Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Mười sáu tháng giêng Quảng Đức năm thứ mười sáu. Đại cát, lễ cưới hỏi.
Đoạn đường từ Thẩm phủ đến hoàng cung được quét dọn sạch sẽ, Thẩm phủ khắp nơi đều giăng đèn kết hoa. Thẩm Niên cùng những người khác trong Thẩm gia có phẩm cấp đều mặc triều phục, còn lại mọi người mặc lẽ phục, ở chính sảnh đợi người trong cung đến.
Giờ lành đến, Thẩm Ninh đầu đội cửu địch quan*, trên người là địch áo màu xanh, vẽ họa tiêt ở giữ mi tâm, vẽ chân mày, đánh phấn, điểm giáng môi. Hai bên trái phải có nữ quan đỡ từ từ bước lên kiệu loan, nghi trượng dẫn đường, Chính Phó Sử đi theo sau, còn lại đoàn người phía sau cùng các loại xe, người khiêng, ngựa cõng của hồi môn từ từ đi theo phía sau.
*Địch quan: vương miện được trang trí bằng chim trĩ.
Đi vào trong cung, Thẩm Ninh theo chỉ thị vào chính cung của Xuân Hi cung. Bên ngoài cửa cung nội loan nghi vệ thực hiện nghi lễ, nội giám lập án lễ, bàn thờ đặt trong cung, chính giữa là sổ sách. Nội giám mqang sổ sách vào trong cung, nữ quan dẫn Thẩm Ninh bái vị hướng phía Bắc quỳ xuống, tuyên đọc sách văn, phong làm Duệ phi.
Thôi đi, Thẩm Ninh theo cung nữ dìu vào trong cung nàng âm thầm tự giễu, đúng là tiểu thiếp và chính thất khác nhau, chẳng qua chỉ là mang người đến mà thôi.
Sau khi một mình dùng bữa tối, Thẩm Ninh nhận bái chúc chủ nhân mới của ma ma và thái giám của cung Xuân Hi, sau đó có một nữ quan tiến vào mời nàng đi thay cát phục.
Cát phục của phi tử là hạt châu kết thành nhìn con chim trĩ, áo hồng rực với khăn choàng vai, mây vàng dệt hình phượng hoàng, tô điểm thêm trang sức bằng ngọc, tạo hình ngọc hái hoa kết nụ. Lúc Thẩm Ninh đang không hiểu bọn họ muốn làm gì thì một nội giám bưng một khay bạc đi đến, trên đó có một khăn đỏ trùm đầu cho tân nương.
Theo lý nghênh đón phi tử tất nhiên sẽ không có khăn trùm đầu cho tân nương này, chỉ là đây là ý chỉ của hoàng đế, nô tài bọn hắn tất nhiên phải tuân theo.
Thẩm Ninh cười mà dường như cũng không hẳn là cười, nàng như một con rối bị người trùm lên đầu khăn đỏ, hai bên trái phải cùng dìu nàng vào động phòng.
Tiến vào trong điện, hương thơm của Hợp Hòa hương xông vào trong mũi. Trong lòng Thẩm Ninh khẽ động, nàng ngồi đợi trên hỷ giường, nàng vén khăn trùm đầu lên, trong ánh nến mờ nhạt cả điện đều là màu đỏ, Chữ "Hỷ" lớn màu đỏ viền vàng được treo ở phía nam. Một đôi nến vàng được đặt trên chân nến long phượng vui đùa, Kim ngọc Như Ý dưới bàn dường như cũng bị nhuộm đỏ, thảm Trăm Năm Hảo Hợp được trải trên mặt đất, bên trên là bình phong Cửu trọng xuân sắc, còn có lưu ly bảo bình màu đỏ sẫm, lưu hương chạm rỗng Lưu Kim... Từng món đồ trong này đều là tự nàng tuyển chọn, bây giờ tất cả đều được bày biện trong phòng tân hôn của nàng, phòng động phòng thứ hai của nàng.
Động phòng hoa chúc... đêm. Cuối cùng Thẩm Ninh cũng cảm thấy chút khẩn trương.
Nàng loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, một vị ma ma tiến lên cười nói: "Nương nương, ngự giá đến, mời ngài đội khăn trùm đầu lên."
Nụ cười đó không hiểu sao lại khiến mặt Thẩm Ninh nóng lên, nàng rút tay lại, khăn trùm đầu của tân nương che khuất gò má hồng như ánh chiều tà.
Tiếng hô "Vạn tuế" không ngừng vang vảng bên tai, Thẩm Ninh nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, cuối cùng một đôi giày Huyền Thanh Long xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
Trong chốc lát trong điện im lặng không một tiếng động, nàng khẽ nín thở.
“Chúng nô tỳ chúc mừng bệ hạ nghênh đón Duệ phi nương nương." Lão ma ma dẫn đầu, nô tài trong Đông Thiên điện lần nữa quỳ xuống.
Tiếng cười trầm thấp như gãi vào tim Thẩm Ninh, chỉ nghe thấy nam tử kia nói: "Tất cả đều có thưởng."
Tân phi c4n c4n môi dưới.
"Mời bệ hạ vén khăn hỷ của nương nương lên, từ nay được như ý nguyện." Nội giám cười đưa lên cái đòn bẩy bằng vàng.
Giờ phút này trong con ngươi sâu thẳm phản chiếu hình ảnh hoa phục hồng thẫm, dưới ánh nến lay động khuôn mặt tuấn tú lúc sáng lúc tối.
Hắn nhìn thân thể tinh tế lẳng lặng ngồi ngay ngắn kia, thấy những ngón tay chồng chất lên nhau của nàng khẽ động.
Hắn cong môi cười, cầm lấy hỷ đòn chậm rãi đẩy khăn hỷ ra.
Dưới mũ phượng châu quan, hiện lên chính là đôi mắt trong veo xinh đẹp, một gương mặt thanh lệ anh khí, vì đội mũ phượng thêm khăn choàng vai tăng thêm vẻ kiều mị cho nàng.
Sắc mặt Đông Duật Hoành hơi trì trệ, mắt đen chìm trong đôi mắt trong trẻo mang chút hoảng hốt của nàng, nhưng ngay lập tức hắn khôi phục lại biểu cảm bình thường, khóe môi cong cong, "Ái phi."
"Hoàng đế bệ hạ." Môi đỏ khẽ mở, đôi mắt trong veo với ánh mắt phức tạp mà thuần khiết nhìn chằm chằm nam tử mặc long bào Bàn Long hồng thẫm.
Hoàng đế bệ hạ nhìn môi nàng xong lại khẽ nhíu mày, mặt không thay đổi vẫy lui đám người.
Đám cung bộc im lặng khom người lui xuống.
"Là ai làm cho nàng..." Đông Duật Hoành nắm cằm nàng lên, từ trên cao nhìn xuống, tô vẽ thành cái miệng anh đào nhỏ nhắn?"
"Không đẹp ạ?" Thẩm Ninh trái lương tâm hỏi lại. Dù sao tất cả những thứ này nàng không có quyền lên tiếng nên mặc kệ bọn họ thích tô tô vẽ vẽ gì thì làm.
Đông Duật Hoành không nói gì, mà lấy ngón cái đè lên cánh môi nàng chậm rãi lau đều màu son ra, đầu ngón tay thô ráp vu0t ve cánh môi non mềm.
Thẩm Ninh người không có kinh nghiệm trong chuyện t1nh dục nhưng trực giác mách bảo nàng rằng nguy hiểm, vô thức nàng muốn né nhưng lại bị hắn giữ lạ cằm.
Nàng ngẩng đầu nhìn nam tử gần trong gang tấc, hai người mặt đối mặt, rất lâu, hoàng đế chậm rãi cúi người, hơi thở nóng ấm phả lên gương mặt của nàng, giống như gãi vào lòng nàng thật ngứa.
Thẩm Ninh đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng khi nàng vừa nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, thân thể vẫn cứng ngắc lùi về phía sau.
Đế vương cường thế nào cho phép nàng trốn? Hắn nắm eo nhỏ của nàng kéo cả người nàng vào lồng nguc cứng rắn, đôi môi nóng rực hung hắn d3 xuống đôi môi mềm.
Mùi rượu nồng đậm chui vào khoang miệng đè lên môi, lưỡi khiến Thẩm Ninh khó chịu nhíu mày. Nàng nghiêng người muốn tránh lại bị Đông Duật Hoành dùng một tay đẩy nàng vào trong rèm Bách Tử.
Xã hội phong kiến nam tử là lớn nhất! Thẩm Ninh bị mấy thứ đồ nho nhỏ rải rác trên giường cấn vào lưng, nàng nhíu mày, chỉ cảm thấy Long Tiên hương xộc vào trong mặt, nàng trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú âm u, "Ngươi..." Lời còn chưa nói xong, trước mắt bỗng dưng tối đen, một bàn tay che hai mắt nàng lại, môi đỏ lại bị giày vò, chỉ là mặc dù nụ hôn lần này vẫn ngang ngược như vậy nhưng so với vừa rồi đã dịu dàng hơn rất nhiều, lòng nàng run lên không còn ý nghĩ kháng cự nữa.
Đông Duật Hoành nhạy cảm phát hiện cơ thể mềm mại dưới thân có biến hóa, một luồng lửa nóng từ dưới bụng bỗng nhiên dâng lên, hoàng đế ngậm môi của nàng gặm c4n một lượt, đầu lưỡi ngang ngạnh dò xét đi vào dây dưa không ngừng.
Hơi thở trầm nặng th0 doc mập mờ quanh quẩn trên giường, cơ thể Đông Duật Hoành ngày càng nóng rực, hắn không kiên nhẫn c0i Cát phục trên người nàng ra, vật dưới thân cách tầng tầng lớp lớp y phục va chạm.
Đợi đã, không phải hắn sẽ cứ như vậy mà đi vào? Thẩm Ninh trừng mắt nhìn nam tử thô lỗ, nàng vốn dĩ nghĩ rằng hoàng đế có tam cung lục viện phải là một dân chơi lão luyện trong chuyện này, nhưng nàng lại quên mất đây là xã hội lất nam tử làm đầu, trên giường chỉ có một mình nam tử hưởng thụ?
Chuyện này không thể được! Nàng dùng hết sức lực từ thuở bú sữa mẹ đến giờ đẩy hắn ra, nhanh chóng xoay người dạng h4i chân ngồi trên người hắn.
Hoàng đế híp mắt nhìn người làm càn ngồi trên người mình, chỉ thấy sắc mặt nàng ửng hồng, trang sức cài tóc đã rơi xuống giường, tóc dài đen nhánh rủ xuống, một bên vai trần trắng nõn lộ ra trong không khí, một cảnh tượng mỹ diệu tuyệt đẹp. Giọng khàn khàn của hắn cất lên, "Ninh Nhi đây là ý gì?"
Thẩm Ninh thầm hít một hơi thật sâu, hai tay chống lên lồng nguc cứng rắn của hắn, hơi thở như hoa lan phả lên mặt hắn, "A, Hoàng đế bệ hạ, người như vậy không phải là đang cu0ng bức sao?"
Đôi mắt của hắn tối thêm một phần, khàn khàn mở miệng, "Cái gì?"
"Chuyện động phòng, cũng nên phải là hai bên cùng động t1nh, người dường như..." Thẩm Ninh kéo kéo môi môi của mình, cơ thể khẽ di chuyển đổi lấy một tiếng rên của hắn, "Đã chuẩn bị xong, nhưng mà ta, vẫn chưa có cảm giác gì, làm sao bây giờ?"
Đầu lông mày hắn nhíu chặt, từ trước đến nay nữ tử đưa đến thị tẩm, đều được chuyên gia của Như Ý điện dạy bảo chỉ dẫn cách hầu hạ động t1nh, hoa tâm phải đủ mềm đủ ướt mới được đưa đến tẩm cung, hoặc là khi cùng phi tần hưởng lạc, có hai, ba cung nữ ở bên trợ hứng. Hắn chưa từng tốn tâm tư trên người nữ nhân, chỉ cần ph4t tiết dục hỏa là đủ. "Gọi cung nữ tiến vào hầu hạ?" Không biết tại sao hắn không muốn có người ngoài vào quấy rầy.
Sắc mặt Thẩm Ninh thay đổi, đẩy hắn ra nằm qua một bên, "Mất hết cả hứng."
Thân thể mềm mại trong nguc biến mất khiến hắn không vui, hắn lớn tiếng lại nữ tử nghịch ngợm đang giở tiểu tính tình với hắn, "Như thế nào, chẳng lẽ lại còn muốn trẫm hầu hạ?"
Nữ tử nghe thấy vậy cười hì hì, xoay người lại nói: "Đây không phải năng khiếu của người à?"
"Hồ nháo." Yết hầu của hắn chuyển động, cúi người muốn ôm nàng vào lòng.
"Hoàng đế bệ hạ, hay là, ngay cả một nữ tử người cũng không có cách lấy lòng..." Trong lời nói điêu hoa của nàng có ý giễu cợt.
Hoang đường! Hắn đường đường là vua của một nước, còn phải đi lấy lòng nữ tử? Đông Duật Hoành khịt mũi coi thường, nhưng lập tức hắn lại nghĩ đến có phải tên chồng trước quỷ bệnh kia của nàng vì muốn lấy lòng nàng mà dịu dàng vỗ về. Suy nghĩ này khiến hắn lập tức không vui, hắn híp mắt nhìn bờ vai trần của nàng, xương quai xanh như ẩn như hiện kia... Hắn muốn xé bỏ y phục của nàng, vùi sâu vào trong cơ thể mềm mại! Hắn dùng một tay kéo nàng qua giam nàng dưới người hắn, xo4 nắn thân thể của nàng "Vậy như thế này thì sao? Hay là như vậy? Như vậy?"
"A...! Thẩm Ninh lập tức kêu to, mặt đỏ đến mức như sắp nhỏ ra cả máu, người nàng dùng sức lui về sau, hai tay chặn lại tay đang quấy nhiễu của hắn. Biểu cảm ngây ngô này của nàng lại lấy lòng hắn, không để ý cánh tay nhỏ nhắn đang cố chặn lại mình, "Thế nào, mới thế này mà đã không chịu nổi?"
"Ngươi, ngươi, ngươi đi ra!" Thẩm Ninh cố gắng bình tĩnh nhưng không thể bình tĩnh được, h4i chân nàng đạp hắn, hai tay khua khoắng loạn xạ.
Hoàng đế cười tà ác, phản ứng của nàng đối với hắn rất mới mẻ, hắn nghiêng người dùng thân thể to lớn của mình chặn nàng, "Cầu trẫm chậm một chút, bản thân thì lại trêu chọc trẫm như vậy." Hắn rút tay lại, nhanh chóng c0i sạch y phục trên người bọn họ.
Thân thể mềm mại trắng nõn không mảnh vải nằm dưới thân, vòng vàng Phú Quý Cát Tường trên cổ nàng lập lòe chói mắt, Đông Duật Hoành tham lam ngắm nhìn mỗi tấc thịt trên người nàng, bàn tay nóng rực không ngừng dán lên làn da bóng loáng kia vu0t ve lên xuống.
Thẩm Ninh nhỏ giọng r3n rỉ, cơ thể đã trưởng thành không chịu nổi trêu chọc, mắt nàng khớp hờ, ánh mắt mang theo một tia mê loạn nhìn nam tử anh tuấn cường tránh phía trên, nhẹ nhàng đặt tay lên nguc hắn.
Đồng Duật Hoành khẽ gầm một tiếng, thân thể mềm mại này hắn đã nhẫn nhịn quá lâu, những ngày qua hắn không tuyên người thị tẩm, vật dưới thân đã sớm cứng rắn. Lại trêu chọc một trận, bàn tay lớn di chuyển một vòng trên cơ thể trơn bóng mềm mại, dần dần xuống dưới nâng bờ m0ng trắng nõn của nàng lên.
Thẩm Ninh phát hiện ý đồ của hắn, không kịp phản đối, long căn đã hung hăng mạnh mẽ xông vào trong cơ thể của nàng.
Thẩm Ninh mới trải nghiệm một lần hoàn toàn không có kinh nghiệm không chịu được v4t to lớn này của hắn, khuôn mặt trắng bệch, dùng sức ôm chặt lấy lưng Đông Duật Hoành rên lên trong đau đớn.
Đông Duật Hoành thấy thế, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ, cúi đầu nhìn chỗ bọn họ gi40 hợp nhưng lại không thấy máu, trong mắt hắn lóe lên vẻ thất vọng, hắn nảy sinh suy nghĩ ác độc nặng nề tiến vào liên tục, cho nàng xung hỉ, cho nàng lấy chồng!
"Nhẹ thôi, nhẹ thôi, đau..."
Thẩm Ninh khó chịu giãy dụa xin tha, nhưng nàng không biết âm thanh yểu điệu r3n rỉ của nàng vào tai hắn giống như mị dược thượng đẳng. Đông Duật Hoành càng nghe chỉ thấy toàn thân càng nóng rực, hắn muốn bắt nạt nàng cúi xuống li3m vành tai trắng mềm. Thẩm Ninh hít vào một ngụm khí lạnh toàn thân bắt đầu run rẩy, hắn mạnh mẽ trói chặt thân thể của nàng, ngăn chặn đôi môi mềm yêu thích của hắn, dưới thân càng thêm lỗ m4ng va chạm.
Xú nam tử thô lỗ! Thẩm Ninh ôm hắn thật chặt, cố gắng mau thích ứng với sự khó chịu này.
Giường hỷ lay động, tiếng r3n rỉ khó nhịn dần dần thành tiếng ngâm nga thở gấp, bàn tay trắng mềm nắm lấy một góc ga giường, một bàn tay to lớn chợt đè lên che khuất bàn tay nhỏ nhắn, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Một đêm điên loan đảo phượng.*
*Ừm Điên loan đảo phượng ý chỉ là chuyện ấy ấy quá kịch liệt nhé )).
Sáng sớm ngày hôm sau, sau một hồi Vạn Phúc liên tục thúc giục Đông Duật Hoành cuối cùng cũng mở mắt, hắn nhìn thân thể không chịu nổi mệt mỏi vẫn còn đang mê man trên giường, khóe môi cong lên. Đông Duật Hoành lấy một cái hầu bao ở dưới gối ra, gỡ vòng cổ trên cổ nàng ra, lấy một miếng ngọc âm dương trong túi ra đeo lên cho nàng. Hắn chậm rãi xuống giường, rút khăn trắng dưới giường ra giao cho Vạn Phúc đang chờ ở ngoài.
Không lâu sau, trong cung truyền ra Duệ phi tái giá đêm đầu có máu đỏ, mọi người càng tin nàng là thần nữ chuyển thế.
- -----oOo------
Đoạn đường từ Thẩm phủ đến hoàng cung được quét dọn sạch sẽ, Thẩm phủ khắp nơi đều giăng đèn kết hoa. Thẩm Niên cùng những người khác trong Thẩm gia có phẩm cấp đều mặc triều phục, còn lại mọi người mặc lẽ phục, ở chính sảnh đợi người trong cung đến.
Giờ lành đến, Thẩm Ninh đầu đội cửu địch quan*, trên người là địch áo màu xanh, vẽ họa tiêt ở giữ mi tâm, vẽ chân mày, đánh phấn, điểm giáng môi. Hai bên trái phải có nữ quan đỡ từ từ bước lên kiệu loan, nghi trượng dẫn đường, Chính Phó Sử đi theo sau, còn lại đoàn người phía sau cùng các loại xe, người khiêng, ngựa cõng của hồi môn từ từ đi theo phía sau.
*Địch quan: vương miện được trang trí bằng chim trĩ.
Đi vào trong cung, Thẩm Ninh theo chỉ thị vào chính cung của Xuân Hi cung. Bên ngoài cửa cung nội loan nghi vệ thực hiện nghi lễ, nội giám lập án lễ, bàn thờ đặt trong cung, chính giữa là sổ sách. Nội giám mqang sổ sách vào trong cung, nữ quan dẫn Thẩm Ninh bái vị hướng phía Bắc quỳ xuống, tuyên đọc sách văn, phong làm Duệ phi.
Thôi đi, Thẩm Ninh theo cung nữ dìu vào trong cung nàng âm thầm tự giễu, đúng là tiểu thiếp và chính thất khác nhau, chẳng qua chỉ là mang người đến mà thôi.
Sau khi một mình dùng bữa tối, Thẩm Ninh nhận bái chúc chủ nhân mới của ma ma và thái giám của cung Xuân Hi, sau đó có một nữ quan tiến vào mời nàng đi thay cát phục.
Cát phục của phi tử là hạt châu kết thành nhìn con chim trĩ, áo hồng rực với khăn choàng vai, mây vàng dệt hình phượng hoàng, tô điểm thêm trang sức bằng ngọc, tạo hình ngọc hái hoa kết nụ. Lúc Thẩm Ninh đang không hiểu bọn họ muốn làm gì thì một nội giám bưng một khay bạc đi đến, trên đó có một khăn đỏ trùm đầu cho tân nương.
Theo lý nghênh đón phi tử tất nhiên sẽ không có khăn trùm đầu cho tân nương này, chỉ là đây là ý chỉ của hoàng đế, nô tài bọn hắn tất nhiên phải tuân theo.
Thẩm Ninh cười mà dường như cũng không hẳn là cười, nàng như một con rối bị người trùm lên đầu khăn đỏ, hai bên trái phải cùng dìu nàng vào động phòng.
Tiến vào trong điện, hương thơm của Hợp Hòa hương xông vào trong mũi. Trong lòng Thẩm Ninh khẽ động, nàng ngồi đợi trên hỷ giường, nàng vén khăn trùm đầu lên, trong ánh nến mờ nhạt cả điện đều là màu đỏ, Chữ "Hỷ" lớn màu đỏ viền vàng được treo ở phía nam. Một đôi nến vàng được đặt trên chân nến long phượng vui đùa, Kim ngọc Như Ý dưới bàn dường như cũng bị nhuộm đỏ, thảm Trăm Năm Hảo Hợp được trải trên mặt đất, bên trên là bình phong Cửu trọng xuân sắc, còn có lưu ly bảo bình màu đỏ sẫm, lưu hương chạm rỗng Lưu Kim... Từng món đồ trong này đều là tự nàng tuyển chọn, bây giờ tất cả đều được bày biện trong phòng tân hôn của nàng, phòng động phòng thứ hai của nàng.
Động phòng hoa chúc... đêm. Cuối cùng Thẩm Ninh cũng cảm thấy chút khẩn trương.
Nàng loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, một vị ma ma tiến lên cười nói: "Nương nương, ngự giá đến, mời ngài đội khăn trùm đầu lên."
Nụ cười đó không hiểu sao lại khiến mặt Thẩm Ninh nóng lên, nàng rút tay lại, khăn trùm đầu của tân nương che khuất gò má hồng như ánh chiều tà.
Tiếng hô "Vạn tuế" không ngừng vang vảng bên tai, Thẩm Ninh nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, cuối cùng một đôi giày Huyền Thanh Long xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
Trong chốc lát trong điện im lặng không một tiếng động, nàng khẽ nín thở.
“Chúng nô tỳ chúc mừng bệ hạ nghênh đón Duệ phi nương nương." Lão ma ma dẫn đầu, nô tài trong Đông Thiên điện lần nữa quỳ xuống.
Tiếng cười trầm thấp như gãi vào tim Thẩm Ninh, chỉ nghe thấy nam tử kia nói: "Tất cả đều có thưởng."
Tân phi c4n c4n môi dưới.
"Mời bệ hạ vén khăn hỷ của nương nương lên, từ nay được như ý nguyện." Nội giám cười đưa lên cái đòn bẩy bằng vàng.
Giờ phút này trong con ngươi sâu thẳm phản chiếu hình ảnh hoa phục hồng thẫm, dưới ánh nến lay động khuôn mặt tuấn tú lúc sáng lúc tối.
Hắn nhìn thân thể tinh tế lẳng lặng ngồi ngay ngắn kia, thấy những ngón tay chồng chất lên nhau của nàng khẽ động.
Hắn cong môi cười, cầm lấy hỷ đòn chậm rãi đẩy khăn hỷ ra.
Dưới mũ phượng châu quan, hiện lên chính là đôi mắt trong veo xinh đẹp, một gương mặt thanh lệ anh khí, vì đội mũ phượng thêm khăn choàng vai tăng thêm vẻ kiều mị cho nàng.
Sắc mặt Đông Duật Hoành hơi trì trệ, mắt đen chìm trong đôi mắt trong trẻo mang chút hoảng hốt của nàng, nhưng ngay lập tức hắn khôi phục lại biểu cảm bình thường, khóe môi cong cong, "Ái phi."
"Hoàng đế bệ hạ." Môi đỏ khẽ mở, đôi mắt trong veo với ánh mắt phức tạp mà thuần khiết nhìn chằm chằm nam tử mặc long bào Bàn Long hồng thẫm.
Hoàng đế bệ hạ nhìn môi nàng xong lại khẽ nhíu mày, mặt không thay đổi vẫy lui đám người.
Đám cung bộc im lặng khom người lui xuống.
"Là ai làm cho nàng..." Đông Duật Hoành nắm cằm nàng lên, từ trên cao nhìn xuống, tô vẽ thành cái miệng anh đào nhỏ nhắn?"
"Không đẹp ạ?" Thẩm Ninh trái lương tâm hỏi lại. Dù sao tất cả những thứ này nàng không có quyền lên tiếng nên mặc kệ bọn họ thích tô tô vẽ vẽ gì thì làm.
Đông Duật Hoành không nói gì, mà lấy ngón cái đè lên cánh môi nàng chậm rãi lau đều màu son ra, đầu ngón tay thô ráp vu0t ve cánh môi non mềm.
Thẩm Ninh người không có kinh nghiệm trong chuyện t1nh dục nhưng trực giác mách bảo nàng rằng nguy hiểm, vô thức nàng muốn né nhưng lại bị hắn giữ lạ cằm.
Nàng ngẩng đầu nhìn nam tử gần trong gang tấc, hai người mặt đối mặt, rất lâu, hoàng đế chậm rãi cúi người, hơi thở nóng ấm phả lên gương mặt của nàng, giống như gãi vào lòng nàng thật ngứa.
Thẩm Ninh đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng khi nàng vừa nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, thân thể vẫn cứng ngắc lùi về phía sau.
Đế vương cường thế nào cho phép nàng trốn? Hắn nắm eo nhỏ của nàng kéo cả người nàng vào lồng nguc cứng rắn, đôi môi nóng rực hung hắn d3 xuống đôi môi mềm.
Mùi rượu nồng đậm chui vào khoang miệng đè lên môi, lưỡi khiến Thẩm Ninh khó chịu nhíu mày. Nàng nghiêng người muốn tránh lại bị Đông Duật Hoành dùng một tay đẩy nàng vào trong rèm Bách Tử.
Xã hội phong kiến nam tử là lớn nhất! Thẩm Ninh bị mấy thứ đồ nho nhỏ rải rác trên giường cấn vào lưng, nàng nhíu mày, chỉ cảm thấy Long Tiên hương xộc vào trong mặt, nàng trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú âm u, "Ngươi..." Lời còn chưa nói xong, trước mắt bỗng dưng tối đen, một bàn tay che hai mắt nàng lại, môi đỏ lại bị giày vò, chỉ là mặc dù nụ hôn lần này vẫn ngang ngược như vậy nhưng so với vừa rồi đã dịu dàng hơn rất nhiều, lòng nàng run lên không còn ý nghĩ kháng cự nữa.
Đông Duật Hoành nhạy cảm phát hiện cơ thể mềm mại dưới thân có biến hóa, một luồng lửa nóng từ dưới bụng bỗng nhiên dâng lên, hoàng đế ngậm môi của nàng gặm c4n một lượt, đầu lưỡi ngang ngạnh dò xét đi vào dây dưa không ngừng.
Hơi thở trầm nặng th0 doc mập mờ quanh quẩn trên giường, cơ thể Đông Duật Hoành ngày càng nóng rực, hắn không kiên nhẫn c0i Cát phục trên người nàng ra, vật dưới thân cách tầng tầng lớp lớp y phục va chạm.
Đợi đã, không phải hắn sẽ cứ như vậy mà đi vào? Thẩm Ninh trừng mắt nhìn nam tử thô lỗ, nàng vốn dĩ nghĩ rằng hoàng đế có tam cung lục viện phải là một dân chơi lão luyện trong chuyện này, nhưng nàng lại quên mất đây là xã hội lất nam tử làm đầu, trên giường chỉ có một mình nam tử hưởng thụ?
Chuyện này không thể được! Nàng dùng hết sức lực từ thuở bú sữa mẹ đến giờ đẩy hắn ra, nhanh chóng xoay người dạng h4i chân ngồi trên người hắn.
Hoàng đế híp mắt nhìn người làm càn ngồi trên người mình, chỉ thấy sắc mặt nàng ửng hồng, trang sức cài tóc đã rơi xuống giường, tóc dài đen nhánh rủ xuống, một bên vai trần trắng nõn lộ ra trong không khí, một cảnh tượng mỹ diệu tuyệt đẹp. Giọng khàn khàn của hắn cất lên, "Ninh Nhi đây là ý gì?"
Thẩm Ninh thầm hít một hơi thật sâu, hai tay chống lên lồng nguc cứng rắn của hắn, hơi thở như hoa lan phả lên mặt hắn, "A, Hoàng đế bệ hạ, người như vậy không phải là đang cu0ng bức sao?"
Đôi mắt của hắn tối thêm một phần, khàn khàn mở miệng, "Cái gì?"
"Chuyện động phòng, cũng nên phải là hai bên cùng động t1nh, người dường như..." Thẩm Ninh kéo kéo môi môi của mình, cơ thể khẽ di chuyển đổi lấy một tiếng rên của hắn, "Đã chuẩn bị xong, nhưng mà ta, vẫn chưa có cảm giác gì, làm sao bây giờ?"
Đầu lông mày hắn nhíu chặt, từ trước đến nay nữ tử đưa đến thị tẩm, đều được chuyên gia của Như Ý điện dạy bảo chỉ dẫn cách hầu hạ động t1nh, hoa tâm phải đủ mềm đủ ướt mới được đưa đến tẩm cung, hoặc là khi cùng phi tần hưởng lạc, có hai, ba cung nữ ở bên trợ hứng. Hắn chưa từng tốn tâm tư trên người nữ nhân, chỉ cần ph4t tiết dục hỏa là đủ. "Gọi cung nữ tiến vào hầu hạ?" Không biết tại sao hắn không muốn có người ngoài vào quấy rầy.
Sắc mặt Thẩm Ninh thay đổi, đẩy hắn ra nằm qua một bên, "Mất hết cả hứng."
Thân thể mềm mại trong nguc biến mất khiến hắn không vui, hắn lớn tiếng lại nữ tử nghịch ngợm đang giở tiểu tính tình với hắn, "Như thế nào, chẳng lẽ lại còn muốn trẫm hầu hạ?"
Nữ tử nghe thấy vậy cười hì hì, xoay người lại nói: "Đây không phải năng khiếu của người à?"
"Hồ nháo." Yết hầu của hắn chuyển động, cúi người muốn ôm nàng vào lòng.
"Hoàng đế bệ hạ, hay là, ngay cả một nữ tử người cũng không có cách lấy lòng..." Trong lời nói điêu hoa của nàng có ý giễu cợt.
Hoang đường! Hắn đường đường là vua của một nước, còn phải đi lấy lòng nữ tử? Đông Duật Hoành khịt mũi coi thường, nhưng lập tức hắn lại nghĩ đến có phải tên chồng trước quỷ bệnh kia của nàng vì muốn lấy lòng nàng mà dịu dàng vỗ về. Suy nghĩ này khiến hắn lập tức không vui, hắn híp mắt nhìn bờ vai trần của nàng, xương quai xanh như ẩn như hiện kia... Hắn muốn xé bỏ y phục của nàng, vùi sâu vào trong cơ thể mềm mại! Hắn dùng một tay kéo nàng qua giam nàng dưới người hắn, xo4 nắn thân thể của nàng "Vậy như thế này thì sao? Hay là như vậy? Như vậy?"
"A...! Thẩm Ninh lập tức kêu to, mặt đỏ đến mức như sắp nhỏ ra cả máu, người nàng dùng sức lui về sau, hai tay chặn lại tay đang quấy nhiễu của hắn. Biểu cảm ngây ngô này của nàng lại lấy lòng hắn, không để ý cánh tay nhỏ nhắn đang cố chặn lại mình, "Thế nào, mới thế này mà đã không chịu nổi?"
"Ngươi, ngươi, ngươi đi ra!" Thẩm Ninh cố gắng bình tĩnh nhưng không thể bình tĩnh được, h4i chân nàng đạp hắn, hai tay khua khoắng loạn xạ.
Hoàng đế cười tà ác, phản ứng của nàng đối với hắn rất mới mẻ, hắn nghiêng người dùng thân thể to lớn của mình chặn nàng, "Cầu trẫm chậm một chút, bản thân thì lại trêu chọc trẫm như vậy." Hắn rút tay lại, nhanh chóng c0i sạch y phục trên người bọn họ.
Thân thể mềm mại trắng nõn không mảnh vải nằm dưới thân, vòng vàng Phú Quý Cát Tường trên cổ nàng lập lòe chói mắt, Đông Duật Hoành tham lam ngắm nhìn mỗi tấc thịt trên người nàng, bàn tay nóng rực không ngừng dán lên làn da bóng loáng kia vu0t ve lên xuống.
Thẩm Ninh nhỏ giọng r3n rỉ, cơ thể đã trưởng thành không chịu nổi trêu chọc, mắt nàng khớp hờ, ánh mắt mang theo một tia mê loạn nhìn nam tử anh tuấn cường tránh phía trên, nhẹ nhàng đặt tay lên nguc hắn.
Đồng Duật Hoành khẽ gầm một tiếng, thân thể mềm mại này hắn đã nhẫn nhịn quá lâu, những ngày qua hắn không tuyên người thị tẩm, vật dưới thân đã sớm cứng rắn. Lại trêu chọc một trận, bàn tay lớn di chuyển một vòng trên cơ thể trơn bóng mềm mại, dần dần xuống dưới nâng bờ m0ng trắng nõn của nàng lên.
Thẩm Ninh phát hiện ý đồ của hắn, không kịp phản đối, long căn đã hung hăng mạnh mẽ xông vào trong cơ thể của nàng.
Thẩm Ninh mới trải nghiệm một lần hoàn toàn không có kinh nghiệm không chịu được v4t to lớn này của hắn, khuôn mặt trắng bệch, dùng sức ôm chặt lấy lưng Đông Duật Hoành rên lên trong đau đớn.
Đông Duật Hoành thấy thế, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ, cúi đầu nhìn chỗ bọn họ gi40 hợp nhưng lại không thấy máu, trong mắt hắn lóe lên vẻ thất vọng, hắn nảy sinh suy nghĩ ác độc nặng nề tiến vào liên tục, cho nàng xung hỉ, cho nàng lấy chồng!
"Nhẹ thôi, nhẹ thôi, đau..."
Thẩm Ninh khó chịu giãy dụa xin tha, nhưng nàng không biết âm thanh yểu điệu r3n rỉ của nàng vào tai hắn giống như mị dược thượng đẳng. Đông Duật Hoành càng nghe chỉ thấy toàn thân càng nóng rực, hắn muốn bắt nạt nàng cúi xuống li3m vành tai trắng mềm. Thẩm Ninh hít vào một ngụm khí lạnh toàn thân bắt đầu run rẩy, hắn mạnh mẽ trói chặt thân thể của nàng, ngăn chặn đôi môi mềm yêu thích của hắn, dưới thân càng thêm lỗ m4ng va chạm.
Xú nam tử thô lỗ! Thẩm Ninh ôm hắn thật chặt, cố gắng mau thích ứng với sự khó chịu này.
Giường hỷ lay động, tiếng r3n rỉ khó nhịn dần dần thành tiếng ngâm nga thở gấp, bàn tay trắng mềm nắm lấy một góc ga giường, một bàn tay to lớn chợt đè lên che khuất bàn tay nhỏ nhắn, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Một đêm điên loan đảo phượng.*
*Ừm
Sáng sớm ngày hôm sau, sau một hồi Vạn Phúc liên tục thúc giục Đông Duật Hoành cuối cùng cũng mở mắt, hắn nhìn thân thể không chịu nổi mệt mỏi vẫn còn đang mê man trên giường, khóe môi cong lên. Đông Duật Hoành lấy một cái hầu bao ở dưới gối ra, gỡ vòng cổ trên cổ nàng ra, lấy một miếng ngọc âm dương trong túi ra đeo lên cho nàng. Hắn chậm rãi xuống giường, rút khăn trắng dưới giường ra giao cho Vạn Phúc đang chờ ở ngoài.
Không lâu sau, trong cung truyền ra Duệ phi tái giá đêm đầu có máu đỏ, mọi người càng tin nàng là thần nữ chuyển thế.
- -----oOo------