• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full VẠN THIÊN SỦNG ÁI (4 Viewers)

  • Chương 143: Ngoại truyện 10

Chuyện bí mật khuê phòng của Đế Hậu không có ai biết được, nước chảy về hướng đông, ngày lặn về hướng tây, thấm thoát đã trôi qua ba năm.



Ba năm không dài cũng không ngắn, rất nhiều chuyện đã thay đổi, rất nhiều chuyện lại không hề thay đổi. Đại Cảnh dưới sự thống trị của Quảng Đức đế càng ngày càng cường thịnh, những nước nhỏ và các bộ lạc khác đến bái phỏng ngày càng nhiều, hải quân Đại Cảnh cũng bắt đầu trở nên mạnh mẽ, đế quốc Vân Phù cảm nhận được nguy cơ, ngo ngoe muốn hành động.



Trong hoàng cung Cảnh Triều, Hoàng hậu Thẩm Ninh vẫn đoan trang ưu nhã ngồi trong cung Xuân Hi nay đã trở thành Trung cung, đang cùng Trưởng công chúa nay đã thành vợ người và Tam công chúa sắp xuất giá trò chuyện vui vẻ. Trước khi nàng lên làm Hoàng hậu đã quyết định sẽ không có con. Đầu tiên, nàng sợ hãi vận may của mình đã đến đỉnh điểm, không dám muốn có con để khơi dậy sự phẫn nộ của người và thần linh. Thứ hai, nàng sợ Đông Duật Hoành sẽ tất cả tình yêu thương của người cha ít ỏi trong người hắn chuyển toàn bộ lên người con của bọn họ, như vậy đối với các hoàng tử công chúa thật sự quá không công bằng. Nàng đã cướp đi của bọn họ và mẫu phi của bọn họ rất nhiều thứ rồi, nàng không nhẫn tâm cướp đoạt nốt chút tình cảm cuối cùng bọn họ xứng đáng được nhận.



Đông Duật Hoành cũng không hề nhắc đến chuyện này. Đứa bé đối với hắn mà nói không quá quan trọng, mặc dù hắn biết chắc chắn đứa bé của hắn và Thẩm Ninh sẽ khác biệt, nhưng tuổi của Thẩm Ninh càng ngày càng lớn, hắn chỉ sợ tuổi lớn sẽ không tốt với nàng. Đối với hắn không có gì có thể quan trọng hơn nàng.



Vậy là hai người ngầm hiểu nhau, bình an vui vẻ cùng nhau trải qua ba năm.



Chỉ là buổi tối Quảng Đức đế trở về nói với một chuyện Thẩm Ninh, lập tức phá vỡ sự yên ả bấy lâu nay, Hoàng hậu Thẩm Ninh trước đó không lâu vẫn rất đoan trang lập tức náo loạn lên thậm chí đòi đình công: "Không làm, không làm nữa, công việc này không có cách nào làm tiếp được nữa, khoảng thời gian này cũng không có cách nào làm tiếp nữa."



Quảng Đức đế buồn cười nhìn Hoàng hậu ba mươi mấy tuổi hai chân đá loạn xạ khóc lóc om sòm, giọng nói không có một chút khiển trách nào, "Nhìn dáng vẻ của nàng này!"



Thẩm Ninh ngồi trên giường, đá đá hai chân bĩu môi trừng hắn, "Nào có lý như vậy, chàng đi ra ngoài chơi mà không dẫn ta theo!"



"Trẫm nói rồi, trẫm không đi chơi, trẫm là đi tuần tra." Đông Duật Hoành bất đắc dĩ nói.



"Vậy còn không phải giống nhau à?" Lấy tiền công quỹ đi ăn chơi.



"Hồ nháo." Đông Duật Hoành đi tới, ôn tồn nói: "Sao mà trẫm không muốn mang nàng ra ngoài cùng chứ, nhưng hôm nay Thái tử đi Nam Cương rồi, trẫm lại đi nữa, trong cung ít nhất cũng phải có một người ổn định được mọi người, người mà có mưu có sách, trẫm cũng không thể giao trách nhiệm này cho thái phi hoặc quý phi được, trẫm không yên tâm."



Mặc dù Thẩm Ninh biết hắn nói có lý, nhưng nàng vẫn không cam lòng nói: "Vậy chàng bỏ được ta sao?"



Đông Duật Hoành bảo Thuy d1ch đứng ở một bên đi ra, ôm nàng ngồi lên giường, hôn một cái rồi mới nói: "Sao trẫm bỏ nàng được, chỉ là lần này trẫm xuất cung, không chỉ vì chuyện tuần tra, còn vì một chuyện khác nữa."



