Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-259
Chương 259: Cuộc gọi cho bạn gái (4)
Editor: Waveliterature Vietnam
Trịnh Thành Tử ngẩng đầu lên, nhìn Vương Uy rồi dựa lưng vào thành giường và không trả lời.
"Này, Trịnh Thành Tử, rốt cuộc là cậu có bạn gái hay không?" Lâm Khải đang ngồi trên ghế nhai chóp chép đồ ăn vặt, vừa ăn vừa nói với Trịnh Thành Tử làm thức ăn rơi vãi khắp nơi: "Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, chả lẽ cậu không gọi điện cho bạn gái thông báo một tiếng à??"
"Cậu ngốc à, không phải Thành Tử không gọi mà bởi vì hiện tại bạn gái của cậu ấy không thể nghe máy được!" Trương Vũ Phi đang ngồi chơi máy tính cũng quay đầu lại hóng hớt, nhìn Thành Tử nói: "Tớ bấm ngón tay tính toán, bây giờ mới 9h tối thôi, bạn gái của cậu không thể nghe điện thoại, chắc chắn là bởi cô ấy còn phải học bài chăm chỉ! Có đúng vậy không!? Lớp trưởng Trịnh, cậu thành thật khai báo đi, bạn gái của cậu có phải là một học sinh trung học không?"
Trịnh Thành Tử bất đắc dĩ lắc đầu, anh đưa tay xoa xoa trán rồi nói: "Thôi các cậu đừng đoán linh tinh nữa, sau này sẽ được gặp cô ấy sớm thôi."
"Ôi!! Câu nói này chính là đã thừa nhận cậu có bạn gái rồi nhé!!" Lâm Khải kích động, vỗ mạnh vào bàn một cái rồi đứng phắt dậy nói: "Lớp trưởng, tiết lộ cho chúng tớ biết chút chút về chuyện tình của cậu xem nào, hai người làm sao mà quen biết nhau vậy?"
"Xì, tớ đi tắm đây." Trịnh Thành Tử cố tình phớt lờ câu hỏi của Lâm Khải, tiện tay lấy khăn tắm ra rồi tiến thẳng vào phòng tắm.
"Chậc chậc, nhìn kiểu này chắc chắn là bị nói trúng tim đen rồi, vậy là bọn mình đã đoán đúng." Trương Vũ Phi chậc lưỡi nói.
"Nhưng không sao cả, thời gian một tháng huấn luyện quân sự, chúng ta sẽ tiếp tục điều tra để giải quyết hết mọi nghi vấn!" Vương Uy nằm ở giường trên, thò đầu xuống nhìn hai người rồi cười lớn, sau đó lại chăm chú đọc sách.
Bên này thỏ trắng vừa mới cúp điện thoại vẫn đang hí hửng vì dư âm từ cuộc điện thoại vừa rồi thì cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ "Cộp cộp cộp".
Ngay lập tức, cửa phòng nhẹ nhàng được đẩy ra, "Thỏ trắng, con ngủ rồi à??"
"Dạ chưa mẹ ạ, con chưa ngủ." Thỏ trắng xoay người ngồi dậy trượt từ trên giường xuống chạy về phía mẹ hỏi: "Mẹ Mụ Mụ, tìm con có việc gì vậy ạ?"
"À… …" Mẹ thỏ trắng có chút ngượng ngùng dẫn thỏ con đến bên giường rồi ngồi xuống cạnh cô, chậm rãi hỏi: "Vừa rồi con nói chuyện với ca ca nước cam à?"
"Dạ vâng ạ." Thỏ trắng ngoan ngoãn gật đầu.
"Hai đứa từ nhỏ tới lớn luôn ở cùng nhau, đột nhiên Thành Tử phải đi học ở Đại học Nam Kinh, phải xa nhau một thời gian dài như vậy, con sẽ cảm thấy chưa quen được đúng không?" Mẹ thỏ trắng đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu con gái, thấp giọng hỏi.
"Dạ… ….đúng là có chút không quen thật mẹ ạ… …" Thỏ trắng mặt thoáng chút buồn, hướng về phía mẹ nói: "Nhưng cũng không sao đâu mẹ ạ, con sẽ tập quen dần với điều này, chờ ca ca nước cam hoàn thành khóa huấn luyện quân sự, anh ấy sẽ liền trở về nhà thăm con."
"Hmm… …" Đích Mụ Mụ thở dài một hơi, vỗ tay vào vai thỏ trắng và nói: "Con á, đôi lúc quá hiểu chuyện rồi đấy, bây giờ lớn hơn nên suy nghĩ cũng chín chắn hơn nhiều rồi."
Thỏ trắng cúi đầu, nhìn bàn tay của mẹ đang đặt trên vai mình rồi thầm nghĩ, thật không hiểu rõ ý câu nói của mẹ là gì, lúc này cô cũng không biết phản ứng như thế nào.
"Thỏ trắng…. …." Đích Mụ Mụ chần chừ một lúc, giường như có điều gì khó nói, bà hít một hơi thật dài rồi hỏi con: "Thỏ trắng còn nhớ chú Từ lần trước cùng ăn cơm với mẹ con mình không?"
"Dạ, con nhớ chứ, nhớ kỹ lắm, là người mà mẹ Mụ Mụ thích mà… …" Thỏ trắng gãi gãi đầu, hơi giật mình vì biết đã nói lỡ lời.
"Chú Từ… …"Mẹ thỏ trắng vẫn ấp úng, chưa biết nên nói như thế nào, "Trước kia chú ấy đã lấy vợ và có một đứa con trai, chính là cậu nhóc thua con 4 tuổi mà lúc trước con đã gặp rồi đấy, nhưng khi Từ Hướng Thần còn nhỏ thì mẹ cậu ấy đã bệnh nặng rồi qua đời, nhiều năm như vậy, chú Từ vẫn luôn một mình chăm sóc cho con trai, thật sự thì… …Từ Hướng Di là một người đàn ông rất tốt."
"Con cũng biết mà… …"Thỏ trắng cúi đầu, nhẹ nhàng nói với mẹ, thái độ khác hẳn với lần đầu tiên biết tin: "Người mà mẹ Mụ Mụ của con thích, nhất định là tốt rồi, không thể thua kém ai được… …"
Giống như bố của con vậy… …
"Mẹ biết bây giờ con chưa chấp nhận chú ấy, nên mẹ cũng không ép buộc con, chỉ cần là điều con không thích, nhất định mẹ sẽ không làm."
Editor: Waveliterature Vietnam
Trịnh Thành Tử ngẩng đầu lên, nhìn Vương Uy rồi dựa lưng vào thành giường và không trả lời.
"Này, Trịnh Thành Tử, rốt cuộc là cậu có bạn gái hay không?" Lâm Khải đang ngồi trên ghế nhai chóp chép đồ ăn vặt, vừa ăn vừa nói với Trịnh Thành Tử làm thức ăn rơi vãi khắp nơi: "Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, chả lẽ cậu không gọi điện cho bạn gái thông báo một tiếng à??"
"Cậu ngốc à, không phải Thành Tử không gọi mà bởi vì hiện tại bạn gái của cậu ấy không thể nghe máy được!" Trương Vũ Phi đang ngồi chơi máy tính cũng quay đầu lại hóng hớt, nhìn Thành Tử nói: "Tớ bấm ngón tay tính toán, bây giờ mới 9h tối thôi, bạn gái của cậu không thể nghe điện thoại, chắc chắn là bởi cô ấy còn phải học bài chăm chỉ! Có đúng vậy không!? Lớp trưởng Trịnh, cậu thành thật khai báo đi, bạn gái của cậu có phải là một học sinh trung học không?"
Trịnh Thành Tử bất đắc dĩ lắc đầu, anh đưa tay xoa xoa trán rồi nói: "Thôi các cậu đừng đoán linh tinh nữa, sau này sẽ được gặp cô ấy sớm thôi."
"Ôi!! Câu nói này chính là đã thừa nhận cậu có bạn gái rồi nhé!!" Lâm Khải kích động, vỗ mạnh vào bàn một cái rồi đứng phắt dậy nói: "Lớp trưởng, tiết lộ cho chúng tớ biết chút chút về chuyện tình của cậu xem nào, hai người làm sao mà quen biết nhau vậy?"
"Xì, tớ đi tắm đây." Trịnh Thành Tử cố tình phớt lờ câu hỏi của Lâm Khải, tiện tay lấy khăn tắm ra rồi tiến thẳng vào phòng tắm.
"Chậc chậc, nhìn kiểu này chắc chắn là bị nói trúng tim đen rồi, vậy là bọn mình đã đoán đúng." Trương Vũ Phi chậc lưỡi nói.
"Nhưng không sao cả, thời gian một tháng huấn luyện quân sự, chúng ta sẽ tiếp tục điều tra để giải quyết hết mọi nghi vấn!" Vương Uy nằm ở giường trên, thò đầu xuống nhìn hai người rồi cười lớn, sau đó lại chăm chú đọc sách.
Bên này thỏ trắng vừa mới cúp điện thoại vẫn đang hí hửng vì dư âm từ cuộc điện thoại vừa rồi thì cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ "Cộp cộp cộp".
Ngay lập tức, cửa phòng nhẹ nhàng được đẩy ra, "Thỏ trắng, con ngủ rồi à??"
"Dạ chưa mẹ ạ, con chưa ngủ." Thỏ trắng xoay người ngồi dậy trượt từ trên giường xuống chạy về phía mẹ hỏi: "Mẹ Mụ Mụ, tìm con có việc gì vậy ạ?"
"À… …" Mẹ thỏ trắng có chút ngượng ngùng dẫn thỏ con đến bên giường rồi ngồi xuống cạnh cô, chậm rãi hỏi: "Vừa rồi con nói chuyện với ca ca nước cam à?"
"Dạ vâng ạ." Thỏ trắng ngoan ngoãn gật đầu.
"Hai đứa từ nhỏ tới lớn luôn ở cùng nhau, đột nhiên Thành Tử phải đi học ở Đại học Nam Kinh, phải xa nhau một thời gian dài như vậy, con sẽ cảm thấy chưa quen được đúng không?" Mẹ thỏ trắng đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu con gái, thấp giọng hỏi.
"Dạ… ….đúng là có chút không quen thật mẹ ạ… …" Thỏ trắng mặt thoáng chút buồn, hướng về phía mẹ nói: "Nhưng cũng không sao đâu mẹ ạ, con sẽ tập quen dần với điều này, chờ ca ca nước cam hoàn thành khóa huấn luyện quân sự, anh ấy sẽ liền trở về nhà thăm con."
"Hmm… …" Đích Mụ Mụ thở dài một hơi, vỗ tay vào vai thỏ trắng và nói: "Con á, đôi lúc quá hiểu chuyện rồi đấy, bây giờ lớn hơn nên suy nghĩ cũng chín chắn hơn nhiều rồi."
Thỏ trắng cúi đầu, nhìn bàn tay của mẹ đang đặt trên vai mình rồi thầm nghĩ, thật không hiểu rõ ý câu nói của mẹ là gì, lúc này cô cũng không biết phản ứng như thế nào.
"Thỏ trắng…. …." Đích Mụ Mụ chần chừ một lúc, giường như có điều gì khó nói, bà hít một hơi thật dài rồi hỏi con: "Thỏ trắng còn nhớ chú Từ lần trước cùng ăn cơm với mẹ con mình không?"
"Dạ, con nhớ chứ, nhớ kỹ lắm, là người mà mẹ Mụ Mụ thích mà… …" Thỏ trắng gãi gãi đầu, hơi giật mình vì biết đã nói lỡ lời.
"Chú Từ… …"Mẹ thỏ trắng vẫn ấp úng, chưa biết nên nói như thế nào, "Trước kia chú ấy đã lấy vợ và có một đứa con trai, chính là cậu nhóc thua con 4 tuổi mà lúc trước con đã gặp rồi đấy, nhưng khi Từ Hướng Thần còn nhỏ thì mẹ cậu ấy đã bệnh nặng rồi qua đời, nhiều năm như vậy, chú Từ vẫn luôn một mình chăm sóc cho con trai, thật sự thì… …Từ Hướng Di là một người đàn ông rất tốt."
"Con cũng biết mà… …"Thỏ trắng cúi đầu, nhẹ nhàng nói với mẹ, thái độ khác hẳn với lần đầu tiên biết tin: "Người mà mẹ Mụ Mụ của con thích, nhất định là tốt rồi, không thể thua kém ai được… …"
Giống như bố của con vậy… …
"Mẹ biết bây giờ con chưa chấp nhận chú ấy, nên mẹ cũng không ép buộc con, chỉ cần là điều con không thích, nhất định mẹ sẽ không làm."
Bình luận facebook