Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Ninh bị cung nữ gọi dậy, dỗ ngon dỗ ngọt mời nàng đi thay quần áo cho Đông Duật Hoành, nàng vẫn đi qua bên đó nhưng khuôn mặt bình tĩnh cũng không thèm nhìn long nhan, yên lặng thay y phục cho hắn.
Săc mặt Đông Duật Hoành cũng không dễ nhìn, từ đầu đến cuối không nói một lời, lúc gần đi hắn hừ một tiếng rồi đi.
Buổi chiều, Thẩm Ninh nghe ma ma nói, cung Diên Hi nhận được ý chỉ, Trang phi bị phạt nửa năm bổng lộc, sau tháng ở cữ cấm túc nửa tháng.
Tần ma ma nói: "Nương nương, trong lòng bệ hạ thiên vị ngài, ngài đừng giận dỗi với bệ hạ nữa, giận dỗi một hồi phần tình cảm này lại giao vào tay người khác mất."
Thẩm Ninh trầm mặc một lát, nhưng lại nói chuyện khác: "Làm phiền ma ma giúp ta gọi Lý Vô Song của Ti Thiên Đài đến."
Lý Vô Song theo theo cả nhà Lý gia đến Trường Dương ăn tết, là người duy nhất Thẩm Ninh mang theo vào cung, bởi vì thiên phú của cô bé hiện giờ chỉ có ở trong cung mới có thể phát huy được hết khả năng. Nàng để Đông Duật Hoành tự mình chứng kiến tài năng của cô bé, mặc dù Đông Duật Hoành thấy hiếm lạ nhưng cũng không xem trọng, nể mặt mũi của Thẩm Ninh sắp xếp cô bé vào Ti Thiên Đài, để chuyên gia lão sư dạy nàng số học.
Thẩm Ninh muốn biết cô bé sống ở trong cung có ổn không.
Không lâu sau, Lý Vô Song đến, vẫn là bộ dáng ngơ ngác lúng ta lúng túng không nói lên lời, vừa đến đã nói với Thẩm Ninh xin giấy bút, thái giám dẫn cô bé đến nói là cô bé đang vùi đầu tính toán, chắc là cô bé đang tính toán một nửa thì bị nàng cứng rắng gọi tới.
Thẩm Ninh không quấy rầy cô bé, nhìn quần áo nữ quan cô bé đang mặc, sắc mặt trông cũng hồng hào hơn trước, xác nhận cô bé sống ở đây không tẹ, dù sao yêu cầu của cô bé không cao, chỉ cần có một ở cố định là được.
Cuối cùng Lý Vô Song cũng ngừng bút, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ninh, cười cười với nàng nói: "Phu nhân."
Thẩm Ninh vẫy tay, để cô bé ngồi xuống bên cạnh mình, đưa cho cô bé một ít trái cây.
"Phu nhân, ngài hát lại khúc Vô Song đi." Lý Vô Song nhận lấy trái câu, thỉnh cầu nàng.
Không biết có phải do nàng Thẩm Ninh khúc Vô Song do nàng tự đặt tên, Thẩm Ninh từng hát một lần, Lý Vô Song lại có thể nhớ những thứ khác ngoài những con số, cũng không thấy chán mà lần nào cũng xin nàng hát đi hát lại.
"Ừm, được." Thẩm Ninh đồng ý yêu cầu của cô bé, vỗ nhịp bắt đầu hát.
Giọng của Thẩm Ninh hát khá ổn, lúc còn ở hiện đại nàng thường hay chạy vào các quán karaoke lớn ca hát, không có trình độ chuyên nghiệp cũng có chút trình độ nghiệp dư. Người trong cung Diên Hi đều say sưa nghe, Tần ma ma nghĩ thầm sao nương nương không hiến ca cho Hoàng thượng nghe, bây giờ lại ở đây ca cho một tiểu nha đầu. Vị nương nương này, có chút kỳ quái.
Lý Vô Song nghe xong, cười hì hì một hồi lâu, nhẹ nhàng c4n một miếng trái cây.
Trước khi rời đi, Lý Vô Song đột nhiên nhớ ra một chuyện, đang bước ra cửa lại quay trở về, "Phu nhân, sư phụ muốn gặp ngài."
Thẩm Ninh thấy lạ, "Sư phụ của ngươi là ai?"
"Đàm sư phụ."
Một tên thái giám đứng bên cạnh nói: "Bẩm nương nương, người dạy Vô Song nương nương là thầy tướng Đàm Hòa Phong."
Thầy tướng? Không phải là người hôm đó nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt kỳ quái chứ? "Tại sao sư phụ ngươi muốn gặp ta?"
Lý Vô Song nhíu mày, nàng cố gắng nhớ lý do, nhưng nhớ mãi không ra là vì sao, đành phải thành thật nói: "Ta không biết."
Thái giám đi đón Lý Vô Song đã nhận một ít tiền của Đàm Hòa Phong, lúc này cười xen vào, "Nô tài ở bên cạnh lại nghe được đôi lời, Đàm thầy tướng hình như muốn hỏi nương nương một chút chuyện của sư phụ Đàm thầy tướng."
