• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Văn phòng thám tử Nhị Lang Thần (3 Viewers)

  • Chương 68

Thời gian lúc này đã rất khuya rồi nhưng điều tra vẫn chưa kết thúc
Kết quả từng mục điều tra được đều tập hợp về tổ chuyên án.
Tạm thời vẫn chưa đuổi bắt được tay bắn tỉa và A Quan, bóng dáng hai người biến mất trên đường đi bộ trong phố kinh doanh, rất có thể đã thay đổi trang phục lẫn vào đám người chợ đêm bỏ đi.
Xe của Khưu Tự và cô gái văn phòng kia vứt bên đường một con phố nào đó, đoán sơ qua là đổi xe.
Về thủ đoạn Khưu Tự liên lạc với đồng bọn, thông tin trong quá trình chơi game, chữ online còn được, chứ giọng nói sợ là tương đối khó thu thập.

Cảnh sát đã theo quy trình xin hỗ trợ từ bên game, nhưng nhanh nhất cũng phải ngày mai mới có thể hợp tác lấy được số liệu liên quan, bên game cũng không chắc chắn sẽ lọc ra được những số liệu có ích.
Hàn Châu vẫn ở lại đó, người thẩm vấn anh đổi mấy lần, quả thật là đánh luân phiên.

Nhưng Hàn Châu không quan tâm, anh biết tình huống bây giờ cấp bách.
Những người này động thủ xong lẩn trốn, bước tiếp theo cần làm là biến mất.
Mà cảnh sát nhất định phải kiếm được manh mối lẩn trốn của những người này từ lượng tin tức lớn.

Phương thức, tuyến đường, thời gian, để sớm chặn họ lại.
Hàn Châu chưa gặp tên bắn tỉa, nhưng anh biết A Quan người tấn công anh, anh thậm chí còn có thể đọc ra số điện thoại của A Quan.

Tính ra Hàn Châu và A Quan không quá quen biết, nhưng cũng từng làm chung chuyện, tán gẫu qua ngày.

A Quan này không giống Hàn Châu, hắn cực kỳ thích khoác lác và xã giao, dù sao gọi anh em cũng miễn phí, nên chỉ cần năm giây là hắn có thể nhận một người anh em.
A Quan từng nói quê quán mình cho Hàn Châu, khoác lác là ở quê từ nhỏ đã là đại ca đường phố.

Hắn từng nhắc tới tuổi tác của mình, đã từng nói sinh nhật mấy năm liên tiếp hoành tráng thế nào.

Những thứ này Hàn Châu đều nhớ, anh đoán ra số thẻ căn cước của A Quan.
Điện thoại của A Quan bị Tiểu Hồng cướp, nhưng ở hiện trường McDonald không tìm thấy chiếc điện thoại đó trên người Tiểu Hồng.

Căn cứ ghi âm báo động 110 cùng với dãy số trong trí nhớ của Hàn Châu, số điện thoại của A Quan không có thay đổi.
Vì A Quan lấy mất điện thoại của Tiểu Hồng, mà điện thoại của mình lại không ở trên người, dựa vào định vị điện thoại để tìm tung tích là không thể, mà cảnh sát hiện trường không đủ người để tra từng người.

Nhưng Quan Phàn căn cứ vào số thẻ căn cước phỏng đoán của Hàn Châu và số điện thoại của A Quan theo hoạt động trên mạng tra được trước đó, xác định thân phận thật của hắn.
A Quan tên thật là Khương Vũ, từng mua vé máy bay đi thành phố L ngày 22 tháng 4, chuyến bay sớm nhất.

Ngày hôm sau lại ngồi chuyến trễ nhất quay về.


Hành trình này rất gấp, mà thời gian lại trùng hợp như vậy, lại tương ứng với thời gian tử vong của Quản Hoài.
Quan Phàn tra tuyến xe đi từ thành phố L đến trấn Lâm Thủy, xem như A Quan không thuê xe, đi theo đúng giờ xe đi trấn Lâm Thủy cũng đủ thời gian gây án.
Tin tức này có ích với việc truy tìm hung thủ sát hại Quản Hoài cho phía Lưu Tống, bọn họ nhận được hồ sơ hình ảnh của A Quan, dự định ngày mai sẽ tiến hành điều tra ở trấn.
Nhưng như thế còn chưa đủ, Hàn Châu chủ yếu muốn xin chạy đến hiện trường một chuyến.
“Theo con đường Khưu Tự chạy tôi hiểu rất rõ cách thức và năng lực hành động của nó, tôi xem có thể phát hiện ra gì không.” Hàn Châu nói như vậy.
Lam Diệu Dương và Nghê Lam nhanh chóng tham gia náo nhiệt: “Chúng tôi có thể làm lái xe.”
Âu Dương Duệ quả thực không muốn chửi, chiếc xe sang trọng của bọn họ còn có hai vị trí lái nữa.
Hàn Châu nói: “Tốt nhất là cùng một kiểu xe Khưu Tự lái.

