Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả - Chương 212-5: Ngoại truyện 5: MÙA ĐÔNG LÀM GÌ CHO ẤM?(4)
Diệp Lạc Hy đóng lại cuốn sách mà mình đang đọc giở, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Tuyết lại rơi nữa rồi. Tuyết năm nay, còn dày hơn những năm trước. Một mùa đông lạnh lẽo, khiến lòng người cũng lạnh lẽo theo. Nàng bước từng bước chậm rãi đến bên bầu cửa sổ. Tuyết đang rơi, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất lạnh lẽo. Cây đào trước sân đã sớm đóng băng. Những cánh hoa ly ti đóng băng, trở thành những bông hoa đào nở rộ trong tuyết, xinh đẹp vô cùng. Cây hoa đào to lớn được đặc biệt ngự trong sân của Diệp Lạc Hy chính là đào tứ quý. Nghĩa là, một cây hoa đào có thể bốn mùa nở rộ một màu hoa. Có điều, hoa của nó lại mang theo một màu sắc hơi tím, nhìn từ xa sẽ giống như hoa tử đằng vậy. Mà, Diệp Lạc Hy cũng thực lòng không để ý đến chúng lắm. Bởi vì chỉ cần là hoa đào, nàng đều vô cùng yêu thích.
Lúc này đây, đột nhiên, trong lòng Diệp Lạc Hy bỗng ngẫu hứng lên. Lúc này, trong hậu viện đã vắng người. Tiểu viện của nàng lại đặc biệt được đặt kết giới cách âm so với bên ngoài. Cho nên, nàng mới ngẫu hứng muốn đánh một khúc đàn. Một bài hát được lưu truyền trong nhân gian, khúc hát của một ca nữ mà nàng đã từng nghe trong một lần dạo qua một khung cảnh giống như bây giờ.
Nàng liền lấy ra cây đàn thất cầm quen thuộc của mình. Chất liệu đàn được làm từ gỗ lim, dây đàn được làm từ gân của một loại yêu quái mà nàng đã tiêu diệt cách đây vài trăm năm.
Ngón tay của Diệp Lạc Hy lướt trên những dây đàn. Âm thanh tính tịch tình tang được hát lên.
“ Tang tình tang, tính tình tang.
Cốc ca cốc cốc.
Chiềng chàng chiềng chạ.
Thu đông xuân hạ.
Thử hỏi nhân gian.
Cảnh tượng trước mắt.
Mấy người biết thưởng?
Tính tang đàn gảy, hỡi người nghe đàn
Ta nói Thượng Quan Hoa a ý a~
Thượng Quan Hoa là Hạ Quan Phong
Hạ Quan Phong xuy a~ xuy a là xuy Thượng Quan Hoa
Thương Sơn Tuyết ý a~ Nhĩ Hải Nguyệt,
Nhĩ Hải Nguyệt chiếu là chiếu Thương Sơn Tuyết a~
Thùy phong xuy ích thị a~
Khói là khói a xuyên sơn hà.
Người là ai, họa nên hoa nhiễm bùn.
Hoa vẫn trong tự áng mây, ánh nước.
Ánh nguyệt quang phiêu tán chốn nhân gian
Tuyết đương tan ngự hiên viên thượng.
Vạn niên nguyệt tỏ nhân lai khứ
Thiên nhai còn đó, tận tường biết bao.
Tang tình tang, tính tình tang.
Tính tang phím đàn đang hỏi ta
Í a~
Hỏi rằng: cảnh tượng trước mắt đẹp như thủy mặc.
Hà cớ người đánh khúc đàn hát lên câu hát hóa đau thương?
Năm đó nàng bông hoa tuyệt đẹp giữa trời đất.
Hắn lại là đỉnh đỉnh đại nam nhân.
Hai người gặp nhau, ngọc nữ kim đồng.
Hòa hợp như nhân duyên năm năm kiếp kiếp.
Nào ngờ a~ hóa ra là do ta si tâm vọng tưởng.
Rồi cũng chỉ là mây trong gương, hoa dưới nước.
Hận người ái nguyệt yêu hoa.
Hận ta tâm đã lạnh như tuyết trời đông.
Để bản thân cho gió cuốn theo dòng đời xuôi ngược?
Tang tình tang, tính tình tang.
Tính tang cầm gảy hỡi người yêu cảnh phong hoa tuyết nguyệt.
Liệu trái tim chàng còn chỗ cho ta chăng?
Bóng hồng y phảng phất trong cơn gió.
Lời nàng hát du dương trong cánh hoa.
Nền tuyết trắng nhuốm đỏ sắc huyết.
Ánh nguyệt quang đưa người về nơi cuối cùng.
Cốc ca cốc cốc.
Hỡi người quân tử ơi.
Liệu rằng người còn nhớ nữ nhân ấy chăng?”
Lời bài hát vốn là để miêu tả sắc đẹp cùng ý thơ của phong, hoa, tuyết, nguyệt, thường là để người ta tức cảnh sinh tình. Nhưng hát thế nào, thì nó cũng thật buồn. Cầm nữ mà Diệp Lạc Hy gặp là một người mù. Nàng ấy từng yêu một người, từng si tâm vọng tưởng với người đó rất nhiều. Nhưng đến cuối cùng, nó chẳng qua chỉ là hoa trong gương, mây dưới nước. Mọi thứ, đều là vì người ca nữ ấy đã có mộng tưởng quá sâu đối với nam nhân qua đường kia. Cuối cùng, nữ cầm ca ấy đã chết. Khi nàng chết đi, cảnh tượng ấy đã diễm lệ đến mức, Diệp Lạc Hy khắc sông trong tâm cả đời. Nụ cười nàng nở trên môi, nàng ngồi dưới gốc cây đào, tay ôm chiếc đàn tỳ bà quen thuộc, nắm giữ tặng vật của nam nhân kia mà chết trong cái lạnh giá rét của mùa đông.
Khoảnh khắc đó, hoa nở rồi, cánh hoa bay phiêu phiêu trong gió, hòa vào bông tuyết trắng, dưới ánh trăng tròn kiều diễm, họa nên một bức tranh vừa đẹp vừa đau thương. Chỉ là, đến giây phút ấy, nam nhân mà nàng yêu đã sớm tử trận trên sa trường rồi.
Cuối cùng, để kết thúc lời hát của mình, Diệp Lạc Hy đã viết thêm một câu.
“Í a đàn gảy, ta kể người nghe.
Phong hoa tuyết nguyệt thiên tình sử.
Ta kể ngươi nghe chuyện nàng ca nữ đất Nam Dương.
Và vị anh hào chốn sa trường bất diệt.
Dương dương thiên lý bất tương ngộ.
Âm âm li biệt, hẹn tương phùng.
Thời gian tuần hoàn, hẹn người kiếp sau cùng tái ngộ.”
Diệp Lạc Hy thật tâm cũng chỉ cảm thấy tiếc cho nữ nhân si tình. Chỉ là, rồi nàng cũng có khác gì nàng ấy đâu? Nhưng Diệp Lạc Hy không dừng lại. Thậm chí, tâm hồn của nàng còn thả theo du dương như lời bài hát.
Đột nhiên, từ sau lưng nàng vang lên một tiếng sáo trúc du dương.
Diệp Lạc Hy ngạc nhiên quay lại đằng sau. Người thổi sáo trúc chính là Thao Thiết. Diệp Lạc Hy biết tiếng sáo trúc này. Chính là câu hát “Tương Phùng” được hậu thế lưu truyền về sau, để ca ngợi vẻ đẹp trong tình yêu của tướng quân ấy và nàng ca nữ. Nàng im lặng, thưởng thức tài thổi sáo của Thao Thiết. Ân, thật hay, thật an lòng.
“Sao ngươi lại ra đây? Không thấy lạnh sao?” Hỗn Độn khoác lên người nàng một cái áo khoác bông màu đỏ.
“Không có gì. Chỉ là nhớ lại một câu chuyện cũ, ngẫu hứng hát lên một khúc thế thôi.” Nàng khẽ cười. Một nụ cười khờ.
“Câu hát của nàng hay như vậy, nó có tên không?” Đào Ngột khẽ cười, ánh mắt của hắn nhìn nàng đã ôn nhu, lại thêm sự cưng chiều hết mực.
“Chẳng có tên.” Nàng mỉm cười: “Chẳng qua chỉ là một câu hát của một ca nữ mà ta từng nghe trước đây. Câu chuyện của nàng ấy thật buồn.”
Cùng Kỳ cầm lấy hai bàn tay nàng, áp lên má hắn. Đôi bàn tay của nàng đã sớm lạnh buốt rồi. Hắn nói: “Lạc Hy, nàng đừng buồn bã như vậy. Đây không phải là điều ta muốn nhìn thấy ở nàng. Nàng có thể đau vì nỗi đau của người khác, cũng được. Nhưng cầu xin nàng, hãy buông bỏ quá khứ đi, được không? Tất cả những thứ đã từng xảy ra, trong tương lai nhất định sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Hy nhi, nàng tin tưởng chúng ta đi, được không?”
Không phải nàng không nói, thì bọn hắn không biết là trong lòng nàng đang nghĩ gì đâu. Nàng chính là đang sợ hãi rằng, nếu như nàng thất bại trong tham vọng của mình, nàng sẽ liên lụy đến rất nhiều người, thậm chí là những người nàng yêu thương, nàng cũng không bảo vệ nổi.
“Nàng yên tâm. Cho dù thiên hạ này có bị hủy diệt, bọn ta vẫn tự tin rằng, chúng ta đủ bản lãnh để chống đỡ tứ phương, để nàng có được một đời an nhiên, hạnh phúc. Mọi chuyện đều là do chúng ta tự nguyện, hảo không?” Bọn hắn cùng nói với Diệp Lạc Hy.
Mọi thứ nàng muốn, bọn hắn sẽ dùng hai tay của mình dâng lên cho nàng.
Mệnh lệnh của nàng, chính là thiên lệnh tuyệt đối của bọn hắn.
Diệp Lạc Hy im lặng, sau đó nàng thở dài đầy bất lực: “Ngốc quá! Thiên hạ này sẽ không thể hủy diệt được đâu.”
Có lẽ là vậy.
Mùa đông năm đó tuyết rơi thật dày, nhưng trong lòng Diệp Lạc Hy lại ấm áp đến lạ thường.
- -- Đôi lời của tác giả ---
Sorry các nàng nha. Bởi vì đột nhiên Lạc bị bí ý tưởng, cho nên delay chậm mấy ngày đó. Hehe, mà thôi, dù sao cũng sắp hết giáng sinh rồi. Hơi muộn một tý, nhưng chúc các nàng một giáng sinh vui vẻ.
Merry Christmas.
P/s: À, năm nay ta lại đón giáng sinh một mình nữa rồi. Cơm chó năm nay cũng ngon như năm ngoái mà thôi.
Lúc này đây, đột nhiên, trong lòng Diệp Lạc Hy bỗng ngẫu hứng lên. Lúc này, trong hậu viện đã vắng người. Tiểu viện của nàng lại đặc biệt được đặt kết giới cách âm so với bên ngoài. Cho nên, nàng mới ngẫu hứng muốn đánh một khúc đàn. Một bài hát được lưu truyền trong nhân gian, khúc hát của một ca nữ mà nàng đã từng nghe trong một lần dạo qua một khung cảnh giống như bây giờ.
Nàng liền lấy ra cây đàn thất cầm quen thuộc của mình. Chất liệu đàn được làm từ gỗ lim, dây đàn được làm từ gân của một loại yêu quái mà nàng đã tiêu diệt cách đây vài trăm năm.
Ngón tay của Diệp Lạc Hy lướt trên những dây đàn. Âm thanh tính tịch tình tang được hát lên.
“ Tang tình tang, tính tình tang.
Cốc ca cốc cốc.
Chiềng chàng chiềng chạ.
Thu đông xuân hạ.
Thử hỏi nhân gian.
Cảnh tượng trước mắt.
Mấy người biết thưởng?
Tính tang đàn gảy, hỡi người nghe đàn
Ta nói Thượng Quan Hoa a ý a~
Thượng Quan Hoa là Hạ Quan Phong
Hạ Quan Phong xuy a~ xuy a là xuy Thượng Quan Hoa
Thương Sơn Tuyết ý a~ Nhĩ Hải Nguyệt,
Nhĩ Hải Nguyệt chiếu là chiếu Thương Sơn Tuyết a~
Thùy phong xuy ích thị a~
Khói là khói a xuyên sơn hà.
Người là ai, họa nên hoa nhiễm bùn.
Hoa vẫn trong tự áng mây, ánh nước.
Ánh nguyệt quang phiêu tán chốn nhân gian
Tuyết đương tan ngự hiên viên thượng.
Vạn niên nguyệt tỏ nhân lai khứ
Thiên nhai còn đó, tận tường biết bao.
Tang tình tang, tính tình tang.
Tính tang phím đàn đang hỏi ta
Í a~
Hỏi rằng: cảnh tượng trước mắt đẹp như thủy mặc.
Hà cớ người đánh khúc đàn hát lên câu hát hóa đau thương?
Năm đó nàng bông hoa tuyệt đẹp giữa trời đất.
Hắn lại là đỉnh đỉnh đại nam nhân.
Hai người gặp nhau, ngọc nữ kim đồng.
Hòa hợp như nhân duyên năm năm kiếp kiếp.
Nào ngờ a~ hóa ra là do ta si tâm vọng tưởng.
Rồi cũng chỉ là mây trong gương, hoa dưới nước.
Hận người ái nguyệt yêu hoa.
Hận ta tâm đã lạnh như tuyết trời đông.
Để bản thân cho gió cuốn theo dòng đời xuôi ngược?
Tang tình tang, tính tình tang.
Tính tang cầm gảy hỡi người yêu cảnh phong hoa tuyết nguyệt.
Liệu trái tim chàng còn chỗ cho ta chăng?
Bóng hồng y phảng phất trong cơn gió.
Lời nàng hát du dương trong cánh hoa.
Nền tuyết trắng nhuốm đỏ sắc huyết.
Ánh nguyệt quang đưa người về nơi cuối cùng.
Cốc ca cốc cốc.
Hỡi người quân tử ơi.
Liệu rằng người còn nhớ nữ nhân ấy chăng?”
Lời bài hát vốn là để miêu tả sắc đẹp cùng ý thơ của phong, hoa, tuyết, nguyệt, thường là để người ta tức cảnh sinh tình. Nhưng hát thế nào, thì nó cũng thật buồn. Cầm nữ mà Diệp Lạc Hy gặp là một người mù. Nàng ấy từng yêu một người, từng si tâm vọng tưởng với người đó rất nhiều. Nhưng đến cuối cùng, nó chẳng qua chỉ là hoa trong gương, mây dưới nước. Mọi thứ, đều là vì người ca nữ ấy đã có mộng tưởng quá sâu đối với nam nhân qua đường kia. Cuối cùng, nữ cầm ca ấy đã chết. Khi nàng chết đi, cảnh tượng ấy đã diễm lệ đến mức, Diệp Lạc Hy khắc sông trong tâm cả đời. Nụ cười nàng nở trên môi, nàng ngồi dưới gốc cây đào, tay ôm chiếc đàn tỳ bà quen thuộc, nắm giữ tặng vật của nam nhân kia mà chết trong cái lạnh giá rét của mùa đông.
Khoảnh khắc đó, hoa nở rồi, cánh hoa bay phiêu phiêu trong gió, hòa vào bông tuyết trắng, dưới ánh trăng tròn kiều diễm, họa nên một bức tranh vừa đẹp vừa đau thương. Chỉ là, đến giây phút ấy, nam nhân mà nàng yêu đã sớm tử trận trên sa trường rồi.
Cuối cùng, để kết thúc lời hát của mình, Diệp Lạc Hy đã viết thêm một câu.
“Í a đàn gảy, ta kể người nghe.
Phong hoa tuyết nguyệt thiên tình sử.
Ta kể ngươi nghe chuyện nàng ca nữ đất Nam Dương.
Và vị anh hào chốn sa trường bất diệt.
Dương dương thiên lý bất tương ngộ.
Âm âm li biệt, hẹn tương phùng.
Thời gian tuần hoàn, hẹn người kiếp sau cùng tái ngộ.”
Diệp Lạc Hy thật tâm cũng chỉ cảm thấy tiếc cho nữ nhân si tình. Chỉ là, rồi nàng cũng có khác gì nàng ấy đâu? Nhưng Diệp Lạc Hy không dừng lại. Thậm chí, tâm hồn của nàng còn thả theo du dương như lời bài hát.
Đột nhiên, từ sau lưng nàng vang lên một tiếng sáo trúc du dương.
Diệp Lạc Hy ngạc nhiên quay lại đằng sau. Người thổi sáo trúc chính là Thao Thiết. Diệp Lạc Hy biết tiếng sáo trúc này. Chính là câu hát “Tương Phùng” được hậu thế lưu truyền về sau, để ca ngợi vẻ đẹp trong tình yêu của tướng quân ấy và nàng ca nữ. Nàng im lặng, thưởng thức tài thổi sáo của Thao Thiết. Ân, thật hay, thật an lòng.
“Sao ngươi lại ra đây? Không thấy lạnh sao?” Hỗn Độn khoác lên người nàng một cái áo khoác bông màu đỏ.
“Không có gì. Chỉ là nhớ lại một câu chuyện cũ, ngẫu hứng hát lên một khúc thế thôi.” Nàng khẽ cười. Một nụ cười khờ.
“Câu hát của nàng hay như vậy, nó có tên không?” Đào Ngột khẽ cười, ánh mắt của hắn nhìn nàng đã ôn nhu, lại thêm sự cưng chiều hết mực.
“Chẳng có tên.” Nàng mỉm cười: “Chẳng qua chỉ là một câu hát của một ca nữ mà ta từng nghe trước đây. Câu chuyện của nàng ấy thật buồn.”
Cùng Kỳ cầm lấy hai bàn tay nàng, áp lên má hắn. Đôi bàn tay của nàng đã sớm lạnh buốt rồi. Hắn nói: “Lạc Hy, nàng đừng buồn bã như vậy. Đây không phải là điều ta muốn nhìn thấy ở nàng. Nàng có thể đau vì nỗi đau của người khác, cũng được. Nhưng cầu xin nàng, hãy buông bỏ quá khứ đi, được không? Tất cả những thứ đã từng xảy ra, trong tương lai nhất định sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Hy nhi, nàng tin tưởng chúng ta đi, được không?”
Không phải nàng không nói, thì bọn hắn không biết là trong lòng nàng đang nghĩ gì đâu. Nàng chính là đang sợ hãi rằng, nếu như nàng thất bại trong tham vọng của mình, nàng sẽ liên lụy đến rất nhiều người, thậm chí là những người nàng yêu thương, nàng cũng không bảo vệ nổi.
“Nàng yên tâm. Cho dù thiên hạ này có bị hủy diệt, bọn ta vẫn tự tin rằng, chúng ta đủ bản lãnh để chống đỡ tứ phương, để nàng có được một đời an nhiên, hạnh phúc. Mọi chuyện đều là do chúng ta tự nguyện, hảo không?” Bọn hắn cùng nói với Diệp Lạc Hy.
Mọi thứ nàng muốn, bọn hắn sẽ dùng hai tay của mình dâng lên cho nàng.
Mệnh lệnh của nàng, chính là thiên lệnh tuyệt đối của bọn hắn.
Diệp Lạc Hy im lặng, sau đó nàng thở dài đầy bất lực: “Ngốc quá! Thiên hạ này sẽ không thể hủy diệt được đâu.”
Có lẽ là vậy.
Mùa đông năm đó tuyết rơi thật dày, nhưng trong lòng Diệp Lạc Hy lại ấm áp đến lạ thường.
- -- Đôi lời của tác giả ---
Sorry các nàng nha. Bởi vì đột nhiên Lạc bị bí ý tưởng, cho nên delay chậm mấy ngày đó. Hehe, mà thôi, dù sao cũng sắp hết giáng sinh rồi. Hơi muộn một tý, nhưng chúc các nàng một giáng sinh vui vẻ.
Merry Christmas.
P/s: À, năm nay ta lại đón giáng sinh một mình nữa rồi. Cơm chó năm nay cũng ngon như năm ngoái mà thôi.
Bình luận facebook