Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 163: Kế Hoạch Của Đôi Bên
"Tập kích Bắc Phong thành ít nhất sẽ kiếm được ngàn điểm cống hiến..."
"Thậm chí có khả năng trở thành giáo chủ khai phái của Thiên Nghệ thần giáo!"
Có kẻ tâm tư lay động, Huyết Ngạc cũng không lừa gạt bọn họ, Thiên Nghệ thần tộc hiện tại cần kẻ ra mặt, đáng tiếc trước đó giáo phái bị tiêu diệt, bây giờ căn bản không có căn cơ, giờ đây những người như họ một khi đầu nhập vào thì tất nhiên sẽ được trọng dụng.
Bắc Phong thành đã an ổn nhiều năm, lần này Nam Nguyên xuất hiện thiên tài lại làm tất cả mọi người đều biết, cho nên có thể đây thật sự chính là mồi nhử.
Tập kích Nam Nguyên có khả năng sẽ nguy hiểm hơn so với tập kích Bắc Phong thành.
Dựa theo lẽ thường, bọn họ không dám tập kích Bắc Phong thành, nhưng có ai quy định nhất định phải dựa theo lẽ thường đâu.
Giờ khắc này, người chủ sự của các đại giáo phái đều động tâm.
Mà Huyết Ngạc thì bật cười khe khẽ, gã biết những người kia nhất định sẽ đáp ứng.
Thu hoạch như thế cũng đủ lớn rồi!
Lớn đến mức bọn hắn đều sẽ nảy sinh lòng tham, không tham lam hà tất gia nhập Vạn Tộc giáo làm gì.
"Nam Nguyên... Con mồi..."
Tầm mắt Huyết Ngạc hướng về phía nam, nhếch miệng cười không ngừng, một thiên tài nổi danh lan xa khắp chốn, Đại Hạ phủ cũng quá coi thường khẩu vị của mình.
"Thiên tài tối thượng đẳng... Thần văn đã phác hoạ hoàn chỉnh..."
Huyết Ngạc cười nhạo một tiếng, không chừng chỉ là tin lừa người dối thần.
Ngay cả nơi rách nát như Nam Nguyên còn xuất hiện tối thượng đẳng, không làm được thì cũng đừng cố ý truyền tin, ai mà tin chứ!
Tối thượng đẳng, giết một người chính là trăm điểm công huân, có thể so với Đằng Không!
Nếu quá thấp thì những cường giả như họ sẽ không có hứng thú, cho nên mới cố ý loan tin xuất hiện tối thượng đẳng ra làm mồi nhử?
"Các ngươi cũng quá coi thường ta!"
Huyết Ngạc hất cằm kiêu ngạo, nếu ngươi nói là thiên tài từ Thiên Thủy thành, ta còn tin nổi, hết lần này tới lần khác lại cứ loan tin là Nam Nguyên thành, người Đại Hạ phủ có phải đều cho rằng Vạn Tộc giáo toàn kẻ ngu phải không?
Bất quá cũng thật đáng tiếc, Vạn Tộc giáo hoàn toàn chính xác là có kẻ ngu, thực sự đã có người tin.
Huyết Ngạc thầm khinh bỉ một hồi, có chút cảm giác ưu việt vì sự thông minh của bản thân, Nam Nguyên xuất hiện học viên tối thượng đẳng, vì cái gì lại thực sự có người tưởng thật vậy? Vạn Tộc giáo muốn tranh phong với các phủ, xem ra sẽ là gánh nặng đường xa, một số kẻ ngu kia phải chết mới có thể khôn ra được.
...
Trên vùng đất hoang dã, một con đường uốn lượn vắt mình ngang qua.
Đội xe lắc lư tiến nhanh về phía trước.
Con đường đi đến Đại Hạ phủ đã được tu sửa không tệ, bất quá đoạn đường ở vùng hoang dã thường xuyên sẽ xảy ra vấn đề, nơi này là khu vực một điểm, thường xuyên bị vỡ vụn đứt đoạn.
Có một số là do cố ý, có một số là do yêu thú tạo thành.
Trên xe, các học viên bị lắc lư qua lại dữ dội đến nỗi cũng thấm chút mệt mỏi.
Mỏi mệt không phải là chuyện đáng bận tâm nhất, chuyến xe chạy đã gần 3 giờ, người có ba việc cấp bách, giờ phút này có học viên đã sắp không nhẫn nhịn được nữa.
