-
Chương 52: Thăm bệnh
Một buổi sáng của tháng chín, hậu cung hỗn loạn.
Lúc đó Hạ Vân Tự đang ở bếp nhỏ tự tay nấu canh bồ câu bồi bổ cho hoàng đế, Oanh Thời vội vàng chạy vào, cho cung nhân lui xuống, khom người: "Nương nương, Tử Thần Điện bên kia nói... Mấy ngày nay Hoàng Thượng thường cảm thấy mệt mỏi, thái y kê thuốc bổ cũng không tốt hơn. Hôm nay hạ triều, theo phân phó của Thái Hậu, các vị thái y y thuật cao siêu nhất tới hội chẩn, kết quả..."
Hạ Vân Tử không quay đầu, chỉ cầm muỗng bạc thong thả nếm thử nồi canh: "Kết quả thế nào?"
Oanh Thời cúi đầu: "Kết quả sau khi khám là trúng độc."
"Không có gì hơn? Vậy không vội, trước từ từ, muộn một chút ngươi đi kêu Hàm Ngọc đưa canh này qua, nàng ấy tự có chừng mực."
Oanh Thời nhận lệnh, rời khỏi bếp nhỏ liền đi thông báo cho Hàm Ngọc. Không bao lâu canh đã nấu xong, Hàm Ngọc mang theo hộp đồ ăn đưa đến Tử Thần Điện, khoảng một khắc sau liền trở về Sương Mai Hiên.
Hạ Vân Tự cho những người khác lui xuống, Hàm Ngọc cẩn thận bẩm báo tình hình ở Tử Thần Điện: "Tử Thần Điện được canh giữ nghiêm ngặt, phi tần không thể vào thăm bệnh, nô tỳ cũng không được vào trong, chỉ có thể giao canh cho cung nhân ngự tiền rồi lui xuống. Có điều lúc trở về đụng phải Tưởng cô cô bên cạnh Thái Hậu, nô tỳ nói nương tử lo cho long thể, muốn hỏi thăm một chút, nhưng bà ấy lại không nói gì."
Xem ra độc kia hạ ở đâu vẫn chưa điều tra ra được.
Đúng vậy, mưu kế phải vắt hết óc tìm này đúng là khó có thể nghĩ đến. Huống hồ, nơi này ngày ngày đều cần dùng than, vẫn là Hàm Ngọc trong lúc vô tình mới phát hiện được.
Chỗ của hoàng đế, chỉ có mỗi ngày đến chỗ của nàng mới thêm than vào lò sưởi tay, nhất định càng khó phát hiện.
Nếu thủy ngân trong than tối qua đã bốc hơi sạch sẽ, vậy càng khó tra ra.
Hạ Vân Tự lãnh đạm hỏi nàng: "Thái Hậu vẫn luôn ở Tử Thần Điện sao?"
"Đúng vậy." Hàm Ngọc gật đầu: "Hoàng Thượng gặp chuyện như vậy, ai cũng không thể yên tâm, không chỉ Thái Hậu, phi tần lục cung đều không dám rời đi, tất cả đều chờ bên ngoài."
Nàng khẽ cười: "Đúng là làm khó các nàng, cũng may gần đây thân thể ta gần đây không khỏe, nếu không cũng phải chịu cực như vậy."
Đến chạng vạng, nàng rời khỏi Khánh Ngọc Cung, cũng đến Tử Thần Điện.
Một đường đi trong lòng thầm cười nhạo: Bản thân hiện tại xem như là người thiện lương, bây giờ qua đó xem tuồng, phi tần lục cung sẽ có thể trở về nghỉ ngơi, không cần đứng dưới đêm lạnh mùa thu tỏ lòng trung thành.
Rất nhanh, Tử Thần Điện đã ở trước mắt.
Dưới màn đêm, châu ngọc đầy đầu cùng tơ lựu lăng la đều bị phủ một màu ám trầm bao phủ, Tử Thần Điện vẫn lộ ra vầng sáng màu vàng dường như thâm trầm hơn ngày thường một chút, cùng với gió, có chút sát khí.
