Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Thẩm Gia là hào môn đại tộc điển hình.
Gia tộc họ Thẩm đời đời đều định cư ở Trường Châu, sau khi Thẩm Niên vào triều làm quan nhiều năm, cuối cùng định cư ở Trường Dương. Theo thứ tự có hai vợ hai thiếp, vợ cả sinh được trưởng tử Thẩm Tất, không lâu sau đó đã qua đời. Sau đó ông lấy Đặng thị, dinh được một nam hai nữ, đứa còn trai thì là nhị tử Thẩm Thái, còn lại con cái đều là do thiếp thất sinh ra. Chính thê của Thẩm Thái là Trương thị, sinh ra trưởng tử Thẩm Chiêu, trưởng nữ Thẩm Quyên, và ngũ tử Thẩm Tề, ngoài ra còn có bốn người con gái cho thiếp thất sinh ra. Mẹ đẻ của Thẩm Mi khó sinh mà chết, từ nhỏ đã được Trương thị nhận nuôi. Các huynh đệ còn lại của Thẩm Thái đều có vợ có thiếp, con cháu đầy cả sảnh đường. Tất cả ở chung một phủ, từ trên xuống dưới tính cả nô bộc có gần sáu trăm người.
Thẩm Ninh phụng chỉ ngày hai mươi ba đến Thẩm phủ làm lễ bái lạy nhận tổ phủ Thẩm Niên, phụ thân Thẩm Thái và mẫu thân Trương thị, bốn vị thúc bá cùng chính thê của bọn họ, sau đó gặp mặt thiếp thất của Thẩm Thái, huynh trưởng Thẩm Chiêu, đệ đệ Thẩm Tề cùng một đám huynh muội cùng cha khác mẹ, đường huynh đường muội, từng người từng người mỗi người một cách gọi. Đáng lẽ ra khuê danh nên đổi lại là "Quyên" tên đã được nhập vào gia phả, nhưng thánh thượng đã có khẩu dụ, nói chữ "Ninh" mang hàm ý yên ổn bình an, rất tốt, không cần phải đổi.
Thế là Thẩm Ninh may mắn rời xa được cá tên Thẩm Quyên vô cùng bình thường kia.
Hai mươi bốn cúng Táo Quân, không khí ngày tết ngày càng rõ rệt, gia đình nào cũng tất bật chuẩn bị cho lễ hội mùa xuân. Tuy nhiên việc này không hề liên quan đến tiểu thư khuê các, các nàng nhiều lắm cũng chỉ ngồi trong khuê phòng chọn vài bộ quần áo mới, chọn mấy món đồ trang sức để đêm giao thừa mặc.
Thẩm Ninh ngồi trong phòng của mình, cùng một đám tỷ muội nói chuyện vui đùa. Nàng ở trong Thẩm phu phía sau viện của Thẩm nhị phu nhân, Thẩm gia có đủ viện cho nàng ở, nhưng Trương thị không muốn nữ nhi lạc mất khó khăn mới tìm về được lại ở quá xa mình, nên bảo Thẩm Tề chuyển quả cùng viện với mình để viện của hắn cho Thẩm Ninh ở.
Đối với một kẻ từ bên ngoài mới đến như Thẩm Ninh, lại là một quả phụ, đáng lý sẽ không được các vị tiểu thư này hoanh nghênh như thế. Nhưng chỉ dựa vào chuyện chuyện nàng sắp vào cung làm phi cũng đủ để các tiểu thư nàng nịnh bợ lấy lòng, càng không cần nói đến chuyện trên phố lớn phố nhỏ mọi ngõ ngác đều lưu truyền truyền thuyết thần nữ chuyển thế của nàng.
Bây giờ người đang ngồi trong phòng của nàng nói chuyện phiếm cho Phương Ngọc Kiều vợ của Thẩm Chiêu, Thẩm Mi con gái thứ của Thẩm Thái còn có Thẩm Linh con gái của Thẩm Tất. Vốn Phương Ngọc Kiều và Thẩm Mi đang bầu bạn bên cạnh Trương thị, chỉ là Trương thị vừa uống thuốc nên giờ đang ngủ, các nàng mới tranh thủ rảnh rỗi cùng nhau qua phòng Thẩm Ninh hội họp chút, hỏi thăm Thẩm Ninh ở Thẩm gia ăn uống sinh hoạt hàng ngày có tốt không. Thẩm Linh nhàm chán nên từ sớm đã hạy đến viện của Thẩm Ninh ngồi chơi.
Bốn người cười cười nói nói, thời gian trôi qua nhanh hơn. Thẩm Linh đang ở tuổi mới lớn mười bốn tuổi, tính tình hồn nhiên ngây thơ, cũng là người tò mò nhất, nàng c4n hạt dưa mắt tròn di chuyển, sắc mặt hồng hồng hỏi: "Nhị tỷ tỷ, dáng vẻ của Hoàng đế bệ hạ thế nào, có đẹp không? Có giống dáng vẻ của Tiểu Ngọc ca ca không?" Tiểu Ngọc ca ca là biểu ca của Thẩm Linh, bời vì lên Trường Dương học tập nên vẫn luôn ở nhờ Thẩm phủ.
Vẻ mặt Thẩm Ninh sững sờ, Phương Ngọc Kiều lên tiếng đầu tiên mắng, "Cái tiểu nha đầu không biết xấu hổ này! Đây là câu mà một tiểu thư có thể hỏi sao?"
Thẩm Linh bĩu môi uốn éo, khóe mắt vẫn còn nhìn về phía Thẩm Ninh.
Thẩm Ninh cười khẽ, "Chỉ bình thường rồi."
Thẩm Mi sắc mặt phức tạp, Thẩm Linh không hề che dấu vẻ thất vọng trên gương mặt của mình, nàng chống má, bĩu môi nói: "Vây thì phải làm sao bây giờ? Muội thích người có dáng vẻ đẹp mắt, nhưng mà năm sau cha muốn muội cùng Lục tỷ tỷ cùng nhau tiến cung tuyển tú." Lục tỷ tỷ chính là Thẩm Mi.
Một đám người mỗi người một vẻ mặt khác nhau.
Thẩm Ninh ngồi đó vẫn tiếp tục nói: "Muội không muốn đi, muội muốn gả cho Tiểu Ngọc ca ca."
Phương Ngọc Kiều nói: "Lời của cha mẹ, mai mối ai, đi đâu là chuyện mà muội muốn gả cho ai là gả chắc?"
Thẩm Ninh hỏi: "Tiểu Ngọc ca ca của muội có thích muội không?"
Thẩm Linh vừa nghe nhắc đến là tràn đầy sức sống, "Thích chứ, cực kỳ thích muội là đằng khác, huynh ấy tan học đều mang về cho muội đồ chời làm bằng đường."
Thẩm Mi trách yêu, cười nói: "Không biết xấu hổ."
"Vậy trong nhà hắn có vị hôn thê chưa?"
"Không có." Thẩm Linh lắc đầu.
Thẩm Ninh nói: "Nếu muội thật sự thích, ta sẽ giúp muội đi xin." Hiện tại chắc Thẩm Tất cũng sẽ nể mặt nàng ba phần, "Tuyệt đối đừng tiến cung, nơi đó không có gì tốt đâu." Mới có mười bốn tuổi thôi, tên Hoàng đế vô sỉ kia cũng xuống tay được!
"Nhị muội muội." Phương Ngọc Kiều vội vàng nhỏ giọng ngăn nàng lại.
"Đúng vậy, Lục tỷ tỷ, chúng ta đều đừng vào cung." Thẩm Linh vẫn không quên kéo theo bạn của mình.
"Ta..." Thẩm Mi hơi xấu hổ.
Lúc này Hồng công công cười híp mắt dẫn một đám tiểu thái giám bưng hộp to hộp nhỏ đi vào, thỉnh an Thẩm Ninh rồi chào qua ba người. Thẩm Mi và Thẩm Linh được nuôi dưỡng trong khuê phòng, chưa từng thấy nam tử ra vào phòng khuê nữ bao giờ, thấy mấy tên thái giám đến đều không hẹn mà cùng tránh vào bên phòng trong.
"Hai vị tỷ muội của Nhạn phu nhân chứ hoảng sợ, mấy người này đều là nô tài trong cung, không có gì đáng ngại." Hồng công công dứt lời, quay đầu nói với Thẩm Ninh, "Phu nhân, thánh thượng bảo bọn nô tài mang lấy thứ lặt vặt này qua mời phu nhân xem rồi cho chỉ thị."
"Đồ gì thế?" Thẩm Ninh nhíu mày.
Hồng công công lập tức ra hiệu cho một nô tài tiến lên, mở hộp gỗ hoa lê ra, bên trong hộp đựng ba cái hộp nhỏ tinh xảo, Hồng công công mở từng hộp ra, mấy tỷ muội đều hiếu kỳ nhìn, hóa ra là bốn cái bánh thơm nho nhỏ.
"Bốn cái bánh này đều là loại được vật phẩm được cống lên cho hoàng gia, thánh thượng phân phó bảo bọn nô tài mang đến cho ngài xem thử, ngài thích cái nào thì chọn cái đó làm hương đặt trong phòng cưới."
Phương Ngọc Kiều khẽ hít một hơi lạnh.
Thẩm Mi ngạc nhiên nói: "Còn có loại quy củ này?"
Hồng công công cười nói: "Lão nô ở trong cung nhiều năm, đúng là chứ từng nghe qua loại quy củ này. Đây là Ngô hoàng bệ hạ ban thưởng ân điển." Đế vương thật sự rất sủng ái vị Nhạn phu nhân này.
Sắc mặt Thẩm Mi thay đổi.
Phương Ngọc Kiều nghĩ đây là đồ trong phòng tân hôn, sao có thể để cho nữ tử lựa chọn? Huống chi đây còn là hôn lễ của hoàng gia, tuy là cưới phi nhưng đây cũng là đại ân điển rồi.
Thẩm Ninh lại không cảm kích chút nào, thản nhiên nói: "Ta không hiểu mấy thứ này, để bệ hạ quyết định là được."
Hồng công công dường như đã sớm đoán trước Thẩm Ninh sẽ nói như vậy, khó xử nói: "Phu nhân, đây là ý chỉ của bệ hạ, nếu như ngài không có quyết định sợ là bọn nô tài trở về sẽ bị phạt."
Thái giám trong phòng đồng loạt quỳ xuống.
Thẩm Ninh nghiến răng, bảo bọn họ đứng dậy, nhìn ông nói: "Hồng công công, chiêu này ngài dùng cũng rất nhiều lần rồi, lòng ta cũng sẽ trở nên cứng rắn thôi đến lúc đó ai sẽ là người chịu thiệt thòi?"
"Phu nhân mềm lòng, thông cảm chúng ta những nô tài này, bọn nô tài đều nhớ ân điển của phu nhân." Hồng công cồng ngẩn người, nhanh chóng cười nói. Ông chưa từng gặp một chủ nhân nào mà thẳng thắn lại thương xót nô tài như nàng, cho dù là người thiện tâm như Kính Mẫn Hoàng hậu, lúc đánh phạt nô tài người cũng không nháy mắt.
Sau đó ông lại nói: "Đúng lúc tẩu tẩu và muội muội của ngài ở đây, chúng ta cùng nhau bàn bạc không phải hay hơn sao?"
Phương Ngọc Kiều vội nói: "Nhị muội muội, chúng ta được hưởng lây hồng phúc của muội, vậy để bọn ta ngửi thử một chúng cống phẩm của hoàng gia được chứ?"
Thẩm Ninh không có cách khác, lại nhìn thái giám đứng phía sau, trong lòng có dự cảm không tốt, cảnh giác hỏi: "Chỉ có mấy cái bánh này?"
Hồng công công không nhanh không chậm nói: "Bẩm phu nhân, bệ hạ còn phân phó mang nến hỉ, bảo bình, lư hương, các loại tranh chữ, từng món đều tùy phu nhân chọn lựa."
Hắn đang muốn làm gì đây! Thẩm Ninh cười lạnh trong lòng, hắn muốn để nàng chọn từng món một sao?
Hồng công công thấy sắc mặt nàng không vui, tiên phong bước lên hỏi: "
Thẩm Ninh thấy Phương Ngọc Kiều cùng Thẩm Linh đang thúc giục nàng, đành d3 xuống cảm xúc không vui, khẽ gật đầu.
Trong hiểu biết ít ỏi của Thẩm Ninh, hương ở cổ đại này cũng giống nước hoa ở hiện đại. Nhưng khi nàng tự mình trải nghiệm nàng mới phát hiện ra bọn họ không dùng hương liệu như một đồ vật để tăng thêm sức quyến cho bản thân, mà ở đây người ta dùng như một thú vui tận hưởng vô cùng tao nhã. Theo các nhà học giả nói chung hương có mười cái lợi: Cảm giác được quỷ thần, thể xác và tinh thần trong sạch, trừ khí độc, tiêu tan cơn buồn ngủ, có thể bầu bạn khi cô đơn, tranh thủ lúc rảnh rỗi, có nhiều dùng nhiều, có ít dùng ít, để lâu không hỏng không mục nát, dùng nhiều cũng không có tác dụng phụ gì cả. Có thể làm huân hương trong phòng, làm túi thơm mang bên người, xông thơm quần áo, nước thơm lúc tắm rửa, uống trà thơm, vân vân và vân vân, dường như mỗi ngày đều không thể thiếu hoạt động đốt hương liệu. Cho dù là phu nhân nhà nông dân cũng sẽ nghĩ mọi cách để thu thập những nguyên liệu đơn giản để chế hương, để dùng trong những ngày trọng đại bọn họ sẽ đốt huân hương.
Lý Tử Kỳ từng tự tay phối cho nàng một phần hương, mùi hương thơm ngát như tuyết, nhưng ngày thương nàng không thường mang bên người, sợ nhìn vật nhớ người.
Hồng công công lập tức sai người dập hương đang đốt, thử bánh thơm đầu tiên.
Thái giám quản sự giải thích: "Đây là Ôn thị Ngọc Hoa hương của Nghi Châu, lúc đế hậu đại hôn từng dùng loại huân hương của gia tộc này." Nghi Châu nổi tiếng tạo hương liệu giỏi, mà Ôn thị chính là nhà tạo hương liệu bậc nhất ở Nghi Châu, có hai bài thuốc bí truyền đều lọt vào mắt xanh của hoàng thất, trở thành hương được hoàng gia chuyên dùng. Mấy người trong phòng không khỏi tập trung khẽ ngửi, đúng thật là hương thơm nồng đậm rất ám người, trong nháy mắt hương thơm lan ra cả phòng.
"Thật là thơm!" Thẩm Linh ngạc nhiên thốt lên. Bình thường nàng thích nhất là huân hương, nhưng lại chưa từng được ngửi một mùi hương nào có mùi nồng đậm thẩm thấu như này.
Hồng công công thấy sắc mặt Thẩm Ninh không mấy cảm xúc, cúi người sai người tắt hương, sau đó sai người đi đốt lá táo trong thông thoáng khí trogn phòng.
"Nhị tỷ tỷ, hương Ngọc Hoa này thật thơm, tỷ không thích ạ?" THẩm Linh chỉ tiếc không thể lấy cái bánh thơm nho nhỏ kia làm của riêng, kéo tay Thẩm Ninh hỏi.
Hồng công công cười nói: "Vẫn còn ba bánh hương nữa, mấy vị phu nhân và tiểu thư từ từ chọn lựa rồi bàn bạc lại cũng chưa muộn." Ông ngừng một lát rồi lại nói, "Phu nhân, bánh hương thứ hai này là của nước Lê Lạc cống phẩm, mùi hương bay xa mười bước, nhiều năm không hề phai mùi. Năm đó thái hậu thích nhất là mùi hương này."
Mọi người đang chờ người đi đốt hương thì Thẩm nhị phu nhân khoác áo choàng, tay ôm lò sửa từ bên ngoài bước vào.
Hồng công công nhanh chóng dẫn đầu thái giám thỉnh an bà.
Sau khi Hồng công công dẫn người vào nội viện quản gia trong nhà đã báo cho Trương thị biết, bà không biết người trong cung tìm nữ nhi có chuyện gì, bà vội vàng đứng lên chạy đến đây lại thấy một đám tiểu thái giám bưng hộp gỗ đứng chờ một bên.
"Mọi người đây là đang làm gì?" Không phải là Hoàng đế bệ hạ ban thưởng chứ?
Phương Ngọc Kiều thấy mẹ chống bước vào, vội vàng đứng dậy c0i áo choàng ra cho bà, dìu bà ngồi xuống giường ấm, còn mình thì đứng bên cạnh nói rõ ngọn nguồn.
Thẩm phu nhân nghe xong, vừa mừng vừa sợ, quay qua nói với Thẩm Ninh: "Ninh Nhi, đây chính là đại ân điển của Thiên gia, con đã quỳ tạ hoàng ân chưa?"
Hồng công công vội vàng nói: "Bệ hạ đặc biệt giao phó, nếu không có mặt người ở đây thì không cần phải làm đại lễ." Trước khi ông đến Thẩm phủ đích thân Đông Duật Hoành đã dăn dò, hoàng thượng cười nói tiểu nữ tử này quỳ xuống giống như muốn mạng nàng vậy, nếu như chỉ vì chuyện này cũng bắt nàng quỳ trước mặt nô tài thì chuyện tốt cũng sẽ trở thành chuyện xấu.
Đến cả mấy thứ chi tiết nhỏ này mà cũng không quên dặn dò, đây chẳng phải là hoàng thượng để bụng nữ nhi? Trương thị thấy nữ nhi là quả phụ nhưng lại được đế vương sủng ái như thế, trong lòng bà cực kỳ vui vẻ. Vừa vào cung đã được lên đến vị phi, chuyện này chưa từng có trong hậu cung của Quảng Đức Hoàng đế, có khi Ninh Nhi sinh được một nhi tử sẽ lên được quý phi, sau này có thể sẽ thành hoàng quý phi không chừng.
"Đã như vậy, Ninh Nhi càng mang ơn, phải cẩn thận chọn lựa mới được."
"Nương, nhưng thứ này con đều không hiểu, người giúp con chọn đi, nữ nhi nghe theo nương." Bây giờ Thẩm Ninh đã quen miệng gọi Trương thị là nương, nàng cũng đã nghĩ thoáng hơn, nếu là đâm lao phải theo lao, nàng cũng chỉ đành gánh vác trách nhiệm người làm con này, một tấm chân tình của người mẹ này đứa con giả là nàng này thật sự không nỡ!
"Ai da, sao có thể như thế được."
"Ánh mắt của nương tốt, con tin tưởng nương." Nàng tinh nghịch như một đứa bé làm nũng với bà.
Trương thị vốn cho rằng trong lòng Thẩm Ninh còn trách bà, trước đó Thẩm Ninh vẫn luôn lạnh lung xa cách, bà luôn sợ hãi cẩn thận từng li từng ti chỉ lo có chỗ nào khiến nàng không vui, không ngờ hôm nay nữ nhi lại thâm mật nói chuyện với bà như vậy. Lòng Thẩm phu nhân lập tức tan chảy, luôn miệng nói: "Được, được, nương giúp con chọn, nương giúp con chọn.”
Thẩm phu nhân mừng rỡ đến choáng váng cả đầu óc, Phương Ngọc Kiều cảm thấy không ổn nhưng cũng không dám nói gì, Hồng công công là một nô tài cũng không có cách nào nói, hơn nữa chủ nhân còn nói sợ là trong lòng phu nhân còn đang tức giận, phải dỗ dành nàng mới vui vẻ, mọi chuyện đều thuận theo ý của nàng. Kể từ đó, ông càng không có cách nào mở miệng.
Buổi tối thái giám quản sự hồi cung ở trong An Khang đường báo cáo chuyện này, Đông Duật Hoành khẽ nhíu mày, "Tất cả đều là Thẩm phu nhân chọn?"
"Cái này... Bẩm bệ hạ, có hai món Nhạn phu nhân tự mình chọn."
"Ồ?" Đông Duật Hoành hứng thú, "Là hai món gì?"
"Huân hương dùng trong ngày đại hôn và thảm tranh."
"Nàng chọn hương gì?"
"Nhạn phu nhân chọn Hợp Hòa hương."
Hoàng đế không vui, Hợp Hòa hương mùi nồng đậm, mùi hương khi gần cháy hết hắn lại không thích, chuyện này Hồng công công cũng biết, hay là nàng biết hắn không thích mùi hương này nên mới cố ý chọn? "Vì sao chọn mùi hương này?"
"Bẩm bệ hạ, Thẩm phu nhân vốn định chọn Ngọc Hoa hương, Nhạn phu nhân cũng đồng ý, nhưng lại nghe thấy Hồng công công nói hương này cần để cho người thúc ngựa đến Trường Châu lấy về mới có, phu nhân liền đổi ý, người nghe trung cung còn Hợp Hòa hương nên mới chọn loại hương này."
"Thì ra là thế." Đông Duật Hoành gật đầu, "Vậy nàng chọn thảm tranh vẽ gì?"
"Phu nhân chọn một tấm Trăm Năm Hảo Hợp bản mà không cần phải gấp gáp chế tạo." Thái giám bẩm báo lén nhìn một chút thánh nhan, lại nói thêm một câu, "Phu nhân chọn một tấm long phượng song hỷ, ở trong cung lâu năm đã hơi bị hư tổn, cần phải để tú nương thêu lại mới được."
Đông Duật Hoành trầm mặc một lúc, sau đó khóe mông cong lên. Vốn là muốn để nàng cao hứng một chút, sao lại thành nàng dỗ hắn vui vẻ.
- -----oOo------
Gia tộc họ Thẩm đời đời đều định cư ở Trường Châu, sau khi Thẩm Niên vào triều làm quan nhiều năm, cuối cùng định cư ở Trường Dương. Theo thứ tự có hai vợ hai thiếp, vợ cả sinh được trưởng tử Thẩm Tất, không lâu sau đó đã qua đời. Sau đó ông lấy Đặng thị, dinh được một nam hai nữ, đứa còn trai thì là nhị tử Thẩm Thái, còn lại con cái đều là do thiếp thất sinh ra. Chính thê của Thẩm Thái là Trương thị, sinh ra trưởng tử Thẩm Chiêu, trưởng nữ Thẩm Quyên, và ngũ tử Thẩm Tề, ngoài ra còn có bốn người con gái cho thiếp thất sinh ra. Mẹ đẻ của Thẩm Mi khó sinh mà chết, từ nhỏ đã được Trương thị nhận nuôi. Các huynh đệ còn lại của Thẩm Thái đều có vợ có thiếp, con cháu đầy cả sảnh đường. Tất cả ở chung một phủ, từ trên xuống dưới tính cả nô bộc có gần sáu trăm người.
Thẩm Ninh phụng chỉ ngày hai mươi ba đến Thẩm phủ làm lễ bái lạy nhận tổ phủ Thẩm Niên, phụ thân Thẩm Thái và mẫu thân Trương thị, bốn vị thúc bá cùng chính thê của bọn họ, sau đó gặp mặt thiếp thất của Thẩm Thái, huynh trưởng Thẩm Chiêu, đệ đệ Thẩm Tề cùng một đám huynh muội cùng cha khác mẹ, đường huynh đường muội, từng người từng người mỗi người một cách gọi. Đáng lẽ ra khuê danh nên đổi lại là "Quyên" tên đã được nhập vào gia phả, nhưng thánh thượng đã có khẩu dụ, nói chữ "Ninh" mang hàm ý yên ổn bình an, rất tốt, không cần phải đổi.
Thế là Thẩm Ninh may mắn rời xa được cá tên Thẩm Quyên vô cùng bình thường kia.
Hai mươi bốn cúng Táo Quân, không khí ngày tết ngày càng rõ rệt, gia đình nào cũng tất bật chuẩn bị cho lễ hội mùa xuân. Tuy nhiên việc này không hề liên quan đến tiểu thư khuê các, các nàng nhiều lắm cũng chỉ ngồi trong khuê phòng chọn vài bộ quần áo mới, chọn mấy món đồ trang sức để đêm giao thừa mặc.
Thẩm Ninh ngồi trong phòng của mình, cùng một đám tỷ muội nói chuyện vui đùa. Nàng ở trong Thẩm phu phía sau viện của Thẩm nhị phu nhân, Thẩm gia có đủ viện cho nàng ở, nhưng Trương thị không muốn nữ nhi lạc mất khó khăn mới tìm về được lại ở quá xa mình, nên bảo Thẩm Tề chuyển quả cùng viện với mình để viện của hắn cho Thẩm Ninh ở.
Đối với một kẻ từ bên ngoài mới đến như Thẩm Ninh, lại là một quả phụ, đáng lý sẽ không được các vị tiểu thư này hoanh nghênh như thế. Nhưng chỉ dựa vào chuyện chuyện nàng sắp vào cung làm phi cũng đủ để các tiểu thư nàng nịnh bợ lấy lòng, càng không cần nói đến chuyện trên phố lớn phố nhỏ mọi ngõ ngác đều lưu truyền truyền thuyết thần nữ chuyển thế của nàng.
Bây giờ người đang ngồi trong phòng của nàng nói chuyện phiếm cho Phương Ngọc Kiều vợ của Thẩm Chiêu, Thẩm Mi con gái thứ của Thẩm Thái còn có Thẩm Linh con gái của Thẩm Tất. Vốn Phương Ngọc Kiều và Thẩm Mi đang bầu bạn bên cạnh Trương thị, chỉ là Trương thị vừa uống thuốc nên giờ đang ngủ, các nàng mới tranh thủ rảnh rỗi cùng nhau qua phòng Thẩm Ninh hội họp chút, hỏi thăm Thẩm Ninh ở Thẩm gia ăn uống sinh hoạt hàng ngày có tốt không. Thẩm Linh nhàm chán nên từ sớm đã hạy đến viện của Thẩm Ninh ngồi chơi.
Bốn người cười cười nói nói, thời gian trôi qua nhanh hơn. Thẩm Linh đang ở tuổi mới lớn mười bốn tuổi, tính tình hồn nhiên ngây thơ, cũng là người tò mò nhất, nàng c4n hạt dưa mắt tròn di chuyển, sắc mặt hồng hồng hỏi: "Nhị tỷ tỷ, dáng vẻ của Hoàng đế bệ hạ thế nào, có đẹp không? Có giống dáng vẻ của Tiểu Ngọc ca ca không?" Tiểu Ngọc ca ca là biểu ca của Thẩm Linh, bời vì lên Trường Dương học tập nên vẫn luôn ở nhờ Thẩm phủ.
Vẻ mặt Thẩm Ninh sững sờ, Phương Ngọc Kiều lên tiếng đầu tiên mắng, "Cái tiểu nha đầu không biết xấu hổ này! Đây là câu mà một tiểu thư có thể hỏi sao?"
Thẩm Linh bĩu môi uốn éo, khóe mắt vẫn còn nhìn về phía Thẩm Ninh.
Thẩm Ninh cười khẽ, "Chỉ bình thường rồi."
Thẩm Mi sắc mặt phức tạp, Thẩm Linh không hề che dấu vẻ thất vọng trên gương mặt của mình, nàng chống má, bĩu môi nói: "Vây thì phải làm sao bây giờ? Muội thích người có dáng vẻ đẹp mắt, nhưng mà năm sau cha muốn muội cùng Lục tỷ tỷ cùng nhau tiến cung tuyển tú." Lục tỷ tỷ chính là Thẩm Mi.
Một đám người mỗi người một vẻ mặt khác nhau.
Thẩm Ninh ngồi đó vẫn tiếp tục nói: "Muội không muốn đi, muội muốn gả cho Tiểu Ngọc ca ca."
Phương Ngọc Kiều nói: "Lời của cha mẹ, mai mối ai, đi đâu là chuyện mà muội muốn gả cho ai là gả chắc?"
Thẩm Ninh hỏi: "Tiểu Ngọc ca ca của muội có thích muội không?"
Thẩm Linh vừa nghe nhắc đến là tràn đầy sức sống, "Thích chứ, cực kỳ thích muội là đằng khác, huynh ấy tan học đều mang về cho muội đồ chời làm bằng đường."
Thẩm Mi trách yêu, cười nói: "Không biết xấu hổ."
"Vậy trong nhà hắn có vị hôn thê chưa?"
"Không có." Thẩm Linh lắc đầu.
Thẩm Ninh nói: "Nếu muội thật sự thích, ta sẽ giúp muội đi xin." Hiện tại chắc Thẩm Tất cũng sẽ nể mặt nàng ba phần, "Tuyệt đối đừng tiến cung, nơi đó không có gì tốt đâu." Mới có mười bốn tuổi thôi, tên Hoàng đế vô sỉ kia cũng xuống tay được!
"Nhị muội muội." Phương Ngọc Kiều vội vàng nhỏ giọng ngăn nàng lại.
"Đúng vậy, Lục tỷ tỷ, chúng ta đều đừng vào cung." Thẩm Linh vẫn không quên kéo theo bạn của mình.
"Ta..." Thẩm Mi hơi xấu hổ.
Lúc này Hồng công công cười híp mắt dẫn một đám tiểu thái giám bưng hộp to hộp nhỏ đi vào, thỉnh an Thẩm Ninh rồi chào qua ba người. Thẩm Mi và Thẩm Linh được nuôi dưỡng trong khuê phòng, chưa từng thấy nam tử ra vào phòng khuê nữ bao giờ, thấy mấy tên thái giám đến đều không hẹn mà cùng tránh vào bên phòng trong.
"Hai vị tỷ muội của Nhạn phu nhân chứ hoảng sợ, mấy người này đều là nô tài trong cung, không có gì đáng ngại." Hồng công công dứt lời, quay đầu nói với Thẩm Ninh, "Phu nhân, thánh thượng bảo bọn nô tài mang lấy thứ lặt vặt này qua mời phu nhân xem rồi cho chỉ thị."
"Đồ gì thế?" Thẩm Ninh nhíu mày.
Hồng công công lập tức ra hiệu cho một nô tài tiến lên, mở hộp gỗ hoa lê ra, bên trong hộp đựng ba cái hộp nhỏ tinh xảo, Hồng công công mở từng hộp ra, mấy tỷ muội đều hiếu kỳ nhìn, hóa ra là bốn cái bánh thơm nho nhỏ.
"Bốn cái bánh này đều là loại được vật phẩm được cống lên cho hoàng gia, thánh thượng phân phó bảo bọn nô tài mang đến cho ngài xem thử, ngài thích cái nào thì chọn cái đó làm hương đặt trong phòng cưới."
Phương Ngọc Kiều khẽ hít một hơi lạnh.
Thẩm Mi ngạc nhiên nói: "Còn có loại quy củ này?"
Hồng công công cười nói: "Lão nô ở trong cung nhiều năm, đúng là chứ từng nghe qua loại quy củ này. Đây là Ngô hoàng bệ hạ ban thưởng ân điển." Đế vương thật sự rất sủng ái vị Nhạn phu nhân này.
Sắc mặt Thẩm Mi thay đổi.
Phương Ngọc Kiều nghĩ đây là đồ trong phòng tân hôn, sao có thể để cho nữ tử lựa chọn? Huống chi đây còn là hôn lễ của hoàng gia, tuy là cưới phi nhưng đây cũng là đại ân điển rồi.
Thẩm Ninh lại không cảm kích chút nào, thản nhiên nói: "Ta không hiểu mấy thứ này, để bệ hạ quyết định là được."
Hồng công công dường như đã sớm đoán trước Thẩm Ninh sẽ nói như vậy, khó xử nói: "Phu nhân, đây là ý chỉ của bệ hạ, nếu như ngài không có quyết định sợ là bọn nô tài trở về sẽ bị phạt."
Thái giám trong phòng đồng loạt quỳ xuống.
Thẩm Ninh nghiến răng, bảo bọn họ đứng dậy, nhìn ông nói: "Hồng công công, chiêu này ngài dùng cũng rất nhiều lần rồi, lòng ta cũng sẽ trở nên cứng rắn thôi đến lúc đó ai sẽ là người chịu thiệt thòi?"
"Phu nhân mềm lòng, thông cảm chúng ta những nô tài này, bọn nô tài đều nhớ ân điển của phu nhân." Hồng công cồng ngẩn người, nhanh chóng cười nói. Ông chưa từng gặp một chủ nhân nào mà thẳng thắn lại thương xót nô tài như nàng, cho dù là người thiện tâm như Kính Mẫn Hoàng hậu, lúc đánh phạt nô tài người cũng không nháy mắt.
Sau đó ông lại nói: "Đúng lúc tẩu tẩu và muội muội của ngài ở đây, chúng ta cùng nhau bàn bạc không phải hay hơn sao?"
Phương Ngọc Kiều vội nói: "Nhị muội muội, chúng ta được hưởng lây hồng phúc của muội, vậy để bọn ta ngửi thử một chúng cống phẩm của hoàng gia được chứ?"
Thẩm Ninh không có cách khác, lại nhìn thái giám đứng phía sau, trong lòng có dự cảm không tốt, cảnh giác hỏi: "Chỉ có mấy cái bánh này?"
Hồng công công không nhanh không chậm nói: "Bẩm phu nhân, bệ hạ còn phân phó mang nến hỉ, bảo bình, lư hương, các loại tranh chữ, từng món đều tùy phu nhân chọn lựa."
Hắn đang muốn làm gì đây! Thẩm Ninh cười lạnh trong lòng, hắn muốn để nàng chọn từng món một sao?
Hồng công công thấy sắc mặt nàng không vui, tiên phong bước lên hỏi: "
Thẩm Ninh thấy Phương Ngọc Kiều cùng Thẩm Linh đang thúc giục nàng, đành d3 xuống cảm xúc không vui, khẽ gật đầu.
Trong hiểu biết ít ỏi của Thẩm Ninh, hương ở cổ đại này cũng giống nước hoa ở hiện đại. Nhưng khi nàng tự mình trải nghiệm nàng mới phát hiện ra bọn họ không dùng hương liệu như một đồ vật để tăng thêm sức quyến cho bản thân, mà ở đây người ta dùng như một thú vui tận hưởng vô cùng tao nhã. Theo các nhà học giả nói chung hương có mười cái lợi: Cảm giác được quỷ thần, thể xác và tinh thần trong sạch, trừ khí độc, tiêu tan cơn buồn ngủ, có thể bầu bạn khi cô đơn, tranh thủ lúc rảnh rỗi, có nhiều dùng nhiều, có ít dùng ít, để lâu không hỏng không mục nát, dùng nhiều cũng không có tác dụng phụ gì cả. Có thể làm huân hương trong phòng, làm túi thơm mang bên người, xông thơm quần áo, nước thơm lúc tắm rửa, uống trà thơm, vân vân và vân vân, dường như mỗi ngày đều không thể thiếu hoạt động đốt hương liệu. Cho dù là phu nhân nhà nông dân cũng sẽ nghĩ mọi cách để thu thập những nguyên liệu đơn giản để chế hương, để dùng trong những ngày trọng đại bọn họ sẽ đốt huân hương.
Lý Tử Kỳ từng tự tay phối cho nàng một phần hương, mùi hương thơm ngát như tuyết, nhưng ngày thương nàng không thường mang bên người, sợ nhìn vật nhớ người.
Hồng công công lập tức sai người dập hương đang đốt, thử bánh thơm đầu tiên.
Thái giám quản sự giải thích: "Đây là Ôn thị Ngọc Hoa hương của Nghi Châu, lúc đế hậu đại hôn từng dùng loại huân hương của gia tộc này." Nghi Châu nổi tiếng tạo hương liệu giỏi, mà Ôn thị chính là nhà tạo hương liệu bậc nhất ở Nghi Châu, có hai bài thuốc bí truyền đều lọt vào mắt xanh của hoàng thất, trở thành hương được hoàng gia chuyên dùng. Mấy người trong phòng không khỏi tập trung khẽ ngửi, đúng thật là hương thơm nồng đậm rất ám người, trong nháy mắt hương thơm lan ra cả phòng.
"Thật là thơm!" Thẩm Linh ngạc nhiên thốt lên. Bình thường nàng thích nhất là huân hương, nhưng lại chưa từng được ngửi một mùi hương nào có mùi nồng đậm thẩm thấu như này.
Hồng công công thấy sắc mặt Thẩm Ninh không mấy cảm xúc, cúi người sai người tắt hương, sau đó sai người đi đốt lá táo trong thông thoáng khí trogn phòng.
"Nhị tỷ tỷ, hương Ngọc Hoa này thật thơm, tỷ không thích ạ?" THẩm Linh chỉ tiếc không thể lấy cái bánh thơm nho nhỏ kia làm của riêng, kéo tay Thẩm Ninh hỏi.
Hồng công công cười nói: "Vẫn còn ba bánh hương nữa, mấy vị phu nhân và tiểu thư từ từ chọn lựa rồi bàn bạc lại cũng chưa muộn." Ông ngừng một lát rồi lại nói, "Phu nhân, bánh hương thứ hai này là của nước Lê Lạc cống phẩm, mùi hương bay xa mười bước, nhiều năm không hề phai mùi. Năm đó thái hậu thích nhất là mùi hương này."
Mọi người đang chờ người đi đốt hương thì Thẩm nhị phu nhân khoác áo choàng, tay ôm lò sửa từ bên ngoài bước vào.
Hồng công công nhanh chóng dẫn đầu thái giám thỉnh an bà.
Sau khi Hồng công công dẫn người vào nội viện quản gia trong nhà đã báo cho Trương thị biết, bà không biết người trong cung tìm nữ nhi có chuyện gì, bà vội vàng đứng lên chạy đến đây lại thấy một đám tiểu thái giám bưng hộp gỗ đứng chờ một bên.
"Mọi người đây là đang làm gì?" Không phải là Hoàng đế bệ hạ ban thưởng chứ?
Phương Ngọc Kiều thấy mẹ chống bước vào, vội vàng đứng dậy c0i áo choàng ra cho bà, dìu bà ngồi xuống giường ấm, còn mình thì đứng bên cạnh nói rõ ngọn nguồn.
Thẩm phu nhân nghe xong, vừa mừng vừa sợ, quay qua nói với Thẩm Ninh: "Ninh Nhi, đây chính là đại ân điển của Thiên gia, con đã quỳ tạ hoàng ân chưa?"
Hồng công công vội vàng nói: "Bệ hạ đặc biệt giao phó, nếu không có mặt người ở đây thì không cần phải làm đại lễ." Trước khi ông đến Thẩm phủ đích thân Đông Duật Hoành đã dăn dò, hoàng thượng cười nói tiểu nữ tử này quỳ xuống giống như muốn mạng nàng vậy, nếu như chỉ vì chuyện này cũng bắt nàng quỳ trước mặt nô tài thì chuyện tốt cũng sẽ trở thành chuyện xấu.
Đến cả mấy thứ chi tiết nhỏ này mà cũng không quên dặn dò, đây chẳng phải là hoàng thượng để bụng nữ nhi? Trương thị thấy nữ nhi là quả phụ nhưng lại được đế vương sủng ái như thế, trong lòng bà cực kỳ vui vẻ. Vừa vào cung đã được lên đến vị phi, chuyện này chưa từng có trong hậu cung của Quảng Đức Hoàng đế, có khi Ninh Nhi sinh được một nhi tử sẽ lên được quý phi, sau này có thể sẽ thành hoàng quý phi không chừng.
"Đã như vậy, Ninh Nhi càng mang ơn, phải cẩn thận chọn lựa mới được."
"Nương, nhưng thứ này con đều không hiểu, người giúp con chọn đi, nữ nhi nghe theo nương." Bây giờ Thẩm Ninh đã quen miệng gọi Trương thị là nương, nàng cũng đã nghĩ thoáng hơn, nếu là đâm lao phải theo lao, nàng cũng chỉ đành gánh vác trách nhiệm người làm con này, một tấm chân tình của người mẹ này đứa con giả là nàng này thật sự không nỡ!
"Ai da, sao có thể như thế được."
"Ánh mắt của nương tốt, con tin tưởng nương." Nàng tinh nghịch như một đứa bé làm nũng với bà.
Trương thị vốn cho rằng trong lòng Thẩm Ninh còn trách bà, trước đó Thẩm Ninh vẫn luôn lạnh lung xa cách, bà luôn sợ hãi cẩn thận từng li từng ti chỉ lo có chỗ nào khiến nàng không vui, không ngờ hôm nay nữ nhi lại thâm mật nói chuyện với bà như vậy. Lòng Thẩm phu nhân lập tức tan chảy, luôn miệng nói: "Được, được, nương giúp con chọn, nương giúp con chọn.”
Thẩm phu nhân mừng rỡ đến choáng váng cả đầu óc, Phương Ngọc Kiều cảm thấy không ổn nhưng cũng không dám nói gì, Hồng công công là một nô tài cũng không có cách nào nói, hơn nữa chủ nhân còn nói sợ là trong lòng phu nhân còn đang tức giận, phải dỗ dành nàng mới vui vẻ, mọi chuyện đều thuận theo ý của nàng. Kể từ đó, ông càng không có cách nào mở miệng.
Buổi tối thái giám quản sự hồi cung ở trong An Khang đường báo cáo chuyện này, Đông Duật Hoành khẽ nhíu mày, "Tất cả đều là Thẩm phu nhân chọn?"
"Cái này... Bẩm bệ hạ, có hai món Nhạn phu nhân tự mình chọn."
"Ồ?" Đông Duật Hoành hứng thú, "Là hai món gì?"
"Huân hương dùng trong ngày đại hôn và thảm tranh."
"Nàng chọn hương gì?"
"Nhạn phu nhân chọn Hợp Hòa hương."
Hoàng đế không vui, Hợp Hòa hương mùi nồng đậm, mùi hương khi gần cháy hết hắn lại không thích, chuyện này Hồng công công cũng biết, hay là nàng biết hắn không thích mùi hương này nên mới cố ý chọn? "Vì sao chọn mùi hương này?"
"Bẩm bệ hạ, Thẩm phu nhân vốn định chọn Ngọc Hoa hương, Nhạn phu nhân cũng đồng ý, nhưng lại nghe thấy Hồng công công nói hương này cần để cho người thúc ngựa đến Trường Châu lấy về mới có, phu nhân liền đổi ý, người nghe trung cung còn Hợp Hòa hương nên mới chọn loại hương này."
"Thì ra là thế." Đông Duật Hoành gật đầu, "Vậy nàng chọn thảm tranh vẽ gì?"
"Phu nhân chọn một tấm Trăm Năm Hảo Hợp bản mà không cần phải gấp gáp chế tạo." Thái giám bẩm báo lén nhìn một chút thánh nhan, lại nói thêm một câu, "Phu nhân chọn một tấm long phượng song hỷ, ở trong cung lâu năm đã hơi bị hư tổn, cần phải để tú nương thêu lại mới được."
Đông Duật Hoành trầm mặc một lúc, sau đó khóe mông cong lên. Vốn là muốn để nàng cao hứng một chút, sao lại thành nàng dỗ hắn vui vẻ.
- -----oOo------