Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188: Học Viên Bị Bạch Phong Từ Chối
Bên này, Bắc Phong vừa mới đi qua.
Sau một khắc, lại là một đám người chen chúc tới.
Lần này Tô Vũ thấy được người quen, Hồ Tông Kỳ!
Cái tên kia đang đi cùng một nhóm người, tỏ vẻ thân thiết lẫn nhau, vậy đây hẳn là Thiên Thủy hội rồi?
Bên cạnh Hồ Tông Kỳ, một thanh niên đang cười tươi rói, ngoại hình người nọ hơi tương tự cậu ta, vừa đi vừa cất cao giọng nói: "Chúng ta là Thiên Thủy hội, các học đệ học muội nếu có hứng thú thì có thể xin gia nhập Thiên Thủy hội, xếp loại trung trung trở lên đều có thể xin vào!"
"Thiên Thủy hội sẽ thường xuyên tổ chức một số bài giảng đạo tự do, mời một số nghiên cứu viên nổi danh tới truyền đạo cho hội viên, học viên không phải người của Thiên Thủy thành cũng có thể báo danh."
Người nọ nói vài tiếng, cũng không đợi mọi người phản ứng, đã dẫn người tiến vào từ cửa hông.
Bên cạnh anh ta, Hồ Tông Kỳ lúc này đang nhìn chung quanh, chợt nhìn thấy Tô Vũ trong đám người, cậu ta tức khắc nhếch miệng cười khẽ, trên mặt mang theo vẻ kiêu ngạo, không chào hỏi Tô Vũ. Bất quá xem ra cậu ta cảm thấy mình đi vào trước mà không cần xếp hàng là việc đáng nở mày nở mặt trước Tô Vũ.
Nhìn đi nhìn đi, ta không cần xếp hàng!
Ngươi là tối thượng đẳng kiểu gì chứ, còn không phải đang đứng xếp hàng ở bên ngoài để chờ đi vào sao.
Tô Vũ cười khẽ, cũng không để ý tới cậu ta, đồ ngốc ấy mà.
Đi vào trước thì có cái gì ghê gớm?
Không phải là do dùng tiền sao?
Thiên Thủy hội chỉ vì biểu hiện ra ngoài mặt như thế mà tốn hao trăm điểm công huân, đó chẳng phải là điểm kiếm từ trên người đám học viên mới các ngươi ư?
Nếu như thâm hụt tiền thì ai mà chịu làm thế cơ chứ!
Làm vậy thì những hiệp hội này đã sớm đóng cửa!
Bên này vừa kết thúc, lại có người khác đến.
Đám người thứ ba rất đông, chúng tinh phủng nguyệt, khiến vài vị thiếu nam thiếu nữ đi trước càng thêm nổi bật.
"Người của Đại Hạ phủ đến!"
"Học viên tinh anh năm nay của Đại Hạ phủ!"
"Người đi đằng trước dẫn đội là... Lưu Hạ?"
"Lưu Hạ là ai vậy?"
"Là người đứng thứ 87 trên Bách Cường bảng, ca ca của y là trợ giáo thiên tài Lưu Hồng, cái tên này vào học phủ không bao lâu liền có thể bước vào Bách Cường bảng, rất lợi hại!"
Một số học viên cũ dồn dập nghị luận, không ít người nhìn về phía đoàn người đang tiến đến, nhất là Lưu Hạ đi đầu.
Học viên trên Bách Cường bảng!
Tại Đại Hạ Văn Minh học phủ, học viên thuộc Bách Cường bảng thì bất kỳ ai cũng đều đáng giá được coi trọng và hâm mộ.
Lưu Hạ thoạt nhìn không lớn tuổi lắm, rất trẻ trung, Tô Vũ cũng quan tâm nhiều hơn mấy phần, ca ca của Lưu Hạ là Lưu Hồng, đối phương hình như không hợp nhau với Bạch Phong.
