Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1306: Thôi Lãng Có Vấn Đề
Mấy người Thiên Đạc lúc này bị đao khí quấn quanh, trơ mắt nhìn y rời đi. Hồi lâu sau, Thiên Đạc đã thoát khỏi đao khí, gã nổi giận gầm lên, mang theo những người còn lại quay người truy sát!
Mà trước mặt, khí sắc thân thể Hoàng Đằng càng lúc càng ảm đạm!
Khóe miệng y chảy rất nhiều máu, bàn tay vẫn siết chặt lấy Ngô Kỳ còn đang giãy giụa, điên cuồng nói: "Nữ nhân ấy mà... Đúng là đồ đần... Mẹ nó, đừng giãy nữa... Mang ta chạy đi, ta sắp ngỏm rồi..."
Ngô Kỳ quay đầu nhìn lại, thấy khiếu huyệt của y đã nổ tung vì một đao mới nãy. Sắc mặt nàng kinh hoảng, rất nhanh đã lấy lại sự kiên nghị, một ngụm máu bắn ra, Hoàng Đằng vừa muốn tránh đi thì đã bị nàng túm lấy cánh tay, huyết dịch phun ra đến trên cánh tay y, lúc này huyết dịch không còn là độc dược đòi mạng mà đã hóa thành tinh huyết, giúp y tu bổ khiếu huyệt.
"Ngươi..."
"Im miệng!"
Ngô Kỳ bắn ra thêm mấy ngụm huyết dịch, vẻ mặt tái nhợt đến dọa người, lạnh lùng nói: "Chạy!"
Hoàng Đằng bất đắc dĩ, cắn răng: "Đệt, người tới nhiều lắm, Tần Phóng khốn kiếp kia muốn hố chết ta, ta đã sớm liên hệ hắn, thế mà hắn lại không tới. Má nó, bằng không thì chúng ta đã không khốn đốn như bây giờ!"
"Hừ!"
Ngô Kỳ hừ lạnh một tiếng, không nghĩ ngươi lại đi tin tưởng người khác, ngu xuẩn!
Tại Chư Thiên chiến trường, chỉ có thể tin vào bản thân mình.
Hi vọng người khác tới cứu?
Nực cười!
"Bọn hắn đến thì liều mạng tranh đấu! Sắp chết cũng phải giết thêm mấy tên!"
Ngô Kỳ lạnh lùng nhìn về phía sau, nhìn về phía những Ma tộc đó, lúc này, Ma Nhĩ Ba, Lam Ảnh, Thiên Đạc đều chưa chết, kẻ chết là vài vị cường giả khác của Ma tộc.
Sắp chết thì cũng phải liều mạng đánh giết thêm mấy tên!
Nàng không sợ chết, tới Dục Hải bình nguyên chính là vì tìm đường sống trong kẽ chết, nếu không cầu được sinh vậy thì cũng không sợ tử vong.
"Thôi Lãng..."
"Thuận miệng nói một chút thôi!"
Hoàng Đằng cắt ngang, giả đấy, đừng hỏi ta, ta làm sao biết, đừng nói gì hết, ngươi nói thì chính ta cũng sẽ tin mất. Không phải là con riêng của Hạ gia thật chứ?
Hạ Phủ chủ không có khả năng... Nhưng Hạ Hầu gia thì sao?
Đáng sợ!
Chẳng lẽ là đường đệ của Hạ Phủ chủ?
Thật đáng sợ!
Khai Thiên đao tu luyện đến trình độ này thì cảm giác không quá giống Tô Vũ. Y biết Tô Vũ, hắn từng giết người, thế nhưng nếu nói cách hơn mười dặm đều có thể cảm nhận được sát khí cùng tử ý nồng đậm trong đao khí như thế thì y cảm thấy không quá giống.
Văn Minh sư có thể khát máu như vậy sao?
Nói là người của Hạ gia thì ta còn tin tưởng mấy phần.
...
Giờ khắc này, Tô Vũ và Hoàng Đằng đều đua nhau mà chạy, một người trốn Lôi Tuyệt truy sát, một người trốn Thiên Đạc đuổi giết.
...
Cùng một thời gian ấy.
Trăm dặm bên ngoài Thiên Đoạn cốc cũng đang có thiên tài đại chiến.
