-
Chương 7: Tỳ bà
Huyền âm chói tai như vũ bão, hoàng đế đang muốn vào tây sương phòng cũng phải dừng bước.
Phàn Ứng Đức cũng vội dừng lại, đưa mắt nhìn thái độ hoảng hốt của hoàng đế, nghiêng tai lắng nghe, mồ hôi lạnh theo má ròng ròng chảy xuống.
Người đàn tỳ bà ở Ngự Thư Phòng trước nay chỉ có Giai Huệ Hoàng Hậu.
Căn nhà trúc kia cũng đang cất giữ di vật của Giai Huệ Hoàng Hậu, ngày thường trừ nhạc sư tới điều âm thì không còn ai dám động tới.
Hôm nay là ai cả gan, ngay cả di vật của Hoàng Hậu cũng dám động!
Phàn Ứng Đức theo bản năng muốn áp giải người ra, chưa kịp mở miệng đã thấy hoàng đế thất thần đi về hướng đó.
Phàn Ứng Đức không dám hành động tùy tiện, chỉ có thể cả người đầy mồ hôi lạnh đi theo.
Xuyên qua sân vào rừng trúc, tiếng đàn mơ hồ dần dần rõ ràng, hoàn toàn không phải nhạc khúc êm ái Giai Huệ Hoàng Hậu yêu thích, từng thanh âm khí thế mãnh liệt theo tiếng đàn khắc sâu vào lòng.
Tuy không tinh thông âm luật nhưng Phàn Ứng Đức cũng nghe ra đây là khúc Thập diện mai phục.
Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, bất luận kẻ đang gảy đàn kia là ai, hôm nay sợ là phải để tính mạng của mình lại đây, thật đáng tiếc cho một tài nghệ như vậy.
Không bao lâu, căn nhà trúc xuất hiện trước mắt, hoàng đế bỗng nhiên dừng bước.
Một đường nhắm mắt theo đuôi, Phàn Ứng Đức nín thở đưa mắt nhìn, ý đồ đọc hiểu cảm xúc của vị cửu ngũ chí tốn, nhưng dù thế nào hắn cũng chẳng thể không hiểu.
Với cung nhân ngự tiền, đọc không hiểu thánh ý so với huyền âm tỳ bà này càng khiến nhân tâm hoảng loạn.
Hô hấp của Hạ Huyền Thời bất giác nhẹ đi.
Hắn đã lâu không nghe tỳ bà ở đây, nhưng thanh âm vừa vang tới, hắn có thể lập tức nhận ra đây là tiếng đàn tỳ bà.
Là ai?
Là kẻ nào dám động tới di vật của Hoàng Hậu?
Hơn nữa còn đang tinh diệu như vậy.
Tiếng đàn tiến vào chỗ quỷ quyệt, giống như thiên quân vạn mã đánh úp ào ào, sương khói sa trường hỗn loạn cũng khiến lòng người hoảng loạn.
Bình ổn cảm xúc, Hạ Huyền Thời nâng bước đi tới trước căn nhà trúc.
Nơi này không có cửa, trước mặt chỉ có tấm màn dệt từ kim sa rũ xuống. Ánh mắt xuyên qua tấm màn, hắn nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp đang ngồi ở kia.
Nàng đưa lưng về cửa, chỉ cho hắn thấy thân ảnh nhỏ bé, bộ cung trang tím lam diễm lệ, kim thoa trên búi tóc nhẹ nhàng lay động.
Nàng không phát hiện có người đứng sau, vẫn chăm chú gảy tỳ bà, giai điệu theo ngón tay mà nhuộm cả căn phòng, vòng vòng không dứt.
Huyền âm lúc mạnh lúc yếu, khi dữ dội khi mềm mại.
Khiến nỗi lòng người nghe cũng phải phập phồng theo.
Cõi lòng mạnh mẽ phẫn nộ cùng nhẹ nhàng u sầu đan xen một chỗ...
