Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1269: Gặp Lại Trịnh Ngọc Minh (1)
Một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, Tô Vũ bắt đầu nhận chữa trị binh khí.
Trong Đúc Binh điện.
Tô Vũ nhận binh khí đầu tiên cần sửa, là một thanh trường đao Huyền giai đỉnh phong, 68 đạo kim văn, người sở hữu là một vị cường giả Sơn Hải ngũ trọng, lưng hùm vai gấu, sát khí rất nặng.
Nhưng thời điểm đối mặt Tô Vũ, y cẩn thận mỉm cười lấy lòng, “Thôi đại sư, ngài có thể chữa trị không?”
Tô Vũ cầm trường đao lên quan sát, quá rách nát.
68 đạo kim văn còn có chút không liên kết.
Nói là Huyền giai đỉnh phong đao, trên thực tế phát huy ra được uy lực Huyền giai trung giai đã là không tồi.
Tô Vũ đánh giá một phen, gật đầu đáp: “Có thể sửa, cần tăng thêm một ít tài liệu.”
“Sửa được là tốt rồi!”
Đại hán lưng hùm vai gấu lập tức vui mừng, “Đại sư cần tài liệu gì thì cứ việc dùng, nếu ngài không có, đại sư cứ bảo ta. Bao nhiêu tiền cũng được!”
Thật ra Tô Vũ còn một ít tài liệu, lúc trước hắn mua hết 10 vạn điểm công huân, tuy đã dùng không ít, nhưng vẫn còn lại rất nhiều.
Hơn nữa, sáng sớm nay Hồng Đô cũng đưa đến một đống tài liệu lớn cho hắn sử dụng.
“Tài liệu đủ rồi, tiền thì ta không thiếu.”
Tô Vũ bình tĩnh nói: “Đưa ta một ít tinh huyết, hoặc là một ít công pháp đặc thù, trên thị trường không có, ta chỉ cần mấy thứ này, mặt khác không cần!”
“Cái này...”
Hán tử suy nghĩ rồi nói: “Thôi đại sư, thật ra ta có một bản công pháp nhưng chưa chắc đại sư đã coi trọng.”
“Nói thử xem.”
“Đại sư trực tiếp xem đi, chẳng lẽ ta còn sợ đại sư cướp công pháp của ta sao?”
Hán tử cười ha hả, lấy ra một viên ngọc phù đưa cho Tô Vũ.
Tô Vũ xem xét một chút, đoạn hỏi: “Công pháp Yêu tộc?”
“Đúng vậy, lúc ta giết một yêu thú thì thu được, không phải ý chí chi văn, chỉ là công pháp đơn giản, nhưng Nhân tộc không thể dùng. Ta thấy nó có giá trị tham khảo, là một bộ công pháp phụ trợ tăng cường độ sắc bén của nguyên khí, nhưng có lẽ Thôi đại sư chướng mắt nó.”
Tô Vũ nhìn một hồi, không nói gì, hắn cất công pháp đi, bắt đầu chữa trị binh khí.
Đại hán vô cùng vui mừng!
Chà, không cần tiêu tiền, vị đại sư này đúng là cái gì cũng có thể hứng thú, thứ này mà cũng coi trọng.
Tô Vũ vừa chữa trị binh khí, vừa gia tăng một ít ý nghĩ của chính mình, giúp chuôi trường đao của đại hán khai phong.
Đây chỉ là võ binh, không cần xứng đôi đặc tính thần văn, nhưng cần kiên cố và sắc bén, và cả độ truyền nguyên khí, kim văn nhiều, truyền càng mạnh, binh khí cường đại còn có thể tăng cường độ nguyên khí.
Tô Vũ vừa chữa trị, vừa thuận miệng nói chuyện phiếm: “Có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”
“Đại sư, ngài hỏi đi!”
“Ngươi là Sơn Hải ngũ trọng, nếu xét thân thể đơn thuần, không nói đến chiến kỹ đặc thù bùng nổ linh tinh, vậy thì thân thể ngươi có thể bùng nổ tổng cộng bao nhiêu lực lượng khiếu huyệt?”
Đại hán gãi đầu, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Đại sư, việc này thường không nói với người ngoài, nhưng đại sư không phải người ngoài, ngài đang cân nhắc tới lực phá hoại của ta để tiện chữa trị binh khí đúng không, ta nói không sai chứ?”
Không sai, ngươi rất giỏi nghĩ nhiều.