Trên các xe chở đều có thể nghe được tiếng các học viên rì rào xin ngừng lại.
Bọn hắn muốn đi giải quyết nỗi buồn.
...
Phía sau đội xe.
Hạ Binh khẽ nhíu mày, ở trong vùng hoang dã mà dừng lại thật ra là vấn đề rất nguy hiểm.
Đội xe một mực tiến lên, kẻ địch dù cho có mai phục thì đội xe cũng có thể cấp tốc thoát ly chiến trường, một khi dừng lại, gặp phải nguy hiểm thì sẽ có chút phiền phức.
Bất quá ở đây có tận mấy trăm học viên, y cũng không có khả năng yêu cầu hết thảy học viên kìm nén suốt 5 tiếng.
"Dừng xe, tu chỉnh mười phút đồng hồ!" Hạ Binh đưa ra mệnh lệnh nghỉ ngơi một lát.
Địa điểm lựa chọn dừng xe là một mảnh đất bình nguyên, nơi này có khả năng tránh né kẻ địch mai phục.
...
Tô Vũ cũng theo các bạn học khác cùng xuống xe.
Ngồi trên xe tận mấy giờ đồng hồ, lảo đảo lắc lư, hắn thì còn đỡ, những người khác có vài người nôn hết mật xanh mật vàng làm Tô Vũ cũng muốn ói theo.
Trần Hạo hùng hùng hổ hổ nhìn chung quanh một vòng rồi lại buồn bực than thở: "Thế này thì làm sao mà đi tiểu a, khắp nơi đều là người!"
Nơi đây là bình nguyên, Thành Vệ quân giờ khắc này vây quanh ở bên ngoài, căn bản không cho phép học viên chạy loạn.
Đi vệ sinh dĩ nhiên cũng không thuận tiện như vậy.
Nam sinh thì còn đỡ, có vài nữ sinh đều đỏ tím mặt mày, cũng may, đúng lúc ấy, Hạ Binh quát to: "Nam sinh dựa vào đội xe bên trái, nữ sinh dựa vào bên phải! Tự động giải quyết vấn đề, không muốn giải quyết thì tè ra trong quần! Ra khỏi thành tức là chiến trường, chút chuyện nhỏ như vậy mà còn không thể vượt qua thì dứt khoát về nhà đi!"
Dù cho có vài người vẫn không tình nguyện, bất quá đến lúc này thì cũng đã hết cách, đành phải phân tán tại hai bên đội xe, dựa vào xe tải che chắn để giải quyết.
Tô Vũ thì không gấp, hắn cũng không đi theo đám Trần Hạo để giải quyết vấn đề.
Hắn nhìn quanh một vòng, bốn phía hết sức an tĩnh, cũng hết sức hoang vu.
Khi mà hắn đang quan sát hoàn cảnh, Hạ Binh giậm chân đi tới, vẫy tay với Tô Vũ.
Tô Vũ vội vàng đi đến, thoáng nghiêng đầu qua, Hạ Binh liền thì thầm: "Chút nữa ngươi đừng lên xe số 1, hãy ngồi vào chiếc xe phía sau.."
Dứt lời, y lại thấp giọng nói: "Lên xe, đổi quần áo của Thành Vệ quân."
Ánh mắt Tô Vũ lóe lên một cái, gật gật đầu.
Tô Vũ cũng không nói gì nhiều với đám Trần Hạo, chỉ đơn giản bảo là mình đổi xe khác, sau đó Tô Vũ bèn lên xe của Thành Vệ quân theo lời Hạ Binh dặn dò.
Lên xe, Tô Vũ thay chế phục của Thành Vệ quân, ngồi lẫn ở trong đám binh lính.
Hạ Binh cũng đi qua, nhẹ nhàng thở phào rồi nói: "Đây là lo cho an toàn của ngươi, cũng là vì an toàn của những người khác, ngươi ngồi trên xe số 1, những đồng bạn kia sẽ không an toàn."
"Ta biết."
Tô Vũ gật đầu, tiếp đó hắn nhỏ giọng hỏi: "Hạ đại nhân, đằng trước không xa hẳn là Thiên Thủy thành, ta đã xem địa đồ, nơi này hình như cũng không có chỗ thích hợp để mai phục, Vạn Tộc giáo hẳn sẽ không xuất hiện chứ?"