Đột nhiên, ở đoạn cao trào nhất, tiếng đàn dừng lại.
Huyền âm đã tan nhưng dư âm vẫn còn.
Cổ tay thoáng buông lỏng, nàng dường như thở dài một hơi.
Đứng dậy, treo tỳ bà lên bức tường đối diện, động tác nhẹ nhàng mà chậm chạp tựa hồ hàm chứa trân trọng vô hạn.
Hô hấp của Hạ Huyền Thời có chút dồn dập, cố gắng kìm nén cảm xúc hỗn loạn kia mà ngẩng đầu, tầm mắt vừa nhìn qua liền ngưng trọng theo bóng dáng đó.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, hắn bỗng dưng không rõ nguyên do mà nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Tỷ như nàng có lẽ không biết đây là di vật của Giai Huệ Hoàng Hậu, người không biết không có tội. Tỷ như ít nhất động tác của nàng vẫn rất cẩn thận, không hề có chút bất kính, so với nhạc sư tới đây chỉnh âm không mấy khác biệt...
Hắn ma xui quỷ khiến mà tìm lý do giúp nàng, còn nàng đã chậm rãi xoay người lại.
Đầu tiên là sườn má diễm lệ, hắn ngây ra, giật mình nhìn chăm chú.
Lại xoay người thêm vài phần, đôi mắt xinh đẹp của nàng run lên, rốt cuộc cũng chú ý tới ngoài cửa còn có người khác.
Cách tấm màn, Hạ Vân Tự uốn gối hành lễ: "Hoàng Thượng vạn an." Đồng thời rũ mắt, dư quang rõ ràng nhìn thấy thân hình ngoài kia đang run lên.
Mang theo tiếng hít ngụm khí lạnh, tấm màn bị vén lên.
Hắn bước nhanh tới đỡ lấy nàng: "Tứ muội muội..."
Hạ Vân Tự có thể cảm nhận được, hắn đang khẽ cười.
Nàng đứng lên, cúi đầu, trên mặt vẫn còn hoài niệm tỷ tỷ đã khuất: "Tỷ phu sao... Sao lại tới đây lúc này?"
"Trẫm vốn..." Đáy lòng có loại cảm xúc không nói nên lời, cố gắng khắc chế, hắn mới tiếp tục, "Vốn định tới đọc sách, nghe tiếng tỳ bà liền qua đây xem."
Nàng tựa như không phát hiện cảm xúc phức tạp của hắn, băn khoăn nghiêng đầu nhìn tỳ bà treo trên tường: "Thần thiếp cứ nghĩ tỳ bà sẽ đặt trong Tiêu Phòng Cung, không ngờ lại ở chỗ này."
"Ừ." Hắn cười cười, tâm tình cuối cùng cũng tốt hơn một chút, "Trước kia Hoàng Hậu thường ở đây gảy đàn, cho nên tỳ bà vẫn luôn đặt ở đây."
Hạ Vân Tự thoáng ngước mắt, thời điểm đối diện với gương mặt tuấn lãng của hắn, hốc mắt bỗng dưng phiếm hồng.
Khả năng thay đổi biểu tình trong chớp mắt nàng sớm đã tập luyện, đứng trước dáng người cao lớn của nam tử, những giọt nước mắt này đúng lúc gãi vào chỗ ngứa khiến hắn đột nhiên cảm thấy thương tiếc.
Nàng nghẹn ngào: "Khi nhỏ bắt đầu học tỳ bà, là tỷ tỷ tự tay chỉ dạy thần thiếp."
Nói tới đây, nước mắt theo hàng lông mi rơi xuống, hắn có chút hoảng loạn. vội nói: "Đừng khóc."
Hắn vĩnh viễn sẽ không biết, những giọt nước mắt có thể đả động hắn lúc này đều dựa vào hồi ức về tỷ tỷ trước lúc lâm chung, oán hận và không cam lòng theo đó trào ra.
Duỗi tay lau khô nước mắt, Hạ Vân Tự xấu hổ cười: "Thần thiếp thất lễ."