Lại đi về phía trước, bên kia cũng phát hiện có người tới, rất nhiều vị đều quay đầu, để xem là ai khoan thai tới muộn.
Rất nhanh, Hứa Chiêu Nghi và Chu Diệu tới đón nàng: "Muội cũng tới."
Hứa Chiêu Nghi cầm tay nàng, Chu Diệu nhỏ giọng: "Tỷ tỷ gần đây không khỏe, cớ gì còn tới đây? So với chịu khổ, còn không bằng nương theo cái cớ mà trốn tránh."
Hạ Vân Tự nghe xong chỉ cảm thấy vừa châm chọc lại vui sướng.
Rất nhiều người đều chờ ở bên ngoài, bộ dáng đều là quan tâm long thể, kỳ thật không biết bao nhiêu người đều cảm thấy đây là chịu khổ, chỉ vì ân sủng, vì tiền đồ mà không thể không ở lại nơi này.
Nàng ai thán một câu: "Chuyện lớn như vậy, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể yên lòng, nên mới tới đây xem."
Hứa Chiêu Nghi gật đầu, ba người cùng trở về trước cửa điện. Hạ Vân Tự mang hộp đồ ăn đến nói chuyện với hoạn quan canh giữ bên ngoài: "Công công, ta có chuẩn bị chút đồ ăn ngày thường Hoàng Thượng thích dùng, liệu có tiện..."
Hoạn quan kia lập tức khom người đáp: "Tiện, tiện. Sáng nay Hoàng Thượng dùng canh người làm, khen không dứt miệng. Sư phụ cố ý căn dặn, nói nếu Yểu Nương Tử tới thì lập tức mời vào."
Dứt lời, gã lui nửa bước, mở cửa điện, cung kính mời Hạ Vân Tự vào trong.
Động tĩnh rất nhỏ này truyền tới, các phi tần đều khó tránh khỏi sẽ nhìn về bên này.
Hồ Huy Nga ngày thường khắc nghiệt cười lạnh: "A... Chậc chậc chậc, đúng là không giống, trái tim của Hoàng Thượng chỉ dành cho Tứ muội muội, chúng ta đều không so được."
Chu Diệu liếc nhìn nàng ta, lạnh nhạt bác bỏ: "Hồ tỷ tỷ đương nhiên không được, Giai Huệ Hoàng Hậu hiều huệ đoan trang, tỷ tỷ sao có thể so sánh với muội muội của nàng ấy?"
Cửa điện đóng lại, sạch sẽ ngăn cách cuộc nói chuyện bên ngoài.
Cung nhân của Hạ Vân Tự và Hàm Ngọc đều không được vào trong, hộp đồ ăn cũng được kiểm tra nghiêm ngặt.
Nàng một mình bình tĩnh vào tẩm điện, vừa ngước mắt, liền thấy Thái Hậu ngồi ở đầu giường than ngắn thở dài.
Phàn Ức Đức đứng cạnh Thái Hậu cung kính khom người: "Yểu Nương Tử tới."
Thái Hậu nhìn qua, hoàng đế dựa vào gối mềm cũng nhìn qua, cười nói: "Buổi tối lạnh như vậy, nàng còn tới đây?" Dứt lời là một trận ho khan không ngừng.
Hạ Vân Tự tiến lên hai bước, trước thỉnh an Thái Hậu, Thái Hậu nâng tay ý bảo nàng miễn lễ, nàng mới tiếp tục tiến lên hai bước.
Nhìn sắc mặt hoàng đế trắng bệch, nàng nhíu mày, nhìn về phía Thái Hậu, vừa lo lắng vừa hoảng sợ: "Thần thiếp nghe trong cung đồn đãi, nói là... Trúng độc? Là thật sao?"
Thái Hậu thở dài: "Là thật."