"Học tỷ, ngươi biết hắn không?"
Tô Vũ thấp giọng hỏi Chu Tuệ, Chu Tuệ cũng nhỏ giọng đáp: "Biết chứ, học viên trên Bách Cường bảng mà có thể không biết sao? Y đích thật là thiên tài, năm ngoái mới vào học phủ, nửa năm sau liền lên được Bách Cường bảng, hơn một tháng trước khiêu chiến người ở vị trí 87 thành công, trực tiếp tiến vào nhóm trước 90."
"Năm ngoái lúc nhập học y xếp loại thượng trung, còn ồn ào lên chút sóng gió. Lưu Hồng trợ giáo tìm Bạch Phong trợ giáo thương lượng, nhận đệ đệ của mình làm học viên, kết quả lại bị cự tuyệt, náo động lớn vô cùng. Khi Lưu Hạ lên Bách Cường bảng thì đã nói với người ngoài rằng, cảm ơn Bạch Phong trợ giáo tuệ nhãn biết châu nên đã không nhận y!"
Chu Tuệ thấp giọng kết luận: "Lời này là y đang trào phúng Bạch trợ giáo, mọi người đều biết!"
Tô Vũ nhíu mày, còn có chuyện như thế sao?
Trước đó Bạch Phong cũng đã nói, học phủ không ít thiên tài muốn theo học với anh, nhưng anh đều không thèm để ý, không ngờ đây là sự thật.
Cái người tên Lưu Hạ này có một anh trai là trợ giáo thiên tài, còn muốn bái Bạch Phong làm thầy, kết quả thế mà còn bị cự tuyệt, quả thực là quá mất mặt.
Khi đối phương lên Bách Cường bảng, chỉ sợ là vẫn không cam lòng, bằng không cũng sẽ chẳng nói ra mấy lời mỉa mai kia.
Bên kia, Lưu Hạ đi ở trước nhất, sắc mặt lạnh lùng, nhìn thẳng không chớp mắt.
Y căn bản không quan tâm tới lời nghị luận của người xung quanh!
Mãi đến khi sắp vào cửa hông, y bỗng nhiên quay người nhìn về phía đám học viên còn đang xếp hàng, giọng điệu vô cùng lạnh lùng: "Người Nam Nguyên tới chưa?"
Không ai lên tiếng.
"Chưa tới à?" Lưu Hạ tự hỏi tự đáp, y cũng không để ý, chỉ tiếp tục lẩm bẩm: "Nam Nguyên năm nay xuất hiện học viên tối thượng đẳng, Tô Vũ rất đáng gờm! Bạch Phong trợ giáo còn nhận hắn làm học trò từ sớm, khá lắm!"
"Dạng thiên tài thế này ở học phủ nhất định có khả năng bình định thiên hạ, Đằng Không ở trong tầm tay!"
"Ta nghe người ta nói, tối thượng đẳng của Nam Nguyên mạnh hơn hết thảy thiên tài yêu nghiệt, bởi vì đó là người xuất thân từ Nam Nguyên!" Lưu Hạ thản nhiên nói tiếp: "Nếu hắn tới, mọi người tốt nhất nên nhìn hắn mà học tập! Trên Bách Cường bảng, ta đang chờ hắn! Hi vọng hắn có khả năng sớm vượt qua ta, miễn cho người ta cảm thấy Bạch trợ giáo có mắt không tròng, đã nhìn lầm người!"
"Bạch trợ giáo rất mạnh, hi vọng bạn học tên Tô Vũ này đừng khiến Bạch trợ giáo mất mặt!"
Dứt lời, Lưu Hạ cất bước vào cửa.
Lời y vừa nói ra, đám người chung quanh hơi có chút oanh động.
Thiên tài tối thượng đẳng?
Học viên của trợ giáo thiên tài?
Lợi hại hơn hết thảy yêu nghiệt?
Đương nhiên, ý của Lưu Hạ bọn hắn nghe hiểu được.
