-
Chương 172: Phiên ngoại 9: Tỷ muội cùng trọng sinh (9)
Sợ người kia đau khổ nên mới phải nói khéo léo uyển chuyển, còn muốn người kia đau đớn dằn vặt thì không có gì phải khéo léo cả.
Hạ Vân Chước đã sớm nghĩ ra phải nói những lời này như thế nào, thậm chí suy nghĩ vô số lần.
Đẩy cửa bước vào, hoàng đế đang nằm ngủ trên giường. Nàng ngồi xuống, lẳng lặng nhìn y một lát.
Gương mặt này thật anh tuấn, đã quyến rũ được Hạ Vân Chước năm mười lăm tuổi, khiến nàng chỉ một lòng một dạ có y, thậm chí không quan tâm đến cảm xúc của bản thân mình.
Trong hậu cung có lẽ cũng có nhiều nữ nhân giống như nàng. Chẳng hạn như Chiêu Phi trước kia, và cả Thuận Phi nay còn ở trong hành cung nữa.
Ha, Thuận Phi...
Hạ Vân Chước nín thở, nhẹ nhàng gọi y. "Huyền Thời..."
Y từ từ thức giấc, ánh mắt dần tập trung nhìn vào khuôn mặt nàng, xưng hô vẫn như ngày xưa. "A Chước."
Hạ Vân Chước nói thẳng: "Thái y nói trong cơ thể hoàng thượng có chất gây nghiện."
"Cái gì?" Y chấn kinh.
Khoảnh khắc ấy, nàng không dám chắc y chấn kinh là do sự kiện này hay là do thái độ quá thờ ơ của nàng.
Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: "Hơn nữa còn rất khó cai. Thái y nói, thứ này lúc lên cơn sẽ khiến cả người co giật, e là đe dọa đến tính mạng."
"Cho nên thái y hỏi thần thiếp nên làm thế nào, có cai hay không. Thần thiếp cũng không biết nên đành hỏi hoàng thượng."
Nàng nói rất từ tốn, không ngừng quan sát, không để lỡ bất kỳ biểu cảm gì trên khuôn mặt y.
Giờ phút này, nàng bỗng phát hiện tình cảm của mình đối với y giống như một nén hương vậy, không biết đã bị đốt rụi từ khi nào, chẳng qua là vì không ai chạm vào nên vẫn cứ giữ nguyên trạng thái.
Khi nàng nói ra những câu này, nén hương ấy như bị gió thổi qua. Trong lòng nàng không còn gì trói buộc nữa, cảm thấy suиɠ sướиɠ vô cùng.
Nàng chờ đợi phản ứng của y, chờ đợi y suy sụp, chờ đợi y thịnh nộ.
Nàng rất hiểu y, biết y sẽ không thể chịu đựng được kết quả như vậy.
Quả nhiên, sau giây phút sửng sốt ngắn ngủi, y lập tức gầm lên. "Trẫm phải cai được nó!"
"Sao trẫm lại nhiễm phải thứ này, trẫm phải cai được nó!" Y hét to đến nỗi nàng đua cả tai. "Truyền thái y! Truyền thái y đến đây!"
Vẻ kiêu ngạo, tự chủ thường ngày không còn nữa. Dáng vẻ này khiến nàng nhớ đến bộ dáng của y trước khi chết ở kiếp trước.
Lúc đó y bị nhốt trong hành cung một mình, điên cuồng mà mắng chửi nguyền rủa A Tự. Không mắng nổi nữa thì cầm bút viết thư, muốn Ninh Nguyên giúp y.
Đáng tiếc, những bức thư ấy cuối cùng không thể đến được tay Ninh Nguyên.
A Tự không muốn Ninh Nguyên trở mặt với y, cũng không muốn Ninh Nguyên biết những điều này nên mới khó xử.
Bây giờ, nàng cũng như vậy.
Ninh Nguyên chỉ cần bình yên lớn lên là được, các hoàng tử công chúa khác cũng không cần liên lụy vào.
Thù hận giữa những người làm cha mẹ với nhau, để tự nàng tính sổ.
Y hét xong, nàng bèn cho truyền thái y. Thái y chủ trị đã vất vả nhiều ngày, vừa trở về nghỉ ngơi nhưng cách thức cai nghiện họ đã bàn bạc với nhau, giờ hỏi ai cũng vậy.
Hạ Vân Chước hiểu rõ cách cai nghiện. Nàng từ tốn hỏi chuyện, từ tốn nghe thái y quỳ dưới đất, run rẩy bẩm báo: "Hoàng thượng, thứ này... chỉ có thể cai bằng biện pháp mạnh. Nhốt người nghiện khoảng mười ngày nửa tháng, chỉ cần qua được thời gian là xong, không qua được thì..."
Hạ Vân Chước bình thản lên tiếng hỏi: "Thì sao?"
"Hoàng hậu nương nương." Thái y toát mồ hôi lạnh. "Nếu không qua được thì... thì..."
Thì mất mạng.
Hạ Vân Chước khẽ cắn môi, mặt đầy vẻ đau khổ rồi nhanh chóng lên tiếng. "Vậy thì không cai nữa."
Nàng nói: "Cùng lắm thì nghiện vậy. Tuy nói ra sẽ ảnh hưởng đến danh dự của hoàng thượng, trong triều không khỏi có người bàn tán nọ kia nhưng dù gì vẫn hơn là mất mạng."
Nói xong nàng quay qua, dịu dàng cầm tay y. "Tính mạng là của mình, còn sử sách viết thế nào có quan trọng gì đâu."
Nhưng thân là đế vương, mấy ai không để ý sử sách viết thế nào về mình.
Y lập tức nổi giận. "Hoàng hậu nói gì vậy chứ!"
Hạ Vân Chước nhíu mày, không nói gì nữa.
Hoàng đế gọi Phàn Ưng Đức vào. "Đi truyền chỉ, bãi triều nửa tháng."
"Hoàng thượng đừng liều lĩnh." Hạ Vân Chước cau mày, ánh mắt vừa lo lắng vừa trách móc. "Hoàng thượng là vua của một nước, bãi triều nửa tháng thì triều đình phải làm sao? Những chuyện vặt vãnh thường ngày không nói, chuyện lớn thì biết giao cho ai? Nếu trong nửa tháng này giang sơn Đại Túc xảy ra chuyện gì thì tên tuổi của hoàng thượng trong sử sách chắc không dễ coi lắm."
"Hoàng hậu!" Hoàng đế đanh mặt lại, nhưng trong lòng y cũng biết rõ nàng nói có lý.
Hạ Vân Chước lẳng lặng chờ đợi. Sự yên lặng này không duy trì quá lâu, y lại lên tiếng. "Truyền quan viên Lễ Bộ đến, trẫm sẽ lập Ninh Nguyên làm thái tử. Trong nửa tháng này, thái tử giám quốc."
Hoàng hậu vẫn bất mãn. "Hoàng thượng!"
"Đủ rồi!" Hoàng đế giận đến nỗi ngực phập phồng. "Nàng không thể bắt trẫm cứ sống thế này mãi được."
Hạ Vân Chước quay đầu đi, lầu bầu bất mãn. "Tự nhiên đi trách thần thiếp. Thần thiếp có ý gì đuâ, chẳng qua cảm thấy làm thế cũng chẳng có ích gì."
Hoàng đế cau mày. "Nói thế là có ý gì?"
"Huyền Thời!" Hoàng hậu sốt ruột. "Tuy thần thiếp chưa từng nhìn thấy chuyện nhốt trong phòng nửa tháng để cai nghiện nhưng cũng đoán được chắc chắn lúc đau đớn nhất, cảm giác ấy giống như sống không bằng chết. Chàng là vua của một nước, nếu thật sự đến nước đó, lẽ nào có người dám nhốt chàng luôn hay sao? Dù gì cũng phải thả chàng ra. Nếu đã thế, hà tất phải tốn công chịu tội, ngay từ đầu không cần phải làm. Bất luận hoàng thượng nghiện phải thứ gì, trong cung cũng có thể tìm nó ra, dâng nó lên cho người được."