Hạ Huyền Thời vươn tay về phía nàng: "Ngồi đi."
Hạ Vân Tự ngồi vào mép giường, nắm lấy tay hắn. Không ngoài dự đoán, tay hắn lạnh giống hết tay nàng. Một đường tới đây nàng cầm theo lò sưởi, hiện tại cảm thấy tay hắn lạnh đến đáng sợ.
Nàng liền nhét lò sưởi vào tay hắn: "Sao lại lạnh như vậy... Hoàng Thượng..."
Phàn Ứng Đức đột nhiên duỗi tay: "Yểu Cơ nương tử." Ý muốn đoạt lấy lò sưởi.
Hạ Vân Tự nhíu mày nhìn gã: "Sao thế?"
Phàn Ứng Đức cười làm lành, kiên nhẫn giải thích: "Nương tử đừng nghĩ nhiều, chỉ là việc này đến quá đột nhiên, người ngự tiền chúng nô tài bắt buộc phải càng cẩn thận. Đến nay vẫn chưa biết xuất phát từ đâu, cho nên trước mắt chỉ có thể điều tra mọi thứ, đặc biệt là đồ Hoàng Thượng tiếp xúc... Không chỉ là lư hương của nương tử, tất cả bàn ghế trong điện này đều đã được kiểm tra."
Hạ Vân Tự vẫn nhíu mày, ngập ngừng: "Ý ngươi là, ta cũng có thể hại Hoàng Thượng?" Tay ngược lại đã đưa lò sưởi qua, một chút cũng không do dự.
Phàn Ứng Đức giao lò sưởi cho tiểu hoạn quan bên cạnh đem xuống, Hạ Huyền Thời thấy nàng không vui, cười lấy đĩa mứt đặt bên giường đút cho nàng ăn: "Chỉ là làm theo quy trình mà thôi, đừng nóng giận."
Hạ Vân Tự ăn mứt, miễn cưỡng cười: "Thần thiếp không giận." Nói rồi lại thở dài, "Nhưng dùng "biện pháp vụng về" như vậy không biết khi nào mới tra ra manh mối, nếu độc còn ở đây..." Nàng nhìn Hoàng Hậu, "Chẳng lẽ cứ để Hoàng Thượng tiếp tục thế này?"
Thái Hậu lắc đầu: "Cũng không còn cách nào khác. Chỉ có ngàn năm làm tặc, không có ngàn năm phòng cướp, thật sự không thể phòng được."
Hạ Vân Tự bất lực gật đầu, đưa mắt nhìn hoạn quan kiểm tra điểm tâm mình mang đến, mỉm cười: "Thần thiếp làm chút điểm tâm, Thái Hậu cũng dùng đi, đừng vì lo lắng quá mức cho Hoàng Thượng mà bản thân cũng đổ bệnh."
Thái Hậu buồn bã gật đầu: "Cũng được."
Hoạn quan hiểu ý, lập tức lấy một phần điểm tâm đặt trước mặt Thái Hậu.
Thái Hậu chọn cái bánh mứt táo, hơn nửa ngày chưa ăn gì, hiện tại dùng chút điểm tâm ngọt nhưng không nồng này cũng không tệ.
Vừa ăn xong, liền thấy một hoạn quan chạy vào điện, cảnh tượng vội vàng, bước chân đều là hoảng loạn.
Hạ Vân Tự lẳng lặng nhìn, gã cầm lò sưởi kia trong tay, quỳ xuống hành lễ, sắc mặt trắng bệch: "Thái Hậu, Hoàng Thượng..."
Hai người ngẩn ra, Phàn Ứng Đức cũng kinh ngạc, vội nhận lấy lò sưởi kia, sắc mặt lập tức thay đổi: "Hoàng Thượng..."
Hạ Vân Tự đương nhiên biết bọn họ nhìn thấy cái gì.
Bốn khối than trong lò sưởi bị cắt ra, trong đó có ba khối màu đen bình thường, một khối chảy ra thủy ngân.