Ở bề ngoài là khen ngợi, trên thực tế là đang chờ vả mặt Bạch Phong đây.
Khi đó ngươi chướng mắt ta, bây giờ lại nhận một học viên thiên tài, ta ở Bách Cường bảng chờ hắn, hắn có thể tiến vào Bách Cường bảng được sao?
Thuận tiện Lưu Hạ còn muốn kéo thù hận cho Tô Vũ, ngươi mạnh hơn hết thảy yêu nghiệt ở Đại Hạ phủ, ngươi gánh chịu nổi cái danh này à?
Nơi xa, ở bên cạnh Lưu Hạ có thiếu niên cười bảo: "Lưu ca làm gì thế, sao phải so đo với một tên tân sinh làm gì. Mấy tên của Hạ gia, Hồ gia lại không coi ra gì, Lưu ca cẩn thận bọn chúng quay đầu lại tìm ngươi gây phiền toái..."
Lưu Hạ bình tĩnh đáp: "Ta còn không đến mức sợ người mới! Người của mấy nhà kia tới tìm ta, ta sẽ để bọn hắn biết người nào không nên dây vào! Còn về Tô Vũ... Ta không quan tâm hắn mạnh cỡ nào, có bao nhiêu thiên phú, nhưng ta không hy vọng tất cả mọi người bắt ta tới làm nền cho hắn!"
Lưu Hạ y là học viên trên Bách Cường bảng, là người bị Bạch Phong từ chối.
Bạch Phong lại chỉ nhận một tên nhóc như Tô Vũ!
Bây giờ, trong giới nghiên cứu viên có người luôn thích lấy Lưu hạ tới để phụ trợ cho Tô Vũ, điều này khiến Lưu Hạ rất bất mãn.
Chuyện này giống hệt như đối với ca ca của y, luôn có người ưa thích dùng Lưu Hồng ra để phụ họa cho Bạch Phong.
Các ngươi là thiên tài thì cũng là chuyện của các ngươi, dựa vào cái gì cứ phải giẫm lên chúng ta!
Lưu Hạ không nói thêm gì nữa, trên thực tế y chẳng quan tâm tới Tô Vũ, bất quá đại ca của y nói, nếu chúng ta đã không chung đường với Bạch Phong vậy thì tìm được cơ hội liền vả mặt Bạch Phong, không cần sợ cái gì hết!
Bạch Phong không nể mặt mũi, vậy chúng ta cũng không cần cho Bạch Phong thể diện nữa!
Lưu Hồng và Bạch Phong không hợp nhau, đây cũng không phải chuyện bí mật gì, có ai mà không biết hai người bọn họ là tử địch đâu.
Lưu Hạ thầm nghĩ tới mấy chuyện đó, vừa đi vừa nói: "Tô Vũ chẳng qua là tân sinh, không đáng nhắc tới, không cần hao phí quá nhiều tinh lực trên người hắn, gặp thì cho hắn biết thế nào là lễ độ một chút là được. Nhiệm vụ của các ngươi là mau chóng tiến vào Bách Cường bảng, Bách Cường bảng có người của chúng ta càng nhiều thì địa vị tại học phủ sẽ càng vững chắc!"
"Lưu ca yên tâm, chúng ta sẽ tận lực trong vòng một năm tiến vào Bách Cường bảng!"
"Hi vọng là thế!"
Lưu Hạ không ôm hy vọng quá lớn, nhóm người này đều là tân sinh, trong vòng một năm mà đòi tiến vào Bách Cường bảng... Thật sự cho rằng người người đều có thể như ta sao?
Nhóm người đang đi theo sau y mặc dù không ít kẻ là thượng đẳng học viên, nhưng muốn tiến vào Bách Cường trong một năm thì chẳng hề dễ dàng gì.
Nếu mà đơn giản như vậy thì Bách Cường bảng sẽ không trở thành mục tiêu của tất cả học viên Đại Hạ phủ nữa.