"Khó mà nói." Hạ Binh lắc đầu.
Tô Vũ lại hỏi: "Chuyện đội xe bị tập kích không phải lần đầu tiên phát sinh. Hằng năm lúc này cơ hồ đều sẽ xảy ra chuyện tương tự, chẳng lẽ bên phía Đại Hạ phủ chỉ có thể bị động ứng đối thôi sao?"
Hạ Binh cười khẽ, lắc đầu, không nói nhiều lời.
Bị động ứng đối thì cũng không đến mức, hằng năm Đại Hạ phủ sẽ cố ý bố trí một vài bia ngắm, dẫn dụ Vạn Tộc giáo tập kích.
Bất quá đây là cơ mật, rốt cuộc thì đội ngũ nào là bia ngắm, đội ngũ nào là thật sự không có người âm thầm bảo vệ thì chính bọn hắn cũng không rõ ràng.
...
Ngay tại lúc đội xe dừng lại.
Ở một nơi cách đó mấy ngàn thước, một đám người ngồi xổm trong một cái hố nhỏ.
Nhìn đội xe phía xa vừa dừng lại, một nam tử trung niên nhỏ giọng hỏi lão giả bên cạnh: "Đường chủ, đội xe Nam Nguyên dừng lại rồi, hiện tại động thủ chứ?"
"Không!"
Đường chủ nghe vậy tức khắc phủ định kiến nghị của hắn, nơi này quá thoáng đãng, không chờ bọn họ xông tới thì đối phương đã trực tiếp bỏ chạy, dù cho không chạy thì bọn hắn cũng sẽ tổn thất nặng nề.
Thành Vệ quân còn mang theo cung nỏ, khoảng cách xa như vậy thì bọn họ sẽ thành bia sống.
"Đường chủ, phía trước không có cơ hội hạ thủ nữa..."
Lão giả thản nhiên đáp: "Không có cơ hội thì không ra tay, cũng không phải việc gì tốt, có cơ hội thì xông lên cắn một cái, không có cơ hội thì từ bỏ!"
"Thế thì sẽ không tiện ăn nói với Huyết Ngạc đại nhân bên kia."
"Hắn cũng chỉ là đường chủ, ta cũng vậy, có cái gì mà không tiện ăn nói, phối hợp hành động với gã là được, lại đâu có bắt chúng ta đi chịu chết."
Lão giả xem thường, Huyết Ngạc cũng là đường chủ, bất quá đối phương có địa vị cao hơn ông, lại còn là cường giả Lăng Vân cảnh, cho nên lần này truyền lệnh tới thì ông cũng phải nghe.
Ông và Huyết Ngạc không quá thân thiện với nhau, mặc dù nghe lệnh tới đây mai phục nhưng ông cũng không muốn ngu ngốc đi chịu chết.
Quan sát thêm một hồi, lão giả đã có phán đoán với thực lực của đoàn xe Nam Nguyên.
Đằng Không hoàn toàn chỉ có một người, Vạn Thạch cảnh thì có vài vị, còn lại đều là Thành Vệ quân Thiên Quân cảnh bình thường.
"Đi, tới đằng trước mai phục ở Nguyên Thủy thôn!"
"Nguyên Thủy thôn?" Nam tử trung niên nghe thế thì có chút sợ hãi: "Đường chủ, đó là ranh giới của Thiên Thủy thành, ngay tại ngoại ô cách chủ thành không đến 30 dặm..."
"Muốn xuất thủ thì chỉ có thể là ở nơi ấy!" Lão giả lạnh lùng giải thích: "Nơi đó tới gần Thiên Thủy thành, đội xe Nam Nguyên đến bên kia sẽ thả lỏng cảnh giác, con đường phụ cận có không ít khu cư trú, rất nhiều phòng ốc cũng có thể che lấp hành tung của chúng ta. Chỉ cần tốc độ nhanh, rút lui trước khi người của Thiên Thủy thành đến giúp thì còn an toàn hơn nơi này nhiều."
"Bớt nói nhảm, nhanh đi bố trí, miễn cho tới sau bọn hắn!"
Dứt lời, lão giả khom lưng lùi lại, một lát sau, một đám người nhanh chóng rời khỏi hố nhỏ, theo đường nhỏ mà chạy về ngoại ô Thiên Thủy thành.
