Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129
Thẩm Ninh nghe xong tim đập mạnh một cái, "Không có ai sống được đến muôn tuổi, nếu được cũng chỉ có yêu quái."
"Haiz, ngươi thật ngốc mà." Vô Trần nhíu lông mày, "Ta nói mạng của Hoàng đế không dài!"
"Vì sao?" Tim Thẩm Ninh đập liên hồi, lời nói lại tỉnh táo hơn hẳn.
"Bởi vì hắn có bệnh!"
"Ông nói bậy." Th4n thể chàng khỏe mạnh thế cơ mà.
"Ngươi không tin thì thôi, ta đi đây." Vô Trần chắp tay sau lưng chuẩn bị quay người rời đi.
"Đừng đi, đừng đi." Thẩm Ninh vội vàng gọi ông lại, "Xin ông hãy nói rõ ràng cho ta biết!"
Vô Trần quay đầu, "Nữ nhân đúng thật là phiền phức!"
Thẩm Ninh không có tâm trạng phản bác lại ông, "Ông vừa mới nói, bệ hạ, chàng... Bị bệnh gì?"
Vô Trần mím môi, "Hiện nay hắn không có bệnh, nhưng tương lai không chừng sẽ có."
Thẩm Ninh nhíu đôi mi thanh tú.
"Haiz, ngươi biết Kính thân vương không? Hắn mắc một quái bệnh rồi chết, Hoàng đế của ngươi cũng có thể sẽ mắc loại bệnh này."
Ông ấy nói là... Bệnh di truyền có thể dẫn đến tử vong? "Ông chắc chứ... "
"Hai người đang nói chuyện gì thế, ngay cả cung nữ hầu hạ cũng không có?" Bên ngoài bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc, chính là Quảng Đức đế vừa hạ triều trở về.
Vô Trần giật mình, lập tức nháy mắt khoát tay ra hiệu với Thẩm Ninh, ý bảo nàng đừng nói chuyện vừa rồi với Hoàng đế.
Đông Duật Hoành còn chưa thay triều phục xuất hiện trước mặt hai người bọn họ, đầu tiên là hắn không dấu vết nhíu mày khi thấy hai người cô nam quả nữ ở cùng trong một phòng, sau đó quay qua nhìn Vô Trần hỏi: "Độc tố trong người Hoàng quý phi đã được thanh lọc hết chưa?"
Vô Trần hắng giọng, giọng khàn khàn ừ một tiếng.
Hoàng đế liếc ông một cái, rồi lại đi đến trước mặt Thẩm Ninh hỏi thăm nàng, "Bây giờ nàng còn thấy có chỗ này khó chịu không?"
Thẩm Ninh lắc đầu, "So với hôm qua đã tốt hơn nhiều rồi, dường như bắt đầu có chút sức."
"Vậy là tốt rồi, nàng uống thuốc chưa?"
"Bọn họ cầm đơn thuốc đi đun thuốc rồi."
"Nàng ăn chưa?"
"Ăn một chút."
Hoàng đế gật đầu, quay đầu chuyển qua chủ đề khác, "Ông và nàng vừa nói chuyện bí mật gì thế?"
"Ta không có hơi sức đâu nói chuyện phiếm với cô nhóc này, ta đi đây." Vô Trần dứt lời, cũng không hành lễ cáo lui bước chân nhanh giống như muốn chạy đi.
Đông Duật Hoành ngồi vào đầu giường, nhéo nhéo má của nàng, "Cái thói hư tật xấu này của nàng, lúc nào cũng ở chung phòng với nam tử khác."
Thẩm Ninh bó tay với tính ghen tuông này của hắn, đành phải giả bộ đáng thương ô ô hai tiếng.
Đông Duật Hoành hừ một cái, xoa xoa mặt nàng nói về chuyện chính, "Bọn nàng nói cái gì, ngoan ngoãn nói ra." Hay là th4n thể của nàng còn có chỗ nào khó nói?
Thẩm Ninh trầm mặc một lúc, cầm tay của hắn, nhẹ nhàng nói: "Vô Trần đại phu nói, chàng tìm ông ấy để chữa một loại bệnh lạ."
Ánh mắt Đông Duật Hoành lóe lên một cái, cầm ngược lại tay của nàng, cười nói: "Hóa ra là chuyện này," hắn ngừng một chút, "Trẫm đi thay y phục trước."
Thẩm Ninh thấy hắn không muốn nói chuyện này, lòng nàng trùng xuống, kéo tay hắn lại không cho hắn đi, "Ông ấy trị bệnh kỳ lạ gì?"
"Haiz, chẳng qua chỉ là một loại bệnh hiếm thấy ở nhân gian thôi."
"Ai mắc chứng bệnh này?"
"Không ai mắc chứng bệnh này hết, trẫm chỉ là đề phòng trước thôi."
Thẩm Ninh mím môi, "Kính thân vương qua đời là vì mắc chứng bệnh đó sao?"
Đông Duật Hoành trầm mặc nhìn nàng chăm chú một lúc, sau đó mới bất đắc dĩ nói: "Trong mấy chuyện này nàng lại thông minh thế."
"Ông ấy thật sự chết vì bệnh này sao?" Giọng nói của Thẩm Ninh bắt đầu căng thẳng.
Đông Duật Hoành nắm chặt tay nàng, "Trẫm đi thay triều phục trước."
Thẩm Ninh ngồi trên giường, không ngừng thấp thỏm chờ Đông Duật Hoành quay trở lại, chỉ một lúc ngắn ngủi mà nàng quay đầu ngóng ra cửa cả trăm ngàn lần.
Đông Duật Hoành thay thường phục quay lại, thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, khẽ thở dài một tiếng.
"Chàng mau nói đi." Thẩm Ninh chỉ tin chính miệng hắn nói ra.
Đông Duật Hoành ngồi xuống giường, chậm rãi nói: "Nam tử của tộc Đông thị, dường như đều không sống quá bốn mươi tuổi."
Sống không quá bốn mươi tuổi?! Cả người Thẩm Ninh căng cứng lập tức ngồi thẳng dậy, Đông Duật Hoành như đã dự đoán trước được phản ứng này của nàng, hắn ôm nàng vào lòng, vỗ về trấn an nàng, "Đừng sợ, đừng sợ, trẫm cũng không biết là có thật hay không?"
Thẩm Ninh hít sâu một hơi, "Vậy sao chàng biết được chuyện đó?"
"Người phát hiện chuyện này là phụ hoàng. Ông ấy ngẫu nhiên nghiên cứu lại gia phả của gia đình, phát hiện trừ những người chết trong chiến tranh, bảy đời nam tử Đông thị số người sống qua bốn mươi tuổi cực kỳ ít, tất cả những người còn lại đều mắc bệnh không thể trị khỏi rồi qua đời." Hắn dừng một chút, "Phụ hoàng vì chuyện này mà điều một lượng lớn người đi điều tra chứng cứ, những chi gần xa điều dò xét qua một lần, cuối cùng phát hiện, người trong tộc mắc bệnh rồi qua đời đều là vì cùng mắc một loại bệnh lạ."
Quả nhiên!
"Trong lòng phụ hoàng bắt đầu lo sợ, ông tìm kiếm danh y khắp nơi, bái phật cầu đạo, cuối cùng còn tin cả vào lời yêu đạo nói, luyện đan tiên dược... Nhưng ông ấy lại băng hà bởi vì uống nhầm đan dược." Đông Duật Hoành nhớ đến chuyện cũ thở dài một tiếng. "Sau khi trẫm dàn xếp loạn trong giặc ngoài xong, trẫm mới có thể rảnh tay điều tra chuyện phụ hoàng mê luyến đan dược, trẫm phát hiện được chứng cứ ông ấy điều tra được ở trong mật thất, lúc đó mới biết được chuyện này. Trẫm khi đó bán tín bán nghi, lại cho rằng trẫm là chân mệnh thiên tử, chuyện tai họa này sẽ không xảy ra trên người trẫm. Mặc dù trẫm có bí mật để Trương Đức Thuận đi tìm kiếm cách điều trị bệnh quái lạ này, nhưng cũng không hề quan tâm lắm."
Đông Duật Hoành ôm nàng, "Lúc hoàng thúc qua đời chính là lúc thúc ấy bốn mươi tuổi, lúc đó trẫm mới tìm lại được nàng, đột nhiên trẫm bắt đầu tin... trẫm sợ."
Mũi Thẩm Ninh chua chua, thảo nào lúc đó khi hắn biết tin Kính thân vương chết lại nôn nóng như vậy... Năm nay hắn cũng đã ba mươi hai, chẳng lẽ tám năm nữa hắn sẽ...
"Vì vậy mà trẫm mới để nàng nuôi dưỡng Nhị hoàng tử, trẫm sợ lỡ như trẫm đi, nếu chúng ta có con thì nó vẫn còn nhỏ, lỡ như ở trong hậu nó bị khi dễ... Ai ngờ trẫm lại đẩy nàng vào tình cảnh nguy hiểm, còn mất đi đứa con đầu tiên của chúng ta... "
"Ta không cần ai bảo vệ ta, ta chỉ cần chàng thôi." Thẩm Ninh nhào người đến ôm chặt hắn.
"Trẫm biết, tiểu yêu tinh, chỉ cần một ngày trẫm không nhìn thấy nàng, nàng sẽ xảy ra chuyện, sao trẫm có thể yên tâm để nàng lại mà đi trước được?" Đông Duật Hoành cưng chiều nàng, khẽ cười, "Trẫm có mệnh thiên tử sẽ không dễ dàng bị bệnh thế đâu, trẫm gọi Vô Trần đến chẳng qua là muốn tìm đường giải thoát cho tộc Đông thị."
Thẩm Ninh được hắn trấn an bình tĩnh lại một chút, "Vô Trần là thần y nhất định ông ấy sẽ nghĩ ra biện pháp." Không biết là nàng đang an ủi hắn hay là đang an ủi chính bản thân mình.
"Ừm."
Hai người yên lặng ôm nhau một lúc, Thẩm Ninh nói: "Duật Hoành... Ta từng nghĩ đến, miếng ngọc Phúc Họa thú kia mang ta xuyên không đến Đại Cảnh là miếng ngọc màu đen chàng sai người làm ra, có lẽ, ta là vì chàng mà đến đây, vì chàng mà đến."
Đông Duật Hoành sửng sốt.
"Vì vậy, chuyện hai chúng ta gặp nhau là do định mệnh sắp đặt sẵn, không có bất kỳ chuyện gì có thể chia cắt chúng ta." Thẩm Ninh ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn nói rõ từng câu từng chữ như đinh đóng cột.
Cả trái tim Đông Duật Hoành như muốn hòa tan, hắn nhìn nàng thật sâu, khóe môi cong lên nói, "Đúng như vậy."
Mấy ngày sau, chuyện Bảo Duệ hoàng quý phi trúng độc cuối cùng cũng tra ra được manh mối, Quan Hữu Vi ở trong buổi triều dâng tấu, báo cáo tất cả mọi chuyện cho thánh thượng, đồng thời cũng thông báo cho các quan trong triều biết. Những điều hôm nay hắn báo cáo đều dựa theo ý của Hoàng đế, thuật lại một lần chuyện của Ngụy Hội, tính luôn cả chuyện của Hoàng quý phi và Hiền phi, đều là do Ngụy Hội chủ mưu, không hề liên quan đến Nhị hoàng tử.
Hoàng đế hạ chỉ lôi ba người Ngụy Hội, Thẩm Mi, Thái Hoa đi hành hình, những người có liên quan tất cả đều phán tử hình. Thẩm Ninh phản đối, Thái Hoa và người vô tội bị vướng vào chuyện này, Đông Duật Hoành không thể làm gì hơn, chỉ có thể lấy hình phạt khác thay cho tử hình, Thái Hoa, Trang phi và Hoa Lộng Ảnh cùng nhau xuất gia làm ni cô.
Phong Bảo Lam và cả nhà Phong gia đều tiếp nhận kết cục này, mặc dù hắn yêu thương muội muội của mình nhưng hắn cũng hiểu được đây là hình phạt nhẹ nhất rồi, hơn nữa cũng không liên lụy đến gia tộc, đây đã là Thiên gia mở cho một con đường rồi.
Chuyện này khiến cho những quan viên vốn đã mang lòng ghen tị ở sau lưng lại có cớ để nói này nói kia, chế giễu Hoàng quý phi không có nhân duyên, một Hoa tiệp dư tình như tỷ muội, một Thẩm tiệp dư là thứ muội của mình, hai người ở sau lưng đâm cho một dao, đâm nhát nào cũng thấy máu, vẫn may là Hoàng quý phi vẫn còn sống sót, nhận được sủng ái của Hoàng đế, nhưng chỉ sợ là sủng ái này không kéo dài được bao lâu.
Người tỉnh táo thì lại khịt mũi coi thường, bên cạnh những người ngồi ở trên cao ai mà không có một hai cái Bạch Nhãn Lang* chứ. Hai người Thẩm Mi và Ngụy Hội cũng chỉ là hai nhân vật nhỏ như con kiến, nhìn hai người bọn hạ bị tra tấn đến không còn hình người cũng có thể thấy được Thiên gia tức giận đến mức nào. Thẩm gia tất nhiên sẽ không vì một Thẩm Mi mà mở miệng cầu tình, cả phủ đều nghe theo chỉ thị của Hoàng quý phi. Phong gia là nhà mẹ đẻ của thái Hoàng thái hậu, nên cho dù có bất kỳ đả kích gì cũng không hề có động tĩnh gì. Từng chuyện từng chuyện xảy ra, Hoàng hậu vẫn luôn nhẫn nhịn không bộc phát, dường như chưa từng nghĩ đến chuyện lật đổ Hoàng quý phi, bên Vương thái phi, nhóm người Đức phi cũng im lặng không nói gì. Vì vậy bọn họ có thể thấy được hiện giờ trong hoàng cung, địa vị của Hoàng quý phi là không thể lay động, chỉ sợ nếu như Hoàng quý phi mà thực sự muốn dậm chân một cái, ngay cả hoàng thành cũng phải run sợ.
*白眼狼 Bạch Nhãn Lang: vô tình vô nghĩa, ăn cháo đá bát, phản bội.
Lúc này không nhanh nịnh nọt làm thân thì còn chờ đến khi nào?
Nhưng mà trong chuyện này có một chuyện mà bọn họ vắt hết óc cũng không thể nào hiểu được.
Đó là hành động lần này của Hoàng hậu cực kỳ không bình thường. Theo lý bây giờ Hoàng quý đã nóng đến mức chạm tay vào cũng có thể bỏng, Nhị hoàng tử được nuôi dưỡng gối của nàng chính là đối thủ có tính uy hiếp lớn nhất trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị thái tử với Đại hoàng tử, vì sao vào thời điểm mấu chốt này Hoàng hậu, Đại hoàng tử hay là Mạnh gia đều không có hành động gì?
Trong cung Chiêu Hoa, Mạnh Nhã nghe thái giám bẩm báo Hoàng đế đã hạ lệnh đám người Ngụy Hội giết không tha, nàng chỉ thản nhiên gật đầu.
Lục Kiều đứng bên cạnh thì lại sốt ruột, "Nương nương, bệ hạ không nhắc một câu đến Nhị hoàng tử, chẳng lẽ bệ hạ cứ như vậy tha cho Nhị hoàng tử sao?" Nếu thật sự như vậy, vậy thì Đại hoàng tử không phải sẽ...
"Ngươi thì biết cái gì?" Hoàng hậu khẽ quát một tiếng.
Đêm qua Hoàng đế đã bí mật nói chuyện với nàng một lúc, nói cho nàng biết trong chuyện này Nhị hoàng tử cũng có liên quan, hắn cũng đã quyết định sẽ phong Nhị hoàng tử làm thân vương rồi điều đến A Nhĩ Đóa, hạ chỉ muôn đời không được quay về Trường Dương.
Bên ngoài nàng có vẻ tiếc nuối, nhưng trong lòng thì cực kỳ hài lòng với kết quả này.
Ngôi vị Hoàng đế này đã nằm chắc trong tay Dịch Nhi rồi.
Mấy ngày sau, Hoàng đế lấy lý do Nhị hoàng tử không biết nhìn người dẫn sói vào nhà, phạt cấm túc ba ngày, chép mười bản kinh thư. Rồi lại qua mấy ngày nữa, Hoàng đế hạ chỉ phong Nhị hoàng tử Đông Minh Thịnh làm An thân vương, ban thưởng A Nhĩ Đóa làm đất phong, đợi qua lễ vạn thọ liền lên đường về đất phong.
Ý chỉ bất thình lình này của Hoàng đế khiến cả triều xôn xao, những vị quan ở đây không phải chưa từng nghĩ đến Ngụy Hội là hầu cận cho Nhị hoàng tử, lý nào Nhị hoàng tử lại không dính nước bùn cho được? Nhưng hôm nay bệ hạ ra ý chỉ này bọn họ cũng chỉ có thể đoán mò nhưng không biết được thực hư chân tướng ra sao, thiên uy lại khó dò, bây giờ điều duy nhất bọn họ chắc chắn là Nhị hoàng tử vốn nên nằm trong danh sách tuyển chọn Thái tử đã vô duyên với đế vị, ngược lại lập tức bị đày đi lưu đày!
Hoàng quý phi vẫn luôn tĩnh dưỡng đóng cửa không tiếp khách, đối mặt với thánh chỉ cũng chỉ của Hoàng đế cũng hoàn toàn bảo trì im lặng không nói.
Chẳng lẽ hai ngày này, Hoàng đế và Hoàng quý phi lại xảy ra lục đục? Hay là trong chuyện này còn có nội tình gì mà bọn họ không biết?
Việc nhà của Hoàng đế, thật sự khiến cho người ta nhìn thấy nhưng lại đoán không ra.
- -----oOo------
"Haiz, ngươi thật ngốc mà." Vô Trần nhíu lông mày, "Ta nói mạng của Hoàng đế không dài!"
"Vì sao?" Tim Thẩm Ninh đập liên hồi, lời nói lại tỉnh táo hơn hẳn.
"Bởi vì hắn có bệnh!"
"Ông nói bậy." Th4n thể chàng khỏe mạnh thế cơ mà.
"Ngươi không tin thì thôi, ta đi đây." Vô Trần chắp tay sau lưng chuẩn bị quay người rời đi.
"Đừng đi, đừng đi." Thẩm Ninh vội vàng gọi ông lại, "Xin ông hãy nói rõ ràng cho ta biết!"
Vô Trần quay đầu, "Nữ nhân đúng thật là phiền phức!"
Thẩm Ninh không có tâm trạng phản bác lại ông, "Ông vừa mới nói, bệ hạ, chàng... Bị bệnh gì?"
Vô Trần mím môi, "Hiện nay hắn không có bệnh, nhưng tương lai không chừng sẽ có."
Thẩm Ninh nhíu đôi mi thanh tú.
"Haiz, ngươi biết Kính thân vương không? Hắn mắc một quái bệnh rồi chết, Hoàng đế của ngươi cũng có thể sẽ mắc loại bệnh này."
Ông ấy nói là... Bệnh di truyền có thể dẫn đến tử vong? "Ông chắc chứ... "
"Hai người đang nói chuyện gì thế, ngay cả cung nữ hầu hạ cũng không có?" Bên ngoài bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc, chính là Quảng Đức đế vừa hạ triều trở về.
Vô Trần giật mình, lập tức nháy mắt khoát tay ra hiệu với Thẩm Ninh, ý bảo nàng đừng nói chuyện vừa rồi với Hoàng đế.
Đông Duật Hoành còn chưa thay triều phục xuất hiện trước mặt hai người bọn họ, đầu tiên là hắn không dấu vết nhíu mày khi thấy hai người cô nam quả nữ ở cùng trong một phòng, sau đó quay qua nhìn Vô Trần hỏi: "Độc tố trong người Hoàng quý phi đã được thanh lọc hết chưa?"
Vô Trần hắng giọng, giọng khàn khàn ừ một tiếng.
Hoàng đế liếc ông một cái, rồi lại đi đến trước mặt Thẩm Ninh hỏi thăm nàng, "Bây giờ nàng còn thấy có chỗ này khó chịu không?"
Thẩm Ninh lắc đầu, "So với hôm qua đã tốt hơn nhiều rồi, dường như bắt đầu có chút sức."
"Vậy là tốt rồi, nàng uống thuốc chưa?"
"Bọn họ cầm đơn thuốc đi đun thuốc rồi."
"Nàng ăn chưa?"
"Ăn một chút."
Hoàng đế gật đầu, quay đầu chuyển qua chủ đề khác, "Ông và nàng vừa nói chuyện bí mật gì thế?"
"Ta không có hơi sức đâu nói chuyện phiếm với cô nhóc này, ta đi đây." Vô Trần dứt lời, cũng không hành lễ cáo lui bước chân nhanh giống như muốn chạy đi.
Đông Duật Hoành ngồi vào đầu giường, nhéo nhéo má của nàng, "Cái thói hư tật xấu này của nàng, lúc nào cũng ở chung phòng với nam tử khác."
Thẩm Ninh bó tay với tính ghen tuông này của hắn, đành phải giả bộ đáng thương ô ô hai tiếng.
Đông Duật Hoành hừ một cái, xoa xoa mặt nàng nói về chuyện chính, "Bọn nàng nói cái gì, ngoan ngoãn nói ra." Hay là th4n thể của nàng còn có chỗ nào khó nói?
Thẩm Ninh trầm mặc một lúc, cầm tay của hắn, nhẹ nhàng nói: "Vô Trần đại phu nói, chàng tìm ông ấy để chữa một loại bệnh lạ."
Ánh mắt Đông Duật Hoành lóe lên một cái, cầm ngược lại tay của nàng, cười nói: "Hóa ra là chuyện này," hắn ngừng một chút, "Trẫm đi thay y phục trước."
Thẩm Ninh thấy hắn không muốn nói chuyện này, lòng nàng trùng xuống, kéo tay hắn lại không cho hắn đi, "Ông ấy trị bệnh kỳ lạ gì?"
"Haiz, chẳng qua chỉ là một loại bệnh hiếm thấy ở nhân gian thôi."
"Ai mắc chứng bệnh này?"
"Không ai mắc chứng bệnh này hết, trẫm chỉ là đề phòng trước thôi."
Thẩm Ninh mím môi, "Kính thân vương qua đời là vì mắc chứng bệnh đó sao?"
Đông Duật Hoành trầm mặc nhìn nàng chăm chú một lúc, sau đó mới bất đắc dĩ nói: "Trong mấy chuyện này nàng lại thông minh thế."
"Ông ấy thật sự chết vì bệnh này sao?" Giọng nói của Thẩm Ninh bắt đầu căng thẳng.
Đông Duật Hoành nắm chặt tay nàng, "Trẫm đi thay triều phục trước."
Thẩm Ninh ngồi trên giường, không ngừng thấp thỏm chờ Đông Duật Hoành quay trở lại, chỉ một lúc ngắn ngủi mà nàng quay đầu ngóng ra cửa cả trăm ngàn lần.
Đông Duật Hoành thay thường phục quay lại, thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, khẽ thở dài một tiếng.
"Chàng mau nói đi." Thẩm Ninh chỉ tin chính miệng hắn nói ra.
Đông Duật Hoành ngồi xuống giường, chậm rãi nói: "Nam tử của tộc Đông thị, dường như đều không sống quá bốn mươi tuổi."
Sống không quá bốn mươi tuổi?! Cả người Thẩm Ninh căng cứng lập tức ngồi thẳng dậy, Đông Duật Hoành như đã dự đoán trước được phản ứng này của nàng, hắn ôm nàng vào lòng, vỗ về trấn an nàng, "Đừng sợ, đừng sợ, trẫm cũng không biết là có thật hay không?"
Thẩm Ninh hít sâu một hơi, "Vậy sao chàng biết được chuyện đó?"
"Người phát hiện chuyện này là phụ hoàng. Ông ấy ngẫu nhiên nghiên cứu lại gia phả của gia đình, phát hiện trừ những người chết trong chiến tranh, bảy đời nam tử Đông thị số người sống qua bốn mươi tuổi cực kỳ ít, tất cả những người còn lại đều mắc bệnh không thể trị khỏi rồi qua đời." Hắn dừng một chút, "Phụ hoàng vì chuyện này mà điều một lượng lớn người đi điều tra chứng cứ, những chi gần xa điều dò xét qua một lần, cuối cùng phát hiện, người trong tộc mắc bệnh rồi qua đời đều là vì cùng mắc một loại bệnh lạ."
Quả nhiên!
"Trong lòng phụ hoàng bắt đầu lo sợ, ông tìm kiếm danh y khắp nơi, bái phật cầu đạo, cuối cùng còn tin cả vào lời yêu đạo nói, luyện đan tiên dược... Nhưng ông ấy lại băng hà bởi vì uống nhầm đan dược." Đông Duật Hoành nhớ đến chuyện cũ thở dài một tiếng. "Sau khi trẫm dàn xếp loạn trong giặc ngoài xong, trẫm mới có thể rảnh tay điều tra chuyện phụ hoàng mê luyến đan dược, trẫm phát hiện được chứng cứ ông ấy điều tra được ở trong mật thất, lúc đó mới biết được chuyện này. Trẫm khi đó bán tín bán nghi, lại cho rằng trẫm là chân mệnh thiên tử, chuyện tai họa này sẽ không xảy ra trên người trẫm. Mặc dù trẫm có bí mật để Trương Đức Thuận đi tìm kiếm cách điều trị bệnh quái lạ này, nhưng cũng không hề quan tâm lắm."
Đông Duật Hoành ôm nàng, "Lúc hoàng thúc qua đời chính là lúc thúc ấy bốn mươi tuổi, lúc đó trẫm mới tìm lại được nàng, đột nhiên trẫm bắt đầu tin... trẫm sợ."
Mũi Thẩm Ninh chua chua, thảo nào lúc đó khi hắn biết tin Kính thân vương chết lại nôn nóng như vậy... Năm nay hắn cũng đã ba mươi hai, chẳng lẽ tám năm nữa hắn sẽ...
"Vì vậy mà trẫm mới để nàng nuôi dưỡng Nhị hoàng tử, trẫm sợ lỡ như trẫm đi, nếu chúng ta có con thì nó vẫn còn nhỏ, lỡ như ở trong hậu nó bị khi dễ... Ai ngờ trẫm lại đẩy nàng vào tình cảnh nguy hiểm, còn mất đi đứa con đầu tiên của chúng ta... "
"Ta không cần ai bảo vệ ta, ta chỉ cần chàng thôi." Thẩm Ninh nhào người đến ôm chặt hắn.
"Trẫm biết, tiểu yêu tinh, chỉ cần một ngày trẫm không nhìn thấy nàng, nàng sẽ xảy ra chuyện, sao trẫm có thể yên tâm để nàng lại mà đi trước được?" Đông Duật Hoành cưng chiều nàng, khẽ cười, "Trẫm có mệnh thiên tử sẽ không dễ dàng bị bệnh thế đâu, trẫm gọi Vô Trần đến chẳng qua là muốn tìm đường giải thoát cho tộc Đông thị."
Thẩm Ninh được hắn trấn an bình tĩnh lại một chút, "Vô Trần là thần y nhất định ông ấy sẽ nghĩ ra biện pháp." Không biết là nàng đang an ủi hắn hay là đang an ủi chính bản thân mình.
"Ừm."
Hai người yên lặng ôm nhau một lúc, Thẩm Ninh nói: "Duật Hoành... Ta từng nghĩ đến, miếng ngọc Phúc Họa thú kia mang ta xuyên không đến Đại Cảnh là miếng ngọc màu đen chàng sai người làm ra, có lẽ, ta là vì chàng mà đến đây, vì chàng mà đến."
Đông Duật Hoành sửng sốt.
"Vì vậy, chuyện hai chúng ta gặp nhau là do định mệnh sắp đặt sẵn, không có bất kỳ chuyện gì có thể chia cắt chúng ta." Thẩm Ninh ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn nói rõ từng câu từng chữ như đinh đóng cột.
Cả trái tim Đông Duật Hoành như muốn hòa tan, hắn nhìn nàng thật sâu, khóe môi cong lên nói, "Đúng như vậy."
Mấy ngày sau, chuyện Bảo Duệ hoàng quý phi trúng độc cuối cùng cũng tra ra được manh mối, Quan Hữu Vi ở trong buổi triều dâng tấu, báo cáo tất cả mọi chuyện cho thánh thượng, đồng thời cũng thông báo cho các quan trong triều biết. Những điều hôm nay hắn báo cáo đều dựa theo ý của Hoàng đế, thuật lại một lần chuyện của Ngụy Hội, tính luôn cả chuyện của Hoàng quý phi và Hiền phi, đều là do Ngụy Hội chủ mưu, không hề liên quan đến Nhị hoàng tử.
Hoàng đế hạ chỉ lôi ba người Ngụy Hội, Thẩm Mi, Thái Hoa đi hành hình, những người có liên quan tất cả đều phán tử hình. Thẩm Ninh phản đối, Thái Hoa và người vô tội bị vướng vào chuyện này, Đông Duật Hoành không thể làm gì hơn, chỉ có thể lấy hình phạt khác thay cho tử hình, Thái Hoa, Trang phi và Hoa Lộng Ảnh cùng nhau xuất gia làm ni cô.
Phong Bảo Lam và cả nhà Phong gia đều tiếp nhận kết cục này, mặc dù hắn yêu thương muội muội của mình nhưng hắn cũng hiểu được đây là hình phạt nhẹ nhất rồi, hơn nữa cũng không liên lụy đến gia tộc, đây đã là Thiên gia mở cho một con đường rồi.
Chuyện này khiến cho những quan viên vốn đã mang lòng ghen tị ở sau lưng lại có cớ để nói này nói kia, chế giễu Hoàng quý phi không có nhân duyên, một Hoa tiệp dư tình như tỷ muội, một Thẩm tiệp dư là thứ muội của mình, hai người ở sau lưng đâm cho một dao, đâm nhát nào cũng thấy máu, vẫn may là Hoàng quý phi vẫn còn sống sót, nhận được sủng ái của Hoàng đế, nhưng chỉ sợ là sủng ái này không kéo dài được bao lâu.
Người tỉnh táo thì lại khịt mũi coi thường, bên cạnh những người ngồi ở trên cao ai mà không có một hai cái Bạch Nhãn Lang* chứ. Hai người Thẩm Mi và Ngụy Hội cũng chỉ là hai nhân vật nhỏ như con kiến, nhìn hai người bọn hạ bị tra tấn đến không còn hình người cũng có thể thấy được Thiên gia tức giận đến mức nào. Thẩm gia tất nhiên sẽ không vì một Thẩm Mi mà mở miệng cầu tình, cả phủ đều nghe theo chỉ thị của Hoàng quý phi. Phong gia là nhà mẹ đẻ của thái Hoàng thái hậu, nên cho dù có bất kỳ đả kích gì cũng không hề có động tĩnh gì. Từng chuyện từng chuyện xảy ra, Hoàng hậu vẫn luôn nhẫn nhịn không bộc phát, dường như chưa từng nghĩ đến chuyện lật đổ Hoàng quý phi, bên Vương thái phi, nhóm người Đức phi cũng im lặng không nói gì. Vì vậy bọn họ có thể thấy được hiện giờ trong hoàng cung, địa vị của Hoàng quý phi là không thể lay động, chỉ sợ nếu như Hoàng quý phi mà thực sự muốn dậm chân một cái, ngay cả hoàng thành cũng phải run sợ.
*白眼狼 Bạch Nhãn Lang: vô tình vô nghĩa, ăn cháo đá bát, phản bội.
Lúc này không nhanh nịnh nọt làm thân thì còn chờ đến khi nào?
Nhưng mà trong chuyện này có một chuyện mà bọn họ vắt hết óc cũng không thể nào hiểu được.
Đó là hành động lần này của Hoàng hậu cực kỳ không bình thường. Theo lý bây giờ Hoàng quý đã nóng đến mức chạm tay vào cũng có thể bỏng, Nhị hoàng tử được nuôi dưỡng gối của nàng chính là đối thủ có tính uy hiếp lớn nhất trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị thái tử với Đại hoàng tử, vì sao vào thời điểm mấu chốt này Hoàng hậu, Đại hoàng tử hay là Mạnh gia đều không có hành động gì?
Trong cung Chiêu Hoa, Mạnh Nhã nghe thái giám bẩm báo Hoàng đế đã hạ lệnh đám người Ngụy Hội giết không tha, nàng chỉ thản nhiên gật đầu.
Lục Kiều đứng bên cạnh thì lại sốt ruột, "Nương nương, bệ hạ không nhắc một câu đến Nhị hoàng tử, chẳng lẽ bệ hạ cứ như vậy tha cho Nhị hoàng tử sao?" Nếu thật sự như vậy, vậy thì Đại hoàng tử không phải sẽ...
"Ngươi thì biết cái gì?" Hoàng hậu khẽ quát một tiếng.
Đêm qua Hoàng đế đã bí mật nói chuyện với nàng một lúc, nói cho nàng biết trong chuyện này Nhị hoàng tử cũng có liên quan, hắn cũng đã quyết định sẽ phong Nhị hoàng tử làm thân vương rồi điều đến A Nhĩ Đóa, hạ chỉ muôn đời không được quay về Trường Dương.
Bên ngoài nàng có vẻ tiếc nuối, nhưng trong lòng thì cực kỳ hài lòng với kết quả này.
Ngôi vị Hoàng đế này đã nằm chắc trong tay Dịch Nhi rồi.
Mấy ngày sau, Hoàng đế lấy lý do Nhị hoàng tử không biết nhìn người dẫn sói vào nhà, phạt cấm túc ba ngày, chép mười bản kinh thư. Rồi lại qua mấy ngày nữa, Hoàng đế hạ chỉ phong Nhị hoàng tử Đông Minh Thịnh làm An thân vương, ban thưởng A Nhĩ Đóa làm đất phong, đợi qua lễ vạn thọ liền lên đường về đất phong.
Ý chỉ bất thình lình này của Hoàng đế khiến cả triều xôn xao, những vị quan ở đây không phải chưa từng nghĩ đến Ngụy Hội là hầu cận cho Nhị hoàng tử, lý nào Nhị hoàng tử lại không dính nước bùn cho được? Nhưng hôm nay bệ hạ ra ý chỉ này bọn họ cũng chỉ có thể đoán mò nhưng không biết được thực hư chân tướng ra sao, thiên uy lại khó dò, bây giờ điều duy nhất bọn họ chắc chắn là Nhị hoàng tử vốn nên nằm trong danh sách tuyển chọn Thái tử đã vô duyên với đế vị, ngược lại lập tức bị đày đi lưu đày!
Hoàng quý phi vẫn luôn tĩnh dưỡng đóng cửa không tiếp khách, đối mặt với thánh chỉ cũng chỉ của Hoàng đế cũng hoàn toàn bảo trì im lặng không nói.
Chẳng lẽ hai ngày này, Hoàng đế và Hoàng quý phi lại xảy ra lục đục? Hay là trong chuyện này còn có nội tình gì mà bọn họ không biết?
Việc nhà của Hoàng đế, thật sự khiến cho người ta nhìn thấy nhưng lại đoán không ra.
- -----oOo------