"Sư phụ hắn là ai?" Thẩm Ninh càng thêm tò mò.
"Bẩm nương nương, sư phụ của Đàm thầy tướng là đại tướng sư Ôn Sĩ Bá."
"A?" Thẩm Ninh ngạc nhiên, đúng thật là có chút quan hệ. Chỉ là tại sao hấn biết nàng từng gặp Ôn Sĩ Bá? Nàng đắn đo một hồi, "T biết rồi."
Buổi tối hôm đó, Thẩm Ninh nghe được tin Đông Duật Hoành đi đến điện của Vân tần, Tần ma ma giải thích là Tứ hoàng tử điện hạ đột nhiên khó chịu, bệ hạ mới đi chỗ của Vân tần nương nương. Nàng khẽ cười một tiếng, trong ánh mắt lại cõ chút phức tạp.
Chẳng qua cũng chỉ như thế.
Nhưng mà nhắc đến Tứ hoàng tử, nàng lại nghĩ đến Nhị hoàng tử Đông Minh Thịnh. Nàng biết Hiền quý phi và Trang phi không hợp, Hoàng hâu có trưởng tử Đông Minh Dịch, Đức phi nuôi dưỡng nhi tử do chính mình sinh ra, phi tần có vị thấp không dám nhận nuôi vị Nhị hoàng tử này... Sợ là Đông Duật Hoành cũng có ý định để nàng nuôi dưỡng. kế sách hiện nay của nàng là nàng sẽ đi xem những phi tần có vị thấp kia của hắn có ai dịu dàng một chút, sau đó khuyên Đông Duật Hoành phong phi, nhận nuôi Nhị hoàng tử và hoàng trưởng nữ.
Thẩm Ninh hạ quyết tâm, quyết định ngày mai sẽ đi quan sát.
Nàng nằm co người trên giường quý phi, lại nghĩ đến Đông Duật Hoành, nhìn ánh lửa đèn lồng đanh bập bùng cháy, nàng ngẩn người một hồi lâu.
Tần ma ma và Tú Như đứng bên cạnh nhìn sắc mặt chủ tử bình thản, bọn họ lo lắng nhìn nhau, không biết trong lòng chủ tử đang suy nghĩ cái gì.
Không ngờ mấy giây sau, Thẩm Ninh bỗng từ trên giường ngồi dậy, khiến bọn họ giật nảy mình.
"Nương nương, ngài có gì phân phó không ạ?"
"A, ta cần tìm mấy quyển sách để đọc." Thẩm Ninh cười một cái. Buổi tối ở cổ đại yên tĩnh nhằm chán, không có gì giải trí, từ lúc đến đây nàng thường đọc sách tiêu khiển, đợi cơn buồn ngủ chầm chậm tìm tới.
Nàng mới vừa đứng dậy, qua cửa sổ giấy nàng thấy trong sân nội viện bỗng nhiên có ánh đuốc sáng trưng. Tim của nàng bỗng nhảy lên một cái, cái nghi trượng* kia...
*Nghi trượng 仪仗 vũ khí, quạt, dù, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa.).
Đúng như nàng nghĩ, thái giám bên ngoài điện lập tức vào thông báo, "Nương nương, ngự giá đến."
Nhóm cung tỳ vui mừng, Thẩm Ninh tâm tình phức tạp ra ngoài nghênh giá.
Đông Duật Hoành mặc một bộ thường phục mày vàng sáng bước nhanh vào chính điện, sắc mặt không đổi nhìn Thẩm Ninh đang chầm chậm đi tới.
"Thần thiếp (nô tỳ) thỉnh an thánh thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Bình thân." Hoàng đế nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đi vào nội điện, "Thay y phục."
Một đám nô tỳ nhanh chóng đứng dậy đi vào theo, Thẩm Ninh c4n môi nhìn qua cửa Lăng Hoa của Thiên điện, bỗng do dự dừng bước không tiến về phía trước.
"Nương nương." Tần ma ma đứng bên cạnh lo lắng.
Thẩm Ninh cau mày, nghe thấy bên trong truyền ra một câu trách cứ, "Lăn đi, tay chân vụng về!"
Duệ phi nương nương lại bật cười một tiếng, đôi mắt to nhắm lại lúc mở ra bên trong ánh mắt lấp lánh có thần sắc. Nàng bước nhanh đi vào, vẫy lui Đào Nhi đang sợ hãi, trước tiên nàng nhìn Đông Duật Hoành cười một tiếng, "Thần thiếp đến giúp bệ hạ thay y phục được chứ?"
Đông Duật Hoành cúi đầu cười lạnh, "Nô tài đần, chủ tử có thể thông minh hơn được bao nhiêu?"
"..." Hiện tại tâm tình Thẩm Ninh rất tốt, không chấp nhặt với hắn, đôi tay nhỏ nhắn s0 soạng trên người hắn, "A, sao mới có một ngày không gặp, hình như bệ hạ gầy rồi."
"Nói bậy!" Đông Duật Hoành trừng nằng một chút, mặc dù giọng điệu nghiêm khắc nhưng không bảo nàng lui xuống.
Nô tài trong cung Xuân Hi ai cũng đều thở phào một hơi.
Không ngờ sau khi nàng hầu hạ Đông Duật Hoành thay y phục xong, hắn nằm nghiêng trên giường, vẫn như cũ lạnh lùng, "Được rồi, ngươi không cần ở đây nữa đây, về bên Tây điện đi."
Hứ! Tên này còn ra vẻ ngạo kiều. Ý cười trong mắt Thẩm Ninh càng sâu, bảo những người khác lui xuống hết, nàng bước lên hai bước lắc người chui vào trong nguc Đông Duật Hoành. Ngoài miệng Đông Duật Hoành kêu nàng làm càn, bên dưới, tay lại không hề đẩy nàng ra, ngược lại dường như còn vòng tay ôm lấy eo nàng.
"Bệ hạ đúng là lòng dạ độc ác, đêm qua thật sự không gọi ta trở về, ta ở bên kia lật qua lật lại không ngủ được." Thẩm Ninh nũng nịu nói, nàng trợn mắt phát huy trình độ nói láo của mình.
Hóa ra nàng vẫn chờ hắn gọi quat lại, Đông Duật Hoành nghĩ cũng phải, lời mình nói là chính là miệng vàng lời ngọc, nàng nào dám kháng chỉ? Hắn nghĩ như vậy, lại nghe nàng nũng nụi, cơn giận cũng bay hết hơn phân nửa, nhưng miệng vẫn hừ hừ nói: "Không phải là bản thân nàng tình nguyện sao?"
Thẩm Ninh không muốn cùng hắn dây dưa tiếp chuyện cãi nhau tối hôm qua, nàng ủi ủi người vào trong lòng hắn, "Cầu bệ hạ khai ân, đêm qua ta nghĩ đến bệ hạ, cả đêm không ngủ được, tối nay ta về đây ngủ được không?"
Đông Duật Hoành bị nàng ma sát đến dục hỏa tăng lên, hắn ôm nàng, trực tiếp hỏi: "Ồ? Nơi nào của nàng nhớ trẫm?"
Con ngươi u ám mang theo ánh mắt nhuốm đầy t1nh dục mà Thẩm Ninh đã quen thuộc kia cùng lời nói vô cùng mập mờ không thể nào tả được. Đúng là đầu giường cãi nhau cuối giường... Khuôn mặt của nàng không tự chủ được phiếm hồng. Môi đỏ khẽ mở, kéo tay hắn lên vu0t ve khuôn mặt của mình, "Cái miệng này của thần thiếp nghĩ đến cùng bệ hạ hôn rồi lại hôn." Nàng cầm tay hắn vu0t ve bờ môi của chính mình, sau đó kéo bàn tay đó trượt lên người nàng, "Chỗ này muốn được bệ hạ sờ." Cuối cùng nàng khẽ c4n môi kéo bàn tay to kia trượt xuống dưới, "Chỗ này, muốn được bệ hạ sủng ái."
Đông Duật Hoành bị nàng liên tục câu dẫn khiến cho toàn thân nóng lên, duc v0ng cứng rắn như sắt đè lên bụng nàng, hắn nắm cằm của nàng lên, nhả ra hai từ " Dâm, đãng." Những lời như vậy chỉ sợ có kỹ nữ trong thanh lâu mới nói ra khỏi miệng được. Vẻ mặt nàng ngượng ngùng nhưng miệng lại nói ra những lời d4m đãng này châm ngòi khiến cả người hắn nóng rực, không có một chút chán ghét nào.
"Trong lòng ta có bệ hạ mới nói ra mấy lời này, những lời này... Ta chỉ nói với một mình người thôi." Khuôn mặt Thẩm Ninh đỏ đến muốn bốc cháy, nàng biết hắn thích, cơ thể nàng cũng chầm chậm động t1nh.
Đông Duật Hoành đang nghĩ có phải nàng cũng nói những lời dụ hoặc như vậy với tên quỷ bệnh kia không, khi hắn nghe được câu nói này của nàng, hài lòng đến cả người đều thư thái, lại kìm nèn không được, đặt nàng dưới thân tùy ý hắn xo4 nắn.
Lại là một trận cá nước thân mật thoải thích.
*******
Bên trong Thẩm phủ, Trương thị nghiêng người dựa vào giường, Phương Ngọc Kiều cùng Thẩm Mi đứng bên cạnh hầu thuốc, bà vu0t ve vòng tay bạch ngọc Thẩm Ninh từ trong hoàng cung ban thưởng cho bà, khẽ thở dài một tiếng, "Không biết lễ tắm ba ngày Lục công chúa thế nào rồi."
Phương Ngọc Kiều dịu dàng đáp: "Mẫu thân người cứ thoải mái tinh thần đi ạ, người đã chuẩn bị lễ vật tất nhirn Duệ phi nương nương biết nên dùng như thế nào mà."
