-
Chương 54: Cung khai
Hơi thở của Hạ Vân Tự cứng lại, ngước mắt nhìn, thấy hắn nhíu mày: "Ngươi nói cái gì?"
Hoạn quan kia lại dập đầu: "Hạ nô và Cung Chính Tư đã cùng nhau thẩm tra nhiều ngày, mấy tên quản than của Thượng Công Cục ban đầu cắn chặt Tống Huy Nga không buông, sau khonong chịu được cực hình, liền khai là hoạn quan chưởng sự của Chiêu Phi nương nương Lương Mậu Văn tới tìm họ, hứa cho bạc và ruộng tốt ngoài cung, kêu họ bỏ thêm thủy ngân trộn vào bạc than Yểu Cơ nương tử sử dụng hàng ngày."
Hoàng đế tiếp tục hỏi: "Là thật sao?"
Hoạn quan kia trả lời: "Khẩu cung của mấy người đều giống nhau, hẳn là thật. Còn muốn tiếp tục thẩm vấn Lương Mậu Văn kia, đó là chưởng sự của Chiêu Phi nương nương, mong Hoàng Thượng định đoạt."
Tịch mịch mấy giây ngắn ngủi, hoàng đế quyết đoán ra lệnh: "Thẩm."
Lời ít ý nhiều, lại giống đao kiếm, thái bình duy trì đã lâu bị phá nát dễ như trở bàn tay.
Hoạn quan kia dập đầu, liền lui xuống. Lúc này trong phòng hoàn toàn an tĩnh, Hạ Vân Tự đứng cách hắn hai bước lẳng lặng nhìn hắn, hắn lại như không hề phát hiện, cúi đầu lặng im ngồi một chỗ.
A, hắn thất vọng rồi.
Lúc trước từng rất nhiều lần lừa mình dối người, là bản thân hắn không ngừng thuyết phục chính mình tín nhiệm Chiêu Phi.
Mà hiện tại, việc này như cái tát đánh thẳng vào mặt hắn.
Thất vọng, hắn nên nếm thử tư vị tin tưởng sai người là thế nào.
Năm đó tỷ tỷ cũng như vậy, lặng lẽ nhìn người bên gối trở nên xa lạ, thất vọng với hắn ngày càng đến cực điểm.
Nàng để hắn giằng co trong ảm đạm hồi lâu, mới mang theo do dự, nhu nhược gọi hắn: "Hoàng Thượng..."
Hắn lắc đầu, dường như đang trốn tránh nàng: "Trẫm muốn ở một mình chốc lát."
Hạ Vân Tự cúi đầu, ngoan ngoãn hành lễ: "Vậy thần thiếp cáo lui trước."
OoOoO
Trong Hạo Nguyệt Điện của Cẩm Hoa Cung, thời điểm cung nhân ngự tiền hung hổ xông vào, Chiêu Phi đã luống cuống.
Nàng ngồi ngay ngắn ở ghế trên, nắm chặt tay vịn: "Hoang đường, bổn cung sao lại độc hại Hoàng Thượng!"
Người ngự tiền bình tĩnh trả lời: "Nương nương có lẽ chưa từng có ý độc hại Hoàng Thượng, nhưng còn ai khác, nếu không ngại người thử suy nghĩ một chút đi."
Dứt lời, không định miệng lưỡi dài dòng, người ngự tiền lập tức áp giải Lương Mậu Văn đi. Mấy cung nữ và hoạn quan thân cận của Chiêu Phi cũng bị kéo xuống, nhất thời không gian trong điện trở nên trống rỗng.
"Các ngươi..." Chiêu Phi vỗ bàn đứng bật dậy, nhưng không ai thèm nói lý với nàng ta, nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nhóm người ngày càng đi xa, giống như xuân phong đắc ý nàng ta từng có không quay đầu lại.
Một cung nữ làm việc bên ngoài vội vào điện: "Nương nương."
"Các ngươi sao có thể... Sao có thể như vậy..." Chiêu Phi ngã ngồi xuống, nỉ non, "Bổn cun sao có thể hại Hoàng Thượng..."
