triệu đại phu trả tiền công thấp cho em? Để ta nói lão tăng tiền công lên, lão bán buôn tốt thế mà keo kiệt thật. Dù sao tiền chữa "tâm bệnh" của ta là Tiểu Giảo trả, lão tiếc gì chứ!" Ta chống nạnh cạnh một quầy hàng bán đồ trang điểm. Đứng một lúc mới ngẩn người ra, phát hiện bản thân tới ngần này tuổi hình như cũng chưa từng dùng những thứ màu mè này, làm sao mà chọn cho Tiểu Kỳ bây giờ.
Tiểu Kỳ đứng bẽn lẽn một bên không nói được lời nào, hai má ửng hồng trông rất đáng yêu.
"Tiểu thư, vậy còn người. Sao người không hề dùng lại nói em chứ?"
Ta phì cười xua tay: "Ta há, thôi đi, năm nay đã hơn hai mươi rồi còn tô tô trét trét mấy thứ này lên mặt cho ai xem! Tiểu Giảo mà thấy thì sẽ cười vào mũi ta luôn đấy."
Tiểu Kỳ ngạc nhiên tròn mắt nhìn ta, thì ra là không tin ta năm nay đã "già" như vậy rồi: "Vậy tiểu thư đã có ý trung nhân chưa, chẳng lẽ ngài ấy không muốn tiểu thư trang điểm sao ạ?"
Ta cầm một hộp sứ tròn có vẽ hình hoa sơn trà, bên trong chứa bột phấn màu trắng hồng, người bán hàng nói đây là phấn mặt, hình như còn giới thiệu gần đây cô nương nào cũng mua loại này, hàng bán rất chạy.
"Làm gì có nam nhân nào không muốn nhìn nữ nhi trang điểm chứ, trừ phi kẻ đó bị mù." Ta lắc đầu đặt hộp phấn về lại chỗ cũ. Mùi nồng quá. "Năm ta mười tám tuổi, cũng từng thích một người nhưng chàng ấy... đã qua đời rồi..."
Tiểu Kỳ nhìn ta thương cảm, đôi mắt trong veo như tâm gương phản chiếu lại những ký ức đẹp đẽ mà ta cất giữ bấy lâu.
"Chàng ấy có cái tên rất thanh nhã, chàng ấy thường mặc áo dài màu lam, chàng ấy thích nhất là làm mặt lạnh với ta, nhưng tay chàng ấy rất ấm, ta còn nhớ lòng bàn tay của chàng ấy có một nốt ruồi son nhỏ. Chàng ấy đã hứa sẽ dẫn ta đi ngắm cảnh hoa đào nở giữa mưa hạ. Rất hoang đường đúng không nhưng ta tin chàng ấy có thể làm được. Thế nhưng ta còn chưa đợi được thì chàng ấy đã ra đi cho nên ta không muốn tìm một người nào khác để thay thế cả, hơn nữa cũng chẳng thể tìm được ai như chàng ấy."
Ta chưa từng nuối tiếc vì ngày đó gặp gỡ, cũng chưa từng muốn quên đi những điều này. Bởi vì cho tới cùng thế gian này cũng chỉ có một Đường Nhất Bạch giản đơn mà rực rỡ không phải như thế, nhớ lại sẽ bất giác cười rất tươi.
Tiểu Kỳ rưng rưng muốn khóc, yếu ớt gọi ta nhưng lại không nói lời nào chỉ nắm lấy tay ta: "Tiểu thư..."
"Không có gì, không có gì. Ta còn chưa khóc, em khóc gì chứ. Ta nói cho em biết, ta mà gả đi rồi thì Tiểu Giảo sẽ ốm đi vài lạng mỡ mất, tên nhóc đó lại chẳng khóc lóc đòi ăn cơm ta đút tới già đấy thôi."
Tiểu Kỳ lau nước mắt, nhìn ta: "Tiểu thư, Tiểu Giảo đó là ai mà sao em thấy tiểu thư cứ nhắc mãi vậy?"
"Tiểu Giảo ấy à, mặt mũi cũng khôi ngô, trưởng thành thì chăm chỉ hơn ngày xưa nhiều. Nhắc mới nhớ, sinh thần nó cũng vào tháng năm đấy. Quán Lễ cũng làm rồi, ta đang buồn lòng vì không tìm được cô nương nhà nào cho nó, giờ thì hay rồi, Tiểu Kỳ em chính là xuất hiện cực kỳ đúng lúc đấy."