Thẩm phu nhân gật đầu, "Ninh Nhi hẳn là sẽ biết." Bà ngây người nhìn ra bên ngoài cửa sổ một hồi, lấy lại tinh thần, nói với hai người đang đứng bên kia, "Các con cũng đừng đứng đấy, ngồi xuống nói chuyện với ta."
Phương Ngọc Kiều thụ sủng nhược kinh, trước kia cho dù bà bà tâm tình tốt tìm nàng nói chuyện phiếm, nàng đều đứng bên cạnh bồi bà bà nói chuyện.
Hai người theo lời của Trương thị ngồi xuống, bà nói: "Từ sau khi Ninh Nhi tiến cung, trong lòng của ta luôn thấy vắng vẻ, sau đó không lâu thánh chỉ hạ xuống, tới Mi nha đầu xuất giá, bên cạnh ta lại càng thêm an tĩnh."
Gương mặt Thẩm Mi đỏ lên, "Mẫu thân trêu ghẹo con."
"Ta không có trêu ghẹo, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, đây là chuyện đương nhiên, không cần phải thẹn thùng."
Thẩm Mi cúi đầu vò khăn tay.
"Nương, người nhìn Mi nha đầy kìa." Phương Ngọc Kiều cười hì hì nói.
Trương thị cũng cười một tiếng, nói: "Vốn dĩ ta và cha con muốn đưa con vào cung, làm bạn với tỷ tỷ con, lúc đầu tỷ tỷ còn cũng đã đồng ý, không ngờ bệ hạ ở yến tiệc lại mở lời tứ hôn." Tất nhiên là Trương thị đã nghe chuyện Thẩm Linh chạy đến viện của Thẩm Ninh náo loạn, sau đó Thẩm đại phu nhân cũng đã tự mình đến xin lỗi con bé, Thẩm Ninh khoan dung độ lượng nên bà mới không truy cứu nữa. Chỉ là sau đó bà không thích nổi Thẩm Linh nữa, bà cũng biết trong lonhg Thẩm Mị cũng có oán hận, nên nhân cơ hội này cùng nhau giải thích rõ ràng. "Ta cũng nói lão gia đi nghe xem Trạng Nguyên này là người như thế nào, lão gia nói ngoại trừ xuất thân từ gia đình nghèo nàn, tướng mạo và học thức đều đứng đầu, ông ấy cũng hài lòng đứa con rể này."
"Nữ nhi biết ạ." Thẩm Mi nhẹ nhàng đáp.
Trương thị gật đầu, lại cùng bọn họ tâm sự một hồi, cảm thấy có chút mệt nhọc liền bảo họ họ lui xuống.
Thẩm Mi trở về điện của mình, trong phòng chỉ lưu lại nha hoàn thiếp thân Cẩm Nhi. Thẩm Mi đợi hai tiểu nha hoàn khác rời đi, nàng thấp giọng hỏi nha hoàn: "Hôm nay muội có gặp cậu không?" Nhà mẹ ruột của Thẩm Mi là người bản xứ ở đây, nhà nghèo lại nhiều nữ, đúng lúc sinh hạ được đứa con trai độc nhất, ông bà bán mẹ ruột của Thẩm Mi vào Thẩm phủ làm nha hoàn. Sau khi vào Thẩm phủ được Thẩm Thái nhìn trúng, sau khi sinh ra Thẩm Mi thì đã qua đời. Thẩm Mi từ trước đến nay chưa từng qua lại với nhà mẹ ruột, chỉ nghe thấu cậu của mình là lưu manh chợ búa càng thêm căm ghét. Chỉ là trước đó mấy ngày, nàng đột nhiên bảo Cẩm Nhi bí mật đi tìm cậu mình.
"Gặp được ạ, nô tỳ cũng đưa bạc của người đưa cho cậu."
Thẩm Mị gật gật đầu, "Buổi chiều ngươi lại đi một chuyến, dặn dò cậu làm chuyện này không được làm lộ phải làm đến một giọt nước cũng không được lọt."
Trong mắt Cẩm Nhi lộ vẻ khiếp đảm, "Cô nương, người thật sự muốn làm như vậy ạ?Nhưng mà Quan Trạng Nguyên hắn, nhưng mà... "
"Ngậm miệng!" Thẩm Mi cáu kỉnh quát, "Người khác không hiểu ta, muội còn không hiểu ta à! Ta nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ là vì trở thành vợ của một Trạng Nguyên nho nhỏ?"
Bả vai Cẩm Nhi rụt lại, nhưng vẫn ấp a ấp úng nói: "Cô nương, lỡ như Quan Trạng Nguyên là lương phối của người..."
Giọng của Thẩm Mi rất nhẹ nhưng có lực đáp lại: "Quan Trạng Nguyên dù có tốt, cũng không phải là lương phối của ta!"
Mấy ngày sau, Trương Bá Nguyên giám thừa của Quốc Tử Giám người là Trạng Nguyên ra ngoài cùng bạn bè ra chơi, ngựa hắn đang cưỡi bỗng phát điện, Trương Bá Nguyên ngã ngựa mà chết.