Nhưng mà lí do này được đấy, Tô Vũ mặt dày gật đầu, “Đúng vậy, sợ binh khí không thể thừa nhận lực lượng của ngươi, cần xem xem có nên gia cố hay không.”
“Khoảng 5 vạn khiếu!”
Đại hán trả lời: “Không mạnh cũng không yếu, so trong Chiến Giả thì coi như trung đẳng.”
Y lại bổ sung thêm: “Lực lượng chỉ là một phương diện, còn một điểm mấu chốt khác chính là tốc độ!”
Đại hán buồn bực nói: “Tốc độ của ta hơi chậm, dù lực lượng cường bạo nhưng đánh không trúng thì cũng rất phiền toái, vì vậy ta đã chịu thiệt nhiều lần.”
Tô Vũ gật đầu, tiếp tục chữa trị binh khí, Sơn Hải ngũ trọng, bạo phát lực lượng 5 vạn khiếu.
Có cường đại không?
Bình thường!
Mà đương nhiên không thể tính đây là kẻ yếu.
Còn kinh nghiệm chiến đấu, có ai thuộc tiên phong doanh mà không có kinh nghiệm phong phú. Bọn họ đều là hạng người thiện chiến, nếu đối thủ là kẻ có thực lực mạnh hơn không quá nhiều, nhưng kinh nghiệm lại không đủ, vậy thì chắc chắn sẽ chết dưới đao của binh lính tiên phong doanh.
Tô Vũ suy nghĩ, hiện tại thân thể hắn đã đúc 12 lần.
Lực lượng khiếu huyệt là hơn 5600 khiếu, thêm thần văn chữ “Lực” tăng phúc, cùng với dương khiếu có thể nửa mở, lực bạo phát là hơn 6000 khiếu.
Nếu nói về tốc độ thì kỳ thật hắn không quá chậm.
“Thời Gian” của Diệt Tằm Vương chính là một loại công pháp tốc độ, nhưng Tô Vũ lĩnh ngộ không thấu đáo, hiện giờ tốc độ của Tô Vũ không bằng Sơn Hải, đừng nói là Sơn Hải, một vài Lăng Vân thất bát trọng cũng có thể nhanh hơn hắn.
“Lĩnh ngộ thời gian quá kém.”
Đại hán kia nhắc tới tốc độ.
Hiện giờ thực lực Tô Vũ không yếu, nhưng mà tốc độ chậm, đây là một nhược điểm lớn, có lẽ nên chế tạo một đôi giày tăng tốc cho chính mình.
Lại lĩnh ngộ thời gian thêm nữa, có lẽ miễn cưỡng đuổi kịp đám Lăng Vân thất bát trọng, hoặc là tìm công pháp tăng tốc.
Tốc độ phải nhanh hơn!
Bằng không, khi gặp nguy hiểm sẽ khó chạy thoát.
Tới chiến trường Chư Thiên, hắn mới biết cường giả nhiều thế nào.
Hắn đã gặp vài vị Nhật Nguyệt!
Lúc trước hắn không có ý định tùy tiện đi đến Đông Liệt cốc, hiện tại ngẫm lại, có lẽ như vậy cũng không tồi, nên chuẩn bị thêm, hay là rèn một đôi giày Địa binh tại đây đi?
Những thứ Trương Hách bồi thường cũng đủ để rèn Địa binh.
Có lẽ... Ta có thể rèn một vật phẩm Địa binh tại đây.
Chính thức tiến vào lĩnh vực Địa binh sư!
Chữa trị binh khí cho đại hán xong, Tô Vũ tiếp tục gọi người tiếp theo, kẻ tới tìm hắn gần như đều là Sơn Hải cảnh.
Một vị, hai vị...
Chờ người tiếp theo vào cửa, Tô Vũ vừa thấy liền giật mình.
Trịnh Ngọc Minh!
Cũng coi như là người quen!
“Thôi đại sư.”
Trịnh Ngọc Minh tươi cười, nhìn Tô Vũ mang theo một ít tôn kính, ông chỉ là Sơn Hải nhị trọng, không tính là cường đại tại đây.
Tô Vũ hờ hững, gật đầu, “Sửa văn binh sao?”
“Đúng vậy.”
Trịnh Ngọc Minh vội lấy ra văn binh của chính mình, một thanh trường kiếm, hơi đau lòng hỏi: “Thôi đại sư giúp ta nhìn xem, cái này có thể chữa trị không?”
“Địa binh?”