Tỷ lệ này rất giống thủy ngân có vấn đề trong kho của nàng.
Vốn dĩ những lò sưởi trước tất cả đều là than có thủy ngân, nhưng chúng đều đã bị đốt thành tro tàn, thủy ngân theo đó cũng bốc hơi, còn ai biết được?
Kẻ đứng sau tấm màn nếu phát hiện mình chết oan, vậy thì tới âm tào địa phủ tìm Diêm Vương bày tỏ oan tình đi!
Trong lòng càng nghĩ càng vui sướng, trên mặt chỉ để lộ sự mù mịt, không rõ nội tình mà tới gần xem xét.
Nhìn chăm chú, nàng ngạc nhiên đến không thể hít thở, ngây ngốc một hồi mới sợ hãi quỳ xuống: "Hoàng Thượng, đây không phải than thần thiếp lấy!"
Tiểu hoạn quan kiểm tra than kia vừa nghe, vội vàng dập đầu: "Hạ quan cũng không dám đổi đồ như vậy. Đây là than vừa rút khỏi bếp lò, hạ nô chỉ cắt ra kierm tra thực hư mà thôi!"
Hoàng đế và Thái Hậu đều giật mình.
Sau đó, Thái Hậu do dự nhìn nàng: "A Tự?"
"Thần thiếp sao dám hành thích vua!" Hạ Vân Tự hoảng loạn.
Dù sao chuyện cũng lớn như vậy, hiện tại quá bình tĩnh sẽ khiến người ta hoài nghi, chỉ bằng kinh hoảng sợ hãi.
Nàng bắt đầu nói lắp: "Thần thiếp... Trên đường đi thần thiếp chỉ dùng lò sưởi này, cũng chỉ mấy khối than này, hạ độc bên trong, chẳng phải bản thân cũng không tránh được sao!"
Thái Hậu đương nhiên biết việc này không phải nàng làm, nhưng càng không thể là cung nhân ngự tiền hãm hại nàng.
Vật chứng ở ngay trước mắt, Thái Hậu rơi vào trầm tư, sau đó thở dài: "Truyền nữ quan cung chính tới đây."
Phàn Ứng Đức cứng đờ, sắc mặt Hạ Vân Tự trắng bệch, trong khoảnh khắc liền khóc lóc nức nở: "Thái Hậu, thần thiếp vâng theo di nguyện của tỷ tỷ vào cung, Hạ gia nhiều thế hệ trung thành tuyệt đối không thể làm ra chuyện mưu nghịch này!"
"Được rồi." Hoàng đế lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo đến cực độ.
Hắn nhìn Thái Hậu: "Gần đây A Tự không khỏe, thái y bảo tĩnh dưỡng cũng không có hiệu quả. Bây giờ nhi tử nghi lại... Hình như tương tự với bệnh trạng của nhi tử." Nói rồi, hắn chuyển ánh mắt nhìn Hạ Vân Tự, "Bệnh cũng nàng, thái y cũng không biết nguyên do sao?"
Hạ Vân Tự ngây ra: "Không biết... Chỉ nói thần thiếp suy nhược." Nhíu mày suy nghĩ, nàng hít sâu một hơi, "Lúc trước có lần thái y bảo mạch tượng giống như trúng độc, nhưng lời nói lại mơ hồ không rõ, thần thiếp đã lệnh người bên dưới kiểm tra thực hư, không phát hiện điều gì bất thường, thái y cũng từ bỏ suy đoán này."
Hoàng đế hỏi tiếp: "Có kiểm tra than chưa?"
"Than..." Thân mình Hạ Vân Tự mềm nhũn, ánh mắt trống rỗng nhìn lò sưởi tay kia, ngồi quỳ trên mặt đất, "Thần thiếp không nghĩ tới."
Hoàng đế rùng mình, chỉ liếc nhìn Phàn Ứng Đức, Phàn Ứng Đức hiểu ý, lập tức dẫn người rời khỏi điện.
