Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1247: Sứ Quán Đại Minh Phủ
Lúc này tâm tình Tô Vũ hơi loạn.
Trấn Ma quân, lão cha.
Cha hắn có đang ở trong đại bản doanh không?
Mình phải làm thế nào mới gặp được cha?
Đã hơn một năm, cũng không biết hiện tại cha mình như thế nào, thực lực ra sao, ai, Vạn Thạch 36 khiếu, dù hiện tại tới Đằng Không thì cũng quá yếu, cha ở lại đây quá nguy hiểm!
...
Trong Đông Ly thành, tiếng người ồn ào, người ra người vào.
Vị Lăng Vân Đại Tống phủ kia vẫn luôn đi cùng Tô Vũ, cực kỳ nhiệt tình, “Thôi đại sư, ngươi muốn ở đâu? Đại Tống phủ ta có mấy tiểu viện ở Đông Ly thành, hoàn cảnh không tệ lắm, hay là Thôi đại sư đến đó nghỉ chân đi.”
Tô Vũ khẽ cười, “Tướng quân đừng khách khí, lần này tới đây ta chưa chắc đã có thời gian đúc binh, ta đến trú điểm của Đại Minh phủ nghỉ ngơi là được.”
Tướng lĩnh Lăng Vân tiếc nuối, đành phải nói: “Để ta đưa Thôi đại sư đến đó, lần trước đại sư tới là vài năm trước, hiện tại Đông Ly thành thay đổi không ít, chưa chắc đại sư đã tìm được chỗ.”
“Vậy làm phiền tướng quân!”
Tô Vũ không cự tuyệt, sau đó xe Địa Long Thú đi qua đường phố.
Hai bên có một vài lầu các đề biển.
“Sứ quán Đại Chu phủ”, “Sứ quán Đại Tề phủ”, “Sứ quán Đại Hạ phủ”...
36 phủ đều có sứ quán ở Đông Ly thành, chuyên môn dùng để tiếp đãi độc hành giả các đại phủ.
Bọn họ nhanh chóng đi đến một tòa nhà thật lớn.
Sứ quán Đại Minh phủ!
Khổng lồ, huy hoàng, trước cửa có hai bức tượng kim long uốn lượn, đó là bức điêu khắc tọa kỵ của Chu Thiên Đạo.
Mỗi sứ quán đều các điểm đặc sắc riêng.
Sứ quán Đại Minh phủ thoạt nhìn có vẻ rất giàu, kim bích huy hoàng, chiếm diện tích cực lớn, bốn phía đều là mặt đường, cổng lớn có cảm giác to gấp đôi sứ quán khác!
So với sứ quán Đại Minh phủ, sứ quán Đại Tần phủ mới đi ngang qua quả thực là nghèo, một khu người giàu có, một khu dân nghèo.
Bên ngoài sứ quán Đại Tần phủ có hai binh sĩ, mà bên ngoài sứ quán Đại Minh phủ có khoảng 8 người!
Trận thế hoàn toàn bất đồng!
Ai không biết thì còn tưởng rằng Đại Minh phủ mới là đại phủ cường đại nhất Nhân cảnh.
Vị Lăng Vân Đại Tống phủ đưa Tô Vũ tới không nhịn được mà nói: “Đại Minh phủ thật đúng là! Mấy ngày hôm trước ta đến, lúc đó bọn họ còn đang khuếch trương sứ quán, mà đâu mấy người tới chứ, khuếch trương lớn như vậy không tốn tiền à?”
Người Đại Minh phủ tới đây không nhiều, hầu hết chỉ có Chiến Giả tới đây.
Mà trong tình huống bình thường, Chiến Giả đều sẽ gia nhập quân đội, vậy nên độc hành giả không nhiều lắm.
Trái lại, mấy đại phủ như Đại Hạ phủ thường xuyên có người tới, mà địa bàn của người ta rất nhỏ.
Tô Vũ nở nụ cười, không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ hiếu kỳ hỏi: “Giá đất ở Đông Ly thành rất cao ư?”
“Đương nhiên, tấc đất tấc vàng!”
Cường giả Lăng Vân giải thích: “Nơi này gần đại bản doanh, lại không phải nơi đóng quân, nhưng vẫn thuộc phạm vi vô địch kiểm soát. Ở chiến trường Chư Thiên mà muốn vừa an toàn vừa tự do, một ít cường giả thường trú đều muốn có nơi đặt chân ở đây, nhưng giá đất rất cao, một tòa tiểu viện 300 m2, không có 3000 điểm công huân thì không mua được.”
10 điểm công huân 1 m2!