Tô Vũ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn ông một cái, gia hỏa này có tiền thật.
Sơn Hải bình thường không mua nổi Địa binh, vậy mà ông ta lại có.
“Đúng vậy, là Địa binh, nhưng chỉ là Địa binh sơ kì, 74 đạo kim văn mà thôi.”
Tô Vũ cầm trường kiếm quan sát, đánh giá ông một phen, bình thản nói: “Địa binh khó sửa, có khả năng thất bại! Mặt khác, hao phí nhiều tinh lực, đặc biệt còn là văn binh!”
Tô Vũ lạnh nhạt nói: “Chữa trị thất bại, ta sẽ không bồi thường! Mặt khác, ngươi là Văn Minh sư, cái giá cần trả là ta muốn quan sát một thần văn tứ giai của ngươi, nếu muốn thì ta sửa, không thì thôi!”
“Quan sát thần văn?”
Trịnh Ngọc Minh rối rắm, “Thôi đại sư, để ta trả điểm công huân, hoặc giống như những người khác, trả một ít thiên tài địa bảo.”
“Không cần!”
Tô Vũ tùy tay ném trường kiếm cho ông, “Không sửa thì thôi! Văn binh vốn khó sửa, huống chi còn là Địa binh! Địa binh này hẳn là do Trần đại sư Đại Hạ phủ chế tạo, ta có chút hiểu biết về Đúc Binh pháp của Trần đại sư, chắc 80% có thể sửa được, nhưng ngươi có thể tìm người khác thử xem!”
“Đúng đúng đúng, chính là Trần đại sư chế tạo!”
Trịnh Ngọc Minh bất đắc dĩ, cũng bội phục ánh mắt Tô Vũ, liếc một cái là nhận ra tác phẩm của Trần đại sư.
Do dự hồi lâu, cuối cùng ông mở miệng: “Nhất định phải là thần văn tứ giai sao?”
“Nhiều lời!”
Tô Vũ không khách khí, “Ta quan sát thần văn là để cho mình thêm kiến thức, thêm kinh nghiệm, tam giai ta nhìn làm gì, ta không có chắc?”
“Mặt khác, cũng phải nhìn xem đặc tính thần văn của ngươi, tốt nhất là tương xứng với văn binh.”
Ngày hôm sau, Tô Vũ bắt đầu nhận chữa trị binh khí.
Trong Đúc Binh điện.
Tô Vũ nhận binh khí đầu tiên cần sửa, là một thanh trường đao Huyền giai đỉnh phong, 68 đạo kim văn, người sở hữu là một vị cường giả Sơn Hải ngũ trọng, lưng hùm vai gấu, sát khí rất nặng.
Nhưng thời điểm đối mặt Tô Vũ, y cẩn thận mỉm cười lấy lòng, “Thôi đại sư, ngài có thể chữa trị không?”
Tô Vũ cầm trường đao lên quan sát, quá rách nát.
68 đạo kim văn còn có chút không liên kết.
Nói là Huyền giai đỉnh phong đao, trên thực tế phát huy ra được uy lực Huyền giai trung giai đã là không tồi.
Tô Vũ đánh giá một phen, gật đầu đáp: “Có thể sửa, cần tăng thêm một ít tài liệu.”
“Sửa được là tốt rồi!”
Đại hán lưng hùm vai gấu lập tức vui mừng, “Đại sư cần tài liệu gì thì cứ việc dùng, nếu ngài không có, đại sư cứ bảo ta. Bao nhiêu tiền cũng được!”
Thật ra Tô Vũ còn một ít tài liệu, lúc trước hắn mua hết 10 vạn điểm công huân, tuy đã dùng không ít, nhưng vẫn còn lại rất nhiều.
Hơn nữa, sáng sớm nay Hồng Đô cũng đưa đến một đống tài liệu lớn cho hắn sử dụng.
“Tài liệu đủ rồi, tiền thì ta không thiếu.”
Tô Vũ bình tĩnh nói: “Đưa ta một ít tinh huyết, hoặc là một ít công pháp đặc thù, trên thị trường không có, ta chỉ cần mấy thứ này, mặt khác không cần!”
“Cái này...”
Hán tử suy nghĩ rồi nói: “Thôi đại sư, thật ra ta có một bản công pháp nhưng chưa chắc đại sư đã coi trọng.”
“Nói thử xem.”
“Đại sư trực tiếp xem đi, chẳng lẽ ta còn sợ đại sư cướp công pháp của ta sao?”
Hán tử cười ha hả, lấy ra một viên ngọc phù đưa cho Tô Vũ.
Tô Vũ xem xét một chút, đoạn hỏi: “Công pháp Yêu tộc?”
“Đúng vậy, lúc ta giết một yêu thú thì thu được, không phải ý chí chi văn, chỉ là công pháp đơn giản, nhưng Nhân tộc không thể dùng. Ta thấy nó có giá trị tham khảo, là một bộ công pháp phụ trợ tăng cường độ sắc bén của nguyên khí, nhưng có lẽ Thôi đại sư chướng mắt nó.”
Tô Vũ nhìn một hồi, không nói gì, hắn cất công pháp đi, bắt đầu chữa trị binh khí.
Đại hán vô cùng vui mừng!
Chà, không cần tiêu tiền, vị đại sư này đúng là cái gì cũng có thể hứng thú, thứ này mà cũng coi trọng.
Tô Vũ vừa chữa trị binh khí, vừa gia tăng một ít ý nghĩ của chính mình, giúp chuôi trường đao của đại hán khai phong.
Đây chỉ là võ binh, không cần xứng đôi đặc tính thần văn, nhưng cần kiên cố và sắc bén, và cả độ truyền nguyên khí, kim văn nhiều, truyền càng mạnh, binh khí cường đại còn có thể tăng cường độ nguyên khí.
Tô Vũ vừa chữa trị, vừa thuận miệng nói chuyện phiếm: “Có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”
“Đại sư, ngài hỏi đi!”
“Ngươi là Sơn Hải ngũ trọng, nếu xét thân thể đơn thuần, không nói đến chiến kỹ đặc thù bùng nổ linh tinh, vậy thì thân thể ngươi có thể bùng nổ tổng cộng bao nhiêu lực lượng khiếu huyệt?”
Đại hán gãi đầu, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Đại sư, việc này thường không nói với người ngoài, nhưng đại sư không phải người ngoài, ngài đang cân nhắc tới lực phá hoại của ta để tiện chữa trị binh khí đúng không, ta nói không sai chứ?”
Không sai, ngươi rất giỏi nghĩ nhiều.
Nhưng mà lí do này được đấy, Tô Vũ mặt dày gật đầu, “Đúng vậy, sợ binh khí không thể thừa nhận lực lượng của ngươi, cần xem xem có nên gia cố hay không.”
“Khoảng 5 vạn khiếu!”
Đại hán trả lời: “Không mạnh cũng không yếu, so trong Chiến Giả thì coi như trung đẳng.”
Y lại bổ sung thêm: “Lực lượng chỉ là một phương diện, còn một điểm mấu chốt khác chính là tốc độ!”
Đại hán buồn bực nói: “Tốc độ của ta hơi chậm, dù lực lượng cường bạo nhưng đánh không trúng thì cũng rất phiền toái, vì vậy ta đã chịu thiệt nhiều lần.”
Tô Vũ gật đầu, tiếp tục chữa trị binh khí, Sơn Hải ngũ trọng, bạo phát lực lượng 5 vạn khiếu.
Có cường đại không?
Bình thường!
Mà đương nhiên không thể tính đây là kẻ yếu.
Còn kinh nghiệm chiến đấu, có ai thuộc tiên phong doanh mà không có kinh nghiệm phong phú. Bọn họ đều là hạng người thiện chiến, nếu đối thủ là kẻ có thực lực mạnh hơn không quá nhiều, nhưng kinh nghiệm lại không đủ, vậy thì chắc chắn sẽ chết dưới đao của binh lính tiên phong doanh.
Tô Vũ suy nghĩ, hiện tại thân thể hắn đã đúc 12 lần.
Lực lượng khiếu huyệt là hơn 5600 khiếu, thêm thần văn chữ “Lực” tăng phúc, cùng với dương khiếu có thể nửa mở, lực bạo phát là hơn 6000 khiếu.
Nếu nói về tốc độ thì kỳ thật hắn không quá chậm.
“Thời Gian” của Diệt Tằm Vương chính là một loại công pháp tốc độ, nhưng Tô Vũ lĩnh ngộ không thấu đáo, hiện giờ tốc độ của Tô Vũ không bằng Sơn Hải, đừng nói là Sơn Hải, một vài Lăng Vân thất bát trọng cũng có thể nhanh hơn hắn.
“Lĩnh ngộ thời gian quá kém.”
Đại hán kia nhắc tới tốc độ.