Những lời này, gần đây nàng ta đã nói không biết bao nhiêu lần. Bắt đầu từ lúc Tử Thần Điện phát hiện trong than của Yểu Cơ có độc, nàng ta đã không ngừng tự hỏi.
Nàng liều mạng nói với chính mình, nàng không hại Hoàng Thượng.
Nàng liều mạng nói với chính mình, Hoàng Thượng hiểu trái tim của nàng.
Nàng còn liều mạng an ủi chính mình, có lẽ sẽ không tra đến đầu nàng, dù sao nàng sớm đã có sắp xếp, cắn chặt Tống Huy Nga là xong việc.
Nhưng sao vẫn tra đến chỗ nàng?
Nàng chưa từng sợ như vậy.
Nàng còn nỗ lực nói với chính mình, Hoàng Thượng sẽ tha thứ cho nàng, nhưng hình như càng nỗ lực càng không có tự tin, cuối cùng hồn phách như muốn tan rã, ngồi cũng không được, nàng ta cứ thế mà từ trên ghế trượt xuống, nằm liệt trong chính điện hoa lệ.
Nàng ta xong rồi!
Đều vì Hạ thị.
Nếu phải xuống âm tào địa phủ, nàng nhất định sẽ kéo Hạ thị đồng hành!
OoOoO
Ở Sương Mai Hiên, hoàng đế trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng rời đi. Hạ Vân Tự về phòng, Hàm Ngọc tới tạ ơn, thái độ có chút kinh ngạc: "Sao nương nương có thể mở miệng vì nô tỳ như vậy..."
"Bây giờ đã là cung tần thật sự, còn tự xưng nô tỳ." Hạ Vân Tự mỉm cười: "Được rồi, ân điển này cũng không phải chỉ xin cho ngươi, người khác đều sẽ được nhận tiền thưởng từ Phàn Ứng Đức, ta cũng sẽ thưởng thêm cho họ một phần. Chuyện ngươi tấn vị không đáng là gì, không cần cố ý tới đa tạ ta."
Lần này nàng trong hiểm nguy cầu chiến thắng, nếu trước mắt thật sự thắng, phần thưởng nàng nàng nhất định phải cho.
Nguyên nhân thuộc hạ không dám mở miệng chủ ý là vì đánh rắn đánh giập đầu người nhà họ, bọn họ không dám nói bậy, Nhưng Phàn Ứng Đức tự mình điều tra, bọn họ cũng không dễ dàng.
Chuyện như vậy ngày sau trong cung không tránh khỏi sẽ lặp lại, bọn họ đã trải qua một lần, lần sau trải qua sẽ tốt hơn, cho nên nàng phải sử dụng bọn họ tới cùng mới đúng.
Ngày xưa tỷ tỷ nản lòng thoái chí với hoàng đế, dần dần không còn tâm trạng xử lý hậu cung, Tiêu Phòng Cung bị người ngoài cài gián điệp vào, cuối cùng khiến tỷ ấy mất mạng.
Mà nàng, vốn là người mang theo trái tim đã chết, nàng nhất định sẽ biết Sương Mai Hiên này thành tường đồng vách sắt, ai cũng đừng hòng thông qua cung nhân để hãm hại nàng.
Sáng sớm hôm sau Hàm Ngọc đã dọn ra khỏi Sương Mai Hiên, vẫn ở Khánh Ngọc Cung, Hứa Chiêu Nghi đặc biệt chọn cho nàng một chỗ gần Hạ Vân Tự.
Đây cũng xem như là tin vui trong bầu không khí căng thẳng, rất nhiều cung tần tới chúc mừng nàng, mượn cơ hội này thả lỏng tâm trạng căng chặt mấy ngày nay.
Qua ba ngày, Hàm Ngọc được làm lễ sách phong.
Lễ sắc phong Kinh Nga vốn không cần phiền toái, chỉ vì nàng từ nửa chủ tử Thải Nữ tấn phong lên. Hôm nay Hạ Vân Tự qua chỗ nàng, hai người trò chuyện cả buổi trưa, gần tới chạng vạng, Tiểu Lộc Tử tới bẩm báo: "Lương Mậu Vă đã nhận tội."
