Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-253
Chương 253: Những người bạn cùng phòng thú vị (3)
Editor: Waveliterature Vietnam
"Sao cơ??" Trong phòng học mọi người nhốn nháo hết cả lên, những âm thanh than vãn, những tiếng thở dài thườn thượt.
"Trước kia trường chúng ta tổ chức huấn luyện quân sự trong thời gian hai tuần lễ, nhưng từ năm nay trở đi, thời gian huấn luyện sẽ kéo dài một tháng!" Chủ nhiệm lớp nghiêm túc nhìn cả lớp, thầy nói lớn: "Hay nói một cách dễ hình dung hơn, là từ giờ đến lễ quốc khánh, các em mới hoàn thành xong khóa huấn luyện quân sự."
"Trời ơi, đừng mà, không phải là sự thật chứ!!"
"Cuộc đời của tớ sợ nhất là huấn luyện quân sự, tớ thật sự bị ám ảnh bởi nó!"
"Tớ trước giờ còn tưởng huấn luyện quân sự thời trung học phổ thông đã cực kỳ bi thảm rồi, không ngờ lên đại học mới thấy, quân sự ở đây mới đúng là địa ngục nhân gian… …"
Phòng họp lại vang lên tiếng gào thét, than thở của các bạn học sinh, ai cũng bị sốc khi nghe tin khóa huấn luyện được kéo dài một tháng.
"Các em bình tĩnh, đây chưa phải là tin xấu nhất đâu!" Thầy chủ nhiệm chưa đợi cho tiếng kêu than của lớp học ngừng đã vội buông ngay một câu nói, như dội bom xuống lớp học.
"Sao ạ!? Vẫn còn có tin gì sốc hơn hả thầy!?"
"Tin tồi tệ hơn đó là… …" Chủ nhiệm lớp chần chừ một lúc, sau đó hướng về phía mọi người nói: "Trong quá trình huấn luyện quân sự, không một ai được phép xin nghỉ hay trốn tránh thực hiện vì bất kỳ lý do nào !! Đồng thời, cấm rời khỏi trường trong suốt quá trình tham gia chương trình huấn luyện!"
"Cái gì cơ!??"
"Không phải đâu chứ, có phải tớ đang nghe nhầm không!!?"
"Ngay cả nhà cũng không được về ư!? Một tháng trời ròng rã bị nhốt trong đây, làm sau chịu đựng được chứ!!"
Phòng học vừa rồi chỉ có tiếng kêu rên than thở giờ này đã nháo nhào, thật sự cảnh tượng bây giờ như vừa bị đánh bom xong vậy, gương mặt ai nấy cũng đều thất thần, hoảng loạn, nhất thời chưa thích ứng được với tình hình khi nghe tin dữ từ thầy chủ nhiệm.
Một số sinh viên từ các tỉnh khác xa xôi đến họ rất ít khi được về nhà vào cuối tuần nên khi nghe tin này cũng không cảm thấy có gì sốc lắm, nhưng đối với sinh viên trong tỉnh và những vùng phụ cận, vốn dĩ họ nghĩ rằng sẽ được về nhà thường xuyên vào các ngày cuối tuần, nhưng giờ đây, thậm chí là bước qua cổng trường ra ngoài cũng không được, huống hồ chi là về nhà đi chơi nghỉ ngơi chứ… …
"Chuyện này không được đâu thầy ơi!!" Lâm Khải làm bộ mặt phản đối, nhăn nhó như sắp khóc nhìn thầy chủ nhiệm nói: "Em còn nghĩ rằng cuối tuần sẽ được về nhà ăn giò heo mẹ nấu, bây giờ nếu như bị nhốt trong đây một thánh, lúc trở ra mẹ sẽ thấy em gầy gò xanh xao vì thiếu dinh dưỡng, lúc đó chắc chắn mẹ sẽ rất đau lòng … …"
Trương Vũ Phi ánh mắt trêu đùa nói nói Lâm Khải: "Này cậu đang nói đùa phải không?? Người cậu đã như vậy rồi còn đòi ăn uống nhiều nữa, còn đâu là truyền nhân của Kỷ Hiểu Lam, chẳng mấy chốc mà cậu sẽ trở thành Hòa Nhân giống y như trên phim truyền hình vậy…. …"
Vương Uy gật đầu và nói: "Ý của cậu là, tớ sẽ thành truyền nhân thứ mười tám của Hòa Nhân ư, tớ cũng đã nghĩ đến vấn đề đó đấy!"
"Mà thôi cậu né qua một bên đi!" Lâm Khải nhắn mặt, quay đầu nhìn Trịnh Thành Tử nói: " Tâm tư và nỗi khổ lòng của tớ chỉ có Trịnh Thành Tử mới có thể thấu hiểu được thôi, bởi vì cậu ấy ở Giang Tô cùng tình này, chắc chắn cậu ấy sẽ rất muốn về nhà vào cuối tuần, tớ nói vậy có đúng hay không Thành Tử!?"
"… …" Trịnh Thành Tử im lặng không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày lại.
Trong thời gian huấn luyện quân sự không thể ra khỏi trường và trở về nhà ư??
Không hiểu vì sao, từ nãy giờ sau khi nghe tin bị cấm trại một tháng ở đây trong đầu của Thành Tử luôn xuất hiện hình ảnh thỏ trắng với khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo nõn nà.
Nếu nghe được tin này, chắc chắn đôi mắt đen long lanh của cô ấy sẽ tràn đầy hụt hẫng và thất vọng lắm đây??
"Được rồi, được rồi, không phải một tháng rất ngắn sao, nó sẽ trôi qua nhanh thôi!?" Thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng, đưa tay gõ mạnh vào bàn và lớn tiếng nói: "Các em bây giờ không còn là những đứa trẻ nữa, lên đại học là lần đầu tiên các em phải sống xa gia đình, thầy biết mới đầu sẽ rất nhớ nhà, nhưng rồi dần dần các em sẽ thích nghi được và cảm thấy rằng trường học là một nơi rất tốt! Vậy nhé, chúng ta không bàn bạc về vấn đề này nữa, buổi sáng ngày mai sẽ chính thức bắt đầu khóa huấn luyện quân sự, bây giờ thì lớp trưởng Trịnh Thành Tử, cử cho thầy vài bạn nam nữa đi lấy quân tư trang, quần áo rằn ri và một số đồ dùng cần thiết, các bạn còn lại tập trung dưới sảnh, lát nữa sẽ phát tư trang luôn, còn bí thư chi bộ… …truyền nhân của Vương Chiêu Quân?? Em phụ trách trông coi lớp giúp thầy!"
Editor: Waveliterature Vietnam
"Sao cơ??" Trong phòng học mọi người nhốn nháo hết cả lên, những âm thanh than vãn, những tiếng thở dài thườn thượt.
"Trước kia trường chúng ta tổ chức huấn luyện quân sự trong thời gian hai tuần lễ, nhưng từ năm nay trở đi, thời gian huấn luyện sẽ kéo dài một tháng!" Chủ nhiệm lớp nghiêm túc nhìn cả lớp, thầy nói lớn: "Hay nói một cách dễ hình dung hơn, là từ giờ đến lễ quốc khánh, các em mới hoàn thành xong khóa huấn luyện quân sự."
"Trời ơi, đừng mà, không phải là sự thật chứ!!"
"Cuộc đời của tớ sợ nhất là huấn luyện quân sự, tớ thật sự bị ám ảnh bởi nó!"
"Tớ trước giờ còn tưởng huấn luyện quân sự thời trung học phổ thông đã cực kỳ bi thảm rồi, không ngờ lên đại học mới thấy, quân sự ở đây mới đúng là địa ngục nhân gian… …"
Phòng họp lại vang lên tiếng gào thét, than thở của các bạn học sinh, ai cũng bị sốc khi nghe tin khóa huấn luyện được kéo dài một tháng.
"Các em bình tĩnh, đây chưa phải là tin xấu nhất đâu!" Thầy chủ nhiệm chưa đợi cho tiếng kêu than của lớp học ngừng đã vội buông ngay một câu nói, như dội bom xuống lớp học.
"Sao ạ!? Vẫn còn có tin gì sốc hơn hả thầy!?"
"Tin tồi tệ hơn đó là… …" Chủ nhiệm lớp chần chừ một lúc, sau đó hướng về phía mọi người nói: "Trong quá trình huấn luyện quân sự, không một ai được phép xin nghỉ hay trốn tránh thực hiện vì bất kỳ lý do nào !! Đồng thời, cấm rời khỏi trường trong suốt quá trình tham gia chương trình huấn luyện!"
"Cái gì cơ!??"
"Không phải đâu chứ, có phải tớ đang nghe nhầm không!!?"
"Ngay cả nhà cũng không được về ư!? Một tháng trời ròng rã bị nhốt trong đây, làm sau chịu đựng được chứ!!"
Phòng học vừa rồi chỉ có tiếng kêu rên than thở giờ này đã nháo nhào, thật sự cảnh tượng bây giờ như vừa bị đánh bom xong vậy, gương mặt ai nấy cũng đều thất thần, hoảng loạn, nhất thời chưa thích ứng được với tình hình khi nghe tin dữ từ thầy chủ nhiệm.
Một số sinh viên từ các tỉnh khác xa xôi đến họ rất ít khi được về nhà vào cuối tuần nên khi nghe tin này cũng không cảm thấy có gì sốc lắm, nhưng đối với sinh viên trong tỉnh và những vùng phụ cận, vốn dĩ họ nghĩ rằng sẽ được về nhà thường xuyên vào các ngày cuối tuần, nhưng giờ đây, thậm chí là bước qua cổng trường ra ngoài cũng không được, huống hồ chi là về nhà đi chơi nghỉ ngơi chứ… …
"Chuyện này không được đâu thầy ơi!!" Lâm Khải làm bộ mặt phản đối, nhăn nhó như sắp khóc nhìn thầy chủ nhiệm nói: "Em còn nghĩ rằng cuối tuần sẽ được về nhà ăn giò heo mẹ nấu, bây giờ nếu như bị nhốt trong đây một thánh, lúc trở ra mẹ sẽ thấy em gầy gò xanh xao vì thiếu dinh dưỡng, lúc đó chắc chắn mẹ sẽ rất đau lòng … …"
Trương Vũ Phi ánh mắt trêu đùa nói nói Lâm Khải: "Này cậu đang nói đùa phải không?? Người cậu đã như vậy rồi còn đòi ăn uống nhiều nữa, còn đâu là truyền nhân của Kỷ Hiểu Lam, chẳng mấy chốc mà cậu sẽ trở thành Hòa Nhân giống y như trên phim truyền hình vậy…. …"
Vương Uy gật đầu và nói: "Ý của cậu là, tớ sẽ thành truyền nhân thứ mười tám của Hòa Nhân ư, tớ cũng đã nghĩ đến vấn đề đó đấy!"
"Mà thôi cậu né qua một bên đi!" Lâm Khải nhắn mặt, quay đầu nhìn Trịnh Thành Tử nói: " Tâm tư và nỗi khổ lòng của tớ chỉ có Trịnh Thành Tử mới có thể thấu hiểu được thôi, bởi vì cậu ấy ở Giang Tô cùng tình này, chắc chắn cậu ấy sẽ rất muốn về nhà vào cuối tuần, tớ nói vậy có đúng hay không Thành Tử!?"
"… …" Trịnh Thành Tử im lặng không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày lại.
Trong thời gian huấn luyện quân sự không thể ra khỏi trường và trở về nhà ư??
Không hiểu vì sao, từ nãy giờ sau khi nghe tin bị cấm trại một tháng ở đây trong đầu của Thành Tử luôn xuất hiện hình ảnh thỏ trắng với khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo nõn nà.
Nếu nghe được tin này, chắc chắn đôi mắt đen long lanh của cô ấy sẽ tràn đầy hụt hẫng và thất vọng lắm đây??
"Được rồi, được rồi, không phải một tháng rất ngắn sao, nó sẽ trôi qua nhanh thôi!?" Thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng, đưa tay gõ mạnh vào bàn và lớn tiếng nói: "Các em bây giờ không còn là những đứa trẻ nữa, lên đại học là lần đầu tiên các em phải sống xa gia đình, thầy biết mới đầu sẽ rất nhớ nhà, nhưng rồi dần dần các em sẽ thích nghi được và cảm thấy rằng trường học là một nơi rất tốt! Vậy nhé, chúng ta không bàn bạc về vấn đề này nữa, buổi sáng ngày mai sẽ chính thức bắt đầu khóa huấn luyện quân sự, bây giờ thì lớp trưởng Trịnh Thành Tử, cử cho thầy vài bạn nam nữa đi lấy quân tư trang, quần áo rằn ri và một số đồ dùng cần thiết, các bạn còn lại tập trung dưới sảnh, lát nữa sẽ phát tư trang luôn, còn bí thư chi bộ… …truyền nhân của Vương Chiêu Quân?? Em phụ trách trông coi lớp giúp thầy!"
Bình luận facebook