Đợi đến lúc ta về kinh mang theo Tiểu Kỳ, tên nhóc kia nhất định sẽ vừa mắt không thôi. Giả dụ như nếu nó không thích thì cũng có thể tìm người khác, mấy tháng nay Tiểu Kỳ chăm sóc ta tốt như vậy, nhất định không thể để em ấy thiệt thòi được.
Qua một khoảng thời gian nữa là đã đến Tiết Thanh Minh, ta và Tiết Thống quyết định đến thăm mộ của Nam Điền và Tú Ly. Thật ra lúc mới đến Thiệu quận, khi bệnh của ta đã thuyên giảm bớt, hai chúng ta có đến thăm mộ một lần.
"Đã lâu như vậy rồi, chắc là cỏ mọc nhiều lắm, không biết mưa gió có làm hư hại gì hay không nữa."
Đôi khi nghĩ lại, ta vẫn không thể tin nổi ngày đó ba người cùng đi vậy mà bây giờ chỉ còn lại mình ta đứng đây, còn hai người bọn họ mộ đã xanh cỏ.
Tiết Thống phụ giúp dọn dẹp cỏ dại và cành cây khô xung quanh, ta đặt một ít trái cây tươi và hai bó cúc cạnh tấm bia gỗ. Hai phần mộ này là do một người quen của Tiết Thống lập giúp vì lúc ta đi chẳng còn thời gian để làm, cả hai đều không quá cầu kỳ nhưng đầy đủ những thứ cần thiết, ngay cả hai tấm bia cũng khắc chữ khá đẹp. Có lần ta hỏi hắn xem ai đã làm vì muốn đi cảm tạ nhưng hắn chỉ trả lời qua loa là một người quen giờ đã rời đi khỏi Thiệu quận nên ta cũng không để ý đến nữa.
"Lão Hoàng đế Đại Phù đã chết rồi, Uy vương gia đã hoàn toàn mất đi chỗ dựa. Hắn bây giờ chỉ còn cái vỏ đẹp đẽ còn bên trong hoàn toàn không có quyền lực, sống không bằng chết. Người của chúng ta ngày đêm trông chừng hắn khiến hắn không thể liên lạc được với ai cả, Vu Thuần Hy cũng bỏ mặc thứ vô dụng đó. Tú Ly, Nam Điền, vậy là ta đã báo thù cho các ngươi được rồi nhưng vì sao ta lại không hề vui vẻ như đã tưởng."
Ta ngẩng mặt lên nhìn tán cây rậm rạp đan xen lẫn nhau che cả mảng trời trên cao, tựa như đang nhìn vào tương lai của chính bản thân vậy. Ta biết mình nên làm gì và sẽ làm gì, biết kết quả của việc làm đó sẽ ảnh hưởng đến những ai nhưng lại nhìn không thấu rốt cuộc ta sau này sẽ ra sao. Liệu sẽ là màu trời xanh trong hay chỉ là mây đen giăng đầy.
Im lặng thật lâu. Giải phóng mọi giác quan trên cơ thể. Nghe tiếng rì rào của gió luồn nhẹ qua từng ngóc ngách. Mặt trời cố gắng len qua kẽ lá chỉ để chiếu rọi những tia nắng ít ỏi nhưng đủ làm lòng người say và tay người ấm.
"Tú Ly nói ta hay ngồi ngẩn người, nàng ấy gọi mãi mà không nghe, nàng ấy hỏi ta đang nghĩ gì thì ta lại không trả lời được. Không phải vì không muốn nói mà là vì lòng hoang hoải quá, nào có nghĩ gì đâu. Những lần bệnh đau đầu của ta phát tác, chỉ có một mình nàng ấy bên cạnh nhìn thấy bộ dạng đáng sợ đó của ta mà không hề chê bai lấy một lời. Nam Điền từng vì hoàn thành nhiệm vụ ta giao mà bị chém một nhát kéo dài hết cả phần ngực, đại phu nói chỉ sâu một chút nữa thôi là sẽ chạm đến tim. Lúc đó cứ tưởng là không qua khỏi, vậy mà hắn lại nói nhất định phải sống để bảo vệ ta. Nhiều chuyện như vậy, lục đi lục lại thế nhưng không tìm ra nổi một chuyện ta đã làm cho hai người đấy. Cũng giống như cha, như Bàng Dũng, như Tô Mộc, ai đi qua đời cũng phải nếm trải sự vô tâm của ta cho nên mới lần lượt chịu không nổi nữa mà bỏ đi. Ta từng cho rằng người sống vì mình mới là đạo lý đúng đắn, lúc trước tự hào bao nhiêu bây giờ lại thấy ê chề xấu hổ bấy nhiêu..."
