• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vạn dặm hồng trang khuynh đảo thiên hạ (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Tuyền Cơ sửng sốt, hắn theo bản năng hỏi một câu: “Người cảm nhận được sao?”

Thích Tuệ Miễn nhẹ nhàng gật đầu: “May mà có ngươi.”

Trong mấy ngày nay, Thích Tuệ Miễn cảm thấy ý thức và thân thể tách rời nhau, nếu không phải người trước mặt này ngày nào cũng dùng kim đâm vào người nàng, khiến nàng cảm nhận được đau đớn thì sợ rằng nàng đã sớm về Tây thiên rồi.

Lần này đến lượt Tuyền Cơ kinh ngạc, hắn không ngờ Thích Tuệ Miễn có thể cảm nhận được.

Tuyền Cơ không nói thêm nữa, bước tới bắt mạch cho Thích Tuệ Miễn. Mạch tượng lần này ổn định hơn lần trước, mặc dù tình trạng sức khỏe không được tốt lắm nhưng ít ra đã khá hơn rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên Tuyền Cơ gặp phải tình huống này, thật sự quá thần kỳ.

“Ngươi là đại phu của Vương phủ ư?”

Nhìn nam nhân trẻ tuổi trước mặt, trong đầu Thích Tuệ Miễn nảy ra một ý tưởng.

Tuyền Cơ rút tay về, nhàn nhạt nói: “Vương phi thật đề cao nô tài, chẳng qua nô tài chỉ biết một chút về Kì hoàng chi thuật, nào dám nhận là đại phu.”

Mặc dù đối phương tự xưng là nô tài, nhưng Thích Tuệ Miễn không hề nhìn thấy một chút dáng vẻ của nô tài nào từ hắn.

Người như vậy sợ rằng không phải là một gia nô bình thường.

Thu hồi suy nghĩ, nàng không dài dòng nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Ta có một phương thuốc, ngày xưa một lang trung trong giang hồ cho ta, bởi vì ta không biết rõ đối phương nên cũng không dám dùng. Nhưng mà tình trạng của ta hiện không được tốt, nên ta muốn thử một phen. Ngươi có thể mua cho ta ít dược liệu không?”

Thích Tuệ Miễn đã cẩn thận suy nghĩ cái cớ này từ rất lâu, hiện tại thứ nàng đang chờ đợi chính là dược liệu.

Nàng không biết rốt cuộc Thiên kim phương này có hiệu nghiệm hay không, cũng chỉ còn cách thử nó một lần.

“Ồ?” Tuyền Cơ nhướng mày: “Vương phi nói thử xem người cần dược liệu gì?”

“Bán Văn, hoa Tuyết Liên, cây râm bụt,...”

Thích Tuệ Miễn dựa theo trí nhớ lần lượt đọc ra hơn hai mươi loại dược liệu, nàng phát hiện khi đọc đến một nửa thì sắc mặt của Tuyền Cơ cũng thay đổi.

“Sao vậy? Có gì không đúng sao?”

“Là ai đã viết phương thuốc này vậy? Thật vớ vẩn.”

Tuyền Cơ lắc đầu nói: “Không nói đến hoa Tuyết Liên và hoa U Minh rất hiếm gặp, ngay cả những dược liệu khác đều tương sinh tương khắc với nhau. Không ai lại viết ra một phương thuốc như vậy cả!”

Thích Tuệ Miễn nghe đến lạnh cả sống lưng, nàng vốn học ngoại khoa, tức là những phương pháp chữa bệnh bằng phẫu thuật, cho nên nàng căn bản không hiểu một chút gì về Đông y, hiển nhiên cũng không hiểu gì về tác dụng của những loại dược liệu này.

“Ngươi nói thật ư?”

Nghe nàng nói xong, Tuyền Cơ bật cười: “Vương phi nếu không tin có thể tự mình tìm đại phu khác đến xem. Cáo từ.”

Tuyền Cơ nói xong liền chuẩn bị rời đi, Thích Tuệ Miễn không ngờ người ở đây ai nấy đều nóng tính đến mức này.

