Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126
Đông Minh Thịnh quay đầu thấy Đông Duật Hoành đứng thình lình bên cạnh bình phong nhìn chằm chằm bọn họ!
"Phụ, phụ hoàng." Người Đông Minh Thịnh cứng ngắc, nhớ tới bản thân còn đang đỡ Thẩm Ninh, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Đông Duật Hoành mặt lạnh đi đến. Hắn đi được nửa đường, Vạn Phúc tiến lên bẩm báo thân phận của thái giám Tiểu Hồng Tử, hiện tại hắn là thái giám của cục Tích Lương, trước đây là thái giám của cung Phúc Hi. Mặc dù chuyện này lý giải vì sao Diễm Nhi và Tiểu Hồng Tử có thể quen biết và vụng trộm yêu thương, nhưng Hoàng đế vẫn cảm thấy sau đó còn ẩn giấu chuyện gì khác nữa, cho nên hắn xoay người trở về, bảo người đi mời Hoàng hậu đến cung Xuân Hi tìm hắn, đồng thời cũng bảo người đi gọi Tiểu Hồng Tử đến.
Đông Duật Hoành trở lại cung Xuân Hi, không nhịn được đi thẳng đến nội điện, hai tỳ nữ thấy hắn giống như bị hoảng sợ, khiến hắn chợt cảm thấy có điều khác thường, bước nhanh vào bên trong nội điện, hắn vừa bước vào đã thấy Đông Minh Thịnh đang đút cho Thẩm Ninh uống cái gì đó, hắn liền hét lớn một tiếng.
Thẩm Ninh cũng bị tiếng hét này của Đông Duật Hoành làm cho tỉnh táo lại, nàng ho hai tiếng, giọng nói yếu ớt: "Chàng làm gì mà lớn tiếng vậy, ta chỉ là bảo thằng bé đỡ ta uống miếng nước thôi."
Đông Minh Thịnh vội vàng tránh qua một bên, quỳ xuống trước mặt bọn họ.
Đông Duật Hoành đỡ Thẩm Ninh tựa vào đầu giường, quay người chỉ chén trà vỡ dưới đất, lạnh giọng hỏi: "Đây là cái gì?"
Ở trong hoàng cung này, ngoại trừ Thẩm Ninh không ai là không sợ long uy của thiên tử. Cho dù là con của hắn, Đông Minh Thịnh vẫn luôn nơm nớp lo sợ phụ hoàng của mình, Đông Minh Thịnh lo sợ đáp: "Trà, là nước trà."
"Đó là cái gì?" Đông Duật Hoành chỉ vào ấm trà vẫn chưa đậy nắp ở trên bàn, bên cạnh còn có một mảnh giấy nhỏ cùng những bột thuốc màu trắng.
Đông Minh Thịnh nhìn theo hướng hắn chỉ, sắc mặt lập tức xám như tro.
"Nghiệt chướng!" Đông Duật Hoành nổi giận, một cước đá lăn Đông Minh Thịnh qua một bên khiến hắn ngã xuống bên chân giường.
"Duật Hoành!" Hai mắt Thẩm Ninh trừng lớn, bỗng nhiên nàng cố gắng ngồi dậy, chống tay muốn xuống giường, "Chàng làm gì thế!"
Như Ý nghe thấy tiếng động lớn hốt hoảng chạy vào, Đông Duật Hoành hét lớn, "Lăn ra ngoài!"
Như Ý biết bản thân đã phạm sai lầm lập tức bị dọa sợ lui ra ngoài.
Đông Minh Thịnh phun ra một ngụm máu tươi. Hắn biết chuyện đã bại lộ, chật vật ngồi dậy tiếp tục quỳ xuống.
Đông Duật Hoành tức giận đến muốn điên rồi, hắn ấn Thẩm Ninh đang muốn xuống giường lại, Thẩm Ninh thuận thế ôm chặt lấy cánh tay hắn.
"Chàng làm gì vậy! Thằng bé là con chàng đó, chàng muốn đá chết thằng bé à!"
"Nó muốn mạng của nàng!" Đông Duật Hoành trợn trừng mặt, cắn răng nghiến lợi nói.
Hổ dữ không ăn thịt con, Đông Duật Hoành chưa từng nghĩ đến con của mình sẽ làm ra loại chuyện hạ độc này. Hơn nữa tình cảm của Thẩm Ninh và Đông Minh Thịnh hắn đều thấy hết, về tình về lý, hắn cho rằng người sẽ không bao giờ hại nàng phải là Đông Minh Thịnh. Nhưng mà Đông Minh Thịnh lại dám làm ra chuyện không bằng cầm thú này!
Thẩm Ninh ngây ra như phỗng, hai tay không có lực trượt xuống, ngã ngồi lên giường.