Thật muốn khóc lóc một chút nhưng khóe mắt cứ ráo hoảnh.
"Có khi... ta đã đôi lúc nghĩ rằng... có khi người đó chưa từng có tội tình gì, là ta làm con rùa rụt cổ cố đổ lỗi cho người đó. Mãi thành quen, kết quả là không phân biệt nổi là ta hay người đó mới là người sai..."
Ta không biết Tiết Thống có hiểu người đó là ai hay không, nhưng ta không muốn giải thích, thật may là hắn cũng không hề hỏi.
"Hạ Vũ, ngươi đang có bệnh, nghe lời Triệu đại phu chuyện gì đã qua rồi thì đừng đặt nặng trong lòng nữa. Suy nghĩ ít đi sẽ khiến ngươi sống thọ thêm lại còn đỡ tiền thuốc thang ra." Tiết Thống vỗ vai ta nói vài câu bông đùa.
Ta bây giờ đến gượng cười cũng không nổi nữa, đứng dậy phủi bụi bẩn trên vạt áo, nhạt giọng nói: "Đã bảo là tâm bệnh lại còn bắt ta uống thuốc này thuốc nọ, không phải tâm bệnh thì không chữa được bằng thuốc sao, rõ là lang băm lại còn gọi đại phu này đại phu nọ."
Tiết Thống định phản bác lại thì đột nhiên từ sau lưng hắn vang lên một tiếng nói nhỏ nhẹ: "Xin hỏi hai vị quen biết muội muội nhà tiểu nữ sao?"
Người nói là một cô nương ăn mặc khá sang trọng trông có vẻ là con gái nhà khá giả, váy lụa tóc tết như bao thiên kim nhà khác, gương mặt không gọi là khuynh quốc khuynh thành nhưng ngũ quan lại hài hòa trong trẻo. Đi bên cạnh còn có một nô tỳ và một thư đồng xách theo đồ cúng.
Ta nhướn mày thắc mắc: "Xin hỏi muội muội của cô nương là..."
"Chính là muội muội quá cố đã mất trong trận hỏa hoạn tại quán trọ Đầu Túc hơn nửa năm trước." Cô ta vừa nói vừa chỉ về phía sau lưng ta.
Ta và Tiết Thống đồng loạt nhìn theo hướng đó, chỉ có một phần mộ duy nhất bên trên đặt một bó cúc trắng tinh, bia gỗ khắc: "Hồng hà vạn đóa bạch trùng y; Ba đào vạn khoảnh đồi lưu ly".
(Áo hồng trăm lớp vạn tầng, (múa lên) như ngàn đợt sóng từ lưu ly)
Chính là ngôi mộ của Tú Ly!
Đêm giao thừa, ta phụ Tiết Thống dán giấy đỏ câu đối treo lồng đèn trước cửa, Tiểu Kỳ nấu canh cá sông với bánh Kim Nguyên Bảo. Ta ăn tận hai bát cơm to, thêm cái bánh, uống chén trà, no căng cả bụng đến nỗi không đứng dậy được chỉ có thể ngồi tựa vào bàn tròn đặt cạnh cửa sổ.
Bên ngoài không một mảnh trăng nhưng sáng rực ánh đèn lồng, từ không gian yên tĩnh này có thể nghe thấy rõ mồn một tiếng pháo nổ đùng đùng trên đường phố. Không khí có chút lạ lẫm, ta nhớ mình từng đón Tết ở nhà với Bàng thúc và cha, sau đó thì chạy đến Tuyên thành làm lính, rồi lại phải trốn sang Đại Phù. Cứ tưởng đoạn thời gian vừa rồi vất vả trở về Đại Mạc là lại có thể cùng Bàng thúc ăn cơm tất niên, vậy mà cuối cùng lại trôi dạt đến đây. Bây giờ nhìn lại mới phát hiện, hóa ra năm năm qua ta đã đi nhiều nơi như vậy. Mới lúc trước còn nghĩ cha mất rồi ta sống để làm gì nữa, quãng thời gian đó cảm tưởng như khó khăn nhất trong đời thế nhưng vẫn vượt qua được.