Nhưng lúc này, Thích Tuệ Miễn không dám để Tuyền Cơ rời đi. Nàng cảm thấy người trước mặt không chỉ đơn giản là biết một chút Kì hoàng chi thuật.

“Xin dừng bước.”

“Vương phi, còn có chuyện gì khác?”

“Ngoại trừ hoa Tuyết Liên và hoa U Minh, những thứ khác đều có thể mua được phải không?”

Tuyền Cơ nghe vậy, không dám tin nhìn Thích Tuệ Miễn: “Người còn muốn thử sao?”

Hắn đã nói rõ phương thuốc này cực kỳ vô lý, nhưng đối phương lại không tin, tự muốn tìm đường chết, hắn cũng không thể ngăn cản.

“Tiên sinh đừng hiểu lầm ta, ta không phải không tin ngươi, chỉ là trong tình huống này cũng không còn cách nào khác. Thay vì để thân thể suy nhược thế này không bằng thử cố gắng một lần.”

Tuy Tuyền Cơ nói phương thuốc này rất vớ vẩn, thế nhưng nàng cảm thấy phương thuốc Thiên kim phương này sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện trong đầu nàng.

Thân thể này dù sao cũng đã tồi tàn như vậy, thử một lần cũng tốt.

Bất quá thì chết sớm và chết muộn cũng chỉ khác nhau một chút mà thôi.

Tuyền Cơ im lặng một lúc rồi nói: “Các dược liệu bình thường khác đều có bán ở hiệu thuốc. Riêng hoa Tuyết Liên và hoa U Minh rất hiếm gặp, theo như ta biết, trong cung có một cây Tuyết Liên, còn hoa U Minh đến nay chưa từng nghe qua tin tức gì.”

Tuyền Cơ đi rồi, cả người Thích Tuệ Miễn đều cứng đờ.

Thích Tuệ Miễn vốn tưởng rằng đây là một việc vô cùng đơn giản nhưng không ngờ việc thu gom dược liệu cho sách Thiên Kim lại khó khăn đến vậy.

Chưa nói đến nàng căn bản không biết hoa U Minh, mà ngay cả hoa Tuyết Liên trong hoàng cung không phải là thứ nàng có thể với tới.

Ông trời là muốn chơi chết nàng đây mà…
Tin tức từ Thích Tuệ Miễn nhanh chóng truyền đến tai Yến Cảnh Nhiên, đối với chuyện này, hắn không có bất kỳ ý kiến gì.

Thích Tuệ Miễn muốn chịu giày vò thì cứ giày vò, chỉ cần không làm cản trở hắn, chết cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa, trong lòng nàng cũng biết, mấy dược liệu nàng muốn thu thập căn bản không thể tạo thành một phương thuốc.

Yến Cảnh Nhiên nghĩ chuyện này sẽ sớm kết thúc, không ngờ chỉ vài ngày sau Thích Tuệ Miễn đã đến Thính Trúc Hiên tìm hắn.

Yến Cảnh Nhiên suy nghĩ một chút, cuối cùng để Thích Tuệ Miễn vào sân nhỏ.

“Thích tiểu thư tìm ta có việc gì?”

Thái độ của Yến Cảnh Nhiên không lạnh không nhạt, vẫn gọi nàng là Thích tiểu thư, bản thân Thích Tuệ Miễn cũng không quan tâm lắm, dù sao đối phương chưa ném nàng ra ngoài đã là rất nhân từ rồi.

“Vương gia, chuyện là như này, ta muốn ra ngoài hiệu thuốc một chuyến nhưng quản gia nói cần người cho phép mới có thể ra ngoài.”

Vừa nãy nàng mang Thúy Huệ ra ngoài thì lãnh đủ một cái sập cửa, buộc phải tới đây lấy khẩu lệnh của Yến Cảnh Nhiên.

“Ta sẽ nói với quản gia, sau này ngươi không cần xin chỉ thị khi ra ngoài nữa.” Yến Cảnh Nhiên thờ ơ nói.

“Đa tạ Vương gia.”