Khác loại xe thì hình huống sẽ khác, cửa trước sau, gương chiếu hậu, chiều cao xe khác, đồ có thể quan sát được cũng khác.”
Âu Dương Duệ xin chỉ thị của Viên Bằng Hải.

Viên Bằng Hải phê chuẩn, kêu Ngô Thuần và Trâu Úy áp giải Hàn Châu đi một chuyến.
Trâu Úy truy tung tích Khưu Tự từ chỗ an toàn Nghê Lam sắp xếp cho Hàn Châu – Nhã Đình Uyển, Ngô Thuần lại vẫn đang ở hiện trường chỗ Liễu Vân, hai người này nắm rất rõ động tĩnh của Khưu Tự ngày hôm nay, tuy cuối cùng mất dấu người, nhưng tái diễn tình cảnh vẫn được.
Sau khi Viên Bằng Hải nói rõ nhiệm vụ cho bọn họ xong, lại sắp xếp công việc cho Lam Diệu Dương và Nghê Lam đang tràn đầy chờ mong: “Chúng tôi đặc biệt cần sự phối hợp của hai người.”
Vẻ mặt Viên Bằng Hải hiền lành, Nghê Lam nghe giọng nói kia liền thay đổi nét mặt ngay.
“Hôm nay hai người ở lối đi bộ khu Hối Hưng đã bị chụp lại rồi, tuy chúng tôi đã sắp xếp cảnh sát mạng xóa hết nội dung và video liên quan, nhưng hai người nổi tiếng như vậy, ảnh hưởng vẫn rất lớn.” Viên Bằng Hải nói rất chân thành: “Nhất là Nghê Lam, fan của cô hiện tại đều rất kích động, nói cô dùng hành động làm sáng tỏ lời đồn, lấy nắm đấm đánh antifan.

Bọn họ còn lấy tư thế hiên ngang oai hùng hôm nay của cô trên phố đi bộ đấu nhau với antifan đây.”
Nghê Lam: “…” Viên cục là xem Weibo nhiều hay ít? Nói chuyện rất giống dân mạng, rất hiểu nha.
“Cho nên tất cả mọi người đang chờ hành động kế tiếp của cô, khẳng định là fan đang chờ cô tiếp tục nở mày nở mặt, mà đám người Khưu Tự cũng sẽ lợi dụng tin tức trên mạng, thông qua lục soát động tĩnh của cô để xem lén hành động của cảnh sát.

Nếu như cô và Lam Diệu Dương đi theo Hàn Châu dò đường, kế hoạch điều tra của cảnh sát chúng tôi sẽ bị lộ.

Bây giờ là thời điểm mấu chốt, những tên tội phạm kia đang lẩn trốn, chúng tôi phải tranh thủ thời gian, không thể phân tâm xử lý công việc của minh tinh.

Đành thiệt thòi hai người, về nhà gây chút chuyện xấu, kêu chó săn đăng lên, gây phân tán sự chú ý của mọi người.”
Nghê Lam: “…” Sao nghe thấy rất có lý, không cách nào phản bác.
“Được rồi, cứ sắp xếp như vậy đi.” Viên Bằng Hải cũng không chờ Nghê Lam hay Lam Diệu Dương nói gì, điềm đạm tuyên bố sự tình được giải quyết, mọi người nhanh chóng làm việc.
Hàn Châu và nhóm Trâu Úy lập tức xuất phát, Lam Diệu Dương nghĩ đến kế hoạch của anh, liền đuổi theo Viên Bằng Hải, “Viên cục, tôi có chuyện thương lượng với ông một chút, ông cho tôi vài phút được không?”
“Được.” Viên Bằng Hải kéo Lam Diệu Dương bước nhanh đi, ông muốn về phòng làm việc tiếp tục phê duyệt giấy tờ.
Lam Diệu Dương đi theo, nói: “Là thế này, trong tay tôi có chút tiền…”
Mọi người đang làm nghe thấy câu này đều liếc nhìn Nghê Lam, sau đó lại tiếp tục công việc.