Tại thời điểm này, khi trước mắt là pháo sáng lòe mắt, bản thân không tin nổi mọi thứ cứ như chuyện trà dư tửu hậu vậy, nói qua là qua hết.
Có một quãng thời gian lúc còn ở tại Nham thành, bệnh đau đầu cứ giày vò ta mãi, đến nỗi mấy ngày liền không ngủ được. Một đêm ngồi dựa vào chân thành chờ thay ca trực, bầu trời cũng không trăng sao giống như đêm nay, chỉ khác là lúc đó xung quanh chẳng có lấy một tiếng động. Lạ lùng thay ta không nghe thấy tiếng tim mình đập nữa, thảng thốt đưa tay lên áp vào lồng ngực, hồi lâu sau mới thở phào bỏ tay xuống. Có chút cảm xúc lẫn lộn, một nửa nhẹ nhõm vì mình vẫn còn sống, một nửa lại thất vọng vì tại sao mình lại còn sống.
Trong đầu bỗng nhớ lại bầu trời hạ trong xanh năm Lập Nguyên thứ mười, ta ngồi trong Đông Cung cùng với Tiểu Giảo, một giọng nói quen thuộc vang vọng khắp tiền điện:
"... Phàm vi đại quan nhân,
Niên lộc đa cao sùng.
Quyền trọng trì nan cửu,
Vị cao thế dị cùng.
Kiêu giả vật chi doanh,
Lão giả số chi chung..."
(Hung trạch - Bạch Cư Dị)
(Dịch nghĩa - Bản dịch của Hoàng Tạo:
...Phàm đã làm quan to đến thế,
Thâm niên bổng lộc đã cao dày.
Quyền cao khó giữ được bền lâu,
Chức trọng dễ rơi cõi khốn sầu.
Kiểu ngạo bởi thừa dư vật chất,
Người già thì chết, lạ lùng đâu...)
Tuy nhiên ta có cố thế nào cũng không nhìn rõ được khuôn mặt của người đó, chỉ biết rằng chất giọng trầm ấm dễ nghe ấy khiến trái tim ta dịu mát như mảnh đất khô cằn được tưới nước.
Vẫn là người đó, vẫn là hơi thở đó, nhưng có lẽ từ trong tiềm thức ta đã quên đi hắn cho nên mới không thể nhớ nỗi đường nét gương mặt kia.
Có lẽ hắn đã đúng, ta đã bước đi những bước đường sai trái cho nên bây giờ mới vùng vẫy không thôi, nhưng khó chịu là ta lại không rõ bản thân rốt cuộc đã sai từ khi nào. Muốn tìm một người nào đó để đối chất cho rõ, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ còn mỗi một người, người đó lại không hề thanh minh gì cả cho nên vô thức đổ hết mọi tội lỗi lên đầu hắn.
Đôi khi ta cũng cảm thấy ăn năn, cũng hoài nghi không biết có phải ta đã hiểu lầm hắn nhưng không dám hỏi vì sợ bản thân đã sai.
Thật nực cười, từ khi nào mà ta trở nên hèn mọn như thế này, trước giờ chẳng phải vẫn luôn là một Diệp Hạ Vũ dám làm dám chịu hay sao. Thời gian thật quyền năng, thế mà cũng bào mòn ta trở thành loại người mà ta ghét nhất: ăn ốc bắt người đổ vỏ.
"Cô nương cười gì vậy ạ?"
Ta ngẩng đầu lên thì thấy Tiểu Kỳ đang đứng cạnh hai mắt tròn xoe nhìn ta thắc mắc.
"...Không có gì, chỉ là đang nhớ lại Giao thừa mấy năm trước cùng cha ta ra ngoài phố xem đèn lồng, rất vui. Tiểu Kỳ này, em có muốn cùng ta đi dạo không, dù sao ăn no thế này cũng không ngủ ngay được."
Tiểu Kỳ vâng dạ, nhanh nhẹn vào phòng lấy áo khoác cho ta rồi sóng bước ra khỏi cửa. Hai chúng ta chỉ đi loanh quanh nhìn này ngắm nọ không có chủ đích. Cuối giờ Dậu trời ngày càng đen đặc, trên phố người cũng thưa dần, dù trời đã vào xuân nhưng vẫn còn rất khô lạnh không giống đế đô lúc nào cũng có mưa phùn ẩm ướt. Ta lướt qua bao đường lớn ngõ nhỏ, nhà cửa tường ngói xiết bao nhưng lại không thể tìm thấy một màu sắc nào của hoa đào, cảm giác trong lòng trống trải khó nói nên lời.
"Tiểu Kỳ, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi? Để ta đoán nhé! Mười lăm?" Ta nhìn Tiểu Kỳ mặc váy hồng tóc bối nửa. Không cầu kỳ không sặc sỡ nhưng không thể che đậy được nét tươi tắn của tuổi trẻ. Đó là vẻ đẹp mà không phải ai cũng giữ lại được từ bàn tay của thời gian.
"Vâng, tiểu thư. Tháng năm nay em vừa tròn mười lăm ạ."
"Xem này, còn trẻ như vậy sao không mặc áo quần đẹp một chút, ra chợ mua ít son phấn trang điểm thêm đi chứ. Hay là Triệu đại phu trả tiền công thấp cho em? Để ta nói lão tăng tiền công lên, lão bán buôn tốt thế mà keo kiệt thật. Dù sao tiền chữa "tâm bệnh" của ta là Tiểu Giảo trả, lão tiếc gì chứ!" Ta chống nạnh cạnh một quầy hàng bán đồ trang điểm. Đứng một lúc mới ngẩn người ra, phát hiện bản thân tới ngần này tuổi hình như cũng chưa từng dùng những thứ màu mè này, làm sao mà chọn cho Tiểu Kỳ bây giờ.
Tiểu Kỳ đứng bẽn lẽn một bên không nói được lời nào, hai má ửng hồng trông rất đáng yêu.
"Tiểu thư, vậy còn người. Sao người không hề dùng lại nói em chứ?"
Ta phì cười xua tay: "Ta há, thôi đi, năm nay đã hơn hai mươi rồi còn tô tô trét trét mấy thứ này lên mặt cho ai xem! Tiểu Giảo mà thấy thì sẽ cười vào mũi ta luôn đấy."
Tiểu Kỳ ngạc nhiên tròn mắt nhìn ta, thì ra là không tin ta năm nay đã "già" như vậy rồi: "Vậy tiểu thư đã có ý trung nhân chưa, chẳng lẽ ngài ấy không muốn tiểu thư trang điểm sao ạ?"
Ta cầm một hộp sứ tròn có vẽ hình hoa sơn trà, bên trong chứa bột phấn màu trắng hồng, người bán hàng nói đây là phấn mặt, hình như còn giới thiệu gần đây cô nương nào cũng mua loại này, hàng bán rất chạy.
"Làm gì có nam nhân nào không muốn nhìn nữ nhi trang điểm chứ, trừ phi kẻ đó bị mù." Ta lắc đầu đặt hộp phấn về lại chỗ cũ. Mùi nồng quá. "Năm ta mười tám tuổi, cũng từng thích một người nhưng chàng ấy... đã qua đời rồi..."
Tiểu Kỳ nhìn ta thương cảm, đôi mắt trong veo như tâm gương phản chiếu lại những ký ức đẹp đẽ mà ta cất giữ bấy lâu.
"Chàng ấy có cái tên rất thanh nhã, chàng ấy thường mặc áo dài màu lam, chàng ấy thích nhất là làm mặt lạnh với ta, nhưng tay chàng ấy rất ấm, ta còn nhớ lòng bàn tay của chàng ấy có một nốt ruồi son nhỏ. Chàng ấy đã hứa sẽ dẫn ta đi ngắm cảnh hoa đào nở giữa mưa hạ. Rất hoang đường đúng không nhưng ta tin chàng ấy có thể làm được. Thế nhưng ta còn chưa đợi được thì chàng ấy đã ra đi cho nên ta không muốn tìm một người nào khác để thay thế cả, hơn nữa cũng chẳng thể tìm được ai như chàng ấy."
Ta chưa từng nuối tiếc vì ngày đó gặp gỡ, cũng chưa từng muốn quên đi những điều này. Bởi vì cho tới cùng thế gian này cũng chỉ có một Đường Nhất Bạch giản đơn mà rực rỡ không phải như thế, nhớ lại sẽ bất giác cười rất tươi.