Thích Tuệ Miễn biết Yến Cảnh Nhiên không muốn gặp mặt nàng liền rất thức thời mà rời đi.

Nhìn bóng lưng Thích Tuệ Miễn, Yến Cảnh Nhiên mỉa mai nói: “Thật sự vẫn còn ý định.”

Sau khi rời khỏi Vương phủ , Thích Tuệ Miễn mang theo Thúy Huệ đi thẳng đến hiệu thuốc lớn nhất trong kinh thành. Quả nhiên đúng như lời Tuyền Cơ nói, những loại dược liệu khác đều dễ dàng mua được, duy chỉ có hoa Tuyết Liên và hoa U Minh là không tìm được.

“Chưởng quầy, ngươi có biết nơi nào bán hoa U Minh không?” Thích Tuệ Miễn chưa từ bỏ ý định mà hỏi.

Bởi vì Thích Tuệ Miễn đã mua rất nhiều thuốc chỉ trong một lần, vì vậy nàng cũng được xem là một khách hàng lớn cho nên chưởng quầy cũng rất tốt bụng, trả lời tất cả các câu hỏi. “Vị phu nhân này thật làm khó lão hủ, hoa U Minh là vật trong truyền thuyết, lão hủ ngay cả thấy cũng chưa từng.”

Thích Tuệ Miễn cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, quả nhiên muốn thu thập đủ các loại dược liệu là chuyện không mấy dễ dàng.

Đây đã là hiệu thuốc lớn nhất trong kinh thành, nơi này không có bán, sợ rằng nơi khác càng không có.

“Chưởng quầy, hiệu thuốc của ông lớn như vậy, có thể nghe ngóng cho ta một chút không?”

Thích Tuệ Miễn nói xong rồi cầm một thỏi bạc đặt lên bàn.

“Điều này?”

Thấy chưởng quầy có chút động tâm, Thích Tuệ Miễn lại bỏ thêm một mồi lửa: “Không giấu gì chưởng quầy, ta dùng nó để cứu mạng. Nếu như có tin tốt, sau khi mọi chuyện thành công ta tất có hậu tạ thật lớn.”

Nghe Thích Tuệ Miễn nói vậy, chưởng quầy mới gật đầu đồng ý.

“Vậy lão hủ giúp phu nhân nghe ngóng một chút, nếu có tin tức gì lập tức cho người đến báo cho phu nhân. Có điều, không biết phu nhân là người của quý phủ nào?”

“Cách mười ngày ta đều tới đây một chuyến, đến lúc đó ngươi nói cho ta biết là được rồi.”

Thích Tuệ Miễn không dám nói cho chưởng quầy biết mình là ai, với danh tiếng của Thích Tuệ Miễn, nàng sợ chưởng quầy nghe xong sẽ đổi ý.

Chưởng quầy cũng không xem trọng chuyện này, bởi bình thường các gia đình giàu có đều không muốn bị lộ tin tức, cho nên hai người cứ như vậy mà thỏa thuận thành công.

Sau khi mua xong dược liệu, Thích Tuệ Miễn lại đến hiệu sách mua một ít sách y học.

Ở thời đại này sách y học rất ít, hơn nữa giá cả rất đắt đỏ. Nhưng hiện tại không còn cách nào khác, Thích Tuệ Miễn vẫn phải cắn răng mua.

Về phương diện thuốc Đông y, Thích Tuệ Miễn hoàn toàn mù tịt, nhất định phải bù lại mới được.

Lúc đi thì tay không, lúc về lại mang theo đủ mọi đồ đạc, mà phần lớn là do Thúy Huệ cầm, nàng ta liền không vui nói: “Tiểu thư, người không nghĩ cách để đứng vững trong Vương phủ, ngược lại còn mua mấy thứ này làm gì?”

Nghe thấy Thúy Huệ đang phàn nàn, Thích Tuệ Miễn cũng không buồn trả lời. Nhớ lúc trước nàng bệnh tình nguy kịch, chưa kịp ra tay xử lý tiểu nha hoàn to gan lớn mật này, hiện tại càng không thể giữ nàng ta bên người được.
Thích Tuệ Miễn bình tĩnh đi phía trước, Thúy Huệ đi phía sau một chút cũng không biết chủ tử mình hiện tại đang tìm cách đối phó với nàng ta.