Những lời này rất chân thành, chân thành đến độ ngay cả thái y quỳ dưới đất cũng cảm thấy có lý nên vội vàng dập đầu, nói: "Hoàng hậu nương nương nói phải, không thể dùng thánh thể của hoàng thượng để mạo hiểm được, thần cho rằng..."
"Trẫm không chịu được!" Hoàng đế không chịu nghe lời khuyên, quả quyết từ chối.
Hạ Vân Chước cụp mắt, che giấu nụ cười đắc ý bên trong.
Đúng vậy, làm sao y có thể chịu được chứ. Một người đang yên đang lành, sao có thể tiếp nhận được việc mình đột nhiên bị nghiện. Y lại là cửu ngũ chí tôn, đã quen kiểm soát mọi thứ, đương nhiên sẽ càng cảm thấy không thể chịu đựng được chuyện hoang đường này, càng tự tin rằng mình sẽ có thể thành công cai nó.
Quả nhiên y nói tiếp: "Trẫm sẽ hạ một thánh chỉ cho hoàng hậu. Trừ phi cai được thứ này, nếu không hoàng hậu không được cho phép bất cứ ai thả trẫm ra."
Lại là một cơn im lặng kéo dài. Lúc này đây nàng thật sự lười nói gì thêm bởi vì tất cả đã quá hợp với ý nàng. Ngoài ra, sự yên ắng này còn có thể toát ra được sự lo lắng bi thương của nàng. Tất cả rất vừa vặn.
Cuối cùng, y cũng có cảm giác quyến luyến không nỡ xa rời, ôm lấy nàng, hôn thật sâu: "Đừng lo lắng, trẫm sẽ khỏe mạnh đi ra."
Hạ Vân Chước hôn đáp lại. Nàng nhắm mắt, cảm xúc quen thuộc khiến nàng nhớ đến cái ngày mình vừa gả vào Mộ vương phủ.
Đó là lần đầu tiên họ ôm hôn nhau thế này. Y vô cùng dịu dàng nhưng cũng không kém phần nồng cháy. Lòng nàng rất vui sướng, cảm thấy mình sẽ yêu y cả đời và y cũng vậy.
Nhưng sau đó, nàng đã làm được, còn y thì lại mong nàng chết.
"Huyền Thời." Nàng ậm ờ gọi y một tiếng, môi cong lên thành nụ cười an ủi. "Thiếp đợi chàng."
Đi chết đi, mau chết đi.
Ta đợi ngươi đi chết đi.
Sau khi làm những chuyện tày trời như vậy mà vẫn có thể chấp nhận A Tự ở bên mình.
Làm sao ta lại nở để nó vào cung, làm sao ta lại viết di thư như thế, chuyện này ngươi không nghĩ ra ư?
Người ngươi yêu nhất, trước giờ chỉ có ngươi mà thôi.
Ta chưa từng thấy ai tham lam ích kỷ như ngươi, cũng tự lừa mình dối người như ngươi.
A Tự để ngươi bệnh chết như thế là quá hiền lành rồi đấy.
Theo ta, ngươi đáng bị một cái chết thê thảm hơn!
--
Hai canh giờ sau, tẩm điện của Tử Thần Điện đóng lại, khóa chặt. Theo thánh chỉ, trong nửa tháng này, ngoại trừ đưa cơm đưa nước thì không được mở ra.
Ngày hôm sau, trong điện dần truyền ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn.
Mấy canh giờ sau, tiếng rêи ɾỉ kia biến thành tiếng gầm rống, gào thét dữ dội nghe mà lạnh cả người.
Nhưng cuối cùng y cũng qua được ngày hôm đó.
Chiều tối hôm đó Hạ Vân Tự vào cung, lúc đi ngang qua Tử Thần Điện nghe nói thế thì không khỏi kinh hồn.
Đến cung Tiêu Phòng, nàng bèn hỏi Hạ Vân Chước: "Lỡ như hoàng thượng cai được thì sao?"
Hạ Vân Chước nhìn nàng với vẻ buồn cười. "Muội nói cứ như mình chưa từng vào cung vậy nhỉ."
Nàng sẽ không để y cai được.
Ngày thứ tư, hoàng đế bắt đầu yêu cầu cung nhân mở cửa điện. Tuy nhiên hoàng hậu tay cầm thánh chỉ, ngăn đám cung nhân đang run lẩy bẩy lại.
Ngày thứ năm, hoàng đế bắt đầu van xin hoàng hậu, nói rằng thánh chỉ kia không còn hiệu lực, nói rằng mình không chịu nổi nữa.
Ngày thứ bảy, lời cầu xin biến thành mắng mỏ. Tình nghĩa phu thê bao năm đã tan vỡ trong khi lên cơn như thế. Lúc đuầ y mắng hoàng hậu vô tình, sau đó còn mắng hoàng hậu làm thế là vì mưu đoạt ngai vàng cho thái tử.
Thái hậu cũng đích thân đến, yêu cầu hoàng hậu mở cửa nhưng hoàng hậu cầm thánh chỉ quỳ ở đó, cuối cùng thái hậu đành trở về.
Tối ngày thứ bảy, hoàng hậu mệt mỏi ngồi trong chính điện của Tử Thần Điện, các cung nhân đều lo lắng cho nàng nhưng không dám quấy rầy.
Nàng cứ ngồi mãi như thế, không hề nhúc nhích, như một pho tượng.
Mãi đến khi các hoạn quan đến đưa cơm xách hộp thức ăn vào, nàng mới ngẩng đầu lên. "Đợi đã."
Mấy tên hoạn quan vội dừng bước, hoàng hậu liếc nhìn hộp thức ăn. "Để xuống đi."
Dừng một chút, nàng lại nói: "Lát nửa bản cung sẽ vào thăm hoàng thượng."
"Nương nương." Đám hoạn quan nhìn nhau, sợ nàng xảy ra chuyện nhưng nghĩ lại thì không dám ngăn.
Dù gì thời gian đưa cơm cũng là lúc hoàng thượng lên cơn xong, lúc đó hoàng thượng yếu đến nỗi không ngồi dậy được chứ nói chi là làm ai bị thương.
Họ bèn đặt thức ăn xuống, hoàng hậu xua tay cho họ lui ra, cung điện rộng lớn lại trở nên yên ắng không tiếng động.
Trong ánh nến lờ mờ, nàng rút cây trâm ngọc trên đầu xuống.
Cây trâm ngọc này được làm rất tinh xảo, thân trâm rỗng ruột. Nàng khẽ vặn một cái, bông hoa ở đầu trâm bung ra, để lộ phần bột màu trắng.
Nàng mở hộp cơm ra xem, chọn món canh mà y thích nhất rồi đổ hết thuốc vào trong.
Cài trâm lên đầu trở lại, nàng đút chìa khóa vào trong ổ, mở cửa ra.
Nàng không nói gì, chỉ đặt hộp cơm lên bàn rồi lui ra.
Cai nghiên sẽ dẫn đến chứng co giật, nhưng co giật thì không chỉ cai nghiện mới gây ra.
Nếu trong lúc này, y co giật đến nỗi không kiểm soát được, cắn lưỡi mất mạng thì cũng không ai nghi ngờ gì.
--
Lúc ra khỏi Tử Thần Điện, một cơn gió nổi lên.
Hạ Vân Chước ngẩng đầu, nhìn đám mây đen nặng nề trên trời bị gió thổi đi, lộ ra vầng trăng sáng trong vằng vặc.
Nàng lẳng lặng ngắm nhìn, nhanh chóng tìm được sao Bắc Thần. Đáng tiếc, tuy không có mây đen che kín nhưng nó cũng không sáng cho lắm, ngược lại hai ngôi sao gần đó thì lại rất chói mắt.
Hạ Vân Chước ngẩn ngơ nhìn, bỗng biên bật cười thành tiếng.
Quẻ chiêm tinh ấy đúng là chuẩn thật.
Cũng không biết là mệnh trời hay là do con người.
[Hết]
Hạ Vân Chước đã sớm nghĩ ra phải nói những lời này như thế nào, thậm chí suy nghĩ vô số lần.
Đẩy cửa bước vào, hoàng đế đang nằm ngủ trên giường. Nàng ngồi xuống, lẳng lặng nhìn y một lát.
Gương mặt này thật anh tuấn, đã quyến rũ được Hạ Vân Chước năm mười lăm tuổi, khiến nàng chỉ một lòng một dạ có y, thậm chí không quan tâm đến cảm xúc của bản thân mình.
Trong hậu cung có lẽ cũng có nhiều nữ nhân giống như nàng. Chẳng hạn như Chiêu Phi trước kia, và cả Thuận Phi nay còn ở trong hành cung nữa.
Ha, Thuận Phi...
Hạ Vân Chước nín thở, nhẹ nhàng gọi y. "Huyền Thời..."
Y từ từ thức giấc, ánh mắt dần tập trung nhìn vào khuôn mặt nàng, xưng hô vẫn như ngày xưa. "A Chước."
Hạ Vân Chước nói thẳng: "Thái y nói trong cơ thể hoàng thượng có chất gây nghiện."
"Cái gì?" Y chấn kinh.
Khoảnh khắc ấy, nàng không dám chắc y chấn kinh là do sự kiện này hay là do thái độ quá thờ ơ của nàng.
Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: "Hơn nữa còn rất khó cai. Thái y nói, thứ này lúc lên cơn sẽ khiến cả người co giật, e là đe dọa đến tính mạng."
"Cho nên thái y hỏi thần thiếp nên làm thế nào, có cai hay không. Thần thiếp cũng không biết nên đành hỏi hoàng thượng."
Nàng nói rất từ tốn, không ngừng quan sát, không để lỡ bất kỳ biểu cảm gì trên khuôn mặt y.
Giờ phút này, nàng bỗng phát hiện tình cảm của mình đối với y giống như một nén hương vậy, không biết đã bị đốt rụi từ khi nào, chẳng qua là vì không ai chạm vào nên vẫn cứ giữ nguyên trạng thái.
Khi nàng nói ra những câu này, nén hương ấy như bị gió thổi qua. Trong lòng nàng không còn gì trói buộc nữa, cảm thấy suиɠ sướиɠ vô cùng.
Nàng chờ đợi phản ứng của y, chờ đợi y suy sụp, chờ đợi y thịnh nộ.
Nàng rất hiểu y, biết y sẽ không thể chịu đựng được kết quả như vậy.
Quả nhiên, sau giây phút sửng sốt ngắn ngủi, y lập tức gầm lên. "Trẫm phải cai được nó!"
"Sao trẫm lại nhiễm phải thứ này, trẫm phải cai được nó!" Y hét to đến nỗi nàng đua cả tai. "Truyền thái y! Truyền thái y đến đây!"
Vẻ kiêu ngạo, tự chủ thường ngày không còn nữa. Dáng vẻ này khiến nàng nhớ đến bộ dáng của y trước khi chết ở kiếp trước.
Lúc đó y bị nhốt trong hành cung một mình, điên cuồng mà mắng chửi nguyền rủa A Tự. Không mắng nổi nữa thì cầm bút viết thư, muốn Ninh Nguyên giúp y.
Đáng tiếc, những bức thư ấy cuối cùng không thể đến được tay Ninh Nguyên.
A Tự không muốn Ninh Nguyên trở mặt với y, cũng không muốn Ninh Nguyên biết những điều này nên mới khó xử.
Bây giờ, nàng cũng như vậy.
Ninh Nguyên chỉ cần bình yên lớn lên là được, các hoàng tử công chúa khác cũng không cần liên lụy vào.
Thù hận giữa những người làm cha mẹ với nhau, để tự nàng tính sổ.
Y hét xong, nàng bèn cho truyền thái y. Thái y chủ trị đã vất vả nhiều ngày, vừa trở về nghỉ ngơi nhưng cách thức cai nghiện họ đã bàn bạc với nhau, giờ hỏi ai cũng vậy.
Hạ Vân Chước hiểu rõ cách cai nghiện. Nàng từ tốn hỏi chuyện, từ tốn nghe thái y quỳ dưới đất, run rẩy bẩm báo: "Hoàng thượng, thứ này... chỉ có thể cai bằng biện pháp mạnh. Nhốt người nghiện khoảng mười ngày nửa tháng, chỉ cần qua được thời gian là xong, không qua được thì..."
Hạ Vân Chước bình thản lên tiếng hỏi: "Thì sao?"
"Hoàng hậu nương nương." Thái y toát mồ hôi lạnh. "Nếu không qua được thì... thì..."
Thì mất mạng.
Hạ Vân Chước khẽ cắn môi, mặt đầy vẻ đau khổ rồi nhanh chóng lên tiếng. "Vậy thì không cai nữa."
Nàng nói: "Cùng lắm thì nghiện vậy. Tuy nói ra sẽ ảnh hưởng đến danh dự của hoàng thượng, trong triều không khỏi có người bàn tán nọ kia nhưng dù gì vẫn hơn là mất mạng."
Nói xong nàng quay qua, dịu dàng cầm tay y. "Tính mạng là của mình, còn sử sách viết thế nào có quan trọng gì đâu."
Nhưng thân là đế vương, mấy ai không để ý sử sách viết thế nào về mình.
Y lập tức nổi giận. "Hoàng hậu nói gì vậy chứ!"
Hạ Vân Chước nhíu mày, không nói gì nữa.
Hoàng đế gọi Phàn Ưng Đức vào. "Đi truyền chỉ, bãi triều nửa tháng."
"Hoàng thượng đừng liều lĩnh." Hạ Vân Chước cau mày, ánh mắt vừa lo lắng vừa trách móc. "Hoàng thượng là vua của một nước, bãi triều nửa tháng thì triều đình phải làm sao? Những chuyện vặt vãnh thường ngày không nói, chuyện lớn thì biết giao cho ai? Nếu trong nửa tháng này giang sơn Đại Túc xảy ra chuyện gì thì tên tuổi của hoàng thượng trong sử sách chắc không dễ coi lắm."
"Hoàng hậu!" Hoàng đế đanh mặt lại, nhưng trong lòng y cũng biết rõ nàng nói có lý.
Hạ Vân Chước lẳng lặng chờ đợi. Sự yên lặng này không duy trì quá lâu, y lại lên tiếng. "Truyền quan viên Lễ Bộ đến, trẫm sẽ lập Ninh Nguyên làm thái tử. Trong nửa tháng này, thái tử giám quốc."
Hoàng hậu vẫn bất mãn. "Hoàng thượng!"
"Đủ rồi!" Hoàng đế giận đến nỗi ngực phập phồng. "Nàng không thể bắt trẫm cứ sống thế này mãi được."
Hạ Vân Chước quay đầu đi, lầu bầu bất mãn. "Tự nhiên đi trách thần thiếp. Thần thiếp có ý gì đuâ, chẳng qua cảm thấy làm thế cũng chẳng có ích gì."
Hoàng đế cau mày. "Nói thế là có ý gì?"
"Huyền Thời!" Hoàng hậu sốt ruột. "Tuy thần thiếp chưa từng nhìn thấy chuyện nhốt trong phòng nửa tháng để cai nghiện nhưng cũng đoán được chắc chắn lúc đau đớn nhất, cảm giác ấy giống như sống không bằng chết. Chàng là vua của một nước, nếu thật sự đến nước đó, lẽ nào có người dám nhốt chàng luôn hay sao? Dù gì cũng phải thả chàng ra. Nếu đã thế, hà tất phải tốn công chịu tội, ngay từ đầu không cần phải làm. Bất luận hoàng thượng nghiện phải thứ gì, trong cung cũng có thể tìm nó ra, dâng nó lên cho người được."
Những lời này rất chân thành, chân thành đến độ ngay cả thái y quỳ dưới đất cũng cảm thấy có lý nên vội vàng dập đầu, nói: "Hoàng hậu nương nương nói phải, không thể dùng thánh thể của hoàng thượng để mạo hiểm được, thần cho rằng..."
"Trẫm không chịu được!" Hoàng đế không chịu nghe lời khuyên, quả quyết từ chối.
Hạ Vân Chước cụp mắt, che giấu nụ cười đắc ý bên trong.
Đúng vậy, làm sao y có thể chịu được chứ. Một người đang yên đang lành, sao có thể tiếp nhận được việc mình đột nhiên bị nghiện. Y lại là cửu ngũ chí tôn, đã quen kiểm soát mọi thứ, đương nhiên sẽ càng cảm thấy không thể chịu đựng được chuyện hoang đường này, càng tự tin rằng mình sẽ có thể thành công cai nó.
Quả nhiên y nói tiếp: "Trẫm sẽ hạ một thánh chỉ cho hoàng hậu. Trừ phi cai được thứ này, nếu không hoàng hậu không được cho phép bất cứ ai thả trẫm ra."
Lại là một cơn im lặng kéo dài. Lúc này đây nàng thật sự lười nói gì thêm bởi vì tất cả đã quá hợp với ý nàng. Ngoài ra, sự yên ắng này còn có thể toát ra được sự lo lắng bi thương của nàng. Tất cả rất vừa vặn.
Cuối cùng, y cũng có cảm giác quyến luyến không nỡ xa rời, ôm lấy nàng, hôn thật sâu: "Đừng lo lắng, trẫm sẽ khỏe mạnh đi ra."
Hạ Vân Chước hôn đáp lại. Nàng nhắm mắt, cảm xúc quen thuộc khiến nàng nhớ đến cái ngày mình vừa gả vào Mộ vương phủ.
Đó là lần đầu tiên họ ôm hôn nhau thế này. Y vô cùng dịu dàng nhưng cũng không kém phần nồng cháy. Lòng nàng rất vui sướng, cảm thấy mình sẽ yêu y cả đời và y cũng vậy.
Nhưng sau đó, nàng đã làm được, còn y thì lại mong nàng chết.
"Huyền Thời." Nàng ậm ờ gọi y một tiếng, môi cong lên thành nụ cười an ủi. "Thiếp đợi chàng."
Đi chết đi, mau chết đi.
Ta đợi ngươi đi chết đi.
Sau khi làm những chuyện tày trời như vậy mà vẫn có thể chấp nhận A Tự ở bên mình.
Làm sao ta lại nở để nó vào cung, làm sao ta lại viết di thư như thế, chuyện này ngươi không nghĩ ra ư?
Người ngươi yêu nhất, trước giờ chỉ có ngươi mà thôi.
Ta chưa từng thấy ai tham lam ích kỷ như ngươi, cũng tự lừa mình dối người như ngươi.
A Tự để ngươi bệnh chết như thế là quá hiền lành rồi đấy.
Theo ta, ngươi đáng bị một cái chết thê thảm hơn!
--
Hai canh giờ sau, tẩm điện của Tử Thần Điện đóng lại, khóa chặt. Theo thánh chỉ, trong nửa tháng này, ngoại trừ đưa cơm đưa nước thì không được mở ra.
Ngày hôm sau, trong điện dần truyền ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn.
Mấy canh giờ sau, tiếng rêи ɾỉ kia biến thành tiếng gầm rống, gào thét dữ dội nghe mà lạnh cả người.
Nhưng cuối cùng y cũng qua được ngày hôm đó.
Chiều tối hôm đó Hạ Vân Tự vào cung, lúc đi ngang qua Tử Thần Điện nghe nói thế thì không khỏi kinh hồn.
Đến cung Tiêu Phòng, nàng bèn hỏi Hạ Vân Chước: "Lỡ như hoàng thượng cai được thì sao?"
Hạ Vân Chước nhìn nàng với vẻ buồn cười. "Muội nói cứ như mình chưa từng vào cung vậy nhỉ."
Nàng sẽ không để y cai được.
Ngày thứ tư, hoàng đế bắt đầu yêu cầu cung nhân mở cửa điện. Tuy nhiên hoàng hậu tay cầm thánh chỉ, ngăn đám cung nhân đang run lẩy bẩy lại.
Ngày thứ năm, hoàng đế bắt đầu van xin hoàng hậu, nói rằng thánh chỉ kia không còn hiệu lực, nói rằng mình không chịu nổi nữa.
Ngày thứ bảy, lời cầu xin biến thành mắng mỏ. Tình nghĩa phu thê bao năm đã tan vỡ trong khi lên cơn như thế. Lúc đuầ y mắng hoàng hậu vô tình, sau đó còn mắng hoàng hậu làm thế là vì mưu đoạt ngai vàng cho thái tử.
Thái hậu cũng đích thân đến, yêu cầu hoàng hậu mở cửa nhưng hoàng hậu cầm thánh chỉ quỳ ở đó, cuối cùng thái hậu đành trở về.
Tối ngày thứ bảy, hoàng hậu mệt mỏi ngồi trong chính điện của Tử Thần Điện, các cung nhân đều lo lắng cho nàng nhưng không dám quấy rầy.
Nàng cứ ngồi mãi như thế, không hề nhúc nhích, như một pho tượng.
Mãi đến khi các hoạn quan đến đưa cơm xách hộp thức ăn vào, nàng mới ngẩng đầu lên. "Đợi đã."
Mấy tên hoạn quan vội dừng bước, hoàng hậu liếc nhìn hộp thức ăn. "Để xuống đi."
Dừng một chút, nàng lại nói: "Lát nửa bản cung sẽ vào thăm hoàng thượng."
"Nương nương." Đám hoạn quan nhìn nhau, sợ nàng xảy ra chuyện nhưng nghĩ lại thì không dám ngăn.
Dù gì thời gian đưa cơm cũng là lúc hoàng thượng lên cơn xong, lúc đó hoàng thượng yếu đến nỗi không ngồi dậy được chứ nói chi là làm ai bị thương.
Họ bèn đặt thức ăn xuống, hoàng hậu xua tay cho họ lui ra, cung điện rộng lớn lại trở nên yên ắng không tiếng động.
Trong ánh nến lờ mờ, nàng rút cây trâm ngọc trên đầu xuống.
Cây trâm ngọc này được làm rất tinh xảo, thân trâm rỗng ruột. Nàng khẽ vặn một cái, bông hoa ở đầu trâm bung ra, để lộ phần bột màu trắng.
Nàng mở hộp cơm ra xem, chọn món canh mà y thích nhất rồi đổ hết thuốc vào trong.
Cài trâm lên đầu trở lại, nàng đút chìa khóa vào trong ổ, mở cửa ra.
Nàng không nói gì, chỉ đặt hộp cơm lên bàn rồi lui ra.
Cai nghiên sẽ dẫn đến chứng co giật, nhưng co giật thì không chỉ cai nghiện mới gây ra.
Nếu trong lúc này, y co giật đến nỗi không kiểm soát được, cắn lưỡi mất mạng thì cũng không ai nghi ngờ gì.
--
Lúc ra khỏi Tử Thần Điện, một cơn gió nổi lên.
Hạ Vân Chước ngẩng đầu, nhìn đám mây đen nặng nề trên trời bị gió thổi đi, lộ ra vầng trăng sáng trong vằng vặc.
Nàng lẳng lặng ngắm nhìn, nhanh chóng tìm được sao Bắc Thần. Đáng tiếc, tuy không có mây đen che kín nhưng nó cũng không sáng cho lắm, ngược lại hai ngôi sao gần đó thì lại rất chói mắt.
Hạ Vân Chước ngẩn ngơ nhìn, bỗng biên bật cười thành tiếng.
Quẻ chiêm tinh ấy đúng là chuẩn thật.
Cũng không biết là mệnh trời hay là do con người.
[Hết]
Bình luận facebook