Nghe tiếng Hạ Huyền Thời thở dài, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy đáy mắt nhu tình vô hạn của hắn.
Nàng cuối cùng cũng đã biết vì sao tỷ tỷ lại trầm luân với hắn như vậy, sự nhu hòa này ngay cả nàng cũng nhịn không được mà si mê.
Nàng vốn tưởng hắn sẽ yêu cầu nàng đàn thêm một khúc, nhưng không, hắn chỉ bận tâm tới cảm xúc của nàng.
Hai người ngồi trong căn nhà trúc uống ly trà, không nói chuyện.
Dùng cạn một ly, nàng mới ngước mắt mỉm cười: "Tỷ phu trăm công ngàn việc khó có được thời gian rảnh rỗi tới đây đọc sách, thần thiếp không quấy rầy nữa."
Dứt lời nàng liền đứng dậy, không chút do dự mà hành lễ với hắn, lui ra ngoài.
"Tứ muội muội!" Thời điểm nàng muốn nâng bước rời đi, hắn gọi nàng lại.
Hạ Vân Tự thoáng ngẩng đầu, ánh mắt mang theo ba phần nghi hoặc và hai phần mê ly cười chăm chú nghe.
Hắn lấy lại bình tĩnh: "Tỳ bà này... Muội cầm đi đi, cầm nghệ của muội còn tốt hơn cầm sư."
Hạ Vân Tự nhấp môi, khẽ đáp: "Được."
Không nói nhiều lời tạ ơn, nàng tiếp tục thối lui ra ngoài.
Hắn nhấp môi, hiển nhiên là theo bản năng muốn giữ nàng lại, nhưng lời tới bên môi lại không biết phải nói thế nào, cứ đắn đo như vậy, nàng đã ra khỏi ngạch cửa.
Xoay người, Hạ Vân Tự rời khỏi rừng trúc.
Bóng dáng nàng vốn đã thướt tha, giữa đình lầu đài các mà chậm rãi rời đi khiến người ta không thể dời mắt. Cảnh trí rừng trúc bốn phía vốn đã không tồi, trước cửa căn nhà trúc lại treo một tấm màn kim sa khiến mọi thứ càng thêm mông lung, nàng biết hắn nhất định sẽ nhìn thêm một chút.
Vừa rảo bước tới cửa sau Ngự Thư Phòng, Oanh Thời liền tiến lên nghênh đón, một phen nắm lấy tay nàng: "Nương tử..."
Bàn tay Oanh Thời lạnh như băng, còn ướt đẫm mồ hôi lạnh, kinh ý đánh giá nàng nửa ngày mới mở miệng: "Nương tử không sao chứ? Nô tỳ khẩn trương tới nhịn không được, muốn Tiểu Lộc Tử vào trong nhìn một cái nhưng lại không dám."
Hạ Vân Tự mỉm cười lắc đầu: "Không sao."
Tất cả đều đúng như dự đoán, thậm chí còn tốt hơn.
Oanh Thời thở phào nhẹ nhõm, theo nàng ra ngoài, thấp giọng: "Nương tử sao lại đàn khúc Thập diện mai phục? Nô tỳ nhớ rằng Giai Huệ Hoàng Hậu không thích đàn những nhạc khúc như vậy."
"Đúng, nguyên nhân chính vì tỷ tỷ không thích." Nàng khẽ cười, không nói gì thêm.
Nàng muốn thông qua tỷ tỷ khiến hắn động tình, muốn hắn nhớ mãi cái tốt của tỷ tỷ, nhưng nàng không thể là thế thân của tỷ ấy.
Phân lượng của thế thân quá nặng, nhưng cũng quá nhẹ. Thế thân khiến hắn tham luyến, khiến hắn mê say hãm sâu vào trong, nhưng một khi thanh tỉnh trở lại, nàng sẽ chẳng là gì cả.