Lúc đó Hạ Vân Tự đang ở bếp nhỏ tự tay nấu canh bồ câu bồi bổ cho hoàng đế, Oanh Thời vội vàng chạy vào, cho cung nhân lui xuống, khom người: "Nương nương, Tử Thần Điện bên kia nói... Mấy ngày nay Hoàng Thượng thường cảm thấy mệt mỏi, thái y kê thuốc bổ cũng không tốt hơn. Hôm nay hạ triều, theo phân phó của Thái Hậu, các vị thái y y thuật cao siêu nhất tới hội chẩn, kết quả..."
Hạ Vân Tử không quay đầu, chỉ cầm muỗng bạc thong thả nếm thử nồi canh: "Kết quả thế nào?"
Oanh Thời cúi đầu: "Kết quả sau khi khám là trúng độc."
"Không có gì hơn? Vậy không vội, trước từ từ, muộn một chút ngươi đi kêu Hàm Ngọc đưa canh này qua, nàng ấy tự có chừng mực."
Oanh Thời nhận lệnh, rời khỏi bếp nhỏ liền đi thông báo cho Hàm Ngọc. Không bao lâu canh đã nấu xong, Hàm Ngọc mang theo hộp đồ ăn đưa đến Tử Thần Điện, khoảng một khắc sau liền trở về Sương Mai Hiên.
Hạ Vân Tự cho những người khác lui xuống, Hàm Ngọc cẩn thận bẩm báo tình hình ở Tử Thần Điện: "Tử Thần Điện được canh giữ nghiêm ngặt, phi tần không thể vào thăm bệnh, nô tỳ cũng không được vào trong, chỉ có thể giao canh cho cung nhân ngự tiền rồi lui xuống. Có điều lúc trở về đụng phải Tưởng cô cô bên cạnh Thái Hậu, nô tỳ nói nương tử lo cho long thể, muốn hỏi thăm một chút, nhưng bà ấy lại không nói gì."
Xem ra độc kia hạ ở đâu vẫn chưa điều tra ra được.
Đúng vậy, mưu kế phải vắt hết óc tìm này đúng là khó có thể nghĩ đến. Huống hồ, nơi này ngày ngày đều cần dùng than, vẫn là Hàm Ngọc trong lúc vô tình mới phát hiện được.
Chỗ của hoàng đế, chỉ có mỗi ngày đến chỗ của nàng mới thêm than vào lò sưởi tay, nhất định càng khó phát hiện.
Nếu thủy ngân trong than tối qua đã bốc hơi sạch sẽ, vậy càng khó tra ra.
Hạ Vân Tự lãnh đạm hỏi nàng: "Thái Hậu vẫn luôn ở Tử Thần Điện sao?"
"Đúng vậy." Hàm Ngọc gật đầu: "Hoàng Thượng gặp chuyện như vậy, ai cũng không thể yên tâm, không chỉ Thái Hậu, phi tần lục cung đều không dám rời đi, tất cả đều chờ bên ngoài."
Nàng khẽ cười: "Đúng là làm khó các nàng, cũng may gần đây thân thể ta gần đây không khỏe, nếu không cũng phải chịu cực như vậy."
Đến chạng vạng, nàng rời khỏi Khánh Ngọc Cung, cũng đến Tử Thần Điện.
Một đường đi trong lòng thầm cười nhạo: Bản thân hiện tại xem như là người thiện lương, bây giờ qua đó xem tuồng, phi tần lục cung sẽ có thể trở về nghỉ ngơi, không cần đứng dưới đêm lạnh mùa thu tỏ lòng trung thành.
Rất nhanh, Tử Thần Điện đã ở trước mắt.
Dưới màn đêm, châu ngọc đầy đầu cùng tơ lựu lăng la đều bị phủ một màu ám trầm bao phủ, Tử Thần Điện vẫn lộ ra vầng sáng màu vàng dường như thâm trầm hơn ngày thường một chút, cùng với gió, có chút sát khí.