Một thanh niên mặc áo giáp hắc khải tại thân, trường thương nơi tay, cưỡi trên lưng Phi Thiên hổ, ánh mắt hắn lạnh lùng, ầm ầm một thương đâm chết một vị cường giả.
Sau một khắc, thanh niên quay đầu nhìn lại.
"Ma Đa Na, muốn giết ta thì lấy ra chút bản lĩnh thật sự đi!"
Dứt lời, Phi Thiên hổ bay vút lên, trong nháy mắt đã chạy trốn.
Phía sau, một thanh niên Ma tộc tóc tím, trên trán có dấu ấn hỏa diễm cười khẽ, nhìn về phía hắn rồi thản nhiên nói: "Tần Phóng, ta đang nghĩ giết ngươi thì Đại Tần vương có ra tay hay không?"
Tần Phóng không để ý tới gã, chỉ lo cắm đầu tiếp tục trốn chạy.
Ngươi trước hết cứ giết ta đã rồi lại nói!
Còn về Hoàng Đằng... Thật có lỗi, ngươi tự cầu phúc đi, ta không có biện pháp nào, Ma Đa Na chặn giết ta, ta có thể chạy đã coi như là vận khí tốt, danh hiệu đệ nhất Thiên bảng của tên này hiển nhiên không phải dùng để trưng cho đẹp, lão tử đánh không lại gã a!
...
Đại chiến nổi lên bốn phía.
Trên Dục Hải bình nguyên, một ngày này cường giả không ngừng giao chiến, Liệp Thiên bảng không ngừng có danh tự tan biến.
Người làm cho người ta kinh nghi bất định nhất chính là Đại Minh phủ Thôi Lãng!
Hạng 36 Địa bảng!
Chiến tích, Lăng Vân nhất trọng giết Lăng Vân cửu trọng!
Xếp hạng cao trên bảng danh sách tăng vọt!
Từ Hoàng bảng trực tiếp tiến vào Huyền bảng rồi Địa bảng, hơn nữa còn không phải thứ bậc thấp mà là đã vào thẳng tầm trung. Nếu hắn giết Sơn Hải thì có lẽ rất nhanh có thể vào mười vị trí đầu Địa bảng!
Dĩ nhiên là còn bị số tuổi liên lụy!
Nhân tộc 35 tuổi tương đương với Thần Ma 315 tuổi, tuổi tác như vậy hơi lớn một chút!
Ma Đa Na lúc này còn chưa tới 200 tuổi, trên thực tế cũng thì tương đương với Nhân tộc hơn 20 tuổi, cho nên bài danh mới cao như thế.
Nếu như Thôi Lãng trẻ thêm 10 tuổi, hiện tại hắn đã là cường giả bài danh năm vị trí đầu thậm chí có thể là ba vị trí đầu trên Địa bảng.
Đáng tiếc, tuổi hắn có hơi lớn.
...
Ngoại nhân nói mình lớn tuổi... Tô Vũ cũng không nghĩ gì, hắn nào đâu phải lão nam nhân Thôi Lãng.
Lúc bấy giờ hắn chỉ lo cắm đầu bỏ chạy.
Về chuyện Hoàng Đằng nói hắn là Hạ Lãng, hắn cũng không nghe thấy, hắn chỉ biết là Hoàng Đằng không chừng sắp xong đời, được rồi, chú ý tốt chính mình đi, hắn quản không nổi đám người Hoàng Đằng.
Liên tiếp bùng nổ mấy chục chùy, cuối cùng mới đánh cho Lôi Tuyệt chậm lại một chút.
Tô Vũ lập tức rơi xuống dưới đất, độn thổ bỏ trốn.
Như một làn khói biến mất không thấy tung tích, trong nháy mắt độn thổ hắn còn cảm ứng được Phù Thổ Linh cách đó không xa. Tô Vũ đâu có thời gian phản ứng với tên này, hắn trực tiếp lướt qua gã mà chạy.
Mà Phù Thổ Linh thì ngốc trệ trừng trừng.
Ôi không!
Ta còn tưởng rằng đó là đồng tộc của mình, thì ra đây là Thôi Lãng?
Tình huống gì thế này?
Thuật độn thổ không chậm hơn ta tẹo nào!
Không kịp nghĩ nhiều, gã vội vàng trốn chạy về hướng ngược lại, chờ Lôi Tuyệt thanh tỉnh, nếu mình còn không chạy thì Lôi Tuyệt sẽ lấy mình ra trút giận. Trong lòng gã vẫn đang rất chấn động, tình huống gì đây, thuật độn thổ của Nhân tộc lợi hại như vậy sao?
Sao ta cảm giác Ngũ Hành tộc không chiếm được ưu thế gì hết vậy?
Trên không, ánh mắt Lôi Tuyệt khẽ biến, cắn răng lạnh lùng niệm cái tên: "Thôi Lãng..."
Thôi Lãng thật sự mạnh đến nỗi có điểm không hợp thói thường.
Thần văn cũng quá nhiều!
Mang đến cho gã cảm giác không giống như Thôi Lãng mà gã biết qua tư liệu!
"Lôi, Sát, Chiến, Hỏa, Chậm..."
Gã liên tiếp đọc ra tên của nhiều thần văn mà Tô Vũ bị buộc phải triển lộ trong lúc chiến đấu, ánh mắt biến ảo, Nhân tộc ngoại trừ đa thần văn hệ thì ở đâu ra có kẻ có nhiều thần văn như thế?
Thôi Lãng này hiển nhiên là có vấn đề!
...
Người cảm thấy Thôi Lãng có vấn đề không chỉ mỗi mình Lôi Tuyệt.
Biết Khai Thiên đao, chiến lực cường hãn, sát khí tràn trề...
Nói thật, mặc cho ai cũng không thấy vị này lại là Đúc Binh sư, là người Đại Minh phủ. Hoàng Đằng nói hắn là người của Hạ gia, tin này nghe còn có độ tin cậy cao hơn.
Khai Thiên đao, Khoách Thần quyết, nhiều thần văn...
Trên thực tế đến lúc này mọi người chưa hiểu rõ về Tô Vũ lắm, bằng không thì hẳn là đều sẽ có một ít hoài nghi.
Chư Thiên chiến trường, Tô Vũ cũng tốt mà Thôi Lãng cũng tốt, đều tính là người mới.
Hắn không phải Hoàng Đằng, không tính là kẻ lão luyện, vạn tộc hiểu biết về hắn quá ít, mà theo tin tức không ngừng tập hợp, Tô Vũ cũng tự biết mình giấu không được bao lâu nữa. Thân phận của chính hắn không sớm thì muộn cũng sẽ bại lộ.
Mà trước mặt, khí sắc thân thể Hoàng Đằng càng lúc càng ảm đạm!
Khóe miệng y chảy rất nhiều máu, bàn tay vẫn siết chặt lấy Ngô Kỳ còn đang giãy giụa, điên cuồng nói: "Nữ nhân ấy mà... Đúng là đồ đần... Mẹ nó, đừng giãy nữa... Mang ta chạy đi, ta sắp ngỏm rồi..."
Ngô Kỳ quay đầu nhìn lại, thấy khiếu huyệt của y đã nổ tung vì một đao mới nãy. Sắc mặt nàng kinh hoảng, rất nhanh đã lấy lại sự kiên nghị, một ngụm máu bắn ra, Hoàng Đằng vừa muốn tránh đi thì đã bị nàng túm lấy cánh tay, huyết dịch phun ra đến trên cánh tay y, lúc này huyết dịch không còn là độc dược đòi mạng mà đã hóa thành tinh huyết, giúp y tu bổ khiếu huyệt.
"Ngươi..."
"Im miệng!"
Ngô Kỳ bắn ra thêm mấy ngụm huyết dịch, vẻ mặt tái nhợt đến dọa người, lạnh lùng nói: "Chạy!"
Hoàng Đằng bất đắc dĩ, cắn răng: "Đệt, người tới nhiều lắm, Tần Phóng khốn kiếp kia muốn hố chết ta, ta đã sớm liên hệ hắn, thế mà hắn lại không tới. Má nó, bằng không thì chúng ta đã không khốn đốn như bây giờ!"
"Hừ!"
Ngô Kỳ hừ lạnh một tiếng, không nghĩ ngươi lại đi tin tưởng người khác, ngu xuẩn!
Tại Chư Thiên chiến trường, chỉ có thể tin vào bản thân mình.
Hi vọng người khác tới cứu?
Nực cười!
"Bọn hắn đến thì liều mạng tranh đấu! Sắp chết cũng phải giết thêm mấy tên!"
Ngô Kỳ lạnh lùng nhìn về phía sau, nhìn về phía những Ma tộc đó, lúc này, Ma Nhĩ Ba, Lam Ảnh, Thiên Đạc đều chưa chết, kẻ chết là vài vị cường giả khác của Ma tộc.
Sắp chết thì cũng phải liều mạng đánh giết thêm mấy tên!
Nàng không sợ chết, tới Dục Hải bình nguyên chính là vì tìm đường sống trong kẽ chết, nếu không cầu được sinh vậy thì cũng không sợ tử vong.
"Thôi Lãng..."
"Thuận miệng nói một chút thôi!"
Hoàng Đằng cắt ngang, giả đấy, đừng hỏi ta, ta làm sao biết, đừng nói gì hết, ngươi nói thì chính ta cũng sẽ tin mất. Không phải là con riêng của Hạ gia thật chứ?
Hạ Phủ chủ không có khả năng... Nhưng Hạ Hầu gia thì sao?
Đáng sợ!
Chẳng lẽ là đường đệ của Hạ Phủ chủ?
Thật đáng sợ!
Khai Thiên đao tu luyện đến trình độ này thì cảm giác không quá giống Tô Vũ. Y biết Tô Vũ, hắn từng giết người, thế nhưng nếu nói cách hơn mười dặm đều có thể cảm nhận được sát khí cùng tử ý nồng đậm trong đao khí như thế thì y cảm thấy không quá giống.
Văn Minh sư có thể khát máu như vậy sao?
Nói là người của Hạ gia thì ta còn tin tưởng mấy phần.
...
Giờ khắc này, Tô Vũ và Hoàng Đằng đều đua nhau mà chạy, một người trốn Lôi Tuyệt truy sát, một người trốn Thiên Đạc đuổi giết.
...
Cùng một thời gian ấy.
Trăm dặm bên ngoài Thiên Đoạn cốc cũng đang có thiên tài đại chiến.
Một thanh niên mặc áo giáp hắc khải tại thân, trường thương nơi tay, cưỡi trên lưng Phi Thiên hổ, ánh mắt hắn lạnh lùng, ầm ầm một thương đâm chết một vị cường giả.
Sau một khắc, thanh niên quay đầu nhìn lại.
"Ma Đa Na, muốn giết ta thì lấy ra chút bản lĩnh thật sự đi!"
Dứt lời, Phi Thiên hổ bay vút lên, trong nháy mắt đã chạy trốn.
Phía sau, một thanh niên Ma tộc tóc tím, trên trán có dấu ấn hỏa diễm cười khẽ, nhìn về phía hắn rồi thản nhiên nói: "Tần Phóng, ta đang nghĩ giết ngươi thì Đại Tần vương có ra tay hay không?"
Tần Phóng không để ý tới gã, chỉ lo cắm đầu tiếp tục trốn chạy.
Ngươi trước hết cứ giết ta đã rồi lại nói!
Còn về Hoàng Đằng... Thật có lỗi, ngươi tự cầu phúc đi, ta không có biện pháp nào, Ma Đa Na chặn giết ta, ta có thể chạy đã coi như là vận khí tốt, danh hiệu đệ nhất Thiên bảng của tên này hiển nhiên không phải dùng để trưng cho đẹp, lão tử đánh không lại gã a!
...
Đại chiến nổi lên bốn phía.
Trên Dục Hải bình nguyên, một ngày này cường giả không ngừng giao chiến, Liệp Thiên bảng không ngừng có danh tự tan biến.
Người làm cho người ta kinh nghi bất định nhất chính là Đại Minh phủ Thôi Lãng!
Hạng 36 Địa bảng!
Chiến tích, Lăng Vân nhất trọng giết Lăng Vân cửu trọng!
Xếp hạng cao trên bảng danh sách tăng vọt!
Từ Hoàng bảng trực tiếp tiến vào Huyền bảng rồi Địa bảng, hơn nữa còn không phải thứ bậc thấp mà là đã vào thẳng tầm trung. Nếu hắn giết Sơn Hải thì có lẽ rất nhanh có thể vào mười vị trí đầu Địa bảng!
Dĩ nhiên là còn bị số tuổi liên lụy!
Nhân tộc 35 tuổi tương đương với Thần Ma 315 tuổi, tuổi tác như vậy hơi lớn một chút!
