Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả - Chương 146: Diệp Lạc Hy lần đầu ghen tuông
Lúc này, Diệp Lạc Hy thở dài một hơi. Nàng nhìn về phía con quạ đen có đôi mắt đỏ ngầu, nhìn nàng chằm chằm từ khi nàng đặt chân lên tầng mây này đến giờ, môi lộ ra một nụ cười khuynh sắc, rồi lại quay về phía Tứ Đại Hung Thú. Nàng thản nhiên ngồi vào trong lòng Hỗn Độn, vẻ mặt hưởng thụ vô cùng.
Hỗn Độn, Đào Ngột, Cùng Kỳ, Thao Thiết từ lâu đã biết có người theo dõi nhất cử nhất động của nàng. Nhưng bọn hắn vẫn thản nhiên cùng nàng diễn thành cảnh ân ái mặn nồng, cốt là muốn chọc một vài kẻ tức chết. Có điều, không ai trong bọn hắn ngờ được, Diệp Lạc Hy vậy mà cũng rất biết phối hợp. Chỉ là, cách phối hợp này lại khiến Thao Thiết, Cùng Kỳ và Đào Ngột không cam tâm. Nhất là cái tên thụ sủng nào đó đang không ngừng bán đứng liêm sỉ mà nở ra một nụ cười méo mó, báng bổ như táng thẳng vào gương mặt đẹp mà không biết dùng của hắn kia, càng làm cho ba vị hảo hán nào đó thay vì ghen tỵ và tức chết lại trở thành khinh bỉ.
Diệp Lạc Hy nàng khẽ húc khuỷu tay vào người Hỗn Độn, sau đó viết vào lòng bàn tay hắn, ý nói muốn hắn cùng nàng phối hợp diễn.
Hỗn Độn nhìn đến ba tên còn lại, càng ra vẻ kiêu ngạo không thôi. Dù không biết vì lý so gì mà Diệp Lạc Hy lại chọn Hỗn Độn hắn đầu tiên, nhưng đối với hắn mà nói, điều đó không khác gì nàng đang khẳng định Hỗn Độn hắn là chính thất. Liền không để nàng phải gợi ý đến lần thứ hai, hắn cùng nàng diễn màn tình chàng ý thiếp, kim ốc tàng kiều mù mắt thiên hạ.
Chỉ là, cảnh tượng hiện tại của nàng làm nàng nhớ lại vài chuyện.
Chẳng hiểu vì sao, mười bảy ngày nàng nghỉ ngơi trong thần thức bên a nương, a nương thường hay kể cho nàng nghe thiên tình sử, nợ tình duyên của phụ thân nàng. Nương nói phụ thân là kẻ trăng hoa vô cùng, thậm chí ấn tượng đầu tiên của nương gặp phụ thân chính là lúc phụ thân đang được vây quanh bởi rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp. Nàng nghe như vậy, liền cảm thán phụ thân giống kiểu nam nhân như Đế Quân và Ma Tôn, liền không ưa phụ thân ra mặt.
Hơn nữa, nương càng nói, càng khiến Diệp Lạc Hy trợn mắt há miệng. Chính vì phụ thân nàng từng là một kẻ trăng hoa thành thói, cho nên miệng lưỡi người cũng dẻo như đường keo, lại rất biết làm hài lòng nương, khiến nương dù tâm không cam tình không nguyện vẫn phải gả cho phụ thân. Mặc dù nàng biết nương đang thụ sủng sinh kiêu, lại thấy cha đang quỳ vỏ sầu riêng kia, càng thương cảm. Chỉ là nàng bắt đầu nhìn lại người của mình, có cảm giác rất khó nói thành lời.
Có lẽ a nương cũng sẽ không nói chuyện này ra đâu, cho đến khi nương phát hiện ra cha đang ngắm một mỹ nhân nào đó trong ký ức của nàng đến ngây người, cho nên a nương nổi cơn tam bành. Khỏi nói cũng biết, phụ thân nàng thảm đến cỡ nào rồi. Và cũng vì thế, Diệp Lạc Hy mới được a nương cưng chiều hết mười bảy ngày mà không bị phụ thân cản trở, đá ra khỏi biển thần thức. Nàng là đang bị phụ thân ghi thù a~
Diệp Lạc Hy vốn dĩ không quen làm mất cái trò ân ái này, nhưng rồi lại có cảm giác không chỉ Hỗn Độn mà ngay cả Thao Thiết, Cùng Kỳ, Đào Ngột đều vô cùng giỏi việc làm vui lòng nàng, thậm chí còn rất biết cách hưởng thụ mỹ nữ trong lòng là như thế nào. Điều đó làm nàng có cảm giác khó chịu. Thoạt nhìn có vẻ như không có chuyện gì, nhưng khi ngẫm lại, có khi mấy người bọn hắn rất giống phụ thân.
Cho nên, Diệp Lạc Hy – con người có chỉ số IQ cao ngất ngưởng nhưng EQ lại thấp một cách tụt dốc không phanh - đối với miếng hoa quả mà Hỗn Độn đút cho nàng, nàng khẽ nghiêng đầu né đi không muốn ăn, trực tiếp lấy quả đào gần đấy, há miệng thật to cắn một miếng lớn, giống như xả giận.
Hừ! Có lẽ các ngươi cũng trải qua rất nhiều ong bướm rồi mới tới ta đi.
Nhận ra nàng đang bình thường lại tỏ ra bản thân giận dỗi, bọn hắn khó hiểu, Đào Ngột liền hỏi nàng: “Nàng bất mãn ta điều gì sao? Hay nàng không thích ăn miếng đào này?”
Diệp Lạc Hy lần đầu tiên phụng phịu. Có điều, Diệp Lạc Hy không hề dấu diếm bọn hắn một điều gì. Nàng nói: “Ta có điều muốn hỏi các ngươi đây. Có phải là các ngươi đã từng qua lại với rất nhiều nữ nhân, cho nên mới có thể thành thục chăm sóc ta như thế?”
Bọn hắn kinh ngạc đến mức mở to mắt ra nhìn nàng, giống như nhìn một sinh vật lạ mà hắn chưa từng biết đến trong hai kiếp làm người. Mặc dù bọn hắn biết hiện tại nàng đang vô cùng đáng yêu, đến mức chỉ muốn tại đây ăn sạch sẽ nàng. Có điều, bọn hắn cố gắng nhịn xuống. Diệp Lạc Hy có thể cùng bọn hắn thân mật đến như vậy, chính là đã quá phóng khoáng rồi. Kỳ thật, Diệp Lạc Hy là một con người sống khá khép kín và chỉ muốn chắc chắn mọi thứ. Nàng không muốn vượt quá giới hạn, không thể vượt rào được a~ Cho nên Tứ Đại Hung Thú mới phải ăn chay cho đến bây giờ lận.
“Tại sao nàng lại nghi ngờ chúng như vậy?” Hỗn Độn hỏi nàng. Hắn không biết là có phải Tiêu Nguyệt Hoa lại nói nhăng nói cuội gì với nàng nữa hay không. Bọn hắn nhất định không tin nàng lại có thể hỏi bọn hắn một câu như vậy.
“Quá khứ của ta. Ta qua lại với ai. Cùng người nào thành thân, cùng người nào có con, không nói cũng cảm thấy các ngươi còn tường tận mọi thứ hơn ta. Chỉ có ta là không biết gì về các ngươi. Như vậy không hề công bằng.” Và hơn hết là nàng đang cảm thấy ghen tuông.
Bọn hắn liền hiểu ra mọi chuyện. Vậy là nàng đang ghen sao?
“Hy Hy, chúng ta chỉ có một mình nàng mà thôi!” Hỗn Độn xoa đầu nàng.
“Nàng thấy đó! Ta cả đời còn chưa nếm trải vị tình. Lại bị nàng cuỗm mất tim, còn nhìn nàng thành thân với người khác. Nàng nói đi, nơi này đau muốn rỉ máu đó.” Đào Ngột chực sẵn hai hàng nước mắt, bất cứ lúc nào hắn cũng đều có thể khóc lớn như cô nương trước mặt nàng.
“Nàng bỏ mặc chúng ta, lại còn phong ấn thân xác này nữa. Khiến nơi này của ta đau lắm đó.”Cùng Kỳ ủy khuất đến đáng thương.
Diệp Lạc Hy quá quen thế trận này rồi. Bọn họ kẻ trái người phải, ai nấy mỗi người một câu, không chỉ chặn không cho nàng nói, còn tiện tay cắt luôn mấy suy nghĩ không tốt trong đầu nàng.
Có điều, nhìn bộ dáng vừa bất lực vừa tội lỗi này của nàng, bốn tên vô lại bất cần da mặt nào đấy trong lòng thầm nở nụ cười giảo hoạt. Phu nhân của bọn hắn hôm nay thật đáng yêu nha. Không chỉ như vậy, nàng cũng biết ghen tuông rồi. Quả nhiên là, tiến bộ không ít, không uổng công thời gian quan bọn hắn bỏ công sức a.
Hỗn Độn, Đào Ngột, Cùng Kỳ, Thao Thiết từ lâu đã biết có người theo dõi nhất cử nhất động của nàng. Nhưng bọn hắn vẫn thản nhiên cùng nàng diễn thành cảnh ân ái mặn nồng, cốt là muốn chọc một vài kẻ tức chết. Có điều, không ai trong bọn hắn ngờ được, Diệp Lạc Hy vậy mà cũng rất biết phối hợp. Chỉ là, cách phối hợp này lại khiến Thao Thiết, Cùng Kỳ và Đào Ngột không cam tâm. Nhất là cái tên thụ sủng nào đó đang không ngừng bán đứng liêm sỉ mà nở ra một nụ cười méo mó, báng bổ như táng thẳng vào gương mặt đẹp mà không biết dùng của hắn kia, càng làm cho ba vị hảo hán nào đó thay vì ghen tỵ và tức chết lại trở thành khinh bỉ.
Diệp Lạc Hy nàng khẽ húc khuỷu tay vào người Hỗn Độn, sau đó viết vào lòng bàn tay hắn, ý nói muốn hắn cùng nàng phối hợp diễn.
Hỗn Độn nhìn đến ba tên còn lại, càng ra vẻ kiêu ngạo không thôi. Dù không biết vì lý so gì mà Diệp Lạc Hy lại chọn Hỗn Độn hắn đầu tiên, nhưng đối với hắn mà nói, điều đó không khác gì nàng đang khẳng định Hỗn Độn hắn là chính thất. Liền không để nàng phải gợi ý đến lần thứ hai, hắn cùng nàng diễn màn tình chàng ý thiếp, kim ốc tàng kiều mù mắt thiên hạ.
Chỉ là, cảnh tượng hiện tại của nàng làm nàng nhớ lại vài chuyện.
Chẳng hiểu vì sao, mười bảy ngày nàng nghỉ ngơi trong thần thức bên a nương, a nương thường hay kể cho nàng nghe thiên tình sử, nợ tình duyên của phụ thân nàng. Nương nói phụ thân là kẻ trăng hoa vô cùng, thậm chí ấn tượng đầu tiên của nương gặp phụ thân chính là lúc phụ thân đang được vây quanh bởi rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp. Nàng nghe như vậy, liền cảm thán phụ thân giống kiểu nam nhân như Đế Quân và Ma Tôn, liền không ưa phụ thân ra mặt.
Hơn nữa, nương càng nói, càng khiến Diệp Lạc Hy trợn mắt há miệng. Chính vì phụ thân nàng từng là một kẻ trăng hoa thành thói, cho nên miệng lưỡi người cũng dẻo như đường keo, lại rất biết làm hài lòng nương, khiến nương dù tâm không cam tình không nguyện vẫn phải gả cho phụ thân. Mặc dù nàng biết nương đang thụ sủng sinh kiêu, lại thấy cha đang quỳ vỏ sầu riêng kia, càng thương cảm. Chỉ là nàng bắt đầu nhìn lại người của mình, có cảm giác rất khó nói thành lời.
Có lẽ a nương cũng sẽ không nói chuyện này ra đâu, cho đến khi nương phát hiện ra cha đang ngắm một mỹ nhân nào đó trong ký ức của nàng đến ngây người, cho nên a nương nổi cơn tam bành. Khỏi nói cũng biết, phụ thân nàng thảm đến cỡ nào rồi. Và cũng vì thế, Diệp Lạc Hy mới được a nương cưng chiều hết mười bảy ngày mà không bị phụ thân cản trở, đá ra khỏi biển thần thức. Nàng là đang bị phụ thân ghi thù a~
Diệp Lạc Hy vốn dĩ không quen làm mất cái trò ân ái này, nhưng rồi lại có cảm giác không chỉ Hỗn Độn mà ngay cả Thao Thiết, Cùng Kỳ, Đào Ngột đều vô cùng giỏi việc làm vui lòng nàng, thậm chí còn rất biết cách hưởng thụ mỹ nữ trong lòng là như thế nào. Điều đó làm nàng có cảm giác khó chịu. Thoạt nhìn có vẻ như không có chuyện gì, nhưng khi ngẫm lại, có khi mấy người bọn hắn rất giống phụ thân.
Cho nên, Diệp Lạc Hy – con người có chỉ số IQ cao ngất ngưởng nhưng EQ lại thấp một cách tụt dốc không phanh - đối với miếng hoa quả mà Hỗn Độn đút cho nàng, nàng khẽ nghiêng đầu né đi không muốn ăn, trực tiếp lấy quả đào gần đấy, há miệng thật to cắn một miếng lớn, giống như xả giận.
Hừ! Có lẽ các ngươi cũng trải qua rất nhiều ong bướm rồi mới tới ta đi.
Nhận ra nàng đang bình thường lại tỏ ra bản thân giận dỗi, bọn hắn khó hiểu, Đào Ngột liền hỏi nàng: “Nàng bất mãn ta điều gì sao? Hay nàng không thích ăn miếng đào này?”
Diệp Lạc Hy lần đầu tiên phụng phịu. Có điều, Diệp Lạc Hy không hề dấu diếm bọn hắn một điều gì. Nàng nói: “Ta có điều muốn hỏi các ngươi đây. Có phải là các ngươi đã từng qua lại với rất nhiều nữ nhân, cho nên mới có thể thành thục chăm sóc ta như thế?”
Bọn hắn kinh ngạc đến mức mở to mắt ra nhìn nàng, giống như nhìn một sinh vật lạ mà hắn chưa từng biết đến trong hai kiếp làm người. Mặc dù bọn hắn biết hiện tại nàng đang vô cùng đáng yêu, đến mức chỉ muốn tại đây ăn sạch sẽ nàng. Có điều, bọn hắn cố gắng nhịn xuống. Diệp Lạc Hy có thể cùng bọn hắn thân mật đến như vậy, chính là đã quá phóng khoáng rồi. Kỳ thật, Diệp Lạc Hy là một con người sống khá khép kín và chỉ muốn chắc chắn mọi thứ. Nàng không muốn vượt quá giới hạn, không thể vượt rào được a~ Cho nên Tứ Đại Hung Thú mới phải ăn chay cho đến bây giờ lận.
“Tại sao nàng lại nghi ngờ chúng như vậy?” Hỗn Độn hỏi nàng. Hắn không biết là có phải Tiêu Nguyệt Hoa lại nói nhăng nói cuội gì với nàng nữa hay không. Bọn hắn nhất định không tin nàng lại có thể hỏi bọn hắn một câu như vậy.
“Quá khứ của ta. Ta qua lại với ai. Cùng người nào thành thân, cùng người nào có con, không nói cũng cảm thấy các ngươi còn tường tận mọi thứ hơn ta. Chỉ có ta là không biết gì về các ngươi. Như vậy không hề công bằng.” Và hơn hết là nàng đang cảm thấy ghen tuông.
Bọn hắn liền hiểu ra mọi chuyện. Vậy là nàng đang ghen sao?
“Hy Hy, chúng ta chỉ có một mình nàng mà thôi!” Hỗn Độn xoa đầu nàng.
“Nàng thấy đó! Ta cả đời còn chưa nếm trải vị tình. Lại bị nàng cuỗm mất tim, còn nhìn nàng thành thân với người khác. Nàng nói đi, nơi này đau muốn rỉ máu đó.” Đào Ngột chực sẵn hai hàng nước mắt, bất cứ lúc nào hắn cũng đều có thể khóc lớn như cô nương trước mặt nàng.
“Nàng bỏ mặc chúng ta, lại còn phong ấn thân xác này nữa. Khiến nơi này của ta đau lắm đó.”Cùng Kỳ ủy khuất đến đáng thương.
Diệp Lạc Hy quá quen thế trận này rồi. Bọn họ kẻ trái người phải, ai nấy mỗi người một câu, không chỉ chặn không cho nàng nói, còn tiện tay cắt luôn mấy suy nghĩ không tốt trong đầu nàng.
Có điều, nhìn bộ dáng vừa bất lực vừa tội lỗi này của nàng, bốn tên vô lại bất cần da mặt nào đấy trong lòng thầm nở nụ cười giảo hoạt. Phu nhân của bọn hắn hôm nay thật đáng yêu nha. Không chỉ như vậy, nàng cũng biết ghen tuông rồi. Quả nhiên là, tiến bộ không ít, không uổng công thời gian quan bọn hắn bỏ công sức a.
Bình luận facebook