-
Chương 71
Tối nay trăng sáng nhạt, ẩn sau một tầng mây.
Bên cạnh cầu Sa Giang có một trạm gác, bên trong có nhân viên quản lý trực ban.
Nhân viên trực ban chủ yếu phụ trách tuần tra tình huống bất thường trên cầu và đường sông, nổ mìn bắt cá, câu trộm, bơi lội, tự sát các loại, còn phải đảm bảo an toàn trên cầu.
Hôm nay nhân viên trực đêm họ Trần, tuần tra một lần khu vực lân cận không có tình huống gì, ông trở lại trạm gác lấy di động xem phim, đang xem mê mẩn thì bỗng nhiên có một chiếc xe chạy tới.
Chiếc xe dừng lại, ông Trần lưu ý chiếc xe kia một chút.
Đã hơn nửa đêm, muốn qua cầu thì qua, muốn lên làn xe thì lên, quẹo xe vào cái chỗ này làm gì?
Một cô gái thân hình thon thả nhìn qua rất già dặn bước xuống, đi tới trạm gác, ông Trần dừng phim trong điện thoại, mở cửa sổ trạm gác ra.
“Chào chú.
Cháu là Trâu Úy.” Cô gái kia nói, móc thẻ từ trong túi ra, chiếu sáng cho ông Trần xem.
“Cháu là cảnh sát, đang điều tra, tính hỏi thăm chú một chút.”
Ông Trần cầm thẻ xem một chút, vội vàng trả lại, mở cửa đi ra khỏi phòng, khách khí hỏi: “Cảnh sát à, xin hỏi có chuyện gì?”
“Tối nay có một vụ bắt cóc, chúng cháu hoài nghi kẻ tình nghi đưa người bị hại về hướng này, không biết chú có phát hiện gì không? Ví dụ xe cộ qua cầu có gì bất thường? Hay là có người có cử chỉ lén lút ở bờ sông hay không? Kẻ tình nghi lái xe là nam hơn 20 tuổi đi cùng một người phụ nữ hơn 30 tuổi.
Bọn họ bắt cóc một người phụ nữ hơn 50 tuổi.”
Ông Trần vội vàng lắc đầu: “Không có, tôi không thấy gì.
Cô liên lạc với công ty của chúng tôi chưa? Ở đầu cầu với lối đi bộ bên bờ sông có camera giám sát, nếu có tình huống gì, hẳn là bên công ty có thể thấy được.
Nhưng nếu có tình huống, bọn họ cũng sẽ thông báo cho chúng tôi đi thăm dò.
Tôi không nhận được thông báo.”
Trâu Úy nói: “Tụi cháu đi thẳng qua đây kiểm tra, vẫn chưa liên lạc với công ty các chú, chú có thể cho cháu phương thức liên lạc không? Nên tìm ai?”
Ông Trần gọi điện thoại báo trực ban, sau đó nói: “Tôi cho số các cô tự hỏi đi, cảnh sát tới tra hỏi, có bắt cóc gì, tôi vừa khéo cũng phải báo cáo công ty, để mấy người trực ban khác cũng lưu tâm một chút.”
“Được, cảm ơn chú.
Chú báo cáo đi.” Trâu Úy ở một bên chờ.
Ông Trần gọi điện thoại cho trực ban của công ty, lại gọi điện thoại cho chủ quản trạm gác.
Sau đó ông nói với Trâu Úy: “Cô chờ một chút, chủ quản của bọn tôi đang liên lạc với mấy nhân viên khác hỏi, chút nữa mới báo lại.”
“Được.” Trâu Úy lại lấy điện thoại ra, đưa ba tấm ảnh điều tra cho ông Trần xem: “Một nam một nữ cao thế này, người bị hại là người này, chú có từng gặp bọn họ không?”
Ông Trần còn đang xem hình, có hai người đàn ông xuống xe, đi về phía bên này, một người trong đó hô: “Trâu Úy, thế nào rồi?”
“Chờ một chút.” Trâu Úy đáp lại, quay sang nói với ông Trần: “Đó là đồng nghiệp của cháu, tên Ngô Thuần.”
Ông Trần khẽ gật đầu, liếc nhìn hai người đàn ông kia.
Người đồng nghiệp của Trâu Úy nhìn vô cùng bình thường, nhưng người đàn ông tóc húi cua bên cạnh anh ta thì không giống lắm, nhìn có chút lạnh lùng tàn nhẫn.
Thanh niên tóc húi cua kia nói: “Đã nói với mấy người rồi, đã chạy từ lâu rồi, ai tới đây chờ mấy người bắt.”
Nam cảnh sát đập mạnh lên đầu người nọ: “Bớt nói nhảm đi.
Anh nói cho rõ ràng sớm, đừng để chúng tôi tốn sức.
Nếu tra ra được anh đang nói láo thì anh biết tay.”
Xem ra tên tóc húi cua là kiểu nghi phạm, lúc này ông Trần mới chú ý tới người này đeo còng tay.
“Hàn Châu.” Trâu Úy nói với tên tóc húi cua: “Nếu anh biết bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì, trốn thế nào, tốt nhất bây giờ anh nói cho rõ ràng.”
“Tôi không biết gì hết.” Hàn Châu ra vẻ bất cần hỗn láo.
“Các người thích mò mẫm như vậy thì cứ mò đi.”
Ông Trần xem xong ảnh, nói với Trâu Úy: “Chưa từng gặp.
Ngại quá, không giúp được gì.”
Trâu Úy khẽ gật đầu, quay sang nói với Ngô Thuần, “Tôi gọi điện thoại cho đội trưởng.”
Trâu Úy xoay người đứng ra xa một chút gọi điện thoại.
Ngô Thuần chỉ chỉ Hàn Châu, nói với ông Trần: “Người kia vóc dáng rất giống anh ta, cũng cao như vậy.”
Ông Trần vẫn lắc đầu: “Không đặc biệt thấy người như vậy.”
Ngô Thuần còn tính nói gì thì Hàn Châu bên cạnh đột nhiên vùng dậy, một tay ấn anh xuống, móc ra một khẩu súng từ thắt lưng anh.
Ngay sau đó đá văng anh một cước, cũng nhanh chóng vọt tới chỗ ông Trần, vặn tay ông Trần một cái, chỉa súng lên đầu ông.
Ngô Thuần và ông Trần đều giật nảy mình.
“Hàn Châu!” Ngô Thuần hét lớn một tiếng.
Đợi lúc ông Trần phản ứng lại, hai chân mềm nhũn ra.
Trâu Úy nghe thế lao đến, cô móc súng ra chỉa vào Hàn Châu: “Hàn Châu! Bỏ súng xuống!” Cô nói xong bất mãn nhìn Ngô Thuần: “Còng tay hắn đâu?”
Ngô Thuần sờ bên hông: “Anh ta trộm chìa khóa.”
Ông Trần đổ mồ hôi lạnh sau lưng, mấy người làm cảnh sát này có thể đáng tin một chút không chứ.
“Hàn Châu! Đừng làm chuyện ngu xuẩn!” Trâu Úy nghiêm nghị hét lớn, “Đừng ép tôi nổ súng.”
“Đừng, đừng nổ súng.” Ông Trần đáp thay cho Hàn Châu.
“Hàn Châu!” Ngô Thuần hét lớn.
Hàn Châu cũng hét lên: “Lui lại! Tránh hết ra! Tôi sẽ không quay về với mấy người.
Đừng ép tôi bắn chết ông ta! Lui ra phía sau!” Anh vừa hét vừa kéo ông Trần về phía xe.
Ông Trần sợ quá la lên: “Đừng đừng, mấy người đừng nổ súng.”
Ngô Thuần vây bên này xe, Trâu Úy ép hướng đầu xe.
Hàn Châu ấn súng vào huyệt thái dương ông Trần, “Lui lại!”
Ngô Thuần và Trâu Úy đều lùi lại mấy bước.
Hàn Châu áp ông Trần đi đến bên cạnh xe, “Mở cửa.” Anh nói với ông Trần.
Ông Trần nhanh chóng làm theo.
Cửa xe mở, Trâu Úy hét lớn một tiếng: “Anh trốn không thoát đâu! Buông ông ấy ra!”
Hàn Châu bỗng nhiên dùng sức đẩy ông Trần ra, ông Trần văng ra xa.
‘Pằng’, một tiếng súng vang.
Hàn Châu kêu thảm một tiếng.
Ông Trần nhìn lại, tên gọi là Hàn Châu này bị trúng đạn ở bụng rồi.
Anh ta ôm bụng, có máu.
Trâu Úy phóng về hướng Hàn Châu, Hàn Châu đưa tay bắn một phát, Trâu Úy bỗng nhiên bổ nhào về phía trước.
Một tiếng pằng, súng bắn lệch.
Ngô Thuần ở một bên phóng về phía ông Trần, kéo ông tới phía sau cây ngồi xuống.
Hàn Châu nhân cơ hội này lên xe, trước đó xe vẫn cắm chìa khóa không tắt máy, Hàn Châu nhấn chân ga, vội vã đi.
Trâu Úy chạy đuổi theo.
Ngô Thuần chửi to: “Mẹ nó.” Anh quay đầu hiền lành hỏi ông Trần: “Chú có bị sao không? Có bị thương không?”
Ông Trần lắc tay liên tục: “Không có, không có.”
Ngô Thuần lấy điện thoại ra bấm số báo cáo: “Hàn Châu cướp súng lái xe chạy trốn rồi!” Anh báo thời gian, loại xe, bảng số, giọng điệu vội vàng.
Ông Trần vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn sau kinh hãi, ông nghe Ngô Thuần khẩn trương như vậy có chút thương cảm cho anh.
Súng cũng bị cướp rồi, chắc là họa lớn? Tiền lương tháng này không còn? Có giữ được việc không? Nhưng ông lại cảm thấy đáng đời, thật vô dụng, cắt tiền lương cũng không oan cho anh.
Ngô Thuần nhìn biểu cảm của ông Trần, đứng thẳng dậy đi ra xa nói chuyện điện thoại.
Ở xa xa, Trâu Úy cũng đang gọi điện thoại.
“Nhiệm vụ hoàn thành.
Bồ câu cất cánh rồi.”
Một lát sau, Ngô Thuần gặp Trâu Úy.
Ông Trần đã lấy lại tinh thần, ở ngoài trạm gác kích động gọi điện thoại kể cho mọi người chuyện mình gặp phải.
Trâu Úy lo lắng: “Tôi không biết phát súng kia của tôi có ổn không? Lỡ như anh ấy bị thương nặng…”
“Đã nói rõ là nếu bị thương nặng quá thì anh ta không lên xe.
Anh ta quyết định đi có nghĩa là không có vấn đề.”
Hàn Châu cắn rắng, lần theo bụng, vết thương rất đau, nhưng anh biết viên đạn không trúng sâu, hẳn là bị trầy da.
Thời cơ kia, Trâu Úy ra tín hiệu “Buông ông ấy ra”, anh đã thả ra, cũng đứng vững góc độ.
Nhưng vết súng này Trâu Úy bắn có tốt hay không, anh hoàn toàn không biết.
Bây giờ không có thời gian kiểm tra kỹ vết thương, anh cũng không muốn kiểm ra, anh nhất định phải đến đường Lưu Ly.
Nhưng trước khi đến đó, anh còn một khảo nghiệm.
Có xe cảnh sát từ nơi xa chạy qua, tiếng còi hụ của cảnh sát vang inh ỏi.
Nhưng xe Hàn Châu chạy dọc đường không có người cản trở.
Hàn Châu cúi đầu nhìn vết thương đang chảy máu, anh cảm thấy vẫn còn tốt, không có vấn đề.
Hai cảnh sát mặc thường phục lái xe theo sau Hàn Châu băng qua một chỗ đậu xe, hộ tống anh đi về đường Lưu Ly.
Còn cách đường Lưu Ly khoảng 3 km, Hàn Châu quẹo xe vào đầu hẻm nhỏ.
Cảnh sát hộ tống anh lái xe qua hẻm nhỏ, không quẹo theo cùng anh.
“Tàu ngầm số một báo cáo, Bồ câu thuận lợi tới trạm trung chuyển, ngừng theo dõi.”
“Trung tâm chỉ huy nghe rõ, đã nhận tin.”
Viên cục dẫn theo Quan Phàn đuổi tới trung tâm chỉ huy, trên màn hình lớn, thiết bị định vị GPS xe Hàn Châu đã dừng lại rồi.
Tất cả mọi người nín thở, Bồ câu có thể bay tiếp hay không liền phải đợi trạm trung chuyển xem xét đánh giá.
Hàn Châu dừng xe trong góc, nhân viên cảnh sát Lôi Tinh Hà từ trong chỗ tối vọt ra, ra dấu với Hàn Châu: “Đi!”
Hàn Châu đẩy cửa xe ra, bước nhanh theo Lôi Tinh Hà.
Một nhân viên cảnh sát khác nhanh chóng chạy lại xe kiểm tra tình huống, xem xét có sơ hở không.
“Tàu ngầm số hai đã đón được Bồ câu.”
Lôi Tinh Hà đưa Hàn Châu lên chiếc xe chỉ huy đặc công, bên trong có rất nhiều màn hình, các loại thiết bị chỉ huy, Từ Cương, Âu Dương Duệ, Nghê Lam đều ở trên xe, còn có hai người Hàn Châu không quen biết.
Nghê Lam lấy hộp sơ cứu ra, đeo găng tay y tế lên, dùng ánh mắt ra hiệu chỗ kế bên mình: “Đến, để tôi kiểm tra xem tình huống của anh có thể đi hay không.”
Hàn Châu ngồi xuống, kéo áo lên, lộ ra phần bụng bị thương: “Tôi cảm thấy còn có thể.”
Từ Cương và Âu Dương Duệ bọn họ rất sốt sắng, vây lại đây quan sát vết thương của Hàn Châu.
Từ Cương cảm thấy tình huống so với dự kiến có chút hỏng bét, anh nhìn người đàn ông trung niên ngồi một bên, người đàn ông kia cúi đầu xem vết thương Hàn Châu, nhíu mày một hồi: “Có chút miễn cưỡng.”
“Lại là một vị lãnh đạo?” Hàn Châu hỏi.
“Bác sỹ.” Nghê Lam cướp lời, “Bọn họ sợ tôi giết chết anh.”
Hàn Châu cười cười, nhưng đau đớn lại khiến mặt anh vặn vẹo một chút, “Vết thương vẫn tốt, đúng không?”
“Không xem là lý tưởng.” Nghê Lam nói, “Nhưng cũng không đến nỗi hỏng bét không thể đi.”
Hàn Châu thở ra một hơi, vậy là được.
Nghê Lam quay đầu nói với bọn Âu Dương Duệ, “Anh ấy không sao, chút vết thương này vẫn có thể chống chịu được.”
Hàn Châu gật đầu.
“Bây giờ tôi sẽ gắn chip cho anh.” Nghê Lam nói với Hàn Châu, cô đưa Hàn Châu một miếng băng gạc dày.
Hàn Châu ngậm chặt, tiếp đó Nghê Lam lấy một cái kẹp nhọn gắp con chip cỡ nhỏ đã xử lý nhét vào dưới da vết thương của Hàn Châu.
Hàn Châu đau đến siết chặt tay, dùng sức cắn băng gạc.
Nghê Lam nhìn như không thấy, tiếp tục công việc trên tay.
“Được rồi, nhìn không ra.” Nghê Lam chuẩn bị xong xuôi, cẩn thận xem vài lần, cảm thấy không có vấn đề.
Từ Cương và Âu Dương Duệ cũng chăm chú nhìn, cảm thấy nhìn không ra.
Cấy chip dưới da có vấn đề là sẽ có vết thương, vết thương mới có thể còn sưng đỏ, v.v.
Vết thương dù nhỏ đến đâu cũng không thể thoát khỏi khi bị khám xét nghiêm ngặt toàn thân lúc trần truồng.
Hàn Châu cần một cuộc đọ súng với cảnh sát, một cái cớ để trốn thoát, theo đó vết thương trên người là hợp lý.
Phần bụng người mỡ mềm nhiều, tương đối thích hợp để giấu chip.
Chú Tiền hẳn đã biết Hàn Châu bán rẻ ông, ít nhất anh cũng bị nghi ngờ nghiêm trọng.
Hàn Châu tin tưởng trong tình huống này, chú Tiền sẽ bán anh cho Tổ Ưng.
Bởi vì cảnh sát điều tra khiến chú Tiền tổn thất to lớn, dùng người phản bội ông đổi lấy chút lợi lộc là quá thích hợp.
Coi như mỗi người diễn phần kịch của riêng mình, chỉ cần mình hiểu đối phương đang diễn trò gì, đừng để lại nhược điểm, đừng khiến đối phương lập tức hạ sát là được.
Hàn Châu tùy cơ ứng biến có thể mang lại kết quả gì, kỳ thật mọi người đều không nắm chắc.
Nghê Lam sắp xếp lại đồ, dùng băng gạc cầm máu vết thương cho Hàn Châu.
Sau đó cô lấy máy quét ra kiểm tra, còn nói chuyện phiếm với Hàn Châu: “Tôi nói anh nha, anh cũng có biệt hiệu.
Lấy cái tên đặc biệt gian nan, tên mấy con chim uy phong bị tụi phản diện dùng hết rồi, cái gì mà chim Ưng, Khổng Tước, Phượng Hoàng.”
“Cô có thể gọi chim cút.” Hàn Châu nói, “Nhân vật phản diện chúng tôi không cần cái này.”
“Xéo đi! Tôi là chim Đầu rìu.
Lam Diệu Dương chọn giúp tôi, tên may mắn, dáng dấp cũng đẹp.”
“Đại thánh?” Hàn Châu bĩu môi, “Sao cô không trực tiếp gọi đại sư huynh đi?”
Bác sỹ ở bên muốn giúp Hàn Châu giảm đau, Hàn Châu thấy anh đụng tới hộp sơ cấp cứu thì nói: “Vết thương hiện tại không thể xử lý.”
Bác sỹ dừng tay một chút, “Tôi biết.” Anh lấy ống tiêm ra, Hàn Châu thấy thế liền quay đi: “Kim tiêm không dễ dàng bị phát hiện.”
Bác sỹ giúp anh chích xong, nói: “Anh có thể sẽ phát sốt, vết thương sẽ nhiễm trùng…”
Hàn Châu gật đầu, kéo quần lên đánh gãy lời bác sỹ: “Tôi biết, tôi bị thương do đạn bắn.”
Hàn Châu nói với bác sỹ xong lại đi trêu chọc Nghê Lam: “Hay cô gọi con khỉ ngang ngược đi.”
Nghê Lam nói với Âu Dương Duệ và Từ Cương: “Hai anh xem, anh ta còn có tinh thần nói đùa, khẳng định không sao.
Hai anh đừng xụ mặt nữa, tinh thần không tốt thì vận khí cũng sẽ không tốt.”
Âu Dương Duệ không muốn tiếp lời con khỉ ngang ngược, người nước ngoài lại còn mê tín dị đoan.
Nghê Lam bỗng nhiên nói: “Ha ha, dụng cụ kết nối thành công, có tín hiệu rồi.”
Trong trung tâm chỉ huy, Quan Phàn đáp lời: “Thu được tín hiệu rồi, rất rõ ràng.”
“Một hồi chờ Hàn Châu đi xa lại nhìn lại.” Nghê Lam nói.
Hàn Châu hỏi cô: “Chíp nhét đủ sâu không? Bọn họ sẽ cố ý đánh vào vết thương của tôi, đạp, dùng gậy đánh, chip này chịu được sao? Có dễ bị hư không?”
Bác sỹ nghe được vẻ mặt không đành lòng.
Sắc mặt Nghê Lam như thường đáp: “Nó rất nhỏ, hẳn là không có vấn đề.”
Dù có hai chữ ‘hẳn là’, nhưng Hàn Châu cũng không để ý, anh nói: “Vậy được.”
Nghê Lam đưa Hàn Châu một trang giấy: “Học thuộc đi, đây là thuốc và đồ cấp cứu anh cần, còn có cách sử dụng.”
Âu Dương Duệ nói: “Từ trong nay đi về hướng đông ba trăm mét có một tiệm thuốc 24 giờ, người của chúng tôi đã tới đó tìm hiểu qua, những món này đều có bán.”
Hàn Châu nhìn hai lần, không cần học, anh căn bản biết mấy món này.
“Được, có thể rồi.” Anh trả tờ giấy lại cho Nghê Lam, mặc lại áo thun nhuốm máu, đứng lên.
Nghê Lam đưa bình nước khoáng cho anh: “Anh uống thêm ít nước đi.”
Hàn Châu ngửa cổ uống ừng ực mấy hớp lớn.
Âu Dương Duệ lại nói: “Sau khi anh rời khỏi đây, chúng tôi không cách nào truyền thêm tin tức cho anh.
Nhưng chúng tôi sẽ luôn giám sát động tĩnh của anh, anh phải tin tưởng chúng tôi sẽ cố gắng đảm bảo an toàn cho anh.”
“Tôi tin tưởng.” Hàn Châu lau vệt nước bên miệng, cười cười, nhìn mọi người trong xe một chút: “Hi vọng có cơ hội gặp lại.”
Hàn Châu kiểm tra một lần nữa súng cướp được, khẩu súng cắm trên lưng quần sau, anh cầm áo khoác thật chặt, xoay người bước ra khỏi xe.
Hàn Châu đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lẻn vào bóng đêm.
“Đây là tàu ngầm số 2, Bồ câu đã bay khỏi trạm trung chuyển.”
Rất nhanh Hàn Châu đã thấy nhà thuốc 24 giờ, anh nhìn quanh một chút, sau đó cúi đầu đi vào.
Muộn như vậy rồi, trong tiệm thuốc chỉ có một nam nhân viên phục vụ trực ca.
Anh ta đang ngủ gà ngủ gật, nghe thấy có người vào thì nhanh chóng ngồi thẳng dậy, vừa định mở miệng hỏi muốn mua thuốc gì thì thấy cả người Hàn Châu toàn là máu.
“Anh, sao anh…” Nhân viên phục vụ còn chưa nói xong, Hàn Châu đã rút súng ra chỉ thẳng vào mặt nhân viên: “Giơ tay lên.”
Nhân viên bị dọa tới hai tay đều giơ lên.
Hàn Châu nói mấy loại thuốc cấp cứu anh muốn, quơ quơ súng về phía nhân viên, hung dữ quát: “Đi lấy cho tôi mấy thứ này.”
Nhân viên sợ tới run rẩy, nhanh chóng cầm túi đi lấy mấy loại thuốc Hàn Châu cần.
Hàn Châu kiểm đúng số thuốc, không cho phép sơ sót.
Cuối cùng Hàn Châu còn cướp cả đồ ăn khuya và nước của nhân viên.
Hàn Châu thét ra lệnh cho nhân viên ôm đầu ngồi xổm sau nhà kho cửa hàng, anh khóa cửa trên nhà kho lại, ra quầy thu ngân lấy kim băng biển báo, sau đó rời khỏi tiệm thuốc.
Hàn Châu khoanh tay phía trước, chọn chỗ tối để đi, đi được nửa tiếng thì đến đường Lưu Ly.
Ở chỗ này Tiền Ngọc Đức có một nhà kho để đá ngọc và đồ cổ, đương nhiên không có gì quý giá, chỉ để che giấu.
Trong kho có phòng, bên ngoài nói là ký túc xá cho công nhân lúc tăng ca dùng, nhưng thật ra là chỗ để nhân viên lẩn trốn, tiếp tế và trung chuyển.
Hàn Châu từng ở đây mấy ngày để tránh cảnh sát.
Hàn Châu quen đường men tường vào.
Anh không quan tâm camera có chụp được không, anh leo vào kho hàng, lấy kim băng ra bẻ thẳng, cạy mở khóa, lén vào nhà kho.
Mấy vật phẩm khả nghi trong kho hàng đều đã biến mất, đồ vật người ở trong mấy gian phòng cũng đã dọn dẹp, bỏ rất nhiều đồ linh tinh, hoàn toàn nhìn không ra là từng cho người ở.
Trong kho hàng có một bộ sofa, giống như chỗ để chào hỏi khách hàng.
Hàn Châu ngồi xuống đó.
Anh mở túi thuốc ra, tự xử lý vết thương cho mình, sau đó anh uống thuốc rồi ăn đồ ăn khuya cướp được.
Sắc mặt Hàn Châu tái nhợt, đau và mệt.
Anh mệt mỏi lê thân ngủ trên sofa.
Trên tầng cao nhất một dãy nhà ở xa, có cảnh sát mặc thường phục lấy ống nhòm giám sát ngoài nhà kho.
“Đây là tàu ngầm số một, Bồ câu thuận lợi bay vào địa ngục.”
Một lúc sau, nhân viên cảnh sát tiếp tục báo cáo: “Đây là tàu ngầm số một, chim Đầu rìu đáp trên nóc nhà địa ngục, an toàn.”
“Tàu ngầm số hai vào chỗ.”
“Tàu ngầm số ba vào chỗ.”
Nhóm cảnh sát dồn dập báo cáo.
Trong trung tâm chỉ huy, Quan Phàn nói vào tần số truyền tin: “Tiếng kêu chim Đầu rìu nghe rất rõ ràng.”
Trên màn hình lớn, tín hiệu định vị của Hàn Châu vẫn sáng trên bản đồ.
Mà hình ảnh video theo dõi của hệ thống xâm nhập hiện trường của Nghê Lam quay lại cũng truyền lại.
Trong hình Hàn Châu quan sát nhà kho, xử lý vết thương ăn cơm đi ngủ.
Hình ảnh cứ vậy dừng ở lúc Hàn Châu đi ngủ, bên trong không có đồ gì động đậy.
Mọi người chờ tới bốn giờ, buổi tối sắp kết thúc.
Mọi người mệt mỏi nhưng không dám sơ sót.
Càng như vậy càng phải vững vàng.
Nếu như Tiền Ngọc Đức cũng nhìn chăm chú vào hình giống như bọn họ, vậy người ông ta quan sát chính là Hàn Châu, có lẽ đang suy đoán rốt cuộc anh muốn làm gì, có lẽ đang điều tra tình huống của anh.
Tình huống của Hàn Châu không khó tra.
Vì một loạt hành động của anh đều bị ‘người chứng kiến’ làm lộ ra rồi.
Ông chú trực đêm lương thiện, nhân viên tiệm thuốc sợ hãi, vân vân.
Những thứ này với tình huống liên quan trước đó rất nhanh đã bị công an mạng xóa rồi, nhưng trên mạng vẫn lưu lại dấu vết thảo luận lớn.
Cảnh sát cũng ra thông báo sự tình trên mạng, truy nã đào phạm Hàn Châu, cũng cảnh báo người dân người này có súng, cực kỳ nguy hiểm.
Có manh mối nào liên quan phải nhanh chóng báo cho cảnh sát.
Quan Phàn chớp chớp ánh mắt mệt mỏi, muốn cầm ly uống miếng nước, bỗng nhiên màn hình lớn theo dõi nhà kho tối sầm lại.
Trong trung tâm chỉ huy có cảnh sát khác phụ trách lập tức hô lên.
Trong tần số truyền tin, có giọng cảnh sát vang lên: “Đây là tàu ngầm số một, có bốn người vào nhà kho, không rõ bộ dạng.”
Giọng Nghê Lam cũng vang lên trong kênh: “Bọn họ tới rồi, bọn họ tắt camera.”
Quan Phàn nhanh chóng thông báo: “Các đơn vị chú ý, trong địa ngục có quạ đen.”
Trong kho hàng, Hàn Châu nằm đó, anh không biết xảy ra chuyện gì, anh giả vờ ngủ, cực kỳ gian nan cố gắng duy trì tỉnh táo.
Tinh thần đang bấn loạn, dường như anh nghe thấy một tiếng răng rắc nhỏ.
Bên cạnh cầu Sa Giang có một trạm gác, bên trong có nhân viên quản lý trực ban.
Nhân viên trực ban chủ yếu phụ trách tuần tra tình huống bất thường trên cầu và đường sông, nổ mìn bắt cá, câu trộm, bơi lội, tự sát các loại, còn phải đảm bảo an toàn trên cầu.
Hôm nay nhân viên trực đêm họ Trần, tuần tra một lần khu vực lân cận không có tình huống gì, ông trở lại trạm gác lấy di động xem phim, đang xem mê mẩn thì bỗng nhiên có một chiếc xe chạy tới.
Chiếc xe dừng lại, ông Trần lưu ý chiếc xe kia một chút.
Đã hơn nửa đêm, muốn qua cầu thì qua, muốn lên làn xe thì lên, quẹo xe vào cái chỗ này làm gì?
Một cô gái thân hình thon thả nhìn qua rất già dặn bước xuống, đi tới trạm gác, ông Trần dừng phim trong điện thoại, mở cửa sổ trạm gác ra.
“Chào chú.
Cháu là Trâu Úy.” Cô gái kia nói, móc thẻ từ trong túi ra, chiếu sáng cho ông Trần xem.
“Cháu là cảnh sát, đang điều tra, tính hỏi thăm chú một chút.”
Ông Trần cầm thẻ xem một chút, vội vàng trả lại, mở cửa đi ra khỏi phòng, khách khí hỏi: “Cảnh sát à, xin hỏi có chuyện gì?”
“Tối nay có một vụ bắt cóc, chúng cháu hoài nghi kẻ tình nghi đưa người bị hại về hướng này, không biết chú có phát hiện gì không? Ví dụ xe cộ qua cầu có gì bất thường? Hay là có người có cử chỉ lén lút ở bờ sông hay không? Kẻ tình nghi lái xe là nam hơn 20 tuổi đi cùng một người phụ nữ hơn 30 tuổi.
Bọn họ bắt cóc một người phụ nữ hơn 50 tuổi.”
Ông Trần vội vàng lắc đầu: “Không có, tôi không thấy gì.
Cô liên lạc với công ty của chúng tôi chưa? Ở đầu cầu với lối đi bộ bên bờ sông có camera giám sát, nếu có tình huống gì, hẳn là bên công ty có thể thấy được.
Nhưng nếu có tình huống, bọn họ cũng sẽ thông báo cho chúng tôi đi thăm dò.
Tôi không nhận được thông báo.”
Trâu Úy nói: “Tụi cháu đi thẳng qua đây kiểm tra, vẫn chưa liên lạc với công ty các chú, chú có thể cho cháu phương thức liên lạc không? Nên tìm ai?”
Ông Trần gọi điện thoại báo trực ban, sau đó nói: “Tôi cho số các cô tự hỏi đi, cảnh sát tới tra hỏi, có bắt cóc gì, tôi vừa khéo cũng phải báo cáo công ty, để mấy người trực ban khác cũng lưu tâm một chút.”
“Được, cảm ơn chú.
Chú báo cáo đi.” Trâu Úy ở một bên chờ.
Ông Trần gọi điện thoại cho trực ban của công ty, lại gọi điện thoại cho chủ quản trạm gác.
Sau đó ông nói với Trâu Úy: “Cô chờ một chút, chủ quản của bọn tôi đang liên lạc với mấy nhân viên khác hỏi, chút nữa mới báo lại.”
“Được.” Trâu Úy lại lấy điện thoại ra, đưa ba tấm ảnh điều tra cho ông Trần xem: “Một nam một nữ cao thế này, người bị hại là người này, chú có từng gặp bọn họ không?”
Ông Trần còn đang xem hình, có hai người đàn ông xuống xe, đi về phía bên này, một người trong đó hô: “Trâu Úy, thế nào rồi?”
“Chờ một chút.” Trâu Úy đáp lại, quay sang nói với ông Trần: “Đó là đồng nghiệp của cháu, tên Ngô Thuần.”
Ông Trần khẽ gật đầu, liếc nhìn hai người đàn ông kia.
Người đồng nghiệp của Trâu Úy nhìn vô cùng bình thường, nhưng người đàn ông tóc húi cua bên cạnh anh ta thì không giống lắm, nhìn có chút lạnh lùng tàn nhẫn.
Thanh niên tóc húi cua kia nói: “Đã nói với mấy người rồi, đã chạy từ lâu rồi, ai tới đây chờ mấy người bắt.”
Nam cảnh sát đập mạnh lên đầu người nọ: “Bớt nói nhảm đi.
Anh nói cho rõ ràng sớm, đừng để chúng tôi tốn sức.
Nếu tra ra được anh đang nói láo thì anh biết tay.”
Xem ra tên tóc húi cua là kiểu nghi phạm, lúc này ông Trần mới chú ý tới người này đeo còng tay.
“Hàn Châu.” Trâu Úy nói với tên tóc húi cua: “Nếu anh biết bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì, trốn thế nào, tốt nhất bây giờ anh nói cho rõ ràng.”
“Tôi không biết gì hết.” Hàn Châu ra vẻ bất cần hỗn láo.
“Các người thích mò mẫm như vậy thì cứ mò đi.”
Ông Trần xem xong ảnh, nói với Trâu Úy: “Chưa từng gặp.
Ngại quá, không giúp được gì.”
Trâu Úy khẽ gật đầu, quay sang nói với Ngô Thuần, “Tôi gọi điện thoại cho đội trưởng.”
Trâu Úy xoay người đứng ra xa một chút gọi điện thoại.
Ngô Thuần chỉ chỉ Hàn Châu, nói với ông Trần: “Người kia vóc dáng rất giống anh ta, cũng cao như vậy.”
Ông Trần vẫn lắc đầu: “Không đặc biệt thấy người như vậy.”
Ngô Thuần còn tính nói gì thì Hàn Châu bên cạnh đột nhiên vùng dậy, một tay ấn anh xuống, móc ra một khẩu súng từ thắt lưng anh.
Ngay sau đó đá văng anh một cước, cũng nhanh chóng vọt tới chỗ ông Trần, vặn tay ông Trần một cái, chỉa súng lên đầu ông.
Ngô Thuần và ông Trần đều giật nảy mình.
“Hàn Châu!” Ngô Thuần hét lớn một tiếng.
Đợi lúc ông Trần phản ứng lại, hai chân mềm nhũn ra.
Trâu Úy nghe thế lao đến, cô móc súng ra chỉa vào Hàn Châu: “Hàn Châu! Bỏ súng xuống!” Cô nói xong bất mãn nhìn Ngô Thuần: “Còng tay hắn đâu?”
Ngô Thuần sờ bên hông: “Anh ta trộm chìa khóa.”
Ông Trần đổ mồ hôi lạnh sau lưng, mấy người làm cảnh sát này có thể đáng tin một chút không chứ.
“Hàn Châu! Đừng làm chuyện ngu xuẩn!” Trâu Úy nghiêm nghị hét lớn, “Đừng ép tôi nổ súng.”