Đông Minh Thịnh nhìn ngước đầu nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Ninh, bỗng dưng hốc mắt hắn đỏ lên, hắn lại cúi đầu nhìn xuống dưới mặt đất, nuốt ngược máu trở lại, run rẩy nói: "Mẫu phi, trong nước trà kia là giải dược, cầu người... Uống hết một chén."
Hắn chưa từng, chưa từng muốn hại mẫu phi.
Hắn muốn làm Hoàng đế, cũng chưa từng thay đổi suy nghĩ này, nhưng hắn không hề muốn dùng mạng của Thẩm Ninh đổi lấy ngôi vị Hoàng đế. Hắn nghĩ bản thân có thể từ từ thay đổi suy nghĩ của mẫu phi, hắn phi vọng nàng có thể nhìn thấy hắn ngồi lên ngôi vị Hoàng đế.
Hắn rõ ràng đã nói với Ngụy Hội cứ yên tâm đừng có nóng vội, nhưng hắn không thể ngờ được Ngụy Hội lại dám tự mình ra quyết định làm ra loại chuyện này.
Hắn biết phụ hoàng một lòng muốn bắt được hung thủ đứng sau chuyện này, hắn không thể cứ lượn lờ trong cung Xuân Hi được nếu không sẽ dễ gây chú ý, nhưng hắn biết độc xà triều này sẽ ăn mòn dần cơ thể người trúng độc. Mặc dù không độc sẽ không khiến người ta chết ngay lập tức nhưng để càng lâu, độc sẽ càng ngấm sâu vào trong cơ thể. Hắn sợ sau này sẽ không có cơ hội, thái y lại không thể điều chế ra thuốc giải trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hắn sợ nàng sẽ không chịu đựng nổi... Vì vậy mà hắn không để ý Ngụy Hội phản đối, nhân lúc phụ hoàng rời đi, đi vào giúp nàng uống thuốc giải.
Thẩm Ninh nghe Đông Minh Thịnh nói vậy, nàng giống như tìm thấy được một cây cỏ cứu mạng, nàng không màng đến th4n thể yếu ớt của bản thân, đẩy Đông Duật Hoành ra, chân trần nhảy xuống giường, đỡ Đông Minh Thịnh dậy, giọng nói tràn đầy hy vọng hỏi hắn: "Sao con có được thuốc giải, là con quen biết được cao nhân bên ngoài nào đưa thuốc giải cho con, đúng không?"
Thật ra bây giờ trong lòng Đông Minh Thịnh vô cùng sợ hãi, hắn biết tất cả đều xong rồi, trong lòng hắn ao ước bản thân có thể bịa ra mấy lời nói dối hoàn hảo để lừa mẫu phi và phụ hoàng. Nhưng hắn cực kỳ rõ ràng lúc này phụ hoàng đã nghi ngờ hắn, cho dù miệng lưỡi hắn khuôi môi múa mép như thế nào thì trong mắt phụ hoàng cũng chỉ là vùng vẫy giãy chết.
Nhưng hắn không muốn chính miệng mình thừa nhận khiến mẫu phi thất vọng, nên hắn lựa chọn giữ im lặng.
"Thịnh Nhi!" Thẩm Ninh vô cùng khổ sở, trong thời gian ngắn chịu quá nhiều đả kích, th4n thể cô lại bắt đầu hơi lung lay sắp sụp đổ.
Đông Duật Hoành ôm ngang nàng lên, "Nàng còn trông cậy vào tên súc sinh này nói gì với nàng!"
Cả người Đông Minh Thịnh run lên, hắn biết bản thân đã hoàn toàn đánh mất sự tín nhiệm của phụ hoàng mà hắn kính trọng, sắc mặt hắn tái nhợt, cảm giác bản thân như rơi xuống vực sâu.
Thẩm Ninh ngồi trên giường, dựa vào người Đông Duật Hoành lặng lẽ rơi lệ, Đông Duật Hoành không biết phải làm thế nào, không ngừng tự trách bản thân ôm chặt nàng vào trong ngực. Đông Minh Thịnh nghe tiếng khóc đèn nén của Thẩm Ninh, cũng lặng lẽ rơi nước mắt.
Trong điện bỗng trở nên tĩnh mịch, bầu không khí nặng nề bao phủ xung quanh bọn họ.
Lúc này Như Ý ở bên ngoài nơm nớp lo sợ nói: "Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương cầu kiến."
Đông Duật Hoành hít thật hơi sâu, "Bảo Hoàng hậu qua bên thư phòng đợi một lúc, bảo Tiểu Trương Tử đi mời Lăng Tiêu Các đến."
Một lúc sau, Như Ý lại ở bên ngoài nói vọng vào: "Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương nói Hoàng quý phi đã tỉnh, Hoàng hậu nương nương cũng nên đến thăm Hoàng quý phi một lúc."
Đông Duật Hoành trầm mặc một lúc, tức giận nói với Đông Minh Thịnh đang quỳ trên đất không dám động đậy: "Giờ thì hay chưa, ngươi để cho tất cả mọi người đều biết mẫu phi của ngươi nuôi một Bạch Nhãn Lang!"
*白眼狼: Bạch Nhãn Lang là ý chỉ mấy người phản bội, ăn cháo đá bát, vô ơn.
Thẩm Ninh bực bội đánh vào ngực hắn một cái, "Thằng bé đã đưa thuốc giải đến cho ta rồi, thằng bé không có xấu như vậy... "
Đông Duật Hoành hừ lạnh một tiếng, ai biết được tên súc sinh này có tâm tư gì, hơn nữa, cái chết của Huệ phi sợ là cũng có liên quan đến Đông Minh Thịnh, nhưng lúc này hắn không nói gì, chỉ gọi Vạn Phúc "mời" Nhị Hoàng tử đến Thiên điện trông giữ cẩn thận.
Trước khi Đông Minh Thịnh rời đi, hắn còn khẽ nói: "Mẫu phi mau uống thuốc giải vào đi."
Mạnh Nhã tiến vào trong nội điện, Thẩm Ninh đã lau khô nước mắt, nhưng hốc mắt vẫn đỏ ửng.
Mạnh Nhã nói: "Hoàng quý phi sao thế nào? Người đã mang bệnh rồi còn khóc nữa, sao cơ thể khỏe lên được cơ chứ? Đừng khóc, bây giờ đã phát hiện kẻ xấu hạ độc, tìm ra thuốc giải cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi."
Thẩm Ninh miễn cưỡng nở nụ cười, "Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm."
"Haiz, nhìn muội này, bổn cung nhìn dáng vẻ này của muội mà vô cùng, chứ đừng nói đến Thiên gia." Mạnh Nhã lấy khăn lụa của mình ra giúp Thẩm Ninh lau mồ hôi trên trán.
"Hoàng hậu nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với trẫm, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Mạnh Nhã nhìn Thẩm Ninh một cái, do dự nói: "Bệ hạ, Hoàng quý phi bị bệnh nên để muội đúng, chúng ta vẫn nên qua chỗ khác nói chuyện."
Hoàng đế suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý. Trước khi hắn rời đi, hắn đỡ Thẩm Ninh nằm xuống giường, cẩn thận đắp kín chăn cho nàng, Thẩm Ninh quyến luyến nhìn hắn, trong ánh mắt như có rất nhiều điều muốn nói với hắn.
Hoàng đế không tiếng động thở dài một hơi, khe khẽ lắc đầu.
Đế hậu đến thư phòng, Mạnh Nhã hỏi Đông Duật Hoành có muốn dùng thiện không, lúc này Đông Duật Hoành mới phát hiện, trời đã tối đến. Nếu lắng nghe thật kỹ thậm chí còn nghe thấy cả tiếng sấm rền ới phía xa. Hắn thực sự không hề để ý tới đã muộn nghe vậy rồi.
"Trẫm vẫn chưa đói, Hoàng hậu có chuyện gì nói luôn đi." Đông Duật Hoành uống một ngụm trà đặc.
Mạnh Nhã nói: "Thần thiếp nghe nói Hoàng quý phi trúng độc trong lòng vô cùng sốt ruột, cũng tận lực nghĩ cách giúp muội muội tìm ra hung thủ. Thần thiếp nghe phủ nội vụ đến bẩm báo, nói là Ôn thái y đoán rằng cái chết của Huệ phi sợ là cũng sẽ liên hệ với chuyện này, nhất thời thần thiếp cảm thấy chấn kinh. Đột nhiên thần thiếp nhớ đến trong cung Chiêu Hoa có một nô tỳ vốn là Đại cung nữ bên cạnh Huệ phi, tên là Thái Hoa. Thần thiếp nghĩ chắc cung nữ này có thể sẽ biết được một, hai chuyện ẩn tình gì đó. Ở cung Chiêu Hoa thần thiếp có tra hỏi cung nữ kia không ngờ phát hiện được một chuyện vô cùng khủng khiếp, thần thiếp không biết là thật hay giả, nên chỉ có thể mời bệ hạ phán quyết."
"Chuyện gì?"
"Cung nữ kia ở ngoài, ming bệ hạ tuyên vào diện thánh."
Một lúc sau, cung nữ Thái Hoa đi theo Hoàng hậu đến quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, dường như có hơi kinh sợ trước uy nghiêm của Hoàng đế.
"Người quỳ bên dưới là người ở đầu?" Đông Duật Hoành hỏi.
"Bẩm bệ hạ, nô tỳ là Thái Hoam là cung nữ nhị đẳng của cung Chiêu Hoa, từng là Đại cung nữ bên cạnh Huệ phi nương nương." Thái Hoa căng thẳng đến mức giọng nói cũng theo đó gấp gáp hơn.
"Hoàng hậu nói ngươi biết ẩn tình về chuyện Huệ phi bệnh nặng qua đời?"
Thái Hoa dập đầu một cái đáp: "Vâng, bệ hạ, nô tỳ cũng chỉ là tình cờ thấy được, có một lần nô tỳ phát hiện Nhị Hoàng tử len lén bỏ một chút bột thuốc vào trong bát thuốc của Huệ phi nương nương rồi mới mang vào trong phòng."
Đông Duật Hoành tức giận đến mức chết lặng, hắn quát lớn: "Tiện tỳ! Ngươi đã nhìn thấy tại sao không báo chuyện này với Huệ phi nương nương?"
Thái Hoa càng thêm hoảng loạn không ngừng dập đầu tạ tội, "Nô tỳ tham sống sợ chết, cho nên không dám nói ra! Thái y ngày nào cũng bắt mạch nhưng chỉ khám ra Huệ phi nương nương chỉ là bệnh phong hàn chuyển biến ngày càng nặng. Nô tỳ sợ nói ra lỡ như không phải là thuốc độc thì sẽ phải chết, cho nên mới không dám nói. Cầu xin bệ hạ khai ân!"
Mạnh Nhã cảm thấy sắc mặt của Đông Duật Hoành quá mức bình tĩnh, trong lòng có hơi kinh ngạc, nàng nói: "Thần thiếp mới vừa nghe được, vô cùng khiếp sợ, bệ hạ cảm thấy tiện tỳ này nói có phải là thật không? Hay là phía sau còn có người sai sử, cố ý muốn hại danh tiếng của Nhị hoàng tử?"
Đông Duật Hoành ngẩng đầu lên, con ngươi thâm sâu nhìn Mạnh Nhã một cái, "Hoàng hậu cũng mới biết?"
"Đúng vậy." Mạnh Nhã giật mình, "Bệ hạ đây là có ý gì, nếu như thần thiếp đã sớm biết chuyện này, tất nhiên thần thiếp sẽ bẩm báo bệ hạ liền."
Tất nhiên là Mạnh Nhã đã biết chuyện này từ lâu rồi. Có một năm Thái Hoa vụng trộm đốt vàng mã, Lục Kiều ép hỏi vài câu, mới biết được nàng đốt vàng mã cho Huệ phi. Mạnh Nhã lập tức cảm thấy kỳ lạ, nàng triệu Thái Hoa đến để tra hỏi và đã biết được chân tướng, nhưng nàng vẫn luôn che dấu bí mật này, nàng biết nàng không thể nói chuyện này ra sớm như vậy. Mạnh Nhã cực kỳ rõ ràng cho dù có nói ra chuyện này chắc chắn sẽ khiến Hoàng đế nổi giận nhưng hắn nhất định sẽ không một Hoàng tử vì muốn đền mạng cho một phi tần, cùng lắm hắn cũng chỉ đày Nhị hoàng tử đến một nơi xa xôi hẻo lánh làm thân vương. Con người cuối cùng cũng sẽ đều thay đổi, lỡ như có một ngày Hoàng đế nhớ lại những điều tốt của Nhị hoàng tử, lại triệu Nhị hoàng tử hồi cung, thì tất cả những gì nàng làm coi như là thất bại trong gang tấc.
Mạnh Nhã đang chờ thời cơ mấu chốt đến. Một chiêu không cần phải vật ngã Hoàng quý phi, vẫn có thể để Minh Dịch thuận lợi kế thừa cơ nghiệp của Đại Cảnh.
Nhưng điều Mạnh Nhã không ngờ đến chính là Đông Minh Thịnh dám hạ độc Thẩm Ninh, lại còn bị điều tra ra được. Nàng cực kỳ rõ ràng thời cơ tốt như vậy là không lợi dụng, sau này sẽ không có lần thứ hai như vậy.
Không ngờ phản ứng của Hoàng đế nằm ngoài dự đoán của nàng, người trúng độc chính là Hoàng quý phi hắn yêu thương nhất, người hạ độc lại là Nhị hoàng tử hắn yêu thích, vì sao hắn vẫn còn bình tĩnh như vậy? Dường như... Hắn đã biết được chân tướng.
Khóe môi Đông Duật Hoành cong lên, "Thật sao... " Mấy ngày này hậu cung xảy ra rất nhiều chuyện khiến hắn thất vọng cực độ, không một ai có thể khiến hắn bớt lo.
"Bệ hạ, thần thiếp cho rằng Nhị hoàng tử vẫn luôn ôn hòa ngoan ngoãn, không hề giống với người làm ra chuyện hại người trời đất không dung thế này, hay là gọi Nhị hoàng tử đến đối chất với Thái Hoa?"
Trong chốc lát bỗng dưng Hoàng đế cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, hắn vẫy tay, "Không cần."
- -----oOo------
"Phụ, phụ hoàng." Người Đông Minh Thịnh cứng ngắc, nhớ tới bản thân còn đang đỡ Thẩm Ninh, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Đông Duật Hoành mặt lạnh đi đến. Hắn đi được nửa đường, Vạn Phúc tiến lên bẩm báo thân phận của thái giám Tiểu Hồng Tử, hiện tại hắn là thái giám của cục Tích Lương, trước đây là thái giám của cung Phúc Hi. Mặc dù chuyện này lý giải vì sao Diễm Nhi và Tiểu Hồng Tử có thể quen biết và vụng trộm yêu thương, nhưng Hoàng đế vẫn cảm thấy sau đó còn ẩn giấu chuyện gì khác nữa, cho nên hắn xoay người trở về, bảo người đi mời Hoàng hậu đến cung Xuân Hi tìm hắn, đồng thời cũng bảo người đi gọi Tiểu Hồng Tử đến.
Đông Duật Hoành trở lại cung Xuân Hi, không nhịn được đi thẳng đến nội điện, hai tỳ nữ thấy hắn giống như bị hoảng sợ, khiến hắn chợt cảm thấy có điều khác thường, bước nhanh vào bên trong nội điện, hắn vừa bước vào đã thấy Đông Minh Thịnh đang đút cho Thẩm Ninh uống cái gì đó, hắn liền hét lớn một tiếng.
Thẩm Ninh cũng bị tiếng hét này của Đông Duật Hoành làm cho tỉnh táo lại, nàng ho hai tiếng, giọng nói yếu ớt: "Chàng làm gì mà lớn tiếng vậy, ta chỉ là bảo thằng bé đỡ ta uống miếng nước thôi."
Đông Minh Thịnh vội vàng tránh qua một bên, quỳ xuống trước mặt bọn họ.
Đông Duật Hoành đỡ Thẩm Ninh tựa vào đầu giường, quay người chỉ chén trà vỡ dưới đất, lạnh giọng hỏi: "Đây là cái gì?"
Ở trong hoàng cung này, ngoại trừ Thẩm Ninh không ai là không sợ long uy của thiên tử. Cho dù là con của hắn, Đông Minh Thịnh vẫn luôn nơm nớp lo sợ phụ hoàng của mình, Đông Minh Thịnh lo sợ đáp: "Trà, là nước trà."
"Đó là cái gì?" Đông Duật Hoành chỉ vào ấm trà vẫn chưa đậy nắp ở trên bàn, bên cạnh còn có một mảnh giấy nhỏ cùng những bột thuốc màu trắng.
Đông Minh Thịnh nhìn theo hướng hắn chỉ, sắc mặt lập tức xám như tro.
"Nghiệt chướng!" Đông Duật Hoành nổi giận, một cước đá lăn Đông Minh Thịnh qua một bên khiến hắn ngã xuống bên chân giường.
"Duật Hoành!" Hai mắt Thẩm Ninh trừng lớn, bỗng nhiên nàng cố gắng ngồi dậy, chống tay muốn xuống giường, "Chàng làm gì thế!"
Như Ý nghe thấy tiếng động lớn hốt hoảng chạy vào, Đông Duật Hoành hét lớn, "Lăn ra ngoài!"
Như Ý biết bản thân đã phạm sai lầm lập tức bị dọa sợ lui ra ngoài.
Đông Minh Thịnh phun ra một ngụm máu tươi. Hắn biết chuyện đã bại lộ, chật vật ngồi dậy tiếp tục quỳ xuống.
Đông Duật Hoành tức giận đến muốn điên rồi, hắn ấn Thẩm Ninh đang muốn xuống giường lại, Thẩm Ninh thuận thế ôm chặt lấy cánh tay hắn.
"Chàng làm gì vậy! Thằng bé là con chàng đó, chàng muốn đá chết thằng bé à!"
"Nó muốn mạng của nàng!" Đông Duật Hoành trợn trừng mặt, cắn răng nghiến lợi nói.
Hổ dữ không ăn thịt con, Đông Duật Hoành chưa từng nghĩ đến con của mình sẽ làm ra loại chuyện hạ độc này. Hơn nữa tình cảm của Thẩm Ninh và Đông Minh Thịnh hắn đều thấy hết, về tình về lý, hắn cho rằng người sẽ không bao giờ hại nàng phải là Đông Minh Thịnh. Nhưng mà Đông Minh Thịnh lại dám làm ra chuyện không bằng cầm thú này!
Thẩm Ninh ngây ra như phỗng, hai tay không có lực trượt xuống, ngã ngồi lên giường.
Đông Minh Thịnh nhìn ngước đầu nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Ninh, bỗng dưng hốc mắt hắn đỏ lên, hắn lại cúi đầu nhìn xuống dưới mặt đất, nuốt ngược máu trở lại, run rẩy nói: "Mẫu phi, trong nước trà kia là giải dược, cầu người... Uống hết một chén."
Hắn chưa từng, chưa từng muốn hại mẫu phi.
Hắn muốn làm Hoàng đế, cũng chưa từng thay đổi suy nghĩ này, nhưng hắn không hề muốn dùng mạng của Thẩm Ninh đổi lấy ngôi vị Hoàng đế. Hắn nghĩ bản thân có thể từ từ thay đổi suy nghĩ của mẫu phi, hắn phi vọng nàng có thể nhìn thấy hắn ngồi lên ngôi vị Hoàng đế.
Hắn rõ ràng đã nói với Ngụy Hội cứ yên tâm đừng có nóng vội, nhưng hắn không thể ngờ được Ngụy Hội lại dám tự mình ra quyết định làm ra loại chuyện này.
Hắn biết phụ hoàng một lòng muốn bắt được hung thủ đứng sau chuyện này, hắn không thể cứ lượn lờ trong cung Xuân Hi được nếu không sẽ dễ gây chú ý, nhưng hắn biết độc xà triều này sẽ ăn mòn dần cơ thể người trúng độc. Mặc dù không độc sẽ không khiến người ta chết ngay lập tức nhưng để càng lâu, độc sẽ càng ngấm sâu vào trong cơ thể. Hắn sợ sau này sẽ không có cơ hội, thái y lại không thể điều chế ra thuốc giải trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hắn sợ nàng sẽ không chịu đựng nổi... Vì vậy mà hắn không để ý Ngụy Hội phản đối, nhân lúc phụ hoàng rời đi, đi vào giúp nàng uống thuốc giải.
Thẩm Ninh nghe Đông Minh Thịnh nói vậy, nàng giống như tìm thấy được một cây cỏ cứu mạng, nàng không màng đến th4n thể yếu ớt của bản thân, đẩy Đông Duật Hoành ra, chân trần nhảy xuống giường, đỡ Đông Minh Thịnh dậy, giọng nói tràn đầy hy vọng hỏi hắn: "Sao con có được thuốc giải, là con quen biết được cao nhân bên ngoài nào đưa thuốc giải cho con, đúng không?"
Thật ra bây giờ trong lòng Đông Minh Thịnh vô cùng sợ hãi, hắn biết tất cả đều xong rồi, trong lòng hắn ao ước bản thân có thể bịa ra mấy lời nói dối hoàn hảo để lừa mẫu phi và phụ hoàng. Nhưng hắn cực kỳ rõ ràng lúc này phụ hoàng đã nghi ngờ hắn, cho dù miệng lưỡi hắn khuôi môi múa mép như thế nào thì trong mắt phụ hoàng cũng chỉ là vùng vẫy giãy chết.
Nhưng hắn không muốn chính miệng mình thừa nhận khiến mẫu phi thất vọng, nên hắn lựa chọn giữ im lặng.
"Thịnh Nhi!" Thẩm Ninh vô cùng khổ sở, trong thời gian ngắn chịu quá nhiều đả kích, th4n thể cô lại bắt đầu hơi lung lay sắp sụp đổ.
Đông Duật Hoành ôm ngang nàng lên, "Nàng còn trông cậy vào tên súc sinh này nói gì với nàng!"
Cả người Đông Minh Thịnh run lên, hắn biết bản thân đã hoàn toàn đánh mất sự tín nhiệm của phụ hoàng mà hắn kính trọng, sắc mặt hắn tái nhợt, cảm giác bản thân như rơi xuống vực sâu.
Thẩm Ninh ngồi trên giường, dựa vào người Đông Duật Hoành lặng lẽ rơi lệ, Đông Duật Hoành không biết phải làm thế nào, không ngừng tự trách bản thân ôm chặt nàng vào trong ngực. Đông Minh Thịnh nghe tiếng khóc đèn nén của Thẩm Ninh, cũng lặng lẽ rơi nước mắt.
Trong điện bỗng trở nên tĩnh mịch, bầu không khí nặng nề bao phủ xung quanh bọn họ.
Lúc này Như Ý ở bên ngoài nơm nớp lo sợ nói: "Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương cầu kiến."
Đông Duật Hoành hít thật hơi sâu, "Bảo Hoàng hậu qua bên thư phòng đợi một lúc, bảo Tiểu Trương Tử đi mời Lăng Tiêu Các đến."
Một lúc sau, Như Ý lại ở bên ngoài nói vọng vào: "Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương nói Hoàng quý phi đã tỉnh, Hoàng hậu nương nương cũng nên đến thăm Hoàng quý phi một lúc."
Đông Duật Hoành trầm mặc một lúc, tức giận nói với Đông Minh Thịnh đang quỳ trên đất không dám động đậy: "Giờ thì hay chưa, ngươi để cho tất cả mọi người đều biết mẫu phi của ngươi nuôi một Bạch Nhãn Lang!"
*白眼狼: Bạch Nhãn Lang là ý chỉ mấy người phản bội, ăn cháo đá bát, vô ơn.
Thẩm Ninh bực bội đánh vào ngực hắn một cái, "Thằng bé đã đưa thuốc giải đến cho ta rồi, thằng bé không có xấu như vậy... "
Đông Duật Hoành hừ lạnh một tiếng, ai biết được tên súc sinh này có tâm tư gì, hơn nữa, cái chết của Huệ phi sợ là cũng có liên quan đến Đông Minh Thịnh, nhưng lúc này hắn không nói gì, chỉ gọi Vạn Phúc "mời" Nhị Hoàng tử đến Thiên điện trông giữ cẩn thận.
Trước khi Đông Minh Thịnh rời đi, hắn còn khẽ nói: "Mẫu phi mau uống thuốc giải vào đi."
Mạnh Nhã tiến vào trong nội điện, Thẩm Ninh đã lau khô nước mắt, nhưng hốc mắt vẫn đỏ ửng.
Mạnh Nhã nói: "Hoàng quý phi sao thế nào? Người đã mang bệnh rồi còn khóc nữa, sao cơ thể khỏe lên được cơ chứ? Đừng khóc, bây giờ đã phát hiện kẻ xấu hạ độc, tìm ra thuốc giải cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi."
Thẩm Ninh miễn cưỡng nở nụ cười, "Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm."
"Haiz, nhìn muội này, bổn cung nhìn dáng vẻ này của muội mà vô cùng, chứ đừng nói đến Thiên gia." Mạnh Nhã lấy khăn lụa của mình ra giúp Thẩm Ninh lau mồ hôi trên trán.
"Hoàng hậu nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với trẫm, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Mạnh Nhã nhìn Thẩm Ninh một cái, do dự nói: "Bệ hạ, Hoàng quý phi bị bệnh nên để muội đúng, chúng ta vẫn nên qua chỗ khác nói chuyện."
Hoàng đế suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý. Trước khi hắn rời đi, hắn đỡ Thẩm Ninh nằm xuống giường, cẩn thận đắp kín chăn cho nàng, Thẩm Ninh quyến luyến nhìn hắn, trong ánh mắt như có rất nhiều điều muốn nói với hắn.
Hoàng đế không tiếng động thở dài một hơi, khe khẽ lắc đầu.
Đế hậu đến thư phòng, Mạnh Nhã hỏi Đông Duật Hoành có muốn dùng thiện không, lúc này Đông Duật Hoành mới phát hiện, trời đã tối đến. Nếu lắng nghe thật kỹ thậm chí còn nghe thấy cả tiếng sấm rền ới phía xa. Hắn thực sự không hề để ý tới đã muộn nghe vậy rồi.
"Trẫm vẫn chưa đói, Hoàng hậu có chuyện gì nói luôn đi." Đông Duật Hoành uống một ngụm trà đặc.
Mạnh Nhã nói: "Thần thiếp nghe nói Hoàng quý phi trúng độc trong lòng vô cùng sốt ruột, cũng tận lực nghĩ cách giúp muội muội tìm ra hung thủ. Thần thiếp nghe phủ nội vụ đến bẩm báo, nói là Ôn thái y đoán rằng cái chết của Huệ phi sợ là cũng sẽ liên hệ với chuyện này, nhất thời thần thiếp cảm thấy chấn kinh. Đột nhiên thần thiếp nhớ đến trong cung Chiêu Hoa có một nô tỳ vốn là Đại cung nữ bên cạnh Huệ phi, tên là Thái Hoa. Thần thiếp nghĩ chắc cung nữ này có thể sẽ biết được một, hai chuyện ẩn tình gì đó. Ở cung Chiêu Hoa thần thiếp có tra hỏi cung nữ kia không ngờ phát hiện được một chuyện vô cùng khủng khiếp, thần thiếp không biết là thật hay giả, nên chỉ có thể mời bệ hạ phán quyết."
"Chuyện gì?"
"Cung nữ kia ở ngoài, ming bệ hạ tuyên vào diện thánh."
Một lúc sau, cung nữ Thái Hoa đi theo Hoàng hậu đến quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, dường như có hơi kinh sợ trước uy nghiêm của Hoàng đế.
"Người quỳ bên dưới là người ở đầu?" Đông Duật Hoành hỏi.
"Bẩm bệ hạ, nô tỳ là Thái Hoam là cung nữ nhị đẳng của cung Chiêu Hoa, từng là Đại cung nữ bên cạnh Huệ phi nương nương." Thái Hoa căng thẳng đến mức giọng nói cũng theo đó gấp gáp hơn.