"Chuyện gì?"



Đông Duật Hoành ra vẻ thần bí nói: "Trẫm, đi xem lăng mộ của chúng ta."



Thẩm Ninh thoáng giật mình, sau đó khẽ cau mày nói: "Ta không thích bị trộm mộ!" Theo nàng thấy tốt nhất là lặng lẽ hợp táng ở một nơi nào đó là được.



"Nàng yên tâm, sao trẫm có thể để những tên tham lam đó quấy rầy thanh tĩnh của chúng ta được?"



Thẩm Ninh lại không lạc quan lắm, "Ai, trước đó không phải ta đã nói với chàng rồi sao, những người trộm mộ này giống như mấy con ruồi bay qua bay lại, hơn nữa vận đổi sao dời, có rất nhiều khảo cổ học vì muốn hiểu rõ những điều bọn họ không biết, cũng sẽ quang minh chính đại quấy nhiễu yên bình của người chết." Tuy nói rằng là vì di sản vĩ đại của nhân loại, chuyện không liên quan đến mình thì không quan trọng, nhưng khi nàng nghĩ đến cảnh ngàn năm sau mình sẽ là người bị đào lên, nàng không thể vượt qua rào cản tâm lý này.



"Ừm, trẫm nghe nàng rồi." Đông Duật Hoành khẽ cười một tiếng.



Thẩm Ninh cảm thấy nụ cười này của hắn có gì đó quái lạ, cẩn thận suy nghĩ, lại cảm giác có gì đó không đúng, "Không phải Hoàng Lăng được xây ở núi Công Ngu Châu sao, chàng đi Nghi Châu làm gì?"



Đông Duật Hoành thì thầm với nàng hai câu, hai mắt Thẩm Ninh trừng lớn, "Chàng nói chi tiết một chút." Đúng là che giấu tai mắt người mà!



Đông Duật Hoành cong môi cười, ôm nàng nhỏ giọng nói cho nàng biết lăng mộ của bọn họ thật sự ở đâu, diện tích bao nhiêu, nói cho nàng biết có khoảng bao nhiêu cái cơ quan. Thẩm Ninh nghe xong trợn tròn cả mắt. Mẹ ơi, cái lăng mộ này so với lăng mộ trong tiểu thuyết Thần Mộ còn thần kỳ hơn!



Trái tim của nàng đập thình thịch liên hồi, đây là lần đầu tiên nàng nhận thức kỳ môn dị pháp và thiên tài trí tuệ ở cổ đại.



"Trẫm vốn dĩ đã đánh giá thấp sự thăng trầm của thời gian, nhưng sau lời đề nghị của nàng, trẫm đã thay đổi quyết định."



"Đây là do ai nghĩ ra? Ta muốn gặp người này." Vẻ mặt Thẩm Ninh tràn đầy sùng bái. Những ý tưởng này mà ở hiện đại cũng rất đáng kinh ngạc!



"Còn nữa, ta cũng muốn đi đến đó nhìn một chút, ta nhất định phải đi nhìn một lần!" Đây chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích của thế giới!



"Ai, bây giờ vẫn còn chưa xây xong, nàng đi xem cũng không nhìn ra cái gì đâu." Đông Duật Hoành nói thêm, "Đợi đến khi đại công cáo thành, trẫm sẽ dẫn nàng đi."



Thẩm Ninh còn muốn nói điều gì, Đông Duật Hoành đã ôm nàng thật chặt, thở dài một tiếng nói: "Ninh Nhi, trẫm vốn không tin những chuyện thần tiên quỷ quái này, nhưng từ khi gặp được nàng, biết nàng từ một thế giới khác đến, trẫm liền tin tưởng không chút nghi ngờ. Trẫm sẽ cho người làm phép trùng trùng điệp điệp ở trong hoàng lăng, trẫm muốn cùng nàng vĩnh viễn sống trong địa cung, cho dù có đầu thai chuyển kiếp nàng cũng chỉ có thể làm thê tử của trẫm."



Thẩm Ninh đối với sự độc chiếm điên cuồng này của hắn không những không phát điên, ngược lại còn cảm thấy thâm tình nồng nàn. Có lẽ, nàng cũng giống hắn, muốn vĩnh viễn được ở cùng một chỗ với hắn.



"... Vì vậy, cho dù đời này trẫm có đi trước nàng, nàng cũng chịu thiệt thòi một chút, đừng quay lại quê hương của nàng, được không? Trẫm sợ...Khiếp sau trẫm không tìm thấy nàng."