Có đắt không?
Cực kỳ đắt!
3000 điểm công huân, ở chiến trường giết ba Lăng Vân sơ kỳ, có thể nhận khen thưởng 3000 điểm công huân, nghĩa là một vị Lăng Vân liều mạng giết địch mới có thể mua nổi một tiểu viện.
Nếu không có mà muốn an gia tại đây, đừng đùa.
Tô Vũ âm thầm líu lưỡi, sứ quán Đại Minh phủ có diện tích mấy vạn m2 thì phải?
Ít nhất cũng là như vậy!
Vậy phải tốn mấy chục vạn điểm công huân!
Chỉ xây một cái sứ quán mà giá đất đã mấy chục vạn điểm công huân, còn thêm trang trí bày biện linh tinh nữa, có đến trăm vạn điểm công huân không?
Giàu thật!
Khó trách thời điểm Chu Thiên Đạo nói đến tiền đều rất hào phóng, ông không thiếu tiền, tiêu dùng thoải mái, đâu giống Hạ hầu gia, lúc y tiêu tiền, sắc mặt phải gọi là hận không thể bẻ một điểm công huân thành hai nửa!
Xe mới vừa dừng lại, ngoài cửa, chiến sĩ kim giáp tiến lên hỏi: “Xin hỏi vị đại nhân nào tới? Có cần thông báo quán chủ không?”
Tô Vũ cười đáp: “Ta là Thôi Lãng, hiện tại quán chủ vẫn là Lưu sư huynh sao?”
Vừa nghe tên Thôi Lãng, binh sĩ có chút nghi hoặc, sau đó nhanh chóng đáp: “Là Thôi đại sư thăng cấp Đúc Binh sư Huyền giai đỉnh phong?”
Tướng lãnh Đại Tống phủ hả hê, “Thôi đại sư mấy ngày trước mới vừa đúc binh 72 đạo kim văn, tin tức của các ngươi quá hạn rồi!”
Hiện tại tin tức mới dừng ở lúc Tô Vũ ở Đại Hạ phủ.
Lạc hậu.
Không cần Tô Vũ lên tiếng, ngay sau đó, cửa lớn mở rộng, một người trung niên béo lùn chắc nịch đi ra, cười ha hả nói: “Thôi sư đệ tới à? Thanh danh sư đệ đã truyền khắp Nhân cảnh rồi!”
Người trung niên kia cười lộ cả răng, tươi cười nói: “Sư đệ, mấy năm không gặp, quả thực làm vi huynh phải chấn động!”
Cường giả Sơn Hải cảnh!
Nhưng kêu sư đệ rất thân thiết.
Tô Vũ cũng nhảy xuống xe, vui vẻ đáp: “Lưu sư huynh, ngươi vẫn làm quán chủ à? Ta nhớ 5 năm trước ngươi đã nói, lần sau ta tới sẽ đưa ta một vị Thần nữ, lần này ta đến nhận đây!”
“Ha ha ha sư đệ, khụ khụ, giỡn thôi mà, đừng coi là thật, nếu sư huynh ngươi có năng lực như thế thì còn làm quán chủ làm gì nữa?”
Người này họ Lưu, đến từ Đại Minh Văn Minh học phủ.
Nhưng y đã tốt nghiệp rất nhiều năm, đóng quân tại đây, là quán chủ sứ quán, mới vào Sơn Hải không lâu, đó là chuyện 5 năm trước, hiện tại không rõ tình huống.
Trước khi chuẩn bị tới chiến trường Chư Thiên, Tô Vũ từng hỏi Thôi Lãng tình huống bên này.
Vị Lưu quán chủ có chút giao tình với y, mà tình cảm chỉ thường thường, dù sao lúc trước Thôi Lãng chỉ là Đằng Không cảnh, nhưng có thân phận đồ đệ Nhật Nguyệt nên có thể hàn huyên với đối phương.
Đó là chuyện năm đó!
Mà nay Thôi Lãng đã tiến vào Lăng Vân, còn là Đúc Binh sư nổi danh, Lưu quán chủ cũng thu được tin tức, lúc này y rất khách khí, cười ha hả nói: “Sư đệ, ngươi mà báo trước một tiếng thì ta đã cho người đi đón rồi, nào cần người ngoài đưa tới.”
“Sư huynh đừng nói như vậy!”
Tô Vũ tươi cười xán lạn, quay đầu nói với Lăng Vân Đại Tống phủ: “Tướng quân vất vả, mấy ngày tới ta sẽ không rời khỏi Đại Minh sứ quán, nếu tướng quân cần đúc binh thì có thể đến tìm ta, mang đủ tài liệu là được, Địa giai hơi khó, Huyền giai thì là chuyện nhỏ, ta có thể giúp tướng quân đúc một thanh Huyền binh!”
Lăng Vân Đại Tống phủ vô cùng vui mừng, vội nói: “Vậy đa tạ Thôi đại sư, nếu sau này đại sư muốn đi đại bản doanh thì cứ việc báo ta một tiếng!”
Y cũng không nhiều lời, nhanh chóng rời đi.
Chờ y đi rồi, Lưu quán chủ mới lên tiếng: “Sư đệ, ngươi hào phóng đấy, đúc một thanh binh khí Huyền giai, phí thủ tục ít thì 100 điểm công huân, nhiều thì mấy ngàn điểm, y đưa ngươi một chuyến mà thôi.”
Tô Vũ không để bụng, vẻ mặt không thèm để ý, qua loa đáp: “Không sao, việc nhỏ mà thôi! Đối với ta mà nói, hiện tại đúc Huyền binh chỉ là tùy tiện gõ mấy búa.”
Nghe vậy, Lưu quán chủ lập tức giơ ngón cái!
“Hiện tại sư đệ khác thật, về sau phải dựa vào sư đệ mới được.”
“Đừng!”
Tô Vũ lười biếng đáp: “Sư huynh đừng giả vờ, bao nhiêu năm trôi qua, ngươi ở đây ăn đến miệng bóng nhẫy, nhìn xem đã béo thêm bao nhiêu rồi, cẩn thận không ta đi tố cáo với Phủ chủ đấy.”
“Đừng ha ha ha!”
Tên béo cười bảo: “Ta không ăn nhiều, ngân sách Phủ chủ chi ta cũng không tham ô một đồng nào, ngươi xem, đập tiền vào sứ quán này hết rồi! Sứ quán nhà ai huy hoàng như sứ quán Đại Minh phủ chúng ta chứ!”
Tô Vũ gật đầu, vừa đi vào bên trong vừa cảm khái: “Ta hiểu mà! Diện tích lớn như vậy, hoàn cảnh tốt như vậy, làm cái cửa sau, cho bên ngoài thuê mấy tòa lầu, một năm cũng kiếm mấy vạn điểm công huân, còn cần tham ô làm gì?”
“...”
Trấn Ma quân, lão cha.
Cha hắn có đang ở trong đại bản doanh không?
Mình phải làm thế nào mới gặp được cha?
Đã hơn một năm, cũng không biết hiện tại cha mình như thế nào, thực lực ra sao, ai, Vạn Thạch 36 khiếu, dù hiện tại tới Đằng Không thì cũng quá yếu, cha ở lại đây quá nguy hiểm!
...
Trong Đông Ly thành, tiếng người ồn ào, người ra người vào.
Vị Lăng Vân Đại Tống phủ kia vẫn luôn đi cùng Tô Vũ, cực kỳ nhiệt tình, “Thôi đại sư, ngươi muốn ở đâu? Đại Tống phủ ta có mấy tiểu viện ở Đông Ly thành, hoàn cảnh không tệ lắm, hay là Thôi đại sư đến đó nghỉ chân đi.”
Tô Vũ khẽ cười, “Tướng quân đừng khách khí, lần này tới đây ta chưa chắc đã có thời gian đúc binh, ta đến trú điểm của Đại Minh phủ nghỉ ngơi là được.”
Tướng lĩnh Lăng Vân tiếc nuối, đành phải nói: “Để ta đưa Thôi đại sư đến đó, lần trước đại sư tới là vài năm trước, hiện tại Đông Ly thành thay đổi không ít, chưa chắc đại sư đã tìm được chỗ.”
“Vậy làm phiền tướng quân!”
Tô Vũ không cự tuyệt, sau đó xe Địa Long Thú đi qua đường phố.
Hai bên có một vài lầu các đề biển.
“Sứ quán Đại Chu phủ”, “Sứ quán Đại Tề phủ”, “Sứ quán Đại Hạ phủ”...
36 phủ đều có sứ quán ở Đông Ly thành, chuyên môn dùng để tiếp đãi độc hành giả các đại phủ.
Bọn họ nhanh chóng đi đến một tòa nhà thật lớn.
Sứ quán Đại Minh phủ!
Khổng lồ, huy hoàng, trước cửa có hai bức tượng kim long uốn lượn, đó là bức điêu khắc tọa kỵ của Chu Thiên Đạo.
Mỗi sứ quán đều các điểm đặc sắc riêng.