Trở lại vương phủ, Thích Tuệ Miễn sai Thúy Huệ vào phòng bếp, còn chính mình thì tự đi tìm quản gia.

Nàng là Vương phi, theo lý mà nói thì phải là quản gia đến gặp nàng, nhưng nàng cũng hiểu rõ mình có địa vị thế nào trong vương phủ, mọi người đều như không nhìn thấy nàng, vả lại nàng cũng không có khái niệm tôn ti trên dưới nên đã trực tiếp đi đến sảnh trước tìm gặp quản gia.

Nhìn thấy Thích Tuệ Miễn, Hứa quản gia bất giác cau mày, sau đó cúi đầu hành lễ: “Vương phi nếu có việc gì cứ gọi lão nô đến là được, người làm như vậy là quá đề cao lão nô rồi.”

Thích Tuệ Miễn biết những người này duy trì bộ mặt cung kính đã là không tệ rồi, nàng không thèm để ý, vẫy vẫy tay nói: “Hứa quản gia, ta đến tìm ngươi là muốn nhờ ngươi một việc.”

“Vương phi cứ nói.”

“Ta muốn mua hai nha hoàn, không biết ngươi có thể tìm cho ta người nào phù hợp không?”

Hứa quản gia không ngờ Thích Tuệ Miễn vì chuyện này, ông cau mày, cũng không có trả lời.

Theo lời của Vương gia, chính là trực tiếp mặc kệ vị Vương phi này.

Nha hoàn trong Tiêu Dao Vương phủ không nhiều, tất cả đều do Vương gia lựa chọn tỉ mỉ , không biết có phải nàng muốn tìm người vì mục đích gì khác không?

Trong thời gian ngắn, trong đầu Hứa quản gia hiện lên vô số suy nghĩ.

Thích Tuệ Miễn không biết đối phương đang nghĩ gì, chỉ thấy Hứa quản gia chần chừ không chịu đồng ý, nàng liền nghĩ chuyện này có chút phiền phức: “Thế nào? Không thể mua người sao Hứa quản gia?”

Hứa quản gia đang định trả lời, đột nhiên có một cô gái nhỏ vẻ mặt lo lắng chạy tới: “Ông ơi, ông ơi, bà không ổn rồi, bà đột nhiên lại ngất xỉu, con định đi tìm Tuyền Cơ ca ca nhưng hắn đã đi ra ngoài rồi.”

“Cái gì?”

Hứa quản gia không thèm quan tâm đến Thích Tuệ Miễn nữa, ông nhanh chóng xoay người chạy đi. Nói ra thì cũng thật làm khó Hứa quản gia, bởi ông tuổi đã cao mà còn phải chạy nhanh như vậy.

Thích Tuệ Miễn suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo. Theo lời cô gái nhỏ kia miêu tả, có vẻ như là nhồi máu cơ tim hoặc nhồi máu não, mà cả hai cái này đều có thể gây chết người.

Nghĩ đến đây, bước chân Thích Tuệ Miễn nhanh hơn một chút.

Khi Hứa quản gia vừa về tới phòng của mình đã thấy phu nhân của mình nằm bất động trên đất, vừa định tiến lại đỡ thì nghe thấy một giọng nói lo lắng: “Đừng nhúc nhích.”

“Vương phi?”

Hứa quản gia không biết Thích Tuệ Miễn đi theo ông từ lúc nào, lúc này cũng không bày ra bộ mặt cung kính nữa, lạnh lùng nói: “Vương phi, lão nô có việc phải làm, Vương phi xin dời bước.”

Nói xong ông liền chuẩn bị bước đến di chuyển phu nhân của mình đi.

“Đừng động đến bà ấy.”

Thích Tuệ Miễn thấy Hứa quản gia không nghe, nàng nói lớn hơn một chút.

