Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Mấy ngày sau, Đông Duật Hoành ngự giá đến cung Xuân Hi, đế phi như tiểu biệt thắng tân hôn, trên giường sóng tình cuồn cuộn, đế vương sủng hạnh như cơ cuồng phong mưa xối xả, ngọc thể của Duệ phi nhấp nhô lên xuống, lại bị một làn sóng khác lật người lại, một phòng đầy cảnh sắc dục.
Mây mưa tạnh dần, trên người hai bọn họ đầy mồ hôi nhưng không ai muốn nhúc nhích, Thẩm Ninh dựa vào lồng nguc Đông Duật Hoành, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của hắn, kìm lòng không được đặt một cái hôn thật sâu lên vị trí trái tim của hắn.
Đông Duật Hoành cong môi cười vì hành động nhỏ này của nàng, đột nhiên hắn ôm nàng lên, vùi đầu vào trức nguc của nàng cũng hôn thật sâu một cái, tiếng cười như chuông bạc của nàng vang lên khắp phòng.
Một trận vui đùa qua đi, Đông Duật Hoành ôm thân thể trắng noãn của nàng nói: "Trận lũ lụt này khiến lòng trẫm như có lửa đốt, Vệ Anh Kiệt không còn, vừa có chuyện xảy ra các bộ giống như không có chủ ý, chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng đều phải để trẫm định đoạt." Sau khi trục xuất Vể tể tướng, Hoàng đế tăng cương các trung ương tập quyền hủy bỏ chứa tể tướng, thiếp lập năm bộ thượng thư trực tiếp quản chuyện này.
Đông Duật Hoành thỉnh thoảng sẽ nói chút chuyện triều đình, nhưng Thẩm Ninh chưa từng nghe dù chỉ một chút, cũng không nói nhiều. Lúc này nàng nói: "Chàng đừng để mệt mỏi quá, lòng ta đau."
Hoàng đế vì một câu đơn giản này của nàng mà cong môi cười, vu0t ve lưng của nàng, hôn nàng một chút, sau đó ôm nàng nằm cuống, "Ngủ thôi."
Thẩm Ninh sờ khuôn mặt của hắn, nằm trong nguc hắn tìm một vị trí thoải mái, ngủ thật say.
Ngày hôm sau, khó có khi Thẩm Ninh tự giác rời giường giúp hắn thay y phục vào triều, Hoàng đế nhìn nàng đang chăm chú có chút buồn cười, nhưng nghid đến chuyện kia ánh mắt của hắn lại thay đổi, hắn hắn giọng nói: "Lần trước nàng giả trang thái giám tự tiện xông vào ngự thư phòng, trẫm còn chưa xử lý nàng, nàng có biết tội của nàng không?"
"Bệ hạ muốn xử lý ta thế nào ạ?" Thẩm Ninh nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hoàng đế nhìn nàng, "Hôm nay thỉnh an xong, nàng dẫn theo nô tài quỳ ở chính điện di, chưa đến nửa canh giờ không cho phép đứng dậy, còn nô tài thì phải quỳ hai canh giờ mới được đứng dậy." Nếu là phi tần khác làm càn như vậy, hắn sẽ không chỉ đơn giản phạt quỳ như vậy đâu. Hơn nữa hắn vốn định phạt nàng quỳ một canh giờ, nhưng lời ra khỏi miệng lại thành nửa canh giờ.
*1 canh giờ = 2 tiếng.
Thẩm Ninh bỗng cảm thấy cả người lạnh toát, sắc mặt không thay đổi nhưng trong ánh mắt lại có vẻ kinh ngạc mê mang.
Đông Duật Hoành thấy thế, cau mày nói: "Đây đã là coi như là long ân của trẫm, còn kêu la nữa thì sẽ đánh đòn."
Thẩm Ninh dường như bắt đầu tiêu hóa được, chợt chậm rãi nở một nụ cười, "Ta tự làm tự chịu, tất nhiên sẽ nhận phạt."
Trong lòng Hoàng đế dấy lên cảm giác khó tả, hắn luôn cảm thấu có gì đó vô hình đâm vào tim hắn.
"Chỉ là những người khác không sai, bọn họ đều khuyên ta, là do ta khăng khăng muốn đi, phạt thì cũng chit phạt ta thôi."
"Làm gì có chuyện chỉ phạt chủ nhân không phạt nô tài? Như thế cũng để cho nàng nhớ, nàng làm sai sẽ liên lụy một đám người." Thực ra trong lòng hắn không phải là không mừng rõ nàng quan tâm hắn dịu dàng với hắn, chỉ là quốc có quốc pháp, gia có gia uy, hơn nữa như thế này chặn lại một chút ỷ lại sủng ái mà làm kiêu của nàng, khó đảm bảo sau này xảy ra chuyện đột xuất gì.
Nô tỳ trong tẩm cung đều thấp thỏm quỳ xuống nhận tội.
Sau khi Hoàng đế thượng triều xong, vẫn như thường lệ quay về ngự thư phòng phê tấu chương xử lý chính vụ, chỉ ngẫu nhiên chợt thấy phiền muộn, để Vạn Phúc đi gọi thái y đến cung Xuân Hi một chuyến.
Tối hôm đó tầu chương chất thành từng chồng từng núi, Hoàng đế dứt khoát ra lệnh sai người mang đến cung Xuân Hi. Thẩm Ninh vẫn bình thường như không có chuyện gì ra nghênh giá, Đông Duật Hoành thấy khuôn mặt tươi cười của nàng ra đón mình, trong lòng chợt thả lỏng, nhưng ánh mắt lại trầm xuống.
Sau khi hai người tắm rửa xong, Đông Duật Hoành để Thẩm Ninh nằm trên giường, bản thân ngồi ở bên cạnh vén ống quần của nàng lên, trông thấy hai đầu gối máu ứ đọng vô cùng chói mắt. Bàn tay thô ráp vu0t ve lên chỗ bầm, trong lời nói thoáng qua vẻ chán nản, "Như thế nào lại thành ra như vậy?" Chẳng qua mới quỳ có nửa canh giờ.
Thẩm Ninh hời hợt nói: "Hôm nay mới quỳ có nửa canh giờ thôi ta quỳ xong cũng chỉ có chút tê, cũng không có chuyện gì lớn. Chỉ là lần trước xuýt mất cái mạng già này, lúc thích khách xông tới, ta định đứng dậy tránh đi, vừa nhúc nhích đau đớn ở trên đùi khiến ta không thể di chuyển, nên bị một kiếm chém nay sau lưng."
Đầu gối chợt truyền đến một trận đau đớn, là do Đông Duật Hoành không kiểm soát được sức lực, Thẩm Ninh ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt hắn âm trầm đáng sợ.
Thẩm Ninh cười khé, "Ai, ta chẳng qua là nhớ chút chuyện tùy tiện nhắc lại thôi, nghĩ lại bây giờ cũng không có ai có thể ám sát ta được."
"Nói bậy bạ gì đó!" Đông Duật Hoành trách cứ một câu.
"A, ta nói sai rồi." Thẩm Ninh che miệng biểu thị không nói gì nữa.
Đông Duật Hoành liếc nàng một cái, ánh mắt quay lại chỗ máu ứ đọng, bình tĩnh nhẹ nhàng xoa bóp xung quanh.
Thẩm Ninh gối đầu lên tay vịn, ánh mắt thẳng tắp chăm chú nhìn nhất cử nhất động của hấn.
Bàn tay Đông Duật Hoành phủ lên một vết sẹo trên đầu gối, "Đây là làm sao có?" Phần trên thân thể của nàng cũng không hoàn mỹ, phía nửa người trên của nàng cũng có sẹo, một đường kiếm cắt sau lưng vẫn còn dấu nhàn nhạt.
Thẩm Ninh nhìn theo chỗ hấn hỏi, cong môi cười nói: "Khi còn bé ham chơi, ngã một cái, lại không chờ vảy nó tự bong, ngang bướng bóc miếng vảy ra nên giờ thành như vậy."
Đông Duật Hoành còn tưởng có chuyện gì đã xảy ra, không ngờ nghe được câu chuyện cũ của một cô bé tinh nghịch, không khỏi ngẩng người, sau đó không được nhịn được bật cười, "Nàng cái nha đầu hoang dã này."
Thẩm Ninh mỉm cười một cái.
Đông Duật Hoành lại nắm lấy bàn tay của nàng, "Chỗ nứt da tay này cũng tốt hơn rồi."
Thẩm Ninh cúi đầu, nhìn đầu ngón tay của mình với đầu ngón tay của hắn, tách ra, nói khẽ: "Bệ hạ hồi người còn bé cũng bị nứt da tay do lạnh rồi à?"
Hoàng đế nhìn ngón tay mảnh khảnh nhảy máy trong lòng bàn tay mình, khẽ cười nói: "Lúc còn nhỏ trẫm bấn cùng rất kém, trong lòng không phục, giữa mùa đông cũng lén luyện tập."
Thẩm Ninh chăm chú nhìn hắn cười nói: "Người đúng là người luôn luôn không chịu thua."
Đông Duật Hoành bắt được đầu ngón tay của nàng, cười nghiêng người lên đầu ngón tay nhỏ bé kia.
Không lâu sau, Vạn Phúc ở bên ngoài cầu kiến, cho người bê bàn gỗ hoa lê vào trong phòng, lại mang tấu chương mực bút cũng những vật cần thiết đặt lên bàn, lưu lại hai nô tỳ ở bên cạnh, khom người lui xuống.
Thẩm Ninh nhìn tấu chương chồng chất thành núi cao trên bàn, nàng cảm thấy Đông Duật Hoành cũng không dễ dàng gì.
Đông Duật Hoành sờ lên gương mặt nhỏ của nàng, "Ngoan chút, đợi qua một thời gian nữa trẫm mang ngươi đi xuất cung chơi, một hai tháng nữa có thể đi nghỉ mát ở sơn trang, chỗ đó phong cảnh vô cùng tốt, nhất định nàng sẽ thích."
Thẩm Ninh khẽ gật đầu.
Đông Duật Hoành thỏa mãn xoay người lại phê duyệt tấu chương, Thẩm Ninh ngắm nhìn tấm lưng kiên cố của hắn, nhắm mắt lại trong lòng thở dài một hơi.
Nam chủ nhân ngồi phê duyệt tấu chương, nữ chủ nhân nằm nghiêng ngủ trên giường, hai nô tỳ theo hầu khẽ quạt, huân hương bao trùm cả nội điện khiến cho người ta sinh ra một cảm giác thật tĩnh mịch.
Trong điện im lặng một lúc lâu, Thẩm Ninh thấy hắn xoay cổ hai, ba lần, nàng biết hắn ngồi lâu bả vai cứng ngắc, nên nàng ngồi dậy bò tới phía sau lưng hắn, h4i chân quỳ thành hình chữ bát, đột nhiên chạm vào chỗ bầm khẽ kêu lên một tiếng đau đớn.
"Làm cái gì?" Hoàng đế bỗng đang chìm trong suy nghĩ bỗng quay đầu lại.
Ngược lại là Thẩm Ninh giật nảy mình, có chút vô tội nói: "Ta muốn giúp ngươi xoa bóp bả vai."
"Không cần." Đông Duật Hoành ánh mắt mền lại, "Trẫm không thích bóp vai." Hắn không thích có người ở sau lưng hắn khoảng cách gần như vậy, cho dù mệt mỏi đến mấy cũng chỉ để nô tỳ bấm huyệt đạo ở lòng bàn chân. "Nàng đừng cố nữa, nằm xuống là đi." Hắn nửa mềm nửa cứng đè nàng năm xuống.
Thẩm Ninh bĩu môi, Đông Duật Hoành thích nhất là ngắm nhìn động tác nhỏ này của nàng, chốc lát cảm thấy khó nhịn mặc lệ bên cạnh còn có nô tỳ rướn người hôn lên môi đỏ của nàng.
Thẩm Ninh mặt phiếm hồng.
Đông Duật Hoành ngồi thẳng, cầm bút phê trên tấu chương ba chữ "Biết", dường như vô tình hỏi thăm: "Vài ngày trước đó nàng có gặp Nhị hoàng tử à?"
Thẩm Ninh thản nhiên, "Đúng ạ, là hôm đi cung Diên Hi, trên đường về gặp Nhị hoàng tử nên mời thằng bé đến cung của ta ngồi một lúc."
"Nàng có vẻ rất hiếu khách," Đông Duật Hoành hỏi, "Tâm sự chuyện gì?"
"Chẳng qua cũng chỉ là quan tâm vài câu, " Thẩm Ninh ngồi dậy, "Ta nghe Nhị điện hạ nói, Hiền quý phi bị giáng xuống làm tuyển hầu, nên không thể nuôi dưỡng hoàng tử, ta cảm thấy Nhị điện hạ có chút đáng thương, lại nghĩ đến Hoàng hậu nương nương, Đức phi, Trang phi đều có con ruột rồi, có thể chăm sóc không xuể, cho nên... "
Hoàng đế hơi nghiêng người, gương mặt góc cạnh dưới ánh nến không nhĩn rõ biểu cảm.
"Cho nên mấy ngày gần đây khi ta đi qua cung Chiêu Hoa thỉnh an, tỉ mỉ quan sát một lượt phi tần của bệ hạ, ta cảm thấy Huệ tần dịu dàng săn sóc, lại từng có công chúa chết yểu, hẳn là sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc Nhị điện hạ, chỉ tiếc nàng ấy xuất thân không cao."
Đông Duật Hoành quay đầu lại, sắc mặt khó hiểu không rõ, "Nàng... "
Nhị hoàng tử bản tính thông mình ôn hòa, ngày thường rấy được hắn yêu thích, vì vậy chuyện tuyển mẫu phi cho thằng bé hắn cũng rất chú trọng. Suy nghĩ của Hoàng hậu không ngờ lại giống Thẩm Ninh, lý do của Hoàng hậu là vì Thẩm Ninh đang được thánh sủng, sợ là ít ngày nữa sẽ có long thai, lại mới tiến cung không được bao lâu, có thể không biết nên lo liệu như thế nào. Đông Duật Hoành lại nghiêm túc muốn để Nhị hoàng tử đặt dưới tên của Thẩm Ninh. Thẩm Ninh mới tiến cung không lâu đã xảy ra tranh chấp với Trang phi, mặt lạnh không để ý Hoa tiệp dư quỳ khóc phất áo bỏ đi bị một đám người tận mắt chứng kiến. Cái tính tình liều lĩnh này của nàng sợ là không thể thay đổi trong chốc lát, không bằng để một hoàng tử ở bên cạnh nàng, sau này dù có thêm hoàng tử hay công chúa, thì cứ việc nuôi thêm một người khôn lớn. Vả lại Thái tử còn chưa chọn, cho dù có trưởng tử, nhưng Minh Thịnh nhất định sẽ có thân vương hộ thân. Lỡ đâu sau này hắn muốn để Minh Thịnh kế vị, Thẩm gia có thể phò trợ Minh Thịnh một chút sức lực, Thẩm Ninh cũng có thể mẹ vinh nhờ con... Tất nhiên tới lúc đó, Vệ tuyển hầu tự nhiên là bạo bệnh bỏ mình...
Hắn suy nghĩ rất nhiều, lại không nghĩ đến người trong cuộc giả vờ ngây ngốc, còn có tư tưởng sống ngày nào hay ngày đến.
Sắc mặt Hoàng đế dần dần sầm xuống. Đến tận bây giờ nàng vẫn không thể đối xử với hắn giống như nàng đối xử với Lý phủ, lúc nào nàng cũng móc tim móc phổi dùng hết sức lực suy nghĩ cho bọn họ? Từ người trong Lý phủ đến cả hạ nhân nàng cũng đều muốn an bài cho họ thật tốt, vậy mà Nhị hoàng tử tôn quý của hắn cố tình tìm đến tận cửa, nàng lại thờ ơ. Nàng khá lắm, đối xử thật là khác biệt!
"Hoàng tử của trẫm không lọt được vào mắt của Duệ phi nương nương?"
Thẩm Ninh âm thầm kêu hỏng bét, mở miệng nói: "Hẳn là bệ hạ muốn để Nhị điện hạ đến chỗ của ta?"
"Không thể à?"
"Tất nhiên là không được!" Thẩm Ninh cười lạnh, "Bản thân ta không có hài tử, giờ đi giúp bệ hạ nuôi dưỡng con của người và nữ tử khác, ta tự nhận bản lòng dạ của ta không có rộng lượng như vậy!" Nàng cố ý nói sang chuyện khác.
Đông Duật Hoành sửng sốt, không ngờ nàng sẽ thẳng thắn nói ra chuyện bản thân nàng ghen tỵ như vậy, trong lòng hắn vui,ừng, dù sao trong lòng của nàng cũng có hắn.
Trong lòng vui vẻ nhưng hắn vẫn giáo huấn nàng: "Nàng đã là phi tử của trẫm, lẽ ra nàng phải cùng các phi tần khác hòa thuận, không được lòng dạ hẹp hòi, hoàng tử của trẫm gọi nàng một tiếng mẫu phi, thì nàng phải cư xử như mẫu phi của hắn."
Sắc mặt Thẩm Ninh cứng đờ, cũng không nói chuyện.
Hôm nay hai người đều có chút cảm xúc không thể hiểu nổi, bầy không khí rất nhanh bị đóng băng.
Hoàng đế thấy nàng như vậy, lửa giận bùng lên, "Không ngờ nàng đúng là cái bình dấm chua! Ngay cả hoàng tử của trẫm của không được." Hắn ngừng một lát, "Trẫm có tam cung lục viện, sau này đi chỗ khác, nàng lại muốn thế nào? Trẫm ghét nhất đố phụ, nàng đừng có phạm vào đố kị của trẫm!"
Thẩm Ninh biết sẽ có một ngày như vậy, nhưng khi nghe từ trong miệng hắn nói ra nàng vẫn tiếp nhận một cách khó khăn, "Không thể... Không đi sao?" Nàng yếu ớt hỏi hắn, ngay cả bản thân cũng không phát hiện giọng nói của nàng không có chút sức lực nào.
Đông Duật Hoành chau mày, "Duệ phi," hắn cảnh cáo gọi nàng, "Trẫm ban thưởng cho nàng chữ "Duệ", đừng phụ lòng cái danh hiệu này, ỷ sủng ái mà làm kiêu ngu dốt trẫm không còn gì để nói!"
Cả người Thẩm Ninh run lên, trên mặt xuất hiện vẻ bất lực, chợt nhắm mắt lại, tự giễu cười một tiếng.
Trái tim của Đông Duật Hoành chợt như bị ai mang đi mất, hắn mềm giọng nói, "Ai, vừa rồi trẫm nói có hơi nặng, trong lòng Ninh Nhi có trẫm, mới hi vọng lúc nào trẫm cũng ở bên cạnh nàng, trẫm vô cùng vui vẻ nhưng Ninh Nhi cũng đừng quá tùy hứng. Sau này khi đi cùng các tỷ tỷ muội muội đi chơi với nhau nhiều một chút, nàng sẽ cảm thấy bọn họ rất dễ gần. Hơn nữa Ninh Nhi là phi, sau này có hoàng tử trẫm sẽ phong nàng lên làm quý phi, chỉ có dưới hoàng hậu không ai dám khi dễ nàng nữa." Hấn sờ lên khuôn mặt của nàng, "Trẫm đau lòng nhất, vẫn là Ninh Nhi."
"Đủ rồi!" Thẩm Ninh chỉ cảm thấy không có cách nào nhẫn nại được nữa, hét lên một tiếng, đẩy hắn ra, nói: "Những lời người nói đều toàn là trò cười! Nếu như ta có ba phu bốn phu, không biết người có thể hòa thuận với bọn họ hay không!" Thẩm Ninh biết đối phương là Hoàng đế của một triều đại phong kiến, chưa từng có khái niệm một vợ một chồng, nàng cũng không yêu cầu hắn một đời một khiếp chỉ có mình nàng, cũng không yêu cầu phải yêu một lần thật mãnh liệt đến sống đi chết lại... Rõ ràng lý trí nghĩ vậy, tình cảm lại không thể chấp nhận.
"Làm càn!" Nàng nói vớ vẩn cái gì thế? Ba phu bốn phu? Nàng có một tên quỷ bệnh chồng trước còn chưa đủ à, còn muốn ba phu bốn phu! Đông Duật Hoành nghĩ đến cảnh tượng ba, bốn nam tử vây quang nàng hắn không hiểu sao lại vô cùng tức giận.
Tình nhân trong mắt cũng không thể chứa một hạt cát, hai bên đều chạm vào vảy ngược của đối phương, trừng mắt nhìn nhau.
Đế phi tranh cãi khiến nô tài canh gác bên ngoài đều nín thở, bọn họ chỉ yêu cầu điều đơn giản thôi mà cũng khó vậy, sao chủ nhân của bọn họ lại chọc bệ hạ tức giận rồi? Mới chịu phạt, bây giờ bọn họ đi đường chân còn đang run đây này! Chủ nhân ơi ngài có thể giúp một chút không, vì những nô tài này suy nghĩ một chút thôi.
Lồng nguc Thẩm Ninh phập phồng, cố gắng duy trì tỉnh táo, chuyển ánh mắt qua một bên, nói: "Ta không muốn cãi nhau với người, người đi đi!"
Không ngờ thái độ này của nàng như đổ thêm dầu vào lửa, Đông Duật Hoành thô lỗ kéo nàng lại, "Như thế nào, hối hận rồi? Lại nghĩ đến tên quỷ bệnh chồng trước của nàng dịu dàng à? Trẫm nói cho nàng, nàng đã là phi tử của trẫm, làm quỷ cũng là người của trẫm! Bình thường là do trẫm quá nuông chiều nàng rồi, để nàng vẫn luôn cứ "Ta" "Ta" không có tôn ti, sau này nói chuyện với trẫm phải tự xưng "Thần thiếp", nàng là thần của trẫm, thiếp của trẫm, có biết không!" Hắn muốn nàng lúc nào cũng phải rõ ràng, ai là phu của nàng là trời nàng!
Trong mắt Thẩm Ninh dường như có một tia sáng lóe lên, con ngươi chợt nhanh chóng lạnh nhạt, trong nháy mắt không có chút ánh sáng.
Màn kịch phù dung này sớm nở cũng chóng tàn.
"Thần thiếp, biết rồi."
Đông Duật Hoành nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên đứng dậy phất áo bỏ đi.
- -----oOo------
Mây mưa tạnh dần, trên người hai bọn họ đầy mồ hôi nhưng không ai muốn nhúc nhích, Thẩm Ninh dựa vào lồng nguc Đông Duật Hoành, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của hắn, kìm lòng không được đặt một cái hôn thật sâu lên vị trí trái tim của hắn.
Đông Duật Hoành cong môi cười vì hành động nhỏ này của nàng, đột nhiên hắn ôm nàng lên, vùi đầu vào trức nguc của nàng cũng hôn thật sâu một cái, tiếng cười như chuông bạc của nàng vang lên khắp phòng.
Một trận vui đùa qua đi, Đông Duật Hoành ôm thân thể trắng noãn của nàng nói: "Trận lũ lụt này khiến lòng trẫm như có lửa đốt, Vệ Anh Kiệt không còn, vừa có chuyện xảy ra các bộ giống như không có chủ ý, chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng đều phải để trẫm định đoạt." Sau khi trục xuất Vể tể tướng, Hoàng đế tăng cương các trung ương tập quyền hủy bỏ chứa tể tướng, thiếp lập năm bộ thượng thư trực tiếp quản chuyện này.
Đông Duật Hoành thỉnh thoảng sẽ nói chút chuyện triều đình, nhưng Thẩm Ninh chưa từng nghe dù chỉ một chút, cũng không nói nhiều. Lúc này nàng nói: "Chàng đừng để mệt mỏi quá, lòng ta đau."
Hoàng đế vì một câu đơn giản này của nàng mà cong môi cười, vu0t ve lưng của nàng, hôn nàng một chút, sau đó ôm nàng nằm cuống, "Ngủ thôi."
Thẩm Ninh sờ khuôn mặt của hắn, nằm trong nguc hắn tìm một vị trí thoải mái, ngủ thật say.
Ngày hôm sau, khó có khi Thẩm Ninh tự giác rời giường giúp hắn thay y phục vào triều, Hoàng đế nhìn nàng đang chăm chú có chút buồn cười, nhưng nghid đến chuyện kia ánh mắt của hắn lại thay đổi, hắn hắn giọng nói: "Lần trước nàng giả trang thái giám tự tiện xông vào ngự thư phòng, trẫm còn chưa xử lý nàng, nàng có biết tội của nàng không?"
"Bệ hạ muốn xử lý ta thế nào ạ?" Thẩm Ninh nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hoàng đế nhìn nàng, "Hôm nay thỉnh an xong, nàng dẫn theo nô tài quỳ ở chính điện di, chưa đến nửa canh giờ không cho phép đứng dậy, còn nô tài thì phải quỳ hai canh giờ mới được đứng dậy." Nếu là phi tần khác làm càn như vậy, hắn sẽ không chỉ đơn giản phạt quỳ như vậy đâu. Hơn nữa hắn vốn định phạt nàng quỳ một canh giờ, nhưng lời ra khỏi miệng lại thành nửa canh giờ.
*1 canh giờ = 2 tiếng.
Thẩm Ninh bỗng cảm thấy cả người lạnh toát, sắc mặt không thay đổi nhưng trong ánh mắt lại có vẻ kinh ngạc mê mang.
Đông Duật Hoành thấy thế, cau mày nói: "Đây đã là coi như là long ân của trẫm, còn kêu la nữa thì sẽ đánh đòn."
Thẩm Ninh dường như bắt đầu tiêu hóa được, chợt chậm rãi nở một nụ cười, "Ta tự làm tự chịu, tất nhiên sẽ nhận phạt."
Trong lòng Hoàng đế dấy lên cảm giác khó tả, hắn luôn cảm thấu có gì đó vô hình đâm vào tim hắn.
"Chỉ là những người khác không sai, bọn họ đều khuyên ta, là do ta khăng khăng muốn đi, phạt thì cũng chit phạt ta thôi."
"Làm gì có chuyện chỉ phạt chủ nhân không phạt nô tài? Như thế cũng để cho nàng nhớ, nàng làm sai sẽ liên lụy một đám người." Thực ra trong lòng hắn không phải là không mừng rõ nàng quan tâm hắn dịu dàng với hắn, chỉ là quốc có quốc pháp, gia có gia uy, hơn nữa như thế này chặn lại một chút ỷ lại sủng ái mà làm kiêu của nàng, khó đảm bảo sau này xảy ra chuyện đột xuất gì.
Nô tỳ trong tẩm cung đều thấp thỏm quỳ xuống nhận tội.
Sau khi Hoàng đế thượng triều xong, vẫn như thường lệ quay về ngự thư phòng phê tấu chương xử lý chính vụ, chỉ ngẫu nhiên chợt thấy phiền muộn, để Vạn Phúc đi gọi thái y đến cung Xuân Hi một chuyến.
Tối hôm đó tầu chương chất thành từng chồng từng núi, Hoàng đế dứt khoát ra lệnh sai người mang đến cung Xuân Hi. Thẩm Ninh vẫn bình thường như không có chuyện gì ra nghênh giá, Đông Duật Hoành thấy khuôn mặt tươi cười của nàng ra đón mình, trong lòng chợt thả lỏng, nhưng ánh mắt lại trầm xuống.
Sau khi hai người tắm rửa xong, Đông Duật Hoành để Thẩm Ninh nằm trên giường, bản thân ngồi ở bên cạnh vén ống quần của nàng lên, trông thấy hai đầu gối máu ứ đọng vô cùng chói mắt. Bàn tay thô ráp vu0t ve lên chỗ bầm, trong lời nói thoáng qua vẻ chán nản, "Như thế nào lại thành ra như vậy?" Chẳng qua mới quỳ có nửa canh giờ.
Thẩm Ninh hời hợt nói: "Hôm nay mới quỳ có nửa canh giờ thôi ta quỳ xong cũng chỉ có chút tê, cũng không có chuyện gì lớn. Chỉ là lần trước xuýt mất cái mạng già này, lúc thích khách xông tới, ta định đứng dậy tránh đi, vừa nhúc nhích đau đớn ở trên đùi khiến ta không thể di chuyển, nên bị một kiếm chém nay sau lưng."
Đầu gối chợt truyền đến một trận đau đớn, là do Đông Duật Hoành không kiểm soát được sức lực, Thẩm Ninh ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt hắn âm trầm đáng sợ.
Thẩm Ninh cười khé, "Ai, ta chẳng qua là nhớ chút chuyện tùy tiện nhắc lại thôi, nghĩ lại bây giờ cũng không có ai có thể ám sát ta được."
"Nói bậy bạ gì đó!" Đông Duật Hoành trách cứ một câu.
"A, ta nói sai rồi." Thẩm Ninh che miệng biểu thị không nói gì nữa.
Đông Duật Hoành liếc nàng một cái, ánh mắt quay lại chỗ máu ứ đọng, bình tĩnh nhẹ nhàng xoa bóp xung quanh.
Thẩm Ninh gối đầu lên tay vịn, ánh mắt thẳng tắp chăm chú nhìn nhất cử nhất động của hấn.
Bàn tay Đông Duật Hoành phủ lên một vết sẹo trên đầu gối, "Đây là làm sao có?" Phần trên thân thể của nàng cũng không hoàn mỹ, phía nửa người trên của nàng cũng có sẹo, một đường kiếm cắt sau lưng vẫn còn dấu nhàn nhạt.
Thẩm Ninh nhìn theo chỗ hấn hỏi, cong môi cười nói: "Khi còn bé ham chơi, ngã một cái, lại không chờ vảy nó tự bong, ngang bướng bóc miếng vảy ra nên giờ thành như vậy."
Đông Duật Hoành còn tưởng có chuyện gì đã xảy ra, không ngờ nghe được câu chuyện cũ của một cô bé tinh nghịch, không khỏi ngẩng người, sau đó không được nhịn được bật cười, "Nàng cái nha đầu hoang dã này."
Thẩm Ninh mỉm cười một cái.
Đông Duật Hoành lại nắm lấy bàn tay của nàng, "Chỗ nứt da tay này cũng tốt hơn rồi."
Thẩm Ninh cúi đầu, nhìn đầu ngón tay của mình với đầu ngón tay của hắn, tách ra, nói khẽ: "Bệ hạ hồi người còn bé cũng bị nứt da tay do lạnh rồi à?"
Hoàng đế nhìn ngón tay mảnh khảnh nhảy máy trong lòng bàn tay mình, khẽ cười nói: "Lúc còn nhỏ trẫm bấn cùng rất kém, trong lòng không phục, giữa mùa đông cũng lén luyện tập."
Thẩm Ninh chăm chú nhìn hắn cười nói: "Người đúng là người luôn luôn không chịu thua."
Đông Duật Hoành bắt được đầu ngón tay của nàng, cười nghiêng người lên đầu ngón tay nhỏ bé kia.
Không lâu sau, Vạn Phúc ở bên ngoài cầu kiến, cho người bê bàn gỗ hoa lê vào trong phòng, lại mang tấu chương mực bút cũng những vật cần thiết đặt lên bàn, lưu lại hai nô tỳ ở bên cạnh, khom người lui xuống.
Thẩm Ninh nhìn tấu chương chồng chất thành núi cao trên bàn, nàng cảm thấy Đông Duật Hoành cũng không dễ dàng gì.
Đông Duật Hoành sờ lên gương mặt nhỏ của nàng, "Ngoan chút, đợi qua một thời gian nữa trẫm mang ngươi đi xuất cung chơi, một hai tháng nữa có thể đi nghỉ mát ở sơn trang, chỗ đó phong cảnh vô cùng tốt, nhất định nàng sẽ thích."
Thẩm Ninh khẽ gật đầu.
Đông Duật Hoành thỏa mãn xoay người lại phê duyệt tấu chương, Thẩm Ninh ngắm nhìn tấm lưng kiên cố của hắn, nhắm mắt lại trong lòng thở dài một hơi.
Nam chủ nhân ngồi phê duyệt tấu chương, nữ chủ nhân nằm nghiêng ngủ trên giường, hai nô tỳ theo hầu khẽ quạt, huân hương bao trùm cả nội điện khiến cho người ta sinh ra một cảm giác thật tĩnh mịch.
Trong điện im lặng một lúc lâu, Thẩm Ninh thấy hắn xoay cổ hai, ba lần, nàng biết hắn ngồi lâu bả vai cứng ngắc, nên nàng ngồi dậy bò tới phía sau lưng hắn, h4i chân quỳ thành hình chữ bát, đột nhiên chạm vào chỗ bầm khẽ kêu lên một tiếng đau đớn.
"Làm cái gì?" Hoàng đế bỗng đang chìm trong suy nghĩ bỗng quay đầu lại.
Ngược lại là Thẩm Ninh giật nảy mình, có chút vô tội nói: "Ta muốn giúp ngươi xoa bóp bả vai."
"Không cần." Đông Duật Hoành ánh mắt mền lại, "Trẫm không thích bóp vai." Hắn không thích có người ở sau lưng hắn khoảng cách gần như vậy, cho dù mệt mỏi đến mấy cũng chỉ để nô tỳ bấm huyệt đạo ở lòng bàn chân. "Nàng đừng cố nữa, nằm xuống là đi." Hắn nửa mềm nửa cứng đè nàng năm xuống.
Thẩm Ninh bĩu môi, Đông Duật Hoành thích nhất là ngắm nhìn động tác nhỏ này của nàng, chốc lát cảm thấy khó nhịn mặc lệ bên cạnh còn có nô tỳ rướn người hôn lên môi đỏ của nàng.
Thẩm Ninh mặt phiếm hồng.
Đông Duật Hoành ngồi thẳng, cầm bút phê trên tấu chương ba chữ "Biết", dường như vô tình hỏi thăm: "Vài ngày trước đó nàng có gặp Nhị hoàng tử à?"
Thẩm Ninh thản nhiên, "Đúng ạ, là hôm đi cung Diên Hi, trên đường về gặp Nhị hoàng tử nên mời thằng bé đến cung của ta ngồi một lúc."
"Nàng có vẻ rất hiếu khách," Đông Duật Hoành hỏi, "Tâm sự chuyện gì?"
"Chẳng qua cũng chỉ là quan tâm vài câu, " Thẩm Ninh ngồi dậy, "Ta nghe Nhị điện hạ nói, Hiền quý phi bị giáng xuống làm tuyển hầu, nên không thể nuôi dưỡng hoàng tử, ta cảm thấy Nhị điện hạ có chút đáng thương, lại nghĩ đến Hoàng hậu nương nương, Đức phi, Trang phi đều có con ruột rồi, có thể chăm sóc không xuể, cho nên... "
Hoàng đế hơi nghiêng người, gương mặt góc cạnh dưới ánh nến không nhĩn rõ biểu cảm.
"Cho nên mấy ngày gần đây khi ta đi qua cung Chiêu Hoa thỉnh an, tỉ mỉ quan sát một lượt phi tần của bệ hạ, ta cảm thấy Huệ tần dịu dàng săn sóc, lại từng có công chúa chết yểu, hẳn là sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc Nhị điện hạ, chỉ tiếc nàng ấy xuất thân không cao."
Đông Duật Hoành quay đầu lại, sắc mặt khó hiểu không rõ, "Nàng... "
Nhị hoàng tử bản tính thông mình ôn hòa, ngày thường rấy được hắn yêu thích, vì vậy chuyện tuyển mẫu phi cho thằng bé hắn cũng rất chú trọng. Suy nghĩ của Hoàng hậu không ngờ lại giống Thẩm Ninh, lý do của Hoàng hậu là vì Thẩm Ninh đang được thánh sủng, sợ là ít ngày nữa sẽ có long thai, lại mới tiến cung không được bao lâu, có thể không biết nên lo liệu như thế nào. Đông Duật Hoành lại nghiêm túc muốn để Nhị hoàng tử đặt dưới tên của Thẩm Ninh. Thẩm Ninh mới tiến cung không lâu đã xảy ra tranh chấp với Trang phi, mặt lạnh không để ý Hoa tiệp dư quỳ khóc phất áo bỏ đi bị một đám người tận mắt chứng kiến. Cái tính tình liều lĩnh này của nàng sợ là không thể thay đổi trong chốc lát, không bằng để một hoàng tử ở bên cạnh nàng, sau này dù có thêm hoàng tử hay công chúa, thì cứ việc nuôi thêm một người khôn lớn. Vả lại Thái tử còn chưa chọn, cho dù có trưởng tử, nhưng Minh Thịnh nhất định sẽ có thân vương hộ thân. Lỡ đâu sau này hắn muốn để Minh Thịnh kế vị, Thẩm gia có thể phò trợ Minh Thịnh một chút sức lực, Thẩm Ninh cũng có thể mẹ vinh nhờ con... Tất nhiên tới lúc đó, Vệ tuyển hầu tự nhiên là bạo bệnh bỏ mình...
Hắn suy nghĩ rất nhiều, lại không nghĩ đến người trong cuộc giả vờ ngây ngốc, còn có tư tưởng sống ngày nào hay ngày đến.
Sắc mặt Hoàng đế dần dần sầm xuống. Đến tận bây giờ nàng vẫn không thể đối xử với hắn giống như nàng đối xử với Lý phủ, lúc nào nàng cũng móc tim móc phổi dùng hết sức lực suy nghĩ cho bọn họ? Từ người trong Lý phủ đến cả hạ nhân nàng cũng đều muốn an bài cho họ thật tốt, vậy mà Nhị hoàng tử tôn quý của hắn cố tình tìm đến tận cửa, nàng lại thờ ơ. Nàng khá lắm, đối xử thật là khác biệt!
"Hoàng tử của trẫm không lọt được vào mắt của Duệ phi nương nương?"
Thẩm Ninh âm thầm kêu hỏng bét, mở miệng nói: "Hẳn là bệ hạ muốn để Nhị điện hạ đến chỗ của ta?"
"Không thể à?"
"Tất nhiên là không được!" Thẩm Ninh cười lạnh, "Bản thân ta không có hài tử, giờ đi giúp bệ hạ nuôi dưỡng con của người và nữ tử khác, ta tự nhận bản lòng dạ của ta không có rộng lượng như vậy!" Nàng cố ý nói sang chuyện khác.
Đông Duật Hoành sửng sốt, không ngờ nàng sẽ thẳng thắn nói ra chuyện bản thân nàng ghen tỵ như vậy, trong lòng hắn vui,ừng, dù sao trong lòng của nàng cũng có hắn.
