Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả - Chương 207: Chúa công uy vũ
Diệp Lạc Hy buông đũa, mỉm cười: “Mọi chuyện là như vậy đó.”
Nàng cười gượng gạo.
Bốn người bọn hắn nhìn nàng chằm chằm, chỉ hận không thể hỏi xem, tại sao thời trẻ nàng ngông cuồng tự tại biết bao nhiêu, thông minh phóng khoáng biết bao nhiêu, vậy mà đời trước còn để cho đám nữ nhân không biết sống chết kia tính kế. Bọn hắn đúng là phục nàng việc ngày đó nàng còn non dại, yêu một cách mù quáng tên ma tộc kia đi a.
“Đừng giận a, ta biết sai rồi mà.” Diệp Lạc Hy ho khan hai tiếng, liếc sang bên trái, không dám cùng bọn hắn mắt đối mắt. Nàng thật sự bị dọa cho rồi a.
“Hy nhi.” Thao Thiết hắn nói: “Cho nên, nàng bảo, đám người này đã sớm quy thuận chúng ta từ lâu rồi sao?”
Nhớ đến chuyện cũ, lại nhìn đến Sa Phong Bác và Nghi Tu nghi hoặc, thấy hai tiểu tử này đang là nghi ngờ Thao Thiết liệu có phải là cái vị hảo hán đã uy hiếp họ hay không?
“Thiết Long Ma Vương.” Diệp Lạc Hy đặt lên trước bàn ăn một cái lệnh bài, nàng siết chặt tay, đập bàn một cái rầm rồi nói: “Tên khốn đó dám hẫng tay trên của lão tử. Đừng để bà đây bắt được ngươi, bằng không….”
Sát khí tỏa ra từ người của Diệp Lạc Hy làm cho cả bốn vị xung quanh đều co rúm vì sợ hãi. Diệp Lạc Hy ghét nhất là kẻ nào dùng thần lực uy hiếp người của nàng, đặc biệt còn chưa nói Sa Phong Bác kia dù không phải học trò của nàng danh chính ngôn thuận, nhưng suy cho cùng cũng là đứa trẻ làm thư đồng cho nàng suốt một trăm năm. Tính ra, Sa Phong Bác cũng chẳng khác mười hai đứa nhóc chết tiệt kia là bao nhiêu đâu.
“Bằng không thì sao?” Hỗn Độn lắp bắp cười gượng gạo.
“Bằng không, ta nhất định sẽ biến hắn thành công công.” Nàng cười đê tiện.
Phịch.
Hết sức thành thục và ngoan ngoãn, Thao Thiết, Hỗn Độn cả hai cùng quỳ xuống trước mặt nàng, thậm chí còn thành thục đến mức, bọn hắn còn tự giác kéo ống quần cao lên một tí để quỳ cho dễ. Mà lúc này, Diệp Quân, Diệp Mi và Diệp Thanh đã chuẩn bị sẵn ván giặt, chực chờ như chỉ cần Diệp Lạc Hy liếc mắt một cái, ngay lập tức ván giặt được đặt ngay đầu gối của các vị chủ quân.
Nghi Tu và Sa Phong Bác lùi dần ra sau, rốt cuộc là nấp luôn sau lưng Diệp Quân. Sa Phong Bác khẽ kéo kéo áo Diệp Quân, hỏi hắn: “Ở nhà chúa công thì ai là nhất vậy?”
“Ngài nhìn mà còn không hiểu sao?” Diệp Quân, đầy tự hào mà nói rằng: “Từ bé đến lớn, từ già đến trẻ, từ trong ra ngoài, mọi việc đều nhất nhất phải để chủ nhân phê duyệt qua mọi người mới dám làm. Dù là các vị chủ quân cũng không có tiếng nói trong nhà đâu a.”
“Thế chủ quân của các ngươi nguyên lai là ai? Xuất thân từ đâu? Dù ta biết bọn họ lợi hại, chúa công thu phục họ cũng không đến nỗi có gì gọi là lạ lẫm. Nhưng áp lực của bọn họ tỏa ra giống như muốn giết chết chúng ta vậy.” Nghi Tu nghi hoặc.
“Đi không đổi danh, ngồi không đổi tự. Tứ Đại Hung Thú, sinh thân tại Hư Vô sức mạnh cường đại bên ngoài, về nhà vẫn phải quỳ ván giặt, chính là các vị chủ quân của chúng ta đó.” Diệp Mi nói xen vào, rồi lại bảo hai vị hảo hán trước mắt: “Đấy, không tin thì các vị cứ nhìn xem.”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía một nhà của chúa công.
“Phu nhân, thê tử à, nàng đừng kích động. Ta sẽ giải thích, ta sẽ giải thích mà.” Thao Thiết hai mắt rưng rưng, nắm lấy tà áo của Diệp Lạc Hy, ủy khuất đến đáng thương, chỉ hận không thể ở đây òa lên mà gào khóc cho nàng nghe.