Hứa quản gia sửng sốt, chỉ thấy Thích Tuệ Miễn đang nhìn chằm chằm mình: “Bà ấy không biết vì sao lại ngất, ngươi không thể tùy tiện động vào. Có đôi khi người ta không hề có chuyện gì, bị các ngươi làm thế này mới thật sự xảy ra chuyện.”

Thích Tuệ Miễn vừa nói, vừa đi đến bên cạnh Hứa lão phu nhân, nàng ngồi xổm xuống, áp tai lên người bà ấy cẩn thận lắng nghe.

Có thể nàng cư xử khác đi so với Thích Tuệ Miễn trong quá khứ, nhưng mà trong thời gian ngắn như vậy nên Hứa quản gia nhất thời không hề để ý.

Đến khi Hứa quản gia phản ứng lại thì đã thấy Thích Tuệ Miễn đặt hai tay lên ngực của phu nhân mình, ấn xuống từng cái rất mạnh.

“Ngươi làm cái gì đấy?”

Hứa quản gia không chút nghĩ ngợi, bước đến kéo Thích Tuệ Miễn sang một bên, hung hăng nói: “Vương phi, bình thường là lão phu đắc tội ngươi, không liên quan đến phu nhân của ta. Nếu ngươi còn làm phiền bà ấy, ta nhất định…”

Hứa quản gia chưa nói xong đã nghe thấy tiếng ho yếu ớt vang lên, sau đó Hứa lão phu nhân vốn đang nằm dưới đất cũng có chút động đậy.

“Ông ơi, ông ơi, bà tỉnh rồi.”
Hứa quản gia không quan tâm đến Thích Tuệ Miễn nữa, tự mình chạy ngay đến đỡ phu nhân nhân dậy, thấy sắc mặt Hứa phu nhân không được tốt liền dìu bà ấy lên giường nằm, sau đó mới mau chóng cho người đi mời đại phu.
Trong lúc này Thích Tuệ Miễn cũng lặng lẽ rời đi.
Đại phu được mời đến, sau khi bắt mạch, ông ta nói: “Hứa quản gia, tôn phu nhân là bị thiểu khí, nhất thời không thể thở được. May mắn thay có người kịp thời đẩy khí hư ra khỏi lồng ngực của bà ấy nên mọi có thể bình an vô sự”

Nghe đại phu nói vậy, Hứa quản gia chợt nhớ đến hành động lúc nãy của Thích Tuệ Miễn.
Chẳng lẽ lúc nãy nàng làm vậy là để cứu người? Không phải để trả thù ông ư?
Hứa quản gia tiễn đại phu đi, sau đó sắp xếp mọi chuyện cho phu nhân mình thật ổn thỏa. Lúc này ông mới để ý đến trên đất có một vệt máu.
Lúc ấy, ông dưới tình thế cấp bách đã đẩy Thích Tuệ Miễn ra, nàng lúc đó như ngã lăn ra, chẳng lẽ bị thương vào lúc đó?
Nghĩ đến đây, Hứa quản gia không còn bình tĩnh được nữa, ông liền trực tiếp đi đến Thính Vũ Hiên.
Ngay khi Yến Cảnh Nhiên trở về Thính Vũ Hiên thay quần áo thì chợt có tiếng gõ cửa, vừa mở cửa đã thấy Hứa quản gia.
“Vương gia, lão nô có một chuyện muốn cầu xin Vương gia”
Nói xong, Hứa quản gia liền quỳ xuống trước mặt Yến Cảnh Nhiên.
“Có chuyện gì thì đứng lên rồi nói”
Hứa quản gia là người bên cạnh mẫu phi hắn, hơn nữa cũng là người nhìn hắn lớn lên, cho nên Yến Cảnh Nhiên vẫn rất mực tôn trọng vị Hứa quản gia này.
“Vương phi đến tìm lão nô nói muốn mua hai nha hoàn, kính mong Vương gia đồng ý”
Yến Cảnh Nhiên nghe vậy, khẽ cau mày, nhìn người quản gia trước mặt rồi nói: “Ngươi nợ nàng gì sao?”
Yến Cảnh Nhiên hiểu rõ tính của Hứa quản gia, lúc trước Thích Tuệ Miễn treo cổ tự vẫn, làm liên lụy ông cũng bị người trong kinh thành cười nhạo.