Sau một khắc, lại là một đám người chen chúc tới.
Lần này Tô Vũ thấy được người quen, Hồ Tông Kỳ!
Cái tên kia đang đi cùng một nhóm người, tỏ vẻ thân thiết lẫn nhau, vậy đây hẳn là Thiên Thủy hội rồi?
Bên cạnh Hồ Tông Kỳ, một thanh niên đang cười tươi rói, ngoại hình người nọ hơi tương tự cậu ta, vừa đi vừa cất cao giọng nói: "Chúng ta là Thiên Thủy hội, các học đệ học muội nếu có hứng thú thì có thể xin gia nhập Thiên Thủy hội, xếp loại trung trung trở lên đều có thể xin vào!"
"Thiên Thủy hội sẽ thường xuyên tổ chức một số bài giảng đạo tự do, mời một số nghiên cứu viên nổi danh tới truyền đạo cho hội viên, học viên không phải người của Thiên Thủy thành cũng có thể báo danh."
Người nọ nói vài tiếng, cũng không đợi mọi người phản ứng, đã dẫn người tiến vào từ cửa hông.
Bên cạnh anh ta, Hồ Tông Kỳ lúc này đang nhìn chung quanh, chợt nhìn thấy Tô Vũ trong đám người, cậu ta tức khắc nhếch miệng cười khẽ, trên mặt mang theo vẻ kiêu ngạo, không chào hỏi Tô Vũ. Bất quá xem ra cậu ta cảm thấy mình đi vào trước mà không cần xếp hàng là việc đáng nở mày nở mặt trước Tô Vũ.
Nhìn đi nhìn đi, ta không cần xếp hàng!
Ngươi là tối thượng đẳng kiểu gì chứ, còn không phải đang đứng xếp hàng ở bên ngoài để chờ đi vào sao.
Tô Vũ cười khẽ, cũng không để ý tới cậu ta, đồ ngốc ấy mà.
Đi vào trước thì có cái gì ghê gớm?
Không phải là do dùng tiền sao?
Thiên Thủy hội chỉ vì biểu hiện ra ngoài mặt như thế mà tốn hao trăm điểm công huân, đó chẳng phải là điểm kiếm từ trên người đám học viên mới các ngươi ư?
Nếu như thâm hụt tiền thì ai mà chịu làm thế cơ chứ!
Làm vậy thì những hiệp hội này đã sớm đóng cửa!
Bên này vừa kết thúc, lại có người khác đến.
Đám người thứ ba rất đông, chúng tinh phủng nguyệt, khiến vài vị thiếu nam thiếu nữ đi trước càng thêm nổi bật.
"Người của Đại Hạ phủ đến!"
"Học viên tinh anh năm nay của Đại Hạ phủ!"
"Người đi đằng trước dẫn đội là... Lưu Hạ?"
"Lưu Hạ là ai vậy?"
"Là người đứng thứ 87 trên Bách Cường bảng, ca ca của y là trợ giáo thiên tài Lưu Hồng, cái tên này vào học phủ không bao lâu liền có thể bước vào Bách Cường bảng, rất lợi hại!"
Một số học viên cũ dồn dập nghị luận, không ít người nhìn về phía đoàn người đang tiến đến, nhất là Lưu Hạ đi đầu.
Học viên trên Bách Cường bảng!
Tại Đại Hạ Văn Minh học phủ, học viên thuộc Bách Cường bảng thì bất kỳ ai cũng đều đáng giá được coi trọng và hâm mộ.
Lưu Hạ thoạt nhìn không lớn tuổi lắm, rất trẻ trung, Tô Vũ cũng quan tâm nhiều hơn mấy phần, ca ca của Lưu Hạ là Lưu Hồng, đối phương hình như không hợp nhau với Bạch Phong.
"Học tỷ, ngươi biết hắn không?"
Tô Vũ thấp giọng hỏi Chu Tuệ, Chu Tuệ cũng nhỏ giọng đáp: "Biết chứ, học viên trên Bách Cường bảng mà có thể không biết sao? Y đích thật là thiên tài, năm ngoái mới vào học phủ, nửa năm sau liền lên được Bách Cường bảng, hơn một tháng trước khiêu chiến người ở vị trí 87 thành công, trực tiếp tiến vào nhóm trước 90."
"Năm ngoái lúc nhập học y xếp loại thượng trung, còn ồn ào lên chút sóng gió. Lưu Hồng trợ giáo tìm Bạch Phong trợ giáo thương lượng, nhận đệ đệ của mình làm học viên, kết quả lại bị cự tuyệt, náo động lớn vô cùng. Khi Lưu Hạ lên Bách Cường bảng thì đã nói với người ngoài rằng, cảm ơn Bạch Phong trợ giáo tuệ nhãn biết châu nên đã không nhận y!"
Chu Tuệ thấp giọng kết luận: "Lời này là y đang trào phúng Bạch trợ giáo, mọi người đều biết!"
Tô Vũ nhíu mày, còn có chuyện như thế sao?
Trước đó Bạch Phong cũng đã nói, học phủ không ít thiên tài muốn theo học với anh, nhưng anh đều không thèm để ý, không ngờ đây là sự thật.
Cái người tên Lưu Hạ này có một anh trai là trợ giáo thiên tài, còn muốn bái Bạch Phong làm thầy, kết quả thế mà còn bị cự tuyệt, quả thực là quá mất mặt.
Khi đối phương lên Bách Cường bảng, chỉ sợ là vẫn không cam lòng, bằng không cũng sẽ chẳng nói ra mấy lời mỉa mai kia.
Bên kia, Lưu Hạ đi ở trước nhất, sắc mặt lạnh lùng, nhìn thẳng không chớp mắt.
Y căn bản không quan tâm tới lời nghị luận của người xung quanh!
Mãi đến khi sắp vào cửa hông, y bỗng nhiên quay người nhìn về phía đám học viên còn đang xếp hàng, giọng điệu vô cùng lạnh lùng: "Người Nam Nguyên tới chưa?"
Không ai lên tiếng.
"Chưa tới à?" Lưu Hạ tự hỏi tự đáp, y cũng không để ý, chỉ tiếp tục lẩm bẩm: "Nam Nguyên năm nay xuất hiện học viên tối thượng đẳng, Tô Vũ rất đáng gờm! Bạch Phong trợ giáo còn nhận hắn làm học trò từ sớm, khá lắm!"
"Dạng thiên tài thế này ở học phủ nhất định có khả năng bình định thiên hạ, Đằng Không ở trong tầm tay!"
"Ta nghe người ta nói, tối thượng đẳng của Nam Nguyên mạnh hơn hết thảy thiên tài yêu nghiệt, bởi vì đó là người xuất thân từ Nam Nguyên!" Lưu Hạ thản nhiên nói tiếp: "Nếu hắn tới, mọi người tốt nhất nên nhìn hắn mà học tập! Trên Bách Cường bảng, ta đang chờ hắn! Hi vọng hắn có khả năng sớm vượt qua ta, miễn cho người ta cảm thấy Bạch trợ giáo có mắt không tròng, đã nhìn lầm người!"
"Bạch trợ giáo rất mạnh, hi vọng bạn học tên Tô Vũ này đừng khiến Bạch trợ giáo mất mặt!"
Dứt lời, Lưu Hạ cất bước vào cửa.
Lời y vừa nói ra, đám người chung quanh hơi có chút oanh động.
Thiên tài tối thượng đẳng?
Học viên của trợ giáo thiên tài?
Lợi hại hơn hết thảy yêu nghiệt?
Đương nhiên, ý của Lưu Hạ bọn hắn nghe hiểu được.