- -----oOo------
Săc mặt Đông Duật Hoành cũng không dễ nhìn, từ đầu đến cuối không nói một lời, lúc gần đi hắn hừ một tiếng rồi đi.
Buổi chiều, Thẩm Ninh nghe ma ma nói, cung Diên Hi nhận được ý chỉ, Trang phi bị phạt nửa năm bổng lộc, sau tháng ở cữ cấm túc nửa tháng.
Tần ma ma nói: "Nương nương, trong lòng bệ hạ thiên vị ngài, ngài đừng giận dỗi với bệ hạ nữa, giận dỗi một hồi phần tình cảm này lại giao vào tay người khác mất."
Thẩm Ninh trầm mặc một lát, nhưng lại nói chuyện khác: "Làm phiền ma ma giúp ta gọi Lý Vô Song của Ti Thiên Đài đến."
Lý Vô Song theo theo cả nhà Lý gia đến Trường Dương ăn tết, là người duy nhất Thẩm Ninh mang theo vào cung, bởi vì thiên phú của cô bé hiện giờ chỉ có ở trong cung mới có thể phát huy được hết khả năng. Nàng để Đông Duật Hoành tự mình chứng kiến tài năng của cô bé, mặc dù Đông Duật Hoành thấy hiếm lạ nhưng cũng không xem trọng, nể mặt mũi của Thẩm Ninh sắp xếp cô bé vào Ti Thiên Đài, để chuyên gia lão sư dạy nàng số học.
Thẩm Ninh muốn biết cô bé sống ở trong cung có ổn không.
Không lâu sau, Lý Vô Song đến, vẫn là bộ dáng ngơ ngác lúng ta lúng túng không nói lên lời, vừa đến đã nói với Thẩm Ninh xin giấy bút, thái giám dẫn cô bé đến nói là cô bé đang vùi đầu tính toán, chắc là cô bé đang tính toán một nửa thì bị nàng cứng rắng gọi tới.
Thẩm Ninh không quấy rầy cô bé, nhìn quần áo nữ quan cô bé đang mặc, sắc mặt trông cũng hồng hào hơn trước, xác nhận cô bé sống ở đây không tẹ, dù sao yêu cầu của cô bé không cao, chỉ cần có một ở cố định là được.
Cuối cùng Lý Vô Song cũng ngừng bút, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ninh, cười cười với nàng nói: "Phu nhân."
Thẩm Ninh vẫy tay, để cô bé ngồi xuống bên cạnh mình, đưa cho cô bé một ít trái cây.
"Phu nhân, ngài hát lại khúc Vô Song đi." Lý Vô Song nhận lấy trái câu, thỉnh cầu nàng.
Không biết có phải do nàng Thẩm Ninh khúc Vô Song do nàng tự đặt tên, Thẩm Ninh từng hát một lần, Lý Vô Song lại có thể nhớ những thứ khác ngoài những con số, cũng không thấy chán mà lần nào cũng xin nàng hát đi hát lại.
"Ừm, được." Thẩm Ninh đồng ý yêu cầu của cô bé, vỗ nhịp bắt đầu hát.
Giọng của Thẩm Ninh hát khá ổn, lúc còn ở hiện đại nàng thường hay chạy vào các quán karaoke lớn ca hát, không có trình độ chuyên nghiệp cũng có chút trình độ nghiệp dư. Người trong cung Diên Hi đều say sưa nghe, Tần ma ma nghĩ thầm sao nương nương không hiến ca cho Hoàng thượng nghe, bây giờ lại ở đây ca cho một tiểu nha đầu. Vị nương nương này, có chút kỳ quái.
Lý Vô Song nghe xong, cười hì hì một hồi lâu, nhẹ nhàng c4n một miếng trái cây.
Trước khi rời đi, Lý Vô Song đột nhiên nhớ ra một chuyện, đang bước ra cửa lại quay trở về, "Phu nhân, sư phụ muốn gặp ngài."
Thẩm Ninh thấy lạ, "Sư phụ của ngươi là ai?"
"Đàm sư phụ."
Một tên thái giám đứng bên cạnh nói: "Bẩm nương nương, người dạy Vô Song nương nương là thầy tướng Đàm Hòa Phong."
Thầy tướng? Không phải là người hôm đó nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt kỳ quái chứ? "Tại sao sư phụ ngươi muốn gặp ta?"
Lý Vô Song nhíu mày, nàng cố gắng nhớ lý do, nhưng nhớ mãi không ra là vì sao, đành phải thành thật nói: "Ta không biết."
Thái giám đi đón Lý Vô Song đã nhận một ít tiền của Đàm Hòa Phong, lúc này cười xen vào, "Nô tài ở bên cạnh lại nghe được đôi lời, Đàm thầy tướng hình như muốn hỏi nương nương một chút chuyện của sư phụ Đàm thầy tướng."
"Sư phụ hắn là ai?" Thẩm Ninh càng thêm tò mò.
"Bẩm nương nương, sư phụ của Đàm thầy tướng là đại tướng sư Ôn Sĩ Bá."
"A?" Thẩm Ninh ngạc nhiên, đúng thật là có chút quan hệ. Chỉ là tại sao hấn biết nàng từng gặp Ôn Sĩ Bá? Nàng đắn đo một hồi, "T biết rồi."
Buổi tối hôm đó, Thẩm Ninh nghe được tin Đông Duật Hoành đi đến điện của Vân tần, Tần ma ma giải thích là Tứ hoàng tử điện hạ đột nhiên khó chịu, bệ hạ mới đi chỗ của Vân tần nương nương. Nàng khẽ cười một tiếng, trong ánh mắt lại cõ chút phức tạp.
Chẳng qua cũng chỉ như thế.
Nhưng mà nhắc đến Tứ hoàng tử, nàng lại nghĩ đến Nhị hoàng tử Đông Minh Thịnh. Nàng biết Hiền quý phi và Trang phi không hợp, Hoàng hâu có trưởng tử Đông Minh Dịch, Đức phi nuôi dưỡng nhi tử do chính mình sinh ra, phi tần có vị thấp không dám nhận nuôi vị Nhị hoàng tử này... Sợ là Đông Duật Hoành cũng có ý định để nàng nuôi dưỡng. kế sách hiện nay của nàng là nàng sẽ đi xem những phi tần có vị thấp kia của hắn có ai dịu dàng một chút, sau đó khuyên Đông Duật Hoành phong phi, nhận nuôi Nhị hoàng tử và hoàng trưởng nữ.
Thẩm Ninh hạ quyết tâm, quyết định ngày mai sẽ đi quan sát.
Nàng nằm co người trên giường quý phi, lại nghĩ đến Đông Duật Hoành, nhìn ánh lửa đèn lồng đanh bập bùng cháy, nàng ngẩn người một hồi lâu.
Tần ma ma và Tú Như đứng bên cạnh nhìn sắc mặt chủ tử bình thản, bọn họ lo lắng nhìn nhau, không biết trong lòng chủ tử đang suy nghĩ cái gì.
Không ngờ mấy giây sau, Thẩm Ninh bỗng từ trên giường ngồi dậy, khiến bọn họ giật nảy mình.
"Nương nương, ngài có gì phân phó không ạ?"
"A, ta cần tìm mấy quyển sách để đọc." Thẩm Ninh cười một cái. Buổi tối ở cổ đại yên tĩnh nhằm chán, không có gì giải trí, từ lúc đến đây nàng thường đọc sách tiêu khiển, đợi cơn buồn ngủ chầm chậm tìm tới.
Nàng mới vừa đứng dậy, qua cửa sổ giấy nàng thấy trong sân nội viện bỗng nhiên có ánh đuốc sáng trưng. Tim của nàng bỗng nhảy lên một cái, cái nghi trượng* kia...
*Nghi trượng 仪仗 vũ khí, quạt, dù, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa.).
Đúng như nàng nghĩ, thái giám bên ngoài điện lập tức vào thông báo, "Nương nương, ngự giá đến."
Nhóm cung tỳ vui mừng, Thẩm Ninh tâm tình phức tạp ra ngoài nghênh giá.
Đông Duật Hoành mặc một bộ thường phục mày vàng sáng bước nhanh vào chính điện, sắc mặt không đổi nhìn Thẩm Ninh đang chầm chậm đi tới.
"Thần thiếp (nô tỳ) thỉnh an thánh thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Bình thân." Hoàng đế nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đi vào nội điện, "Thay y phục."
Một đám nô tỳ nhanh chóng đứng dậy đi vào theo, Thẩm Ninh c4n môi nhìn qua cửa Lăng Hoa của Thiên điện, bỗng do dự dừng bước không tiến về phía trước.
"Nương nương." Tần ma ma đứng bên cạnh lo lắng.
Thẩm Ninh cau mày, nghe thấy bên trong truyền ra một câu trách cứ, "Lăn đi, tay chân vụng về!"
Duệ phi nương nương lại bật cười một tiếng, đôi mắt to nhắm lại lúc mở ra bên trong ánh mắt lấp lánh có thần sắc. Nàng bước nhanh đi vào, vẫy lui Đào Nhi đang sợ hãi, trước tiên nàng nhìn Đông Duật Hoành cười một tiếng, "Thần thiếp đến giúp bệ hạ thay y phục được chứ?"
Đông Duật Hoành cúi đầu cười lạnh, "Nô tài đần, chủ tử có thể thông minh hơn được bao nhiêu?"
"..." Hiện tại tâm tình Thẩm Ninh rất tốt, không chấp nhặt với hắn, đôi tay nhỏ nhắn s0 soạng trên người hắn, "A, sao mới có một ngày không gặp, hình như bệ hạ gầy rồi."
"Nói bậy!" Đông Duật Hoành trừng nằng một chút, mặc dù giọng điệu nghiêm khắc nhưng không bảo nàng lui xuống.
Nô tài trong cung Xuân Hi ai cũng đều thở phào một hơi.
Không ngờ sau khi nàng hầu hạ Đông Duật Hoành thay y phục xong, hắn nằm nghiêng trên giường, vẫn như cũ lạnh lùng, "Được rồi, ngươi không cần ở đây nữa đây, về bên Tây điện đi."
Hứ! Tên này còn ra vẻ ngạo kiều. Ý cười trong mắt Thẩm Ninh càng sâu, bảo những người khác lui xuống hết, nàng bước lên hai bước lắc người chui vào trong nguc Đông Duật Hoành. Ngoài miệng Đông Duật Hoành kêu nàng làm càn, bên dưới, tay lại không hề đẩy nàng ra, ngược lại dường như còn vòng tay ôm lấy eo nàng.
"Bệ hạ đúng là lòng dạ độc ác, đêm qua thật sự không gọi ta trở về, ta ở bên kia lật qua lật lại không ngủ được." Thẩm Ninh nũng nịu nói, nàng trợn mắt phát huy trình độ nói láo của mình.
Hóa ra nàng vẫn chờ hắn gọi quat lại, Đông Duật Hoành nghĩ cũng phải, lời mình nói là chính là miệng vàng lời ngọc, nàng nào dám kháng chỉ? Hắn nghĩ như vậy, lại nghe nàng nũng nụi, cơn giận cũng bay hết hơn phân nửa, nhưng miệng vẫn hừ hừ nói: "Không phải là bản thân nàng tình nguyện sao?"
Thẩm Ninh không muốn cùng hắn dây dưa tiếp chuyện cãi nhau tối hôm qua, nàng ủi ủi người vào trong lòng hắn, "Cầu bệ hạ khai ân, đêm qua ta nghĩ đến bệ hạ, cả đêm không ngủ được, tối nay ta về đây ngủ được không?"
Đông Duật Hoành bị nàng ma sát đến dục hỏa tăng lên, hắn ôm nàng, trực tiếp hỏi: "Ồ? Nơi nào của nàng nhớ trẫm?"
Con ngươi u ám mang theo ánh mắt nhuốm đầy t1nh dục mà Thẩm Ninh đã quen thuộc kia cùng lời nói vô cùng mập mờ không thể nào tả được. Đúng là đầu giường cãi nhau cuối giường... Khuôn mặt của nàng không tự chủ được phiếm hồng. Môi đỏ khẽ mở, kéo tay hắn lên vu0t ve khuôn mặt của mình, "Cái miệng này của thần thiếp nghĩ đến cùng bệ hạ hôn rồi lại hôn." Nàng cầm tay hắn vu0t ve bờ môi của chính mình, sau đó kéo bàn tay đó trượt lên người nàng, "Chỗ này muốn được bệ hạ sờ." Cuối cùng nàng khẽ c4n môi kéo bàn tay to kia trượt xuống dưới, "Chỗ này, muốn được bệ hạ sủng ái."
Đông Duật Hoành bị nàng liên tục câu dẫn khiến cho toàn thân nóng lên, duc v0ng cứng rắn như sắt đè lên bụng nàng, hắn nắm cằm của nàng lên, nhả ra hai từ " Dâm, đãng." Những lời như vậy chỉ sợ có kỹ nữ trong thanh lâu mới nói ra khỏi miệng được. Vẻ mặt nàng ngượng ngùng nhưng miệng lại nói ra những lời d4m đãng này châm ngòi khiến cả người hắn nóng rực, không có một chút chán ghét nào.
"Trong lòng ta có bệ hạ mới nói ra mấy lời này, những lời này... Ta chỉ nói với một mình người thôi." Khuôn mặt Thẩm Ninh đỏ đến muốn bốc cháy, nàng biết hắn thích, cơ thể nàng cũng chầm chậm động t1nh.
Đông Duật Hoành đang nghĩ có phải nàng cũng nói những lời dụ hoặc như vậy với tên quỷ bệnh kia không, khi hắn nghe được câu nói này của nàng, hài lòng đến cả người đều thư thái, lại kìm nèn không được, đặt nàng dưới thân tùy ý hắn xo4 nắn.
Lại là một trận cá nước thân mật thoải thích.
*******
Bên trong Thẩm phủ, Trương thị nghiêng người dựa vào giường, Phương Ngọc Kiều cùng Thẩm Mi đứng bên cạnh hầu thuốc, bà vu0t ve vòng tay bạch ngọc Thẩm Ninh từ trong hoàng cung ban thưởng cho bà, khẽ thở dài một tiếng, "Không biết lễ tắm ba ngày Lục công chúa thế nào rồi."
Phương Ngọc Kiều dịu dàng đáp: "Mẫu thân người cứ thoải mái tinh thần đi ạ, người đã chuẩn bị lễ vật tất nhirn Duệ phi nương nương biết nên dùng như thế nào mà."
Thẩm phu nhân gật đầu, "Ninh Nhi hẳn là sẽ biết." Bà ngây người nhìn ra bên ngoài cửa sổ một hồi, lấy lại tinh thần, nói với hai người đang đứng bên kia, "Các con cũng đừng đứng đấy, ngồi xuống nói chuyện với ta."
Phương Ngọc Kiều thụ sủng nhược kinh, trước kia cho dù bà bà tâm tình tốt tìm nàng nói chuyện phiếm, nàng đều đứng bên cạnh bồi bà bà nói chuyện.
Hai người theo lời của Trương thị ngồi xuống, bà nói: "Từ sau khi Ninh Nhi tiến cung, trong lòng của ta luôn thấy vắng vẻ, sau đó không lâu thánh chỉ hạ xuống, tới Mi nha đầu xuất giá, bên cạnh ta lại càng thêm an tĩnh."
Gương mặt Thẩm Mi đỏ lên, "Mẫu thân trêu ghẹo con."
"Ta không có trêu ghẹo, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, đây là chuyện đương nhiên, không cần phải thẹn thùng."
Thẩm Mi cúi đầu vò khăn tay.
"Nương, người nhìn Mi nha đầy kìa." Phương Ngọc Kiều cười hì hì nói.
Trương thị cũng cười một tiếng, nói: "Vốn dĩ ta và cha con muốn đưa con vào cung, làm bạn với tỷ tỷ con, lúc đầu tỷ tỷ còn cũng đã đồng ý, không ngờ bệ hạ ở yến tiệc lại mở lời tứ hôn." Tất nhiên là Trương thị đã nghe chuyện Thẩm Linh chạy đến viện của Thẩm Ninh náo loạn, sau đó Thẩm đại phu nhân cũng đã tự mình đến xin lỗi con bé, Thẩm Ninh khoan dung độ lượng nên bà mới không truy cứu nữa. Chỉ là sau đó bà không thích nổi Thẩm Linh nữa, bà cũng biết trong lonhg Thẩm Mị cũng có oán hận, nên nhân cơ hội này cùng nhau giải thích rõ ràng. "Ta cũng nói lão gia đi nghe xem Trạng Nguyên này là người như thế nào, lão gia nói ngoại trừ xuất thân từ gia đình nghèo nàn, tướng mạo và học thức đều đứng đầu, ông ấy cũng hài lòng đứa con rể này."
"Nữ nhi biết ạ." Thẩm Mi nhẹ nhàng đáp.
Trương thị gật đầu, lại cùng bọn họ tâm sự một hồi, cảm thấy có chút mệt nhọc liền bảo họ họ lui xuống.
Thẩm Mi trở về điện của mình, trong phòng chỉ lưu lại nha hoàn thiếp thân Cẩm Nhi. Thẩm Mi đợi hai tiểu nha hoàn khác rời đi, nàng thấp giọng hỏi nha hoàn: "Hôm nay muội có gặp cậu không?" Nhà mẹ ruột của Thẩm Mi là người bản xứ ở đây, nhà nghèo lại nhiều nữ, đúng lúc sinh hạ được đứa con trai độc nhất, ông bà bán mẹ ruột của Thẩm Mi vào Thẩm phủ làm nha hoàn. Sau khi vào Thẩm phủ được Thẩm Thái nhìn trúng, sau khi sinh ra Thẩm Mi thì đã qua đời. Thẩm Mi từ trước đến nay chưa từng qua lại với nhà mẹ ruột, chỉ nghe thấu cậu của mình là lưu manh chợ búa càng thêm căm ghét. Chỉ là trước đó mấy ngày, nàng đột nhiên bảo Cẩm Nhi bí mật đi tìm cậu mình.
"Gặp được ạ, nô tỳ cũng đưa bạc của người đưa cho cậu."
Thẩm Mị gật gật đầu, "Buổi chiều ngươi lại đi một chuyến, dặn dò cậu làm chuyện này không được làm lộ phải làm đến một giọt nước cũng không được lọt."
Trong mắt Cẩm Nhi lộ vẻ khiếp đảm, "Cô nương, người thật sự muốn làm như vậy ạ?Nhưng mà Quan Trạng Nguyên hắn, nhưng mà... "
"Ngậm miệng!" Thẩm Mi cáu kỉnh quát, "Người khác không hiểu ta, muội còn không hiểu ta à! Ta nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ là vì trở thành vợ của một Trạng Nguyên nho nhỏ?"
Bả vai Cẩm Nhi rụt lại, nhưng vẫn ấp a ấp úng nói: "Cô nương, lỡ như Quan Trạng Nguyên là lương phối của người..."
Giọng của Thẩm Mi rất nhẹ nhưng có lực đáp lại: "Quan Trạng Nguyên dù có tốt, cũng không phải là lương phối của ta!"
Mấy ngày sau, Trương Bá Nguyên giám thừa của Quốc Tử Giám người là Trạng Nguyên ra ngoài cùng bạn bè ra chơi, ngựa hắn đang cưỡi bỗng phát điện, Trương Bá Nguyên ngã ngựa mà chết.
- -----oOo------