Hiện giờ thực lực Tô Vũ không yếu, nhưng mà tốc độ chậm, đây là một nhược điểm lớn, có lẽ nên chế tạo một đôi giày tăng tốc cho chính mình.
Lại lĩnh ngộ thời gian thêm nữa, có lẽ miễn cưỡng đuổi kịp đám Lăng Vân thất bát trọng, hoặc là tìm công pháp tăng tốc.
Tốc độ phải nhanh hơn!
Bằng không, khi gặp nguy hiểm sẽ khó chạy thoát.
Tới chiến trường Chư Thiên, hắn mới biết cường giả nhiều thế nào.
Hắn đã gặp vài vị Nhật Nguyệt!
Lúc trước hắn không có ý định tùy tiện đi đến Đông Liệt cốc, hiện tại ngẫm lại, có lẽ như vậy cũng không tồi, nên chuẩn bị thêm, hay là rèn một đôi giày Địa binh tại đây đi?
Những thứ Trương Hách bồi thường cũng đủ để rèn Địa binh.
Có lẽ... Ta có thể rèn một vật phẩm Địa binh tại đây.
Chính thức tiến vào lĩnh vực Địa binh sư!
Chữa trị binh khí cho đại hán xong, Tô Vũ tiếp tục gọi người tiếp theo, kẻ tới tìm hắn gần như đều là Sơn Hải cảnh.
Một vị, hai vị...
Chờ người tiếp theo vào cửa, Tô Vũ vừa thấy liền giật mình.
Trịnh Ngọc Minh!
Cũng coi như là người quen!
“Thôi đại sư.”
Trịnh Ngọc Minh tươi cười, nhìn Tô Vũ mang theo một ít tôn kính, ông chỉ là Sơn Hải nhị trọng, không tính là cường đại tại đây.
Tô Vũ hờ hững, gật đầu, “Sửa văn binh sao?”
“Đúng vậy.”
Trịnh Ngọc Minh vội lấy ra văn binh của chính mình, một thanh trường kiếm, hơi đau lòng hỏi: “Thôi đại sư giúp ta nhìn xem, cái này có thể chữa trị không?”
“Địa binh?”
Tô Vũ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn ông một cái, gia hỏa này có tiền thật.
Sơn Hải bình thường không mua nổi Địa binh, vậy mà ông ta lại có.
“Đúng vậy, là Địa binh, nhưng chỉ là Địa binh sơ kì, 74 đạo kim văn mà thôi.”
Tô Vũ cầm trường kiếm quan sát, đánh giá ông một phen, bình thản nói: “Địa binh khó sửa, có khả năng thất bại! Mặt khác, hao phí nhiều tinh lực, đặc biệt còn là văn binh!”
Tô Vũ lạnh nhạt nói: “Chữa trị thất bại, ta sẽ không bồi thường! Mặt khác, ngươi là Văn Minh sư, cái giá cần trả là ta muốn quan sát một thần văn tứ giai của ngươi, nếu muốn thì ta sửa, không thì thôi!”
“Quan sát thần văn?”
Trịnh Ngọc Minh rối rắm, “Thôi đại sư, để ta trả điểm công huân, hoặc giống như những người khác, trả một ít thiên tài địa bảo.”
“Không cần!”
Tô Vũ tùy tay ném trường kiếm cho ông, “Không sửa thì thôi! Văn binh vốn khó sửa, huống chi còn là Địa binh! Địa binh này hẳn là do Trần đại sư Đại Hạ phủ chế tạo, ta có chút hiểu biết về Đúc Binh pháp của Trần đại sư, chắc 80% có thể sửa được, nhưng ngươi có thể tìm người khác thử xem!”
“Đúng đúng đúng, chính là Trần đại sư chế tạo!”
Trịnh Ngọc Minh bất đắc dĩ, cũng bội phục ánh mắt Tô Vũ, liếc một cái là nhận ra tác phẩm của Trần đại sư.
Do dự hồi lâu, cuối cùng ông mở miệng: “Nhất định phải là thần văn tứ giai sao?”
“Nhiều lời!”
Tô Vũ không khách khí, “Ta quan sát thần văn là để cho mình thêm kiến thức, thêm kinh nghiệm, tam giai ta nhìn làm gì, ta không có chắc?”
“Mặt khác, cũng phải nhìn xem đặc tính thần văn của ngươi, tốt nhất là tương xứng với văn binh.”
Bình luận facebook