Cánh tay Tiêu Thanh Hàn buộc chặt, nhét cả người nàng vào trong ngực mình, nàng yêu hắn, hắn biết, hắn cũng yêu nàng. Dùng cả tính mạng để yêu, dùng linh hồn để yêu. . Bọn họ đã sớm hòa quyện vào nhau, không thể tách rời. Hắn ôm chặt nàng, thân thể mềm nhẹ dính sát hắn. Trên người cô gái mang đến mùi thơm nhè nhẹ, làm hô hấp hắn từ từ thay đổi dồn dập, hắn muốn nàng, cực kỳ muốn, hắn đợi không được ngày bọn họ thành thân nữa. Hắn muốn nàng, ngay bây giờ. . . . . .
“Nhược. . . . . . Được không?” Hắn khẽ chống trán nàng, giọng nói khàn khàn, khêu gợi, làm cho người ta không khỏi mê say, mà môi của hắn khẽ chạm vào trán nàng, hơi thở nóng bỏng không ngừng phun lên mặt cô gái, hai má cũng mang theo đỏ ửng.
Vân Tâm Nhược nằm trên ngực hắn, ngón tay nhẹ nhàng chống đỡ ngực hắn, tiếng tim đập không ngừng truyền vào trong tai nàng, tim của nàng cũng gia tăng tốc độ theo, hô hấp hai người càng dồn dập, trái tim cũng lần lượt thay đổi, ngay cả nhiệt độ trên người càng ngày càng cao.
Nàng ngẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt hắn tuyệt sắc, lúc này, trên trán hắn có chút mồ hôi chảy ra, cặp mắt trong trẻo lạnh lùng lúc này mang theo lửa nóng, như muốn đốt cháy tâm hồn nàng.
“Thanh Hàn. . . . . .” Nàng giống như bị đầu độc, lẩm bẩm nói nhỏ, giọng nàng mềm yếu, khiến nam tử nhịn không được nữa, cúi đầu hôn nàng đôi môi. Hung hăng mút. Nhược của hắn luôn làm tâm hồn hắn điên đảo.
Nàng ngừng hô hấp lại, bản năng há miệng, lưỡi của hắn bá đạo thuận thế đưa vào, không cho nàng thời gian thích ứng, đã trực tiếp nâng lưỡi thơm lên, cùng hắn kịch liệt quấn quít, lúc này hơi thở hai người hoàn toàn đan vào một chỗ, tuy hai mà một.
Vân Tâm Nhược đưa tay ôm cổ hắn, bị chịu đựng nụ hôn kịch liệt này, hắn từ từ đặt nàng lên giường, lật người đem lấy thân thể nàng đặt dưới thân mình, hắn nhìn ánh mắt nàng mê ly, đôi môi bị mình hôn sưng đỏ, mang theo nhẵn nhụi sáng bóng, làm cho hắn nhịn không được muốn đoạt lấy mùi vị ngọt ngào lần nữa.
Nàng quả thật biến hắn biến thành một người khác hoàn toàn, vốn hắn đối với chuyện nam nữ vô cùng bình thản, nhưng gặp phải nàng, thân thể giống như trở thành ác ma, không ngừng muốn cướp lấy, muốn xâm nhập, muốn tất cả của nàng.
Hắn là khắc tinh, đúng, là khắc tinh của riêng nàng.
“Nhược. . . . . .” Nam tử nằm bên trên, giọng nói khàn khàn kêu tên nàng, mang theo mùi vị lửa nóng, khẽ cắn lấy vành tai béo mập của cô gái, toàn thân nàng không khỏi chấn động, trước mắt một mảnh mông lung, chỉ thấy màu trắng lòa nhòa, sợi tóc bạch kim rơi vào trong tay nàng, tóc trắng, tóc trắng, đột nhiên, lòng của nàng đau xót. .
Một giọt nước mắt theo khóe mi tràn ra, Tiêu Thanh Hàn cảm giác được thân thể cô gái cứng ngắc, vội vàng chống tay lên, chứng kiến tới nước mắt của cô gái, tim co rút lại, đáng chết, hắn dọa nàng mất rồi.
“Thật xin lỗi, Nhược.” Hắn dán mặt lên mặt nàng, đau lòng hôn đi dòng nước mắt “Thật xin lỗi, ta không nên muốn ngươi, đừng khóc.”
Vân Tâm Nhược lắc đầu một cái, ngón tay xẹt qua mái tóc trắng tuyết, giọng nói nghẹn ngào “Thanh Hàn, ta vẫn không hỏi ngươi, tóc của ngươi trắng khi nào?”
Bình luận facebook