Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 170: Ta Có Tiền, Lại Có Thực Lực, Bạch Phong Thì Tính Là Cái Gì?
"Đừng gọi ta là đại nhân, gọi là chấp giáo hay lão sư, thậm chí gọi tiền bối đều được..."
Lão nhân rất khách khí, đồng thời cũng có chút không quá dễ chịu, không phải là bởi vì Tô Vũ, mà là bởi vì... Trần Hạo!
Tiểu tử ngốc kia cứ ngu ngơ mà nhìn mình, còn nhìn không chuyển mắt, ý gì đây hả?
Mà Trần Hạo đứng một bên quả thật đang nhìn chằm chằm vào ông, ánh mắt hết sức dị thường, có chút xúc động, có chút hưng phấn.
Hôm nay cậu đã chứng kiến vị cường giả đối diện giết người, quá mạnh, quá trôi chảy, cậu cực kỳ bội phục cường giả, cường giả như vậy bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt, cậu có thể không chăm chú mà nhìn được sao?
Thiếu chút nữa là nhìn tới nỗi khiến mặt lão giả nở hoa luôn rồi!
Lão nhân có chút mệt lòng, tiểu tử ngốc này... nếu ở Văn Minh học phủ mà cứ một mực nhìn mình chăm chú như thế thì ông sẽ trực tiếp phạt cậu ta bị giam lại!
Nhưng mà ở đây thì ông không thể làm thế.
Vẫn là Tô Vũ phát hiện dị thường, ho nhẹ một tiếng, khẽ nhắc: "Hạo Tử, mau vào phòng vệ sinh đợi đi!"
"Hở?"
"Đi mau!"
"Được rồi..."
Trần Hạo rất bất đắc dĩ, kỳ thật cậu còn muốn tiếp tục lưu lại nghe thêm một chút, đáng tiếc là lại bị đuổi đi.
"Tiền bối, tính tình hắn rất khờ, ngài chớ để ý."
"Không có việc gì." Lão giả mỉm cười, "Ta tự giới thiệu một chút, ta đến từ Đại Hạ Văn Minh học phủ, là một nghiên cứu viên trung cấp. Ta tên Triệu Lập, Lăng Vân thất trọng, qua vài năm nữa nếu có thể tiến vào Sơn Hải cảnh thì sẽ trở thành nghiên cứu viên cao cấp giống như lão sư của Bạch Phong."
Tô Vũ thầm giật mình, Văn Minh sư Lăng Vân thất trọng!
Người này còn mạnh hơn so với hắn tưởng tượng một chút!
"Mấy năm nay ta vẫn hướng dẫn cho không ít học sinh, bất quá mấy năm trước ta vẫn không dẫn dắt học viên, một trong số học viên xuất sắc nhất vài năm qua hiện tại cũng mới vừa gia nhập Lăng Vân cảnh, đảm nhiệm vai trò nghiên cứu viên sơ cấp trong học phủ."
Triệu Lập cười nói: "Hôm nay ngươi dùng thần văn quấy nhiễu đối thủ, tự tay đâm chết quân giặc, nói thật, ta hết sức tán thưởng! Với thiên phú và tính tình quả quyết của ngươi, nếu tới Văn Minh học phủ sẽ có nghiên cứu viên cao cấp nhận ngươi... Nhưng ta cũng nói thật với ngươi, nghiên cứu viên cao cấp bận rộn rất hiếm khi thấy mặt, quanh năm suốt tháng đều chưa hẳn đã có mặt ở học phủ."
"Cũng chỉ là mang cái danh mà thôi, trên thực tế vẫn phải dựa vào chính các ngươi."
"Trợ lý nghiên cứu viên và nghiên cứu viên sơ cấp thì quá yếu, nghiên cứu viên trung cấp giống như ta thì không có mấy ai nhận học viên. Ngươi phải hiểu được cùng là nghiên cứu viên, một người mang theo hơn mười học viên so với một người chỉ mang một hai người, cái này là chuyện hoàn toàn khác biệt!"
"Cảnh giới Chiến giả của ngươi không yếu, ta cũng nói thẳng, ta không quá am hiểu thần văn, ta am hiểu binh đạo hơn hẳn, ta nổi danh nhất là ở mảng rèn đúc thần binh. Hôm nay ngươi thấy ta giết vị Đằng Không lục trọng kia cũng chính là dùng trăm hộp kiếm mà ta tự tạo ra."
Dứt lời, trong tay ông bỗng nhiên xuất hiện một cái hộp màu vàng nhạt, "Đây là trăm hộp kiếm, văn binh huyền giai đỉnh cấp! Binh khí phân văn võ, võ binh chế tạo cho quân đội thì độ khó không cao, văn binh lại có độ khó cực cao. Văn binh huyền giai đỉnh cấp thì Văn Minh sư ở Đại Hạ phủ có thể tạo ra không vượt quá 5 người!"
Triệu Lập thẳng thắn nói: "Ngươi đi theo ta thì sẽ không thiếu binh khí, cũng sẽ không thiếu ý chí chi văn, có rất nhiều người nguyện ý cầm ý chí chi văn để đổi binh khí với ta! Mà Đúc Binh sư cũng có yêu cầu đối với chiến giả, càng thích hợp để ngươi luyện song hành cả Chiến giả cùng với Văn minh."
Tô Vũ được ưu ái mà kinh ngạc, lắp bắp: "Tiền bối, chuyện này... Ta..."
"Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, không cần vội vã đáp ứng ta." Triệu Lập mỉm cười trấn an hắn, "Còn bên chỗ Bạch Phong thì không cần quá mức để ý. Hắn chỉ là trợ giáo, còn dám tranh với ta sao?"
Tô Vũ có chút xấu hổ, cũng không vội nhận lời.
Hắn nhìn chằm chằm hộp kiếm màu vàng nhạt trong tay lão giả, thật lòng hiếu kỳ. Triệu Lập thấy thế thì phì cười, "Văn binh huyền giai đỉnh cấp có giá trị hơn võ binh gấp năm lần! Võ binh huyền giai đỉnh cấp có giá trị vượt qua 300 điểm công huân, càng tốt thì càng đắt, mà văn binh chỉ riêng trăm hộp kiếm như cái ta đang cầm thì giá trị đã vượt qua 2000 điểm!"
Tô Vũ tròn xoe hai mắt, quá đắt!
2000 điểm... Này là khái niệm gì chứ?
"Đây là huyền giai, văn binh địa giai thì từ 5000 điểm trở lên, mặc dù ta chưa có nắm chắc trăm phần trăm chế tạo thành công, bất quá cũng đã thành công chế tạo ghi chép. Văn minh sư có thể tạo ra văn binh địa giai thì ở Đại Hạ phủ chỉ có một người!"
Tô Vũ kinh ngạc nhìn Triệu Lập, Đại Hạ phủ mạnh nhất là đại sư đúc binh sao?
Triệu Lập cười mà không nói, chỉ có một người... Khụ khụ, không phải là ông.
Ông chẳng qua là dưới sự trùng hợp mới chế tạo ra một thanh mà thôi, không tính là thật sự có thể chế tạo văn binh địa giai, thứ như vận khí là khó tin cậy nhất.
Bất quá, ta cũng đâu có bảo là chính ta đâu!
Theo những gì trước đó tiểu tử này trò chuyện với Mã thập trưởng, có thể thấy được hắn... rất thiếu tiền a!
Quá bình thường, người từ Nam Nguyên tới không thiếu tiền mới là lạ.
Triệu Lập thừa cơ phân tích cho hắn: "Chế tạo địa giai văn binh, một thanh liền là mấy ngàn điểm công huân, giết một tên Đằng Không thì được bao nhiêu điểm? Giết một cường giả Lăng Vân mới chỉ được bao nhiêu? Giết 10 tên Lăng Vân có khả năng cũng chỉ đủ đổi lấy một thanh địa giai văn binh..."