Tiểu Kỳ rưng rưng muốn khóc, yếu ớt gọi ta nhưng lại không nói lời nào chỉ nắm lấy tay ta: "Tiểu thư..."
"Không có gì, không có gì. Ta còn chưa khóc, em khóc gì chứ. Ta nói cho em biết, ta mà gả đi rồi thì Tiểu Giảo sẽ ốm đi vài lạng mỡ mất, tên nhóc đó lại chẳng khóc lóc đòi ăn cơm ta đút tới già đấy thôi."
Tiểu Kỳ lau nước mắt, nhìn ta: "Tiểu thư, Tiểu Giảo đó là ai mà sao em thấy tiểu thư cứ nhắc mãi vậy?"
"Tiểu Giảo ấy à, mặt mũi cũng khôi ngô, trưởng thành thì chăm chỉ hơn ngày xưa nhiều. Nhắc mới nhớ, sinh thần nó cũng vào tháng năm đấy. Quán Lễ cũng làm rồi, ta đang buồn lòng vì không tìm được cô nương nhà nào cho nó, giờ thì hay rồi, Tiểu Kỳ em chính là xuất hiện cực kỳ đúng lúc đấy."
Đợi đến lúc ta về kinh mang theo Tiểu Kỳ, tên nhóc kia nhất định sẽ vừa mắt không thôi. Giả dụ như nếu nó không thích thì cũng có thể tìm người khác, mấy tháng nay Tiểu Kỳ chăm sóc ta tốt như vậy, nhất định không thể để em ấy thiệt thòi được.
Qua một khoảng thời gian nữa là đã đến Tiết Thanh Minh, ta và Tiết Thống quyết định đến thăm mộ của Nam Điền và Tú Ly. Thật ra lúc mới đến Thiệu quận, khi bệnh của ta đã thuyên giảm bớt, hai chúng ta có đến thăm mộ một lần.
"Đã lâu như vậy rồi, chắc là cỏ mọc nhiều lắm, không biết mưa gió có làm hư hại gì hay không nữa."
Đôi khi nghĩ lại, ta vẫn không thể tin nổi ngày đó ba người cùng đi vậy mà bây giờ chỉ còn lại mình ta đứng đây, còn hai người bọn họ mộ đã xanh cỏ.
Tiết Thống phụ giúp dọn dẹp cỏ dại và cành cây khô xung quanh, ta đặt một ít trái cây tươi và hai bó cúc cạnh tấm bia gỗ. Hai phần mộ này là do một người quen của Tiết Thống lập giúp vì lúc ta đi chẳng còn thời gian để làm, cả hai đều không quá cầu kỳ nhưng đầy đủ những thứ cần thiết, ngay cả hai tấm bia cũng khắc chữ khá đẹp. Có lần ta hỏi hắn xem ai đã làm vì muốn đi cảm tạ nhưng hắn chỉ trả lời qua loa là một người quen giờ đã rời đi khỏi Thiệu quận nên ta cũng không để ý đến nữa.
"Lão Hoàng đế Đại Phù đã chết rồi, Uy vương gia đã hoàn toàn mất đi chỗ dựa. Hắn bây giờ chỉ còn cái vỏ đẹp đẽ còn bên trong hoàn toàn không có quyền lực, sống không bằng chết. Người của chúng ta ngày đêm trông chừng hắn khiến hắn không thể liên lạc được với ai cả, Vu Thuần Hy cũng bỏ mặc thứ vô dụng đó. Tú Ly, Nam Điền, vậy là ta đã báo thù cho các ngươi được rồi nhưng vì sao ta lại không hề vui vẻ như đã tưởng."
Ta ngẩng mặt lên nhìn tán cây rậm rạp đan xen lẫn nhau che cả mảng trời trên cao, tựa như đang nhìn vào tương lai của chính bản thân vậy. Ta biết mình nên làm gì và sẽ làm gì, biết kết quả của việc làm đó sẽ ảnh hưởng đến những ai nhưng lại nhìn không thấu rốt cuộc ta sau này sẽ ra sao. Liệu sẽ là màu trời xanh trong hay chỉ là mây đen giăng đầy.
Im lặng thật lâu. Giải phóng mọi giác quan trên cơ thể. Nghe tiếng rì rào của gió luồn nhẹ qua từng ngóc ngách. Mặt trời cố gắng len qua kẽ lá chỉ để chiếu rọi những tia nắng ít ỏi nhưng đủ làm lòng người say và tay người ấm.
"Tú Ly nói ta hay ngồi ngẩn người, nàng ấy gọi mãi mà không nghe, nàng ấy hỏi ta đang nghĩ gì thì ta lại không trả lời được. Không phải vì không muốn nói mà là vì lòng hoang hoải quá, nào có nghĩ gì đâu. Những lần bệnh đau đầu của ta phát tác, chỉ có một mình nàng ấy bên cạnh nhìn thấy bộ dạng đáng sợ đó của ta mà không hề chê bai lấy một lời. Nam Điền từng vì hoàn thành nhiệm vụ ta giao mà bị chém một nhát kéo dài hết cả phần ngực, đại phu nói chỉ sâu một chút nữa thôi là sẽ chạm đến tim. Lúc đó cứ tưởng là không qua khỏi, vậy mà hắn lại nói nhất định phải sống để bảo vệ ta. Nhiều chuyện như vậy, lục đi lục lại thế nhưng không tìm ra nổi một chuyện ta đã làm cho hai người đấy. Cũng giống như cha, như Bàng Dũng, như Tô Mộc, ai đi qua đời cũng phải nếm trải sự vô tâm của ta cho nên mới lần lượt chịu không nổi nữa mà bỏ đi. Ta từng cho rằng người sống vì mình mới là đạo lý đúng đắn, lúc trước tự hào bao nhiêu bây giờ lại thấy ê chề xấu hổ bấy nhiêu..."
Thật muốn khóc lóc một chút nhưng khóe mắt cứ ráo hoảnh.
"Có khi... ta đã đôi lúc nghĩ rằng... có khi người đó chưa từng có tội tình gì, là ta làm con rùa rụt cổ cố đổ lỗi cho người đó. Mãi thành quen, kết quả là không phân biệt nổi là ta hay người đó mới là người sai..."
Ta không biết Tiết Thống có hiểu người đó là ai hay không, nhưng ta không muốn giải thích, thật may là hắn cũng không hề hỏi.
"Hạ Vũ, ngươi đang có bệnh, nghe lời Triệu đại phu chuyện gì đã qua rồi thì đừng đặt nặng trong lòng nữa. Suy nghĩ ít đi sẽ khiến ngươi sống thọ thêm lại còn đỡ tiền thuốc thang ra." Tiết Thống vỗ vai ta nói vài câu bông đùa.
Ta bây giờ đến gượng cười cũng không nổi nữa, đứng dậy phủi bụi bẩn trên vạt áo, nhạt giọng nói: "Đã bảo là tâm bệnh lại còn bắt ta uống thuốc này thuốc nọ, không phải tâm bệnh thì không chữa được bằng thuốc sao, rõ là lang băm lại còn gọi đại phu này đại phu nọ."
Tiết Thống định phản bác lại thì đột nhiên từ sau lưng hắn vang lên một tiếng nói nhỏ nhẹ: "Xin hỏi hai vị quen biết muội muội nhà tiểu nữ sao?"
Người nói là một cô nương ăn mặc khá sang trọng trông có vẻ là con gái nhà khá giả, váy lụa tóc tết như bao thiên kim nhà khác, gương mặt không gọi là khuynh quốc khuynh thành nhưng ngũ quan lại hài hòa trong trẻo. Đi bên cạnh còn có một nô tỳ và một thư đồng xách theo đồ cúng.
Ta nhướn mày thắc mắc: "Xin hỏi muội muội của cô nương là..."
"Chính là muội muội quá cố đã mất trong trận hỏa hoạn tại quán trọ Đầu Túc hơn nửa năm trước." Cô ta vừa nói vừa chỉ về phía sau lưng ta.
Ta và Tiết Thống đồng loạt nhìn theo hướng đó, chỉ có một phần mộ duy nhất bên trên đặt một bó cúc trắng tinh, bia gỗ khắc: "Hồng hà vạn đóa bạch trùng y; Ba đào vạn khoảnh đồi lưu ly".
(Áo hồng trăm lớp vạn tầng, (múa lên) như ngàn đợt sóng từ lưu ly)
Chính là ngôi mộ của Tú Ly!
Bình luận facebook