"Thật sao?" Ánh mắt Hàm Ngọc sáng lên, cười nhìn Hạ Vân Tự, "Việc này còn khiến người ta cao hứng hơn chuyện tần thiếp được sắc phong." Nói rồi, nàng lại nhìn Tiểu Lộc Tử, "Mau nói xem, đã khai cái gì?"
Tiểu Lộc Tử khom người: "Chuyện bỏ thủy ngân vào bạc than hắn đã khai sạch sẽ. Từ việc thủy ngân mua ở đây, thu mua người Thượng Công Cục thế nào, tất cả đều khai báo rõ ràng. Cung Chính Tư hiện đã trình bản cung khai tới Tử Thần Điện, mấy ngày nữa có lẽ Hoàng Thượng sẽ xử lý."
Hạ Vân Tự trầm giọng: "Chỉ một việc này thôi sao, không còn việc gì khác?"
"... Khác?" Tiểu Lộc Tử giật mình, nghi hoặc hỏi: "Không biết nương tử ám chỉ việc gì?"
Nàng lắc đầu: "Thôi, cũng không có gì." Nàng cười cười, "Ta chỉ là nghĩ lần này nàng ta đã có thể độc ác đối xử với ta như vậy, lúc trước khẳng định cũng từng làm rất nhiều việc ác, cho nên mới hỏi thêm một câu mà thôi."
Dứt lời vẫy tay cho Tiểu Lộc Tử lui xuống, Hạ Vân Tự nhìn Hàm Ngọc: "Hôm nay sắc phong, Ngọc tỷ tỷ cũng mệt mỏi hơn nửa ngày rồi, sớm nghỉ ngơi đi, ta trở về trước."
"Tần thiếp tiễn nương tử." Hàm Ngọc đứng dậy, tiễn Hạ Vân Tự tới nguyệt môn mới dừng bước.
Hạ Vân Tự trở về Sương Mai Hiên, suy nghĩ hành động tiếp theo nên làm thế nào.
Sự việc không thể dừng ở đây, nàng bắt buộc phải ép Chiêu Phi thừa nhận tội hạ độc Hoàng Hậu.
Chỉ là... Lời nói cần phải cân nhắc, nếu không một khi không cẩn thận sẽ để hoàng đế phát hiện nàng sớm đã biết gì đó.
Cũng may việc này không vội, trước đợi thêm hai ba ngày rồi nói.
Nhưng, hoàng đế lại không cho nàng hai ba ngày.
Tổi đó, Cung Chính Tư nhận chỉ, tiếp tục thẩm tra cung nhân liên quan bên cạnh Chiêu Phi.
Hạ Vân Tự nghe xong liền giật mình, trong lòng nhịn không được mà cười lạnh.
Hắn quả nhiên không ngốc, quả nhiên trước nay chỉ tin mỗi bản thân mình.
Hiện tại một mình nghĩ lại, hắn mới thanh tỉnh cho điều tra nợ cũ.
Hắn là hoàng đế, nắm mọi quyền lực trong tay, lúc này cũng có cơ hội đổi ý.
Nhưng người đã mất mạng thì sao?
Nàng càng nghĩ càng lắc đầu, cuối cùng không thể không mạnh mẽ từ bỏ suy nghĩ này, nếu không lại tiếp tục nghỉ, chỉ sợ ngày sau gặp hắn nàng sẽ để lộ sự chán ghét, như vậy có thể thất bại trong gang tấc.
Sau hai ngày ngắn ngủi, Lương Mậu Văn liền thú nhận càng nhiều việc.
Đầu tiên là chuyện Thải Linh có thai, Lương Mậu Văn nhận tội rằng tất cả đều do Chiêu Phi tính kế, ý muốn hãm hại Yểu Cơ, nhưng không biết lầm sao Thuận Phi lại xen vào, cho nên mới không thể thành công.
Sau là Thải Tinh thông đồng với Như Lan hạ độc, cũng là Chiêu Phi đứng sau sai khiến, hoàng toàn không liên quan đến Thải Linh.
Bị dụng hình, gã thậm chí thừa nhận vụ án phù chú cũng liên quan đến Chiêu Phi, nghe nói phụ thân của Chiêu Phi ở đất phong của đàm Tây Vương làm việc trong Khâm Thiên Giám, vì thế Chiêu Phi mới xin ông ta tờ phù chú kia.
Việc này khiến Hạ Vân Tự vô cùng kinh hỉ.
Nàng vốn định âm thầm thu mua cung nữ bên cạnh Chiêu Phi thừa nhận việc này, nếu không hoàng đế nhìn bản cung khai, thấy Lương Mậu Văn không nhận chuyện này, khó tránh khỏi lại nghi ngờ nàng.
Ngược lại Lương Mậu Văn đã giúp nàng giải quyết việc này.
Kế tiếp, cây đổ bầy khỉ tan.
Cung nhân khác bên cạnh Chiêu Phi nghe nói Lương Mậu Văn đã khai toàn bộ, để giảm tội, bọn họ càng khai ra nhiều chuyện.
Rốt cuộc, nguyên nhân cái chết của Giai Huệ Hoàng Hậu cũng đặt lên bàn.
Vài cung nhân của Chiêu Phi khai, nói Hoàng Hậu nương nương nhìn rõ mọi việc, Tống Huy Nga không hề liên quan, là Chiêu Phi ở giữa sắp xếp, đẩy Tống Huy Nga ra gánh tội thay.
Chiêu Phi đã giữ không nổi, những người này đương nhiên càng không buông tha cho Quý Phi quá cố.
Từng việc, từng việc, đều khai vô cùng rõ ràng.
"Chiêu Phi, Quý Phi... Hay lắm!" Hạ Huyền Thời nhìn bản cung khai, tức giận đến bật cười, rồi sau đó Tử Thần Điện lại rơi vào vắng lặng.
Trong tay Hạ Vân Tự cũng có một bản sao chép, nàng tĩnh đọc từng chữ, nước mắt cuối cùng cũng nhịn không được mà rơi xuống.
"Hư bất thụ bổ (1)."
(1) Hư bất thụ bổ: Cơ thể suy yếu vẫn không thể hấp thu được chất bổ.
Bốn chữ này, Hạ Vân Tự đã nghe vô số lần, chỉ riêng có lần này lại không giống. Trên bản cung khai viết rất rõ, tất cả "Hư bất thụ bổ" đều do người làm.
"Thật không ngờ, hai sủng phi của trẫm lại là thủ phạm hại ái thê của trẫm!"
Nàng nghe hắn nói như vậy.
Nàng cho rằng bản thân sớm đã diễn kịch thành thói quen, mỗi thời mỗi khắc đều có thể bày ra vẻ mặt hắn muốn, nhưng lúc này, nàng lại không có dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn.
Nàng sợ chỉ vừa ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽ trào phúng của mình bị hắn nhìn thấy.
Hắn sao có thể nói "Thật không ngờ" chứ?
"Người đâu!" Hắn mệt mỏi gọi Phàn Ứng Đức, "Truyền chỉ, Quý Phi độc hại Hoàng Hậu, tội không thể tha, dời khỏi hoàng lăng, an táng ở chỗ khác, những ai trong tam tộc trên mười bốn tuổi toàn bộ xử trảm, còn lại vào cung làm nô." Dứt lời, mệt mỏi trên mặt càng rõ ràng, "Chiêu Phi..." Hắn xoa huyệt thái dương, cung mày khóa chặt, cân nhắc đúng mực.
Ngay lúc này Hạ Vân Tự đột nhiên quỳ xuống, nghẹn ngào: "Hoàng Thượng."
Hắn ngước mắt, thấy nước mắt của nàng không ngừng rơi xuống, so với trân châu rơi vào vực thẳm càng khiến người ta đau lòng.
"Thần thiếp cầu xin Hoàng Thượng đừng giết Chiêu Phi nương nương." Nàng cúi đầu.
Hắn kinh ngạc, giọng nói lộ rõ sự nghi hoặc: "Tại sao?"
Hoạn quan kia lại dập đầu: "Hạ nô và Cung Chính Tư đã cùng nhau thẩm tra nhiều ngày, mấy tên quản than của Thượng Công Cục ban đầu cắn chặt Tống Huy Nga không buông, sau khonong chịu được cực hình, liền khai là hoạn quan chưởng sự của Chiêu Phi nương nương Lương Mậu Văn tới tìm họ, hứa cho bạc và ruộng tốt ngoài cung, kêu họ bỏ thêm thủy ngân trộn vào bạc than Yểu Cơ nương tử sử dụng hàng ngày."
Hoàng đế tiếp tục hỏi: "Là thật sao?"
Hoạn quan kia trả lời: "Khẩu cung của mấy người đều giống nhau, hẳn là thật. Còn muốn tiếp tục thẩm vấn Lương Mậu Văn kia, đó là chưởng sự của Chiêu Phi nương nương, mong Hoàng Thượng định đoạt."
Tịch mịch mấy giây ngắn ngủi, hoàng đế quyết đoán ra lệnh: "Thẩm."
Lời ít ý nhiều, lại giống đao kiếm, thái bình duy trì đã lâu bị phá nát dễ như trở bàn tay.
Hoạn quan kia dập đầu, liền lui xuống. Lúc này trong phòng hoàn toàn an tĩnh, Hạ Vân Tự đứng cách hắn hai bước lẳng lặng nhìn hắn, hắn lại như không hề phát hiện, cúi đầu lặng im ngồi một chỗ.
A, hắn thất vọng rồi.
Lúc trước từng rất nhiều lần lừa mình dối người, là bản thân hắn không ngừng thuyết phục chính mình tín nhiệm Chiêu Phi.
Mà hiện tại, việc này như cái tát đánh thẳng vào mặt hắn.
Thất vọng, hắn nên nếm thử tư vị tin tưởng sai người là thế nào.
Năm đó tỷ tỷ cũng như vậy, lặng lẽ nhìn người bên gối trở nên xa lạ, thất vọng với hắn ngày càng đến cực điểm.
Nàng để hắn giằng co trong ảm đạm hồi lâu, mới mang theo do dự, nhu nhược gọi hắn: "Hoàng Thượng..."
Hắn lắc đầu, dường như đang trốn tránh nàng: "Trẫm muốn ở một mình chốc lát."
Hạ Vân Tự cúi đầu, ngoan ngoãn hành lễ: "Vậy thần thiếp cáo lui trước."
OoOoO
Trong Hạo Nguyệt Điện của Cẩm Hoa Cung, thời điểm cung nhân ngự tiền hung hổ xông vào, Chiêu Phi đã luống cuống.
Nàng ngồi ngay ngắn ở ghế trên, nắm chặt tay vịn: "Hoang đường, bổn cung sao lại độc hại Hoàng Thượng!"
Người ngự tiền bình tĩnh trả lời: "Nương nương có lẽ chưa từng có ý độc hại Hoàng Thượng, nhưng còn ai khác, nếu không ngại người thử suy nghĩ một chút đi."
Dứt lời, không định miệng lưỡi dài dòng, người ngự tiền lập tức áp giải Lương Mậu Văn đi. Mấy cung nữ và hoạn quan thân cận của Chiêu Phi cũng bị kéo xuống, nhất thời không gian trong điện trở nên trống rỗng.
"Các ngươi..." Chiêu Phi vỗ bàn đứng bật dậy, nhưng không ai thèm nói lý với nàng ta, nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nhóm người ngày càng đi xa, giống như xuân phong đắc ý nàng ta từng có không quay đầu lại.
Một cung nữ làm việc bên ngoài vội vào điện: "Nương nương."
"Các ngươi sao có thể... Sao có thể như vậy..." Chiêu Phi ngã ngồi xuống, nỉ non, "Bổn cun sao có thể hại Hoàng Thượng..."
Những lời này, gần đây nàng ta đã nói không biết bao nhiêu lần. Bắt đầu từ lúc Tử Thần Điện phát hiện trong than của Yểu Cơ có độc, nàng ta đã không ngừng tự hỏi.
Nàng liều mạng nói với chính mình, nàng không hại Hoàng Thượng.
Nàng liều mạng nói với chính mình, Hoàng Thượng hiểu trái tim của nàng.
Nàng còn liều mạng an ủi chính mình, có lẽ sẽ không tra đến đầu nàng, dù sao nàng sớm đã có sắp xếp, cắn chặt Tống Huy Nga là xong việc.
Nhưng sao vẫn tra đến chỗ nàng?
Nàng chưa từng sợ như vậy.
Nàng còn nỗ lực nói với chính mình, Hoàng Thượng sẽ tha thứ cho nàng, nhưng hình như càng nỗ lực càng không có tự tin, cuối cùng hồn phách như muốn tan rã, ngồi cũng không được, nàng ta cứ thế mà từ trên ghế trượt xuống, nằm liệt trong chính điện hoa lệ.
Nàng ta xong rồi!
Đều vì Hạ thị.
Nếu phải xuống âm tào địa phủ, nàng nhất định sẽ kéo Hạ thị đồng hành!
OoOoO
Ở Sương Mai Hiên, hoàng đế trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng rời đi. Hạ Vân Tự về phòng, Hàm Ngọc tới tạ ơn, thái độ có chút kinh ngạc: "Sao nương nương có thể mở miệng vì nô tỳ như vậy..."
"Bây giờ đã là cung tần thật sự, còn tự xưng nô tỳ." Hạ Vân Tự mỉm cười: "Được rồi, ân điển này cũng không phải chỉ xin cho ngươi, người khác đều sẽ được nhận tiền thưởng từ Phàn Ứng Đức, ta cũng sẽ thưởng thêm cho họ một phần. Chuyện ngươi tấn vị không đáng là gì, không cần cố ý tới đa tạ ta."
Lần này nàng trong hiểm nguy cầu chiến thắng, nếu trước mắt thật sự thắng, phần thưởng nàng nàng nhất định phải cho.
Nguyên nhân thuộc hạ không dám mở miệng chủ ý là vì đánh rắn đánh giập đầu người nhà họ, bọn họ không dám nói bậy, Nhưng Phàn Ứng Đức tự mình điều tra, bọn họ cũng không dễ dàng.
Chuyện như vậy ngày sau trong cung không tránh khỏi sẽ lặp lại, bọn họ đã trải qua một lần, lần sau trải qua sẽ tốt hơn, cho nên nàng phải sử dụng bọn họ tới cùng mới đúng.
Ngày xưa tỷ tỷ nản lòng thoái chí với hoàng đế, dần dần không còn tâm trạng xử lý hậu cung, Tiêu Phòng Cung bị người ngoài cài gián điệp vào, cuối cùng khiến tỷ ấy mất mạng.
Mà nàng, vốn là người mang theo trái tim đã chết, nàng nhất định sẽ biết Sương Mai Hiên này thành tường đồng vách sắt, ai cũng đừng hòng thông qua cung nhân để hãm hại nàng.
Sáng sớm hôm sau Hàm Ngọc đã dọn ra khỏi Sương Mai Hiên, vẫn ở Khánh Ngọc Cung, Hứa Chiêu Nghi đặc biệt chọn cho nàng một chỗ gần Hạ Vân Tự.
Đây cũng xem như là tin vui trong bầu không khí căng thẳng, rất nhiều cung tần tới chúc mừng nàng, mượn cơ hội này thả lỏng tâm trạng căng chặt mấy ngày nay.
Qua ba ngày, Hàm Ngọc được làm lễ sách phong.
Lễ sắc phong Kinh Nga vốn không cần phiền toái, chỉ vì nàng từ nửa chủ tử Thải Nữ tấn phong lên. Hôm nay Hạ Vân Tự qua chỗ nàng, hai người trò chuyện cả buổi trưa, gần tới chạng vạng, Tiểu Lộc Tử tới bẩm báo: "Lương Mậu Vă đã nhận tội."
"Thật sao?" Ánh mắt Hàm Ngọc sáng lên, cười nhìn Hạ Vân Tự, "Việc này còn khiến người ta cao hứng hơn chuyện tần thiếp được sắc phong." Nói rồi, nàng lại nhìn Tiểu Lộc Tử, "Mau nói xem, đã khai cái gì?"
Tiểu Lộc Tử khom người: "Chuyện bỏ thủy ngân vào bạc than hắn đã khai sạch sẽ. Từ việc thủy ngân mua ở đây, thu mua người Thượng Công Cục thế nào, tất cả đều khai báo rõ ràng. Cung Chính Tư hiện đã trình bản cung khai tới Tử Thần Điện, mấy ngày nữa có lẽ Hoàng Thượng sẽ xử lý."
Hạ Vân Tự trầm giọng: "Chỉ một việc này thôi sao, không còn việc gì khác?"
"... Khác?" Tiểu Lộc Tử giật mình, nghi hoặc hỏi: "Không biết nương tử ám chỉ việc gì?"
Nàng lắc đầu: "Thôi, cũng không có gì." Nàng cười cười, "Ta chỉ là nghĩ lần này nàng ta đã có thể độc ác đối xử với ta như vậy, lúc trước khẳng định cũng từng làm rất nhiều việc ác, cho nên mới hỏi thêm một câu mà thôi."
Dứt lời vẫy tay cho Tiểu Lộc Tử lui xuống, Hạ Vân Tự nhìn Hàm Ngọc: "Hôm nay sắc phong, Ngọc tỷ tỷ cũng mệt mỏi hơn nửa ngày rồi, sớm nghỉ ngơi đi, ta trở về trước."
"Tần thiếp tiễn nương tử." Hàm Ngọc đứng dậy, tiễn Hạ Vân Tự tới nguyệt môn mới dừng bước.
Hạ Vân Tự trở về Sương Mai Hiên, suy nghĩ hành động tiếp theo nên làm thế nào.
Sự việc không thể dừng ở đây, nàng bắt buộc phải ép Chiêu Phi thừa nhận tội hạ độc Hoàng Hậu.
Chỉ là... Lời nói cần phải cân nhắc, nếu không một khi không cẩn thận sẽ để hoàng đế phát hiện nàng sớm đã biết gì đó.
Cũng may việc này không vội, trước đợi thêm hai ba ngày rồi nói.
Nhưng, hoàng đế lại không cho nàng hai ba ngày.
Tổi đó, Cung Chính Tư nhận chỉ, tiếp tục thẩm tra cung nhân liên quan bên cạnh Chiêu Phi.
Hạ Vân Tự nghe xong liền giật mình, trong lòng nhịn không được mà cười lạnh.
Hắn quả nhiên không ngốc, quả nhiên trước nay chỉ tin mỗi bản thân mình.
Hiện tại một mình nghĩ lại, hắn mới thanh tỉnh cho điều tra nợ cũ.
Hắn là hoàng đế, nắm mọi quyền lực trong tay, lúc này cũng có cơ hội đổi ý.
Nhưng người đã mất mạng thì sao?
Nàng càng nghĩ càng lắc đầu, cuối cùng không thể không mạnh mẽ từ bỏ suy nghĩ này, nếu không lại tiếp tục nghỉ, chỉ sợ ngày sau gặp hắn nàng sẽ để lộ sự chán ghét, như vậy có thể thất bại trong gang tấc.
Sau hai ngày ngắn ngủi, Lương Mậu Văn liền thú nhận càng nhiều việc.
Đầu tiên là chuyện Thải Linh có thai, Lương Mậu Văn nhận tội rằng tất cả đều do Chiêu Phi tính kế, ý muốn hãm hại Yểu Cơ, nhưng không biết lầm sao Thuận Phi lại xen vào, cho nên mới không thể thành công.
Sau là Thải Tinh thông đồng với Như Lan hạ độc, cũng là Chiêu Phi đứng sau sai khiến, hoàng toàn không liên quan đến Thải Linh.
Bị dụng hình, gã thậm chí thừa nhận vụ án phù chú cũng liên quan đến Chiêu Phi, nghe nói phụ thân của Chiêu Phi ở đất phong của đàm Tây Vương làm việc trong Khâm Thiên Giám, vì thế Chiêu Phi mới xin ông ta tờ phù chú kia.
Việc này khiến Hạ Vân Tự vô cùng kinh hỉ.
Nàng vốn định âm thầm thu mua cung nữ bên cạnh Chiêu Phi thừa nhận việc này, nếu không hoàng đế nhìn bản cung khai, thấy Lương Mậu Văn không nhận chuyện này, khó tránh khỏi lại nghi ngờ nàng.
Ngược lại Lương Mậu Văn đã giúp nàng giải quyết việc này.
Kế tiếp, cây đổ bầy khỉ tan.
Cung nhân khác bên cạnh Chiêu Phi nghe nói Lương Mậu Văn đã khai toàn bộ, để giảm tội, bọn họ càng khai ra nhiều chuyện.
Rốt cuộc, nguyên nhân cái chết của Giai Huệ Hoàng Hậu cũng đặt lên bàn.
Vài cung nhân của Chiêu Phi khai, nói Hoàng Hậu nương nương nhìn rõ mọi việc, Tống Huy Nga không hề liên quan, là Chiêu Phi ở giữa sắp xếp, đẩy Tống Huy Nga ra gánh tội thay.
Chiêu Phi đã giữ không nổi, những người này đương nhiên càng không buông tha cho Quý Phi quá cố.
Từng việc, từng việc, đều khai vô cùng rõ ràng.
"Chiêu Phi, Quý Phi... Hay lắm!" Hạ Huyền Thời nhìn bản cung khai, tức giận đến bật cười, rồi sau đó Tử Thần Điện lại rơi vào vắng lặng.
Trong tay Hạ Vân Tự cũng có một bản sao chép, nàng tĩnh đọc từng chữ, nước mắt cuối cùng cũng nhịn không được mà rơi xuống.
"Hư bất thụ bổ (1)."
(1) Hư bất thụ bổ: Cơ thể suy yếu vẫn không thể hấp thu được chất bổ.
Bốn chữ này, Hạ Vân Tự đã nghe vô số lần, chỉ riêng có lần này lại không giống. Trên bản cung khai viết rất rõ, tất cả "Hư bất thụ bổ" đều do người làm.
"Thật không ngờ, hai sủng phi của trẫm lại là thủ phạm hại ái thê của trẫm!"
Nàng nghe hắn nói như vậy.
Nàng cho rằng bản thân sớm đã diễn kịch thành thói quen, mỗi thời mỗi khắc đều có thể bày ra vẻ mặt hắn muốn, nhưng lúc này, nàng lại không có dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn.
Nàng sợ chỉ vừa ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽ trào phúng của mình bị hắn nhìn thấy.
Hắn sao có thể nói "Thật không ngờ" chứ?
"Người đâu!" Hắn mệt mỏi gọi Phàn Ứng Đức, "Truyền chỉ, Quý Phi độc hại Hoàng Hậu, tội không thể tha, dời khỏi hoàng lăng, an táng ở chỗ khác, những ai trong tam tộc trên mười bốn tuổi toàn bộ xử trảm, còn lại vào cung làm nô." Dứt lời, mệt mỏi trên mặt càng rõ ràng, "Chiêu Phi..." Hắn xoa huyệt thái dương, cung mày khóa chặt, cân nhắc đúng mực.
Ngay lúc này Hạ Vân Tự đột nhiên quỳ xuống, nghẹn ngào: "Hoàng Thượng."
Hắn ngước mắt, thấy nước mắt của nàng không ngừng rơi xuống, so với trân châu rơi vào vực thẳm càng khiến người ta đau lòng.
"Thần thiếp cầu xin Hoàng Thượng đừng giết Chiêu Phi nương nương." Nàng cúi đầu.
Hắn kinh ngạc, giọng nói lộ rõ sự nghi hoặc: "Tại sao?"