Lại đi về phía trước, bên kia cũng phát hiện có người tới, rất nhiều vị đều quay đầu, để xem là ai khoan thai tới muộn.
Rất nhanh, Hứa Chiêu Nghi và Chu Diệu tới đón nàng: "Muội cũng tới."
Hứa Chiêu Nghi cầm tay nàng, Chu Diệu nhỏ giọng: "Tỷ tỷ gần đây không khỏe, cớ gì còn tới đây? So với chịu khổ, còn không bằng nương theo cái cớ mà trốn tránh."
Hạ Vân Tự nghe xong chỉ cảm thấy vừa châm chọc lại vui sướng.
Rất nhiều người đều chờ ở bên ngoài, bộ dáng đều là quan tâm long thể, kỳ thật không biết bao nhiêu người đều cảm thấy đây là chịu khổ, chỉ vì ân sủng, vì tiền đồ mà không thể không ở lại nơi này.
Nàng ai thán một câu: "Chuyện lớn như vậy, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể yên lòng, nên mới tới đây xem."
Hứa Chiêu Nghi gật đầu, ba người cùng trở về trước cửa điện. Hạ Vân Tự mang hộp đồ ăn đến nói chuyện với hoạn quan canh giữ bên ngoài: "Công công, ta có chuẩn bị chút đồ ăn ngày thường Hoàng Thượng thích dùng, liệu có tiện..."
Hoạn quan kia lập tức khom người đáp: "Tiện, tiện. Sáng nay Hoàng Thượng dùng canh người làm, khen không dứt miệng. Sư phụ cố ý căn dặn, nói nếu Yểu Nương Tử tới thì lập tức mời vào."
Dứt lời, gã lui nửa bước, mở cửa điện, cung kính mời Hạ Vân Tự vào trong.
Động tĩnh rất nhỏ này truyền tới, các phi tần đều khó tránh khỏi sẽ nhìn về bên này.
Hồ Huy Nga ngày thường khắc nghiệt cười lạnh: "A... Chậc chậc chậc, đúng là không giống, trái tim của Hoàng Thượng chỉ dành cho Tứ muội muội, chúng ta đều không so được."
Chu Diệu liếc nhìn nàng ta, lạnh nhạt bác bỏ: "Hồ tỷ tỷ đương nhiên không được, Giai Huệ Hoàng Hậu hiều huệ đoan trang, tỷ tỷ sao có thể so sánh với muội muội của nàng ấy?"
Cửa điện đóng lại, sạch sẽ ngăn cách cuộc nói chuyện bên ngoài.
Cung nhân của Hạ Vân Tự và Hàm Ngọc đều không được vào trong, hộp đồ ăn cũng được kiểm tra nghiêm ngặt.
Nàng một mình bình tĩnh vào tẩm điện, vừa ngước mắt, liền thấy Thái Hậu ngồi ở đầu giường than ngắn thở dài.
Phàn Ức Đức đứng cạnh Thái Hậu cung kính khom người: "Yểu Nương Tử tới."
Thái Hậu nhìn qua, hoàng đế dựa vào gối mềm cũng nhìn qua, cười nói: "Buổi tối lạnh như vậy, nàng còn tới đây?" Dứt lời là một trận ho khan không ngừng.
Hạ Vân Tự tiến lên hai bước, trước thỉnh an Thái Hậu, Thái Hậu nâng tay ý bảo nàng miễn lễ, nàng mới tiếp tục tiến lên hai bước.
Nhìn sắc mặt hoàng đế trắng bệch, nàng nhíu mày, nhìn về phía Thái Hậu, vừa lo lắng vừa hoảng sợ: "Thần thiếp nghe trong cung đồn đãi, nói là... Trúng độc? Là thật sao?"
Thái Hậu thở dài: "Là thật."
Hạ Huyền Thời vươn tay về phía nàng: "Ngồi đi."