Triệu Lập cảm khái một tiếng: "Ta đi trước đây. Trong số Văn Minh sư thì Thần văn sư chưa hẳn có thể qua được Đúc Binh sư, mà chúng ta lại có tiền. Có tiền, thực lực lại mạnh, dù cho lão sư của Bạch Phong tới thì ta cũng chẳng nể ông ta, huống chi là Bạch Phong, ta nói rồi, ngươi không cần để ý tới hắn!"
Tô Vũ gượng cười, đưa mắt nhìn Triệu Lập rời khỏi.
Chờ ông đi rồi, Tô Vũ mới nhịn không được bật cười, Triệu Lập quá khoác lác!
Cuối cùng khi nhắc đến tên lão sư của Bạch Phong rõ ràng vẫn có chút e sợ, thanh âm cũng không được tự nhiên.
"Đúc Binh sư... Văn binh, võ binh..."
Tô Vũ thì thào, cảm giác như mình đã có thêm kiến thức, chuyện này lúc trước hắn thật sự không hề hay biết.
Mà lại còn đắt như vậy... Hắn nghe mà cũng phải động lòng, luôn cảm giác lần này điểm ban thưởng của mình có chút không đáng giá nhắc tới.
Nhìn xem, người ta tiện tay lấy ra binh khí cũng trị giá mấy ngàn công huân!
Triệu Lập đi ra xa rồi, cũng vội vàng thở hắt ra, nói đùa cái gì chứ, cái gì mà tiện tay lấy ra, đây là bảo bối giấu dưới đáy hòm đấy!
Địa giai văn binh mà ông chế tạo căn bản chưa hoàn thành triệt để, không có cách nào dùng được, chế tạo một trăm hộp kiếm đều sắp dốc sạch vốn liếng của ông, cộng thêm thanh địa giai văn binh chưa xong kia thì hiện tại ông rất nghèo!
Nói nhảm, bằng không ông nhận nhiệm vụ hộ tống nhỏ bé này làm quái gì?
Chẳng phải là vì muốn kiếm chút điểm công huân thôi à?
Lão nhân rất khách khí, đồng thời cũng có chút không quá dễ chịu, không phải là bởi vì Tô Vũ, mà là bởi vì... Trần Hạo!
Tiểu tử ngốc kia cứ ngu ngơ mà nhìn mình, còn nhìn không chuyển mắt, ý gì đây hả?
Mà Trần Hạo đứng một bên quả thật đang nhìn chằm chằm vào ông, ánh mắt hết sức dị thường, có chút xúc động, có chút hưng phấn.
Hôm nay cậu đã chứng kiến vị cường giả đối diện giết người, quá mạnh, quá trôi chảy, cậu cực kỳ bội phục cường giả, cường giả như vậy bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt, cậu có thể không chăm chú mà nhìn được sao?
Thiếu chút nữa là nhìn tới nỗi khiến mặt lão giả nở hoa luôn rồi!
Lão nhân có chút mệt lòng, tiểu tử ngốc này... nếu ở Văn Minh học phủ mà cứ một mực nhìn mình chăm chú như thế thì ông sẽ trực tiếp phạt cậu ta bị giam lại!
Nhưng mà ở đây thì ông không thể làm thế.
Vẫn là Tô Vũ phát hiện dị thường, ho nhẹ một tiếng, khẽ nhắc: "Hạo Tử, mau vào phòng vệ sinh đợi đi!"
"Hở?"
"Đi mau!"
"Được rồi..."
Trần Hạo rất bất đắc dĩ, kỳ thật cậu còn muốn tiếp tục lưu lại nghe thêm một chút, đáng tiếc là lại bị đuổi đi.
"Tiền bối, tính tình hắn rất khờ, ngài chớ để ý."
"Không có việc gì." Lão giả mỉm cười, "Ta tự giới thiệu một chút, ta đến từ Đại Hạ Văn Minh học phủ, là một nghiên cứu viên trung cấp. Ta tên Triệu Lập, Lăng Vân thất trọng, qua vài năm nữa nếu có thể tiến vào Sơn Hải cảnh thì sẽ trở thành nghiên cứu viên cao cấp giống như lão sư của Bạch Phong."
Tô Vũ thầm giật mình, Văn Minh sư Lăng Vân thất trọng!
Người này còn mạnh hơn so với hắn tưởng tượng một chút!
"Mấy năm nay ta vẫn hướng dẫn cho không ít học sinh, bất quá mấy năm trước ta vẫn không dẫn dắt học viên, một trong số học viên xuất sắc nhất vài năm qua hiện tại cũng mới vừa gia nhập Lăng Vân cảnh, đảm nhiệm vai trò nghiên cứu viên sơ cấp trong học phủ."
Triệu Lập cười nói: "Hôm nay ngươi dùng thần văn quấy nhiễu đối thủ, tự tay đâm chết quân giặc, nói thật, ta hết sức tán thưởng! Với thiên phú và tính tình quả quyết của ngươi, nếu tới Văn Minh học phủ sẽ có nghiên cứu viên cao cấp nhận ngươi... Nhưng ta cũng nói thật với ngươi, nghiên cứu viên cao cấp bận rộn rất hiếm khi thấy mặt, quanh năm suốt tháng đều chưa hẳn đã có mặt ở học phủ."
"Cũng chỉ là mang cái danh mà thôi, trên thực tế vẫn phải dựa vào chính các ngươi."
"Trợ lý nghiên cứu viên và nghiên cứu viên sơ cấp thì quá yếu, nghiên cứu viên trung cấp giống như ta thì không có mấy ai nhận học viên. Ngươi phải hiểu được cùng là nghiên cứu viên, một người mang theo hơn mười học viên so với một người chỉ mang một hai người, cái này là chuyện hoàn toàn khác biệt!"
"Cảnh giới Chiến giả của ngươi không yếu, ta cũng nói thẳng, ta không quá am hiểu thần văn, ta am hiểu binh đạo hơn hẳn, ta nổi danh nhất là ở mảng rèn đúc thần binh. Hôm nay ngươi thấy ta giết vị Đằng Không lục trọng kia cũng chính là dùng trăm hộp kiếm mà ta tự tạo ra."
Dứt lời, trong tay ông bỗng nhiên xuất hiện một cái hộp màu vàng nhạt, "Đây là trăm hộp kiếm, văn binh huyền giai đỉnh cấp! Binh khí phân văn võ, võ binh chế tạo cho quân đội thì độ khó không cao, văn binh lại có độ khó cực cao. Văn binh huyền giai đỉnh cấp thì Văn Minh sư ở Đại Hạ phủ có thể tạo ra không vượt quá 5 người!"
Triệu Lập thẳng thắn nói: "Ngươi đi theo ta thì sẽ không thiếu binh khí, cũng sẽ không thiếu ý chí chi văn, có rất nhiều người nguyện ý cầm ý chí chi văn để đổi binh khí với ta! Mà Đúc Binh sư cũng có yêu cầu đối với chiến giả, càng thích hợp để ngươi luyện song hành cả Chiến giả cùng với Văn minh."
Tô Vũ được ưu ái mà kinh ngạc, lắp bắp: "Tiền bối, chuyện này... Ta..."
"Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, không cần vội vã đáp ứng ta." Triệu Lập mỉm cười trấn an hắn, "Còn bên chỗ Bạch Phong thì không cần quá mức để ý. Hắn chỉ là trợ giáo, còn dám tranh với ta sao?"
Tô Vũ có chút xấu hổ, cũng không vội nhận lời.
Hắn nhìn chằm chằm hộp kiếm màu vàng nhạt trong tay lão giả, thật lòng hiếu kỳ. Triệu Lập thấy thế thì phì cười, "Văn binh huyền giai đỉnh cấp có giá trị hơn võ binh gấp năm lần! Võ binh huyền giai đỉnh cấp có giá trị vượt qua 300 điểm công huân, càng tốt thì càng đắt, mà văn binh chỉ riêng trăm hộp kiếm như cái ta đang cầm thì giá trị đã vượt qua 2000 điểm!"
Tô Vũ tròn xoe hai mắt, quá đắt!
2000 điểm... Này là khái niệm gì chứ?
"Đây là huyền giai, văn binh địa giai thì từ 5000 điểm trở lên, mặc dù ta chưa có nắm chắc trăm phần trăm chế tạo thành công, bất quá cũng đã thành công chế tạo ghi chép. Văn minh sư có thể tạo ra văn binh địa giai thì ở Đại Hạ phủ chỉ có một người!"
Tô Vũ kinh ngạc nhìn Triệu Lập, Đại Hạ phủ mạnh nhất là đại sư đúc binh sao?
Triệu Lập cười mà không nói, chỉ có một người... Khụ khụ, không phải là ông.
Ông chẳng qua là dưới sự trùng hợp mới chế tạo ra một thanh mà thôi, không tính là thật sự có thể chế tạo văn binh địa giai, thứ như vận khí là khó tin cậy nhất.
Bất quá, ta cũng đâu có bảo là chính ta đâu!
Theo những gì trước đó tiểu tử này trò chuyện với Mã thập trưởng, có thể thấy được hắn... rất thiếu tiền a!
Quá bình thường, người từ Nam Nguyên tới không thiếu tiền mới là lạ.
Triệu Lập thừa cơ phân tích cho hắn: "Chế tạo địa giai văn binh, một thanh liền là mấy ngàn điểm công huân, giết một tên Đằng Không thì được bao nhiêu điểm? Giết một cường giả Lăng Vân mới chỉ được bao nhiêu? Giết 10 tên Lăng Vân có khả năng cũng chỉ đủ đổi lấy một thanh địa giai văn binh..."
Triệu Lập cảm khái một tiếng: "Ta đi trước đây. Trong số Văn Minh sư thì Thần văn sư chưa hẳn có thể qua được Đúc Binh sư, mà chúng ta lại có tiền. Có tiền, thực lực lại mạnh, dù cho lão sư của Bạch Phong tới thì ta cũng chẳng nể ông ta, huống chi là Bạch Phong, ta nói rồi, ngươi không cần để ý tới hắn!"
Tô Vũ gượng cười, đưa mắt nhìn Triệu Lập rời khỏi.
Chờ ông đi rồi, Tô Vũ mới nhịn không được bật cười, Triệu Lập quá khoác lác!
Cuối cùng khi nhắc đến tên lão sư của Bạch Phong rõ ràng vẫn có chút e sợ, thanh âm cũng không được tự nhiên.
"Đúc Binh sư... Văn binh, võ binh..."
Tô Vũ thì thào, cảm giác như mình đã có thêm kiến thức, chuyện này lúc trước hắn thật sự không hề hay biết.
Mà lại còn đắt như vậy... Hắn nghe mà cũng phải động lòng, luôn cảm giác lần này điểm ban thưởng của mình có chút không đáng giá nhắc tới.
Nhìn xem, người ta tiện tay lấy ra binh khí cũng trị giá mấy ngàn công huân!
Triệu Lập đi ra xa rồi, cũng vội vàng thở hắt ra, nói đùa cái gì chứ, cái gì mà tiện tay lấy ra, đây là bảo bối giấu dưới đáy hòm đấy!
Địa giai văn binh mà ông chế tạo căn bản chưa hoàn thành triệt để, không có cách nào dùng được, chế tạo một trăm hộp kiếm đều sắp dốc sạch vốn liếng của ông, cộng thêm thanh địa giai văn binh chưa xong kia thì hiện tại ông rất nghèo!
Nói nhảm, bằng không ông nhận nhiệm vụ hộ tống nhỏ bé này làm quái gì?
Chẳng phải là vì muốn kiếm chút điểm công huân thôi à?
Bình luận facebook