Sứ quán Đại Minh phủ thoạt nhìn có vẻ rất giàu, kim bích huy hoàng, chiếm diện tích cực lớn, bốn phía đều là mặt đường, cổng lớn có cảm giác to gấp đôi sứ quán khác!
So với sứ quán Đại Minh phủ, sứ quán Đại Tần phủ mới đi ngang qua quả thực là nghèo, một khu người giàu có, một khu dân nghèo.
Bên ngoài sứ quán Đại Tần phủ có hai binh sĩ, mà bên ngoài sứ quán Đại Minh phủ có khoảng 8 người!
Trận thế hoàn toàn bất đồng!
Ai không biết thì còn tưởng rằng Đại Minh phủ mới là đại phủ cường đại nhất Nhân cảnh.
Vị Lăng Vân Đại Tống phủ đưa Tô Vũ tới không nhịn được mà nói: “Đại Minh phủ thật đúng là! Mấy ngày hôm trước ta đến, lúc đó bọn họ còn đang khuếch trương sứ quán, mà đâu mấy người tới chứ, khuếch trương lớn như vậy không tốn tiền à?”
Người Đại Minh phủ tới đây không nhiều, hầu hết chỉ có Chiến Giả tới đây.
Mà trong tình huống bình thường, Chiến Giả đều sẽ gia nhập quân đội, vậy nên độc hành giả không nhiều lắm.
Trái lại, mấy đại phủ như Đại Hạ phủ thường xuyên có người tới, mà địa bàn của người ta rất nhỏ.
Tô Vũ nở nụ cười, không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ hiếu kỳ hỏi: “Giá đất ở Đông Ly thành rất cao ư?”
“Đương nhiên, tấc đất tấc vàng!”
Cường giả Lăng Vân giải thích: “Nơi này gần đại bản doanh, lại không phải nơi đóng quân, nhưng vẫn thuộc phạm vi vô địch kiểm soát. Ở chiến trường Chư Thiên mà muốn vừa an toàn vừa tự do, một ít cường giả thường trú đều muốn có nơi đặt chân ở đây, nhưng giá đất rất cao, một tòa tiểu viện 300 m2, không có 3000 điểm công huân thì không mua được.”
10 điểm công huân 1 m2!
Có đắt không?
Cực kỳ đắt!
3000 điểm công huân, ở chiến trường giết ba Lăng Vân sơ kỳ, có thể nhận khen thưởng 3000 điểm công huân, nghĩa là một vị Lăng Vân liều mạng giết địch mới có thể mua nổi một tiểu viện.
Nếu không có mà muốn an gia tại đây, đừng đùa.
Tô Vũ âm thầm líu lưỡi, sứ quán Đại Minh phủ có diện tích mấy vạn m2 thì phải?
Ít nhất cũng là như vậy!
Vậy phải tốn mấy chục vạn điểm công huân!
Chỉ xây một cái sứ quán mà giá đất đã mấy chục vạn điểm công huân, còn thêm trang trí bày biện linh tinh nữa, có đến trăm vạn điểm công huân không?
Giàu thật!
Khó trách thời điểm Chu Thiên Đạo nói đến tiền đều rất hào phóng, ông không thiếu tiền, tiêu dùng thoải mái, đâu giống Hạ hầu gia, lúc y tiêu tiền, sắc mặt phải gọi là hận không thể bẻ một điểm công huân thành hai nửa!
Xe mới vừa dừng lại, ngoài cửa, chiến sĩ kim giáp tiến lên hỏi: “Xin hỏi vị đại nhân nào tới? Có cần thông báo quán chủ không?”
Tô Vũ cười đáp: “Ta là Thôi Lãng, hiện tại quán chủ vẫn là Lưu sư huynh sao?”
Vừa nghe tên Thôi Lãng, binh sĩ có chút nghi hoặc, sau đó nhanh chóng đáp: “Là Thôi đại sư thăng cấp Đúc Binh sư Huyền giai đỉnh phong?”
Tướng lãnh Đại Tống phủ hả hê, “Thôi đại sư mấy ngày trước mới vừa đúc binh 72 đạo kim văn, tin tức của các ngươi quá hạn rồi!”
Hiện tại tin tức mới dừng ở lúc Tô Vũ ở Đại Hạ phủ.
Lạc hậu.
Không cần Tô Vũ lên tiếng, ngay sau đó, cửa lớn mở rộng, một người trung niên béo lùn chắc nịch đi ra, cười ha hả nói: “Thôi sư đệ tới à? Thanh danh sư đệ đã truyền khắp Nhân cảnh rồi!”