Những người này có thực lực không yếu, ở trong vùng hoang dã khom lưng chạy mà tốc độ vẫn cực kỳ nhanh.
"Thậm chí có khả năng trở thành giáo chủ khai phái của Thiên Nghệ thần giáo!"
Có kẻ tâm tư lay động, Huyết Ngạc cũng không lừa gạt bọn họ, Thiên Nghệ thần tộc hiện tại cần kẻ ra mặt, đáng tiếc trước đó giáo phái bị tiêu diệt, bây giờ căn bản không có căn cơ, giờ đây những người như họ một khi đầu nhập vào thì tất nhiên sẽ được trọng dụng.
Bắc Phong thành đã an ổn nhiều năm, lần này Nam Nguyên xuất hiện thiên tài lại làm tất cả mọi người đều biết, cho nên có thể đây thật sự chính là mồi nhử.
Tập kích Nam Nguyên có khả năng sẽ nguy hiểm hơn so với tập kích Bắc Phong thành.
Dựa theo lẽ thường, bọn họ không dám tập kích Bắc Phong thành, nhưng có ai quy định nhất định phải dựa theo lẽ thường đâu.
Giờ khắc này, người chủ sự của các đại giáo phái đều động tâm.
Mà Huyết Ngạc thì bật cười khe khẽ, gã biết những người kia nhất định sẽ đáp ứng.
Thu hoạch như thế cũng đủ lớn rồi!
Lớn đến mức bọn hắn đều sẽ nảy sinh lòng tham, không tham lam hà tất gia nhập Vạn Tộc giáo làm gì.
"Nam Nguyên... Con mồi..."
Tầm mắt Huyết Ngạc hướng về phía nam, nhếch miệng cười không ngừng, một thiên tài nổi danh lan xa khắp chốn, Đại Hạ phủ cũng quá coi thường khẩu vị của mình.
"Thiên tài tối thượng đẳng... Thần văn đã phác hoạ hoàn chỉnh..."
Huyết Ngạc cười nhạo một tiếng, không chừng chỉ là tin lừa người dối thần.
Ngay cả nơi rách nát như Nam Nguyên còn xuất hiện tối thượng đẳng, không làm được thì cũng đừng cố ý truyền tin, ai mà tin chứ!
Tối thượng đẳng, giết một người chính là trăm điểm công huân, có thể so với Đằng Không!
Nếu quá thấp thì những cường giả như họ sẽ không có hứng thú, cho nên mới cố ý loan tin xuất hiện tối thượng đẳng ra làm mồi nhử?
"Các ngươi cũng quá coi thường ta!"
Huyết Ngạc hất cằm kiêu ngạo, nếu ngươi nói là thiên tài từ Thiên Thủy thành, ta còn tin nổi, hết lần này tới lần khác lại cứ loan tin là Nam Nguyên thành, người Đại Hạ phủ có phải đều cho rằng Vạn Tộc giáo toàn kẻ ngu phải không?
Bất quá cũng thật đáng tiếc, Vạn Tộc giáo hoàn toàn chính xác là có kẻ ngu, thực sự đã có người tin.
Huyết Ngạc thầm khinh bỉ một hồi, có chút cảm giác ưu việt vì sự thông minh của bản thân, Nam Nguyên xuất hiện học viên tối thượng đẳng, vì cái gì lại thực sự có người tưởng thật vậy? Vạn Tộc giáo muốn tranh phong với các phủ, xem ra sẽ là gánh nặng đường xa, một số kẻ ngu kia phải chết mới có thể khôn ra được.
...
Trên vùng đất hoang dã, một con đường uốn lượn vắt mình ngang qua.
Đội xe lắc lư tiến nhanh về phía trước.
Con đường đi đến Đại Hạ phủ đã được tu sửa không tệ, bất quá đoạn đường ở vùng hoang dã thường xuyên sẽ xảy ra vấn đề, nơi này là khu vực một điểm, thường xuyên bị vỡ vụn đứt đoạn.
Có một số là do cố ý, có một số là do yêu thú tạo thành.
Trên xe, các học viên bị lắc lư qua lại dữ dội đến nỗi cũng thấm chút mệt mỏi.
Mỏi mệt không phải là chuyện đáng bận tâm nhất, chuyến xe chạy đã gần 3 giờ, người có ba việc cấp bách, giờ phút này có học viên đã sắp không nhẫn nhịn được nữa.
Trên các xe chở đều có thể nghe được tiếng các học viên rì rào xin ngừng lại.
Bọn hắn muốn đi giải quyết nỗi buồn.
...
Phía sau đội xe.
Hạ Binh khẽ nhíu mày, ở trong vùng hoang dã mà dừng lại thật ra là vấn đề rất nguy hiểm.
Đội xe một mực tiến lên, kẻ địch dù cho có mai phục thì đội xe cũng có thể cấp tốc thoát ly chiến trường, một khi dừng lại, gặp phải nguy hiểm thì sẽ có chút phiền phức.
Bất quá ở đây có tận mấy trăm học viên, y cũng không có khả năng yêu cầu hết thảy học viên kìm nén suốt 5 tiếng.
"Dừng xe, tu chỉnh mười phút đồng hồ!" Hạ Binh đưa ra mệnh lệnh nghỉ ngơi một lát.
Địa điểm lựa chọn dừng xe là một mảnh đất bình nguyên, nơi này có khả năng tránh né kẻ địch mai phục.
...
Tô Vũ cũng theo các bạn học khác cùng xuống xe.
Ngồi trên xe tận mấy giờ đồng hồ, lảo đảo lắc lư, hắn thì còn đỡ, những người khác có vài người nôn hết mật xanh mật vàng làm Tô Vũ cũng muốn ói theo.
Trần Hạo hùng hùng hổ hổ nhìn chung quanh một vòng rồi lại buồn bực than thở: "Thế này thì làm sao mà đi tiểu a, khắp nơi đều là người!"
Nơi đây là bình nguyên, Thành Vệ quân giờ khắc này vây quanh ở bên ngoài, căn bản không cho phép học viên chạy loạn.
Đi vệ sinh dĩ nhiên cũng không thuận tiện như vậy.
Nam sinh thì còn đỡ, có vài nữ sinh đều đỏ tím mặt mày, cũng may, đúng lúc ấy, Hạ Binh quát to: "Nam sinh dựa vào đội xe bên trái, nữ sinh dựa vào bên phải! Tự động giải quyết vấn đề, không muốn giải quyết thì tè ra trong quần! Ra khỏi thành tức là chiến trường, chút chuyện nhỏ như vậy mà còn không thể vượt qua thì dứt khoát về nhà đi!"
Dù cho có vài người vẫn không tình nguyện, bất quá đến lúc này thì cũng đã hết cách, đành phải phân tán tại hai bên đội xe, dựa vào xe tải che chắn để giải quyết.
Tô Vũ thì không gấp, hắn cũng không đi theo đám Trần Hạo để giải quyết vấn đề.
Hắn nhìn quanh một vòng, bốn phía hết sức an tĩnh, cũng hết sức hoang vu.
Khi mà hắn đang quan sát hoàn cảnh, Hạ Binh giậm chân đi tới, vẫy tay với Tô Vũ.
Tô Vũ vội vàng đi đến, thoáng nghiêng đầu qua, Hạ Binh liền thì thầm: "Chút nữa ngươi đừng lên xe số 1, hãy ngồi vào chiếc xe phía sau.."
Dứt lời, y lại thấp giọng nói: "Lên xe, đổi quần áo của Thành Vệ quân."
Ánh mắt Tô Vũ lóe lên một cái, gật gật đầu.
Tô Vũ cũng không nói gì nhiều với đám Trần Hạo, chỉ đơn giản bảo là mình đổi xe khác, sau đó Tô Vũ bèn lên xe của Thành Vệ quân theo lời Hạ Binh dặn dò.
Lên xe, Tô Vũ thay chế phục của Thành Vệ quân, ngồi lẫn ở trong đám binh lính.
Hạ Binh cũng đi qua, nhẹ nhàng thở phào rồi nói: "Đây là lo cho an toàn của ngươi, cũng là vì an toàn của những người khác, ngươi ngồi trên xe số 1, những đồng bạn kia sẽ không an toàn."
"Ta biết."
Tô Vũ gật đầu, tiếp đó hắn nhỏ giọng hỏi: "Hạ đại nhân, đằng trước không xa hẳn là Thiên Thủy thành, ta đã xem địa đồ, nơi này hình như cũng không có chỗ thích hợp để mai phục, Vạn Tộc giáo hẳn sẽ không xuất hiện chứ?"
"Khó mà nói." Hạ Binh lắc đầu.
Tô Vũ lại hỏi: "Chuyện đội xe bị tập kích không phải lần đầu tiên phát sinh. Hằng năm lúc này cơ hồ đều sẽ xảy ra chuyện tương tự, chẳng lẽ bên phía Đại Hạ phủ chỉ có thể bị động ứng đối thôi sao?"
Hạ Binh cười khẽ, lắc đầu, không nói nhiều lời.
Bị động ứng đối thì cũng không đến mức, hằng năm Đại Hạ phủ sẽ cố ý bố trí một vài bia ngắm, dẫn dụ Vạn Tộc giáo tập kích.
Bất quá đây là cơ mật, rốt cuộc thì đội ngũ nào là bia ngắm, đội ngũ nào là thật sự không có người âm thầm bảo vệ thì chính bọn hắn cũng không rõ ràng.
...
Ngay tại lúc đội xe dừng lại.
Ở một nơi cách đó mấy ngàn thước, một đám người ngồi xổm trong một cái hố nhỏ.
Nhìn đội xe phía xa vừa dừng lại, một nam tử trung niên nhỏ giọng hỏi lão giả bên cạnh: "Đường chủ, đội xe Nam Nguyên dừng lại rồi, hiện tại động thủ chứ?"
"Không!"
Đường chủ nghe vậy tức khắc phủ định kiến nghị của hắn, nơi này quá thoáng đãng, không chờ bọn họ xông tới thì đối phương đã trực tiếp bỏ chạy, dù cho không chạy thì bọn hắn cũng sẽ tổn thất nặng nề.
Thành Vệ quân còn mang theo cung nỏ, khoảng cách xa như vậy thì bọn họ sẽ thành bia sống.
"Đường chủ, phía trước không có cơ hội hạ thủ nữa..."
Lão giả thản nhiên đáp: "Không có cơ hội thì không ra tay, cũng không phải việc gì tốt, có cơ hội thì xông lên cắn một cái, không có cơ hội thì từ bỏ!"
"Thế thì sẽ không tiện ăn nói với Huyết Ngạc đại nhân bên kia."
"Hắn cũng chỉ là đường chủ, ta cũng vậy, có cái gì mà không tiện ăn nói, phối hợp hành động với gã là được, lại đâu có bắt chúng ta đi chịu chết."
Lão giả xem thường, Huyết Ngạc cũng là đường chủ, bất quá đối phương có địa vị cao hơn ông, lại còn là cường giả Lăng Vân cảnh, cho nên lần này truyền lệnh tới thì ông cũng phải nghe.
Ông và Huyết Ngạc không quá thân thiện với nhau, mặc dù nghe lệnh tới đây mai phục nhưng ông cũng không muốn ngu ngốc đi chịu chết.
Quan sát thêm một hồi, lão giả đã có phán đoán với thực lực của đoàn xe Nam Nguyên.
Đằng Không hoàn toàn chỉ có một người, Vạn Thạch cảnh thì có vài vị, còn lại đều là Thành Vệ quân Thiên Quân cảnh bình thường.
"Đi, tới đằng trước mai phục ở Nguyên Thủy thôn!"
"Nguyên Thủy thôn?" Nam tử trung niên nghe thế thì có chút sợ hãi: "Đường chủ, đó là ranh giới của Thiên Thủy thành, ngay tại ngoại ô cách chủ thành không đến 30 dặm..."
"Muốn xuất thủ thì chỉ có thể là ở nơi ấy!" Lão giả lạnh lùng giải thích: "Nơi đó tới gần Thiên Thủy thành, đội xe Nam Nguyên đến bên kia sẽ thả lỏng cảnh giác, con đường phụ cận có không ít khu cư trú, rất nhiều phòng ốc cũng có thể che lấp hành tung của chúng ta. Chỉ cần tốc độ nhanh, rút lui trước khi người của Thiên Thủy thành đến giúp thì còn an toàn hơn nơi này nhiều."
"Bớt nói nhảm, nhanh đi bố trí, miễn cho tới sau bọn hắn!"
Dứt lời, lão giả khom lưng lùi lại, một lát sau, một đám người nhanh chóng rời khỏi hố nhỏ, theo đường nhỏ mà chạy về ngoại ô Thiên Thủy thành.
Những người này có thực lực không yếu, ở trong vùng hoang dã khom lưng chạy mà tốc độ vẫn cực kỳ nhanh.
Bình luận facebook