Nghê Lam vẻ mặt vô tội: “Sao vậy, quả thực anh ấy có chút tiền mà.”
Mọi người không tiếp lời, đều tản ra.
Nghê Lam đứng một hồi, nghĩ ngợi, gọi điện thoại cho Lý Mộc: “Anh Lý Mộc, chút nữa tôi với Lam Diệu Dương tay trong tay về nhà, anh đi chụp lén một tấm, giúp chúng tôi lăng xê được không?”
Lý Mộc tức giận: “Lăng xê hay là yểm trợ?”
“Anh Lý Mộc thật là cơ trí.”
“Không phải chúng ta mới tan rã không vui được bao lâu sao? Sao cô lại còn mặt mũi nhắc đến yêu cầu này?”
“Sao mà tan rã không vui, tình bạn của chúng ta sâu như thế cơ mà.”
“Không chụp.” Lý Mộc làm bộ làm tịch, “Hai người tay trong tay có gì hay mà viết.

Anh ta ngoại tình cô ra tay thì mới đáng chụp.”
Nghê Lam: “…”
Lý Mộc không nghe thấy Nghê Lam trả lời, có hơi sợ: “Như vậy đi, cần yểm trợ gì cô cứ nói, nhưng tiết mục khiêu vũ của cô, để bên chúng tôi quay toàn bộ hành trình, tin độc quyền ngoài lề để cho chúng tôi.”
Nghê Lam: “…” Nghê Lam cúp máy.
Lý Mộc trừng mắt nhìn điện thoại, tức giận: “Lại cái tính xấu này, sao mà làm nghệ sĩ, thật là, cô hay là nhặt được Lam Diệu Dương, không thì sớm đã bị đóng băng trong ngành giải trí rồi.”
Lý Mộc thở phì phì gọi lại cho Nghê Lam.
Nghê Lam nghe máy.
“Cô về nhà nào thế?” Lý Mộc lên tiếng: “Về nhà họ Lam hay về biệt thự?”
“Về biệt thự.”
Lúc này đổi lại Lý Mộc cúp điện thoại trước.
Hàn Châu theo Trâu Úy và Ngô Thuần một chuyến.

Anh chuẩn bị trước mọi thứ ở trên xe, đây cũng là chuyện Khưu Tự sẽ làm từ sớm.

Sau đó bọn họ bắt đầu từ Nhã Đình Uyển, Hàn Châu mô phỏng theo hành động của Khưu Tự, bắt thang máy rời khỏi, Trâu Úy căn cứ theo cách thức và tuyến đường hôm nay đi theo.
Sau đó Hàn Châu đi thẳng tới công viên mà đột nhiên Khưu Tự chạy mất, sau đó cũng giống Khưu Tự lao nhanh đi.

Trâu Úy đang ở vị trí mất dấu Khưu Tự, cũng mất dấu Hàn Châu.

Trâu Úy nhanh chóng tìm, hành động giống như ban ngày.

Một lúc sau Hàn Châu gọi điện thoại cho cô báo chỗ tụ hợp.
“Hẳn là ở khu vực này.” Hàn Châu chỉ vào khu vực này nói: “Ghế ngồi nghỉ, cầu thang, phía dưới đất trống có thể dừng xe.


Không có camera.”
Trâu Úy gọi điện thoại cho Ngô Thuần kêu anh lái xe tới.
Hàn Châu nói: “Chìa khóa xe đã dán sẵn dưới mặt ghế, sau đó nhấn một cái, khóa xe vang lên là tìm được xe.

Đây là cách chúng tôi hay dùng.”
Hàn Châu lấy bản đồ ra vẽ tuyến đường, ghi lại thời gian.
Nhóm người lại đi tới cư xá của Liễu Vân.

Hàn Châu lái xe, chạy hết mấy tuyến đường biểu thị trong bản đồ điện thoại, quan sát tình huống đường xá và camera giám sát, lại kêu Ngô Thuần hỗ trợ tra một đoạn giao thông đường dài, tình hình giao thông các con đường vào thời điểm đó.
Sau đó anh phỏng đoán thời gian và tuyến đường, ghi lại trên bản đồ.

Cuối cùng anh đi một vòng vòng cư xá, dừng xe ở vị trí Khưu Tự dừng.
Sau khi dừng xe anh không nói gì một lúc lâu.
Trâu Úy và Ngô Thuần cũng không hối thúc.
Cuối cùng Hàn Châu nói: “Nó cố ý.”
“Cái gì?”
“Nó cố ý bị chụp thấy.” Hàn Châu nói.
Trong cục cảnh sát, Âu Dương Duệ và Lưu Tống trao đổi một chút tin tức hai bên đạt được sau một ngày điều tra.
“Triệu Hưng và Kim Hậu không có trực hệ trong thôn nhưng cả nhà em họ Bành Thuận của ông ta vẫn còn.

