Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả - Chương 282: Quyết chiến với yêu ma (4)
“Thanh Âm, Âm Đao Loạn Cuồng Bát Phách Tự.” Chu Thành một tay gảy Nguyệt Cầm, âm thanh xuất ra liền trở thành những lưỡi đao vô hình, vừa khiến đối phương thủng thanh nhĩ, vừa cắt đứt chân tay của chúng.
Trên chiến trường, một vạn quân thủ thành của Diệp Lạc Hy lại trở thành một tốp đội quân thiện chiến nhất, với Chu Thành chính là trung tâm của đạo quân này. Nhiệm vụ của Chu Thành chính là sử dụng Thanh Âm điều khiển cho một vạn quân trong trạng thái cuồng chiến nhất có thể, đồng thời cũng dùng chính thần lực của mình nể niệm rằng, bản thân những người đang đồng lòng dốc sức vì cuộc chiến luôn thật hăng hái. Đồng thời, hắn cũng dùng thanh âm ấy để giết chết những kẻ không biết sống chết dám đánh đến chỗ hắn. Bán kính mười trượng xung quanh Chu Thành chính là, không kẻ địch nào dám ở gần hắn.
Lục Bắc Quân thân người to lớn, Rìu Thiên Lôi trong tay nặng ba trăm tám mươi hai vạn cân, đến tay hắn thì chỉ còn nặng một trăm lẻ tám cân, lại được hắn cầm nhẹ tựa lông hồng. Chưa nói đến căn linh của hắn xuất ra, nội chỉ cần dùng búa cũng có thể quật chết kẻ thù xung quanh. Lục Bắc Quân đánh mở đường, một mình mình lại nghêng nganh cùng vài yêu thú đạt cấp thống lĩnh đánh tới. Trận chiến kéo dài đã đến hai canh giờ, nhưng hắn lại không biết mệt mỏi.
“Đám người này làm sao có thể khỏe đến như vậy?”
Tốp binh lính xung quanh tặc lưỡi, vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.
Một viên tướng dưới trướng Tà Thần khác nhìn về phía Bạch Hiểu Hiểu thản nhiên ngồi đung đưa chân trên vai của một quân chủ cương thi do chính Quân Cửu triệu hoán ra, liền hiểu ra vấn đề. Tát Mãn Tộc. Bọn họ sức mạnh vô cùng yếu ớt. Tuy nhiên, trên chiến trường hôm nay thì Tát Mãn Tộc lại chính là một tinh anh trong những tinh anh đang tàn sát quân của bọn họ. Chúc phúc, phục hồi và bổ sung. Đây chính là tất cả những gì mà một Tát Mãn Tộc có thể làm vô cùng tốt, được xem như thiên phú bẩm sinh mà họ được sở hữu.
Tuy nhiên, điểm yếu duy nhất của Tát Mãn Tộc chính là vì sức mạnh của họ đều dồn hết cho người khác, đâm ra hoàn toàn không có khái niệm về thực đấu. Nói dễ hiểu hơn thì, Tát Mãn Tộc lên chiến trường phải dựa vào những kẻ mạnh hơn để bảo vệ, bằng không thì đều sẽ trở thành phế vật.
Nhưng mà, bên cạnh Bạch Hiểu Hiểu lại không chỉ có mỗi hung thi do Quân Cửu triệu hoán lên, mà còn có cả Quân Cửu cũng ở bên túc trực, bảo vệ muội muội nữa cơ. Hai tỷ muội ấy phối hợp vô cùng ăn ý và hòa hợp, cơ bản thì Bạch Hiểu Hiểu ở bên cạnh Quân Cửu thì đối phương sẽ hoàn toàn không có cơ hội để ra tay sát hại nàng.
Điển hình như vừa rồi, có một tướng quân muốn nhân cơ hội Hung Thi của Quân Cửu sơ hở, muốn lao lên đánh lén Bạch Hiểu Hiểu thì gã đấy đã bị hắc ám căn nguyên của Quân Cửu bóp chết, đến cái mức mà thần hồn cũng bị đánh tan thành mây khói thì thật sự là quá đáng sợ rồi. Ánh mắt của Quân Cửu khẽ đỏ lên, cùng nụ cười đầy man rợn mà nói rằng: “Thử động tiếp một ngón tay nữa vào muội muội ta xem nào. Lão nương đây xé xác các ngươi ra đấy!”
Đám lính xung quanh nhìn nàng mà nuốt nước bọt. Ân, đồ đệ của Lạc Hy thượng thần đều không phải dạng tầm thường. Mà hình như không thể gọi là tầm thường mà bất bình thường ấy. Sao ai cũng chiến vô cùng máu lửa luôn ấy.
Tiêu Nguyệt Hoa tuy bận rộn đánh với một Huyễn Vương cường giả phe Tà Thần, nhưng thỉnh thoảng nàng cũng thản nhiên đánh ánh mắt sang nhìn về phía Nhạc Tử Liêm, Mục Thiên Thiên và An Nhiên. Ba cái đứa này, máu chiến cũng một vừa hai phải thôi chứ? Nhìn xem, nhìn xem. Nhạc Tử Liêm kia một lần triệu hồi đến vài trăm hỏa cầu Băng Kim Chi Hỏa, từ trên trời kết hợp cùng với thổ căn của Lục Bắc Quân, trở thành những thiên thạch giáng xuống. Mỗi thiên thạch chỉ có bán kính một bàn tay, vốn dĩ rơi ở độ cao này thì không gây ra sát thương gì lớn lắm. Tuy nhiên, điểm thâm độc ở chỗ chính là, Nhạc Tử Liêm vừa thấy Tà Thần tụ linh lực liền học theo. Mỗi hỏa cầu đều được linh lực tụ nén lại, thành một cầu nhỏ như cái trống lắc của hài tử ba tuổi, nhưng đổi lại sức công phá có thể hủy diệt vài trăm người một lần.
Đây chỉ mới là sức mạnh thuần thúy của Nhạc Tử Liêm – kẻ đến từ Vu Hỏa tộc chứ chưa cần luận bàn đến đao pháp của hắn được Diệp Lạc Hy dạy cho.
Tam ca đã bá đạo, cường ngạch, một mình đánh lớn một cõi như vậy, làm sao ngũ muội, lục muội có thể thua kém ca ca?
Điểm phô trương của cặp tỷ muội bài trùng này chính là sự ăn ý trong việc luân hòa thuật linh sư của hai người này. Diệp Lạc Hy huấn luyện bọn họ rất tốt, thậm chí còn biến hai người họ từ kẻ thù không đội trời chung, trở thành kỳ phùng địch thủ, rồi tỷ muội thắm thiết. À mà có lẽ Diệp Lạc Hy không ngờ được rằng, bằng một cách thần kỳ nào đó mà tình cảm tỷ muội của hai người họ đã vượt đến cái ngưỡng khó ai có thể tưởng tượng nổi rồi.
“Tỷ tỷ, nếu ta thắng, tỷ thưởng cho ta cái gì?” An Nhiên mặt không biến sắc, lạnh lùng đến khó hiểu, duy chỉ có ánh mắt lại tràn ngập ôn hòa dành cho nữ nhân thấp hơn nàng một cái đầu, đang vô cùng hăng hái luận thủy của nàng, kết hợp cùng lôi của nàng ấy, tạo ra trận hải triều nhiễm lôi, giật chết quân địch.
Mục Thiên Thiên xoa xoa cằm một lúc, rồi nói: “Nếu như thắng, ta dẫn muội đi ngâm ôn tuyền.”
“Hảo.” An Nhiên khẽ cong khóe môi lên cười. Mà dưới con mắt của Nhạc Tử Liêm thì… điệu cười này nó sai sai. Điệu cười của sư mẫu khi nhìn trộm sư phụ tắm. Điệu cười của mấy người đảm nhiệm làm phu. Hắn nhắm mắt, quay sang hướng ngược lại hai muội muội của mình. Sư phụ a, người còn không mau giáng một búa thiên lôi xuống đánh ù tai ta đi, để tránh cho ta phải nghe mấy chuyện ù ù cạc cạc, như này. Lão tử không thích bị thồn cơm chó!
Mà lúc này, trên đài chỉ huy của Lâm Túc, lão ấy lại chỉ chăm chăm nhìn lên trời, tặc lưỡi một câu: “Chậc! Đúng là phụ sinh khả úy. Hai ông cháu nhà các người đều là cùng một giuộc mà ra.”
Trên chiến trường, một vạn quân thủ thành của Diệp Lạc Hy lại trở thành một tốp đội quân thiện chiến nhất, với Chu Thành chính là trung tâm của đạo quân này. Nhiệm vụ của Chu Thành chính là sử dụng Thanh Âm điều khiển cho một vạn quân trong trạng thái cuồng chiến nhất có thể, đồng thời cũng dùng chính thần lực của mình nể niệm rằng, bản thân những người đang đồng lòng dốc sức vì cuộc chiến luôn thật hăng hái. Đồng thời, hắn cũng dùng thanh âm ấy để giết chết những kẻ không biết sống chết dám đánh đến chỗ hắn. Bán kính mười trượng xung quanh Chu Thành chính là, không kẻ địch nào dám ở gần hắn.
Lục Bắc Quân thân người to lớn, Rìu Thiên Lôi trong tay nặng ba trăm tám mươi hai vạn cân, đến tay hắn thì chỉ còn nặng một trăm lẻ tám cân, lại được hắn cầm nhẹ tựa lông hồng. Chưa nói đến căn linh của hắn xuất ra, nội chỉ cần dùng búa cũng có thể quật chết kẻ thù xung quanh. Lục Bắc Quân đánh mở đường, một mình mình lại nghêng nganh cùng vài yêu thú đạt cấp thống lĩnh đánh tới. Trận chiến kéo dài đã đến hai canh giờ, nhưng hắn lại không biết mệt mỏi.
“Đám người này làm sao có thể khỏe đến như vậy?”
Tốp binh lính xung quanh tặc lưỡi, vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.
Một viên tướng dưới trướng Tà Thần khác nhìn về phía Bạch Hiểu Hiểu thản nhiên ngồi đung đưa chân trên vai của một quân chủ cương thi do chính Quân Cửu triệu hoán ra, liền hiểu ra vấn đề. Tát Mãn Tộc. Bọn họ sức mạnh vô cùng yếu ớt. Tuy nhiên, trên chiến trường hôm nay thì Tát Mãn Tộc lại chính là một tinh anh trong những tinh anh đang tàn sát quân của bọn họ. Chúc phúc, phục hồi và bổ sung. Đây chính là tất cả những gì mà một Tát Mãn Tộc có thể làm vô cùng tốt, được xem như thiên phú bẩm sinh mà họ được sở hữu.
Tuy nhiên, điểm yếu duy nhất của Tát Mãn Tộc chính là vì sức mạnh của họ đều dồn hết cho người khác, đâm ra hoàn toàn không có khái niệm về thực đấu. Nói dễ hiểu hơn thì, Tát Mãn Tộc lên chiến trường phải dựa vào những kẻ mạnh hơn để bảo vệ, bằng không thì đều sẽ trở thành phế vật.
Nhưng mà, bên cạnh Bạch Hiểu Hiểu lại không chỉ có mỗi hung thi do Quân Cửu triệu hoán lên, mà còn có cả Quân Cửu cũng ở bên túc trực, bảo vệ muội muội nữa cơ. Hai tỷ muội ấy phối hợp vô cùng ăn ý và hòa hợp, cơ bản thì Bạch Hiểu Hiểu ở bên cạnh Quân Cửu thì đối phương sẽ hoàn toàn không có cơ hội để ra tay sát hại nàng.
Điển hình như vừa rồi, có một tướng quân muốn nhân cơ hội Hung Thi của Quân Cửu sơ hở, muốn lao lên đánh lén Bạch Hiểu Hiểu thì gã đấy đã bị hắc ám căn nguyên của Quân Cửu bóp chết, đến cái mức mà thần hồn cũng bị đánh tan thành mây khói thì thật sự là quá đáng sợ rồi. Ánh mắt của Quân Cửu khẽ đỏ lên, cùng nụ cười đầy man rợn mà nói rằng: “Thử động tiếp một ngón tay nữa vào muội muội ta xem nào. Lão nương đây xé xác các ngươi ra đấy!”
Đám lính xung quanh nhìn nàng mà nuốt nước bọt. Ân, đồ đệ của Lạc Hy thượng thần đều không phải dạng tầm thường. Mà hình như không thể gọi là tầm thường mà bất bình thường ấy. Sao ai cũng chiến vô cùng máu lửa luôn ấy.
Tiêu Nguyệt Hoa tuy bận rộn đánh với một Huyễn Vương cường giả phe Tà Thần, nhưng thỉnh thoảng nàng cũng thản nhiên đánh ánh mắt sang nhìn về phía Nhạc Tử Liêm, Mục Thiên Thiên và An Nhiên. Ba cái đứa này, máu chiến cũng một vừa hai phải thôi chứ? Nhìn xem, nhìn xem. Nhạc Tử Liêm kia một lần triệu hồi đến vài trăm hỏa cầu Băng Kim Chi Hỏa, từ trên trời kết hợp cùng với thổ căn của Lục Bắc Quân, trở thành những thiên thạch giáng xuống. Mỗi thiên thạch chỉ có bán kính một bàn tay, vốn dĩ rơi ở độ cao này thì không gây ra sát thương gì lớn lắm. Tuy nhiên, điểm thâm độc ở chỗ chính là, Nhạc Tử Liêm vừa thấy Tà Thần tụ linh lực liền học theo. Mỗi hỏa cầu đều được linh lực tụ nén lại, thành một cầu nhỏ như cái trống lắc của hài tử ba tuổi, nhưng đổi lại sức công phá có thể hủy diệt vài trăm người một lần.
Đây chỉ mới là sức mạnh thuần thúy của Nhạc Tử Liêm – kẻ đến từ Vu Hỏa tộc chứ chưa cần luận bàn đến đao pháp của hắn được Diệp Lạc Hy dạy cho.
Tam ca đã bá đạo, cường ngạch, một mình đánh lớn một cõi như vậy, làm sao ngũ muội, lục muội có thể thua kém ca ca?
Điểm phô trương của cặp tỷ muội bài trùng này chính là sự ăn ý trong việc luân hòa thuật linh sư của hai người này. Diệp Lạc Hy huấn luyện bọn họ rất tốt, thậm chí còn biến hai người họ từ kẻ thù không đội trời chung, trở thành kỳ phùng địch thủ, rồi tỷ muội thắm thiết. À mà có lẽ Diệp Lạc Hy không ngờ được rằng, bằng một cách thần kỳ nào đó mà tình cảm tỷ muội của hai người họ đã vượt đến cái ngưỡng khó ai có thể tưởng tượng nổi rồi.
“Tỷ tỷ, nếu ta thắng, tỷ thưởng cho ta cái gì?” An Nhiên mặt không biến sắc, lạnh lùng đến khó hiểu, duy chỉ có ánh mắt lại tràn ngập ôn hòa dành cho nữ nhân thấp hơn nàng một cái đầu, đang vô cùng hăng hái luận thủy của nàng, kết hợp cùng lôi của nàng ấy, tạo ra trận hải triều nhiễm lôi, giật chết quân địch.
Mục Thiên Thiên xoa xoa cằm một lúc, rồi nói: “Nếu như thắng, ta dẫn muội đi ngâm ôn tuyền.”
“Hảo.” An Nhiên khẽ cong khóe môi lên cười. Mà dưới con mắt của Nhạc Tử Liêm thì… điệu cười này nó sai sai. Điệu cười của sư mẫu khi nhìn trộm sư phụ tắm. Điệu cười của mấy người đảm nhiệm làm phu. Hắn nhắm mắt, quay sang hướng ngược lại hai muội muội của mình. Sư phụ a, người còn không mau giáng một búa thiên lôi xuống đánh ù tai ta đi, để tránh cho ta phải nghe mấy chuyện ù ù cạc cạc, như này. Lão tử không thích bị thồn cơm chó!
Mà lúc này, trên đài chỉ huy của Lâm Túc, lão ấy lại chỉ chăm chăm nhìn lên trời, tặc lưỡi một câu: “Chậc! Đúng là phụ sinh khả úy. Hai ông cháu nhà các người đều là cùng một giuộc mà ra.”
Bình luận facebook