Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả - Chương 210: Trong mộng cảnh gặp lão gia gia (3)
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười khổ, ông ôn tồn: “Mọi chuyện là từ Đế Quân mà ra. Con có thể nói hết mọi chuyện với ta, ta nhất định sẽ giúp con đòi lại công đạo.”
“Nếu như muốn đòi lại ta công đạo, phải đích thân ta đòi lại mới có giá trị. Để các ngài thay mặt cho ta, không có chút giá trị, ý nghĩa nào với ta hết. Dù sao, đời trước ta cũng quen gồng gánh một mình tất cả mọi chuyện rồi. Bây giờ mọi chuyện ta cũng muốn đích thân ta làm. Ta không cần đến sự giúp đỡ của các ngài.”
“Tại sao con phải kiên quyết muốn tự mình báo thù như vậy?”
Diệp Lạc Hy mỉm cười. Nàng lại dùng thuật chia sẻ ký ức, nhưng lần này không phải chỉ có một phần, mà là tất cả những ý thức mà nàng có. Nàng chạm tay lên trán của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cho ông ấy thấy tất cả những gì mà ông cần thấy.
Đoạn ký ức kết thúc, Nguyên Thủy Thiên Tôn ông ngồi đấy, thẫn thờ. Dường như ông không tin về tất cả những gì mà Diệp Lạc Hy đã trải qua. Nó… thực sự điều đó quá kinh khủng và tàn nhẫn. Khuê nữ của ông, đã từng phải sống qua một đời như vậy ư?
“Ông có thể tin, hoặc không, tùy thích. Ta không có quyền ở đây nói với ông. Nhưng mà Nguyên Thủy Thiên Tôn à. Lúc này ta còn kính trọng ông, gọi ông một tiếng Nguyên Thủy Thiên Tôn, chính là vì ơn dưỡng dục của ông đối với sinh mẫu của ta. Nhưng không phải vì vậy mà ta có thể bỏ qua tất cả lỗi lầm từ trước đến nay mà đám người đó đã làm với ta.”
Ông ngồi đấy, thẫn thờ. Ông hỏi nàng: “Tại sao?”
“Tại sao ư? Bởi vì thiên hạ này phụ ta trước. Thiên hạ này giết chết con của ta. Bởi vì sự dốt nát và mù quáng của họ đã đẩy bản thân ta đến bước đường cùng, ép ta phải nhảy xuống Tru Tiên Đài, hồn phi phách tán, thịt nát xương tan. Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngài làm sao hiểu được cảm giác phu nhân của ngài tay ấp vai kề cùng người khác mà ngài vẫn phải cắn răng chịu đựng suốt bảy vạn năm? Ngài làm sao hiểu được sư phụ đánh đập mình chỉ vì mình là kẻ thế thân, mà bản thân ngài lại lầm tưởng rằng đó chính là sự yêu thương? Các ngài vĩnh viễn không hiểu được cảm giác của ta, càng vĩnh viễn không phải là ta.”
Diệp Lạc Hy là kẻ yêu hận rõ ràng. Nếu như nàng đã hết yêu, thì chính là hận. Mà một khi đã hận, nàng có thể khuấy đảo trời đất, nghịch chuyển càng khôn, trùng sinh trở về, thâu tóm thiên hạ, đem máu của kẻ thù làm điểm nhấn cho đế chế mà nàng thống trị trong tay. Và đương nhiên, kẻ khiến cho nàng tức giận và hận thù cho đến bây giờ, có lẽ đã không còn là Đế Quân và Ma Tôn nữa.
“Cho nên, ta nói lại một lần cuối cùng. Thiên hạ này, ta nhất định sẽ phải lấy được nó. Còn việc các ngài muốn ngăn cản ta làm trái với nguyện vọng của liệt tổ liệt tông, thì ta cũng xin tiếp các ngài. Còn bây giờ, ta xin phép.” Nàng cúi đầu, định xoay người bước ra ngoài thì đột nhiên….
RẦM!
Bức tường trước mặt bị đập sập đổ một phen, điều đó khiến cho Diệp Lạc Hy và Nguyên Thủy Thiên Tôn cạn lời khi nhìn thấy cả bức tường to lớn ấy sup đổ. Bên ngoài, một đám hỗn độn xuất hiện trước mặt Diệp Lạc Hy và Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Hỗn Độn, Thao Thiết, một tên cầm đại đao, một tên cầm giáo đang cùng Thái Thượng Lão Quân đánh rất hăng máu. Cùng Kỳ, Đào Ngột, trái phải cùng Linh Bảo Thiên Tôn đang cùng nhau đọ pháp lực. Một cảnh thiên tiên trước mắt chớp mắt đã trở thành trận địa tất kích đại tàn sát, hỗn độn như một đế chế vừa bị các vị thần diệt vong.
Diệp Lạc Hy đỡ trán, nàng thật sự không biết là, ở trong mộng, mấy vị này đã đánh tới hăng máu thế rồi, ra ngoài đời thì bọn họ còn đánh tới đâu đây?
“Con thấy chưa?” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “Chúng là hậu bối, đối với chúng ta là trưởng bối còn dám vô lễ đến như vậy, con nói xem, làm sao con có thể chấp nhận bọn chúng?”
Diệp Lạc Hy thật sự rất cảm thấy phiền phức với vị đại la kim tiên Nguyên Thủy Thiên Tôn này. Thật lòng mà nói, đúng là thân là hậu bối mà có thể đánh tiền bối như vậy, thực sự đúng là có phần hơi thất lễ thật. Nhưng mà, bọn hắn làm như vậy cũng là có lý do. Bởi vì bọn hắn đang cho rằng đám người này đã biết được bí mật của nàng, liền muốn thu phục nàng đây mà.
“Tướng công, về đây.” Diệp Lạc Hy chỉ nói một câu.
Ngay lập tức, chỉ trong chớp mắt, cả bốn tên tứ đại hung thú, được mệnh danh là những kẻ cứng đầu, khó trị nhất trên đời này, lại là những kẻ bất thuần lương nhất. Vậy mà chỉ một câu nói nhỏ như vậy của Diệp Lạc Hy, cả bốn tên đều đồng loạt ngừng đánh, biến mất giữa không trung, chớp mắt một cái đều ở trước mặt Diệp Lạc Hy, đều đồng thanh hỏi một câu: “Ân, nương tử gọi ta.”
Bộ dáng còn ngoan ngoãn hơn cả tiểu cẩu dính người a.
Nguyên Thủy Thiên Tôn: “….”
Đây là thế lực gì a? Nóc nhà quyền lực và cao nhất trong giới thần tiên sao?
Điều đó, làm ông nhớ đến một chuyện năm xưa. Lúc đó, đích thân ông cùng Ma Thần Thạch đã đánh một trận long trời lở đất. Nhưng ngay sau đó, Ngọc Tỷ cũng đã nói một câu như Diệp Lạc Hy. Và, ngay lập tức, Ma Thần Thạch đương ngang tàng, ngay lập tức trở thành một tiểu nãi cẩu ở trước mặt Ngọc Tỷ, thiếu điều hắn mọc cả tai và đuôi ra vẫy a vẫy.
A, quá khứ huy hoàng lại lần nữa lặp lại rồi a.
“Nếu như muốn đòi lại ta công đạo, phải đích thân ta đòi lại mới có giá trị. Để các ngài thay mặt cho ta, không có chút giá trị, ý nghĩa nào với ta hết. Dù sao, đời trước ta cũng quen gồng gánh một mình tất cả mọi chuyện rồi. Bây giờ mọi chuyện ta cũng muốn đích thân ta làm. Ta không cần đến sự giúp đỡ của các ngài.”
“Tại sao con phải kiên quyết muốn tự mình báo thù như vậy?”
Diệp Lạc Hy mỉm cười. Nàng lại dùng thuật chia sẻ ký ức, nhưng lần này không phải chỉ có một phần, mà là tất cả những ý thức mà nàng có. Nàng chạm tay lên trán của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cho ông ấy thấy tất cả những gì mà ông cần thấy.
Đoạn ký ức kết thúc, Nguyên Thủy Thiên Tôn ông ngồi đấy, thẫn thờ. Dường như ông không tin về tất cả những gì mà Diệp Lạc Hy đã trải qua. Nó… thực sự điều đó quá kinh khủng và tàn nhẫn. Khuê nữ của ông, đã từng phải sống qua một đời như vậy ư?
“Ông có thể tin, hoặc không, tùy thích. Ta không có quyền ở đây nói với ông. Nhưng mà Nguyên Thủy Thiên Tôn à. Lúc này ta còn kính trọng ông, gọi ông một tiếng Nguyên Thủy Thiên Tôn, chính là vì ơn dưỡng dục của ông đối với sinh mẫu của ta. Nhưng không phải vì vậy mà ta có thể bỏ qua tất cả lỗi lầm từ trước đến nay mà đám người đó đã làm với ta.”
Ông ngồi đấy, thẫn thờ. Ông hỏi nàng: “Tại sao?”
“Tại sao ư? Bởi vì thiên hạ này phụ ta trước. Thiên hạ này giết chết con của ta. Bởi vì sự dốt nát và mù quáng của họ đã đẩy bản thân ta đến bước đường cùng, ép ta phải nhảy xuống Tru Tiên Đài, hồn phi phách tán, thịt nát xương tan. Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngài làm sao hiểu được cảm giác phu nhân của ngài tay ấp vai kề cùng người khác mà ngài vẫn phải cắn răng chịu đựng suốt bảy vạn năm? Ngài làm sao hiểu được sư phụ đánh đập mình chỉ vì mình là kẻ thế thân, mà bản thân ngài lại lầm tưởng rằng đó chính là sự yêu thương? Các ngài vĩnh viễn không hiểu được cảm giác của ta, càng vĩnh viễn không phải là ta.”
Diệp Lạc Hy là kẻ yêu hận rõ ràng. Nếu như nàng đã hết yêu, thì chính là hận. Mà một khi đã hận, nàng có thể khuấy đảo trời đất, nghịch chuyển càng khôn, trùng sinh trở về, thâu tóm thiên hạ, đem máu của kẻ thù làm điểm nhấn cho đế chế mà nàng thống trị trong tay. Và đương nhiên, kẻ khiến cho nàng tức giận và hận thù cho đến bây giờ, có lẽ đã không còn là Đế Quân và Ma Tôn nữa.
“Cho nên, ta nói lại một lần cuối cùng. Thiên hạ này, ta nhất định sẽ phải lấy được nó. Còn việc các ngài muốn ngăn cản ta làm trái với nguyện vọng của liệt tổ liệt tông, thì ta cũng xin tiếp các ngài. Còn bây giờ, ta xin phép.” Nàng cúi đầu, định xoay người bước ra ngoài thì đột nhiên….
RẦM!
Bức tường trước mặt bị đập sập đổ một phen, điều đó khiến cho Diệp Lạc Hy và Nguyên Thủy Thiên Tôn cạn lời khi nhìn thấy cả bức tường to lớn ấy sup đổ. Bên ngoài, một đám hỗn độn xuất hiện trước mặt Diệp Lạc Hy và Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Hỗn Độn, Thao Thiết, một tên cầm đại đao, một tên cầm giáo đang cùng Thái Thượng Lão Quân đánh rất hăng máu. Cùng Kỳ, Đào Ngột, trái phải cùng Linh Bảo Thiên Tôn đang cùng nhau đọ pháp lực. Một cảnh thiên tiên trước mắt chớp mắt đã trở thành trận địa tất kích đại tàn sát, hỗn độn như một đế chế vừa bị các vị thần diệt vong.
Diệp Lạc Hy đỡ trán, nàng thật sự không biết là, ở trong mộng, mấy vị này đã đánh tới hăng máu thế rồi, ra ngoài đời thì bọn họ còn đánh tới đâu đây?
“Con thấy chưa?” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “Chúng là hậu bối, đối với chúng ta là trưởng bối còn dám vô lễ đến như vậy, con nói xem, làm sao con có thể chấp nhận bọn chúng?”
Diệp Lạc Hy thật sự rất cảm thấy phiền phức với vị đại la kim tiên Nguyên Thủy Thiên Tôn này. Thật lòng mà nói, đúng là thân là hậu bối mà có thể đánh tiền bối như vậy, thực sự đúng là có phần hơi thất lễ thật. Nhưng mà, bọn hắn làm như vậy cũng là có lý do. Bởi vì bọn hắn đang cho rằng đám người này đã biết được bí mật của nàng, liền muốn thu phục nàng đây mà.
“Tướng công, về đây.” Diệp Lạc Hy chỉ nói một câu.
Ngay lập tức, chỉ trong chớp mắt, cả bốn tên tứ đại hung thú, được mệnh danh là những kẻ cứng đầu, khó trị nhất trên đời này, lại là những kẻ bất thuần lương nhất. Vậy mà chỉ một câu nói nhỏ như vậy của Diệp Lạc Hy, cả bốn tên đều đồng loạt ngừng đánh, biến mất giữa không trung, chớp mắt một cái đều ở trước mặt Diệp Lạc Hy, đều đồng thanh hỏi một câu: “Ân, nương tử gọi ta.”
Bộ dáng còn ngoan ngoãn hơn cả tiểu cẩu dính người a.
Nguyên Thủy Thiên Tôn: “….”
Đây là thế lực gì a? Nóc nhà quyền lực và cao nhất trong giới thần tiên sao?
Điều đó, làm ông nhớ đến một chuyện năm xưa. Lúc đó, đích thân ông cùng Ma Thần Thạch đã đánh một trận long trời lở đất. Nhưng ngay sau đó, Ngọc Tỷ cũng đã nói một câu như Diệp Lạc Hy. Và, ngay lập tức, Ma Thần Thạch đương ngang tàng, ngay lập tức trở thành một tiểu nãi cẩu ở trước mặt Ngọc Tỷ, thiếu điều hắn mọc cả tai và đuôi ra vẫy a vẫy.
A, quá khứ huy hoàng lại lần nữa lặp lại rồi a.
Bình luận facebook