Lúc Triệu Hưng rời khỏi thôn, Bành Thuận mới 14 tuổi.

Có người dân nói Bành Thuận và Triệu Hưng có ra ngoài làm mấy lần, nhưng nhà Bành Thuận phủ nhận, bọn họ còn phủ nhận tất cả mọi chuyện, thậm chí còn nói không quen biết Triệu Hưng.

Nhưng bạn thân của Bành Thuận nói, Bành Thuận có một người anh họ làm ăn lớn ở ngoài, vì trước kia Bành Thuận giúp người anh họ này không ít việc, nên người anh họ này vẫn luôn đối xử với Bành Thuận không tệ, cứ cách hai năm lại gửi tiền cho anh ta.

Đây là chính miệng Bành Thuận nói lúc uống rượu.

Bạn anh ta cảm thấy đây không phải khoác lác, vì mỗi tháng tiền lương của Bành Thuận không nhiều, nhưng luôn có tiền tiêu.

Hẳn là có con đường kiếm tiền.

Còn có người già trong thôn nhận ra giọng nói trong ghi âm, chính là Triệu Hưng.

Nhưng ông cụ kia có thể nhớ được giọng nói hay không thì tôi còn nghi vấn.

Có điều căn cứ theo lời khai tổng hợp của mọi người thì xác thực Triệu Hưng vẫn tồn tại, ông ta vẫn còn liên hệ với thôn.” Lưu Tống nói, “Sáng sớm ngày mai chúng tôi sẽ đưa Bành Thuận đến ngân hàng tra thông tin tài khoản của anh ta, xem là ai gửi tiền cho anh ta.

Từ thông tin tiền gửi cũng có thể tìm được Triệu Hưng.

Nhưng ở đây cũng có một vấn đề.”
Âu Dương Duệ hiểu: “Triệu Hưng diệt khẩu khắp nơi, Bành Thuận nay chính là một kẽ hở lớn, sao anh ta có thể tiếp tục sống?”
“Đúng.” Lưu Tống nói: “Cho nên ngày mai bất kể là chúng ta điều tra ra cái gì, đều phải nghiêm túc phân biệt.”
Lưu Tống hỏi Âu Dương Duệ tình hình lấy khẩu cung Hàn Châu.
Âu Dương Duệ nói: “Rất phối hợp.

Trí nhớ của anh ta rất tốt, anh ta nói là luyện từ nhỏ.

Anh ta cũng không biết nhiều về bang Hắc Hổ mà ông quan tâm, theo tình huống anh ta biết, anh ta cảm thấy bang Hắc Hổ không siêu như vậy.

Cho nên coi như thế lực của Tổ Ưng có tan rã dựa vào thái độ của Kim Thụ Bồi cũng không đền ra được gì.

Anh ta còn cảm thấy phản ứng với cái chết của Kim Thụ Bồi có chút kỳ lạ.

Còn nữa, anh ta nhận ra súng của Kim Khổng Tước là từ bang Hắc Hổ, là do Tổ Ưng bọn họ bán qua.”
Lưu Tống nói: “Nói cách khác, Tổ Ưng bán hàng cho Hắc Hổ, qua tay lại chuyển về phạm vi thế lực của mình?”
“Đúng.”
“Kim Khổng Tước sẽ là bên thứ ba sao? Có hạn chế phân chia địa bàn, nên Tổ Ưng không thể trực tiếp giao hàng?”
“Hàn Châu cảm thấy không phải.

Kim Khổng Tước rất phối hợp với mệnh lệnh của Tổ Ưng.

Các đàm phán quan trọng của Kim Thụ Bồi đều ở Kim Khổng Tước, thời gian bọn họ tìm nội gián, cũng dùng mấy cô gái ở Kim Khổng Tước hỗ trợ giám sát.

Tương đối tín nhiệm Kim Khổng Tước, hợp tác rất sâu.


Hàn Châu suy đoán con đường buôn người với thuốc phiện có liên quan đến Kim Khổng Tước.

Anh ta cho tên và điện thoại của hai người, là trung gian mà anh ta biết, tôi đã phái người đi kiểm chứng trong đêm rồi.