Diệp Lạc Hy nhìn hai mắt của Thao Thiết đỏ lên, chỉ có thể thở dài. Nàng thua rồi, trời ạ! Đoạn, nàng đưa hai tay lên bưng hai bên má của Thao Thiết mà nói rằng: “Chàng đó! Lần sau dùng cái đầu một chút, đừng lúc nào cũng bức ép người ta như vậy, họ sẽ không phục mà dễ làm phản hơn. Còn nữa, lần sau nếu như muốn lộng hành thì nói trước với ta một tiếng, để ta còn chuẩn bị tinh thần nữa, đừng làm ta thêm đau đầu được không? Dạo này ta rất mệt, thật đó!” Nàng khẽ cười.
Trong mắt Thao Thiết lúc này, nương tử nhà hắn giống như thánh sống vậy. Thánh thiện quá chừng đi. Thao Thiết trưng ra bộ mặt như tiểu nãi cẩu cầu yêu thương, kính cẩn hôn lên đôi bàn tay của Diệp Lạc Hy, hắn nói: “Nàng không giận ta sao?”
“Haizz. Thật lòng mà nói, ta phải giận ta mới đúng. Để các chàng ở bên ngoài vì ta mà lao lực như vậy, vất vả rồi.” Nàng cười khẽ cười, đưa tay vỗ vỗ lưng Thao Thiết.
Thao Thiết còn đang mỉm cười tận hưởng cái ấm áp hiếm có mà hãnh diện này của phu nhân nhà mình, thì đột nhiên, nàng nói: “Tuy nhiên, chuyện chàng mở đại uy áp bắt nạt kẻ yếu thế hơn mình thì vẫn phải phạt nhé. Chàng ra sân quỳ bê chậu nước đi ha.”
Tĩnh lặng như tờ.
Câu nói lời nói là gươm đao chưa từng là sai. Bởi vì Diệp Lạc Hy chính là dùng sự áp lực và sợ hãi này mà không cần mở đại uy áp trị kẻ dưới. Nỗi sợ hãi muốn đứt van tim ấy, Sa Phong Bác từng trải qua rồi. Hắn từng sợ muốn chết đi a.
Thật sự mà nói, nếu như Diệp Lạc Hy muốn, nàng ta đã sớm có thể có được cả thiên hạ này từ lâu. Nhưng, dường như đó không phải là điều mà Diệp Lạc Hy từng mong muốn. Bản chất của một nữ đế chính là, một kẻ tử tế, tốt bụng hơn bất cứ ai, đồng thời cũng là một kẻ tham lam hơn bất cứ ai.
Từ trên cao, có ba ánh mắt luôn nhìn chằm chằm Diệp Lạc Hy từ lúc nàng rời khỏi Cửu Trùng Thiên cho đến tận khi nàng biến mất trong màn sương mù mịt mờ.
“Nó hận chúng ta đến như vậy hay sao?” Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi bó gối từ lâu, ủ rũ đếm kiến. Tiểu chất nữ của ông, từ khi nào lại xa lánh ông như vậy chứ?! Mới vài năm trước, khi nha đầu đó mới phi thăng lên vẫn còn dễ thương, ngoan ngoãn biết bao. Vậy mà bây giờ nha đầu ấy lại nhìn ông bằng ánh mắt vô cảm, hận thù đến như vậy? Nếu như không phải đêm đó Đế Quân say rượu, lẩm bẩm cái gì mà xin lỗi tiểu nha đầu đó, có lẽ cả đời này ông cũng không biết được nàng là con gái của Ngọc Tỷ cùng cái tên tà ma ngoại đạo đã cuỗm con gái ông đi rồi.
Ấy vậy mà, có phải là do ông đã tìm thấy con bé quá trễ, khiến nó chịu nhiều ủy khuất rồi hay không? Nó đã chịu qua những ủy khuất gì chứ?!
“Ta phải đến Côn Luân! Ta nhất định phải đến Côn Luân tìm tiểu tử Lâm Túc kia, để hắn nói cho ta tường tận mọi chuyện mới được!”
Đoạn ký ức mà Diệp Lạc Hy đã lấy ra cho các ông xem, chẳng qua cũng chỉ là tương lai thiên hạ phải chịu thiệt thòi, thiên tai nhiều như thế nào mà thôi. Còn về phần ký ức và quá khứ của nàng thì chẳng có chút thông tin gì. Giấu cũng thật kỹ.
Đoạn, không đợi cho sư huynh và sư đệ kịp thời cản lại, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã ngay lập tức bay vèo đến Côn Luân Hư để tìm Lâm Túc, trực tiếp hỏi hồ Hồi Ức về quá khứ của Diệp Lạc Hy.
Nàng cười gượng gạo.
Bốn người bọn hắn nhìn nàng chằm chằm, chỉ hận không thể hỏi xem, tại sao thời trẻ nàng ngông cuồng tự tại biết bao nhiêu, thông minh phóng khoáng biết bao nhiêu, vậy mà đời trước còn để cho đám nữ nhân không biết sống chết kia tính kế. Bọn hắn đúng là phục nàng việc ngày đó nàng còn non dại, yêu một cách mù quáng tên ma tộc kia đi a.
“Đừng giận a, ta biết sai rồi mà.” Diệp Lạc Hy ho khan hai tiếng, liếc sang bên trái, không dám cùng bọn hắn mắt đối mắt. Nàng thật sự bị dọa cho rồi a.
“Hy nhi.” Thao Thiết hắn nói: “Cho nên, nàng bảo, đám người này đã sớm quy thuận chúng ta từ lâu rồi sao?”
Nhớ đến chuyện cũ, lại nhìn đến Sa Phong Bác và Nghi Tu nghi hoặc, thấy hai tiểu tử này đang là nghi ngờ Thao Thiết liệu có phải là cái vị hảo hán đã uy hiếp họ hay không?
“Thiết Long Ma Vương.” Diệp Lạc Hy đặt lên trước bàn ăn một cái lệnh bài, nàng siết chặt tay, đập bàn một cái rầm rồi nói: “Tên khốn đó dám hẫng tay trên của lão tử. Đừng để bà đây bắt được ngươi, bằng không….”
Sát khí tỏa ra từ người của Diệp Lạc Hy làm cho cả bốn vị xung quanh đều co rúm vì sợ hãi. Diệp Lạc Hy ghét nhất là kẻ nào dùng thần lực uy hiếp người của nàng, đặc biệt còn chưa nói Sa Phong Bác kia dù không phải học trò của nàng danh chính ngôn thuận, nhưng suy cho cùng cũng là đứa trẻ làm thư đồng cho nàng suốt một trăm năm. Tính ra, Sa Phong Bác cũng chẳng khác mười hai đứa nhóc chết tiệt kia là bao nhiêu đâu.
“Bằng không thì sao?” Hỗn Độn lắp bắp cười gượng gạo.
“Bằng không, ta nhất định sẽ biến hắn thành công công.” Nàng cười đê tiện.
Phịch.
Hết sức thành thục và ngoan ngoãn, Thao Thiết, Hỗn Độn cả hai cùng quỳ xuống trước mặt nàng, thậm chí còn thành thục đến mức, bọn hắn còn tự giác kéo ống quần cao lên một tí để quỳ cho dễ. Mà lúc này, Diệp Quân, Diệp Mi và Diệp Thanh đã chuẩn bị sẵn ván giặt, chực chờ như chỉ cần Diệp Lạc Hy liếc mắt một cái, ngay lập tức ván giặt được đặt ngay đầu gối của các vị chủ quân.
Nghi Tu và Sa Phong Bác lùi dần ra sau, rốt cuộc là nấp luôn sau lưng Diệp Quân. Sa Phong Bác khẽ kéo kéo áo Diệp Quân, hỏi hắn: “Ở nhà chúa công thì ai là nhất vậy?”
“Ngài nhìn mà còn không hiểu sao?” Diệp Quân, đầy tự hào mà nói rằng: “Từ bé đến lớn, từ già đến trẻ, từ trong ra ngoài, mọi việc đều nhất nhất phải để chủ nhân phê duyệt qua mọi người mới dám làm. Dù là các vị chủ quân cũng không có tiếng nói trong nhà đâu a.”
“Thế chủ quân của các ngươi nguyên lai là ai? Xuất thân từ đâu? Dù ta biết bọn họ lợi hại, chúa công thu phục họ cũng không đến nỗi có gì gọi là lạ lẫm. Nhưng áp lực của bọn họ tỏa ra giống như muốn giết chết chúng ta vậy.” Nghi Tu nghi hoặc.
“Đi không đổi danh, ngồi không đổi tự. Tứ Đại Hung Thú, sinh thân tại Hư Vô sức mạnh cường đại bên ngoài, về nhà vẫn phải quỳ ván giặt, chính là các vị chủ quân của chúng ta đó.” Diệp Mi nói xen vào, rồi lại bảo hai vị hảo hán trước mắt: “Đấy, không tin thì các vị cứ nhìn xem.”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía một nhà của chúa công.
“Phu nhân, thê tử à, nàng đừng kích động. Ta sẽ giải thích, ta sẽ giải thích mà.” Thao Thiết hai mắt rưng rưng, nắm lấy tà áo của Diệp Lạc Hy, ủy khuất đến đáng thương, chỉ hận không thể ở đây òa lên mà gào khóc cho nàng nghe.
Diệp Lạc Hy nhìn hai mắt của Thao Thiết đỏ lên, chỉ có thể thở dài. Nàng thua rồi, trời ạ! Đoạn, nàng đưa hai tay lên bưng hai bên má của Thao Thiết mà nói rằng: “Chàng đó! Lần sau dùng cái đầu một chút, đừng lúc nào cũng bức ép người ta như vậy, họ sẽ không phục mà dễ làm phản hơn. Còn nữa, lần sau nếu như muốn lộng hành thì nói trước với ta một tiếng, để ta còn chuẩn bị tinh thần nữa, đừng làm ta thêm đau đầu được không? Dạo này ta rất mệt, thật đó!” Nàng khẽ cười.
Trong mắt Thao Thiết lúc này, nương tử nhà hắn giống như thánh sống vậy. Thánh thiện quá chừng đi. Thao Thiết trưng ra bộ mặt như tiểu nãi cẩu cầu yêu thương, kính cẩn hôn lên đôi bàn tay của Diệp Lạc Hy, hắn nói: “Nàng không giận ta sao?”
“Haizz. Thật lòng mà nói, ta phải giận ta mới đúng. Để các chàng ở bên ngoài vì ta mà lao lực như vậy, vất vả rồi.” Nàng cười khẽ cười, đưa tay vỗ vỗ lưng Thao Thiết.
Thao Thiết còn đang mỉm cười tận hưởng cái ấm áp hiếm có mà hãnh diện này của phu nhân nhà mình, thì đột nhiên, nàng nói: “Tuy nhiên, chuyện chàng mở đại uy áp bắt nạt kẻ yếu thế hơn mình thì vẫn phải phạt nhé. Chàng ra sân quỳ bê chậu nước đi ha.”
Tĩnh lặng như tờ.
Câu nói lời nói là gươm đao chưa từng là sai. Bởi vì Diệp Lạc Hy chính là dùng sự áp lực và sợ hãi này mà không cần mở đại uy áp trị kẻ dưới. Nỗi sợ hãi muốn đứt van tim ấy, Sa Phong Bác từng trải qua rồi. Hắn từng sợ muốn chết đi a.
Thật sự mà nói, nếu như Diệp Lạc Hy muốn, nàng ta đã sớm có thể có được cả thiên hạ này từ lâu. Nhưng, dường như đó không phải là điều mà Diệp Lạc Hy từng mong muốn. Bản chất của một nữ đế chính là, một kẻ tử tế, tốt bụng hơn bất cứ ai, đồng thời cũng là một kẻ tham lam hơn bất cứ ai.
Từ trên cao, có ba ánh mắt luôn nhìn chằm chằm Diệp Lạc Hy từ lúc nàng rời khỏi Cửu Trùng Thiên cho đến tận khi nàng biến mất trong màn sương mù mịt mờ.
“Nó hận chúng ta đến như vậy hay sao?” Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi bó gối từ lâu, ủ rũ đếm kiến. Tiểu chất nữ của ông, từ khi nào lại xa lánh ông như vậy chứ?! Mới vài năm trước, khi nha đầu đó mới phi thăng lên vẫn còn dễ thương, ngoan ngoãn biết bao. Vậy mà bây giờ nha đầu ấy lại nhìn ông bằng ánh mắt vô cảm, hận thù đến như vậy? Nếu như không phải đêm đó Đế Quân say rượu, lẩm bẩm cái gì mà xin lỗi tiểu nha đầu đó, có lẽ cả đời này ông cũng không biết được nàng là con gái của Ngọc Tỷ cùng cái tên tà ma ngoại đạo đã cuỗm con gái ông đi rồi.
Ấy vậy mà, có phải là do ông đã tìm thấy con bé quá trễ, khiến nó chịu nhiều ủy khuất rồi hay không? Nó đã chịu qua những ủy khuất gì chứ?!
“Ta phải đến Côn Luân! Ta nhất định phải đến Côn Luân tìm tiểu tử Lâm Túc kia, để hắn nói cho ta tường tận mọi chuyện mới được!”
Đoạn ký ức mà Diệp Lạc Hy đã lấy ra cho các ông xem, chẳng qua cũng chỉ là tương lai thiên hạ phải chịu thiệt thòi, thiên tai nhiều như thế nào mà thôi. Còn về phần ký ức và quá khứ của nàng thì chẳng có chút thông tin gì. Giấu cũng thật kỹ.
Đoạn, không đợi cho sư huynh và sư đệ kịp thời cản lại, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã ngay lập tức bay vèo đến Côn Luân Hư để tìm Lâm Túc, trực tiếp hỏi hồ Hồi Ức về quá khứ của Diệp Lạc Hy.
Bình luận facebook