Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả - Chương 25: Tình ý
“Vậy ra, ngươi cũng không muốn ta đi cùng ngươi đến ma giới?” Hỗn Độn đứng tựa lưng vào thành cửa, hỏi nàng.
“Ngươi vốn dĩ là Tà Thú Thượng cổ, ngươi muốn đi đâu, ta có thể cản trở ngươi sao? ” Nàng khẽ nghiêng đầu nhìn hắn.
“Không phải ngươi nói ma tôn có thể nhìn ra được thân phận của ta hay sao? Không phải nói rằng nếu ta đi cùng ngươi, ngươi sẽ bị phát hiện ra không bình thường sao?” Hắn nói.
“Hiện tại tin đồn ta nuôi nam sủng đã truyền đi khắp cả Cửu Trùng Thiên rồi. Không lẽ ngươi còn muốn ta phải nổi thêm một tin nữa là nam sủng ta nuôi còn có ma thú cấp đế hoàng hay sao?” Nàng nằm dài ra bàn, chán nản nhìn cái tên tự cao tự đại kia mà chất vấn hắn.
Hỗn Độn bĩu môi, hắn tỏ vẻ: “Cái phủ rách này của ngươi còn không bằng một phần Bích Liêm Động của ta, kim tệ hằng tháng của ngươi đều dựa vào bổng lộc có hạn của Cửu Trùng Thiên, lại nuôi nhiều miệng ăn như vậy, ngay cả bản thân ngươi còn phải nói đám Ma Long trồng thêm rau, nuôi thêm cá ở sau viện để có thêm cái ăn, tiết kiệm kim tệ. Vậy mà còn nói rằng bản thân nuôi nam sủng. Ngươi nuôi được bao nhiêu kẻ đây?”
Diệp Lạc Hy không thèm đôi co với hắn. Ừ, nàng nghèo thật. Quãng thời gian lúc trước, sau khi đánh vào Bích Liêm Động của Hỗn Độn, nàng mới biết bản thân thật sự nghèo đến mức độ nào. Một nơi mà từ cửa động đến cuối hang động đều được rải bằng vô số báu vật và kim tệ trắng, thật sự là xoa hoa khôn tưởng kia lại là cái ổ của Hỗn Độn.
Hỗn Độn nhìn Diệp Lạc Hy chán đến độ, trên đầu cũng mọc cả nấm, liền khẽ cười. Hắn bước lại, nâng cằm nàng lên, nói: “Nếu như đồn đại rằng ngươi nuôi nam sủng, chi bằng để Ma giới biết Hỗn Độn ta có một tiểu sủng vật là ngươi đi.”
“Buông cái tay thúi của ngươi ra đi.” Nàng tức giận hất tay hắn ra, gân trên trán nổi lên một cái ngã ba, tức giận đứng dậy bỏ đi: “Ta dù thế nào cũng là thượng thần, sủng vật cái con mẹ nhà ngươi.”
Hỗn Độn nhìn thần tình này của Diệp Lạc Hy, khóe môi không tự chủ được cong lên nở nụ cười rất giảo hoạt: “Ha ha ha, không nghĩ được là kẻ lúc nào cũng nghiêm túc như ngươi, lại có bộ mặt đáng yêu này cơ chứ.”
Đáng tiếc, tên ma tôn trẻ kia đúng là không có mắt nhìn, càng không biết thưởng thức. Nếu như hắn đã vứt bỏ, vậy thì Hỗn Độn hắn không ngại nhặt lại đâu.
“Hỗn Độn.” Một giọng nói lạnh lẽo đằng sau vang lên, gây cho hắn sự chú ý. Người vừa gọi hắn như vậy là Thao Thiết, còn có cả Đào Ngột và Cùng Kỳ.
“Ngươi lén bọn ta ở đây ăn mảnh?” Đào Ngột ánh mắt cùng ngữ khí lạnh lẽo như băng, tay siết chặt thành quyền.
Hỗn Độn nhìn ba người bọn họ, nói: “Ha! Ăn mảnh gì chứ? Nếu như các ngươi thật sự cứ lầm lì như vậy, có khi ta sẽ dành được nàng trước.”
“Đừng có mơ! Bọn ta chưa chết.” Cùng Kỳ ánh mắt hung dữ cực đại, hận không thể một đá đá Hỗn Độn lăn ra khỏi Diệp phủ.
Thao Thiết không nói gì, chỉ quay đi, nhưng xem chừng, hắn cũng tức giận không kém gì Cùng Kỳ và Đào Ngột.
Hỗn Độn đắc ý, nhớ lại hình ảnh lúc nãy của Diệp Lạc Hy, lại thầm cười vui vẻ. Ân, tâm tình hôm nay thật tốt.
Diệp Lạc Hy nửa đêm vẫn còn ở trong dược phòng, nàng đang nghiên cứu tài liệu những loại thảo dược có đặc tính khắc chế hoặc giải dược đặc tính của Ngọc Bích thảo. Ánh đèn Lưu Ly sáng rọi cả căn phòng, xung quanh là sách, là giấy tờ la liệt dưới đất. Nàng thật không thể tin nổi là Ngọc Bích thảo này lại chỉ có duy nhất một công dụng như vậy, mà hiện tại vẫn chưa có được thứ thuốc nào có thể giải được đặc tính này của nó.
Nhưng nếu như không thể giải được, vậy thì cộng dồn được không? Cộng dồn có nghĩa là, nàng sẽ tìm một loại thảo dược nào đó, có công dụng ngược lại với Ngọc Bích thảo. Chỉ là, Ngọc Bích Thảo vốn dĩ chỉ mọc ở Minh giới, những loại thảo dược ở Minh giới theo trí nhớ của nàng và cả tài liệu của thiên – ma giới đều được ghi chép rất ít. Chỉ trừ….
Nếu như đã có thể đến Ma giới một chuyến, vậy tại sao nàng không tìm đến bà ta nhỉ?
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên, nhưng không có ai hỏi đến nàng. Nàng cũng đoán biết chắc kẻ đến là ai.
“Cửa không khóa. Ngươi vào đi.”
Thao Thiết bước vào, trên tay hắn là một cuốn sách không đề tên, nhìn có vẻ cũ. Hắn tiến lại, đưa đến cho nàng
“Cho ngươi.”
Diệp Lạc Hy không hiểu, chỉ ngơ ngác cầm đến cuốn sách, nàng mở bên trong ra. Bên trong chính là những ghi chép về thảo dược của Minh giới, dường như được nghiên cứu rất lâu rồi.
“Ngươi…. Làm sao ngươi có được cái này?” Diệp Lạc Hy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đôi mắt sáng rỡ đầy ngưỡng mộ nhìn hắn.
“Có nghiên cứu qua.” Thao Thiết gãi gãi má, liếc sang bên trái.
Diệp Lạc Hy lật từng trang coi, quả nhiên những thứ này đều chưa từng được biết đến trước đây, ngay cả Diệp Lạc Hy hay là những người khác, thậm chí là Phán quan ở minh giới cũng khó biết được nhiều như vậy.
“Thao Thiết, ta không biết là ngươi lợi hại đến như vậy đấy. Làm sao ngươi có thể nghiên cứu được nhiều như vậy?”
“Ba ngàn năm.”
Diệp Lạc Hy khóe miệng giật giật. Ngươi mắc chứng lưỡi rút ngắn hay sao mà nói lúc nào cũng chỉ nói được mấy câu như vậy thế?
“Thao Thiết, mỗi lần ngươi nói chuyện, có thể nói dài hơn một chút được không?” Nàng khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, Thao Thiết càng tránh ánh mắt của nàng.
Bỗng Diệp Lạc Hy bật cười, nàng nói: “Không lẽ là ngươi ngại sao?”
Thao Thiết không nói gì, chỉ khẽ khẽ gật đầu, ngầm thừa nhận. Không hiểu sao trong phòng hôm nay có chút nóng. Quái lạ, đã đến tháng mười một rồi cơ mà? Dù không có tuyết thì cũng không thể nóng hầm hầm như hạ được.
Diệp Lạc Hy nhìn biểu hiện này của Thao Thiết, ánh mắt nàng nhìn hắn như sinh vật lạ rồi nàng đến, kéo hắn ngồi xuống bàn, nàng cũng rất tự nhiên ngồi đối diện hắn, nói: “Nếu như vậy thì ta sẽ dạy ngươi, xem như để cảm ơn ngươi về cuốn sách này, được chứ?”
Thao Thiết khẽ gật đầu, lại lắc đầu.
“Hả?”
“Thủ ngữ.” Thao Thiết mấp máy môi, nói ra hai chữ, mắt cũng không dám đối diện với nàng.
“Ý của ngươi là, ngươi muốn học thủ ngữ mà ta đã dạy cho Ma Long và Tam Lang sao?” Nàng ngạc nhiên.
Thao Thiết gật đầu.
Nàng cũng không biết là Thao Thiết muốn học thủ ngữ này để làm gì, chỉnh đành đáp ứng hắn, sau đó nói: “Vậy cũng được. Khi nào trở về, ta sẽ dạy cho ngươi.”
“Tại sao?”
“Hiện tại ta thì muốn nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai là sư phụ đến đón ta đi Ma giới, ta cũng không thể cả đoạn đường cứ ôm lưng Ma Long mà ngủ được.” Nàng cười cười.
Thao Thiết gật đầu đã hiểu, rồi ra ngoài đóng cửa.
Diệp Lạc Hy cảm thấy kỳ lạ. Thao Thiết tên này…. Nàng nhớ là hắn chỉ kiệm lời thôi, chứ làm gì có xấu hổ? Không lẽ hắn thật sự xấu hổ mà không dám nói gì sao?
Nàng lắc đầu, nghĩ cũng không dám nghĩ tới, liền dọn dẹp lại căn phòng rồi tắt đèn, trở về phòng mình định đi ngủ. Không ngờ, vừa mới đến cửa phòng, đã thấy Đào Ngột trong bộ tủng y rộng như cái bao, hai tay ôm gối, ngồi co ro trước cửa phòng nàng.
Nếu như không phải hôm nay nàng cẩn thận đem theo đèn đi đường, sợ là nàng đã bị tên này dọa cho sợ mà hét ầm lên lúc nửa đêm rồi.
“Khụ! Đào Ngột, sao ngươi không đi ngủ, lại ngồi ở đây?” Nàng cúi thấp xuống, hỏi hắn.
Đào Ngột ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi mắt thỏ dường như đỏ lên, giống như là đang khóc vậy. Hắn nhìn nàng, đầy nức nở, nói: “Ta… Ta… Ta gặp ác mộng. Ngươi… Ngươi có thể hát ru ta ngủ được không?”
Diệp Lạc Hy trợn lớn mắt nhìn Đào Ngột, giống như kinh hãi tột độ, nói: “Ngươi là hài tử ba tuổi hả? Rốt cuộc là ngươi mơ thấy cái gì? Còn cái gì có thể dọa được ngươi sao?”
Đào Ngột được thể lại ôm lấy chân nàng, khóc hu hu, nói: “Ta không biết đâu! Có ma! Ma đáng sợ lắm! Hức! Ta không ngủ được.”
Diệp Lạc Hy đen mặt, còn định mở miệng từ chối, thì không ngờ Cùng Kỳ không biết từ đâu tới, bộ dáng tươi cười mặt nổi đầy ngã ba ngã tư, một tay đánh ngất Đào Ngột rồi xách cổ Đào Ngột lên, Cùng Kỳ nói: “Ngươi mệt thì cứ ngủ đi. Tên này mệt đã có ta lo rồi.”
Rồi Cùng Kỳ lôi Đào Ngột như kéo bao gạo, đi mất, không quên dặn thêm một câu: “Ngày mai ngươi đi đường, lúc vào cửa Ma giới nhớ cẩn thận.” Rồi đi mất.
Diệp Lạc Hy không hiểu. Rốt cuộc là mấy tên này, hôm nay bọn hắn bị làm sao ý?
Nàng lắc đầu, quay lưng vào phòng, đóng cửa đi ngủ. Dù sao thì suy nghĩ của đám thần thú bọn họ, tiểu thần tiên như nàng không hiểu nổi, càng không thể hiểu nổi mà bản thân nàng cũng chẳng muốn hiểu cho nổi.
Rốt cuộc thì sau đó nàng nghe Ma Long kể lại, sân tập trong phủ bị phá hỏng liên tục vì Cùng Kỳ và Đào Ngột đánh nhau. Còn lý do gì thì hắn cũng không biết, chỉ biết là vì mâu thuẫn cá nhân, không thể giải quyết bằng lời thì giải quyết bằng bạo lực.
“Ngươi vốn dĩ là Tà Thú Thượng cổ, ngươi muốn đi đâu, ta có thể cản trở ngươi sao? ” Nàng khẽ nghiêng đầu nhìn hắn.
“Không phải ngươi nói ma tôn có thể nhìn ra được thân phận của ta hay sao? Không phải nói rằng nếu ta đi cùng ngươi, ngươi sẽ bị phát hiện ra không bình thường sao?” Hắn nói.
“Hiện tại tin đồn ta nuôi nam sủng đã truyền đi khắp cả Cửu Trùng Thiên rồi. Không lẽ ngươi còn muốn ta phải nổi thêm một tin nữa là nam sủng ta nuôi còn có ma thú cấp đế hoàng hay sao?” Nàng nằm dài ra bàn, chán nản nhìn cái tên tự cao tự đại kia mà chất vấn hắn.
Hỗn Độn bĩu môi, hắn tỏ vẻ: “Cái phủ rách này của ngươi còn không bằng một phần Bích Liêm Động của ta, kim tệ hằng tháng của ngươi đều dựa vào bổng lộc có hạn của Cửu Trùng Thiên, lại nuôi nhiều miệng ăn như vậy, ngay cả bản thân ngươi còn phải nói đám Ma Long trồng thêm rau, nuôi thêm cá ở sau viện để có thêm cái ăn, tiết kiệm kim tệ. Vậy mà còn nói rằng bản thân nuôi nam sủng. Ngươi nuôi được bao nhiêu kẻ đây?”
Diệp Lạc Hy không thèm đôi co với hắn. Ừ, nàng nghèo thật. Quãng thời gian lúc trước, sau khi đánh vào Bích Liêm Động của Hỗn Độn, nàng mới biết bản thân thật sự nghèo đến mức độ nào. Một nơi mà từ cửa động đến cuối hang động đều được rải bằng vô số báu vật và kim tệ trắng, thật sự là xoa hoa khôn tưởng kia lại là cái ổ của Hỗn Độn.
Hỗn Độn nhìn Diệp Lạc Hy chán đến độ, trên đầu cũng mọc cả nấm, liền khẽ cười. Hắn bước lại, nâng cằm nàng lên, nói: “Nếu như đồn đại rằng ngươi nuôi nam sủng, chi bằng để Ma giới biết Hỗn Độn ta có một tiểu sủng vật là ngươi đi.”
“Buông cái tay thúi của ngươi ra đi.” Nàng tức giận hất tay hắn ra, gân trên trán nổi lên một cái ngã ba, tức giận đứng dậy bỏ đi: “Ta dù thế nào cũng là thượng thần, sủng vật cái con mẹ nhà ngươi.”
Hỗn Độn nhìn thần tình này của Diệp Lạc Hy, khóe môi không tự chủ được cong lên nở nụ cười rất giảo hoạt: “Ha ha ha, không nghĩ được là kẻ lúc nào cũng nghiêm túc như ngươi, lại có bộ mặt đáng yêu này cơ chứ.”
Đáng tiếc, tên ma tôn trẻ kia đúng là không có mắt nhìn, càng không biết thưởng thức. Nếu như hắn đã vứt bỏ, vậy thì Hỗn Độn hắn không ngại nhặt lại đâu.
“Hỗn Độn.” Một giọng nói lạnh lẽo đằng sau vang lên, gây cho hắn sự chú ý. Người vừa gọi hắn như vậy là Thao Thiết, còn có cả Đào Ngột và Cùng Kỳ.
“Ngươi lén bọn ta ở đây ăn mảnh?” Đào Ngột ánh mắt cùng ngữ khí lạnh lẽo như băng, tay siết chặt thành quyền.
Hỗn Độn nhìn ba người bọn họ, nói: “Ha! Ăn mảnh gì chứ? Nếu như các ngươi thật sự cứ lầm lì như vậy, có khi ta sẽ dành được nàng trước.”
“Đừng có mơ! Bọn ta chưa chết.” Cùng Kỳ ánh mắt hung dữ cực đại, hận không thể một đá đá Hỗn Độn lăn ra khỏi Diệp phủ.
Thao Thiết không nói gì, chỉ quay đi, nhưng xem chừng, hắn cũng tức giận không kém gì Cùng Kỳ và Đào Ngột.
Hỗn Độn đắc ý, nhớ lại hình ảnh lúc nãy của Diệp Lạc Hy, lại thầm cười vui vẻ. Ân, tâm tình hôm nay thật tốt.
Diệp Lạc Hy nửa đêm vẫn còn ở trong dược phòng, nàng đang nghiên cứu tài liệu những loại thảo dược có đặc tính khắc chế hoặc giải dược đặc tính của Ngọc Bích thảo. Ánh đèn Lưu Ly sáng rọi cả căn phòng, xung quanh là sách, là giấy tờ la liệt dưới đất. Nàng thật không thể tin nổi là Ngọc Bích thảo này lại chỉ có duy nhất một công dụng như vậy, mà hiện tại vẫn chưa có được thứ thuốc nào có thể giải được đặc tính này của nó.
Nhưng nếu như không thể giải được, vậy thì cộng dồn được không? Cộng dồn có nghĩa là, nàng sẽ tìm một loại thảo dược nào đó, có công dụng ngược lại với Ngọc Bích thảo. Chỉ là, Ngọc Bích Thảo vốn dĩ chỉ mọc ở Minh giới, những loại thảo dược ở Minh giới theo trí nhớ của nàng và cả tài liệu của thiên – ma giới đều được ghi chép rất ít. Chỉ trừ….
Nếu như đã có thể đến Ma giới một chuyến, vậy tại sao nàng không tìm đến bà ta nhỉ?
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên, nhưng không có ai hỏi đến nàng. Nàng cũng đoán biết chắc kẻ đến là ai.
“Cửa không khóa. Ngươi vào đi.”
Thao Thiết bước vào, trên tay hắn là một cuốn sách không đề tên, nhìn có vẻ cũ. Hắn tiến lại, đưa đến cho nàng
“Cho ngươi.”
Diệp Lạc Hy không hiểu, chỉ ngơ ngác cầm đến cuốn sách, nàng mở bên trong ra. Bên trong chính là những ghi chép về thảo dược của Minh giới, dường như được nghiên cứu rất lâu rồi.
“Ngươi…. Làm sao ngươi có được cái này?” Diệp Lạc Hy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đôi mắt sáng rỡ đầy ngưỡng mộ nhìn hắn.
“Có nghiên cứu qua.” Thao Thiết gãi gãi má, liếc sang bên trái.
Diệp Lạc Hy lật từng trang coi, quả nhiên những thứ này đều chưa từng được biết đến trước đây, ngay cả Diệp Lạc Hy hay là những người khác, thậm chí là Phán quan ở minh giới cũng khó biết được nhiều như vậy.
“Thao Thiết, ta không biết là ngươi lợi hại đến như vậy đấy. Làm sao ngươi có thể nghiên cứu được nhiều như vậy?”
“Ba ngàn năm.”
Diệp Lạc Hy khóe miệng giật giật. Ngươi mắc chứng lưỡi rút ngắn hay sao mà nói lúc nào cũng chỉ nói được mấy câu như vậy thế?
“Thao Thiết, mỗi lần ngươi nói chuyện, có thể nói dài hơn một chút được không?” Nàng khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, Thao Thiết càng tránh ánh mắt của nàng.
Bỗng Diệp Lạc Hy bật cười, nàng nói: “Không lẽ là ngươi ngại sao?”
Thao Thiết không nói gì, chỉ khẽ khẽ gật đầu, ngầm thừa nhận. Không hiểu sao trong phòng hôm nay có chút nóng. Quái lạ, đã đến tháng mười một rồi cơ mà? Dù không có tuyết thì cũng không thể nóng hầm hầm như hạ được.
Diệp Lạc Hy nhìn biểu hiện này của Thao Thiết, ánh mắt nàng nhìn hắn như sinh vật lạ rồi nàng đến, kéo hắn ngồi xuống bàn, nàng cũng rất tự nhiên ngồi đối diện hắn, nói: “Nếu như vậy thì ta sẽ dạy ngươi, xem như để cảm ơn ngươi về cuốn sách này, được chứ?”
Thao Thiết khẽ gật đầu, lại lắc đầu.
“Hả?”
“Thủ ngữ.” Thao Thiết mấp máy môi, nói ra hai chữ, mắt cũng không dám đối diện với nàng.
“Ý của ngươi là, ngươi muốn học thủ ngữ mà ta đã dạy cho Ma Long và Tam Lang sao?” Nàng ngạc nhiên.
Thao Thiết gật đầu.
Nàng cũng không biết là Thao Thiết muốn học thủ ngữ này để làm gì, chỉnh đành đáp ứng hắn, sau đó nói: “Vậy cũng được. Khi nào trở về, ta sẽ dạy cho ngươi.”
“Tại sao?”
“Hiện tại ta thì muốn nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai là sư phụ đến đón ta đi Ma giới, ta cũng không thể cả đoạn đường cứ ôm lưng Ma Long mà ngủ được.” Nàng cười cười.
Thao Thiết gật đầu đã hiểu, rồi ra ngoài đóng cửa.
Diệp Lạc Hy cảm thấy kỳ lạ. Thao Thiết tên này…. Nàng nhớ là hắn chỉ kiệm lời thôi, chứ làm gì có xấu hổ? Không lẽ hắn thật sự xấu hổ mà không dám nói gì sao?
Nàng lắc đầu, nghĩ cũng không dám nghĩ tới, liền dọn dẹp lại căn phòng rồi tắt đèn, trở về phòng mình định đi ngủ. Không ngờ, vừa mới đến cửa phòng, đã thấy Đào Ngột trong bộ tủng y rộng như cái bao, hai tay ôm gối, ngồi co ro trước cửa phòng nàng.
Nếu như không phải hôm nay nàng cẩn thận đem theo đèn đi đường, sợ là nàng đã bị tên này dọa cho sợ mà hét ầm lên lúc nửa đêm rồi.
“Khụ! Đào Ngột, sao ngươi không đi ngủ, lại ngồi ở đây?” Nàng cúi thấp xuống, hỏi hắn.
Đào Ngột ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi mắt thỏ dường như đỏ lên, giống như là đang khóc vậy. Hắn nhìn nàng, đầy nức nở, nói: “Ta… Ta… Ta gặp ác mộng. Ngươi… Ngươi có thể hát ru ta ngủ được không?”
Diệp Lạc Hy trợn lớn mắt nhìn Đào Ngột, giống như kinh hãi tột độ, nói: “Ngươi là hài tử ba tuổi hả? Rốt cuộc là ngươi mơ thấy cái gì? Còn cái gì có thể dọa được ngươi sao?”
Đào Ngột được thể lại ôm lấy chân nàng, khóc hu hu, nói: “Ta không biết đâu! Có ma! Ma đáng sợ lắm! Hức! Ta không ngủ được.”
Diệp Lạc Hy đen mặt, còn định mở miệng từ chối, thì không ngờ Cùng Kỳ không biết từ đâu tới, bộ dáng tươi cười mặt nổi đầy ngã ba ngã tư, một tay đánh ngất Đào Ngột rồi xách cổ Đào Ngột lên, Cùng Kỳ nói: “Ngươi mệt thì cứ ngủ đi. Tên này mệt đã có ta lo rồi.”
Rồi Cùng Kỳ lôi Đào Ngột như kéo bao gạo, đi mất, không quên dặn thêm một câu: “Ngày mai ngươi đi đường, lúc vào cửa Ma giới nhớ cẩn thận.” Rồi đi mất.
Diệp Lạc Hy không hiểu. Rốt cuộc là mấy tên này, hôm nay bọn hắn bị làm sao ý?
Nàng lắc đầu, quay lưng vào phòng, đóng cửa đi ngủ. Dù sao thì suy nghĩ của đám thần thú bọn họ, tiểu thần tiên như nàng không hiểu nổi, càng không thể hiểu nổi mà bản thân nàng cũng chẳng muốn hiểu cho nổi.
Rốt cuộc thì sau đó nàng nghe Ma Long kể lại, sân tập trong phủ bị phá hỏng liên tục vì Cùng Kỳ và Đào Ngột đánh nhau. Còn lý do gì thì hắn cũng không biết, chỉ biết là vì mâu thuẫn cá nhân, không thể giải quyết bằng lời thì giải quyết bằng bạo lực.
Bình luận facebook