Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả - Chương 134: Tệ
Lúc này, đi đằng sau họ khá xa chính là Tiêu Nguyệt Hoa, Nữ Oa và Khang Tư.
“Quận chúa, ngươi đi theo làm gì?” Nữ Oa nhíu mày khó chịu. Khoảng thời gian trước Diệp Lạc Hy ở ma giới, tình báo của nàng nói lại là vị Quận chúa này rất dính lấy Diệp Lạc Hy. Không biết là nàng ta có ý định gì với nha đầu nhà nàng đây.
“Không phiền thánh nữ lo lắng.” Tiêu Nguyệt Hoa lạnh lùng, đồng thời thúc Đại Điêu bay nhanh hơn.
Nữ Oa và Khang Tư nhìn nhau, không thể hiểu nổi. Nhưng nhìn thái độ cùng sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt kia của Tiêu Nguyệt Hoa khiến Nữ Oa và Khang Tư cũng không thể làm gì nhau ngoài việc để nàng cùng đi.
Tiêu Nguyệt Hoa vốn dĩ nghe có người xâm nhập Ma giới, nhưng không có ý đồ xấu, liền có ý đứng ra làm chủ mọi sự. Ban đầu, nàng cũng thật sự ghét Nữ Oa và Khang Tư. Bởi vì suy cho cùng, nàng cũng không ưa gì thần tộc. Nhưng thông tin mà hai kẻ thần tộc kia mang đến khiến Tiêu Nguyệt Hoa sợ đến tái trắng cả mặt. Tỷ tỷ vậy mà trúng độc rồi sao? Hơn nữa còn bị thương rất nặng như vậy?
Nàng đã không suy nghĩ gì, liền nhanh chóng cưỡi Đại Điêu, nhanh chóng đi cùng ca ca và Đế Quân đến Cửu Trùng Thiên. Nơi đó đáng sợ và ghét bỏ ma tộc thì sao? Nàng đếch quan tâm!!!!
Nữ Oa và Khang Tư dù cho đi có nhanh thì cũng mất tới một ngày một đêm mới có thể đến được Ma giới. Lại mất thêm một ngày một đêm nữa từ Ma giới trở về lại Cửu Trùng Thiên. Điều đó làm Nữ Oa lo lắng, rốt cuộc là Diệp Lạc Hy sẽ sống ra sao khi bên cạnh nàng không có ai chứ?
Vừa đặt chân đến Diệp phủ, liền nghe thấy tiếng đỗ vỡ ở bên trong phòng của Diệp Lạc Hy, làm tất cả mọi người ở bên ngoài kinh hoảng tột độ, vội vàng lao vào bên trong phòng của Diệp Lạc Hy.
Trên sàn đất, nhìn thấy Bạch Hiểu Hiểu bị dọa hoảng sợ đến trắng mặt, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Bên cạnh là An Nhiên và Ma Long đang giúp nàng xoa ngực còn Tam Lang đang cúi xuống thu dọn chỗ mảnh chén vỡ vương vãi.
Nguyên nhân chính xác cho chuyện này mà nói thì chính là Diệp Lạc Hy vừa phun ra khỏi cuống họng một lượng máu vừa đặc vừa đen, trông rất ghê người. Hai ngày trước, nước da của Diệp Lạc Hy đã trắng, nay lại còn trắng và xanh xao hơn nhiều.
Ai nấy nhìn nàng mà kinh hoảng đến trợn cả mắt.
Diệp Lạc Hy tỏ vẻ ngạc nhiên trước những người vừa xuất hiện trong phòng mình, lãnh đạm phất tay, có ý ra hiệu cho đám nhóc ra ngoài, nhường chỗ cho người lớn nói chuyện.
“Hy nhi, muội mấy ngày này đã làm cái gì vậy? Rõ ràng lúc trước khi ta đi, nó không hề tệ thế này cơ mà.” Nữ Oa vội vàng, luống ca luống cuốn chân tay, sợ hãi nhìn Diệp Lạc Hy tình trạng mỗi lúc một tệ.
Tiêu Nguyệt Hoa nhìn Diệp Lạc Hy trong bộ dạng khổ sở như vậy, liền suy sụp không thôi. Nàng bật khóc, nhào vào lòng nàng, luôn miệng trách bản thân lại không ở bên đồng hành cùng Diệp Lạc Hy.
Diệp Lạc Hy thần sắc rất tệ, được Ma Long khoác lên người nàng một lớp mỏng y phục, đỡ nàng ngồi dậy. Nàng cười gượng gạo hai cái, liền ra hiệu cho Ma Long và Tam Lang, nói: “Ở đây là phòng ngủ của ta, không tiện để nhiều người như vậy ở đây nói chuyện. Hai ngươi đi sắp xếp lại một chút, ta sẽ để Diệp Mi và Diệp Thanh giúp ta thay y phục rồi sẽ ra đại sảnh nói chuyện.”
Nhìn thái độ của Diệp Lạc Hy, Nữ Oa không khỏi đau lòng. Giờ phút nào rồi mà nàng vẫn còn giữ mấy lễ tiết câu nệ như vậy cơ chứ?
Tiêu Nguyệt Hoa không kìm chế được bản thân, liền lao về phía nàng, ôm chặt lấy nàng, gục vào người nàng mà khóc nức nở như một đứa trẻ, luôn miệng tự trách bản thân không có ở bên cạnh nàng. Diệp Lạc Hy khẽ nhíu mày tỏ vẻ đau đớn, khó chịu nhưng vẫn rất nhẫn nhục, dỗ dành Tiêu Nguyệt Hoa.
“Không sao. Tiểu thần không sao. Quận chúa người xem, không phải là ta vẫn còn sống đây không phải hay sao?” Nàng khẽ cười.
Nghe Diệp Lạc Hy nói như vậy, Tiêu Nguyệt Hoa tuy nín khóc được đôi chút, nhưng trong lòng vẫn dấy lên nỗi uất hận nghẹn ngào. Tại sao cơ chứ? Rõ ràng tẩu tử của nàng đã trùng sinh rồi, hà cớ gì còn không lường trước được tương lai, để bản thân rơi vào thảm cảnh như vậy?
“Hy nhi, muội đừng lo. Sẽ có cách, nhất định sẽ có cách để cứu muội thôi. Nhất định sẽ có cách mà!”Nữ Oa khóc nấc, nắm lấy hai bàn tay nàng.
Diệp Lạc Hy vẫn giữ thái độ điềm nhiên, trang nhã, nàng khẽ rụt tay lại nói: “Tỷ tỷ, đừng động vào ta. Bây giờ cả người ta chỗ nào cũng không dễ coi. Người giúp ta đưa mọi người ra ngoài trước được không?”
Nữ Oa nhìn thái độ của Diệp Lạc Hy, sau đó quay đầu lại trừng mắt nhìn Đế Quân đã sớm đứng chết lặng, nghiến răng không nhận nhượng đưa tay kéo Diệp Lạc Hy ra ngoài.
“Quận chúa, ngươi đi theo làm gì?” Nữ Oa nhíu mày khó chịu. Khoảng thời gian trước Diệp Lạc Hy ở ma giới, tình báo của nàng nói lại là vị Quận chúa này rất dính lấy Diệp Lạc Hy. Không biết là nàng ta có ý định gì với nha đầu nhà nàng đây.
“Không phiền thánh nữ lo lắng.” Tiêu Nguyệt Hoa lạnh lùng, đồng thời thúc Đại Điêu bay nhanh hơn.
Nữ Oa và Khang Tư nhìn nhau, không thể hiểu nổi. Nhưng nhìn thái độ cùng sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt kia của Tiêu Nguyệt Hoa khiến Nữ Oa và Khang Tư cũng không thể làm gì nhau ngoài việc để nàng cùng đi.
Tiêu Nguyệt Hoa vốn dĩ nghe có người xâm nhập Ma giới, nhưng không có ý đồ xấu, liền có ý đứng ra làm chủ mọi sự. Ban đầu, nàng cũng thật sự ghét Nữ Oa và Khang Tư. Bởi vì suy cho cùng, nàng cũng không ưa gì thần tộc. Nhưng thông tin mà hai kẻ thần tộc kia mang đến khiến Tiêu Nguyệt Hoa sợ đến tái trắng cả mặt. Tỷ tỷ vậy mà trúng độc rồi sao? Hơn nữa còn bị thương rất nặng như vậy?
Nàng đã không suy nghĩ gì, liền nhanh chóng cưỡi Đại Điêu, nhanh chóng đi cùng ca ca và Đế Quân đến Cửu Trùng Thiên. Nơi đó đáng sợ và ghét bỏ ma tộc thì sao? Nàng đếch quan tâm!!!!
Nữ Oa và Khang Tư dù cho đi có nhanh thì cũng mất tới một ngày một đêm mới có thể đến được Ma giới. Lại mất thêm một ngày một đêm nữa từ Ma giới trở về lại Cửu Trùng Thiên. Điều đó làm Nữ Oa lo lắng, rốt cuộc là Diệp Lạc Hy sẽ sống ra sao khi bên cạnh nàng không có ai chứ?
Vừa đặt chân đến Diệp phủ, liền nghe thấy tiếng đỗ vỡ ở bên trong phòng của Diệp Lạc Hy, làm tất cả mọi người ở bên ngoài kinh hoảng tột độ, vội vàng lao vào bên trong phòng của Diệp Lạc Hy.
Trên sàn đất, nhìn thấy Bạch Hiểu Hiểu bị dọa hoảng sợ đến trắng mặt, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Bên cạnh là An Nhiên và Ma Long đang giúp nàng xoa ngực còn Tam Lang đang cúi xuống thu dọn chỗ mảnh chén vỡ vương vãi.
Nguyên nhân chính xác cho chuyện này mà nói thì chính là Diệp Lạc Hy vừa phun ra khỏi cuống họng một lượng máu vừa đặc vừa đen, trông rất ghê người. Hai ngày trước, nước da của Diệp Lạc Hy đã trắng, nay lại còn trắng và xanh xao hơn nhiều.
Ai nấy nhìn nàng mà kinh hoảng đến trợn cả mắt.
Diệp Lạc Hy tỏ vẻ ngạc nhiên trước những người vừa xuất hiện trong phòng mình, lãnh đạm phất tay, có ý ra hiệu cho đám nhóc ra ngoài, nhường chỗ cho người lớn nói chuyện.
“Hy nhi, muội mấy ngày này đã làm cái gì vậy? Rõ ràng lúc trước khi ta đi, nó không hề tệ thế này cơ mà.” Nữ Oa vội vàng, luống ca luống cuốn chân tay, sợ hãi nhìn Diệp Lạc Hy tình trạng mỗi lúc một tệ.
Tiêu Nguyệt Hoa nhìn Diệp Lạc Hy trong bộ dạng khổ sở như vậy, liền suy sụp không thôi. Nàng bật khóc, nhào vào lòng nàng, luôn miệng trách bản thân lại không ở bên đồng hành cùng Diệp Lạc Hy.
Diệp Lạc Hy thần sắc rất tệ, được Ma Long khoác lên người nàng một lớp mỏng y phục, đỡ nàng ngồi dậy. Nàng cười gượng gạo hai cái, liền ra hiệu cho Ma Long và Tam Lang, nói: “Ở đây là phòng ngủ của ta, không tiện để nhiều người như vậy ở đây nói chuyện. Hai ngươi đi sắp xếp lại một chút, ta sẽ để Diệp Mi và Diệp Thanh giúp ta thay y phục rồi sẽ ra đại sảnh nói chuyện.”
Nhìn thái độ của Diệp Lạc Hy, Nữ Oa không khỏi đau lòng. Giờ phút nào rồi mà nàng vẫn còn giữ mấy lễ tiết câu nệ như vậy cơ chứ?
Tiêu Nguyệt Hoa không kìm chế được bản thân, liền lao về phía nàng, ôm chặt lấy nàng, gục vào người nàng mà khóc nức nở như một đứa trẻ, luôn miệng tự trách bản thân không có ở bên cạnh nàng. Diệp Lạc Hy khẽ nhíu mày tỏ vẻ đau đớn, khó chịu nhưng vẫn rất nhẫn nhục, dỗ dành Tiêu Nguyệt Hoa.
“Không sao. Tiểu thần không sao. Quận chúa người xem, không phải là ta vẫn còn sống đây không phải hay sao?” Nàng khẽ cười.
Nghe Diệp Lạc Hy nói như vậy, Tiêu Nguyệt Hoa tuy nín khóc được đôi chút, nhưng trong lòng vẫn dấy lên nỗi uất hận nghẹn ngào. Tại sao cơ chứ? Rõ ràng tẩu tử của nàng đã trùng sinh rồi, hà cớ gì còn không lường trước được tương lai, để bản thân rơi vào thảm cảnh như vậy?
“Hy nhi, muội đừng lo. Sẽ có cách, nhất định sẽ có cách để cứu muội thôi. Nhất định sẽ có cách mà!”Nữ Oa khóc nấc, nắm lấy hai bàn tay nàng.
Diệp Lạc Hy vẫn giữ thái độ điềm nhiên, trang nhã, nàng khẽ rụt tay lại nói: “Tỷ tỷ, đừng động vào ta. Bây giờ cả người ta chỗ nào cũng không dễ coi. Người giúp ta đưa mọi người ra ngoài trước được không?”
Nữ Oa nhìn thái độ của Diệp Lạc Hy, sau đó quay đầu lại trừng mắt nhìn Đế Quân đã sớm đứng chết lặng, nghiến răng không nhận nhượng đưa tay kéo Diệp Lạc Hy ra ngoài.
Bình luận facebook