Còn về Giang Tân, vốn ngày mai là hết hạn tạm giam của hắn, hiện tại có đầu mối mới, có thể xin kéo dài thời gian giam giữ, Viên cục đã phê rồi, những thủ tục khác đêm nay có thể xong.

Điều tra phía bên trinh thám ngày mai sẽ bắt đầu điều chỉnh phương hướng, sẽ còn cho người điều tra nhân khẩu mất tích.”
Lưu Tống trầm ngâm trong khoảnh khắc: “Có chút kỳ lạ, không phải sao? Kim Khổng Tước bị kẹp giữa Tổ Ưng và Hắc Hổ, Kim Thụ Bồi lại quá khách khí với bang Hắc Hổ, mặc cho bang Hắc Hổ thò tay vào địa bàn của mình, mà Hắc Hổ cũng không lo lắng dùng vũ lực giang hồ, cứ mang theo hai đệ tử tới, giao dịch thất bại rồi còn dám mở miệng đòi địa bàn với bọn họ, quả thực là hô tới quát lui với Kim Thụ Bồi.

Kim Thụ Bồi chết rồi, Nghê Lam đang giúp Hàn Châu, thế là Kim Khổng Tước đối phó với Hàn Châu.

Cái chết của Kim Thụ Bồi không có ảnh hưởng tới Kim Khổng Tước.”
Câu chữ của Lưu Tống có chút lòng vòng, nhưng Âu Dương Duệ hiểu được: “Hơn nữa lão đại của Tổ Ưng và bang Hắc Hổ đều rất thần bí, lại đều quen biết với Kim Thụ Bồi.

Sau đó Kim Thụ Bồi bị một trong hai người giết chết.”
“Nội chiến Tổ Ưng, Hàn Châu nói thế nào?”
“Anh ta không nghĩ gì.

Chỉ chú ý tới đường lui của mấy người này.

Sau khi mạo hiểm, chạy thế nào.”
“Ừm.” Lưu Tống có thể hiểu được, Hàn Châu là điển hình suy nghĩ của tội phạm chuyên hành động, làm sao để hoàn thành, làm sao bảo đảm lấy được tiền, làm sao chạy trốn.
“Anh ta gần như rất rành tư duy hành động của Khưu Tự, Viên cục phê chuẩn anh ta ra ngoài tra đường rồi.” Âu Dương Duệ đang nói thì Trâu Úy gọi điện thoại tới.
Âu Dương Duệ nhanh chóng nghe máy.
Trâu Úy nói kết luận của Hàn Châu.
“Chắc chắn?”
Trâu Úy nói: “Anh ta rất chắc chắn.” Hàn Châu còn ở bên cạnh, Trâu Úy liền không nói biểu hiện điều tra bên ngoài và phản lực điều tra của anh ta mạnh thế nào, cô tin kết luận của anh ta.
Hàn Châu ra dấu tay, Trâu Úy mở loa ngoài.
Hàn Châu nói với Âu Dương Duệ: “Tạm thời đừng truy cứu tại sao, không còn thời gian.

Nếu như tôi và Khưu Tự cùng nhau làm, thì giờ nhất định chúng tôi đang trên đường bỏ trốn.

Nếu không rời đi, khẳng định là có chỉ thị của chú Bồi.

Mà chỉ thị của chú Bồi nhất định cũng để chúng tôi cảm thấy có đường lui, hoặc là ông ấy nắm đường lui.

Chắc chắn đêm nay, không tới ngày mai.

Thời hạn của chúng tôi chỉ có ngần ấy.

Nhân lúc hiện tại còn chưa quá lâu, còn cơ hội tra được, tôi có thể ra mặt hỏi thăm một chút.”
Âu Dương Duệ nhíu mày: “Hỏi thăm chú Tiền sao?”
“Đúng.”
“Chúng tôi đã phái người đi điều tra địa bàn của Tiền Ngọc Đức.” Âu Dương Duệ có được tin tình báo lập tức hành động, nhưng vẫn chậm một bước.

Tiệm đồ cổ và những chỗ liên quan của chú Tiền đều đã dọn dẹp sạch sẽ, không điều tra được gì.
“Ông ấy biết là anh làm.” Âu Dương Duệ nói.
“Ừm.

Cho nên nếu như ông ấy muốn phủi sạch quan hệ hay muốn mạng của tôi chỉ có thể mượn tay Kền kền.

Trả thù tôi là mục tiêu chung của Kền kền và chú Tiền.

Chú Tiền sẽ đồng ý cung cấp tình báo.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom