Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
Hôm nay Hoa Phá Nguyệt chủ động xin gặp Bảo Duệ quý phi, lúc nàng tiến vào cung Xuân Hi mới phát hiện trong chính điện trong chỉ có Thẩm Ninh còn có một vị quý phu nhân sắc mặt hơi ốm yếu xanh xao và một vị thiếu phụ ôm con nhỏ, chính là Thẩm nhị phu nhân và Thẩm Mi.
Thẩm Ninh giới thiệu Hoa Phá Nguyệt với Thẩm phu nhân, ba người hành lễ, theo thứ tự ngồi xuống chỗ của mình, Thẩm Ninh mới vội vàng giải thích với Hoa PHá Nguyệt: "Ta đã lâu rồi không gặp mẫu thân, Mi Nhi cũng vô cùng nhớ bà, muội ấy và Thất công chúa cũng đang ở tạm trong cung Xuân Hi, nên mời mẫu thân tiến cung." Nàng dừng lại một chút, hỏi: "Muội vội vàng gặp ta có chuyện gì không?" Thẩm Ninh nhìn Hoa Phá Nguyệt hỏi.
Hoa Phá Nguyệt nhìn Thẩm phu nhân và Thẩm tiệp dư một chút, "Không có chuyện gì gấp."
Thẩm Ninh nghe vậy cũng cười cười, không nói gì thêm ngược lại hỏi Thẩm Mi, "Tối qua tiểu công chúa có khóc nháo không?"
Thẩm Mi nói: "Đêm qua chỉ náo một lúc, một lúc sau lại náo tiếp nhưng tốt hơn với hai đêm trước rồi."
Thẩm Ninh gật đầu.
"Có chuyện gì thế?" Thẩm phu nhân quan tâm hỏi/
"Chuyện là như vầy... "
Mấy người ngồi nói chuyện một lúc lâu, Thẩm Ninh nhìn Thẩm phu nhân có vẻ hơi mệt, liền bảo người đưa Thẩm phu nhân hồi phủ nghỉ ngơi. Nàng dìu Thẩm phu nhân ra ngoài cổng điện, hỏi: "Nương, cha không có lời nào chuyển đến cho con ạ?"
Thẩm phu nhân gật đầu, khẽ nói: "Cha con bả nương nói với con tranh chân dung là do Hoàng hậu phái thân tín tới lấy, ông ấy không có biện pháp nào, nhưng tất cả đều theo ý nương nương mà làm."
Lông mày Thẩm Ninh nhướng lên.
"Nương nương, chuyện này có gì không ổn sao?" Thẩm phu nhân có chút lo lắng, nhưng bà nghe Ninh Nhi ở biên cương cứu được Đại hoàng tử, lẽ ra chuyện này là chuyện tốt, làm thông gia với Đại hoàng tử, Hoàng hậu nương nương không phải là sẽ thân cận với Ninh Nhi hơn sao?
"Không có chuyện gì đâu nương, người về trước đi ạ." Thẩm Ninh cười nói.
Thẩm phu nhân nhìn nàng một cái thật sâu, nắm tay của nàng nhẹ nhàng vỗ, "Vi nương nhìn con bây giờ sống rất tốt, trong lòng nương đều đã thỏa mãn. Con không trách oán Mi Nhi, nương cũng thở phào được một hơi. Hai tỷ muội các con ở trong cung có thể chăm sóc lẫn nhau, nương ở bên ngoài cũng có thể yên ổn sống tiếp. Con cũng đừng trách Mi Nhi tiến cung, lúc ấy Thiên gia niệm tưởng con, sợ là muốn tìm một cái tưởng niệm ở trong Thẩm gia." Âm thanh của bà lại thấp hơn một chút, "Lúc nương tiến cung thăm Mi Nhi, Thiên gia gặp nương, câu đầu tiên người hỏi là Thất công chúa lớn lên có giống con không?"
Thẩm Ninh ngây người, sau đó thầm thở dài một tiếng, "Con biết rồi, nương."
Sau khi đưa tiễn Thẩm phu nhân, nàng biết Hoa Phá Nguyệt có lời muốn nói nên để Thẩm Mi ôm Thất công chúa xuống dưới.
"Chuyện gì?" Thẩm Ninh chỉ lưu lại Lưu Ly ở bên cạnh, Thẩm Ninh kéo nàng lên giường La Hán ngồi xuống.
"Chuyện này... " Hoa Phá Nguyệt bỗng nhiên cũng không biết nên mở miệng thế nào.
"Nói với ta mà có gì phải ấp a ấp úng?" Thẩm Ninh thấy lạ.
"Chuyện này có chút phức tạp."
"Nói đi." Thẩm Ninh nhíu mày. Có chuyện gì khó giải quyết ư?
"Haiz, hôm nay trước khi ta tiến cung, Du phu nhân đến tìm ta, bà ấy nói Du đại nhân bị tra ra làm việc thất sách, ông ấy bị nhốt vào đại lao chờ thẩm vấn!"
"Cái gì? Du mọt sách?" Thẩm Ninh giật mình, "Không phải ông ấy đang ở viện hàn lâm viết sách à, có chuyện gì quan trọng mà bị bắt vào đại lao!"
"Thế nên mới kỳ lạ."
"Muội nói rõ một chút."
Hoa Pha Nguyệt nói: "Du phu nhân nói với ta, hai ngày trước Du đại nhân đang ở chỗ làm sắp xếp văn thư trao đổi với ngoại quốc, để ngày hôm sau báo cáo với Thiên gia, ai ngờ ngày hôm sau Du đại nhân tỉnh lại thấy bản thân mình ở trong kỹ viện, văn thư trong người cũng không cánh mà bay. Thiên tử biết chuyện này giận tím mặt, phái người bắt giữ ông ấy vào đại lao chờ thẩm vấn."
"Du mọt sách đến kỹ viện?" Thẩm Ninh trợn mắt há hốc miệng, chuyện này thực sự không đáng tin chút nào.
"Người biết nhân phẩm của Du đại nhân đều biết trong chuyện này có điểm kỳ lạ, Du phu nhân dù thế nào cũng quyết không tin ông ấy sẽ làm thế, chỉ là chuyện mất văn thư là chuyện rõ mồn một trước mắt, không tìm ra hung thủ cũng không có cách nào giải thích với bề trên."
"Du phu nhân có biết ông ấy đắc tội với ai không?"
"Du đại nhân từ trước đến nay không hay nói chuyện triều chính với Du phu nhân, chỉ là Du phu nhân nói có một chuyện khiến bà ấy không thể quên được."
"Chuyện gì?"
Hoa Phá Nguyệt nhìn Lưu Ly, thấy Thẩm Ninh khẽ gật đầu, nàng mới nói: "Chính là ngày đưa tang Huệ phi, lúc Du đại nhân về nha mặt mày ủ rũ chau mày, liên tục thở dài. Du phu nhân hỏi ông ấy nguyên nhân, ông ấy mới nói ra ngọn nguồn. Hóa ra là ông ấy thấy trên đường đoàn người dâng tế Huệ phi chiếm lấy đường đi của người dân, mà quan binh còn thô bạo đả thương bánh tính, vì vậy vẫn luôn canh cánh trong lòng, sa đó ông ấy còn nói muốn báo cáo lên cấp trên vạch trần chuyện này."
Có thể đoán nguyên nhân chính là vì chuyện này, "Là ai lo liệu chuyện tang lễ của Huệ phi?"
Hoa Phá Nguyệt liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt khẽ dao động nói: "Là lang trung Châu Trí Nghị của Lễ bộ từ tế của Thanh Lại Ti."
"Lai lịch của hắn ra sao?"
"Hắn là... Em vợ của Thẩm đại nhân của Thẩm gia."
... Thảo nào Hoa Phá Nguyệt ấp a ấp úng. Thẩm Ninh lập tức thấy đau cả đầu.
"Hoa tiểu thư, chuyện này có chứng cứ gì không?" Lưu Ly thấy chủ tử khó xử, không khỏi xen vào hỏi chuyện.
Hoa Phá Nguyệt lắc đầu, "Những chuyện này đều là suy đoán của Du phu nhân và ta, cũng không có chứng cứ rõ ràng."
Chỉ bằng dăm ba câu này mà nàng muốn để quý phi đối nghịch với nhà mẹ đẻ? Lưu Ly thầm kinh ngạc.
Thẩm Ninh xoa xoa huyệt thái dương, "Tóm lại đi tìm người điều tra Du đại nhân đã làm gì, còn nữa đi xác minh một chút lời kể của Du đại nhân."
"Thế nhưng nên tìm ai đây... "
Thẩm Ninh cũng lâm vào thế khó, không bằng trực tiếp nói với Đông Duật Hoành chuyện này, nhưng thế lại thành chuyện bé xé ra to, nhưng ở trong thành Trường Dương còn có ai có thể tín nhiệm đây? "Trước hết cứ để cho Trương công công đi thăm ông ấy một chút." Tóm lại phải biết rõ ngọn nguồn rồi tính tiếp.
Hoa Phá Nguyệt gật đầu, sau đó nhìn nàng với ánh mắt khó xử, "Nếu như chuyện này thực sự là... Người đó làm thì nên làm cái gì bây giờ?"
Thẩm Ninh ngừng lại một chút, "Tất nhiên là theo lẽ công bằng xử lý."
"Nhưng quan hệ của tỷ và Thẩm gia... "
"Rừng lớn, chim gì cũng có, sao có thể để một ít tà môn tả đạo này phá hủy thanh danh của Thẩm gia." Thẩm Ninh thản nhiên nói.
"Nương nương," Lưu Ly gấp gáp nói, "Nương nương, cho dù theo lẽ công bằng chấp pháp, trên đời này cũng không có nữ nhi đối nghịch với nhà mẹ đẻ! Hơn nữa nương nương ở trong cung cũng cần Thẩm gia hỗ trợ... "
Hoa Phá Nguyệt trầm mặc một lúc, "Lưu Ly cô nương nói rất có lý, chuyện này ngươi không nên ra mặt thì tốt hơn... Ngươi cũng nên vì chính mình mà suy nghĩ một chút." Cho dù bây giờ Thẩm Ninh rất được sủng ái, nhưng Thẩm thái phó và Thẩm gia vẫn là chỗ dựa vững chắc sau lưng nàng, cũng là nguyên nhân chính nàng có chỗ đứng trong hậu cung.
Thẩm Ninh cụp mắt trầm tư hồi lâu, khẽ thở dài một tiếng, "Trước tiên cứ xem tình hình trước đã."
Hoa Phá Nguyệt đồng ý, hơi gật đầu, "Nương nương, ta còn muốn cầu xin người một chuyện."
"Muội nói đi."
"Muội muội này của ta... Từ nhỏ sống nội tâm yếu đuối, từ sau khi vào cung không biết gặp chuyện gì mà dường như có chút thay đổi." Hoa Phá Nguyệt thở dài ngẩng đầu, " Chỉ là cho dù có trở nên như nào cũng là muội muội sinh đôi của ta, mong nương nương niệm tình xưa, chiếu cố muội muội của ta một chút, Hoa Phá Nguyệt ta vô cùng cảm kích!" Nàng đứng lên định quỳ xuống.
Thẩm Ninh vội vàng đỡ nàng dậy, "Giữa muội với ta không cần nói những lời khách sáo này."
Nàng đỡ Hoa Phá Nguyệt ngồi xuống lần nữa, nói: "Nếu ngươi đã nhờ thì tất nhiên ta sẽ cố hết sức, chỉ là làm sao mới tốt đây?" Nàng nhìn thẳng Hoa Phá Nguyệt, "Ta ích kỷ không có cách nào mở miệng nói Hoàng thượng đi qua nơi đó, điều duy nhất ta có thể làm là không để muội ấy bị các phi tử khác bắt nạt, cuộc sống như vậy muội ấy cũng muốn sao? Ngươi có thể khuyên muội ấy một chút, nếu như có thể xuất cung muội ấy ra ngoài thế giới rộng lớn kia có lẽ có thể có được cuộc sống mới."
"Nói nghe thì dễ," Hoa Phá Nguyệt nhớ đến ánh mắt kiên quyết của Hoa Lộng Ảnh, "Chỉ sợ muội ấy đã hạ quyết tâm muốn lưu lại trong hoàng cung."
***
Buổi tối hôm đó Đông Duật Hoành gọi Thẩm Ninh đến cung Càn Khôn, Thẩm Ninh vào thấy hắn ở trong An Khang đường, nàng thi lễ đúng theo quy củ thấy hắn đang đọc điển tịch, mỉm cười cho mọi người lui xuống, còn mình thì hai, ba bước chạy đến bên cạnh hắn ân cần đấm vai cho hắn, "Bệ hạ mệt mỏi, ta đến giúp chàng đấm bóp vai."
Đông Duật Hoành cong môi cười, nghiêng đầu để nàng bóp vai.
Thẩm Ninh đấm đấm bóp bóp một lúc lâu, Đông Duật Hoành mới lười biếng mở miệng, "Được rồi, không có chuyện gì mà ân cần, nàng lại muốn làm gì?"
"Ta muốn học thêu thùa." Thẩm Ninh nghiêm túc nói.
"Thêu thùa?" Hoàng đế kéo dài giọng, "Ái phi... Nàng?"
"Sao nào, không được à?"
"Không được." Thẩm Ninh không ngờ hắn phản đối không chút do dự.
"Vì sao?" Thẩm Ninh không phục nhíu mày.
"Không được chính là không được."
Thẩm Ninh không đấm bóp nữa, nàng lôi kéo cánh tay hắn lắc qua lắc lại, có chủ ý quấy nhiều không cho hắn đọc sách.
"Ai, thêu thùa không giống như đánh đàn, nếu nàng thêu đến trên đầu ngón tay có mấy cái lỗ nhỏ nhỏ đi, xem nàng có chịu đựng được không."
Giờ Thẩm Ninh mới hiểu được ý tứ của hắn, phiền não ban ngày đều biến tan thành bọt biển, nàng nhếch miệng cười, nghiêng đầu liên tục hôn lên mặt hắn tiến hành lễ tẩy rửa bằng nước bọt.
"Nàng lại nổi điên cái gì thế?" Đông Duật Hoành cười trách mắng.
"Ta vui vẻ mà." Thẩm Ninh cười ngây ngô.
Hai người buồn cười nhìn nhau một lúc, Đông Duật Hoành nghiêng đầu nhìn nàng, nói: "Nàng có muốn chơi trò khác không?"
Lúc này Thẩm Ninh đang chìm trong hũ mật, suýt chút nữa đồng ý với hắn, nhưng nàng vẫn cố chống lại viên đạn bọc đường đó, mềm mại nói: "Ta cam đoan sẽ rất cẩn thận mà."
Đông Duật Hoành ngạc nhiên, "Sao tự dưng nàng lại muốn học thêu?"
"Đột nhiên cảm thấy có hứng thú... Chàng đồng ý đi mà." Thẩm Ninh lại lay lay cánh tay của hắn.
Hoàng đế bị nàng quấn lấy không có cách nào thoát ra, đành phải nói: "Thẩm tiệp dư thêu cũng rất giỏi, đúng lúc hai người các nàng ở chung một cung, nàng hỏi nàng ấy một chút là được." Hắn nghĩ rồi nàng cũng sẽ như lúc học thư pháp với hắn, không có kiên nhẫn lắm.
Thẩm Ninh nói: "Lúc ta ở Vân Châu, có quen biết Du phu nhân của Tri Châu đại nhân, kỹ năng thêu thùa của bà ấy vô cùng cao minh, ta vẫn luôn mong có cơ hội thỉnh giáo, bây giờ bà ấy cũng ở Trường Dương, hay là ta gọi bà ấy tiến cung học hỏi một chút nhé."
Hoàng đế nghe vậy nhíu mày, nhìn về phía nàng cười như không cười nói, "Trẫm đang nói sao tự dưng nàng hăng hái học thêu thế."
"Ta thế nào?" Thẩm Ninh vô tội hỏi.
Hoàng đế vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng một cái, "Không biết an phận một chút nào hết."
"Bệ hạ đây là đồng ý? Ngày mai ta sẽ gọi bà ấy tiến cung." Thẩm Ninh cười hì hì nói.
Đông Duật Hoành nói: "Để trẫm xem nàng thêu hoa thành cái dạng gì."
Ngày hôm sau, Du phu nhân Đồng thị được mời đến nơi ở của các nữ tử tôn quý nhất trên đời này, trên đường đi bà nơm nớp lo sợ, khi nhìn thấy Thẩm Ninh nay đã là Bảo Duệ quý phi cao quý càng thấp thỏm, đầu gối mềm nhũn định quỳ xuống.
Thẩm Ninh mỉm cười đưa tay đỡ bà dậy, "Tẩu tử cần gì phải đa lễ."
"Nương nương... " Du Đồng thị nhìn Thẩm Ninh dường như có chút không giống với hồi nàng ở Vân Châu, nghĩ đến bản thân còn từng muốn nàng làm tiểu thiếp, bây giờ đã thành quý phi nương nương được cưng chiều nhất lục cung, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
"Tẩu tử, lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ tẩu tử vẫn khỏe mạnh chứ?" Thẩm Ninh khẽ cười giống như bình thường hỏi thăm bà.
"Thiếp thân kính sợ, thiếp thân tất cả đều mạnh khỏe, tạ nương nương thương nhớ."
Thẩm Ninh gật đầu, dắt bà vào điện bình thường nàng sinh hoạt, bảo bà cùng ngồi xuống giường, Du Đồng thị liên tục từ chối nhưng không được cuối cùng cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống.
Lưu Ly pha trà cho Du phu nhân, Du Đồng thị đứng dậy cám ơn, Thẩm Ninh nói: "Tẩu tử đến nơi của muội sao lại câu nệ như vậy? Lúc ở Vân Châu muội cũng đã nhận rất nhiều chiếu cố của Du đại nhân và tẩu tử, còn chưa từng báo ân đức, tẩu tử câu nệ với muội muội như người xa lạ vậy?"
Du phu nhân nghe vậy mới lần nữa ngồi xuống.
"Muội thấy sắc mặt tẩu tử không tốt, phải chăng là vì chuyện của Du đại nhân?"
Du phu nhân nghe vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên, "Cầu xin nương nương niệm tình xưa, cứu lão gia nhà ta."
"Tẩu tử không phải lo lắng, có chuyện gì tẩu cứ nói với muội."
Du phu nhân vội vàng gật đầu, nắm chặt khăn tay sau đó mới nói một mạch đầu đuôi câu chuyện, rồi lau lau khóe mắt nói: "Lão gia đã bị bắt đi hai ngày rồi, thiếp thân muốn vào thăm lão gia nhưng không được, trong lòng thiếp thân như có lửa đốt, thực sự không có ai để cầu cứu, mới mặt dày nhờ Hoa đại tiểu thư cầu nương nương."
Đúng lúc Trương công công phụng mệnh vào trong lao thăm Du Tri Uyên trở về, "Nương nương, Du đại nhân ở trong lao tạm thời không có chuyện gì, chỉ là đại nhân người gầy yếu có chút kho khan, nô tài theo dặn dò của nương nương mang y phục và những đồ dùng lặt vặt đến cho Du đại nhân rồi, cũng đã dặn người canh ngục chăm sóc Du đại nhân tốt một chút."
Tim của Du phu nhân lúc lên lúc xuống, vô cùng khó chịu.
Thẩm Ninh hỏi: "Vậy ngươi đã hỏi Du đại nhân chưa?"
"Nô tài đã hỏi theo lời của nương nương, Du đại nhân nói thực sự có chuyện này, chỉ là ngày sau đó đại nhân tìm hai người đồng liêu thương nghị, hai người đồng liêu này nghĩ kế cho đại nhân bảo đại nhân đi tìm giám sát ngự sử nói rõ chuyện này. Ai ngờ Du đại nhân còn chưa kịp tìm giám sát ngự sử đại nhân, ngày hôm đó ở trong công sở đại nhân sắp xếp xong xuôi công vụ đang đinh hồi phủ không biết ai đã bịt mũi bịt miệng đánh ngất đại nhân. Ngày hôm sau khi đại nhân tỉnh lại đã thấy bản thân mình ở trong phòng kỹ viện, không bao lâu quan binh đến bắt đại nhân đi."
"Du đại nhân có từng đắc tội với người nào không?"
Trương công công lắc đầu, "Du đại nhân nói, từ lúc đến Trường Dương ngài ấy vẫn luôn cẩn trọng đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, ở trong viện Hàn Lâm viết sách, thực sự không kết giao với nhiều người khác."
Lúc này Thúy Hỷ đi bước nhỏ đi đến, "Nương nương, Thẩm tiệp dư đến thỉnh an."
Thẩm Ninh nghe vậy, bảo Trương công công tạm thời lui xuống, cho Thẩm Mi tiến vào.
"Nương nương, phải chăng thiếp thân xin cáo lui trước?" Du phu nhân hỏi.
"Không cần, muội mời tẩu tử đến là muốn nhờ người dạy muội thêu thùa, Thẩm tiệp dư cũng là một người thêu thùa giỏi, tẩu tử và muội ấy có thể bàn luận một chút."
Tuy Thẩm Ninh nói có vẻ đường hoàng, chỉ là gần đến trưa, nàng cầm kim trên tay, dường như gần một nén hơi mới được một mũi chỉ, Du phu nhân và Thẩm Mi đã thêu gần xong một cái hầu bao, trên khung của nàng mới được có năm đường chỉ.
Bảo nàng thêu hoa, không bằng bảo nàng đi chết còn nhanh hơn. Đây mới là tiếng lòng chân thật của Thẩm Ninh.
Du Đồng thị ngồi ở cung Xuân Hi đến trưa, tâm của bà dần dần lạnh buốt, bà thấy Thẩm Ninh và Thẩm Mi hòa thuận vui vẻ, thầm nghĩ bây giờ Thẩm Ninh đã nhận tổ quy tông, cuối cùng cũng đã là người của Thẩm gia, hơn nữa Thẩm gia thế lực hùng hậu. Chỉ sợ là dù thế nào Thẩm Ninh sẽ không vì lão gia mà đắc tội với nhà mẹ đẻ cũng là chỗ dựa duy nhất của nàng. Bà chỉ sợ là mình... Cầu nhầm người.
Nhưng mà trời đất ba la thế này bà lại không thể cầu xin ai giúp đỡ. Chẳng lẽ, lão gia ông ấy...
Rất nhanh đã đến buổi chiều giờ người dân về nhà sau thời gian làm ruộng, Thẩm Ninh để Trương công công đưa Du phu nhân về. Nàng thấy trong mắt Du phu nhân không giấu nổi vẻ thất vọng, nàng nắm chặt tay Du phu nhân kín đáo đưa cho bà một vật, nói: "Tẩu tử, người là một phu phân không thích hợp để lộ diện, người trở về phái người đi tìm Hàn Chấn nói rõ ngọn nguồn với hắn, cầu hắn ra mặt thay người. Trương công công đã hỏi được tên hai vị đồng liêu kia rồi, trên đường về Trương công công sẽ nói với tẩu tử, tẩu tử bảo hắn cầm vật này đến tìm giám sát ngự sử, giải oan cho Du đại nhân."
Du Đồng thị vốn như đã rơi vào vực thẳm, nghe thấy những lời này của Thẩm Ninh bà như nghe thấy tiếng trời vọng xuống. Bà vội vàng quỳ xuống dập đầu nói: "Tạ ơn nương nương, tạ ơn nương nương, đại ân đại đức của nương nương thiếp thân cả đời này sẽ luôn khắc ghi!"
Thẩm Ninh không ngờ bà dùng sức thoát khỏi tay nàng cố quỳ xuống dập đầu, nàng vội vàng cúi người đỡ bà đứng dậy, "Tẩu tử nói quá lời rồi, nhân phẩm của Du đại nhân mọi người đều quá hiểu rõ, sao muội có thẻ để người tốt chịu oan khuất được?"
"Nương nương, nhưng mà người kia là Châu Trí Nghị... " Trong lòng Du Đồng thị cảm kích không thôi nhưng lại nhớ đến thân phận của lễ bộ lang trung, bà lại có chút do dự.
"Đừng lo lắng, muội tự có chừng mực."
Hai ngày sau, Đông Duật Hoành đang lâm triều nghe tin báo không đến bảy ngày nữa Hoàng Lăng sẽ về đến Trường Dương, trong lòng vô cùng vui mừng, sau đó nghe báo cáo thủ lĩnh của Kim bang bị quan phủ bắt giết, một đám đệ tử đều bị bắt giữ lại càng thêm vui mừng đến tít mắt.
Chỉ là lúc này giám sát ngự sử Đổng Dần Sơ bước ra khỏi hàng trình tấu chương lên, vạch tội lễ bộ lang trung của Thanh Lại Ti Châu Trí Nghị người chủ trì đưa tang Huệ phi đã đả thương người dân, lại không muốn đền tội nên đã cùng Nghiêm Dao giám sinh của viện Hàn Lâm hãm hại Du Tri Uyên vào nhà lao. Sau khi báo cáo xong còn trình lên một bản lời khai của Nghiêm Dao.
Hoàng đế nghe vậy nổi giận, hạ lệnh điều tra rõ ngành của việc này.
Lòng người trong triều điều xao động. Mọi người đều biết Châu Trí Nghị này là em vợ của chính thê của trưởng tử Thẩm gia, có tầng quan hệ dày như vậy, chỉ sợ là Thẩm gia cũng khó thoát khỏi liên quan. Nhưng mà đích nữ của Thẩm Thái lại chính là người hiện giờ đang được ba ngàn sủng ái Bảo Duệ quý phi, không biết Thánh thượng sẽ xử trí chuyện này thế nào?
Hẳn là, sủng phi của hậu cung này lại sắp đổi người rồi?
Đông Duật Hoành ngoài mặt giận dữ nhưng trong lòng lại là bất đắc dĩ, phụ nhân kia, nàng lại làm xằng bậy rồi.
Lúc Hoàng hậu biết được chuyện này cũng không có biểu cảm gì, Lục Kiều lại ghé tai nàng thì thầm hai câu, lúc này nàng mới ngạc nhiên, "Chuyện này là thật sao?"
Lục Kiều nói: "Nương nương, chuyện quý phi nương nương triệu Du phu nhân tiến cung là thật mà." Nàng ngừng một chút, lại nói, "Du Tri Uyên này từng giữ chức Tri Châu ở Vân Châu, chính là lúc quý phi nương nương vẫn còn ở Vân Châu, có thể là có chút quen biết..."
"Chỉ là dù có chút quen biết..." Cũng không thể vì một vị quan nhỏ mà động dao với người nhà mẹ đẻ. Mạnh Nhã lần nữa lại cảm thấy hoang mang, Bảo Duệ quý phi này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?
***
Đông Duật Hoành đi vào cung Xuân Hi, đưa tay ra trước mặt Thẩm Ninh, "Lấy ra cho trẫm nhìn một cái."
"Nhìn cái gì?" Vẻ mặt Thẩm Ninh vô tội hỏi lại.
"Nhìn xem nàng học thêu thùa thế nào rồi, mấy ngày nay cũng nên có chút thành quả rồi chứ?" Đông Duật Hoành nhíu mày.
Thẩm Ninh không ngờ hắn nói đến chuyện này, ngây ngô cười hì hì hai tiếng, rồi chạy vào trong nội điện thấy một cái khăn thêu đến đặt vào tay Đông Duật Hoành, là bức tranh trăm hoa cùng nhau khoe sắc, mặc dù không được tinh xảo nhưng cũng coi như đường chỉ ngay ngắn. Đông Duật Hoành nhíu mày chỉ nhìn một chút, thuận tay ném khăn đi, "Khi quân."
Thẩm Ninh không còn cách nào khác đành phải lấy khăn thêu giấu trong ống tay áo ra, Đông Duật Hoành cầm lấy nhìn, nghiên cứu một lúc lâu mới chậm rãi nói, "... Đây là nàng thêu?" Hắn chỉ thấy một đường chỉ đen thêu đứng đoạn theo vòng tròn, còn lại không thấy cái khác. Chẳng lẽ thế nào mà cũng gọi là thêu thùa? Hoàng đế mặc trên người long bào được coi là kiệt tác nhíu mày, vô cùng không thể hiểu nổi.
Các cung nữ đứng bên cạnh không nhịn được cười trộm.
"Đúng mà, chàng nhìn cái vòng tròn này đi, có phải rất tròn không?" Thẩm Ninh còn mặt dày ra vẻ nghiêm túc nói.
Hoàng đế nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng, Thẩm Ninh nhịn một lúc, thực sự nhịn không nổi nữa, nàng để những người khác lui xuống, làm mặt như đưa đám: "Bệ hạ của ta ơi, chàng biết rõ là chuyện gì xảy ra mà, tha cho ta đi nha."
Đông Duật Hoành hừ lạnh một tiếng, "Bây giờ mới nói thật với trẫm, trẫm thấy nàng càng ngày càng có bản lĩnh đấy."
"Đó không phải là ta sợ chàng không tin cho nên mới để bọn họ đi tìm chứng cứ trước à."
"Kết quả tìm được rồi để Đổng Dần Sơ tấu lên?"
"Hì hì." Thẩm Ninh ngây ngốc cười với hắn.
"Lúc này còn giả vờ ngây ngốc."
"Đây không phải là ta dùng hành động để biểu thị ủng hộ chàng sao?" Thẩm Ninh cong môi cười ôm cánh tay hắn. Cái gọi là một người đắc đạo, gà chó đều có thể bay lên trời, nàng cũng không muốn để người có quan hệ với Thẩm gia dùng danh hiệu sủng phi này của nàng để làm mưa làm gió.
"Nàng cứ phải như vậy xông pha đánh thẳng sao?" Nhưng mà nàng làm như vậy lại khiến trong lòng hắn thoải mái.
"Có chàng... Ta không phải sẽ càng thêm ngông cuồng sao?" Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Ninh mang theo ý tứ trêu chọc quyến rũ liếc hắn một cái.
"Ồ?" Đông Duật Hoành cong môi cười, đè thấp âm thanh xuống, "Trẫm còn phải đi sau mông của nàng giúp nàng thu thập? Bảo Duệ quý phi đúng là thiên hạ đệ nhất mặt mũi."
"Đó là tất nhiên rồi." Thẩm Ninh nhón chân, khẽ c4n một cái lên vành tai của hắn, hơi thở ấm áp quanh quẩn bên lỗ tai của hắn, "Thần thiếp sẽ lấy thân báo đáp... "
"Lấy thân báo đáp như thế nào?" Cảm giác nóng rực chậm rãi dâng lên, bàn tay lớn di chuyển trên cơ thể mảnh khảnh mềm mại của nàng, Hoàng đế mong chờ hoa văn mới mẻ của nàng.
Thẩm Ninh khẽ cười một tiếng, thì thầm hai câu vào tai hắn, trong nháy mắt mắt sói sáng ngời, Hoàng đế nặng nề cười hai tiếng ôm ngang nàng lên đi về phía giường lớn tràn ngập hương thơm, thân thể cường tránh đè lên người nàng đồng thời hôn thật sâu lên đôi môi mềm yêu thích của hắn, "Ái phi, tiểu động lòng người của trẫm... "
Hôm sau, Thẩm nhị phu nhân cầu kiến, Thẩm Ninh biết bà sẽ đến, không sợ hãi không ngạc nhiên mời mẫu thân vào cung.
Thẩm Trương thị chỉ cảm thấy liên quan đến chuyện trọng đại, cũng không dám nói năng rườm rà, lo lắng nói với Thẩm Ninh chuyện quan phủ điều tra Châu Trí Nghị, sau đó nói: "Châu lão ngũ là ấu đệ của đại bá nương của con, vừa ra đời đã không có mẫu thân, là do đại bá nương của con một tay nuôi lớn, vì vậy mà bà ấy vô cùng quan tâm đến người đệ đệ này. Khó khăn lắm mới nhìn thấy hắn có chút tiền đồ, không ngờ lại xảy ra chuyện này! Tẩu tử nghe thấy hắn xảy ra chuyện liền hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ."
Thẩm phu nhân nhìn Thẩm Ninh một chút, cẩn thận hỏi: "Nương nương, con xem phải chăng nể mặt đại bá nương mà cầu xin với bệ hạ, sắp xếp chuyện này một chút?"
- -----oOo------
Thẩm Ninh giới thiệu Hoa Phá Nguyệt với Thẩm phu nhân, ba người hành lễ, theo thứ tự ngồi xuống chỗ của mình, Thẩm Ninh mới vội vàng giải thích với Hoa PHá Nguyệt: "Ta đã lâu rồi không gặp mẫu thân, Mi Nhi cũng vô cùng nhớ bà, muội ấy và Thất công chúa cũng đang ở tạm trong cung Xuân Hi, nên mời mẫu thân tiến cung." Nàng dừng lại một chút, hỏi: "Muội vội vàng gặp ta có chuyện gì không?" Thẩm Ninh nhìn Hoa Phá Nguyệt hỏi.
Hoa Phá Nguyệt nhìn Thẩm phu nhân và Thẩm tiệp dư một chút, "Không có chuyện gì gấp."
Thẩm Ninh nghe vậy cũng cười cười, không nói gì thêm ngược lại hỏi Thẩm Mi, "Tối qua tiểu công chúa có khóc nháo không?"
Thẩm Mi nói: "Đêm qua chỉ náo một lúc, một lúc sau lại náo tiếp nhưng tốt hơn với hai đêm trước rồi."
Thẩm Ninh gật đầu.
"Có chuyện gì thế?" Thẩm phu nhân quan tâm hỏi/
"Chuyện là như vầy... "
Mấy người ngồi nói chuyện một lúc lâu, Thẩm Ninh nhìn Thẩm phu nhân có vẻ hơi mệt, liền bảo người đưa Thẩm phu nhân hồi phủ nghỉ ngơi. Nàng dìu Thẩm phu nhân ra ngoài cổng điện, hỏi: "Nương, cha không có lời nào chuyển đến cho con ạ?"
Thẩm phu nhân gật đầu, khẽ nói: "Cha con bả nương nói với con tranh chân dung là do Hoàng hậu phái thân tín tới lấy, ông ấy không có biện pháp nào, nhưng tất cả đều theo ý nương nương mà làm."
Lông mày Thẩm Ninh nhướng lên.
"Nương nương, chuyện này có gì không ổn sao?" Thẩm phu nhân có chút lo lắng, nhưng bà nghe Ninh Nhi ở biên cương cứu được Đại hoàng tử, lẽ ra chuyện này là chuyện tốt, làm thông gia với Đại hoàng tử, Hoàng hậu nương nương không phải là sẽ thân cận với Ninh Nhi hơn sao?
"Không có chuyện gì đâu nương, người về trước đi ạ." Thẩm Ninh cười nói.
Thẩm phu nhân nhìn nàng một cái thật sâu, nắm tay của nàng nhẹ nhàng vỗ, "Vi nương nhìn con bây giờ sống rất tốt, trong lòng nương đều đã thỏa mãn. Con không trách oán Mi Nhi, nương cũng thở phào được một hơi. Hai tỷ muội các con ở trong cung có thể chăm sóc lẫn nhau, nương ở bên ngoài cũng có thể yên ổn sống tiếp. Con cũng đừng trách Mi Nhi tiến cung, lúc ấy Thiên gia niệm tưởng con, sợ là muốn tìm một cái tưởng niệm ở trong Thẩm gia." Âm thanh của bà lại thấp hơn một chút, "Lúc nương tiến cung thăm Mi Nhi, Thiên gia gặp nương, câu đầu tiên người hỏi là Thất công chúa lớn lên có giống con không?"
Thẩm Ninh ngây người, sau đó thầm thở dài một tiếng, "Con biết rồi, nương."
Sau khi đưa tiễn Thẩm phu nhân, nàng biết Hoa Phá Nguyệt có lời muốn nói nên để Thẩm Mi ôm Thất công chúa xuống dưới.
"Chuyện gì?" Thẩm Ninh chỉ lưu lại Lưu Ly ở bên cạnh, Thẩm Ninh kéo nàng lên giường La Hán ngồi xuống.
"Chuyện này... " Hoa Phá Nguyệt bỗng nhiên cũng không biết nên mở miệng thế nào.
"Nói với ta mà có gì phải ấp a ấp úng?" Thẩm Ninh thấy lạ.
"Chuyện này có chút phức tạp."
"Nói đi." Thẩm Ninh nhíu mày. Có chuyện gì khó giải quyết ư?
"Haiz, hôm nay trước khi ta tiến cung, Du phu nhân đến tìm ta, bà ấy nói Du đại nhân bị tra ra làm việc thất sách, ông ấy bị nhốt vào đại lao chờ thẩm vấn!"
"Cái gì? Du mọt sách?" Thẩm Ninh giật mình, "Không phải ông ấy đang ở viện hàn lâm viết sách à, có chuyện gì quan trọng mà bị bắt vào đại lao!"
"Thế nên mới kỳ lạ."
"Muội nói rõ một chút."
Hoa Pha Nguyệt nói: "Du phu nhân nói với ta, hai ngày trước Du đại nhân đang ở chỗ làm sắp xếp văn thư trao đổi với ngoại quốc, để ngày hôm sau báo cáo với Thiên gia, ai ngờ ngày hôm sau Du đại nhân tỉnh lại thấy bản thân mình ở trong kỹ viện, văn thư trong người cũng không cánh mà bay. Thiên tử biết chuyện này giận tím mặt, phái người bắt giữ ông ấy vào đại lao chờ thẩm vấn."
"Du mọt sách đến kỹ viện?" Thẩm Ninh trợn mắt há hốc miệng, chuyện này thực sự không đáng tin chút nào.
"Người biết nhân phẩm của Du đại nhân đều biết trong chuyện này có điểm kỳ lạ, Du phu nhân dù thế nào cũng quyết không tin ông ấy sẽ làm thế, chỉ là chuyện mất văn thư là chuyện rõ mồn một trước mắt, không tìm ra hung thủ cũng không có cách nào giải thích với bề trên."
"Du phu nhân có biết ông ấy đắc tội với ai không?"
"Du đại nhân từ trước đến nay không hay nói chuyện triều chính với Du phu nhân, chỉ là Du phu nhân nói có một chuyện khiến bà ấy không thể quên được."
"Chuyện gì?"
Hoa Phá Nguyệt nhìn Lưu Ly, thấy Thẩm Ninh khẽ gật đầu, nàng mới nói: "Chính là ngày đưa tang Huệ phi, lúc Du đại nhân về nha mặt mày ủ rũ chau mày, liên tục thở dài. Du phu nhân hỏi ông ấy nguyên nhân, ông ấy mới nói ra ngọn nguồn. Hóa ra là ông ấy thấy trên đường đoàn người dâng tế Huệ phi chiếm lấy đường đi của người dân, mà quan binh còn thô bạo đả thương bánh tính, vì vậy vẫn luôn canh cánh trong lòng, sa đó ông ấy còn nói muốn báo cáo lên cấp trên vạch trần chuyện này."
Có thể đoán nguyên nhân chính là vì chuyện này, "Là ai lo liệu chuyện tang lễ của Huệ phi?"
Hoa Phá Nguyệt liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt khẽ dao động nói: "Là lang trung Châu Trí Nghị của Lễ bộ từ tế của Thanh Lại Ti."
"Lai lịch của hắn ra sao?"
"Hắn là... Em vợ của Thẩm đại nhân của Thẩm gia."
... Thảo nào Hoa Phá Nguyệt ấp a ấp úng. Thẩm Ninh lập tức thấy đau cả đầu.
"Hoa tiểu thư, chuyện này có chứng cứ gì không?" Lưu Ly thấy chủ tử khó xử, không khỏi xen vào hỏi chuyện.
Hoa Phá Nguyệt lắc đầu, "Những chuyện này đều là suy đoán của Du phu nhân và ta, cũng không có chứng cứ rõ ràng."
Chỉ bằng dăm ba câu này mà nàng muốn để quý phi đối nghịch với nhà mẹ đẻ? Lưu Ly thầm kinh ngạc.
Thẩm Ninh xoa xoa huyệt thái dương, "Tóm lại đi tìm người điều tra Du đại nhân đã làm gì, còn nữa đi xác minh một chút lời kể của Du đại nhân."
"Thế nhưng nên tìm ai đây... "
Thẩm Ninh cũng lâm vào thế khó, không bằng trực tiếp nói với Đông Duật Hoành chuyện này, nhưng thế lại thành chuyện bé xé ra to, nhưng ở trong thành Trường Dương còn có ai có thể tín nhiệm đây? "Trước hết cứ để cho Trương công công đi thăm ông ấy một chút." Tóm lại phải biết rõ ngọn nguồn rồi tính tiếp.
Hoa Phá Nguyệt gật đầu, sau đó nhìn nàng với ánh mắt khó xử, "Nếu như chuyện này thực sự là... Người đó làm thì nên làm cái gì bây giờ?"
Thẩm Ninh ngừng lại một chút, "Tất nhiên là theo lẽ công bằng xử lý."
"Nhưng quan hệ của tỷ và Thẩm gia... "
"Rừng lớn, chim gì cũng có, sao có thể để một ít tà môn tả đạo này phá hủy thanh danh của Thẩm gia." Thẩm Ninh thản nhiên nói.
"Nương nương," Lưu Ly gấp gáp nói, "Nương nương, cho dù theo lẽ công bằng chấp pháp, trên đời này cũng không có nữ nhi đối nghịch với nhà mẹ đẻ! Hơn nữa nương nương ở trong cung cũng cần Thẩm gia hỗ trợ... "
Hoa Phá Nguyệt trầm mặc một lúc, "Lưu Ly cô nương nói rất có lý, chuyện này ngươi không nên ra mặt thì tốt hơn... Ngươi cũng nên vì chính mình mà suy nghĩ một chút." Cho dù bây giờ Thẩm Ninh rất được sủng ái, nhưng Thẩm thái phó và Thẩm gia vẫn là chỗ dựa vững chắc sau lưng nàng, cũng là nguyên nhân chính nàng có chỗ đứng trong hậu cung.
Thẩm Ninh cụp mắt trầm tư hồi lâu, khẽ thở dài một tiếng, "Trước tiên cứ xem tình hình trước đã."
Hoa Phá Nguyệt đồng ý, hơi gật đầu, "Nương nương, ta còn muốn cầu xin người một chuyện."
"Muội nói đi."
"Muội muội này của ta... Từ nhỏ sống nội tâm yếu đuối, từ sau khi vào cung không biết gặp chuyện gì mà dường như có chút thay đổi." Hoa Phá Nguyệt thở dài ngẩng đầu, " Chỉ là cho dù có trở nên như nào cũng là muội muội sinh đôi của ta, mong nương nương niệm tình xưa, chiếu cố muội muội của ta một chút, Hoa Phá Nguyệt ta vô cùng cảm kích!" Nàng đứng lên định quỳ xuống.
Thẩm Ninh vội vàng đỡ nàng dậy, "Giữa muội với ta không cần nói những lời khách sáo này."
Nàng đỡ Hoa Phá Nguyệt ngồi xuống lần nữa, nói: "Nếu ngươi đã nhờ thì tất nhiên ta sẽ cố hết sức, chỉ là làm sao mới tốt đây?" Nàng nhìn thẳng Hoa Phá Nguyệt, "Ta ích kỷ không có cách nào mở miệng nói Hoàng thượng đi qua nơi đó, điều duy nhất ta có thể làm là không để muội ấy bị các phi tử khác bắt nạt, cuộc sống như vậy muội ấy cũng muốn sao? Ngươi có thể khuyên muội ấy một chút, nếu như có thể xuất cung muội ấy ra ngoài thế giới rộng lớn kia có lẽ có thể có được cuộc sống mới."
"Nói nghe thì dễ," Hoa Phá Nguyệt nhớ đến ánh mắt kiên quyết của Hoa Lộng Ảnh, "Chỉ sợ muội ấy đã hạ quyết tâm muốn lưu lại trong hoàng cung."
***
Buổi tối hôm đó Đông Duật Hoành gọi Thẩm Ninh đến cung Càn Khôn, Thẩm Ninh vào thấy hắn ở trong An Khang đường, nàng thi lễ đúng theo quy củ thấy hắn đang đọc điển tịch, mỉm cười cho mọi người lui xuống, còn mình thì hai, ba bước chạy đến bên cạnh hắn ân cần đấm vai cho hắn, "Bệ hạ mệt mỏi, ta đến giúp chàng đấm bóp vai."
Đông Duật Hoành cong môi cười, nghiêng đầu để nàng bóp vai.
Thẩm Ninh đấm đấm bóp bóp một lúc lâu, Đông Duật Hoành mới lười biếng mở miệng, "Được rồi, không có chuyện gì mà ân cần, nàng lại muốn làm gì?"
"Ta muốn học thêu thùa." Thẩm Ninh nghiêm túc nói.
"Thêu thùa?" Hoàng đế kéo dài giọng, "Ái phi... Nàng?"
"Sao nào, không được à?"
"Không được." Thẩm Ninh không ngờ hắn phản đối không chút do dự.
"Vì sao?" Thẩm Ninh không phục nhíu mày.
"Không được chính là không được."
Thẩm Ninh không đấm bóp nữa, nàng lôi kéo cánh tay hắn lắc qua lắc lại, có chủ ý quấy nhiều không cho hắn đọc sách.
"Ai, thêu thùa không giống như đánh đàn, nếu nàng thêu đến trên đầu ngón tay có mấy cái lỗ nhỏ nhỏ đi, xem nàng có chịu đựng được không."
Giờ Thẩm Ninh mới hiểu được ý tứ của hắn, phiền não ban ngày đều biến tan thành bọt biển, nàng nhếch miệng cười, nghiêng đầu liên tục hôn lên mặt hắn tiến hành lễ tẩy rửa bằng nước bọt.
"Nàng lại nổi điên cái gì thế?" Đông Duật Hoành cười trách mắng.
"Ta vui vẻ mà." Thẩm Ninh cười ngây ngô.
Hai người buồn cười nhìn nhau một lúc, Đông Duật Hoành nghiêng đầu nhìn nàng, nói: "Nàng có muốn chơi trò khác không?"
Lúc này Thẩm Ninh đang chìm trong hũ mật, suýt chút nữa đồng ý với hắn, nhưng nàng vẫn cố chống lại viên đạn bọc đường đó, mềm mại nói: "Ta cam đoan sẽ rất cẩn thận mà."
Đông Duật Hoành ngạc nhiên, "Sao tự dưng nàng lại muốn học thêu?"
"Đột nhiên cảm thấy có hứng thú... Chàng đồng ý đi mà." Thẩm Ninh lại lay lay cánh tay của hắn.
Hoàng đế bị nàng quấn lấy không có cách nào thoát ra, đành phải nói: "Thẩm tiệp dư thêu cũng rất giỏi, đúng lúc hai người các nàng ở chung một cung, nàng hỏi nàng ấy một chút là được." Hắn nghĩ rồi nàng cũng sẽ như lúc học thư pháp với hắn, không có kiên nhẫn lắm.
Thẩm Ninh nói: "Lúc ta ở Vân Châu, có quen biết Du phu nhân của Tri Châu đại nhân, kỹ năng thêu thùa của bà ấy vô cùng cao minh, ta vẫn luôn mong có cơ hội thỉnh giáo, bây giờ bà ấy cũng ở Trường Dương, hay là ta gọi bà ấy tiến cung học hỏi một chút nhé."
Hoàng đế nghe vậy nhíu mày, nhìn về phía nàng cười như không cười nói, "Trẫm đang nói sao tự dưng nàng hăng hái học thêu thế."
"Ta thế nào?" Thẩm Ninh vô tội hỏi.
Hoàng đế vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng một cái, "Không biết an phận một chút nào hết."
"Bệ hạ đây là đồng ý? Ngày mai ta sẽ gọi bà ấy tiến cung." Thẩm Ninh cười hì hì nói.
Đông Duật Hoành nói: "Để trẫm xem nàng thêu hoa thành cái dạng gì."
Ngày hôm sau, Du phu nhân Đồng thị được mời đến nơi ở của các nữ tử tôn quý nhất trên đời này, trên đường đi bà nơm nớp lo sợ, khi nhìn thấy Thẩm Ninh nay đã là Bảo Duệ quý phi cao quý càng thấp thỏm, đầu gối mềm nhũn định quỳ xuống.
Thẩm Ninh mỉm cười đưa tay đỡ bà dậy, "Tẩu tử cần gì phải đa lễ."
"Nương nương... " Du Đồng thị nhìn Thẩm Ninh dường như có chút không giống với hồi nàng ở Vân Châu, nghĩ đến bản thân còn từng muốn nàng làm tiểu thiếp, bây giờ đã thành quý phi nương nương được cưng chiều nhất lục cung, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
"Tẩu tử, lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ tẩu tử vẫn khỏe mạnh chứ?" Thẩm Ninh khẽ cười giống như bình thường hỏi thăm bà.
"Thiếp thân kính sợ, thiếp thân tất cả đều mạnh khỏe, tạ nương nương thương nhớ."
Thẩm Ninh gật đầu, dắt bà vào điện bình thường nàng sinh hoạt, bảo bà cùng ngồi xuống giường, Du Đồng thị liên tục từ chối nhưng không được cuối cùng cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống.
Lưu Ly pha trà cho Du phu nhân, Du Đồng thị đứng dậy cám ơn, Thẩm Ninh nói: "Tẩu tử đến nơi của muội sao lại câu nệ như vậy? Lúc ở Vân Châu muội cũng đã nhận rất nhiều chiếu cố của Du đại nhân và tẩu tử, còn chưa từng báo ân đức, tẩu tử câu nệ với muội muội như người xa lạ vậy?"
Du phu nhân nghe vậy mới lần nữa ngồi xuống.
"Muội thấy sắc mặt tẩu tử không tốt, phải chăng là vì chuyện của Du đại nhân?"
Du phu nhân nghe vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên, "Cầu xin nương nương niệm tình xưa, cứu lão gia nhà ta."
"Tẩu tử không phải lo lắng, có chuyện gì tẩu cứ nói với muội."
Du phu nhân vội vàng gật đầu, nắm chặt khăn tay sau đó mới nói một mạch đầu đuôi câu chuyện, rồi lau lau khóe mắt nói: "Lão gia đã bị bắt đi hai ngày rồi, thiếp thân muốn vào thăm lão gia nhưng không được, trong lòng thiếp thân như có lửa đốt, thực sự không có ai để cầu cứu, mới mặt dày nhờ Hoa đại tiểu thư cầu nương nương."
Đúng lúc Trương công công phụng mệnh vào trong lao thăm Du Tri Uyên trở về, "Nương nương, Du đại nhân ở trong lao tạm thời không có chuyện gì, chỉ là đại nhân người gầy yếu có chút kho khan, nô tài theo dặn dò của nương nương mang y phục và những đồ dùng lặt vặt đến cho Du đại nhân rồi, cũng đã dặn người canh ngục chăm sóc Du đại nhân tốt một chút."
Tim của Du phu nhân lúc lên lúc xuống, vô cùng khó chịu.
Thẩm Ninh hỏi: "Vậy ngươi đã hỏi Du đại nhân chưa?"
"Nô tài đã hỏi theo lời của nương nương, Du đại nhân nói thực sự có chuyện này, chỉ là ngày sau đó đại nhân tìm hai người đồng liêu thương nghị, hai người đồng liêu này nghĩ kế cho đại nhân bảo đại nhân đi tìm giám sát ngự sử nói rõ chuyện này. Ai ngờ Du đại nhân còn chưa kịp tìm giám sát ngự sử đại nhân, ngày hôm đó ở trong công sở đại nhân sắp xếp xong xuôi công vụ đang đinh hồi phủ không biết ai đã bịt mũi bịt miệng đánh ngất đại nhân. Ngày hôm sau khi đại nhân tỉnh lại đã thấy bản thân mình ở trong phòng kỹ viện, không bao lâu quan binh đến bắt đại nhân đi."
"Du đại nhân có từng đắc tội với người nào không?"
Trương công công lắc đầu, "Du đại nhân nói, từ lúc đến Trường Dương ngài ấy vẫn luôn cẩn trọng đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, ở trong viện Hàn Lâm viết sách, thực sự không kết giao với nhiều người khác."
Lúc này Thúy Hỷ đi bước nhỏ đi đến, "Nương nương, Thẩm tiệp dư đến thỉnh an."
Thẩm Ninh nghe vậy, bảo Trương công công tạm thời lui xuống, cho Thẩm Mi tiến vào.
"Nương nương, phải chăng thiếp thân xin cáo lui trước?" Du phu nhân hỏi.
"Không cần, muội mời tẩu tử đến là muốn nhờ người dạy muội thêu thùa, Thẩm tiệp dư cũng là một người thêu thùa giỏi, tẩu tử và muội ấy có thể bàn luận một chút."
Tuy Thẩm Ninh nói có vẻ đường hoàng, chỉ là gần đến trưa, nàng cầm kim trên tay, dường như gần một nén hơi mới được một mũi chỉ, Du phu nhân và Thẩm Mi đã thêu gần xong một cái hầu bao, trên khung của nàng mới được có năm đường chỉ.
Bảo nàng thêu hoa, không bằng bảo nàng đi chết còn nhanh hơn. Đây mới là tiếng lòng chân thật của Thẩm Ninh.
Du Đồng thị ngồi ở cung Xuân Hi đến trưa, tâm của bà dần dần lạnh buốt, bà thấy Thẩm Ninh và Thẩm Mi hòa thuận vui vẻ, thầm nghĩ bây giờ Thẩm Ninh đã nhận tổ quy tông, cuối cùng cũng đã là người của Thẩm gia, hơn nữa Thẩm gia thế lực hùng hậu. Chỉ sợ là dù thế nào Thẩm Ninh sẽ không vì lão gia mà đắc tội với nhà mẹ đẻ cũng là chỗ dựa duy nhất của nàng. Bà chỉ sợ là mình... Cầu nhầm người.
Nhưng mà trời đất ba la thế này bà lại không thể cầu xin ai giúp đỡ. Chẳng lẽ, lão gia ông ấy...
Rất nhanh đã đến buổi chiều giờ người dân về nhà sau thời gian làm ruộng, Thẩm Ninh để Trương công công đưa Du phu nhân về. Nàng thấy trong mắt Du phu nhân không giấu nổi vẻ thất vọng, nàng nắm chặt tay Du phu nhân kín đáo đưa cho bà một vật, nói: "Tẩu tử, người là một phu phân không thích hợp để lộ diện, người trở về phái người đi tìm Hàn Chấn nói rõ ngọn nguồn với hắn, cầu hắn ra mặt thay người. Trương công công đã hỏi được tên hai vị đồng liêu kia rồi, trên đường về Trương công công sẽ nói với tẩu tử, tẩu tử bảo hắn cầm vật này đến tìm giám sát ngự sử, giải oan cho Du đại nhân."
Du Đồng thị vốn như đã rơi vào vực thẳm, nghe thấy những lời này của Thẩm Ninh bà như nghe thấy tiếng trời vọng xuống. Bà vội vàng quỳ xuống dập đầu nói: "Tạ ơn nương nương, tạ ơn nương nương, đại ân đại đức của nương nương thiếp thân cả đời này sẽ luôn khắc ghi!"
Thẩm Ninh không ngờ bà dùng sức thoát khỏi tay nàng cố quỳ xuống dập đầu, nàng vội vàng cúi người đỡ bà đứng dậy, "Tẩu tử nói quá lời rồi, nhân phẩm của Du đại nhân mọi người đều quá hiểu rõ, sao muội có thẻ để người tốt chịu oan khuất được?"
"Nương nương, nhưng mà người kia là Châu Trí Nghị... " Trong lòng Du Đồng thị cảm kích không thôi nhưng lại nhớ đến thân phận của lễ bộ lang trung, bà lại có chút do dự.
"Đừng lo lắng, muội tự có chừng mực."
Hai ngày sau, Đông Duật Hoành đang lâm triều nghe tin báo không đến bảy ngày nữa Hoàng Lăng sẽ về đến Trường Dương, trong lòng vô cùng vui mừng, sau đó nghe báo cáo thủ lĩnh của Kim bang bị quan phủ bắt giết, một đám đệ tử đều bị bắt giữ lại càng thêm vui mừng đến tít mắt.
Chỉ là lúc này giám sát ngự sử Đổng Dần Sơ bước ra khỏi hàng trình tấu chương lên, vạch tội lễ bộ lang trung của Thanh Lại Ti Châu Trí Nghị người chủ trì đưa tang Huệ phi đã đả thương người dân, lại không muốn đền tội nên đã cùng Nghiêm Dao giám sinh của viện Hàn Lâm hãm hại Du Tri Uyên vào nhà lao. Sau khi báo cáo xong còn trình lên một bản lời khai của Nghiêm Dao.
Hoàng đế nghe vậy nổi giận, hạ lệnh điều tra rõ ngành của việc này.
Lòng người trong triều điều xao động. Mọi người đều biết Châu Trí Nghị này là em vợ của chính thê của trưởng tử Thẩm gia, có tầng quan hệ dày như vậy, chỉ sợ là Thẩm gia cũng khó thoát khỏi liên quan. Nhưng mà đích nữ của Thẩm Thái lại chính là người hiện giờ đang được ba ngàn sủng ái Bảo Duệ quý phi, không biết Thánh thượng sẽ xử trí chuyện này thế nào?
Hẳn là, sủng phi của hậu cung này lại sắp đổi người rồi?
Đông Duật Hoành ngoài mặt giận dữ nhưng trong lòng lại là bất đắc dĩ, phụ nhân kia, nàng lại làm xằng bậy rồi.
Lúc Hoàng hậu biết được chuyện này cũng không có biểu cảm gì, Lục Kiều lại ghé tai nàng thì thầm hai câu, lúc này nàng mới ngạc nhiên, "Chuyện này là thật sao?"
Lục Kiều nói: "Nương nương, chuyện quý phi nương nương triệu Du phu nhân tiến cung là thật mà." Nàng ngừng một chút, lại nói, "Du Tri Uyên này từng giữ chức Tri Châu ở Vân Châu, chính là lúc quý phi nương nương vẫn còn ở Vân Châu, có thể là có chút quen biết..."
"Chỉ là dù có chút quen biết..." Cũng không thể vì một vị quan nhỏ mà động dao với người nhà mẹ đẻ. Mạnh Nhã lần nữa lại cảm thấy hoang mang, Bảo Duệ quý phi này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?
***
Đông Duật Hoành đi vào cung Xuân Hi, đưa tay ra trước mặt Thẩm Ninh, "Lấy ra cho trẫm nhìn một cái."
"Nhìn cái gì?" Vẻ mặt Thẩm Ninh vô tội hỏi lại.
"Nhìn xem nàng học thêu thùa thế nào rồi, mấy ngày nay cũng nên có chút thành quả rồi chứ?" Đông Duật Hoành nhíu mày.
Thẩm Ninh không ngờ hắn nói đến chuyện này, ngây ngô cười hì hì hai tiếng, rồi chạy vào trong nội điện thấy một cái khăn thêu đến đặt vào tay Đông Duật Hoành, là bức tranh trăm hoa cùng nhau khoe sắc, mặc dù không được tinh xảo nhưng cũng coi như đường chỉ ngay ngắn. Đông Duật Hoành nhíu mày chỉ nhìn một chút, thuận tay ném khăn đi, "Khi quân."
Thẩm Ninh không còn cách nào khác đành phải lấy khăn thêu giấu trong ống tay áo ra, Đông Duật Hoành cầm lấy nhìn, nghiên cứu một lúc lâu mới chậm rãi nói, "... Đây là nàng thêu?" Hắn chỉ thấy một đường chỉ đen thêu đứng đoạn theo vòng tròn, còn lại không thấy cái khác. Chẳng lẽ thế nào mà cũng gọi là thêu thùa? Hoàng đế mặc trên người long bào được coi là kiệt tác nhíu mày, vô cùng không thể hiểu nổi.
Các cung nữ đứng bên cạnh không nhịn được cười trộm.
"Đúng mà, chàng nhìn cái vòng tròn này đi, có phải rất tròn không?" Thẩm Ninh còn mặt dày ra vẻ nghiêm túc nói.
Hoàng đế nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng, Thẩm Ninh nhịn một lúc, thực sự nhịn không nổi nữa, nàng để những người khác lui xuống, làm mặt như đưa đám: "Bệ hạ của ta ơi, chàng biết rõ là chuyện gì xảy ra mà, tha cho ta đi nha."
Đông Duật Hoành hừ lạnh một tiếng, "Bây giờ mới nói thật với trẫm, trẫm thấy nàng càng ngày càng có bản lĩnh đấy."
"Đó không phải là ta sợ chàng không tin cho nên mới để bọn họ đi tìm chứng cứ trước à."
"Kết quả tìm được rồi để Đổng Dần Sơ tấu lên?"
"Hì hì." Thẩm Ninh ngây ngốc cười với hắn.
"Lúc này còn giả vờ ngây ngốc."
"Đây không phải là ta dùng hành động để biểu thị ủng hộ chàng sao?" Thẩm Ninh cong môi cười ôm cánh tay hắn. Cái gọi là một người đắc đạo, gà chó đều có thể bay lên trời, nàng cũng không muốn để người có quan hệ với Thẩm gia dùng danh hiệu sủng phi này của nàng để làm mưa làm gió.
"Nàng cứ phải như vậy xông pha đánh thẳng sao?" Nhưng mà nàng làm như vậy lại khiến trong lòng hắn thoải mái.
"Có chàng... Ta không phải sẽ càng thêm ngông cuồng sao?" Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Ninh mang theo ý tứ trêu chọc quyến rũ liếc hắn một cái.
"Ồ?" Đông Duật Hoành cong môi cười, đè thấp âm thanh xuống, "Trẫm còn phải đi sau mông của nàng giúp nàng thu thập? Bảo Duệ quý phi đúng là thiên hạ đệ nhất mặt mũi."
"Đó là tất nhiên rồi." Thẩm Ninh nhón chân, khẽ c4n một cái lên vành tai của hắn, hơi thở ấm áp quanh quẩn bên lỗ tai của hắn, "Thần thiếp sẽ lấy thân báo đáp... "
"Lấy thân báo đáp như thế nào?" Cảm giác nóng rực chậm rãi dâng lên, bàn tay lớn di chuyển trên cơ thể mảnh khảnh mềm mại của nàng, Hoàng đế mong chờ hoa văn mới mẻ của nàng.
Thẩm Ninh khẽ cười một tiếng, thì thầm hai câu vào tai hắn, trong nháy mắt mắt sói sáng ngời, Hoàng đế nặng nề cười hai tiếng ôm ngang nàng lên đi về phía giường lớn tràn ngập hương thơm, thân thể cường tránh đè lên người nàng đồng thời hôn thật sâu lên đôi môi mềm yêu thích của hắn, "Ái phi, tiểu động lòng người của trẫm... "
Hôm sau, Thẩm nhị phu nhân cầu kiến, Thẩm Ninh biết bà sẽ đến, không sợ hãi không ngạc nhiên mời mẫu thân vào cung.
Thẩm Trương thị chỉ cảm thấy liên quan đến chuyện trọng đại, cũng không dám nói năng rườm rà, lo lắng nói với Thẩm Ninh chuyện quan phủ điều tra Châu Trí Nghị, sau đó nói: "Châu lão ngũ là ấu đệ của đại bá nương của con, vừa ra đời đã không có mẫu thân, là do đại bá nương của con một tay nuôi lớn, vì vậy mà bà ấy vô cùng quan tâm đến người đệ đệ này. Khó khăn lắm mới nhìn thấy hắn có chút tiền đồ, không ngờ lại xảy ra chuyện này! Tẩu tử nghe thấy hắn xảy ra chuyện liền hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ."
Thẩm phu nhân nhìn Thẩm Ninh một chút, cẩn thận hỏi: "Nương nương, con xem phải chăng nể mặt đại bá nương mà cầu xin với bệ hạ, sắp xếp chuyện này một chút?"
- -----oOo------