Nàng muốn hắn vì tỷ tỷ mà gửi gắm tình cảm với nàng, đồng thời muốn hắn từng thời từng khắc đều phải nhớ nàng là Hạ Vân Tự, không phải Hạ Vân Chước.
Chỉ có như vậy, động tình của hắn dành cho nàng mới là động tình thật sự. Chỉ có như vậy, hắn mới thật sự suy xét tới tâm tư của nàng.
Không những thế, nàng còn muốn hắn vì nàng mà thay đổi cảm xúc, có vui có buồn, nàng muốn chậm rãi trở thành ngọn nguồn cảm xúc của hắn.
Đương nhiên, mọi việc phải từ từ. Vừa rồi khiến hắn tức giận vì nghĩ có người mạo phạm Hoàng Hậu, cuối cùng lại vui sướng vì đó là nàng, đây là nếm trải đầu tiên.
Sau ngày đó, nàng không còn tới Tử Thần Điện, cũng không qua Ngự Thư Phòng, chỉ ngày ngày ở trong phòng đàn tỳ bà.
Mỗi ngày khoảng nửa canh giờ, phần lớn đều là nhạc khúc túc sát kịch liệt như Thập diện mai phục.
Ba ngày sau, Chu Diệu được lật thẻ bài. Hôm sau ăn sáng xong, Hạ Vân Tự nghiêng người tựa vào hành lang ôm đàn tỳ bà, hai gã hoạn quan vội vàng chạy tới.
Nhẹ nhàng vén màn, Hạ Vân Tự nhận ra phục sức của hoạn quan ngự tiền liền dừng lại, bọn họ tiến lên hành lễ: "Tài tử nương tử, Hoàng Thượng đang tới đây, nương tử mau chuẩn bị tiếp giá."
"Đã biết." Hạ Vân Tự gật đầu, "Đa tạ."
Hai người kia không đợi ban thưởng đã khom người cáo lui.
Oanh Thời tiến lên muốn giúp Hạ Vân Tự cất tỳ bà, nàng lại lắc đầu, ôm đàn ra cửa.
Nàng đứng cạnh cửa chờ, nghĩ nghĩ, đưa tay tháo một cây trâm trên đầu đưa cho Oanh Thời. Không bao lâu, đoàn người mênh mông cuồn cuộn mà tới, Hạ Vân Tự uốn gối hành lễ, bộ dáng ôm đàn tỳ bà vào lòng càng khiến dáng người tăng thêm mấy phần thướt tha, mái tóc đen nhánh vì không còn trâm cài cố định mà đong đưa rũ xuống, nhu hòa dừng bên gương mặt. Da trắng tóc đen, môi như cánh đào, mỗi một cử chỉ đều động tới lòng người.
"Đừng đa lễ." Hoàng đế duỗi tay đỡ nàng.
Nàng đứng lên, đáy mắt tràn đầy ý cười nhìn thẳng hắn: "Sao tỷ phu lại tới đây?"
Trầm mặc một khắc ngắn ngủi, hắn nói: "Chu Tài Tử nói muội ngày ngày đều đàn tỳ bà."
"Tỷ phu muốn nghe sao?" Nàng khẽ cười, ý cười minh diễm kiều tiếu.
Thấy hắn gật đầu, ý cười trên khóe môi nàng càng đậm: "Được, thần thiếp sẽ đàn cho tỷ phu nghe!"
Trong ngữ khí vui sướng nàng đã xoay người, vứt lại một bóng lưng cho hoàng đế. Như vậy không hợp lễ nghĩa, nhưng mái tóc đen mượt thoảng qua trước mặt hắn kéo theo một trận thanh hương, hoàng đế xuất thần, theo nàng vào trong.
Nàng cao hứng, tươi cười dạt dào ngồi bên thạch án, híp mắt nhìn hắn, mười ngón tay thon dài hạ xuống.
"Tiện nhân!" Trong Hạo Nguyệt Điện của Cẩm Hoa Cung, chung trà bằng sứ trắng bị ném xuống đất, từng mảnh văng vãi khắp nơi.