Trong lòng vui vẻ nhưng hắn vẫn giáo huấn nàng: "Nàng đã là phi tử của trẫm, lẽ ra nàng phải cùng các phi tần khác hòa thuận, không được lòng dạ hẹp hòi, hoàng tử của trẫm gọi nàng một tiếng mẫu phi, thì nàng phải cư xử như mẫu phi của hắn."
Sắc mặt Thẩm Ninh cứng đờ, cũng không nói chuyện.
Hôm nay hai người đều có chút cảm xúc không thể hiểu nổi, bầy không khí rất nhanh bị đóng băng.
Hoàng đế thấy nàng như vậy, lửa giận bùng lên, "Không ngờ nàng đúng là cái bình dấm chua! Ngay cả hoàng tử của trẫm của không được." Hắn ngừng một lát, "Trẫm có tam cung lục viện, sau này đi chỗ khác, nàng lại muốn thế nào? Trẫm ghét nhất đố phụ, nàng đừng có phạm vào đố kị của trẫm!"
Thẩm Ninh biết sẽ có một ngày như vậy, nhưng khi nghe từ trong miệng hắn nói ra nàng vẫn tiếp nhận một cách khó khăn, "Không thể... Không đi sao?" Nàng yếu ớt hỏi hắn, ngay cả bản thân cũng không phát hiện giọng nói của nàng không có chút sức lực nào.
Đông Duật Hoành chau mày, "Duệ phi," hắn cảnh cáo gọi nàng, "Trẫm ban thưởng cho nàng chữ "Duệ", đừng phụ lòng cái danh hiệu này, ỷ sủng ái mà làm kiêu ngu dốt trẫm không còn gì để nói!"
Cả người Thẩm Ninh run lên, trên mặt xuất hiện vẻ bất lực, chợt nhắm mắt lại, tự giễu cười một tiếng.
Trái tim của Đông Duật Hoành chợt như bị ai mang đi mất, hắn mềm giọng nói, "Ai, vừa rồi trẫm nói có hơi nặng, trong lòng Ninh Nhi có trẫm, mới hi vọng lúc nào trẫm cũng ở bên cạnh nàng, trẫm vô cùng vui vẻ nhưng Ninh Nhi cũng đừng quá tùy hứng. Sau này khi đi cùng các tỷ tỷ muội muội đi chơi với nhau nhiều một chút, nàng sẽ cảm thấy bọn họ rất dễ gần. Hơn nữa Ninh Nhi là phi, sau này có hoàng tử trẫm sẽ phong nàng lên làm quý phi, chỉ có dưới hoàng hậu không ai dám khi dễ nàng nữa." Hấn sờ lên khuôn mặt của nàng, "Trẫm đau lòng nhất, vẫn là Ninh Nhi."
"Đủ rồi!" Thẩm Ninh chỉ cảm thấy không có cách nào nhẫn nại được nữa, hét lên một tiếng, đẩy hắn ra, nói: "Những lời người nói đều toàn là trò cười! Nếu như ta có ba phu bốn phu, không biết người có thể hòa thuận với bọn họ hay không!" Thẩm Ninh biết đối phương là Hoàng đế của một triều đại phong kiến, chưa từng có khái niệm một vợ một chồng, nàng cũng không yêu cầu hắn một đời một khiếp chỉ có mình nàng, cũng không yêu cầu phải yêu một lần thật mãnh liệt đến sống đi chết lại... Rõ ràng lý trí nghĩ vậy, tình cảm lại không thể chấp nhận.
"Làm càn!" Nàng nói vớ vẩn cái gì thế? Ba phu bốn phu? Nàng có một tên quỷ bệnh chồng trước còn chưa đủ à, còn muốn ba phu bốn phu! Đông Duật Hoành nghĩ đến cảnh tượng ba, bốn nam tử vây quang nàng hắn không hiểu sao lại vô cùng tức giận.
Tình nhân trong mắt cũng không thể chứa một hạt cát, hai bên đều chạm vào vảy ngược của đối phương, trừng mắt nhìn nhau.
Đế phi tranh cãi khiến nô tài canh gác bên ngoài đều nín thở, bọn họ chỉ yêu cầu điều đơn giản thôi mà cũng khó vậy, sao chủ nhân của bọn họ lại chọc bệ hạ tức giận rồi? Mới chịu phạt, bây giờ bọn họ đi đường chân còn đang run đây này! Chủ nhân ơi ngài có thể giúp một chút không, vì những nô tài này suy nghĩ một chút thôi.
Lồng nguc Thẩm Ninh phập phồng, cố gắng duy trì tỉnh táo, chuyển ánh mắt qua một bên, nói: "Ta không muốn cãi nhau với người, người đi đi!"
Không ngờ thái độ này của nàng như đổ thêm dầu vào lửa, Đông Duật Hoành thô lỗ kéo nàng lại, "Như thế nào, hối hận rồi? Lại nghĩ đến tên quỷ bệnh chồng trước của nàng dịu dàng à? Trẫm nói cho nàng, nàng đã là phi tử của trẫm, làm quỷ cũng là người của trẫm! Bình thường là do trẫm quá nuông chiều nàng rồi, để nàng vẫn luôn cứ "Ta" "Ta" không có tôn ti, sau này nói chuyện với trẫm phải tự xưng "Thần thiếp", nàng là thần của trẫm, thiếp của trẫm, có biết không!" Hắn muốn nàng lúc nào cũng phải rõ ràng, ai là phu của nàng là trời nàng!
Trong mắt Thẩm Ninh dường như có một tia sáng lóe lên, con ngươi chợt nhanh chóng lạnh nhạt, trong nháy mắt không có chút ánh sáng.
Màn kịch phù dung này sớm nở cũng chóng tàn.
"Thần thiếp, biết rồi."
Đông Duật Hoành nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên đứng dậy phất áo bỏ đi.
- -----oOo------