Mà Thư Tuấn ngồi trên ngựa cười khẽ, quả thế, gần đây Thiên Trạch đã xảy ra chuyện, chuyện vợ cũ của Lê Hân bị rơi xuống vực khiến gã ý chí sa sút, bệnh lâu không khỏi, mặc dù lúc này bị hoàng đế Thiên Trạch che dấu, nhưng không có lửa làm sao có khói, hôm nay vừa nhìn, quả thật như thế. Hôm nay, bản thái tử sẽ khiến Huyền Vũ tướng quân của các người chết tại đây.
Tiêu Thanh Hàn nhàn nhạt ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt mang theo hận ý của gã, con ngươi lạnh lùng như băng tuyết vạn năm, Thư Tuấn không tự chủ mà né tránh, ánh mắt thật lạnh lại mang theo sát khí nặng nề.
Hắn nắm chặt quả đấm, tay ngoắt phía sau.
“Tướng quân, cẩn thận. . . . . .” ánh mắt của Hạ Chi chợt lóe, lớn tiếng kêu lên. Bọn họ thật hèn hạ, dám đánh lén.
Lê Hân vừa nghe, xoay người lại, nhưng vẫn quá muộn, một mũi tên bay về phía hắn, khiến hắn không thể phản ứng kịp, ‘A’ hắn rên một tiếng, ngực truyền đến một hồi đau đớn, mũi tên thẳng tắp đâm vào ngực trái.
Trước mặt bỗng tối sầm, hắn tại lập tức ngã xuống, ngựa hí lên một tràng, chạy vòng quanh bên thân hắn.
Thật sự là rất đau, ngực truyền tới đau đớn không ngừng, cuốn lấy linh hồn của hắn, sâu trong ý thức, đau vào cốt tủy, Vân Tâm Nhược, ngươi cũng đau như thế phải không? Ánh sáng mặt trời chiếu lên người hắn, trên khôi giáp màu bạc không ngừng chảy ra máu tươi, nhuộm đỏ tất cả.
Trước mắt hắn là khoảng không gian đen kịt, vươn tay, muốn nắm chắc thứ gì đó, cuối cùng, tay hắn chán nản rơi xuống đất, mắt chậm rãi nhắm lại, một giọt lệ từ khóe mắt chảy ra, lẩn vào trong tóc, biến mất.
“Tướng quân. . . . . .” Minh Phong vung tay, một ám tiễn trực tiếp đâm vào mặt Thiếu tướng bên quân địch, chỉ nghe được tiếng hắn hét lên, che mặt, rơi xuống ngựa, giữa hai tay, máu đen không ngừng chảy ra, dính đầy cả tay. Hồng Tu Lam toàn thân mang độc, ám tiễn kia cũng như vậy, người này, căn bản là không cứu được, so về phần ác độc, Minh Phong hắn cũng không kém ai.
Hạ Chi phi thân xuống, đến bên cạnh Lê Hân, vội vàng đỡ hắn dậy “Tướng quân, tướng quân, ngươi sao rồi?” Mà Lê Hân vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, Hạ Chi vội vàng ôm lấy hắn, xoay người dùng khinh công bay tới chỗ Minh Phong.
“Minh Phong công tử, xin cứu tướng quân nhà ta.” Hạ chi tái mặt, Lê Hân càng ngày càng yếu ớt.
Minh Phong lập tức xuống ngựa, dò xét hơi thở của hắn, trầm mặt, từ trong ngực lấy ra một bình ngọc, cho hắn ăn. Sau đó phân phó Hạ Chi, “Tạm thời không có chuyện gì, trước đem hắn về quân doanh, trên người ta không mang nhiều thuốc lắm.”
Hạ Chi nghe xong, lập tức đứng dậy, ngồi lên ngựa, rời khỏi.
“Quốc sư.” Minh Phong nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, chờ đợi chỉ thị của hắn. Dù sao bây giờ hai quân đang giao chiến, chủ tướng bị trọng thương. Đối với Thiên Trạch mà nói, đây gọi là rắn không đầu.
“Ha ha. . . . . .” Thư Tuấn cuồng tiếu, đùa cợt “Tiêu Thanh Hàn, xem ngươi phải làm gì, không có Lê Hân, xem Thiên Trạch các ngươi chiến đấu thế nào?”
Tròng mắt Tiêu Thanh Hàn bình tĩnh, lạnh lùng nhìn về phía Thư Tuấn, cặp mắt khép hờ nâng.
Hắn vung tay lên, “Lui binh.” Ra lệnh một tiếng, quân đội chỉnh tề, toàn bộ lui về phía sau.
Bình luận facebook