Hạ Vân Tự ngồi vào mép giường, nắm lấy tay hắn. Không ngoài dự đoán, tay hắn lạnh giống hết tay nàng. Một đường tới đây nàng cầm theo lò sưởi, hiện tại cảm thấy tay hắn lạnh đến đáng sợ.
Nàng liền nhét lò sưởi vào tay hắn: "Sao lại lạnh như vậy... Hoàng Thượng..."
Phàn Ứng Đức đột nhiên duỗi tay: "Yểu Cơ nương tử." Ý muốn đoạt lấy lò sưởi.
Hạ Vân Tự nhíu mày nhìn gã: "Sao thế?"
Phàn Ứng Đức cười làm lành, kiên nhẫn giải thích: "Nương tử đừng nghĩ nhiều, chỉ là việc này đến quá đột nhiên, người ngự tiền chúng nô tài bắt buộc phải càng cẩn thận. Đến nay vẫn chưa biết xuất phát từ đâu, cho nên trước mắt chỉ có thể điều tra mọi thứ, đặc biệt là đồ Hoàng Thượng tiếp xúc... Không chỉ là lư hương của nương tử, tất cả bàn ghế trong điện này đều đã được kiểm tra."
Hạ Vân Tự vẫn nhíu mày, ngập ngừng: "Ý ngươi là, ta cũng có thể hại Hoàng Thượng?" Tay ngược lại đã đưa lò sưởi qua, một chút cũng không do dự.
Phàn Ứng Đức giao lò sưởi cho tiểu hoạn quan bên cạnh đem xuống, Hạ Huyền Thời thấy nàng không vui, cười lấy đĩa mứt đặt bên giường đút cho nàng ăn: "Chỉ là làm theo quy trình mà thôi, đừng nóng giận."
Hạ Vân Tự ăn mứt, miễn cưỡng cười: "Thần thiếp không giận." Nói rồi lại thở dài, "Nhưng dùng "biện pháp vụng về" như vậy không biết khi nào mới tra ra manh mối, nếu độc còn ở đây..." Nàng nhìn Hoàng Hậu, "Chẳng lẽ cứ để Hoàng Thượng tiếp tục thế này?"
Thái Hậu lắc đầu: "Cũng không còn cách nào khác. Chỉ có ngàn năm làm tặc, không có ngàn năm phòng cướp, thật sự không thể phòng được."
Hạ Vân Tự bất lực gật đầu, đưa mắt nhìn hoạn quan kiểm tra điểm tâm mình mang đến, mỉm cười: "Thần thiếp làm chút điểm tâm, Thái Hậu cũng dùng đi, đừng vì lo lắng quá mức cho Hoàng Thượng mà bản thân cũng đổ bệnh."
Thái Hậu buồn bã gật đầu: "Cũng được."
Hoạn quan hiểu ý, lập tức lấy một phần điểm tâm đặt trước mặt Thái Hậu.
Thái Hậu chọn cái bánh mứt táo, hơn nửa ngày chưa ăn gì, hiện tại dùng chút điểm tâm ngọt nhưng không nồng này cũng không tệ.
Vừa ăn xong, liền thấy một hoạn quan chạy vào điện, cảnh tượng vội vàng, bước chân đều là hoảng loạn.
Hạ Vân Tự lẳng lặng nhìn, gã cầm lò sưởi kia trong tay, quỳ xuống hành lễ, sắc mặt trắng bệch: "Thái Hậu, Hoàng Thượng..."
Hai người ngẩn ra, Phàn Ứng Đức cũng kinh ngạc, vội nhận lấy lò sưởi kia, sắc mặt lập tức thay đổi: "Hoàng Thượng..."
Hạ Vân Tự đương nhiên biết bọn họ nhìn thấy cái gì.
Bốn khối than trong lò sưởi bị cắt ra, trong đó có ba khối màu đen bình thường, một khối chảy ra thủy ngân.