Hứa quản gia không làm mất mặt nàng trước đám đông đã là nể tình rồi, làm sao có thể giúp nàng cầu xin, trừ phi ông thiếu nợ đối phương một ân tình.
Hứa quản gia cũng không giấu diếm, kể lại hết mọi chuyện xảy ra trong hôm nay.
Sau khi nghe Hứa quản gia nói, Yến Cảnh Nhiên cuối cùng cũng hiểu vì sao hôm nay ông đến cầu xin mình.
Hứa quản gia và phu nhân có tình cảm rất tốt, Thích Tuệ Miễn đã giúp ông một chuyện lớn. như vậy, ông tất nhiên cũng phải trả lại phần ân tình này cho nàng.
“Vương gia, lão nô nhất định sẽ tuyển hai nha hoàn thật sạch sẽ”
“Không cần, ta sẽ tự sắp xếp” Yến Cảnh Nhiên nhàn nhạt mở miệng nói.
Hứa quản gia há to miệng, nhưng cũng biết mình không thể thay đổi được ý của chủ tử nên đành nói một tiếng rồi lui xuống.
Ngay khi Hứa quản gia vừa rời đi, hơi thở trên người của Yến Cảnh Nhiên trở nên hơi lạnh.
Lúc bắt đầu, hắn vốn tưởng rằng Thích Tuệ Miễn chết trong Tiêu Dao vương phủ là việc không thể bàn cãi, nhưng không ngờ nàng chỉ cố tình lừa người khác, ngay cả Hứa quản gia cũng bị xúi giục.
Nghĩ đến những tin đồn về nàng ở kinh thành, Yến Cảnh Nhiên trầm ngâm vuốt cằm.
Chẳng lẽ nàng cũng như hẳn, dùng kế giả heo ăn thịt hổ?
Tại sao nàng lại muốn hủy đi thanh danh của mình chứ?
Đã lâu rồi Yến Cảnh Nhiên mới gặp được một người mà ngay chính hắn cũng không nhìn thấu. Yến Cảnh Nhiên đứng dậy, hắn bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Thích Tuệ Miễn không biết mình đã bị người ta gắn cái mác người xấu lên người, lúc ấy nàng không suy nghĩ nhiều, chỉ là xuất phát từ đạo đức của một bác sĩ nên mới bước đến cứu người.
Nhưng không nghĩ nó lại mang cho nàng rắc rối lớn như vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa quản gia đã dắt theo hai người tới: “Vương phi, hôm qua người nói muốn mua hai nha hoàn, ta đã mang đến rồi, người nhìn thử xem có vừa ý hay không?”.
Thích Tuệ Miễn không ngờ Hứa quản gia nhanh như vậy đã mang người đến cho nàng.
Thích Tuệ Miễn nghi hoặc nhìn hai người đang đứng sau lưng Hứa quản gia, hai người này thật sự là nha hoàn sao?
Hai người đều mặc quần áo rất bình thường, thế nhưng ánh mắt lại không lừa được người khác. Hai “nha hoàn” này tuy rằng ngoài mặt cung kính, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ kiêu ngạo và cự tuyệt.

Không cần phải nói, hai người do quản gia tìm đến chắc chắn là người của vương phủ, mục đích hẳn là để giám sát nàng.

Thích Tuệ Miễn chỉ muốn tìm thêm hạ nha hoàn trung thành, không ngờ lại bị người khác hiểu lầm.



“Vương phi?”

Thầy Thích Tuệ Miễn không lên tiếng, Hứa quản gia ngập ngừng hỏi: “Người không hài lòng về hai nha hoàn này sao? Nếu thật sự không hài lòng, ta sẽ tìm thêm hai người khác”

“Không cần đầu, các nàng ấy rất tốt”

Tìm thêm hai người khác cũng vậy, đều là người của vương phủ, giống như thay bình chứ không thay rượu vậy.