“Đừng, đừng nổ súng.” Ông Trần đáp thay cho Hàn Châu.
“Hàn Châu!” Ngô Thuần hét lớn.
Hàn Châu cũng hét lên: “Lui lại! Tránh hết ra! Tôi sẽ không quay về với mấy người.
Đừng ép tôi bắn chết ông ta! Lui ra phía sau!” Anh vừa hét vừa kéo ông Trần về phía xe.
Ông Trần sợ quá la lên: “Đừng đừng, mấy người đừng nổ súng.”
Ngô Thuần vây bên này xe, Trâu Úy ép hướng đầu xe.
Hàn Châu ấn súng vào huyệt thái dương ông Trần, “Lui lại!”
Ngô Thuần và Trâu Úy đều lùi lại mấy bước.
Hàn Châu áp ông Trần đi đến bên cạnh xe, “Mở cửa.” Anh nói với ông Trần.
Ông Trần nhanh chóng làm theo.
Cửa xe mở, Trâu Úy hét lớn một tiếng: “Anh trốn không thoát đâu! Buông ông ấy ra!”
Hàn Châu bỗng nhiên dùng sức đẩy ông Trần ra, ông Trần văng ra xa.
‘Pằng’, một tiếng súng vang.
Hàn Châu kêu thảm một tiếng.
Ông Trần nhìn lại, tên gọi là Hàn Châu này bị trúng đạn ở bụng rồi.
Anh ta ôm bụng, có máu.
Trâu Úy phóng về hướng Hàn Châu, Hàn Châu đưa tay bắn một phát, Trâu Úy bỗng nhiên bổ nhào về phía trước.
Một tiếng pằng, súng bắn lệch.
Ngô Thuần ở một bên phóng về phía ông Trần, kéo ông tới phía sau cây ngồi xuống.
Hàn Châu nhân cơ hội này lên xe, trước đó xe vẫn cắm chìa khóa không tắt máy, Hàn Châu nhấn chân ga, vội vã đi.
Trâu Úy chạy đuổi theo.
Ngô Thuần chửi to: “Mẹ nó.” Anh quay đầu hiền lành hỏi ông Trần: “Chú có bị sao không? Có bị thương không?”
Ông Trần lắc tay liên tục: “Không có, không có.”
Ngô Thuần lấy điện thoại ra bấm số báo cáo: “Hàn Châu cướp súng lái xe chạy trốn rồi!” Anh báo thời gian, loại xe, bảng số, giọng điệu vội vàng.
Ông Trần vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn sau kinh hãi, ông nghe Ngô Thuần khẩn trương như vậy có chút thương cảm cho anh.
Súng cũng bị cướp rồi, chắc là họa lớn? Tiền lương tháng này không còn? Có giữ được việc không? Nhưng ông lại cảm thấy đáng đời, thật vô dụng, cắt tiền lương cũng không oan cho anh.
Ngô Thuần nhìn biểu cảm của ông Trần, đứng thẳng dậy đi ra xa nói chuyện điện thoại.
Ở xa xa, Trâu Úy cũng đang gọi điện thoại.
“Nhiệm vụ hoàn thành.
Bồ câu cất cánh rồi.”
Một lát sau, Ngô Thuần gặp Trâu Úy.
Ông Trần đã lấy lại tinh thần, ở ngoài trạm gác kích động gọi điện thoại kể cho mọi người chuyện mình gặp phải.
Trâu Úy lo lắng: “Tôi không biết phát súng kia của tôi có ổn không? Lỡ như anh ấy bị thương nặng…”
“Đã nói rõ là nếu bị thương nặng quá thì anh ta không lên xe.
Anh ta quyết định đi có nghĩa là không có vấn đề.”
Hàn Châu cắn rắng, lần theo bụng, vết thương rất đau, nhưng anh biết viên đạn không trúng sâu, hẳn là bị trầy da.
Thời cơ kia, Trâu Úy ra tín hiệu “Buông ông ấy ra”, anh đã thả ra, cũng đứng vững góc độ.
Nhưng vết súng này Trâu Úy bắn có tốt hay không, anh hoàn toàn không biết.
Bây giờ không có thời gian kiểm tra kỹ vết thương, anh cũng không muốn kiểm ra, anh nhất định phải đến đường Lưu Ly.
Nhưng trước khi đến đó, anh còn một khảo nghiệm.
Có xe cảnh sát từ nơi xa chạy qua, tiếng còi hụ của cảnh sát vang inh ỏi.
Nhưng xe Hàn Châu chạy dọc đường không có người cản trở.
Hàn Châu cúi đầu nhìn vết thương đang chảy máu, anh cảm thấy vẫn còn tốt, không có vấn đề.
Hai cảnh sát mặc thường phục lái xe theo sau Hàn Châu băng qua một chỗ đậu xe, hộ tống anh đi về đường Lưu Ly.
Còn cách đường Lưu Ly khoảng 3 km, Hàn Châu quẹo xe vào đầu hẻm nhỏ.
Cảnh sát hộ tống anh lái xe qua hẻm nhỏ, không quẹo theo cùng anh.
“Tàu ngầm số một báo cáo, Bồ câu thuận lợi tới trạm trung chuyển, ngừng theo dõi.”
“Trung tâm chỉ huy nghe rõ, đã nhận tin.”
Viên cục dẫn theo Quan Phàn đuổi tới trung tâm chỉ huy, trên màn hình lớn, thiết bị định vị GPS xe Hàn Châu đã dừng lại rồi.
Tất cả mọi người nín thở, Bồ câu có thể bay tiếp hay không liền phải đợi trạm trung chuyển xem xét đánh giá.
Hàn Châu dừng xe trong góc, nhân viên cảnh sát Lôi Tinh Hà từ trong chỗ tối vọt ra, ra dấu với Hàn Châu: “Đi!”
Hàn Châu đẩy cửa xe ra, bước nhanh theo Lôi Tinh Hà.
Một nhân viên cảnh sát khác nhanh chóng chạy lại xe kiểm tra tình huống, xem xét có sơ hở không.
“Tàu ngầm số hai đã đón được Bồ câu.”
Lôi Tinh Hà đưa Hàn Châu lên chiếc xe chỉ huy đặc công, bên trong có rất nhiều màn hình, các loại thiết bị chỉ huy, Từ Cương, Âu Dương Duệ, Nghê Lam đều ở trên xe, còn có hai người Hàn Châu không quen biết.
Nghê Lam lấy hộp sơ cứu ra, đeo găng tay y tế lên, dùng ánh mắt ra hiệu chỗ kế bên mình: “Đến, để tôi kiểm tra xem tình huống của anh có thể đi hay không.”
Hàn Châu ngồi xuống, kéo áo lên, lộ ra phần bụng bị thương: “Tôi cảm thấy còn có thể.”
Từ Cương và Âu Dương Duệ bọn họ rất sốt sắng, vây lại đây quan sát vết thương của Hàn Châu.
Từ Cương cảm thấy tình huống so với dự kiến có chút hỏng bét, anh nhìn người đàn ông trung niên ngồi một bên, người đàn ông kia cúi đầu xem vết thương Hàn Châu, nhíu mày một hồi: “Có chút miễn cưỡng.”
“Lại là một vị lãnh đạo?” Hàn Châu hỏi.
“Bác sỹ.” Nghê Lam cướp lời, “Bọn họ sợ tôi giết chết anh.”
Hàn Châu cười cười, nhưng đau đớn lại khiến mặt anh vặn vẹo một chút, “Vết thương vẫn tốt, đúng không?”
“Không xem là lý tưởng.” Nghê Lam nói, “Nhưng cũng không đến nỗi hỏng bét không thể đi.”
Hàn Châu thở ra một hơi, vậy là được.
Nghê Lam quay đầu nói với bọn Âu Dương Duệ, “Anh ấy không sao, chút vết thương này vẫn có thể chống chịu được.”
Hàn Châu gật đầu.
“Bây giờ tôi sẽ gắn chip cho anh.” Nghê Lam nói với Hàn Châu, cô đưa Hàn Châu một miếng băng gạc dày.
Hàn Châu ngậm chặt, tiếp đó Nghê Lam lấy một cái kẹp nhọn gắp con chip cỡ nhỏ đã xử lý nhét vào dưới da vết thương của Hàn Châu.
Hàn Châu đau đến siết chặt tay, dùng sức cắn băng gạc.
Nghê Lam nhìn như không thấy, tiếp tục công việc trên tay.
“Được rồi, nhìn không ra.” Nghê Lam chuẩn bị xong xuôi, cẩn thận xem vài lần, cảm thấy không có vấn đề.
Từ Cương và Âu Dương Duệ cũng chăm chú nhìn, cảm thấy nhìn không ra.
Cấy chip dưới da có vấn đề là sẽ có vết thương, vết thương mới có thể còn sưng đỏ, v.v.
Vết thương dù nhỏ đến đâu cũng không thể thoát khỏi khi bị khám xét nghiêm ngặt toàn thân lúc trần truồng.
Hàn Châu cần một cuộc đọ súng với cảnh sát, một cái cớ để trốn thoát, theo đó vết thương trên người là hợp lý.
Phần bụng người mỡ mềm nhiều, tương đối thích hợp để giấu chip.
Chú Tiền hẳn đã biết Hàn Châu bán rẻ ông, ít nhất anh cũng bị nghi ngờ nghiêm trọng.
Hàn Châu tin tưởng trong tình huống này, chú Tiền sẽ bán anh cho Tổ Ưng.
Bởi vì cảnh sát điều tra khiến chú Tiền tổn thất to lớn, dùng người phản bội ông đổi lấy chút lợi lộc là quá thích hợp.
Coi như mỗi người diễn phần kịch của riêng mình, chỉ cần mình hiểu đối phương đang diễn trò gì, đừng để lại nhược điểm, đừng khiến đối phương lập tức hạ sát là được.
Hàn Châu tùy cơ ứng biến có thể mang lại kết quả gì, kỳ thật mọi người đều không nắm chắc.
Nghê Lam sắp xếp lại đồ, dùng băng gạc cầm máu vết thương cho Hàn Châu.
Sau đó cô lấy máy quét ra kiểm tra, còn nói chuyện phiếm với Hàn Châu: “Tôi nói anh nha, anh cũng có biệt hiệu.
Lấy cái tên đặc biệt gian nan, tên mấy con chim uy phong bị tụi phản diện dùng hết rồi, cái gì mà chim Ưng, Khổng Tước, Phượng Hoàng.”
“Cô có thể gọi chim cút.” Hàn Châu nói, “Nhân vật phản diện chúng tôi không cần cái này.”
“Xéo đi! Tôi là chim Đầu rìu.
Lam Diệu Dương chọn giúp tôi, tên may mắn, dáng dấp cũng đẹp.”
“Đại thánh?” Hàn Châu bĩu môi, “Sao cô không trực tiếp gọi đại sư huynh đi?”
Bác sỹ ở bên muốn giúp Hàn Châu giảm đau, Hàn Châu thấy anh đụng tới hộp sơ cấp cứu thì nói: “Vết thương hiện tại không thể xử lý.”
Bác sỹ dừng tay một chút, “Tôi biết.” Anh lấy ống tiêm ra, Hàn Châu thấy thế liền quay đi: “Kim tiêm không dễ dàng bị phát hiện.”
Bác sỹ giúp anh chích xong, nói: “Anh có thể sẽ phát sốt, vết thương sẽ nhiễm trùng…”
Hàn Châu gật đầu, kéo quần lên đánh gãy lời bác sỹ: “Tôi biết, tôi bị thương do đạn bắn.”
Hàn Châu nói với bác sỹ xong lại đi trêu chọc Nghê Lam: “Hay cô gọi con khỉ ngang ngược đi.”
Nghê Lam nói với Âu Dương Duệ và Từ Cương: “Hai anh xem, anh ta còn có tinh thần nói đùa, khẳng định không sao.
Hai anh đừng xụ mặt nữa, tinh thần không tốt thì vận khí cũng sẽ không tốt.”
Âu Dương Duệ không muốn tiếp lời con khỉ ngang ngược, người nước ngoài lại còn mê tín dị đoan.
Nghê Lam bỗng nhiên nói: “Ha ha, dụng cụ kết nối thành công, có tín hiệu rồi.”
Trong trung tâm chỉ huy, Quan Phàn đáp lời: “Thu được tín hiệu rồi, rất rõ ràng.”
“Một hồi chờ Hàn Châu đi xa lại nhìn lại.” Nghê Lam nói.
Hàn Châu hỏi cô: “Chíp nhét đủ sâu không? Bọn họ sẽ cố ý đánh vào vết thương của tôi, đạp, dùng gậy đánh, chip này chịu được sao? Có dễ bị hư không?”
Bác sỹ nghe được vẻ mặt không đành lòng.
Sắc mặt Nghê Lam như thường đáp: “Nó rất nhỏ, hẳn là không có vấn đề.”
Dù có hai chữ ‘hẳn là’, nhưng Hàn Châu cũng không để ý, anh nói: “Vậy được.”
Nghê Lam đưa Hàn Châu một trang giấy: “Học thuộc đi, đây là thuốc và đồ cấp cứu anh cần, còn có cách sử dụng.”
Âu Dương Duệ nói: “Từ trong nay đi về hướng đông ba trăm mét có một tiệm thuốc 24 giờ, người của chúng tôi đã tới đó tìm hiểu qua, những món này đều có bán.”
Hàn Châu nhìn hai lần, không cần học, anh căn bản biết mấy món này.
“Được, có thể rồi.” Anh trả tờ giấy lại cho Nghê Lam, mặc lại áo thun nhuốm máu, đứng lên.
Nghê Lam đưa bình nước khoáng cho anh: “Anh uống thêm ít nước đi.”
Hàn Châu ngửa cổ uống ừng ực mấy hớp lớn.
Âu Dương Duệ lại nói: “Sau khi anh rời khỏi đây, chúng tôi không cách nào truyền thêm tin tức cho anh.
Nhưng chúng tôi sẽ luôn giám sát động tĩnh của anh, anh phải tin tưởng chúng tôi sẽ cố gắng đảm bảo an toàn cho anh.”
“Tôi tin tưởng.” Hàn Châu lau vệt nước bên miệng, cười cười, nhìn mọi người trong xe một chút: “Hi vọng có cơ hội gặp lại.”
Hàn Châu kiểm tra một lần nữa súng cướp được, khẩu súng cắm trên lưng quần sau, anh cầm áo khoác thật chặt, xoay người bước ra khỏi xe.
Hàn Châu đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lẻn vào bóng đêm.
“Đây là tàu ngầm số 2, Bồ câu đã bay khỏi trạm trung chuyển.”
Rất nhanh Hàn Châu đã thấy nhà thuốc 24 giờ, anh nhìn quanh một chút, sau đó cúi đầu đi vào.
Muộn như vậy rồi, trong tiệm thuốc chỉ có một nam nhân viên phục vụ trực ca.
Anh ta đang ngủ gà ngủ gật, nghe thấy có người vào thì nhanh chóng ngồi thẳng dậy, vừa định mở miệng hỏi muốn mua thuốc gì thì thấy cả người Hàn Châu toàn là máu.
“Anh, sao anh…” Nhân viên phục vụ còn chưa nói xong, Hàn Châu đã rút súng ra chỉ thẳng vào mặt nhân viên: “Giơ tay lên.”
Nhân viên bị dọa tới hai tay đều giơ lên.
Hàn Châu nói mấy loại thuốc cấp cứu anh muốn, quơ quơ súng về phía nhân viên, hung dữ quát: “Đi lấy cho tôi mấy thứ này.”
Nhân viên sợ tới run rẩy, nhanh chóng cầm túi đi lấy mấy loại thuốc Hàn Châu cần.
Hàn Châu kiểm đúng số thuốc, không cho phép sơ sót.
Cuối cùng Hàn Châu còn cướp cả đồ ăn khuya và nước của nhân viên.
Hàn Châu thét ra lệnh cho nhân viên ôm đầu ngồi xổm sau nhà kho cửa hàng, anh khóa cửa trên nhà kho lại, ra quầy thu ngân lấy kim băng biển báo, sau đó rời khỏi tiệm thuốc.
Hàn Châu khoanh tay phía trước, chọn chỗ tối để đi, đi được nửa tiếng thì đến đường Lưu Ly.
Ở chỗ này Tiền Ngọc Đức có một nhà kho để đá ngọc và đồ cổ, đương nhiên không có gì quý giá, chỉ để che giấu.
Trong kho có phòng, bên ngoài nói là ký túc xá cho công nhân lúc tăng ca dùng, nhưng thật ra là chỗ để nhân viên lẩn trốn, tiếp tế và trung chuyển.
Hàn Châu từng ở đây mấy ngày để tránh cảnh sát.
Hàn Châu quen đường men tường vào.
Anh không quan tâm camera có chụp được không, anh leo vào kho hàng, lấy kim băng ra bẻ thẳng, cạy mở khóa, lén vào nhà kho.
Mấy vật phẩm khả nghi trong kho hàng đều đã biến mất, đồ vật người ở trong mấy gian phòng cũng đã dọn dẹp, bỏ rất nhiều đồ linh tinh, hoàn toàn nhìn không ra là từng cho người ở.
Trong kho hàng có một bộ sofa, giống như chỗ để chào hỏi khách hàng.
Hàn Châu ngồi xuống đó.
Anh mở túi thuốc ra, tự xử lý vết thương cho mình, sau đó anh uống thuốc rồi ăn đồ ăn khuya cướp được.
Sắc mặt Hàn Châu tái nhợt, đau và mệt.
Anh mệt mỏi lê thân ngủ trên sofa.
Trên tầng cao nhất một dãy nhà ở xa, có cảnh sát mặc thường phục lấy ống nhòm giám sát ngoài nhà kho.
“Đây là tàu ngầm số một, Bồ câu thuận lợi bay vào địa ngục.”
Một lúc sau, nhân viên cảnh sát tiếp tục báo cáo: “Đây là tàu ngầm số một, chim Đầu rìu đáp trên nóc nhà địa ngục, an toàn.”
“Tàu ngầm số hai vào chỗ.”
“Tàu ngầm số ba vào chỗ.”
Nhóm cảnh sát dồn dập báo cáo.
Trong trung tâm chỉ huy, Quan Phàn nói vào tần số truyền tin: “Tiếng kêu chim Đầu rìu nghe rất rõ ràng.”
Trên màn hình lớn, tín hiệu định vị của Hàn Châu vẫn sáng trên bản đồ.
Mà hình ảnh video theo dõi của hệ thống xâm nhập hiện trường của Nghê Lam quay lại cũng truyền lại.
Trong hình Hàn Châu quan sát nhà kho, xử lý vết thương ăn cơm đi ngủ.
Hình ảnh cứ vậy dừng ở lúc Hàn Châu đi ngủ, bên trong không có đồ gì động đậy.
Mọi người chờ tới bốn giờ, buổi tối sắp kết thúc.
Mọi người mệt mỏi nhưng không dám sơ sót.
Càng như vậy càng phải vững vàng.
Nếu như Tiền Ngọc Đức cũng nhìn chăm chú vào hình giống như bọn họ, vậy người ông ta quan sát chính là Hàn Châu, có lẽ đang suy đoán rốt cuộc anh muốn làm gì, có lẽ đang điều tra tình huống của anh.
Tình huống của Hàn Châu không khó tra.
Vì một loạt hành động của anh đều bị ‘người chứng kiến’ làm lộ ra rồi.
Ông chú trực đêm lương thiện, nhân viên tiệm thuốc sợ hãi, vân vân.
Những thứ này với tình huống liên quan trước đó rất nhanh đã bị công an mạng xóa rồi, nhưng trên mạng vẫn lưu lại dấu vết thảo luận lớn.
Cảnh sát cũng ra thông báo sự tình trên mạng, truy nã đào phạm Hàn Châu, cũng cảnh báo người dân người này có súng, cực kỳ nguy hiểm.
Có manh mối nào liên quan phải nhanh chóng báo cho cảnh sát.
Quan Phàn chớp chớp ánh mắt mệt mỏi, muốn cầm ly uống miếng nước, bỗng nhiên màn hình lớn theo dõi nhà kho tối sầm lại.
Trong trung tâm chỉ huy có cảnh sát khác phụ trách lập tức hô lên.
Trong tần số truyền tin, có giọng cảnh sát vang lên: “Đây là tàu ngầm số một, có bốn người vào nhà kho, không rõ bộ dạng.”
Giọng Nghê Lam cũng vang lên trong kênh: “Bọn họ tới rồi, bọn họ tắt camera.”
Quan Phàn nhanh chóng thông báo: “Các đơn vị chú ý, trong địa ngục có quạ đen.”
Trong kho hàng, Hàn Châu nằm đó, anh không biết xảy ra chuyện gì, anh giả vờ ngủ, cực kỳ gian nan cố gắng duy trì tỉnh táo.
Tinh thần đang bấn loạn, dường như anh nghe thấy một tiếng răng rắc nhỏ.
Bình luận facebook