Thẩm Ninh ôm hắn thật chặt, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Kiếp sau, nếu như chàng có nhiều người khác như vậy, ta sẽ không để ý đến chàng nữa."



Đông Duật Hoành nghe ra được ẩn ý trong lời nói của nàng, hắn nâng mặt của nàng lên nặng nề hôn nàng đến không thở nổi.



"Bình dấm chua! Khiếp sau nàng không được phép lấy chồng, có biết không!"



... Nàng và hắn, ai là bình dấm chua, còn chưa biết đâu nhé!



Nửa tháng sau, Quảng Đức đế đi tuần tra.



Từ sau ngày đưa tiễn Hoàng đế Thẩm Ninh luôn cảm giác trong lòng như thiếu vắng một cái gì đó. Mặc dù Đông Duật Hoành ủy quyền cho nàng xử lý chính vụ bình thường cùng một đống chuyện vặt trong hậu cung cho nàng xử lý để khiến nàng luôn bận rộn, nhưng cho dù nàng làm cách nào cũng không ngừng được thương nhớ, điên cuồng nghĩ đến hắn.



Có khi nàng tự cười bản thân nếu như nàng có thể quay về hiện đại, nàng cũng có tự mình kiên cường sống hết một đời, nhưng hôm nay nàng nhận ra thậm chí dù chỉ một ngày nàng cũng không muốn rời xa lồng nguc ấm áp của hắn.



Lúc giả chết xuất cung, nàng cho rằng bản thân đã yêu hắn rất sâu đậm rồi, nhưng nàng không ngờ tình cảm này chưa từng dừng lại ở đó, ngược lại theo thời gian dần trôi tình cảm của nàng dành cho hắn ngày càng lớn dần ngày càng nồng đậm không thể phai nhạt.



Bây giờ nàng dường như đã bắt đầu hiểu được câu nói lưu truyền trong câu chuyện tình thiên cổ.



Hỏi thế gian, tình là gì? Sao cứ khiến người hẹn thề sống chết.



***



Đông Duật Hoành rời đi hơn bốn tháng mới trở về hoàng cung.



Trong hậu cung có người hy vọng xa vời Hoàng đế sẽ mang theo mấy mỹ nhân trở về, nhưng lại tuyệt vọng phát hiện hắn vẫn lẻ loi một mình.



Hoàng hậu Thẩm Ninh cực kỳ vui mừng.



Mấy năm này ngoài miệng nàng nói là không học, nhưng thực tế là nàng cũng đã học được một chút bí thuật phòng the từ Thuy d1ch. Màn đêm buông xuống, nàng sử dụng tất cả vốn liếng và kiến thức học được hầu hạ Hoàng đế thoải mái đến từng lỗ chân lông, sướng đến dục tiên dục tử.



Một đêm điên cuồng.



Mây mưa trôi qua, Thẩm Ninh gối lên cánh tay của Đông Duật Hoành trên môi vẫn còn vương nụ cười chìm vào giấc ngủ say, Đông Duật Hoành cúi đầu ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp đã lâu không thấy, nhẹ nhàng vuốt lại mấy sợi tóc rối, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình lại có chút cảm xúc phức tạp không nói rõ thành lời.



Lại một tháng trôi qua, Đông Duật Hoành hạ chỉ đề bạt mấy quan viên. Thẩm Thái nhậm chức nhất phẩm Thượng Thư Lệnh, Thẩm Chiêu nhậm chức Nhị phẩm Quang Lộc đại phu, Phong Bảo Lam nhậm chức chính nhị phẩm Binh Bộ Thượng Thư, Mạnh Lễ nhậm chức tòng tam phẩm phó thống lĩnh của hắc giáp quân, còn có Lý Tử Hiên cũng đã được triệu về Trường Dương đảm nhiệm chính tứ phẩm Đại Lý Tự Thiếu Khanh.



Mặc dù trong danh sách lần này còn có những người khác, nhưng Thẩm Ninh nghe đến tên của những người này, trong lòng mơ hồ cảm giác được có chuyện gì không đúng.



Mấy ngày sau, buổi tối Đông Duật Hoành từ nhà xưởng trở về, sau khi tắm rửa xong để nửa thân trần để Thẩm Ninh quỳ ở sau lưng lau lưng cho hắn, hắn lấy ra một bức thư mật, tất cả đều liên quan đến tình hình của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử gần đây.



Thẩm Ninh không quan tâm, đang định mở miệng lại nghe thấy Đông Duật Hoành nói trước, "Hừ, hai tiểu tử này, đúng là không nên cho bọn nó ở trong kinh thành đợi, sớm biết thế trẫm ném bọn nó đi cho xong việc." Tuy nói như vậy, trong lời nói lại lộ ra vẻ hài lòng.



Thẩm Ninh tất nhiên cũng biết kha khá tình hình của bọn hắn, nghe nói đa số hải quân ở Nam Cương là do Thái tử đích thân huấn luyện, hơn nữa ở Nam Cương rất được lòng dân. Mà Nhị hoàng tử ở A Nhĩ Đóa cũng gây dựng được một đội Ưng Vệ kỵ mã từ những võ sĩ Khắc Mông, dùng để đánh giết dân tộc du mục cướp bóc cường đạo, đội quân vô cùng cường hãn.



"Có phải chàng rất kiêu ngạo không?" Thẩm Ninh khẽ cười.



Đông Duật Hoành cong môi cười, lắc đầu một cái.



Hắn trầm mặc một lúc, lại nói: "Năm nay ăn tết, trẫm định náo nhiệt một chút, nên đã triệu hồi bọn họ cùng về đây, Tử Lăng cũng đã lâu không về Trường Dương, trẫm cũng có một chút nhớ hắn."



Thẩm Ninh dừng động tác lại, một lúc sau mới cứng ngắc hỏi hắn, "Chàng định làm gì?"



Đông Duật Hoành thoáng quay đầu, vẻ mặt không hiểu, "Ninh Nhi hỏi cái này làm gì?"



"Chàng không được lừa gạt ta." Thẩm Ninh xuống giường đứng trước mặt hắn, "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Vì sao đột nhiên hắn quyết định làm nhiều chuyện như vậy?



Đông Duật Hoành há miệng định nói gì đó, nhưng hắn cũng biết không thể lừa nàng được bao lâu, đành phải thờ dài một tiếng nói: "Trẫm, trên đường trở về, bỗng cảm thấy tức ngực khó thở, Không Trần và Trương Đức Thuận đều xem bệnh bắt mạch rồi, nói là quái bệnh kia."



Tim Thẩm Ninh lập tức đập điên cuồng, nàng mím môi, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, lúc sau mới nói: "Nếu không phải bây giờ trong người của chàng đang có bệnh, ta nhất định sẽ đánh chàng!"



Đông Duật Hoành nhíu mày.



"Sao chàng lại muốn giấu diếm chuyện này với ta? Không phải Không Trần nói ông ấy đã tìm được phương thuốc trị được bệnh này rồi sao?"



Trước đó lúc Phúc Thân vương bị bệnh, Không Trần đã muốn thử phương thuốc này một lần, nhưng Phúc Thân vương xem trong đơn thuốc đó có rất nhiều độc dược, bất luận thế nào cũng không muốn để Không Trần đến gần, thậm chí còn mang bệnh đến trước mặt Đông Duật Hoành quỳ hoài không đứng dậy. Đông Duật Hoành không còn cách nào khác, đành phải coi như thôi. Thẩm Ninh vì chuyện này mà hận Phúc Thân vương. Vì nếu như ông ấy thử đơn thuốc của Không Trần, bây giờ đến lượt Đông Duật Hoành cũng sẽ có được chút niềm tin vào đơn thuốc này.



"Ừm... " Không Trần đã từng nói thuốc, đây là lần đầu tiên thử thuốc này, chỉ sợ không khống chế chính xác liều lượng độc dược trong đó. Nhưng lời này hắn không nói cho Thẩm Ninh biết, "Trẫm biết, trầm chỉ là đề phòng chuyện chưa xảy ra."



"Đề phòng chuyện chưa xảy ra cái rắm ý." Thẩm Ninh đã rất lâu không nói lời th0 tuc cuối cùng cũng đã phá giới.



Đông Duật Hoành dở khóc dở cười, đây chính là lời Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ của hắn nói ra.



"Nếu chàng còn làm những chuyện như vậy, ta sẽ đánh mông chàng!" Hắn rõ ràng đang giúp nàng trải tốt đường lui.



Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây*, đúng là không sai. Bất luận thế nào Quảng Đức đế cũng không nghĩ đến có một ngày đến lượt bản thận bị đánh mông.



*三十年河东三十年河西: Câu này chỉ sự biến hóa vô thường của việc đời, có đôi khi sẽ chuyển hướng phản diện, khó có thể đoán trước.



Chỉ là khi thấy Thẩm Ninh không hoảng sợ thất thố, trong lòng hắn mới thở phào nhẹ nhõm.



"Đi." Thẩm Ninh kéo hắn dậy.



"Đi làm gì?"



