Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả - Chương 267: Đàm tiếu
Muốn dẫn binh đánh giặc, cần trên dưới đồng lòng. Vậy Diệp Lạc Hy đã làm thế nào để khiến cả Thiên giới quy phục chỉ trong vòng có vài canh giờ? Đương nhiên, câu trả lời rất đơn giản: Không phải từ xưa đến nay, Diệp Lạc Hy đều không màng thế sự, vô cùng nhẫn nhịn xuống tất cả mọi chuyện, cho dù là những lời đàm tiếu xung quanh mình sao? Cho nên, chỉ cần làm lớn chuyện lên, thị uy thực lực của mình là được rồi.
Sau cái đêm mà Diệp Lạc Hy đến gặp Cửu Lâu Xà Tà Thần mà chỉ có một vài người biết kia, chiến sự cũng đã bắt đầu. Bởi vì Diệp Lạc Hy chỉ có thể báo cáo lên rằng, chuyện nàng cho hai kẻ đột nhập cải trang làm thuộc hạ của Tà Thần đã bị Tà Thần phát hiện ra. Bây giờ đường giây liên lạc bên đó đã bị cắt đứt, Diệp Lạc Hy đích thân dẫn quân thân chinh, nói rằng Thiên Đế hãy chờ tin tốt từ nàng. Thiên Đế đã chuẩn lệnh, đồng thời gõ trống Tam Thiên, kêu gọi Minh giới và Ma giới đều đến tương trợ. Tiêu Nguyệt Hoa và Chu Sa vừa nhận được hồi trống liên thanh ấy, như một hiệu lệnh, liền dẫn quân từ hai phe phái, cùng đến Cửu Trùng Thiên chờ đợi. Đương nhiên, Chu Sa có phần hơi vất vả hơn. Nàng dù thế nào cũng có một gương mặt giống hệt như Diệp Lạc Hy, cho nên đã thường đeo thêm một chiếc mặt nạ bằng sứ, hóa thân là một ám dạ, nhận lệnh Diệp Lạc Hy đến Ma giới cầu binh. Đương nhiên, Tiêu Nguyệt Dạ cũng đồng ý, hắn dẫn quân đi theo Chu Sa đến Thiên giới.
Thiên giới vừa nhận được tin dữ, Ma giới và Minh giới cũng dẫn quân đến trợ giúp. Ai cũng biết khả năng của Tà Thần kinh khủng đến đâu, hơn nữa lần này vạn yêu vạn ma trong thiên hạ đều đã quy phục ông ta rồi, không đánh cũng càng không được. Ngoài tám vạn quân của Minh giới và mười hai vạn quân của Ma giới, còn có các vị tướng lĩnh, trưởng lão đạt cảnh giới đại linh thần trở lên cũng tham gia trận chiến này. Có thể được xem, đây là trận chiến lớn, quy mô có thứ bậc vô cùng rõ ràng trong lịch sử các cuộc chiến vĩ đại, xuyên suốt tam thiên.
Tuy nhiên, khi Diệp Lạc Hy vừa từ chính điện bước ra, đi đằng sau nàng còn có Thiên Bồng Nguyên Soái, Dương Tiễn đại thần cùng các vị tướng lĩnh Thiên tộc khác, cho nên ai nấy đều xì xào, bàn tán to nhỏ về nàng.
Bởi vì Diệp Lạc Hy từ khi đến đại điện đến khi bước ra, đều chỉ trưng ra một bản mặt lạnh lùng duy nhất, cho nên ai cũng cho rằng Diệp Lạc Hy không có bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt, lại bảo rằng nàng không hề lo lắng cho thuộc hạ của mình, thậm chí là nói nàng xem mạng người như cỏ rác. Không chỉ đòi Minh giới tám vạn quân, Ma giới mười hai vạn quân mà Thiên giới cũng phải bỏ ra đến mười vạn quân. Tổng cộng là hai mươi bảy vạn quân tam thiên, chỉ để đối đầu với một Tà Thần hữu danh vô thực. Cũng có lắm kẻ không phục, luôn đặt điều và cho rằng Diệp Lạc Hy là cái gai trong mắt cần được loại trừ. Mới vài năm trước, nàng ta chỉ là một cái đại linh thần cấp một, nay lại khiến cho Tam Thiên cùng đưa ra quân lệnh cho nàng, thật sự không thể nào khiến người ta không đỏ mắt.
“Lạc Hy thượng thần là kẻ dựa hơi sư phụ của mình để thăng tiến cho bản thân đấy.”
“Thật ư? Ta lại thấy không phải như vậy. Nghe bảo nàng ta dùng mị hoặc để quyến rũ tôn thượng của ma giới, rõ ràng là không có phép tắc.”
“Nam sủng của nàng ta cũng vô cùng kỳ lạ đấy. Nghe bảo bọn chúng vừa xấu xí, lại còn vô cùng đáng khinh bỉ. Lại còn rất yểu điệu nha.”
“Chậc, nàng ta còn là sư phụ cơ đấy. Nếu như một kẻ không biết phép tắc như vậy, lại dạy ra một đám đồ đệ thì chúng ngông cuồng cỡ nào đây?”
“Đúng là kẻ không cha không mẹ, không có giáo dưỡng, thật là đáng thương.”
“Ha ha ha…..”
Đương nhiên, kẻ lớn miệng nhất trong số đó chính là Thanh Hà tiên tử và “một vài” kẻ khác không ưa nàng. Chỉ là, lúc này Dương Tiễn và Dạ Tư Hàn đã nhìn thấy sắc mặt vô cùng khó coi của Diệp Lạc Hy, cùng với đôi con ngươi đỏ ngầu của nàng, giống như lời cảnh cáo rằng, Diệp Lạc Hy nàng đang kìm nén cơn lửa giận vô cùng đáng sợ.
Đã từng chứng kiến thực lực vô cùng khủng khiếp của Diệp Lạc Hy, đặc biệt là cảnh tượng Diệp Lạc Hy cả người dính đầy máu, quần áo tả tơi, tỏa ra sát khí nồng đượm, cả người như nhập ma, tay nắm đầu của Tà Thần – kẻ được xem như thiên địch của những sinh linh có sự sống – mà kéo lê cái xác của lão ta từ chiến trường về đến Thiên giới, kéo lê một đường máu từ cửa thành đến chính điện, tất cả chỉ để tế cho linh hồn của Nữ Oa. Dương Tiễn vẫn còn cảm thấy kinh hãi. Mà Dạ Tư Hàn cho dù không có vinh hạnh được chứng kiến, song hắn từng thấy sức mạnh nghịch thiên của trưởng tộc Ưng điểu đời trước giao du với Tà Thần, mạnh đến cỡ nào, hạ độc cả Thiên giới và những người xung quanh ra sao. Thực lực của thần tượng của hắn vẫn còn là một ẩn số. Dạ Tư Hàn không cần Thanh Long, Bạch Hổ hai kẻ nhắc nhở, hắn vẫn có thể nhận ra mùi nguy hiểm nồng đượm từ thần tượng của hắn.
Nhưng thật lòng thì, Dạ Tư Hàn cũng đã mấy lần muốn giúp Diệp Lạc Hy trút giận rồi. Chẳng qua do Dương Tiễn luôn cản hắn lại và nói: đây chưa phải là thời cơ, cho nên Dạ Tư Hàn mới thôi không dám làm gì nữa.
Có lẽ Diệp Lạc Hy sẽ tiếp tục không để ý đến cuộc trò chuyện kia của bọn họ lắm nếu như những lời nói đó chỉ nhắm vào một mình nàng. Nhưng đó là sai lầm trầm trọng khi những lời nói đó đi quá giới hạn và động chạm đến những người nàng yêu thương. Việc gì cần làm thì phải làm. Nếu như ngay tại đây, ngay hôm nay nàng không diễu võ dương oai một chút, sợ rằng sẽ có lắm kẻ dị nghị nàng ngày càng nhiều hơn nữa. Cho nên, Diệp Lạc Hy chỉ đơn giản là, phát động đại uy áp ra khắp nơi.
Nên nhớ, Diệp Lạc Hy bây giờ đã bước vào cảnh giới huyễn vương cấp sáu, sức mạnh phải nói là áp đảo cả một thiên. Chỉ cần một lần phát động uy áp, có thể khiến nhiều kẻ không biết lượng sức mình chết thảm dưới tay nàng. Đương nhiên, Diệp Lạc Hy dù cho có muốn phát động hết thực lực thực sự của đại uy áp thì không thể. Bởi vì nó sẽ xảy ra án mạng rất lớn, cũng sẽ có lắm kẻ phải chết thảm dưới tay nàng. Nàng chỉ cảm thấy, nó không đáng. Cho bọn họ một chút trừng phạt là được rồi.
Khí lực xung quanh Diệp Lạc Hy tăng cao một cách đột ngột, dường như có thể đè chết bất cứ ai ở xung quanh nàng. Trong phạm vi cả Cửu Trùng Thiên này, ai cũng sẽ nhận ra được mùi nguy hiểm đang bạo phát.
“Lạc Hy thượng thần, xin bớt giận, người đừng ở đây mà phát ra đại uy áp, nhất định sẽ có án mạng.” Dạ Tư Hàn vội cúi đầu, ôm quyền hướng Diệp Lạc Hy, khẩn xin nàng bình tĩnh lại.
Sau cái đêm mà Diệp Lạc Hy đến gặp Cửu Lâu Xà Tà Thần mà chỉ có một vài người biết kia, chiến sự cũng đã bắt đầu. Bởi vì Diệp Lạc Hy chỉ có thể báo cáo lên rằng, chuyện nàng cho hai kẻ đột nhập cải trang làm thuộc hạ của Tà Thần đã bị Tà Thần phát hiện ra. Bây giờ đường giây liên lạc bên đó đã bị cắt đứt, Diệp Lạc Hy đích thân dẫn quân thân chinh, nói rằng Thiên Đế hãy chờ tin tốt từ nàng. Thiên Đế đã chuẩn lệnh, đồng thời gõ trống Tam Thiên, kêu gọi Minh giới và Ma giới đều đến tương trợ. Tiêu Nguyệt Hoa và Chu Sa vừa nhận được hồi trống liên thanh ấy, như một hiệu lệnh, liền dẫn quân từ hai phe phái, cùng đến Cửu Trùng Thiên chờ đợi. Đương nhiên, Chu Sa có phần hơi vất vả hơn. Nàng dù thế nào cũng có một gương mặt giống hệt như Diệp Lạc Hy, cho nên đã thường đeo thêm một chiếc mặt nạ bằng sứ, hóa thân là một ám dạ, nhận lệnh Diệp Lạc Hy đến Ma giới cầu binh. Đương nhiên, Tiêu Nguyệt Dạ cũng đồng ý, hắn dẫn quân đi theo Chu Sa đến Thiên giới.
Thiên giới vừa nhận được tin dữ, Ma giới và Minh giới cũng dẫn quân đến trợ giúp. Ai cũng biết khả năng của Tà Thần kinh khủng đến đâu, hơn nữa lần này vạn yêu vạn ma trong thiên hạ đều đã quy phục ông ta rồi, không đánh cũng càng không được. Ngoài tám vạn quân của Minh giới và mười hai vạn quân của Ma giới, còn có các vị tướng lĩnh, trưởng lão đạt cảnh giới đại linh thần trở lên cũng tham gia trận chiến này. Có thể được xem, đây là trận chiến lớn, quy mô có thứ bậc vô cùng rõ ràng trong lịch sử các cuộc chiến vĩ đại, xuyên suốt tam thiên.
Tuy nhiên, khi Diệp Lạc Hy vừa từ chính điện bước ra, đi đằng sau nàng còn có Thiên Bồng Nguyên Soái, Dương Tiễn đại thần cùng các vị tướng lĩnh Thiên tộc khác, cho nên ai nấy đều xì xào, bàn tán to nhỏ về nàng.
Bởi vì Diệp Lạc Hy từ khi đến đại điện đến khi bước ra, đều chỉ trưng ra một bản mặt lạnh lùng duy nhất, cho nên ai cũng cho rằng Diệp Lạc Hy không có bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt, lại bảo rằng nàng không hề lo lắng cho thuộc hạ của mình, thậm chí là nói nàng xem mạng người như cỏ rác. Không chỉ đòi Minh giới tám vạn quân, Ma giới mười hai vạn quân mà Thiên giới cũng phải bỏ ra đến mười vạn quân. Tổng cộng là hai mươi bảy vạn quân tam thiên, chỉ để đối đầu với một Tà Thần hữu danh vô thực. Cũng có lắm kẻ không phục, luôn đặt điều và cho rằng Diệp Lạc Hy là cái gai trong mắt cần được loại trừ. Mới vài năm trước, nàng ta chỉ là một cái đại linh thần cấp một, nay lại khiến cho Tam Thiên cùng đưa ra quân lệnh cho nàng, thật sự không thể nào khiến người ta không đỏ mắt.
“Lạc Hy thượng thần là kẻ dựa hơi sư phụ của mình để thăng tiến cho bản thân đấy.”
“Thật ư? Ta lại thấy không phải như vậy. Nghe bảo nàng ta dùng mị hoặc để quyến rũ tôn thượng của ma giới, rõ ràng là không có phép tắc.”
“Nam sủng của nàng ta cũng vô cùng kỳ lạ đấy. Nghe bảo bọn chúng vừa xấu xí, lại còn vô cùng đáng khinh bỉ. Lại còn rất yểu điệu nha.”
“Chậc, nàng ta còn là sư phụ cơ đấy. Nếu như một kẻ không biết phép tắc như vậy, lại dạy ra một đám đồ đệ thì chúng ngông cuồng cỡ nào đây?”
“Đúng là kẻ không cha không mẹ, không có giáo dưỡng, thật là đáng thương.”
“Ha ha ha…..”
Đương nhiên, kẻ lớn miệng nhất trong số đó chính là Thanh Hà tiên tử và “một vài” kẻ khác không ưa nàng. Chỉ là, lúc này Dương Tiễn và Dạ Tư Hàn đã nhìn thấy sắc mặt vô cùng khó coi của Diệp Lạc Hy, cùng với đôi con ngươi đỏ ngầu của nàng, giống như lời cảnh cáo rằng, Diệp Lạc Hy nàng đang kìm nén cơn lửa giận vô cùng đáng sợ.
Đã từng chứng kiến thực lực vô cùng khủng khiếp của Diệp Lạc Hy, đặc biệt là cảnh tượng Diệp Lạc Hy cả người dính đầy máu, quần áo tả tơi, tỏa ra sát khí nồng đượm, cả người như nhập ma, tay nắm đầu của Tà Thần – kẻ được xem như thiên địch của những sinh linh có sự sống – mà kéo lê cái xác của lão ta từ chiến trường về đến Thiên giới, kéo lê một đường máu từ cửa thành đến chính điện, tất cả chỉ để tế cho linh hồn của Nữ Oa. Dương Tiễn vẫn còn cảm thấy kinh hãi. Mà Dạ Tư Hàn cho dù không có vinh hạnh được chứng kiến, song hắn từng thấy sức mạnh nghịch thiên của trưởng tộc Ưng điểu đời trước giao du với Tà Thần, mạnh đến cỡ nào, hạ độc cả Thiên giới và những người xung quanh ra sao. Thực lực của thần tượng của hắn vẫn còn là một ẩn số. Dạ Tư Hàn không cần Thanh Long, Bạch Hổ hai kẻ nhắc nhở, hắn vẫn có thể nhận ra mùi nguy hiểm nồng đượm từ thần tượng của hắn.
Nhưng thật lòng thì, Dạ Tư Hàn cũng đã mấy lần muốn giúp Diệp Lạc Hy trút giận rồi. Chẳng qua do Dương Tiễn luôn cản hắn lại và nói: đây chưa phải là thời cơ, cho nên Dạ Tư Hàn mới thôi không dám làm gì nữa.
Có lẽ Diệp Lạc Hy sẽ tiếp tục không để ý đến cuộc trò chuyện kia của bọn họ lắm nếu như những lời nói đó chỉ nhắm vào một mình nàng. Nhưng đó là sai lầm trầm trọng khi những lời nói đó đi quá giới hạn và động chạm đến những người nàng yêu thương. Việc gì cần làm thì phải làm. Nếu như ngay tại đây, ngay hôm nay nàng không diễu võ dương oai một chút, sợ rằng sẽ có lắm kẻ dị nghị nàng ngày càng nhiều hơn nữa. Cho nên, Diệp Lạc Hy chỉ đơn giản là, phát động đại uy áp ra khắp nơi.
Nên nhớ, Diệp Lạc Hy bây giờ đã bước vào cảnh giới huyễn vương cấp sáu, sức mạnh phải nói là áp đảo cả một thiên. Chỉ cần một lần phát động uy áp, có thể khiến nhiều kẻ không biết lượng sức mình chết thảm dưới tay nàng. Đương nhiên, Diệp Lạc Hy dù cho có muốn phát động hết thực lực thực sự của đại uy áp thì không thể. Bởi vì nó sẽ xảy ra án mạng rất lớn, cũng sẽ có lắm kẻ phải chết thảm dưới tay nàng. Nàng chỉ cảm thấy, nó không đáng. Cho bọn họ một chút trừng phạt là được rồi.
Khí lực xung quanh Diệp Lạc Hy tăng cao một cách đột ngột, dường như có thể đè chết bất cứ ai ở xung quanh nàng. Trong phạm vi cả Cửu Trùng Thiên này, ai cũng sẽ nhận ra được mùi nguy hiểm đang bạo phát.
“Lạc Hy thượng thần, xin bớt giận, người đừng ở đây mà phát ra đại uy áp, nhất định sẽ có án mạng.” Dạ Tư Hàn vội cúi đầu, ôm quyền hướng Diệp Lạc Hy, khẩn xin nàng bình tĩnh lại.
Bình luận facebook