Ma Đa Na lúc này còn chưa tới 200 tuổi, trên thực tế cũng thì tương đương với Nhân tộc hơn 20 tuổi, cho nên bài danh mới cao như thế.
Nếu như Thôi Lãng trẻ thêm 10 tuổi, hiện tại hắn đã là cường giả bài danh năm vị trí đầu thậm chí có thể là ba vị trí đầu trên Địa bảng.
Đáng tiếc, tuổi hắn có hơi lớn.
...
Ngoại nhân nói mình lớn tuổi... Tô Vũ cũng không nghĩ gì, hắn nào đâu phải lão nam nhân Thôi Lãng.
Lúc bấy giờ hắn chỉ lo cắm đầu bỏ chạy.
Về chuyện Hoàng Đằng nói hắn là Hạ Lãng, hắn cũng không nghe thấy, hắn chỉ biết là Hoàng Đằng không chừng sắp xong đời, được rồi, chú ý tốt chính mình đi, hắn quản không nổi đám người Hoàng Đằng.
Liên tiếp bùng nổ mấy chục chùy, cuối cùng mới đánh cho Lôi Tuyệt chậm lại một chút.
Tô Vũ lập tức rơi xuống dưới đất, độn thổ bỏ trốn.
Như một làn khói biến mất không thấy tung tích, trong nháy mắt độn thổ hắn còn cảm ứng được Phù Thổ Linh cách đó không xa. Tô Vũ đâu có thời gian phản ứng với tên này, hắn trực tiếp lướt qua gã mà chạy.
Mà Phù Thổ Linh thì ngốc trệ trừng trừng.
Ôi không!
Ta còn tưởng rằng đó là đồng tộc của mình, thì ra đây là Thôi Lãng?
Tình huống gì thế này?
Thuật độn thổ không chậm hơn ta tẹo nào!
Không kịp nghĩ nhiều, gã vội vàng trốn chạy về hướng ngược lại, chờ Lôi Tuyệt thanh tỉnh, nếu mình còn không chạy thì Lôi Tuyệt sẽ lấy mình ra trút giận. Trong lòng gã vẫn đang rất chấn động, tình huống gì đây, thuật độn thổ của Nhân tộc lợi hại như vậy sao?
Sao ta cảm giác Ngũ Hành tộc không chiếm được ưu thế gì hết vậy?
Trên không, ánh mắt Lôi Tuyệt khẽ biến, cắn răng lạnh lùng niệm cái tên: "Thôi Lãng..."
Thôi Lãng thật sự mạnh đến nỗi có điểm không hợp thói thường.
Thần văn cũng quá nhiều!
Mang đến cho gã cảm giác không giống như Thôi Lãng mà gã biết qua tư liệu!
"Lôi, Sát, Chiến, Hỏa, Chậm..."
Gã liên tiếp đọc ra tên của nhiều thần văn mà Tô Vũ bị buộc phải triển lộ trong lúc chiến đấu, ánh mắt biến ảo, Nhân tộc ngoại trừ đa thần văn hệ thì ở đâu ra có kẻ có nhiều thần văn như thế?
Thôi Lãng này hiển nhiên là có vấn đề!
...
Người cảm thấy Thôi Lãng có vấn đề không chỉ mỗi mình Lôi Tuyệt.
Biết Khai Thiên đao, chiến lực cường hãn, sát khí tràn trề...
Nói thật, mặc cho ai cũng không thấy vị này lại là Đúc Binh sư, là người Đại Minh phủ. Hoàng Đằng nói hắn là người của Hạ gia, tin này nghe còn có độ tin cậy cao hơn.
Khai Thiên đao, Khoách Thần quyết, nhiều thần văn...
Trên thực tế đến lúc này mọi người chưa hiểu rõ về Tô Vũ lắm, bằng không thì hẳn là đều sẽ có một ít hoài nghi.
Chư Thiên chiến trường, Tô Vũ cũng tốt mà Thôi Lãng cũng tốt, đều tính là người mới.
Hắn không phải Hoàng Đằng, không tính là kẻ lão luyện, vạn tộc hiểu biết về hắn quá ít, mà theo tin tức không ngừng tập hợp, Tô Vũ cũng tự biết mình giấu không được bao lâu nữa. Thân phận của chính hắn không sớm thì muộn cũng sẽ bại lộ.
Bình luận facebook