"Để Không Trần xem bệnh!"



"Ban ngày trẫm mới tuyên hắn xem bệnh rồi."



Thẩm Ninh hung dữ lườm hắn một cái, "Vậy để ông ấy xem thêm lần nữa!"



"..."



***



Đối với chuyện này Thẩm Ninh biểu hiện cực kỳ kiên cường, biểu hiện này của nàng có hơi vượt qua dự kiến của Hoàng đế. Nàng không những chưa từng khóc, ngược lại xem bệnh này như bệnh bình thường, ngày ngày giám sát Đông Duật Hoành uống thuốc, dưỡng bệnh và nghỉ ngơi, cho dù thỉnh thoảng hắn bất chợt phát bệnh nàng cũng không hốt hoảng xử lý tất cả.



Đông Duật Hoành vốn là người có ý chí kiên cường, tuy nói là sinh mạng đang gặp nguy hiểm, nhưng hắn cũng chưa từng lộ ra vẻ yếu đuối.



Có lẽ là đã phát hiện sớm, Không Trần và Khương Đức Thuận phối hợp những loại dược bình thường vẫn có tác dụng, cho đến cửa ải cuối năm, biểu hiện của Đông Duật Hoành vẫn như những người bình thường khác. Vì vậy hai người vẫn sinh hoạt như bình thường, chỉ là chuyện phòng the vốn không kiêng kị bị Thẩm Ninh nghiêm ngặt quy định trong vòng nửa tháng nhiều nhất cũng chỉ được làm ba lần. Đông Duật Hoành cực kỳ bất mãn với điều luật mới này.



Đông Minh Dịch và Đông Minh Thịnh đều phụng chỉ quay về Trường Dương, Thẩm Ninh một mình gặp mặt Đông Minh Dịch một lần, nàng thấy sắc mặt hắn bình thường thản nhiên cũng yên tâm hơn. Nàng đơn độc gặp Đông Minh Thịnh một lần, bây giờ Đông Minh Thịnh cũng đã không còn vẻ ngây ngô của thiếu niên, diện mạo thì vẫn tuấn mỹ như vậy, nhưng đã trở nên ổn trọng ôn hòa hơn rất nhiều. Thẩm Ninh thường gửi thư qua lại với Đông Minh Thịnh, bây giờ có thể gặp người thật nàng cũng có chút vui mừng.



"Con có nghĩ đến chuyện trở lại Trường Dương không?"



Đông Minh Thịnh hơi do dự nhưng vẫn nói: "Nhi thần tất nhiên có nghĩ đến chuyện trở về hiếu thuận phụ hoàng và mẫu hậu."



"Nhưng con cũng có chút không nỡ A Nhĩ Đóa?"



"Chuyện này... Vâng ạ." Đông Minh Thịnh khẽ gật đầu.



Thẩm Ninh cười một tiếng, "Con trai lớn rồi không theo mẹ nữa, con muốn làm gì cứ làm thôi, mẫu hậu cũng cảm thấy A Nhĩ Đóa hợp với con." Nếu như Đông Minh Dịch đăng cơ, Đông Minh Thịnh ở Trường Dương kiểu gì cũng sẽ chịu sự ngờ vực vô căn cứ, thằng bé ở bên ngoài sẽ tự do tự tại hơn.



"Đa tạ mẫu hậu."



"Đúng rồi, Vương phi của con, mẫu hậu cũng sẽ không giúp con chọn, con nhìn trúng cô nương nào thì chọn người đó, nhưng ta hy vọng con chỉ có một vương phi, không có trắc phi hay thiếp thất, được không?" Thẩm Ninh chỉ có một yêu cầu này với Đông Minh Thịnh, nàng thực sự coi Đông Minh Thịnh như con ruột của mình. Lần trước Vân phi chọn chính phi, trắc phi cho Tam hoàng tử, nàng không hề nói một lời.



"Nhi thần đều nghe mẫu hậu, chỉ là mẫu hậu ngay cả con dâu cũng lười chọn giúp nhi thần?" Đông Minh Thịnh đã lâu không nghe thấy những lời thân mật như vậy, hắn khẽ cười hỏi ngược lại nàng.



Thẩm Ninh lườm hắn một cái, "Con nói gì đó? Người khác muốn tự do như vậy còn không được đâu."



Ánh mắt hai người chạm nhau, đều bật cười.



Sau khi qua năm mới, Đông Duật Hoành cũng không để hai hoàng tử rời đi, bảo bọn hắn lưu lại Trường Dương, vào triều thảo luận chính sự, thậm chí ngay cả Hoàng Lăng cũng ở lại, cho dù Nam Cương truyền tin có bạo động cũng bỏ mặc.



Qua thanh minh, bệnh tình của Đông Duật Hoành đột nhiên chuyển biến nặng, ngất xỉu ở trong ngự thư phòng.



Không Trần luôn tự kiêu ngạo là một người giỏi dùng y độc cũng chậm chạp không dám dùng phương thuốc kia, ngày ngày không ngừng sửa liều lượng, nhưng sau khi Đông Duật Hoành té xỉu, ông tự hiểu không thể trì hoãn thêm được nữa.



Sau khi Đông Duật Hoành nghe Không Trần nói xong cũng chỉ khẽ gật đầu, ngày hôm đó hắn triệu kiến Đông Minh Dịch và Đông Minh Thịnh, nói với bọn họ bệnh tình của mình.



Hai huynh đệ cực kỳ kinh hãi. Đông Minh Dịch chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Đối với phụ hoàng hắn từng ghen tỵ, từng hận người nhưng bây giờ khi nhìn thẳng phụ hoàng đang phải đối mặt với sinh tử, hắn mới nhận ra bản thân vẫn luôn kính trọng phụ hoàng.



"Nếu như thất bại... Thái tử kế thừa ngôi vị, trông coi giang sơn Đại Cảnh của hoàng tộc Đông thị." Đông Duật Hoành nhìn về phía Vạn Phúc, hai tay Vạn Phúc dâng thánh chỉ lên cao hơn đầu.



"Trẫm đã soạn thảo chỉ dụ xong xuôi rồi, đến lúc đó Vạn Phúc sẽ phụng chỉ trẫm đọc thánh chỉ này trước toàn triều."



"Phụ hoàng!" Đông Minh Dịch quỳ xuống hốc mắt ửng đỏ.



Đông Duật Hoành cúi đầu nhìn trưởng tử của mình, "Là một đế vương, có việc nên làm, có việc không nên làm. Con phải nhớ lấy bách tính làm gốc rễ, lúc nào cũng phải nhớ đối xử tử tế với con dân của mình, nhất định không được bởi vì duc v0ngcá nhân mà hại đến đất nước."



"Nhi thần ghi nhớ lời phụ hoàng dạy bảo." Đông Minh Dịch dập đầu.



"Nhị hoàng tử cùng các hoàng đệ phụ tá hoàng huynh của con, cùng nhau bảo vệ giang sơn muôn đời của Đông thị."



"Nhi thần tuân chỉ." Đông Minh Thịnh cũng quỳ xuống, "Phụ hoàng hồng phúc tề thiên, nhất định có thể khỏe mạnh không có việc gì!"



"Trẫm cũng không biết lành dữ thế nào, trẫm thấy Không Trần đã tính toán trước, nói chung cũng không quá mức nguy hiểm, cho dù thất bại, nếu như sau này huynh đệ các con mắc bệnh này, cũng có thể nắm phần chắc hơn."



Hai huynh đệ thấy Đông Duật Hoành rõ ràng bị bệnh nhưng vẫn nghĩ cho bọn hắn, hai người đều thấy mũi chua chua, sao bọn họ lại cho rằng phụ hoàng không có một chút tình phụ tử với bọn họ cơ chứ.



Đông Duật Hoành cũng không giao phó chuyện Thẩm Ninh với bọn họ. Bởi vì hắn đã giúp nàng sắp xếp ổn thỏa tất cả rồi, trong tay Vạn Phúc còn có một thánh chỉ, có thể để nàng dùng khi Đông Minh Dịch mưu đồ làm loạn phế đi hắn đổi lại lập Đông Minh Thịnh làm Hoàng đế, còn có cả Hoàng Lăng, gia tộc Thẩm thị, Phong Bảo Lam, Lý Tử Hiên, Du Tri Uyên đều có thể đảm bảo Thẩm Ninh ngồi vững trên vị trí Thái hậu, không cần phải lo lắng sau này hậu cung hay triều đình gây áp lực với nàng.



Đông Duật Hoành mượn cớ nghỉ xuân đi sơn trang nghỉ mát để Thái tử cùng Thận Thân vương tạm thời cai quản đất nước.



Đông Minh Dịch quỳ gối trước mặt phụ hoàng khăng khăng muốn đi cùng, Đông Duật Hoành suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý.



Cùng đi sơn trang ngoại trừ Thẩm Ninh còn có Đông Minh Thịnh và Đông Bảo Lam.



Sau khi đến hành cung, Đông Duật Hoành uống đơn thuốc kia, hôn mê ròng rã ba ngày, ngay lúc Phong Bảo Lam vung nắm đấm ép hỏi Không Trần, cuối cùng Đông Duật Hoành cũng tỉnh lại.



Thẩm Ninh từ lúc hắn hôn mê vẫn không thể tỏ thái độ gì, lúc này nàng mới thả lỏng ngồi bệt dưới đất, che mặt vừa khóc vừa cười.



Nhưng trong đêm hôm đó, Đông Duật Hoành không ngừng ho khan, nhổ ra một ngụm máu đen trên khăn lụa.



Không Trần vội vàng chạy đến, sau khi bắt mạch ông lập tức hiểu ra lượng độc dược quá mạnh, mặc dù quái bệnh đã được chữa khỏi nhưng lại trúng kịch độc.



Tuy giải độc là điểm mạnh của Không Trần nhưng loại hỗn hợp kịch độc ở trong người thế này cũng là lần đầu tiên không gặp phải, có lẽ phải hai ba ngày ông mới chế ra được thuốc giải, nhưng trong lòng ông hiểu Đông Duật Hoành không đợi được đến lúc đó.



"Đúng rồi, ta nghe nói không phải ngươi có một viên ngư đan sao, dùng để kéo dài tính mạng!" Không Trần đột nhiên lớn tiếng nói, "Ngươi nhanh ăn viên đan đó đi, ta nhất định sẽ nhanh chóng chế ra thuốc giải!"



Vạn Phúc nghe xong, cả người đều run bần bật.



Thẩm Ninh cũng biết thứ mình từng ăn trong nhà lao đó là viên ngư đan, bây giờ nàng nghe thấy Không Trần nói vậy, nước mắt cố gắng kiềm chế không để rơi xuống lại như giọt nước tràn ly, lớn tiếng gào khóc.



Đông Duật Hoành vừa mới uống thuốc ngừng hô, hắn suy yếu nằm trên giường, bất đắc dĩ nói: "Đừng khóc... " Lời còn chưa nói xong, lại lực bất tòng tâm hôn mê bất tỉnh.



Lúc Đông Duật Hoành tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, nhưng người trước giường vẫn giống như mấy canh giờ trước nước mắt chảy ròng ròng, đôi mắt đã sưng húp không nhìn nổi.



Đông Duật Hoành đau lòng chết mất. Hắn từng ghen tỵ Thẩm Ninh chỉ rơi nước mắt trước Lý Tử Kỳ, nhưng hôm nay khi thấy nàng vì mình khóc đến ruột gan đứt thành từng khúc, trái tim của hắn dường như cũng muốn nát theo từng tiếng khóc của nàng.



"Đừng khóc... "



"Là, là tại, ta hại, chàng!" Thẩm Ninh nức nở, vất vả mới nói được một câu hoàn chỉnh.



"Dùng nó để cứu nàng, là... lựa chọn đúng đắn nhất của trẫm."



"Duật Hoành, chàng không được chết, ta không muốn chàng chết... " Thẩm Ninh nhào đến bên cạnh hắn, gương mặt mới lau khô lại đầy nước mắt.



Đông Duật Hoành chậm rãi lau nước mắt cho nàng, nhìn nàng chăm chú nói: "Con người ai cũng phải chết, trẫm đã viên mãn rồi, có thể quen biết nàng ở bên cạnh nàng, ta... Chết cũng không còn gì để tiếc nuối nữa." Hắn biết mình sắp không trụ nổi rồi.



"Duật Hoành... "



"Kiếp sau, ta nhất định sẽ sống thọ hơn nàng, nhìn nàng rời đi, sẽ không để nàng phải chịu thống khổ này."



Thẩm Ninh nghẹn ngào không thể nói thành lời.



"Kiếp sau, chỉ có nàng và ta, chúng ta sẽ sinh một bầy con... "



Thẩm Ninh nắm lấy tay hắn, nức nở khẽ gật đầu.



"Nhưng... Ninh Nhi của ta sao đời này lại phải chịu..." Đông Duật Hoành nói, trong mắt có chút ẩm ướt, "Ninh Nhi của ta trong mơ còn gọi "Mẹ ơi", nói "Thật xin lỗi", ta muốn ích kỷ, nhưng lại không nỡ để cho Ninh Nhi của ta đời này khổ như vậy... "



Thẩm Ninh im lặng run rẩy, cắn chặt môi dưới nhịn lại tiếng khóc.



Đông Minh Dịch và Đông Minh Thịnh vội vàng đưa thuốc ho đến cho phụ hoàng, bọn họ đứng ở ngoài cửa thấy cảnh này đều dừng bước không tiến vào.