Phàn Ứng Đức cũng vội dừng lại, đưa mắt nhìn thái độ hoảng hốt của hoàng đế, nghiêng tai lắng nghe, mồ hôi lạnh theo má ròng ròng chảy xuống.
Người đàn tỳ bà ở Ngự Thư Phòng trước nay chỉ có Giai Huệ Hoàng Hậu.
Căn nhà trúc kia cũng đang cất giữ di vật của Giai Huệ Hoàng Hậu, ngày thường trừ nhạc sư tới điều âm thì không còn ai dám động tới.
Hôm nay là ai cả gan, ngay cả di vật của Hoàng Hậu cũng dám động!
Phàn Ứng Đức theo bản năng muốn áp giải người ra, chưa kịp mở miệng đã thấy hoàng đế thất thần đi về hướng đó.
Phàn Ứng Đức không dám hành động tùy tiện, chỉ có thể cả người đầy mồ hôi lạnh đi theo.
Xuyên qua sân vào rừng trúc, tiếng đàn mơ hồ dần dần rõ ràng, hoàn toàn không phải nhạc khúc êm ái Giai Huệ Hoàng Hậu yêu thích, từng thanh âm khí thế mãnh liệt theo tiếng đàn khắc sâu vào lòng.
Tuy không tinh thông âm luật nhưng Phàn Ứng Đức cũng nghe ra đây là khúc Thập diện mai phục.
Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, bất luận kẻ đang gảy đàn kia là ai, hôm nay sợ là phải để tính mạng của mình lại đây, thật đáng tiếc cho một tài nghệ như vậy.
Không bao lâu, căn nhà trúc xuất hiện trước mắt, hoàng đế bỗng nhiên dừng bước.
Một đường nhắm mắt theo đuôi, Phàn Ứng Đức nín thở đưa mắt nhìn, ý đồ đọc hiểu cảm xúc của vị cửu ngũ chí tốn, nhưng dù thế nào hắn cũng chẳng thể không hiểu.
Với cung nhân ngự tiền, đọc không hiểu thánh ý so với huyền âm tỳ bà này càng khiến nhân tâm hoảng loạn.
Hô hấp của Hạ Huyền Thời bất giác nhẹ đi.
Hắn đã lâu không nghe tỳ bà ở đây, nhưng thanh âm vừa vang tới, hắn có thể lập tức nhận ra đây là tiếng đàn tỳ bà.
Là ai?
Là kẻ nào dám động tới di vật của Hoàng Hậu?
Hơn nữa còn đang tinh diệu như vậy.
Tiếng đàn tiến vào chỗ quỷ quyệt, giống như thiên quân vạn mã đánh úp ào ào, sương khói sa trường hỗn loạn cũng khiến lòng người hoảng loạn.
Bình ổn cảm xúc, Hạ Huyền Thời nâng bước đi tới trước căn nhà trúc.
Nơi này không có cửa, trước mặt chỉ có tấm màn dệt từ kim sa rũ xuống. Ánh mắt xuyên qua tấm màn, hắn nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp đang ngồi ở kia.
Nàng đưa lưng về cửa, chỉ cho hắn thấy thân ảnh nhỏ bé, bộ cung trang tím lam diễm lệ, kim thoa trên búi tóc nhẹ nhàng lay động.
Nàng không phát hiện có người đứng sau, vẫn chăm chú gảy tỳ bà, giai điệu theo ngón tay mà nhuộm cả căn phòng, vòng vòng không dứt.
Huyền âm lúc mạnh lúc yếu, khi dữ dội khi mềm mại.
Khiến nỗi lòng người nghe cũng phải phập phồng theo.
Cõi lòng mạnh mẽ phẫn nộ cùng nhẹ nhàng u sầu đan xen một chỗ...
Đột nhiên, ở đoạn cao trào nhất, tiếng đàn dừng lại.
Huyền âm đã tan nhưng dư âm vẫn còn.
Cổ tay thoáng buông lỏng, nàng dường như thở dài một hơi.
Đứng dậy, treo tỳ bà lên bức tường đối diện, động tác nhẹ nhàng mà chậm chạp tựa hồ hàm chứa trân trọng vô hạn.
Hô hấp của Hạ Huyền Thời có chút dồn dập, cố gắng kìm nén cảm xúc hỗn loạn kia mà ngẩng đầu, tầm mắt vừa nhìn qua liền ngưng trọng theo bóng dáng đó.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, hắn bỗng dưng không rõ nguyên do mà nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Tỷ như nàng có lẽ không biết đây là di vật của Giai Huệ Hoàng Hậu, người không biết không có tội. Tỷ như ít nhất động tác của nàng vẫn rất cẩn thận, không hề có chút bất kính, so với nhạc sư tới đây chỉnh âm không mấy khác biệt...
Hắn ma xui quỷ khiến mà tìm lý do giúp nàng, còn nàng đã chậm rãi xoay người lại.
Đầu tiên là sườn má diễm lệ, hắn ngây ra, giật mình nhìn chăm chú.
Lại xoay người thêm vài phần, đôi mắt xinh đẹp của nàng run lên, rốt cuộc cũng chú ý tới ngoài cửa còn có người khác.
Cách tấm màn, Hạ Vân Tự uốn gối hành lễ: "Hoàng Thượng vạn an." Đồng thời rũ mắt, dư quang rõ ràng nhìn thấy thân hình ngoài kia đang run lên.
Mang theo tiếng hít ngụm khí lạnh, tấm màn bị vén lên.
Hắn bước nhanh tới đỡ lấy nàng: "Tứ muội muội..."
Hạ Vân Tự có thể cảm nhận được, hắn đang khẽ cười.
Nàng đứng lên, cúi đầu, trên mặt vẫn còn hoài niệm tỷ tỷ đã khuất: "Tỷ phu sao... Sao lại tới đây lúc này?"
"Trẫm vốn..." Đáy lòng có loại cảm xúc không nói nên lời, cố gắng khắc chế, hắn mới tiếp tục, "Vốn định tới đọc sách, nghe tiếng tỳ bà liền qua đây xem."
Nàng tựa như không phát hiện cảm xúc phức tạp của hắn, băn khoăn nghiêng đầu nhìn tỳ bà treo trên tường: "Thần thiếp cứ nghĩ tỳ bà sẽ đặt trong Tiêu Phòng Cung, không ngờ lại ở chỗ này."
"Ừ." Hắn cười cười, tâm tình cuối cùng cũng tốt hơn một chút, "Trước kia Hoàng Hậu thường ở đây gảy đàn, cho nên tỳ bà vẫn luôn đặt ở đây."
Hạ Vân Tự thoáng ngước mắt, thời điểm đối diện với gương mặt tuấn lãng của hắn, hốc mắt bỗng dưng phiếm hồng.
Khả năng thay đổi biểu tình trong chớp mắt nàng sớm đã tập luyện, đứng trước dáng người cao lớn của nam tử, những giọt nước mắt này đúng lúc gãi vào chỗ ngứa khiến hắn đột nhiên cảm thấy thương tiếc.
Nàng nghẹn ngào: "Khi nhỏ bắt đầu học tỳ bà, là tỷ tỷ tự tay chỉ dạy thần thiếp."
Nói tới đây, nước mắt theo hàng lông mi rơi xuống, hắn có chút hoảng loạn. vội nói: "Đừng khóc."
Hắn vĩnh viễn sẽ không biết, những giọt nước mắt có thể đả động hắn lúc này đều dựa vào hồi ức về tỷ tỷ trước lúc lâm chung, oán hận và không cam lòng theo đó trào ra.
Duỗi tay lau khô nước mắt, Hạ Vân Tự xấu hổ cười: "Thần thiếp thất lễ."
Nghe tiếng Hạ Huyền Thời thở dài, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy đáy mắt nhu tình vô hạn của hắn.
Nàng cuối cùng cũng đã biết vì sao tỷ tỷ lại trầm luân với hắn như vậy, sự nhu hòa này ngay cả nàng cũng nhịn không được mà si mê.
Nàng vốn tưởng hắn sẽ yêu cầu nàng đàn thêm một khúc, nhưng không, hắn chỉ bận tâm tới cảm xúc của nàng.
Hai người ngồi trong căn nhà trúc uống ly trà, không nói chuyện.
Dùng cạn một ly, nàng mới ngước mắt mỉm cười: "Tỷ phu trăm công ngàn việc khó có được thời gian rảnh rỗi tới đây đọc sách, thần thiếp không quấy rầy nữa."
Dứt lời nàng liền đứng dậy, không chút do dự mà hành lễ với hắn, lui ra ngoài.
"Tứ muội muội!" Thời điểm nàng muốn nâng bước rời đi, hắn gọi nàng lại.
Hạ Vân Tự thoáng ngẩng đầu, ánh mắt mang theo ba phần nghi hoặc và hai phần mê ly cười chăm chú nghe.
Hắn lấy lại bình tĩnh: "Tỳ bà này... Muội cầm đi đi, cầm nghệ của muội còn tốt hơn cầm sư."
Hạ Vân Tự nhấp môi, khẽ đáp: "Được."
Không nói nhiều lời tạ ơn, nàng tiếp tục thối lui ra ngoài.
Hắn nhấp môi, hiển nhiên là theo bản năng muốn giữ nàng lại, nhưng lời tới bên môi lại không biết phải nói thế nào, cứ đắn đo như vậy, nàng đã ra khỏi ngạch cửa.
Xoay người, Hạ Vân Tự rời khỏi rừng trúc.
Bóng dáng nàng vốn đã thướt tha, giữa đình lầu đài các mà chậm rãi rời đi khiến người ta không thể dời mắt. Cảnh trí rừng trúc bốn phía vốn đã không tồi, trước cửa căn nhà trúc lại treo một tấm màn kim sa khiến mọi thứ càng thêm mông lung, nàng biết hắn nhất định sẽ nhìn thêm một chút.
Vừa rảo bước tới cửa sau Ngự Thư Phòng, Oanh Thời liền tiến lên nghênh đón, một phen nắm lấy tay nàng: "Nương tử..."
Bàn tay Oanh Thời lạnh như băng, còn ướt đẫm mồ hôi lạnh, kinh ý đánh giá nàng nửa ngày mới mở miệng: "Nương tử không sao chứ? Nô tỳ khẩn trương tới nhịn không được, muốn Tiểu Lộc Tử vào trong nhìn một cái nhưng lại không dám."
Hạ Vân Tự mỉm cười lắc đầu: "Không sao."
Tất cả đều đúng như dự đoán, thậm chí còn tốt hơn.
Oanh Thời thở phào nhẹ nhõm, theo nàng ra ngoài, thấp giọng: "Nương tử sao lại đàn khúc Thập diện mai phục? Nô tỳ nhớ rằng Giai Huệ Hoàng Hậu không thích đàn những nhạc khúc như vậy."
"Đúng, nguyên nhân chính vì tỷ tỷ không thích." Nàng khẽ cười, không nói gì thêm.
Nàng muốn thông qua tỷ tỷ khiến hắn động tình, muốn hắn nhớ mãi cái tốt của tỷ tỷ, nhưng nàng không thể là thế thân của tỷ ấy.
Phân lượng của thế thân quá nặng, nhưng cũng quá nhẹ. Thế thân khiến hắn tham luyến, khiến hắn mê say hãm sâu vào trong, nhưng một khi thanh tỉnh trở lại, nàng sẽ chẳng là gì cả.
Nàng muốn hắn vì tỷ tỷ mà gửi gắm tình cảm với nàng, đồng thời muốn hắn từng thời từng khắc đều phải nhớ nàng là Hạ Vân Tự, không phải Hạ Vân Chước.
Chỉ có như vậy, động tình của hắn dành cho nàng mới là động tình thật sự. Chỉ có như vậy, hắn mới thật sự suy xét tới tâm tư của nàng.
Không những thế, nàng còn muốn hắn vì nàng mà thay đổi cảm xúc, có vui có buồn, nàng muốn chậm rãi trở thành ngọn nguồn cảm xúc của hắn.
Đương nhiên, mọi việc phải từ từ. Vừa rồi khiến hắn tức giận vì nghĩ có người mạo phạm Hoàng Hậu, cuối cùng lại vui sướng vì đó là nàng, đây là nếm trải đầu tiên.
Sau ngày đó, nàng không còn tới Tử Thần Điện, cũng không qua Ngự Thư Phòng, chỉ ngày ngày ở trong phòng đàn tỳ bà.
Mỗi ngày khoảng nửa canh giờ, phần lớn đều là nhạc khúc túc sát kịch liệt như Thập diện mai phục.
Ba ngày sau, Chu Diệu được lật thẻ bài. Hôm sau ăn sáng xong, Hạ Vân Tự nghiêng người tựa vào hành lang ôm đàn tỳ bà, hai gã hoạn quan vội vàng chạy tới.
Nhẹ nhàng vén màn, Hạ Vân Tự nhận ra phục sức của hoạn quan ngự tiền liền dừng lại, bọn họ tiến lên hành lễ: "Tài tử nương tử, Hoàng Thượng đang tới đây, nương tử mau chuẩn bị tiếp giá."
"Đã biết." Hạ Vân Tự gật đầu, "Đa tạ."
Hai người kia không đợi ban thưởng đã khom người cáo lui.
Oanh Thời tiến lên muốn giúp Hạ Vân Tự cất tỳ bà, nàng lại lắc đầu, ôm đàn ra cửa.
Nàng đứng cạnh cửa chờ, nghĩ nghĩ, đưa tay tháo một cây trâm trên đầu đưa cho Oanh Thời. Không bao lâu, đoàn người mênh mông cuồn cuộn mà tới, Hạ Vân Tự uốn gối hành lễ, bộ dáng ôm đàn tỳ bà vào lòng càng khiến dáng người tăng thêm mấy phần thướt tha, mái tóc đen nhánh vì không còn trâm cài cố định mà đong đưa rũ xuống, nhu hòa dừng bên gương mặt. Da trắng tóc đen, môi như cánh đào, mỗi một cử chỉ đều động tới lòng người.
"Đừng đa lễ." Hoàng đế duỗi tay đỡ nàng.
Nàng đứng lên, đáy mắt tràn đầy ý cười nhìn thẳng hắn: "Sao tỷ phu lại tới đây?"
Trầm mặc một khắc ngắn ngủi, hắn nói: "Chu Tài Tử nói muội ngày ngày đều đàn tỳ bà."
"Tỷ phu muốn nghe sao?" Nàng khẽ cười, ý cười minh diễm kiều tiếu.
Thấy hắn gật đầu, ý cười trên khóe môi nàng càng đậm: "Được, thần thiếp sẽ đàn cho tỷ phu nghe!"
Trong ngữ khí vui sướng nàng đã xoay người, vứt lại một bóng lưng cho hoàng đế. Như vậy không hợp lễ nghĩa, nhưng mái tóc đen mượt thoảng qua trước mặt hắn kéo theo một trận thanh hương, hoàng đế xuất thần, theo nàng vào trong.
Nàng cao hứng, tươi cười dạt dào ngồi bên thạch án, híp mắt nhìn hắn, mười ngón tay thon dài hạ xuống.
"Tiện nhân!" Trong Hạo Nguyệt Điện của Cẩm Hoa Cung, chung trà bằng sứ trắng bị ném xuống đất, từng mảnh văng vãi khắp nơi.