Thấy Thích Tuệ Miễn đồng ý, Hứa quản gia thở dài rồi lấy từ trong ngực ra hai tờ giấy: “Đây là giấy bản thân của hai người họ”

Thích Tuệ Miễn nhận lấy, cũng không có xem kỹ.

Nhìn thấy mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa, Hứa quản gia vẫn chần chừ không chịu rời đi. Thích Tuệ Miễn nhướng mày: “Còn việc gì sao Hứa quản gia?”

“Hôm qua may mà có Vương phi, lão nô không biết.”

“Không có việc gì”

Thích Tuệ Miễn cười nhạt một tiếng: “Người như ta các ngươi hẳn là rất đề phòng”

Lời như vậy nói ra khiến cho gương mặt già nua của Hứa quản gia đỏ lên, càng nói càng khiến ông khó chịu trong lòng.

Cũng may Thích Tuệ Miễn không nói nhiều, nàng chào Hứa quản gia một tiếng rồi dẫn theo hai nha hoàn trở về.

“Các người tên gì?”

“Xin chủ tử ban tên” Hai người họ mặc dù có nét kiêu ngạo, nhưng có lẽ đã từng được huấn luyện nên vẫn rất cung kính với nàng.

Thích Tuệ Miễn suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói: “Vậy gọi các ngươi là Bạch Nha và Bán Văn đi.”



Thích Tuệ Miễn không biết đặt tên như thế nào, lại chợt nhớ ra hai ngày nay đọc sách y học tương đối nhiều, nàng dứt khoát lấy tên thảo dược để đặt cho các nàng.

“Ta chủ tử ban tên”

“Không cần quỳ, đứng dậy cả đi. Chỗ này của ta không có nhiều quy tắc như vậy, các ngươi chỉ cần làm tốt việc ta phân phó là được.” Thích Tuệ Miễn đau đầu nói.

Ngay cả Thúy Huệ nàng còn chưa xử lí được, bây giờ lại có thêm hai tượng Phật đến, chỉ còn cách ngày ngày thờ phụng bọn họ, cái mệnh này của nàng đúng thật là không phải khổ tầm thường.

Lúc Thích Tuệ Miễn đang nói chuyện với Bạch Nha và Bản Văn, Thúy Huệ không biết nghe được tin tức ở đâu, vội vã chạy từ bên ngoài vào: “Tiểu thư, người vừa mua thêm hai nha hoàn?”

Thích Tuệ Miễn hờ hững trả lời, Thúy Huệ đương nhiên cũng cảm nhận được sự lạnh nhạt, thờ ơ của nàng.

Lại nói, kể từ khi chủ tử nhà mình sống lại, nàng dường như lạnh nhạt với mình hơn rất nhiều.

Lúc trước không có người nào tranh giành với Thúy Huệ, nàng ta đương nhiên không cảm thấy áp lực, nay lại có thêm hai nha hoàn, Thúy Huệ cảm thấy có gì đó khó chịu.

Sau khi "suy nghĩ thật lâu, nàng ta cảm thấy gần đây lời nói và hành động của mình có chút quá trớn bèn vội vàng bước tới nịnh nọt: “Tiểu thư, người hôm nay dậy sớm, để nô tỳ hầu hạ người”

“Không cần”

Thích Tuệ Miễn nhàn nhạt liếc Thúy Huệ một cái: “Ta sẽ đem giấy bản thân của người đến cho Hứa như người mong muốn, coi như cắt đứt tình chủ tớ của chúng ta.”

Loại nha hoàn độc ác như thế này tuyệt đối không thể giữ lại bên người.

Thúy Huệ nghe xong kinh ngạc đến mức không nói được thành lời, nàng ta không ngờ Thích Tuệ Miễn thật sự đuổi mình đi.

Một nha hoàn bị người khác bán ra ngoài có thể có kết cục gì?

Không phải bán cho kỹ viện cũng là bán đến những nơi khổ cực, làm gì có nơi nào được thoải mái đâu?

“Tiểu thư, nô tỳ không đi, nô tỳ dù sao cũng lớn lên cùng người mà, người sao có thể nhẫn tâm như vậy.”

Thúy
1626604819637.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom