Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả - Chương 166: Nợ hết tình cạn, ta và ngài còn lại gì? (1)
Diệp Lạc Hy vừa trở về đến cửa phủ, thì bên trong đã là một mảng im lìm đến ngột ngạt. Nàng cảm thấy thật lạ. Không lẽ hôm nay Nữ Oa bị Khang Tư chọc cho giận dỗi mà ở trong phủ nàng phát tiết sao? Nàng cũng chỉ mới rời đi có vài canh giờ, làm sao có thể xảy ra chuyện đó được cơ chứ?
Đang suy nghĩ mông lung thì Thanh Loan từ trên trời sà xuống, đáp ngay trước mặt nàng. Điều đó như một câu trả lời cho thắc mắc của Diệp Lạc Hy.
“Thanh Loan, ngươi đến đây làm gì nha?” Diệp Lạc Hy khó hiểu nhìn Thanh Loan, trong lòng có một vạn câu hỏi vì sao.
“Ngươi về chậm quá. Không lẽ Thiên Tư Tư đó còn làm khó được ngươi sao? Đế Quân có chuyện muốn hỏi ngươi, cho nên ngài ấy đã sớm đợi ngươi ở trong đại sảnh trong phủ rồi. Ngươi mau vào xem đi. Đế Quân không hiểu vì sao lại nổi giận đùng đùng luôn.” Thanh Loan nói ra mộtt ràng khiến Diệp Lạc Hy cảm thấy đau đầu.
Vốn dĩ nàng đã biết lý do vì sao Đế Quân đến tận phủ của nàng chứ không phải kêu nàng đến Đông Cung. Có điều, nàng thật sự không ngờ là lão ta còn đến nhanh như vậy nữa, khiến nàng thật sự được một phen mở rộng tầm mắt trước sự xuất hiện đột biến của Đế Quân. Chuyện ông ta lui tới phủ của nàng, đã trở thành chuyện hiếm có giống như Thiết Thụ nở hoa rồi.
Nàng vừa bước vào, liền thấy Đế Quân cao cao tại thượng đang đứng ở đó. Hắn ta thoát ra một khí chất vô cùng bức người. Diệp Lạc Hy vừa nhìn thấy, liền cúi đầu ôm quyền hướng Đế Quân, quỳ xuống mà nói rằng: “Lạc Hy có tội, xin thỉnh tội cùng Đế Quân.”
Độc Cô Tư Dạ vốn dĩ chờ Diệp Lạc Hy trở về Diệp phủ là vì muốn hỏi nàng lý do vì sao nàng lại thoái thác, không muốn trừng phạt Thanh Hà bằng cách để nàng ta hiến máu cho Tỳ Bà quả, bổ sung gấp đôi phần thần lực mà Diệp Lạc Hy đã mất. Thế nhưng, khi hắn nghe nàng nói xin thỉnh tội cùng hắn, hắn lại cảm thấy tức giận hơn bao giờ hết. Hắn không nhớ là hắn có dạy Diệp Lạc Hy thành ra bộ dạng này.
“Ngươi từ lúc nào trở nên nhu nhược như vậy?” Độc Cô Tư Dạ nhíu mày. Hắn nhớ, khi Diệp Lạc Hy là một đại linh sư đã vô cùng ngang ngược và bá đạo, bá đạo một cách ngang tàng. Nàng có thể dựa vào sức lực và trí lực của một mình mình mà diệt cả một tông sư. Từ khi phi thăng lên làm đại linh thần, từ khi nào Diệp Lạc Hy lại nhu nhược như vậy?
Hắn đỡ nàng đứng dậy, nhưng nàng không cho hắn đỡ, thậm chí còn tránh né cái đụng chạm từ hắn. Nàng nói: “Lạc Hy có tội, thỉnh xin Đế Quân cứ trực tiếp ra tay, không cần phải thủ hạ lưu tình.”
Độc Cô Tư Dạ kinh ngạc trợn mắt nhìn Diệp Lạc Hy hồi lâu, rồi hỏi nàng: “Ngươi đã có tội gì?”
Diệp Lạc Hy ánh mắt vẫn vô hồn như vậy, nàng nói: “Đồ nhi không biết mình đã phạm phải tội gì. Chỉ biết là bản thân đã phạm phải đại kỵ của Đế Quân. Thỉnh xin Đế Quân ra tay với ta nặng tay một chút, một là để ta ghi nhớ bài học này, hai là khẩn xin Đế Quân tha cho trên dưới Diệp phủ ta vô tri, không biết không có tội.”
Độc Cô Tư Dạ có cảm giác mình bị nàng làm cho nghẹn chết. Diệp Lạc Hy này là muốn bức hắn chết đúng hay chưa? Hắn liền nắm lấy hai bả vai của Diệp Lạc Hy, lực đạo vô cùng mạnh, lay nàng một cái rồi nói: “Con bị ngốc hay sao? Rõ ràng là Thanh Hà đó có tội với con. Con lại cho rằng bản thân đã đắc tội với ta. Tại sao con lại có suy nghĩ này? Con đã hình thành suy nghĩ này từ bao giờ? Diệp Lạc Hy! Con vốn dĩ không phải là kẻ nhu nhược. Con nói đi. Vì sao?”
Diệp Lạc Hy không trả lời câu hỏi của hắn, cũng không hề thay đổi tư thế, giống như nàng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi chuyện xấu nhất xảy ra, chỉ một lòng cúi đầu không nói gì.
Hắn thấy đồ nhi không nói, lại càng tức giận hơn. Hắn dang tay lên cao, định tát nàng một bạt tai. Nhưng Diệp Lạc Hy không hề tránh né. Ngược lại, người đỡ cú tát đó cho nàng lại là một người khác. Người đó chính là Tam Lang.
“Ngươi!” Đế Quân trợn cả mắt nhìn con sói ba mắt năm nào, nay đã có thể hóa thành hình người, hơn nữa còn tu đến cảnh giới thống lĩnh quân chủ cấp bảy. Thật sự là được Diệp Lạc Hy nuôi rất tốt. Thế nhưng đó không phải là điều khiến hắn kinh hoàng nhất. Mà điều khiến hắn ta kinh hoàng chính là, hắn mới xuống tay với Diệp Lạc Hy.
Diệp Lạc Hy nhíu mày, sau đó dùng ngón tay phóng ra một sợi chỉ đỏ tươi, quấn lấy cổ của Tam Lang, kéo ngược ra sau, hất hắn ra khỏi đại sảnh. Nàng nhíu mày nhìn con sói đang làm loạn nhà mình: “Lui xuống! Từ khi nào ở đây có việc của ngươi rồi?”
Tam Lang ôm lấy cổ vừa bị chỉ của chủ nhân siết lấy, nhíu mày ho khan hai cái rồi nói: “Chủ nhân, ta không thể bàng quang đứng nhìn. Ta không thể, chủ nhân.” Tam Lang hắn nhìn nàng, đầy bi thương mà lắc đầu. Hắn làm sao có thể nhìn chủ nhân của mình bị Đế Quân hết năm lần bảy lượt khi dễ cơ chứ? Nếu như không phải chủ nhân hắn sống lại một đời, không phải chủ nhân chịu nói cho hắn cùng bọn Ma Long biết, hắn làm sao dám tường tận được chủ nhân mình đã trải qua những gì? Nhưng hắn không thể nói thêm được câu nào nữa, mà chính xác là hắn bị Diệp Lạc Hy cấm ngôn.
Đế Quân hết nhìn Diệp Lạc Hy lại đến nhìn Tam Lang. Hắn bây giờ mới có cảm giác tỉnh táo hơn bao giờ hết. Hắn vừa có ý định xuống tay với Diệp Lạc Hy sao? Hắn ư? Hắn nhìn xuống đôi bàn tay mình. Đây không phải là lần đầu tiên hắn đánh Diệp Lạc Hy. Hai bàn tay của hắn đã sớm nhuốm đỏ máu của đứa trẻ trước mắt. Thuở xác thịt Diệp Lạc Hy hãy còn ở chốn hồng trần, cả người nàng, khắp nơi đều là sẹo hằn lên từng đường, trông rất đáng sợ. Tất cả đều chính là vì tác phẩm của Đế Quân mà thành.
Thậm chí, hắn từng xuống tay với nàng mạnh đến độ, có mấy lần hắn từng suýt đánh chết Diệp Lạc Hy. Tất cả là bởi vì khi khởi đầu mọi việc, Diệp Lạc Hy quá phế, luyện cái gì cũng không nhanh, thậm chí còn đình trệ tu vi, khiến hắn vốn chán ghét nàng nay lại thêm phần tức giận. Cho nên, hắn đã xuống tay không thương tiếc. Khi đó, Diệp Lạc Hy mới mười sáu tuổi.
Diệp Lạc Hy theo Đế Quân học đạo, cho đến năm nàng ba mươi lăm tuổi thì đạt đến cảnh giới linh tôn, trở thành kẻ đầu tiên trong lịch sử tu chân đạt cảnh giới linh tôn ở tuổi ba mươi lăm. Khi đó, Đế Quân mới trở về trời và không ở bên cạnh nàng nữa. Cho dù Diệp Lạc Hy không còn bị Đế Quân đánh nữa, nhưng vết thương trên người nàng, mới cũ chồng chéo, đâu đâu cũng nổi khắp sẹo, vô cùng khó coi. Th��m chí cả gương mặt của nàng, khi đó vẫn còn đến ba vết giới tiên của Đế Quân để lại.
Khi nàng phi thăng lên làm thần quân, nàng được một lần nữa tái sinh, xóa bỏ toàn bộ những dấu vết xấu xí vốn không có trên thân xác, Diệp Lạc Hy mới có hình dáng của ngày hôm nay. Ngày nàng lên Cửu Trùng Thiên, cũng chính là lúc một Diệp Lạc Hy cao cao tại thượng, tự do tự tại, kiêu ngạo bá đạo có thừa trở thành một con người nhu nhược và thuần lương hơn bao giờ hết.
Chỉ là, dù là Diệp Lạc Hy nhu nhược và thuần lương ngày đó, hay là một Diệp Lạc Hy ngang ngạch bá đạo, tất cả đều đã bị chính Đế Quân bóp chết rồi. Giờ đây, chỉ còn một Diệp Lạc Hy cả đời chỉ nghĩ đến hai chữ báo thù rửa hận. Đáng tiếc thay, Đế Quân vẫn không hề nhận ra điều đó.
Thấy hắn chỉ thẫn thờ nhìn xuống hai bàn tay của mình, nàng đứng dậy, điềm đạm mà đi ngang qua hắn.
“Tỳ bà quả nếu được nuôi một cách tự nhiên, tất sẽ trở thành viên kim đan tốt. Nhưng nếu như đem máu của bất cứ ai nuôi Tỳ Bà quả thì một khi kim đan được đưa vào cơ thể khác, người có kim đan là Tỳ Bà quả sẽ tuyệt đối nghe lời người cho máu nuôi Tỳ Bà quả như một con chó trung thành với chủ nhân cả đời. Sư phụ, ta cả đời này chỉ một lòng thờ phụng tôn kính người. Thật không ngờ là mạng sống của ta ở trong mắt ngài lại trở thành thứ rẻ mạt như vậy.”
Đế Quân sững sờ nhìn bóng lưng của Diệp Lạc Hy. Đế Quân hắn đúng là chủ thiên địa, đúng là người mạnh nhất trong những kẻ mạnh nhất. Nhưng đó chỉ là sức mạnh của hắn, còn nói về sự hiểu biết thì phải kể đến Nữ Oa cổ thần. Hắn tuyệt nhiên không hề biết được rằng, nếu như đem máu của người khác nuôi Tỳ Bà quả, sẽ khiến người dùng nó trở thành nô lệ. Như vậy, có khác nào vừa rồi hắn muốn đem mạng của Diệp Lạc Hy ném vào tay của Thanh Hà hay sao?
Đời trước Thanh Hà đã hại Diệp Lạc Hy thảm hại thế nào, đâu phải hắn không biết đâu. Cho nên, hắn vội vàng quay lại thanh minh với nàng, rằng hắn không hề biết được rằng nếu Tỳ Bà quả đi cùng với máu sẽ trở thành thứ như vậy. Hắn chỉ nghĩ rằng Tỳ Bà quả phát triển thật mạnh mẽ, lại hút sinh khí của Thực Độc trùng mà lớn lên. Thanh Hà sinh ra cũng là người Tát Mãn tộc. Mà hắn lại biết được rằng, máu của Tát Mãn tộc là đại bổ trong đại bổ. Nếu như đem nó đi nuôi Tỳ Bà quả, Diệp Lạc Hy sẽ càng biết ơn hắn hơn.
Nhưng đáng tiếc là, Độc Cô Tư Dạ hắn sai rồi. Bởi vì lúc này đây, chỉ còn là một ánh mắt lạnh như hàn băng của Diệp Lạc Hy nhìn hắn, một cách vô hồn và không hề có cảm xúc. Miệng nàng mấp máy một câu, đôi đồng tử hắn co lại, càng sợ hãi lại càng kinh hoàng. Bởi vì giọng điệu mà Diệp Lạc Hy đã nói với hắn bây giờ, giống y hệt như bóng nữ nhân bạch y nhuộm huyết năm đó đứng cô độc trên Tru Tiên Đài vậy.
Đang suy nghĩ mông lung thì Thanh Loan từ trên trời sà xuống, đáp ngay trước mặt nàng. Điều đó như một câu trả lời cho thắc mắc của Diệp Lạc Hy.
“Thanh Loan, ngươi đến đây làm gì nha?” Diệp Lạc Hy khó hiểu nhìn Thanh Loan, trong lòng có một vạn câu hỏi vì sao.
“Ngươi về chậm quá. Không lẽ Thiên Tư Tư đó còn làm khó được ngươi sao? Đế Quân có chuyện muốn hỏi ngươi, cho nên ngài ấy đã sớm đợi ngươi ở trong đại sảnh trong phủ rồi. Ngươi mau vào xem đi. Đế Quân không hiểu vì sao lại nổi giận đùng đùng luôn.” Thanh Loan nói ra mộtt ràng khiến Diệp Lạc Hy cảm thấy đau đầu.
Vốn dĩ nàng đã biết lý do vì sao Đế Quân đến tận phủ của nàng chứ không phải kêu nàng đến Đông Cung. Có điều, nàng thật sự không ngờ là lão ta còn đến nhanh như vậy nữa, khiến nàng thật sự được một phen mở rộng tầm mắt trước sự xuất hiện đột biến của Đế Quân. Chuyện ông ta lui tới phủ của nàng, đã trở thành chuyện hiếm có giống như Thiết Thụ nở hoa rồi.
Nàng vừa bước vào, liền thấy Đế Quân cao cao tại thượng đang đứng ở đó. Hắn ta thoát ra một khí chất vô cùng bức người. Diệp Lạc Hy vừa nhìn thấy, liền cúi đầu ôm quyền hướng Đế Quân, quỳ xuống mà nói rằng: “Lạc Hy có tội, xin thỉnh tội cùng Đế Quân.”
Độc Cô Tư Dạ vốn dĩ chờ Diệp Lạc Hy trở về Diệp phủ là vì muốn hỏi nàng lý do vì sao nàng lại thoái thác, không muốn trừng phạt Thanh Hà bằng cách để nàng ta hiến máu cho Tỳ Bà quả, bổ sung gấp đôi phần thần lực mà Diệp Lạc Hy đã mất. Thế nhưng, khi hắn nghe nàng nói xin thỉnh tội cùng hắn, hắn lại cảm thấy tức giận hơn bao giờ hết. Hắn không nhớ là hắn có dạy Diệp Lạc Hy thành ra bộ dạng này.
“Ngươi từ lúc nào trở nên nhu nhược như vậy?” Độc Cô Tư Dạ nhíu mày. Hắn nhớ, khi Diệp Lạc Hy là một đại linh sư đã vô cùng ngang ngược và bá đạo, bá đạo một cách ngang tàng. Nàng có thể dựa vào sức lực và trí lực của một mình mình mà diệt cả một tông sư. Từ khi phi thăng lên làm đại linh thần, từ khi nào Diệp Lạc Hy lại nhu nhược như vậy?
Hắn đỡ nàng đứng dậy, nhưng nàng không cho hắn đỡ, thậm chí còn tránh né cái đụng chạm từ hắn. Nàng nói: “Lạc Hy có tội, thỉnh xin Đế Quân cứ trực tiếp ra tay, không cần phải thủ hạ lưu tình.”
Độc Cô Tư Dạ kinh ngạc trợn mắt nhìn Diệp Lạc Hy hồi lâu, rồi hỏi nàng: “Ngươi đã có tội gì?”
Diệp Lạc Hy ánh mắt vẫn vô hồn như vậy, nàng nói: “Đồ nhi không biết mình đã phạm phải tội gì. Chỉ biết là bản thân đã phạm phải đại kỵ của Đế Quân. Thỉnh xin Đế Quân ra tay với ta nặng tay một chút, một là để ta ghi nhớ bài học này, hai là khẩn xin Đế Quân tha cho trên dưới Diệp phủ ta vô tri, không biết không có tội.”
Độc Cô Tư Dạ có cảm giác mình bị nàng làm cho nghẹn chết. Diệp Lạc Hy này là muốn bức hắn chết đúng hay chưa? Hắn liền nắm lấy hai bả vai của Diệp Lạc Hy, lực đạo vô cùng mạnh, lay nàng một cái rồi nói: “Con bị ngốc hay sao? Rõ ràng là Thanh Hà đó có tội với con. Con lại cho rằng bản thân đã đắc tội với ta. Tại sao con lại có suy nghĩ này? Con đã hình thành suy nghĩ này từ bao giờ? Diệp Lạc Hy! Con vốn dĩ không phải là kẻ nhu nhược. Con nói đi. Vì sao?”
Diệp Lạc Hy không trả lời câu hỏi của hắn, cũng không hề thay đổi tư thế, giống như nàng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi chuyện xấu nhất xảy ra, chỉ một lòng cúi đầu không nói gì.
Hắn thấy đồ nhi không nói, lại càng tức giận hơn. Hắn dang tay lên cao, định tát nàng một bạt tai. Nhưng Diệp Lạc Hy không hề tránh né. Ngược lại, người đỡ cú tát đó cho nàng lại là một người khác. Người đó chính là Tam Lang.
“Ngươi!” Đế Quân trợn cả mắt nhìn con sói ba mắt năm nào, nay đã có thể hóa thành hình người, hơn nữa còn tu đến cảnh giới thống lĩnh quân chủ cấp bảy. Thật sự là được Diệp Lạc Hy nuôi rất tốt. Thế nhưng đó không phải là điều khiến hắn kinh hoàng nhất. Mà điều khiến hắn ta kinh hoàng chính là, hắn mới xuống tay với Diệp Lạc Hy.
Diệp Lạc Hy nhíu mày, sau đó dùng ngón tay phóng ra một sợi chỉ đỏ tươi, quấn lấy cổ của Tam Lang, kéo ngược ra sau, hất hắn ra khỏi đại sảnh. Nàng nhíu mày nhìn con sói đang làm loạn nhà mình: “Lui xuống! Từ khi nào ở đây có việc của ngươi rồi?”
Tam Lang ôm lấy cổ vừa bị chỉ của chủ nhân siết lấy, nhíu mày ho khan hai cái rồi nói: “Chủ nhân, ta không thể bàng quang đứng nhìn. Ta không thể, chủ nhân.” Tam Lang hắn nhìn nàng, đầy bi thương mà lắc đầu. Hắn làm sao có thể nhìn chủ nhân của mình bị Đế Quân hết năm lần bảy lượt khi dễ cơ chứ? Nếu như không phải chủ nhân hắn sống lại một đời, không phải chủ nhân chịu nói cho hắn cùng bọn Ma Long biết, hắn làm sao dám tường tận được chủ nhân mình đã trải qua những gì? Nhưng hắn không thể nói thêm được câu nào nữa, mà chính xác là hắn bị Diệp Lạc Hy cấm ngôn.
Đế Quân hết nhìn Diệp Lạc Hy lại đến nhìn Tam Lang. Hắn bây giờ mới có cảm giác tỉnh táo hơn bao giờ hết. Hắn vừa có ý định xuống tay với Diệp Lạc Hy sao? Hắn ư? Hắn nhìn xuống đôi bàn tay mình. Đây không phải là lần đầu tiên hắn đánh Diệp Lạc Hy. Hai bàn tay của hắn đã sớm nhuốm đỏ máu của đứa trẻ trước mắt. Thuở xác thịt Diệp Lạc Hy hãy còn ở chốn hồng trần, cả người nàng, khắp nơi đều là sẹo hằn lên từng đường, trông rất đáng sợ. Tất cả đều chính là vì tác phẩm của Đế Quân mà thành.
Thậm chí, hắn từng xuống tay với nàng mạnh đến độ, có mấy lần hắn từng suýt đánh chết Diệp Lạc Hy. Tất cả là bởi vì khi khởi đầu mọi việc, Diệp Lạc Hy quá phế, luyện cái gì cũng không nhanh, thậm chí còn đình trệ tu vi, khiến hắn vốn chán ghét nàng nay lại thêm phần tức giận. Cho nên, hắn đã xuống tay không thương tiếc. Khi đó, Diệp Lạc Hy mới mười sáu tuổi.
Diệp Lạc Hy theo Đế Quân học đạo, cho đến năm nàng ba mươi lăm tuổi thì đạt đến cảnh giới linh tôn, trở thành kẻ đầu tiên trong lịch sử tu chân đạt cảnh giới linh tôn ở tuổi ba mươi lăm. Khi đó, Đế Quân mới trở về trời và không ở bên cạnh nàng nữa. Cho dù Diệp Lạc Hy không còn bị Đế Quân đánh nữa, nhưng vết thương trên người nàng, mới cũ chồng chéo, đâu đâu cũng nổi khắp sẹo, vô cùng khó coi. Th��m chí cả gương mặt của nàng, khi đó vẫn còn đến ba vết giới tiên của Đế Quân để lại.
Khi nàng phi thăng lên làm thần quân, nàng được một lần nữa tái sinh, xóa bỏ toàn bộ những dấu vết xấu xí vốn không có trên thân xác, Diệp Lạc Hy mới có hình dáng của ngày hôm nay. Ngày nàng lên Cửu Trùng Thiên, cũng chính là lúc một Diệp Lạc Hy cao cao tại thượng, tự do tự tại, kiêu ngạo bá đạo có thừa trở thành một con người nhu nhược và thuần lương hơn bao giờ hết.
Chỉ là, dù là Diệp Lạc Hy nhu nhược và thuần lương ngày đó, hay là một Diệp Lạc Hy ngang ngạch bá đạo, tất cả đều đã bị chính Đế Quân bóp chết rồi. Giờ đây, chỉ còn một Diệp Lạc Hy cả đời chỉ nghĩ đến hai chữ báo thù rửa hận. Đáng tiếc thay, Đế Quân vẫn không hề nhận ra điều đó.
Thấy hắn chỉ thẫn thờ nhìn xuống hai bàn tay của mình, nàng đứng dậy, điềm đạm mà đi ngang qua hắn.
“Tỳ bà quả nếu được nuôi một cách tự nhiên, tất sẽ trở thành viên kim đan tốt. Nhưng nếu như đem máu của bất cứ ai nuôi Tỳ Bà quả thì một khi kim đan được đưa vào cơ thể khác, người có kim đan là Tỳ Bà quả sẽ tuyệt đối nghe lời người cho máu nuôi Tỳ Bà quả như một con chó trung thành với chủ nhân cả đời. Sư phụ, ta cả đời này chỉ một lòng thờ phụng tôn kính người. Thật không ngờ là mạng sống của ta ở trong mắt ngài lại trở thành thứ rẻ mạt như vậy.”
Đế Quân sững sờ nhìn bóng lưng của Diệp Lạc Hy. Đế Quân hắn đúng là chủ thiên địa, đúng là người mạnh nhất trong những kẻ mạnh nhất. Nhưng đó chỉ là sức mạnh của hắn, còn nói về sự hiểu biết thì phải kể đến Nữ Oa cổ thần. Hắn tuyệt nhiên không hề biết được rằng, nếu như đem máu của người khác nuôi Tỳ Bà quả, sẽ khiến người dùng nó trở thành nô lệ. Như vậy, có khác nào vừa rồi hắn muốn đem mạng của Diệp Lạc Hy ném vào tay của Thanh Hà hay sao?
Đời trước Thanh Hà đã hại Diệp Lạc Hy thảm hại thế nào, đâu phải hắn không biết đâu. Cho nên, hắn vội vàng quay lại thanh minh với nàng, rằng hắn không hề biết được rằng nếu Tỳ Bà quả đi cùng với máu sẽ trở thành thứ như vậy. Hắn chỉ nghĩ rằng Tỳ Bà quả phát triển thật mạnh mẽ, lại hút sinh khí của Thực Độc trùng mà lớn lên. Thanh Hà sinh ra cũng là người Tát Mãn tộc. Mà hắn lại biết được rằng, máu của Tát Mãn tộc là đại bổ trong đại bổ. Nếu như đem nó đi nuôi Tỳ Bà quả, Diệp Lạc Hy sẽ càng biết ơn hắn hơn.
Nhưng đáng tiếc là, Độc Cô Tư Dạ hắn sai rồi. Bởi vì lúc này đây, chỉ còn là một ánh mắt lạnh như hàn băng của Diệp Lạc Hy nhìn hắn, một cách vô hồn và không hề có cảm xúc. Miệng nàng mấp máy một câu, đôi đồng tử hắn co lại, càng sợ hãi lại càng kinh hoàng. Bởi vì giọng điệu mà Diệp Lạc Hy đã nói với hắn bây giờ, giống y hệt như bóng nữ nhân bạch y nhuộm huyết năm đó đứng cô độc trên Tru Tiên Đài vậy.
Bình luận facebook