Tỷ lệ này rất giống thủy ngân có vấn đề trong kho của nàng.
Vốn dĩ những lò sưởi trước tất cả đều là than có thủy ngân, nhưng chúng đều đã bị đốt thành tro tàn, thủy ngân theo đó cũng bốc hơi, còn ai biết được?
Kẻ đứng sau tấm màn nếu phát hiện mình chết oan, vậy thì tới âm tào địa phủ tìm Diêm Vương bày tỏ oan tình đi!
Trong lòng càng nghĩ càng vui sướng, trên mặt chỉ để lộ sự mù mịt, không rõ nội tình mà tới gần xem xét.
Nhìn chăm chú, nàng ngạc nhiên đến không thể hít thở, ngây ngốc một hồi mới sợ hãi quỳ xuống: "Hoàng Thượng, đây không phải than thần thiếp lấy!"
Tiểu hoạn quan kiểm tra than kia vừa nghe, vội vàng dập đầu: "Hạ quan cũng không dám đổi đồ như vậy. Đây là than vừa rút khỏi bếp lò, hạ nô chỉ cắt ra kierm tra thực hư mà thôi!"
Hoàng đế và Thái Hậu đều giật mình.
Sau đó, Thái Hậu do dự nhìn nàng: "A Tự?"
"Thần thiếp sao dám hành thích vua!" Hạ Vân Tự hoảng loạn.
Dù sao chuyện cũng lớn như vậy, hiện tại quá bình tĩnh sẽ khiến người ta hoài nghi, chỉ bằng kinh hoảng sợ hãi.
Nàng bắt đầu nói lắp: "Thần thiếp... Trên đường đi thần thiếp chỉ dùng lò sưởi này, cũng chỉ mấy khối than này, hạ độc bên trong, chẳng phải bản thân cũng không tránh được sao!"
Thái Hậu đương nhiên biết việc này không phải nàng làm, nhưng càng không thể là cung nhân ngự tiền hãm hại nàng.
Vật chứng ở ngay trước mắt, Thái Hậu rơi vào trầm tư, sau đó thở dài: "Truyền nữ quan cung chính tới đây."
Phàn Ứng Đức cứng đờ, sắc mặt Hạ Vân Tự trắng bệch, trong khoảnh khắc liền khóc lóc nức nở: "Thái Hậu, thần thiếp vâng theo di nguyện của tỷ tỷ vào cung, Hạ gia nhiều thế hệ trung thành tuyệt đối không thể làm ra chuyện mưu nghịch này!"
"Được rồi." Hoàng đế lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo đến cực độ.
Hắn nhìn Thái Hậu: "Gần đây A Tự không khỏe, thái y bảo tĩnh dưỡng cũng không có hiệu quả. Bây giờ nhi tử nghi lại... Hình như tương tự với bệnh trạng của nhi tử." Nói rồi, hắn chuyển ánh mắt nhìn Hạ Vân Tự, "Bệnh cũng nàng, thái y cũng không biết nguyên do sao?"
Hạ Vân Tự ngây ra: "Không biết... Chỉ nói thần thiếp suy nhược." Nhíu mày suy nghĩ, nàng hít sâu một hơi, "Lúc trước có lần thái y bảo mạch tượng giống như trúng độc, nhưng lời nói lại mơ hồ không rõ, thần thiếp đã lệnh người bên dưới kiểm tra thực hư, không phát hiện điều gì bất thường, thái y cũng từ bỏ suy đoán này."
Hoàng đế hỏi tiếp: "Có kiểm tra than chưa?"
"Than..." Thân mình Hạ Vân Tự mềm nhũn, ánh mắt trống rỗng nhìn lò sưởi tay kia, ngồi quỳ trên mặt đất, "Thần thiếp không nghĩ tới."
Hoàng đế rùng mình, chỉ liếc nhìn Phàn Ứng Đức, Phàn Ứng Đức hiểu ý, lập tức dẫn người rời khỏi điện.