Người trung niên kia cười lộ cả răng, tươi cười nói: “Sư đệ, mấy năm không gặp, quả thực làm vi huynh phải chấn động!”
Cường giả Sơn Hải cảnh!
Nhưng kêu sư đệ rất thân thiết.
Tô Vũ cũng nhảy xuống xe, vui vẻ đáp: “Lưu sư huynh, ngươi vẫn làm quán chủ à? Ta nhớ 5 năm trước ngươi đã nói, lần sau ta tới sẽ đưa ta một vị Thần nữ, lần này ta đến nhận đây!”
“Ha ha ha sư đệ, khụ khụ, giỡn thôi mà, đừng coi là thật, nếu sư huynh ngươi có năng lực như thế thì còn làm quán chủ làm gì nữa?”
Người này họ Lưu, đến từ Đại Minh Văn Minh học phủ.
Nhưng y đã tốt nghiệp rất nhiều năm, đóng quân tại đây, là quán chủ sứ quán, mới vào Sơn Hải không lâu, đó là chuyện 5 năm trước, hiện tại không rõ tình huống.
Trước khi chuẩn bị tới chiến trường Chư Thiên, Tô Vũ từng hỏi Thôi Lãng tình huống bên này.
Vị Lưu quán chủ có chút giao tình với y, mà tình cảm chỉ thường thường, dù sao lúc trước Thôi Lãng chỉ là Đằng Không cảnh, nhưng có thân phận đồ đệ Nhật Nguyệt nên có thể hàn huyên với đối phương.
Đó là chuyện năm đó!
Mà nay Thôi Lãng đã tiến vào Lăng Vân, còn là Đúc Binh sư nổi danh, Lưu quán chủ cũng thu được tin tức, lúc này y rất khách khí, cười ha hả nói: “Sư đệ, ngươi mà báo trước một tiếng thì ta đã cho người đi đón rồi, nào cần người ngoài đưa tới.”
“Sư huynh đừng nói như vậy!”
Tô Vũ tươi cười xán lạn, quay đầu nói với Lăng Vân Đại Tống phủ: “Tướng quân vất vả, mấy ngày tới ta sẽ không rời khỏi Đại Minh sứ quán, nếu tướng quân cần đúc binh thì có thể đến tìm ta, mang đủ tài liệu là được, Địa giai hơi khó, Huyền giai thì là chuyện nhỏ, ta có thể giúp tướng quân đúc một thanh Huyền binh!”
Lăng Vân Đại Tống phủ vô cùng vui mừng, vội nói: “Vậy đa tạ Thôi đại sư, nếu sau này đại sư muốn đi đại bản doanh thì cứ việc báo ta một tiếng!”
Y cũng không nhiều lời, nhanh chóng rời đi.
Chờ y đi rồi, Lưu quán chủ mới lên tiếng: “Sư đệ, ngươi hào phóng đấy, đúc một thanh binh khí Huyền giai, phí thủ tục ít thì 100 điểm công huân, nhiều thì mấy ngàn điểm, y đưa ngươi một chuyến mà thôi.”
Tô Vũ không để bụng, vẻ mặt không thèm để ý, qua loa đáp: “Không sao, việc nhỏ mà thôi! Đối với ta mà nói, hiện tại đúc Huyền binh chỉ là tùy tiện gõ mấy búa.”
Nghe vậy, Lưu quán chủ lập tức giơ ngón cái!
“Hiện tại sư đệ khác thật, về sau phải dựa vào sư đệ mới được.”
“Đừng!”
Tô Vũ lười biếng đáp: “Sư huynh đừng giả vờ, bao nhiêu năm trôi qua, ngươi ở đây ăn đến miệng bóng nhẫy, nhìn xem đã béo thêm bao nhiêu rồi, cẩn thận không ta đi tố cáo với Phủ chủ đấy.”
“Đừng ha ha ha!”
Tên béo cười bảo: “Ta không ăn nhiều, ngân sách Phủ chủ chi ta cũng không tham ô một đồng nào, ngươi xem, đập tiền vào sứ quán này hết rồi! Sứ quán nhà ai huy hoàng như sứ quán Đại Minh phủ chúng ta chứ!”
Tô Vũ gật đầu, vừa đi vào bên trong vừa cảm khái: “Ta hiểu mà! Diện tích lớn như vậy, hoàn cảnh tốt như vậy, làm cái cửa sau, cho bên ngoài thuê mấy tòa lầu, một năm cũng kiếm mấy vạn điểm công huân, còn cần tham ô làm gì?”
“...”
Bình luận facebook