Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả - Chương 272: Bất ngờ
Ngay lập tức, bốn đại uy áp phát động cùng một lúc của bốn kẻ đứng ở cảnh giới Huyễn Vương cấp chín, khiến tất cả mọi người đứng ở đó đều không nhịn được mà hộc máu, thậm chí những kẻ bất tỉnh xung quanh đều bị đánh bay. Nếu như không phải Khang Tư, Nữ Oa, Lâm Túc, Dương Tiễn và Thiên Bồng đều nhận thấy sự nguy hiểm tiềm tàng này, lại được Dương Tiễn đánh tiếng mà chuẩn bị trước, hạ sớm kết giới, có lẽ bọn họ đã chịu chung số phận trọng thương như Độc Cô Tư Dạ. Nhờ thế, cho nên có lắm kẻ hôm nay không phải chết oan.
Thanh Hà bị đánh nát nội tiền, hộc máu bất tỉnh, cả người nát đến thảm thương. Có lẽ, cả đời này nàng ta cũng không thể tu luyện được nữa, mà chính xác thì nàng ta đã hoàn toàn bị phế mất rồi. Thiên Tư Tư bị trọng thương, kim đan trong người nứt vỡ, xương cốt cũng vì thế mà nát tương. Nếu như không phải ở trước mặt nàng ta là Đế Quân chắn đỡ cho, sợ rằng chính Thiên Tư Tư còn thảm hơn cả Thanh Hà. Bởi vì, uy áp kia chính là nhắm đến nàng ta. Thiên Tư Tư phải ngẩng đầu lên, kinh ngạc, trợn mắt ôm lấy chính mình, lại nhìn đến bốn kẻ lạnh lùng trước mắt. Đây…. Đây là cảnh giới gì cơ chứ?!
Đây là cái gì? Đại uy áp bộc phát chỉ trong một cái chớp mắt thoáng qua, nhưng lại khiến cho Độc Cô Tư Dạ trọng thương, vết thương so với lúc hắn bị thương khi thống nhất thiên hạ trời đất có vài phần tương tự như nhau. Hắn nhớ lúc đó, hắn đã phải bế quan dưỡng thương hết cả ngàn năm liền. Tại sao? Kẻ ở bên cạnh Diệp Lạc Hy, không hề tầm thường. À không, phải nói là vô cùng phi thường mới đúng.
Lúc bọn hắn phát ra đại uy áp, chính Thiên Đế cũng đã chứng kiến cảnh tượng kinh khủng ấy. Và ông ta hiểu ngay rằng, nếu như ngày nào Diệp Lạc Hy vẫn còn là người thiên giới, thì chắc chắn rằng bốn kẻ kia sẽ nhất nhất nghe lời nàng. Diệp Lạc Hy là vị thượng thần cúc cung tận tụy thế nào, ông đương nhiên hiểu rõ nhất. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, Thiên Đế lão già ấy đã lên bước đường tính toán xem, sau này sẽ xử lý Diệp Lạc Hy thế nào.
Chiết Nhan nhìn Đế Quân đã trọng thương, rồi lại nhìn đến Thiên Đế đang có ý đồ xấu xa mà lắc đầu. Lão cảm thán rằng, có lẽ Thiên Đế còn chưa biết, Diệp Lạc Hy đang giữ cái mạng này của ông ta vì ông ta vẫn còn giá trị lợi dụng cho Diệp Lạc Hy. Nhưng xem ra, con mồi này cũng bắt đầu hơi khó dạy rồi đây. Mà, dù sao chuyện cũng không liên quan gì đến lão. Lão chỉ cần giao dịch của Diệp Lạc Hy và Chiết Nhan lão hoàn thành, để lão bà của lão không phải chịu khổ về sau, vậy là đủ rồi.
Lúc này, Lâm Túc đem kính Vạn Cảnh ra chiếu lên người của bốn nam tử kia, ông chỉ có thể lắc đầu thở dài. Lạc Hy à, sao ta mới không có để ý ngươi mấy năm, ngươi liền khiến người ta phải kinh ngạc trợn mắt thế? Nam tử bên cạnh ngươi nào có kẻ nào bình thường cơ chứ? Cho nên, Lâm Túc ông bước đến bên cạnh Diệp Lạc Hy. Nhìn thấy Lâm Túc xuất hiện, bốn người bọn hắn cũng cùng nàng thi lễ với lão, khiến Lâm Túc sững người lại vài tuần trà. Này này, có thật đây là bốn kẻ năm xưa mà cả Thiên giới và Ma giới đều không dám động không thế? Nhưng mà, ít nhiều gì thì hậu duệ của Vân Kiệt và Ngọc Tỷ cũng đã trị được tứ tên táo tợn này rồi, ông còn mừng nữa là đằng khác. Ít nhiều gì thì thiên hạ cũng được thái bình rồi a.
Cho nên, ông đã vỗ vai nàng và nói: “Diệp tướng quân à. Dù sao thì bốn kẻ này cũng đều là nam sủng của ngươi, lại hết mực nghe lời ngươi như vậy thì ta khẩn xin ngươi quản bọn hắn cho tốt. Bốn kẻ Huyễn Vương cường giả cấp cao ngất này đều không phải tầm thường đâu. Còn nữa, nếu như ngươi có tức giận thì cái cảnh Huyễn Vương cấp sáu của ngươi ấy, tém lại chút đi. Ngươi muốn hủy cả một nửa Cửu Trùng Thiên này mới vừa lòng chắc?”
Một lời này của Lâm Túc, đã khiến chúng nhân phải bàng hoàng. Diệp Lạc Hy thực lực được Đế Quân nhận định là một Huyễn Vương cấp sáu chứ chẳng đùa. Vậy mà những kẻ này ở bên cạnh nàng chính là những kẻ đạt đến cảnh giới cao hơn nữa sao? Hoang đường! Thật sự quá hoang đường! Nếu như trong thiên hạ thực sự có kẻ như vậy, tại sao bọn họ lại im hơi lặng tiếng suốt bao nhiêu năm qua mà không có chút động tĩnh nào?
Đoạn, Lâm Túc nhìn bọn hắn, cũng chỉ gật đầu một cái, phất cây phất trần trong tay mà nói rằng: “Ta chỉ nhắc nhở thế thôi nhé. Tàn cuộc do phu phụ các ngươi hôm nay gây ra thì tự dẹp đi ha.” Rồi cười ngạo nghễ, đầy tự hào và tự mãn. Ây, xem ra đứa trẻ này, không uổng công ông luyện tướng bất lộ vương mà.
Thật ra, Lâm Túc đã sớm biết Diệp Lạc Hy là con của Ngọc Tỷ và Diệp Vân Kiệt từ lâu lắm rồi. Còn chi tiết thế nào thì, chắc có lẽ phải đợi cho xong chuyện của Tà Thần, cớ sự ắt sẽ tự rõ.
“Này, sao lão đắc ý thế?” Đào Ngột khẽ dùng hai ngón tay kẹp lấy tay áo nàng, giật hai cái, hỏi.
“Có lẽ lão biết được mấy chàng thật sự là cái gì rồi. Cẩn thận một chút. Lão già mặt nam mô bụng bồ dao găm ấy, chính ta cũng phải nể trọng mấy phần đấy.” Hoặc có lẽ, ta phải gọi lão là nãi nãi mới đúng. Khụ! Chuyện này còn lâu nàng mới khai a.
Cùng Kỳ lấy từ trong không gian ra một tập giấy, đưa lên trời nói lớn rằng: “Đây là tất cả bằng chứng, chứng cứ về những lời đồn vô căn cứ của Lạc Hy nhà ta. Bây giờ tang chứng, vật chứng, nhân chứng đã có đủ, cũng đã đóng dấu điểm chỉ ký tên. Ta xin gửi lại cho Lâm Túc thượng thần, khẩn tấu lên Thiên đế, trả lại sự trong sạch cho nàng.” Rồi cung kính dâng hai tay lên cho Lâm Túc.
Lâm Túc cầm chỗ tang chứng ấy, gật đầu nói: “Ta sẽ bẩm lên Thiên Đế.” Rồi ngạo nghễ cùng Chiết Nhan quay lại nơi Thiên Đế cùng một vài vị trưởng lão đang đứng hóng chuyện trên đài cao kia.
Diệp Lạc Hy trợn mắt nhìn Cùng Kỳ, lại nhìn đến bọn hắn, ngạc nhiên vô cùng. Bọn hắn nhìn nàng, đầy cưng chiều mà xoa đầu nàng, nói rằng: “Đáng lẽ bọn ta muốn đợi đến khi nàng lập công, đánh xong trận rồi mới đem thứ này ra. Nhưng mà, bởi vì nàng đột nhiên phát động sớm quá, bọn ta phải đem ra sớm. Ây nha, nương tử à, nàng toàn làm hỏng kế hoạch của bọn ta mà thôi.” Này là Hỗn Độn giải thích cho nàng nghe.
Bọn vì nàng mà thu thập những thứ này từ bao giờ?
“Khi trùng sinh.” Thao Thiết đặt tay lên vai nàng, khẽ gật đầu.
Nghĩa là, ngay từ lúc nàng tỉnh dậy, ngay từ lúc bọn hắn được triệu về trong không gian của nàng, bọn hắn đã âm thầm làm rồi. Chuyện cũng đã hoàn thành từ nửa năm trước. Chính xác thì bọn hắn muốn làm một bất ngờ cho nàng mới đúng. Sắp tới sinh thần nàng rồi còn gì?
Cùng Kỳ quay đầu lại, xoa đầu nàng nói rằng: “Ta định sẽ lén đem chỗ này rải khắp Cửu Trùng Thiên cơ. Nhưng ta còn chưa kịp làm thì tiểu tổ tông nhà ta đã náo lên trời rồi. Thế cũng tốt, đỡ mắc công ta phải đem chỗ này rải khắp nơi a. Nàng làm tốt lắm.”
Một nhà năm người nồng thắm, êm đẹp, khiến cho thế giới xung quanh trở nên vô hình, dường như mọi sự ân ái trên đời đều chỉ xoay quanh năm người họ. Trong mắt của bốn vị nam tử tài ba xuất chúng ấy, toàn bộ nhu tình chỉ dành cho một người, toàn bộ hình bóng cũng chỉ dành cho một người. Có thể nói rằng, hiện tại, Diệp Lạc Hy chính là nữ tử có phúc khí nhất thiên hạ này đi.
“Đi thôi.” Nữ Oa nhìn một màn này, đột nhiên, nàng chợt hiểu ra mọi chuyện rồi.
“Nàng muốn đi đâu?” Khang Tư chạy theo nàng. . Đam Mỹ H Văn
“Ta muốn đến Diệp phủ một chuyến.” Nữ Oa đen mặt.
Khang Tư là người hiểu rõ tâm tư của Nữ Oa hơn bất kỳ ai khác, cho nên mới nói: “Được rồi, ta đi cùng nàng.” Và cứ như vậy, hai người rời đi.
Lúc hai người họ vừa đi khỏi thì trên trời có ba đạo hào quang cửu sắc xuất hiện.
Chúng nhân, chỉ bao gồm những kẻ đang còn có thể tỉnh táo và trụ được trước uy áp khủng khiếp vừa rồi quỳ xuống trước họ, cung kính hô lớn: “Bái kiến các vị Thiên Tôn.”
Thanh Hà bị đánh nát nội tiền, hộc máu bất tỉnh, cả người nát đến thảm thương. Có lẽ, cả đời này nàng ta cũng không thể tu luyện được nữa, mà chính xác thì nàng ta đã hoàn toàn bị phế mất rồi. Thiên Tư Tư bị trọng thương, kim đan trong người nứt vỡ, xương cốt cũng vì thế mà nát tương. Nếu như không phải ở trước mặt nàng ta là Đế Quân chắn đỡ cho, sợ rằng chính Thiên Tư Tư còn thảm hơn cả Thanh Hà. Bởi vì, uy áp kia chính là nhắm đến nàng ta. Thiên Tư Tư phải ngẩng đầu lên, kinh ngạc, trợn mắt ôm lấy chính mình, lại nhìn đến bốn kẻ lạnh lùng trước mắt. Đây…. Đây là cảnh giới gì cơ chứ?!
Đây là cái gì? Đại uy áp bộc phát chỉ trong một cái chớp mắt thoáng qua, nhưng lại khiến cho Độc Cô Tư Dạ trọng thương, vết thương so với lúc hắn bị thương khi thống nhất thiên hạ trời đất có vài phần tương tự như nhau. Hắn nhớ lúc đó, hắn đã phải bế quan dưỡng thương hết cả ngàn năm liền. Tại sao? Kẻ ở bên cạnh Diệp Lạc Hy, không hề tầm thường. À không, phải nói là vô cùng phi thường mới đúng.
Lúc bọn hắn phát ra đại uy áp, chính Thiên Đế cũng đã chứng kiến cảnh tượng kinh khủng ấy. Và ông ta hiểu ngay rằng, nếu như ngày nào Diệp Lạc Hy vẫn còn là người thiên giới, thì chắc chắn rằng bốn kẻ kia sẽ nhất nhất nghe lời nàng. Diệp Lạc Hy là vị thượng thần cúc cung tận tụy thế nào, ông đương nhiên hiểu rõ nhất. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, Thiên Đế lão già ấy đã lên bước đường tính toán xem, sau này sẽ xử lý Diệp Lạc Hy thế nào.
Chiết Nhan nhìn Đế Quân đã trọng thương, rồi lại nhìn đến Thiên Đế đang có ý đồ xấu xa mà lắc đầu. Lão cảm thán rằng, có lẽ Thiên Đế còn chưa biết, Diệp Lạc Hy đang giữ cái mạng này của ông ta vì ông ta vẫn còn giá trị lợi dụng cho Diệp Lạc Hy. Nhưng xem ra, con mồi này cũng bắt đầu hơi khó dạy rồi đây. Mà, dù sao chuyện cũng không liên quan gì đến lão. Lão chỉ cần giao dịch của Diệp Lạc Hy và Chiết Nhan lão hoàn thành, để lão bà của lão không phải chịu khổ về sau, vậy là đủ rồi.
Lúc này, Lâm Túc đem kính Vạn Cảnh ra chiếu lên người của bốn nam tử kia, ông chỉ có thể lắc đầu thở dài. Lạc Hy à, sao ta mới không có để ý ngươi mấy năm, ngươi liền khiến người ta phải kinh ngạc trợn mắt thế? Nam tử bên cạnh ngươi nào có kẻ nào bình thường cơ chứ? Cho nên, Lâm Túc ông bước đến bên cạnh Diệp Lạc Hy. Nhìn thấy Lâm Túc xuất hiện, bốn người bọn hắn cũng cùng nàng thi lễ với lão, khiến Lâm Túc sững người lại vài tuần trà. Này này, có thật đây là bốn kẻ năm xưa mà cả Thiên giới và Ma giới đều không dám động không thế? Nhưng mà, ít nhiều gì thì hậu duệ của Vân Kiệt và Ngọc Tỷ cũng đã trị được tứ tên táo tợn này rồi, ông còn mừng nữa là đằng khác. Ít nhiều gì thì thiên hạ cũng được thái bình rồi a.
Cho nên, ông đã vỗ vai nàng và nói: “Diệp tướng quân à. Dù sao thì bốn kẻ này cũng đều là nam sủng của ngươi, lại hết mực nghe lời ngươi như vậy thì ta khẩn xin ngươi quản bọn hắn cho tốt. Bốn kẻ Huyễn Vương cường giả cấp cao ngất này đều không phải tầm thường đâu. Còn nữa, nếu như ngươi có tức giận thì cái cảnh Huyễn Vương cấp sáu của ngươi ấy, tém lại chút đi. Ngươi muốn hủy cả một nửa Cửu Trùng Thiên này mới vừa lòng chắc?”
Một lời này của Lâm Túc, đã khiến chúng nhân phải bàng hoàng. Diệp Lạc Hy thực lực được Đế Quân nhận định là một Huyễn Vương cấp sáu chứ chẳng đùa. Vậy mà những kẻ này ở bên cạnh nàng chính là những kẻ đạt đến cảnh giới cao hơn nữa sao? Hoang đường! Thật sự quá hoang đường! Nếu như trong thiên hạ thực sự có kẻ như vậy, tại sao bọn họ lại im hơi lặng tiếng suốt bao nhiêu năm qua mà không có chút động tĩnh nào?
Đoạn, Lâm Túc nhìn bọn hắn, cũng chỉ gật đầu một cái, phất cây phất trần trong tay mà nói rằng: “Ta chỉ nhắc nhở thế thôi nhé. Tàn cuộc do phu phụ các ngươi hôm nay gây ra thì tự dẹp đi ha.” Rồi cười ngạo nghễ, đầy tự hào và tự mãn. Ây, xem ra đứa trẻ này, không uổng công ông luyện tướng bất lộ vương mà.
Thật ra, Lâm Túc đã sớm biết Diệp Lạc Hy là con của Ngọc Tỷ và Diệp Vân Kiệt từ lâu lắm rồi. Còn chi tiết thế nào thì, chắc có lẽ phải đợi cho xong chuyện của Tà Thần, cớ sự ắt sẽ tự rõ.
“Này, sao lão đắc ý thế?” Đào Ngột khẽ dùng hai ngón tay kẹp lấy tay áo nàng, giật hai cái, hỏi.
“Có lẽ lão biết được mấy chàng thật sự là cái gì rồi. Cẩn thận một chút. Lão già mặt nam mô bụng bồ dao găm ấy, chính ta cũng phải nể trọng mấy phần đấy.” Hoặc có lẽ, ta phải gọi lão là nãi nãi mới đúng. Khụ! Chuyện này còn lâu nàng mới khai a.
Cùng Kỳ lấy từ trong không gian ra một tập giấy, đưa lên trời nói lớn rằng: “Đây là tất cả bằng chứng, chứng cứ về những lời đồn vô căn cứ của Lạc Hy nhà ta. Bây giờ tang chứng, vật chứng, nhân chứng đã có đủ, cũng đã đóng dấu điểm chỉ ký tên. Ta xin gửi lại cho Lâm Túc thượng thần, khẩn tấu lên Thiên đế, trả lại sự trong sạch cho nàng.” Rồi cung kính dâng hai tay lên cho Lâm Túc.
Lâm Túc cầm chỗ tang chứng ấy, gật đầu nói: “Ta sẽ bẩm lên Thiên Đế.” Rồi ngạo nghễ cùng Chiết Nhan quay lại nơi Thiên Đế cùng một vài vị trưởng lão đang đứng hóng chuyện trên đài cao kia.
Diệp Lạc Hy trợn mắt nhìn Cùng Kỳ, lại nhìn đến bọn hắn, ngạc nhiên vô cùng. Bọn hắn nhìn nàng, đầy cưng chiều mà xoa đầu nàng, nói rằng: “Đáng lẽ bọn ta muốn đợi đến khi nàng lập công, đánh xong trận rồi mới đem thứ này ra. Nhưng mà, bởi vì nàng đột nhiên phát động sớm quá, bọn ta phải đem ra sớm. Ây nha, nương tử à, nàng toàn làm hỏng kế hoạch của bọn ta mà thôi.” Này là Hỗn Độn giải thích cho nàng nghe.
Bọn vì nàng mà thu thập những thứ này từ bao giờ?
“Khi trùng sinh.” Thao Thiết đặt tay lên vai nàng, khẽ gật đầu.
Nghĩa là, ngay từ lúc nàng tỉnh dậy, ngay từ lúc bọn hắn được triệu về trong không gian của nàng, bọn hắn đã âm thầm làm rồi. Chuyện cũng đã hoàn thành từ nửa năm trước. Chính xác thì bọn hắn muốn làm một bất ngờ cho nàng mới đúng. Sắp tới sinh thần nàng rồi còn gì?
Cùng Kỳ quay đầu lại, xoa đầu nàng nói rằng: “Ta định sẽ lén đem chỗ này rải khắp Cửu Trùng Thiên cơ. Nhưng ta còn chưa kịp làm thì tiểu tổ tông nhà ta đã náo lên trời rồi. Thế cũng tốt, đỡ mắc công ta phải đem chỗ này rải khắp nơi a. Nàng làm tốt lắm.”
Một nhà năm người nồng thắm, êm đẹp, khiến cho thế giới xung quanh trở nên vô hình, dường như mọi sự ân ái trên đời đều chỉ xoay quanh năm người họ. Trong mắt của bốn vị nam tử tài ba xuất chúng ấy, toàn bộ nhu tình chỉ dành cho một người, toàn bộ hình bóng cũng chỉ dành cho một người. Có thể nói rằng, hiện tại, Diệp Lạc Hy chính là nữ tử có phúc khí nhất thiên hạ này đi.
“Đi thôi.” Nữ Oa nhìn một màn này, đột nhiên, nàng chợt hiểu ra mọi chuyện rồi.
“Nàng muốn đi đâu?” Khang Tư chạy theo nàng. . Đam Mỹ H Văn
“Ta muốn đến Diệp phủ một chuyến.” Nữ Oa đen mặt.
Khang Tư là người hiểu rõ tâm tư của Nữ Oa hơn bất kỳ ai khác, cho nên mới nói: “Được rồi, ta đi cùng nàng.” Và cứ như vậy, hai người rời đi.
Lúc hai người họ vừa đi khỏi thì trên trời có ba đạo hào quang cửu sắc xuất hiện.
Chúng nhân, chỉ bao gồm những kẻ đang còn có thể tỉnh táo và trụ được trước uy áp khủng khiếp vừa rồi quỳ xuống trước họ, cung kính hô lớn: “Bái kiến các vị Thiên Tôn.”
Bình luận facebook