"Hoàng hậu nói ngươi biết ẩn tình về chuyện Huệ phi bệnh nặng qua đời?"
Thái Hoa dập đầu một cái đáp: "Vâng, bệ hạ, nô tỳ cũng chỉ là tình cờ thấy được, có một lần nô tỳ phát hiện Nhị Hoàng tử len lén bỏ một chút bột thuốc vào trong bát thuốc của Huệ phi nương nương rồi mới mang vào trong phòng."
Đông Duật Hoành tức giận đến mức chết lặng, hắn quát lớn: "Tiện tỳ! Ngươi đã nhìn thấy tại sao không báo chuyện này với Huệ phi nương nương?"
Thái Hoa càng thêm hoảng loạn không ngừng dập đầu tạ tội, "Nô tỳ tham sống sợ chết, cho nên không dám nói ra! Thái y ngày nào cũng bắt mạch nhưng chỉ khám ra Huệ phi nương nương chỉ là bệnh phong hàn chuyển biến ngày càng nặng. Nô tỳ sợ nói ra lỡ như không phải là thuốc độc thì sẽ phải chết, cho nên mới không dám nói. Cầu xin bệ hạ khai ân!"
Mạnh Nhã cảm thấy sắc mặt của Đông Duật Hoành quá mức bình tĩnh, trong lòng có hơi kinh ngạc, nàng nói: "Thần thiếp mới vừa nghe được, vô cùng khiếp sợ, bệ hạ cảm thấy tiện tỳ này nói có phải là thật không? Hay là phía sau còn có người sai sử, cố ý muốn hại danh tiếng của Nhị hoàng tử?"
Đông Duật Hoành ngẩng đầu lên, con ngươi thâm sâu nhìn Mạnh Nhã một cái, "Hoàng hậu cũng mới biết?"
"Đúng vậy." Mạnh Nhã giật mình, "Bệ hạ đây là có ý gì, nếu như thần thiếp đã sớm biết chuyện này, tất nhiên thần thiếp sẽ bẩm báo bệ hạ liền."
Tất nhiên là Mạnh Nhã đã biết chuyện này từ lâu rồi. Có một năm Thái Hoa vụng trộm đốt vàng mã, Lục Kiều ép hỏi vài câu, mới biết được nàng đốt vàng mã cho Huệ phi. Mạnh Nhã lập tức cảm thấy kỳ lạ, nàng triệu Thái Hoa đến để tra hỏi và đã biết được chân tướng, nhưng nàng vẫn luôn che dấu bí mật này, nàng biết nàng không thể nói chuyện này ra sớm như vậy. Mạnh Nhã cực kỳ rõ ràng cho dù có nói ra chuyện này chắc chắn sẽ khiến Hoàng đế nổi giận nhưng hắn nhất định sẽ không một Hoàng tử vì muốn đền mạng cho một phi tần, cùng lắm hắn cũng chỉ đày Nhị hoàng tử đến một nơi xa xôi hẻo lánh làm thân vương. Con người cuối cùng cũng sẽ đều thay đổi, lỡ như có một ngày Hoàng đế nhớ lại những điều tốt của Nhị hoàng tử, lại triệu Nhị hoàng tử hồi cung, thì tất cả những gì nàng làm coi như là thất bại trong gang tấc.
Mạnh Nhã đang chờ thời cơ mấu chốt đến. Một chiêu không cần phải vật ngã Hoàng quý phi, vẫn có thể để Minh Dịch thuận lợi kế thừa cơ nghiệp của Đại Cảnh.
Nhưng điều Mạnh Nhã không ngờ đến chính là Đông Minh Thịnh dám hạ độc Thẩm Ninh, lại còn bị điều tra ra được. Nàng cực kỳ rõ ràng thời cơ tốt như vậy là không lợi dụng, sau này sẽ không có lần thứ hai như vậy.
Không ngờ phản ứng của Hoàng đế nằm ngoài dự đoán của nàng, người trúng độc chính là Hoàng quý phi hắn yêu thương nhất, người hạ độc lại là Nhị hoàng tử hắn yêu thích, vì sao hắn vẫn còn bình tĩnh như vậy? Dường như... Hắn đã biết được chân tướng.
Khóe môi Đông Duật Hoành cong lên, "Thật sao... " Mấy ngày này hậu cung xảy ra rất nhiều chuyện khiến hắn thất vọng cực độ, không một ai có thể khiến hắn bớt lo.
"Bệ hạ, thần thiếp cho rằng Nhị hoàng tử vẫn luôn ôn hòa ngoan ngoãn, không hề giống với người làm ra chuyện hại người trời đất không dung thế này, hay là gọi Nhị hoàng tử đến đối chất với Thái Hoa?"
Trong chốc lát bỗng dưng Hoàng đế cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, hắn vẫy tay, "Không cần."
- -----oOo------