Đông Duật Hoành không nhìn thấy bọn họ, tay phải chậm rãi lấy một vật từ đai lưng ra nắm thật chặt trong tay, tay còn lại nắm tay nàng thật chặt, "Ninh Nhi, ta đã để nàng phải chịu quá nhiều thiệt thòi, nàng đừng trách ta."



Thẩm Ninh lắc đầu, hít sâu một hơi nước mắt lại bắt đầu chảy, nàng nói: "Ta không trách chàng, ta yêu chàng, có thể ở cùng với chàng, đời này ta cũng không còn gì tiếc nuối."



Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt Đông Duật Hoành, hắn nức nở nói: "Ta chỉ tiếc, thời gian ở bên cạnh nàng quá ngắn, Ninh Nhi, thời gian này quá ngắn rồi..." Hắn vừa nói vừa mở bàn tay phải ra, hai mắt Thẩm Ninh đẫm lệ mơ hồ có thể thấy được, trong tay hắn chính là hắc ngọc Phúc Họa thú!



"Vĩnh biệt, Ninh Nhi... " Hắn cầm ngọc Phúc Họa thú đưa về phía nàng.



"Duật Hoành, không!" Thẩm Ninh hoảng hốt rút tay về, nhưng không biết sức mạnh từ đâu Đông Duật Hoành dùng hết sức nhét vào tay nàng.



Ngay khoảnh khắc Thẩm Ninh chạm vào miếng ngọc, hắc ngọc phát ra một luồng ánh sáng nhạt.



Tất cả cũng vì vậy mà kết thành mối lương duyên này.



"Không —— "



Thẩm Ninh cảm giác giọng nói của chính mình truyền đến từ phía đường chân trời, bên tai nàng còn vang vọng "Vĩnh biệt, Ninh Nhi!"



Trong nháy mắt nàng biến mất trong không khí của Đại Cảnh.



"Phụ hoàng!"



Đông Minh Dịch và Đông Minh Thịnh tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, không khống chế được hét to một tiếng.



Đông Duật Hoành giống như đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, chậm rãi nhắm mắt lại.



***



Quảng Đức Hoàng đế đáng kính của hoàng điều Đại Cảnh vũ dũng anh minh nhìn xa trông rộng Đông Duật băng hà, hưởng thọ ba mươi bảy tuổi. Tại vị hai mười bảy năm.



Hoàng đế ba tuổi đã biết đọc, bốn tuổi biết làm thơ, tư chất hơn người, kiến thức uyên thâm, văn thao võ lược. Quy chế pháp luật đầy đủ, lễ nghi phồn thịnh, đất đai phân bổ theo chế độ, đạo giáo rất chi tiết tường tận, là vị vua đầu tiên không được chuẩn bị kỹ càng. Quảng Đức đế tự mình xây dựng quân đội riêng, đánh đâu thắng đó, công được thủ được, thiên hạ ai cũng ca ngợi người vũ dũng, đám man di mọi rợ muôn đời không thể đuổi kịp Quảng Đức đế, ai ai cũng phục tùng người, thiên hạ ai cũng cảm thấy thịnh vượng.



Hoàng đế chinh chiến ở Vân Châu gặp được Duệ Hiền Hoàng Hậu Thẩm thị, độc sủng hậu cung, khiến cho phi tần lục cung đều trở nên nhạt nhòa. Hoàng đế băng hà ở hành cung, Duệ Hiền Hoàng hậu thương tâm quá độ từ trần, đi theo Hoàng đế.



—— « Cảnh sách »



Tác giả có lời muốn nói:



Truyện hoàn rồi, tung hoa, tung hoa ~~~



Nhưng đây không phải là đại kết cục của câu chuyện xưa đâu nha, đây coi như là phần truyện cổ đại của ngàn năm trước, bản đồ mới nhảy đến hiện đại la lá la ~(≧▽≦)/~



Vì cách hành văn của cổ đại và hiện đại không giống nhau, nên tui quyết định mở một hố mới, mong mọi người tiếp tục ủng hộ nhé, bình luận về bộ truyện mới, sưu tầm chắc cũng không ít đâu nhỉ!



Có người nói tui là mẹ chồng của nữ chính, tui cẩn thận suy nghĩ lại, tôi đúng thật là mẹ ruột của nam chính. Vậy nên phần truyện ở hiện đại quyết chí làm mẹ ruột của nữ chính, bản thân kiềm chế lại sẽ bù đắp những thứ mà nữ chính ở cổ đại không có được ~ ~yo yo yo~~



- -----oOo------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom