Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả - Chương 155: Ai ác hơn ai?
“Sư phụ. Con có thể không tắm được không? Dù sao thì chân con cũng đã thành ra như vậy rồi.” Quân Cửu ủy khuất nhìn nàng.
“Tới đây, ta giúp con tắm rửa.” Diệp Lạc Hy vừa nói, vừa xắn tay áo lên, bế Quân Cửu đến bên nhũng dục, chuẩn bị giúp con bé lau người. Nhưng Quân Cửu cứ một hai không chịu cởi áo. Diệp Lạc Hy khẽ nhíu mày, sau đó nàng chợt hiểu. Nàng nói: “Ta và con đều là nữ nhi. Hơn nữa, ta còn là trưởng bối của con. Con ngại cái gì? Con sợ ta ăn thịt con sao?”
Quân Cửu hết liếc trái, liếc phải rồi lại khéo tay áo nàng xuống, nói nhỏ một lúc. Diệp Lạc Hy hết ngạc nhiên rồi sau đó bật cười. Nàng không bắt nó cởi áo nữa, mà chỉ để nó tự làm, còn bản thân thì ra ngoài.
“A Cửu, nếu có gì làm không được, ta cho con mượn tay.” Nàng khẽ cười.
Quân Cửu đỏ mặt gật đầu.
Hóa ra là nha đầu này đến cái tuổi xấu hổ rồi a~. Nàng nhớ đến cái ngày đầu tiên đón Quân Cửu trực tiếp về Quang Minh đỉnh, đứa nhỏ này không hề biết xấu hổ. Thân là nữ nhi, mà có thể hiên ngang ở trước đại sảnh lột ra y phục, thật sự là từng dọa cho nàng một phen kinh sợ hết hồn. Ây, trẻ con mà, lớn cũng thực nhanh.
“Sư phụ, sư muội sao thế?” Chu Thành đã chầu chực ở cửa từ khi An Nhiên ôm lấy Quân Cửu mặt mày tái mét vào phòng, đến bây giờ vẫn chưa thấy đứa trẻ này rời đi.
Diệp Lạc Hy nhìn Chu Thành một lúc, sau đó khẽ cười. Nàng đưa tay xoa đầu Chu Thành, nàng trưng ra một bộ mặt thấu hiểu lẽ đời, cũng cực kỳ thiếu đánh mà nói với y: “Ây nha, tiểu tử thối này. A Cửu không sao rồi! Nhưng ngược lại là con đó! Nếu như con dám lén ta ăn mảnh sư muội của con ở cái tuổi này, đừng có trách vi sư đánh mông con đấy!”
Không ngờ được là Chu Thành đỏ lừ cả mặt. Sau đó lắp ba lắp bắp không nói được lời nào. Đoạn, Chu Thành hai mắt rưng rưng ngấn ngấn lệ, y bưng mặt bật khóc, vừa khóc vừa chạy đi như kẻ vừa thất tình mà gào lên: “Sư phụ xấu lắm! Con ghét người! Oa oa oa!”
Diệp Lạc Hy nhìn theo bóng lưng Chu Thành, nụ cười càng thêm tà đạo. Ây~ Mỗi ngày đúng là một chuyện thú vị quá mà.
Nàng còn đang định về tìm Lưu Nhất Thanh, An Nhiên và Ma Long, chợt đằng sau có người ôm lấy nàng.
“Hy nhi, nàng không sao chứ?” Hỗn Độn kinh hãi, xoay nàng mấy vòng từ trên xuống dưới kiểm tra xem. Phát hiện ra nàng còn nguyên, lành lặn, không mất miếng thịt nào, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Khụ! Ta không sao.” Diệp Lạc Hy gãi gãi má cười gượng gạo: “Nhưng Quân Cửu, Nhất Thanh và Ma Long không ổn lắm.” Diệp Lạc Hy khẽ liếc mắt nhìn vào trong phòng của Ma Long và Quân Cửu.
“Nàng không sao là được rồi.” Cùng Kỳ gật đầu thở phào, giống như hắn vừa trút được gánh nặng.
“Ha ha ha. Các ngươi nghĩ rằng ta dễ dàng buông tha cho Thiên Tư Tư thế sao?” Diệp Lạc Hy bật cười.
“Nàng làm gì nàng ta thế?” Đào Ngột tò mò.
Cùng Kỳ nhìn bộ dáng hồ ly của nàng liền nói: “Nàng hạ độc vào trà của nàng ta à?”
“Vốn dĩ ta có thể sẽ không đến mức ra tay đâu.” Diệp Lạc Hy nhún vai mà cười: “Ta biết được Thiên Tư Tư vì muốn câu dẫn được Ma Tôn, cho nên đã bí mật dùng bữa có bột Mộc Chúc. Tuy nói rằng Mộc Chúc là thứ có tác dụng ổn định tâm ma, tránh được cho bản thân bị nhiễm ma khí mà sinh ra tà tâm, hạn chế bệnh tật. Nhưng khi nó kết hợp với thanh trà thì ta không chắc.”
Ba tên không tu luyện đan dược, không hiểu gì về cây cối Hỗn Đào Thao, đang ngơ ngác không hiểu lý do thì không nói, chỉ có Cùng Kỳ rùng mình một cái nhìn tiểu kiều thê nhà mình. Ôi mẹ ơi, nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân trên trời có linh, hai người xuống mà xem nhi nữ của các vị đi a~ Độc ác thế này thì giết ta rồi!
Mộc Chúc kết hợp với Thanh Trà và Quế Chi, đâu chỉ có mỗi một tác dụng duy nhất là khiến người ta bị dị ứng không thôi đâu chứ? Nếu như gặp phải người không cẩn thận, không khéo còn khiến người ta bị hủy dung nữa a. Với nam nhân thì không sao, còn với nữ nhân thì khác.
“Nhưng mà, là ai đã khiến nàng phải mở đại uy áp vậy?” Đào Ngột hỏi nàng một câu.
Diệp Lạc Hy biết, Tứ Đại Hung Thú vẫn chưa biết là ai gây khó dễ cho nàng. Cứ ngỡ như mọi khi, nàng lại bị Đế Quân hay Ma Tôn kia gây khó dễ, khiến nàng phải mở đại uy áp ra để bảo vệ chính mình. Nàng cũng không hề dấu diếm, trực tiếp đem tất cả mọi chuyện kể lại cho bọn hắn nghe.
Nghe xong, sắp mặt của Tứ Đại Hung Thú đen lại, so với làn da của Võ Cốt Tinh Quân bên cạnh Thiên đế có khi còn đen hơn mấy phần đi. Nàng còn tưởng bản thân đã khiến bọn hắn tức giận rồi. Còn đang định nói mấy câu, không ngờ rằng, Hỗn Độn đột nhiên chộp lấy bả vai nàng. Mắt hắn nhìn nàng, nói: “Hy nhi, nàng hà cớ phải chịu ấm ức như vậy làm gì?”
Hả?
“Đúng đó!” Đào Ngột hắn cũng gật đầu hùa theo Hỗn Độn: “Đáng lẽ ra lúc đó nàng nên bỏ thêm vài giọt nhuyễn trùng nữa, trực tiếp hủy luôn mặt nàng ta đi. Nàng hà cớ gì phải nương tay với nàng ta như thế?”
Thao Thiết nói: “Nếu nàng cần, ta sẽ đến chỗ Mạnh Bà xin vài giọt mật Chu Sa. Mộc Chúc và Quế Chi, Thanh Trà quả thật nhẹ nhàng cho ả ta quá.”
Nhuyễn Trùng, mật chu sa, đều là những thứ thuốc độc chết người, một không chỉ ăn mòn da thịt, hai còn vĩnh viễn không khỏi. Không biết là bọn hắn học ở đâu ra mấy thứ này, nhưng dường như, nàng đã đánh giá thấp bọn hắn thật rồi a.
Cùng Kỳ cuối cùng cũng vỗ vai nàng. Nàng còn đang định bụng rằng hắn sẽ cho nàng một câu hợp lý, không ngờ hắn lại nói: “Nàng có cần hay không? Ta lấy cho nàng thủy ngân tinh nha.”
Diệp Lạc Hy đen mặt. Chu Sa, Nhuyễn Trùng, Thủy Ngân Tinh. Đúng là bài thuốc hay không chỉ khiến người ta hủy dung mà còn khiến bản thân người dính phải bị độc chết không biết từ lúc nào. Ha ha ha… phu quân của nàng đúng là không có ai bình thường hết rồi.1
Nàng không nói nữa, cũng không còn sức để nghe nữa, xoay người đi vào phòng dược, định bụng là sẽ tìm một số lọ thuốc có tác dụng hồi lại vết thương cùng với việc hồi phục linh lực sau khi trúng giới tiên. Dù sao thì tiểu tử Lưu Nhất Thanh hôm nay đã không hề khiến nàng thất vọng rồi.
“Tới đây, ta giúp con tắm rửa.” Diệp Lạc Hy vừa nói, vừa xắn tay áo lên, bế Quân Cửu đến bên nhũng dục, chuẩn bị giúp con bé lau người. Nhưng Quân Cửu cứ một hai không chịu cởi áo. Diệp Lạc Hy khẽ nhíu mày, sau đó nàng chợt hiểu. Nàng nói: “Ta và con đều là nữ nhi. Hơn nữa, ta còn là trưởng bối của con. Con ngại cái gì? Con sợ ta ăn thịt con sao?”
Quân Cửu hết liếc trái, liếc phải rồi lại khéo tay áo nàng xuống, nói nhỏ một lúc. Diệp Lạc Hy hết ngạc nhiên rồi sau đó bật cười. Nàng không bắt nó cởi áo nữa, mà chỉ để nó tự làm, còn bản thân thì ra ngoài.
“A Cửu, nếu có gì làm không được, ta cho con mượn tay.” Nàng khẽ cười.
Quân Cửu đỏ mặt gật đầu.
Hóa ra là nha đầu này đến cái tuổi xấu hổ rồi a~. Nàng nhớ đến cái ngày đầu tiên đón Quân Cửu trực tiếp về Quang Minh đỉnh, đứa nhỏ này không hề biết xấu hổ. Thân là nữ nhi, mà có thể hiên ngang ở trước đại sảnh lột ra y phục, thật sự là từng dọa cho nàng một phen kinh sợ hết hồn. Ây, trẻ con mà, lớn cũng thực nhanh.
“Sư phụ, sư muội sao thế?” Chu Thành đã chầu chực ở cửa từ khi An Nhiên ôm lấy Quân Cửu mặt mày tái mét vào phòng, đến bây giờ vẫn chưa thấy đứa trẻ này rời đi.
Diệp Lạc Hy nhìn Chu Thành một lúc, sau đó khẽ cười. Nàng đưa tay xoa đầu Chu Thành, nàng trưng ra một bộ mặt thấu hiểu lẽ đời, cũng cực kỳ thiếu đánh mà nói với y: “Ây nha, tiểu tử thối này. A Cửu không sao rồi! Nhưng ngược lại là con đó! Nếu như con dám lén ta ăn mảnh sư muội của con ở cái tuổi này, đừng có trách vi sư đánh mông con đấy!”
Không ngờ được là Chu Thành đỏ lừ cả mặt. Sau đó lắp ba lắp bắp không nói được lời nào. Đoạn, Chu Thành hai mắt rưng rưng ngấn ngấn lệ, y bưng mặt bật khóc, vừa khóc vừa chạy đi như kẻ vừa thất tình mà gào lên: “Sư phụ xấu lắm! Con ghét người! Oa oa oa!”
Diệp Lạc Hy nhìn theo bóng lưng Chu Thành, nụ cười càng thêm tà đạo. Ây~ Mỗi ngày đúng là một chuyện thú vị quá mà.
Nàng còn đang định về tìm Lưu Nhất Thanh, An Nhiên và Ma Long, chợt đằng sau có người ôm lấy nàng.
“Hy nhi, nàng không sao chứ?” Hỗn Độn kinh hãi, xoay nàng mấy vòng từ trên xuống dưới kiểm tra xem. Phát hiện ra nàng còn nguyên, lành lặn, không mất miếng thịt nào, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Khụ! Ta không sao.” Diệp Lạc Hy gãi gãi má cười gượng gạo: “Nhưng Quân Cửu, Nhất Thanh và Ma Long không ổn lắm.” Diệp Lạc Hy khẽ liếc mắt nhìn vào trong phòng của Ma Long và Quân Cửu.
“Nàng không sao là được rồi.” Cùng Kỳ gật đầu thở phào, giống như hắn vừa trút được gánh nặng.
“Ha ha ha. Các ngươi nghĩ rằng ta dễ dàng buông tha cho Thiên Tư Tư thế sao?” Diệp Lạc Hy bật cười.
“Nàng làm gì nàng ta thế?” Đào Ngột tò mò.
Cùng Kỳ nhìn bộ dáng hồ ly của nàng liền nói: “Nàng hạ độc vào trà của nàng ta à?”
“Vốn dĩ ta có thể sẽ không đến mức ra tay đâu.” Diệp Lạc Hy nhún vai mà cười: “Ta biết được Thiên Tư Tư vì muốn câu dẫn được Ma Tôn, cho nên đã bí mật dùng bữa có bột Mộc Chúc. Tuy nói rằng Mộc Chúc là thứ có tác dụng ổn định tâm ma, tránh được cho bản thân bị nhiễm ma khí mà sinh ra tà tâm, hạn chế bệnh tật. Nhưng khi nó kết hợp với thanh trà thì ta không chắc.”
Ba tên không tu luyện đan dược, không hiểu gì về cây cối Hỗn Đào Thao, đang ngơ ngác không hiểu lý do thì không nói, chỉ có Cùng Kỳ rùng mình một cái nhìn tiểu kiều thê nhà mình. Ôi mẹ ơi, nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân trên trời có linh, hai người xuống mà xem nhi nữ của các vị đi a~ Độc ác thế này thì giết ta rồi!
Mộc Chúc kết hợp với Thanh Trà và Quế Chi, đâu chỉ có mỗi một tác dụng duy nhất là khiến người ta bị dị ứng không thôi đâu chứ? Nếu như gặp phải người không cẩn thận, không khéo còn khiến người ta bị hủy dung nữa a. Với nam nhân thì không sao, còn với nữ nhân thì khác.
“Nhưng mà, là ai đã khiến nàng phải mở đại uy áp vậy?” Đào Ngột hỏi nàng một câu.
Diệp Lạc Hy biết, Tứ Đại Hung Thú vẫn chưa biết là ai gây khó dễ cho nàng. Cứ ngỡ như mọi khi, nàng lại bị Đế Quân hay Ma Tôn kia gây khó dễ, khiến nàng phải mở đại uy áp ra để bảo vệ chính mình. Nàng cũng không hề dấu diếm, trực tiếp đem tất cả mọi chuyện kể lại cho bọn hắn nghe.
Nghe xong, sắp mặt của Tứ Đại Hung Thú đen lại, so với làn da của Võ Cốt Tinh Quân bên cạnh Thiên đế có khi còn đen hơn mấy phần đi. Nàng còn tưởng bản thân đã khiến bọn hắn tức giận rồi. Còn đang định nói mấy câu, không ngờ rằng, Hỗn Độn đột nhiên chộp lấy bả vai nàng. Mắt hắn nhìn nàng, nói: “Hy nhi, nàng hà cớ phải chịu ấm ức như vậy làm gì?”
Hả?
“Đúng đó!” Đào Ngột hắn cũng gật đầu hùa theo Hỗn Độn: “Đáng lẽ ra lúc đó nàng nên bỏ thêm vài giọt nhuyễn trùng nữa, trực tiếp hủy luôn mặt nàng ta đi. Nàng hà cớ gì phải nương tay với nàng ta như thế?”
Thao Thiết nói: “Nếu nàng cần, ta sẽ đến chỗ Mạnh Bà xin vài giọt mật Chu Sa. Mộc Chúc và Quế Chi, Thanh Trà quả thật nhẹ nhàng cho ả ta quá.”
Nhuyễn Trùng, mật chu sa, đều là những thứ thuốc độc chết người, một không chỉ ăn mòn da thịt, hai còn vĩnh viễn không khỏi. Không biết là bọn hắn học ở đâu ra mấy thứ này, nhưng dường như, nàng đã đánh giá thấp bọn hắn thật rồi a.
Cùng Kỳ cuối cùng cũng vỗ vai nàng. Nàng còn đang định bụng rằng hắn sẽ cho nàng một câu hợp lý, không ngờ hắn lại nói: “Nàng có cần hay không? Ta lấy cho nàng thủy ngân tinh nha.”
Diệp Lạc Hy đen mặt. Chu Sa, Nhuyễn Trùng, Thủy Ngân Tinh. Đúng là bài thuốc hay không chỉ khiến người ta hủy dung mà còn khiến bản thân người dính phải bị độc chết không biết từ lúc nào. Ha ha ha… phu quân của nàng đúng là không có ai bình thường hết rồi.1
Nàng không nói nữa, cũng không còn sức để nghe nữa, xoay người đi vào phòng dược, định bụng là sẽ tìm một số lọ thuốc có tác dụng hồi lại vết thương cùng với việc hồi phục linh lực sau khi trúng giới tiên. Dù sao thì tiểu tử Lưu Nhất Thanh hôm nay đã không hề khiến nàng thất vọng rồi.
Bình luận facebook