Ở bề ngoài là khen ngợi, trên thực tế là đang chờ vả mặt Bạch Phong đây.
Khi đó ngươi chướng mắt ta, bây giờ lại nhận một học viên thiên tài, ta ở Bách Cường bảng chờ hắn, hắn có thể tiến vào Bách Cường bảng được sao?
Thuận tiện Lưu Hạ còn muốn kéo thù hận cho Tô Vũ, ngươi mạnh hơn hết thảy yêu nghiệt ở Đại Hạ phủ, ngươi gánh chịu nổi cái danh này à?
Nơi xa, ở bên cạnh Lưu Hạ có thiếu niên cười bảo: "Lưu ca làm gì thế, sao phải so đo với một tên tân sinh làm gì. Mấy tên của Hạ gia, Hồ gia lại không coi ra gì, Lưu ca cẩn thận bọn chúng quay đầu lại tìm ngươi gây phiền toái..."
Lưu Hạ bình tĩnh đáp: "Ta còn không đến mức sợ người mới! Người của mấy nhà kia tới tìm ta, ta sẽ để bọn hắn biết người nào không nên dây vào! Còn về Tô Vũ... Ta không quan tâm hắn mạnh cỡ nào, có bao nhiêu thiên phú, nhưng ta không hy vọng tất cả mọi người bắt ta tới làm nền cho hắn!"
Lưu Hạ y là học viên trên Bách Cường bảng, là người bị Bạch Phong từ chối.
Bạch Phong lại chỉ nhận một tên nhóc như Tô Vũ!
Bây giờ, trong giới nghiên cứu viên có người luôn thích lấy Lưu hạ tới để phụ trợ cho Tô Vũ, điều này khiến Lưu Hạ rất bất mãn.
Chuyện này giống hệt như đối với ca ca của y, luôn có người ưa thích dùng Lưu Hồng ra để phụ họa cho Bạch Phong.
Các ngươi là thiên tài thì cũng là chuyện của các ngươi, dựa vào cái gì cứ phải giẫm lên chúng ta!
Lưu Hạ không nói thêm gì nữa, trên thực tế y chẳng quan tâm tới Tô Vũ, bất quá đại ca của y nói, nếu chúng ta đã không chung đường với Bạch Phong vậy thì tìm được cơ hội liền vả mặt Bạch Phong, không cần sợ cái gì hết!
Bạch Phong không nể mặt mũi, vậy chúng ta cũng không cần cho Bạch Phong thể diện nữa!
Lưu Hồng và Bạch Phong không hợp nhau, đây cũng không phải chuyện bí mật gì, có ai mà không biết hai người bọn họ là tử địch đâu.
Lưu Hạ thầm nghĩ tới mấy chuyện đó, vừa đi vừa nói: "Tô Vũ chẳng qua là tân sinh, không đáng nhắc tới, không cần hao phí quá nhiều tinh lực trên người hắn, gặp thì cho hắn biết thế nào là lễ độ một chút là được. Nhiệm vụ của các ngươi là mau chóng tiến vào Bách Cường bảng, Bách Cường bảng có người của chúng ta càng nhiều thì địa vị tại học phủ sẽ càng vững chắc!"
"Lưu ca yên tâm, chúng ta sẽ tận lực trong vòng một năm tiến vào Bách Cường bảng!"
"Hi vọng là thế!"
Lưu Hạ không ôm hy vọng quá lớn, nhóm người này đều là tân sinh, trong vòng một năm mà đòi tiến vào Bách Cường bảng... Thật sự cho rằng người người đều có thể như ta sao?
Nhóm người đang đi theo sau y mặc dù không ít kẻ là thượng đẳng học viên, nhưng muốn tiến vào Bách Cường trong một năm thì chẳng hề dễ dàng gì.
Nếu mà đơn giản như vậy thì Bách Cường bảng sẽ không trở thành mục tiêu của tất cả học viên Đại Hạ phủ nữa.
Bình luận facebook