Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47: Tấm Lòng Của Các Bậc Trưởng Bối
Ngày hôm sau, Tô Vũ tỉnh lại, đầu óc không khỏi mơ hồ rơi vào trầm tư.
Hắn đang suy nghĩ tới một vấn đề, ấy là thần văn trong mộng rốt cuộc là chân thật hay là hư cấu?
Là chữ “Máu” trong đầu mình chạy tới trong mộng, hay là trong mộng tự mang theo chữ "Máu" ấy?
Rất khó để hiểu nhưng Tô Vũ vẫn muốn biết rõ ràng, bởi vì nó rất quan trọng với hắn.
Nếu là chữ "Máu" tự chạy vào thì nó đại biểu giấc mộng của hắn không đơn thuần là mộng, mà là một không gian đặc thù, có lẽ có thể là không gian mà thần văn sử dụng được, điều này tức là sách họa Vạn Tộc còn có cấp độ sâu hơn cũng như sở hữu nhiều công năng cao cấp hơn mà hắn chưa khám phá ra.
Tô Vũ lẳng lặng cảm ứng chữ “Máu” trong đầu, hắn phát hiện màu sắn quanh thân nó hôm qua vốn rất ảm đạm, nhưng hôm nay lại bắt đầu phát ra hào quang nhàn nhạt.
Không biết là do nó ngủ một giấc, hay là bởi vì trong mộng thành công vượt qua một đêm.
...
Tô Vũ cấp tốc rời giường rửa mặt đánh răng, hắn không thể cứ nằm đây nghiên cứu vấn đề này thêm nữa.
Hôm nay hắn phải tới học phủ.
Mặc dù hôm qua Bạch Phong đã bảo, hôm nay anh ta không còn gì để dạy hắn nữa, nhưng Tô Vũ vẫn chuẩn bị đi học phủ một chuyến.
...
Nam Nguyên trung đẳng học phủ.
Tô Vũ vội vàng chạy tới trường, hắn không có thời gian đứng chờ Trần Hạo.
Thời gian còn rất sớm, các học viên phần lớn đều chưa tới.
Bạch Phong mặc một thân áo bào màu trắng, phong thái trác tuyệt, đứng lẫn ở bên trong một đám người, trên mặt nở nụ cười như hạc giữa bầy gà, làm cho người ta phải ghé mắt mà nhìn.
Lão phủ trưởng cũng đang ở đây, Thành vệ quân Thiên phu trưởng, Tập Phong đường đường chủ, cộng thêm Liễu Văn Ngạn cũng có mặt.
Bạch Phong đang trò chuyện với mấy người, đúng lúc ấy anh ta trông thấy Tô Vũ vội vàng chạy tới bèn không khỏi lộ ra nụ cười.
"Không phải nói hôm nay không lên lớp à? Sao lại tới đây?"
Tô Vũ thở dốc, chào hỏi các vị lão sư xong rồi mới đáp: "Tới tiễn Bạch lão sư, tạ ơn Bạch lão sư ngày hôm qua đã chỉ đạo."
Hôm nay Bạch Phong sẽ rời đi, mặc dù anh ta không nói, bất quá Tô Vũ vẫn đoán được.
Chuyện ở Nam Nguyên đã xong, Bạch Phong đương nhiên sẽ không ở lại đây lâu.
Hôm qua thứ cần dạy anh đều đã dạy, những thứ khác hiện tại Tô Vũ còn chưa học được, Bạch Phong lưu lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Bạch Phong cười một tiếng, tùy ý Tô Vũ.
Anh quay đầu nhìn về phía Liễu Văn Ngạn, đoạn nói: "Sư bá, ngài đã hóa hiện ý chí, Văn Minh học phủ một mực mở rộng cửa chờ đón ngài! Thân thể ngài còn chưa tạo lập nền tảng, máu huyết của Phi Thiên hổ nếu ngài không muốn tự mình đi lấy, sau này ta sẽ cho người đưa tới để ngài phục dụng."
Liễu Văn Ngạn nghe thế liền nhíu mày, "Không cần, ta lớn tuổi rồi, không cần thiết tiêu hao tinh huyết trân quý, ta dùng một chút tinh huyết thông thường luyện thể là được, máu huyết Phi Thiên hổ..."
Liễu Văn Ngạn nhìn thoáng qua Tô Vũ, không nói thẳng ra, chỉ bâng quơ bảo: "Giữ lại về sau để cho người nào cần đi."
Bạch Phong tủm tỉm cười, anh hiểu ý của Liễu Văn Ngạn.
Nếu Tô Vũ vào Văn Minh học phủ, mặc dù không biết bao nhiêu năm mới có thể hóa hiện ý chí, nhưng khi đó hắn cũng cần tinh huyết mạnh mẽ để chú thể.
Tinh huyết Phi Thiên hổ rất mạnh.
Là loại tinh huyết xếp trong năm mươi vị trí đầu!
Dù cho học phủ có tinh huyết mạnh mẽ ấy nhưng học phủ lại có bao nhiêu người?
Người người đều có thể được chia phần ư?
Không thể nào!
Gia cảnh của Tô Vũ tầm thường, cha hắn chỉ là một tu giả Thiên Quân cảnh, lấy đâu ra cho hắn tinh huyết mạnh mẽ như vậy.
Chỉ có thể dựa vào học phủ, dựa vào lão sư.
Dù cho Bạch Phong nhận hắn làm học sinh thì cũng không có nghĩa là Bạch Phong sẽ vì hắn mà chuẩn bị tinh huyết chú thể.
Tinh huyết Phi Thiên hổ là của lão sư của Bạch Phong, sư đệ của Liễu Văn Ngạn, hiện tại muốn tặng cho Liễu Văn Ngạn, Liễu Văn Ngạn không cần, nhưng nếu ông muốn chuyển giao nó cho Tô Vũ, lão sư của Bạch Phong đại khái sẽ không cự tuyệt.
Liễu Văn Ngạn không nói rõ về việc này nhưng Bạch Phong vẫn rõ ràng, anh ta cũng chẳng nói gì thêm.
Chú thể cũng không cần quá vội vã, có một số việc chờ Tô Vũ tiến vào học phủ rồi lại nói.
"Vậy ta sẽ nghe theo ý sư bá." Bạch Phong dứt lời, lại nhìn về phía Tô Vũ, thản nhiên bảo: "Tô Vũ, vận mệnh cùng tương lai đều dựa vào bản thân ngươi thay đổi! Nam Nguyên tuy nhỏ, nhưng cũng chưa chắc không xuất hiện cường giả!"
"Bối cảnh, gia cảnh, thiên phú, những thứ này ban đầu sẽ có chút lợi thế, nhưng con đường trở thành cường giả còn rất dài, núi cao đường xa, ai có thể đi đến cuối cùng, ai có thể cười ngạo nghễ với chư thiên, ai có thể tranh phong vạn tộc thì còn phải chờ xem!"
"Ta ở Văn Minh học phủ chờ ngươi, Nam Nguyên quá nhỏ, thế giới bên ngoài sẽ càng đặc sắc!"
Bạch Phong cười vui vẻ, bước ra một bước, người đã ở cách đó ngoài mấy chục thước, trong chớp mắt, tan biến trước mặt mọi người.
Phóng khoáng ngông nghênh!
Vài vị cường giả Nam Nguyên đứng ở bên cạnh nhìn mà mặt tràn đầy ao ước.
Bạch Phong là thiên tài của Văn Minh học phủ, có lẽ rất nhanh sẽ có khả năng đặt chân tới Lăng Vân, thiên kiêu như thế dù cho là ở Đại Hạ phủ cũng rất hiếm thấy.
Thành vệ quân Thiên phu trưởng Trương Vân cảm khái vài câu, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tô Vũ, thân thiện hỏi: "Đây là con của Tô Long à?"
Lão phủ trưởng gật đầu, "Ừm, là hắn."
"Hổ phụ vô khuyển tử! Lời nghiên cứu viên Bạch nói trước khi đi có thể nghe ra cậu ta kỳ vọng vào ngươi rất cao." Trương Vân nhìn Tô Vũ, động viên hắn: "Cố gắng nỗ lực, Nam Nguyên rất nhỏ, nhưng địa phương nhỏ không có nghĩa là không có cường giả!"
"Chuyện cha ngươi ta biết, ngươi không cần quá lo lắng, ở Chư Thiên chiến trường kẻ địch tuy nhiều nhưng y vẫn hệt như một lưỡi đao uy vũ, đánh đâu thắng đó!"
"Binh sĩ của Nam Nguyên cách một quãng thời gian đều sẽ có tin tức truyền đến, chờ ít ngày nữa có tin từ Chư Thiên chiến trường truyền về, nếu có thông tin của cha ngươi, ta sẽ cho người báo ngươi biết."
Trương Vân vừa dứt lời, Tô Vũ liền vội vàng cảm kích đa tạ: "Tạ ơn Trương đại nhân!"
"Đừng khách khí." Trương Vân cười sảng khoái, "Nói ra thì đều tính là người một nhà. Phụ thân ngươi là người ngay thẳng, không muốn luồn cúi, cho nên dù đến Chư Thiên chiến trường vẫn luôn đợi ở chỗ Giao Đốc không chịu rời đi."
"Trước đây vài năm, ta mời phụ thân ngươi đến Thành vệ quân đảm nhiệm chức Bách phu trưởng, phụ thân ngươi không nguyện ý. Bằng không tới Thành vệ quân, y đại khái có thể đột phá đến Vạn Thạch rồi, dùng sự dũng mãnh của Tô Long, chức phó tướng Thành vệ quân ắt sẽ không chạy thoát khỏi tay y. Mặc dù đáng tiếc, nhưng phụ thân ngươi lựa chọn không sai, ta hết sức khâm phục y!"
Trương Vân nói chuyện hết sức thẳng thắn, nói xong lại nghiêm mặt: "Ngươi có một vị lão sư tốt, Liễu chấp giáo là Thủ hộ giả của Nam Nguyên! Ngươi có một vị phủ trưởng tốt, tuy thực lực Vương phủ trưởng không mạnh, thế nhưng bốn mươi năm qua đã dốc hết tâm huyết vào Nam Nguyên học phủ."
"Nam Nguyên tuy nhỏ bé thế nhưng Nam Nguyên đủ thuần phác! Ta đã gặp qua rất nhiều thiên tài của Nam Nguyên, bọn hắn tới Đại Hạ phủ, thậm chí các đại phủ khác, nhưng cuối cùng lại trầm mê nửa đường!"
"Ta hi vọng ngươi sẽ khác, bởi vì ngươi là con cháu của quân nhân! Phụ thân ngươi không mạnh, nhưng y đáng để ngươi học tập theo, duy trì sơ tâm, không nên quên chính mình là ai, đừng đánh giá cao chính mình nhưng cũng không cần nghi ngờ chính mình, nghiêm túc làm tốt chuyện của bản thân!"
Trương Vân nói tới đây bèn mỉm cười, giọng điệu hòa nhã hơn một chút, "Người Nam Nguyên không sợ yếu, chỉ sợ kẻ nhát gan sợ hãi! Đừng sợ, đi ra rồi dùng thực lực và sự dũng mãnh của ngươi để nói chuyện, nếu thật sự lăn lộn ngoài đời không nổi, cảm thấy không có đường ra thì trở về, Thành vệ quân lưu một vị trí cho ngươi!"
Tô Vũ cung kính nói cảm ơn lần nữa, mà Liễu Văn Ngạn đứng bên cạnh thì tức giận kéo tay hắn về phía mình, "Ít có lôi kéo linh tinh! Ra khỏi Nam Nguyên, lăn lộn ngoài đời không nổi mà trở lại... Chúng ta gánh không nổi người này! Còn có, dạy học sinh là chuyện của ta, từ khi nào lại đến phiên ngươi tới tâm sự tâm sinh lý vậy?"
"..."
Trương Vân ngượng ngùng, chỉ đành ha ha cười lớn rồi mau chóng cáo từ rời đi, không tiếp tục nói nữa.
Đường chủ Tập Phong đường từ đầu đến cuối chỉ lẳng lặng đứng quan sát bọn họ, nay thấy Trương Vân đã rời khỏi thì ông bèn lên tiếng chào hỏi mọi người, sau đó nối gót đồng bạn.
Tô Vũ nhìn mấy người trao đổi, nhịn không được cười thầm.
Chính như Trương Vân nói, Nam Nguyên tuy nhỏ, nhưng không khí nơi đây lại rất tốt.
Nơi này lão sư không lạnh lùng, nơi này tướng quân không hung ác, nơi này phủ trưởng... rất yếu.
Lão phủ trưởng sớm đã tức tới mức râu ria dựng đứng, vừa rồi Trương Vân mới công khai khinh bỉ ông trước mặt học viên đấy.
Hắn đang suy nghĩ tới một vấn đề, ấy là thần văn trong mộng rốt cuộc là chân thật hay là hư cấu?
Là chữ “Máu” trong đầu mình chạy tới trong mộng, hay là trong mộng tự mang theo chữ "Máu" ấy?
Rất khó để hiểu nhưng Tô Vũ vẫn muốn biết rõ ràng, bởi vì nó rất quan trọng với hắn.
Nếu là chữ "Máu" tự chạy vào thì nó đại biểu giấc mộng của hắn không đơn thuần là mộng, mà là một không gian đặc thù, có lẽ có thể là không gian mà thần văn sử dụng được, điều này tức là sách họa Vạn Tộc còn có cấp độ sâu hơn cũng như sở hữu nhiều công năng cao cấp hơn mà hắn chưa khám phá ra.
Tô Vũ lẳng lặng cảm ứng chữ “Máu” trong đầu, hắn phát hiện màu sắn quanh thân nó hôm qua vốn rất ảm đạm, nhưng hôm nay lại bắt đầu phát ra hào quang nhàn nhạt.
Không biết là do nó ngủ một giấc, hay là bởi vì trong mộng thành công vượt qua một đêm.
...
Tô Vũ cấp tốc rời giường rửa mặt đánh răng, hắn không thể cứ nằm đây nghiên cứu vấn đề này thêm nữa.
Hôm nay hắn phải tới học phủ.
Mặc dù hôm qua Bạch Phong đã bảo, hôm nay anh ta không còn gì để dạy hắn nữa, nhưng Tô Vũ vẫn chuẩn bị đi học phủ một chuyến.
...
Nam Nguyên trung đẳng học phủ.
Tô Vũ vội vàng chạy tới trường, hắn không có thời gian đứng chờ Trần Hạo.
Thời gian còn rất sớm, các học viên phần lớn đều chưa tới.
Bạch Phong mặc một thân áo bào màu trắng, phong thái trác tuyệt, đứng lẫn ở bên trong một đám người, trên mặt nở nụ cười như hạc giữa bầy gà, làm cho người ta phải ghé mắt mà nhìn.
Lão phủ trưởng cũng đang ở đây, Thành vệ quân Thiên phu trưởng, Tập Phong đường đường chủ, cộng thêm Liễu Văn Ngạn cũng có mặt.
Bạch Phong đang trò chuyện với mấy người, đúng lúc ấy anh ta trông thấy Tô Vũ vội vàng chạy tới bèn không khỏi lộ ra nụ cười.
"Không phải nói hôm nay không lên lớp à? Sao lại tới đây?"
Tô Vũ thở dốc, chào hỏi các vị lão sư xong rồi mới đáp: "Tới tiễn Bạch lão sư, tạ ơn Bạch lão sư ngày hôm qua đã chỉ đạo."
Hôm nay Bạch Phong sẽ rời đi, mặc dù anh ta không nói, bất quá Tô Vũ vẫn đoán được.
Chuyện ở Nam Nguyên đã xong, Bạch Phong đương nhiên sẽ không ở lại đây lâu.
Hôm qua thứ cần dạy anh đều đã dạy, những thứ khác hiện tại Tô Vũ còn chưa học được, Bạch Phong lưu lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Bạch Phong cười một tiếng, tùy ý Tô Vũ.
Anh quay đầu nhìn về phía Liễu Văn Ngạn, đoạn nói: "Sư bá, ngài đã hóa hiện ý chí, Văn Minh học phủ một mực mở rộng cửa chờ đón ngài! Thân thể ngài còn chưa tạo lập nền tảng, máu huyết của Phi Thiên hổ nếu ngài không muốn tự mình đi lấy, sau này ta sẽ cho người đưa tới để ngài phục dụng."
Liễu Văn Ngạn nghe thế liền nhíu mày, "Không cần, ta lớn tuổi rồi, không cần thiết tiêu hao tinh huyết trân quý, ta dùng một chút tinh huyết thông thường luyện thể là được, máu huyết Phi Thiên hổ..."
Liễu Văn Ngạn nhìn thoáng qua Tô Vũ, không nói thẳng ra, chỉ bâng quơ bảo: "Giữ lại về sau để cho người nào cần đi."
Bạch Phong tủm tỉm cười, anh hiểu ý của Liễu Văn Ngạn.
Nếu Tô Vũ vào Văn Minh học phủ, mặc dù không biết bao nhiêu năm mới có thể hóa hiện ý chí, nhưng khi đó hắn cũng cần tinh huyết mạnh mẽ để chú thể.
Tinh huyết Phi Thiên hổ rất mạnh.
Là loại tinh huyết xếp trong năm mươi vị trí đầu!
Dù cho học phủ có tinh huyết mạnh mẽ ấy nhưng học phủ lại có bao nhiêu người?
Người người đều có thể được chia phần ư?
Không thể nào!
Gia cảnh của Tô Vũ tầm thường, cha hắn chỉ là một tu giả Thiên Quân cảnh, lấy đâu ra cho hắn tinh huyết mạnh mẽ như vậy.
Chỉ có thể dựa vào học phủ, dựa vào lão sư.
Dù cho Bạch Phong nhận hắn làm học sinh thì cũng không có nghĩa là Bạch Phong sẽ vì hắn mà chuẩn bị tinh huyết chú thể.
Tinh huyết Phi Thiên hổ là của lão sư của Bạch Phong, sư đệ của Liễu Văn Ngạn, hiện tại muốn tặng cho Liễu Văn Ngạn, Liễu Văn Ngạn không cần, nhưng nếu ông muốn chuyển giao nó cho Tô Vũ, lão sư của Bạch Phong đại khái sẽ không cự tuyệt.
Liễu Văn Ngạn không nói rõ về việc này nhưng Bạch Phong vẫn rõ ràng, anh ta cũng chẳng nói gì thêm.
Chú thể cũng không cần quá vội vã, có một số việc chờ Tô Vũ tiến vào học phủ rồi lại nói.
"Vậy ta sẽ nghe theo ý sư bá." Bạch Phong dứt lời, lại nhìn về phía Tô Vũ, thản nhiên bảo: "Tô Vũ, vận mệnh cùng tương lai đều dựa vào bản thân ngươi thay đổi! Nam Nguyên tuy nhỏ, nhưng cũng chưa chắc không xuất hiện cường giả!"
"Bối cảnh, gia cảnh, thiên phú, những thứ này ban đầu sẽ có chút lợi thế, nhưng con đường trở thành cường giả còn rất dài, núi cao đường xa, ai có thể đi đến cuối cùng, ai có thể cười ngạo nghễ với chư thiên, ai có thể tranh phong vạn tộc thì còn phải chờ xem!"
"Ta ở Văn Minh học phủ chờ ngươi, Nam Nguyên quá nhỏ, thế giới bên ngoài sẽ càng đặc sắc!"
Bạch Phong cười vui vẻ, bước ra một bước, người đã ở cách đó ngoài mấy chục thước, trong chớp mắt, tan biến trước mặt mọi người.
Phóng khoáng ngông nghênh!
Vài vị cường giả Nam Nguyên đứng ở bên cạnh nhìn mà mặt tràn đầy ao ước.
Bạch Phong là thiên tài của Văn Minh học phủ, có lẽ rất nhanh sẽ có khả năng đặt chân tới Lăng Vân, thiên kiêu như thế dù cho là ở Đại Hạ phủ cũng rất hiếm thấy.
Thành vệ quân Thiên phu trưởng Trương Vân cảm khái vài câu, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tô Vũ, thân thiện hỏi: "Đây là con của Tô Long à?"
Lão phủ trưởng gật đầu, "Ừm, là hắn."
"Hổ phụ vô khuyển tử! Lời nghiên cứu viên Bạch nói trước khi đi có thể nghe ra cậu ta kỳ vọng vào ngươi rất cao." Trương Vân nhìn Tô Vũ, động viên hắn: "Cố gắng nỗ lực, Nam Nguyên rất nhỏ, nhưng địa phương nhỏ không có nghĩa là không có cường giả!"
"Chuyện cha ngươi ta biết, ngươi không cần quá lo lắng, ở Chư Thiên chiến trường kẻ địch tuy nhiều nhưng y vẫn hệt như một lưỡi đao uy vũ, đánh đâu thắng đó!"
"Binh sĩ của Nam Nguyên cách một quãng thời gian đều sẽ có tin tức truyền đến, chờ ít ngày nữa có tin từ Chư Thiên chiến trường truyền về, nếu có thông tin của cha ngươi, ta sẽ cho người báo ngươi biết."
Trương Vân vừa dứt lời, Tô Vũ liền vội vàng cảm kích đa tạ: "Tạ ơn Trương đại nhân!"
"Đừng khách khí." Trương Vân cười sảng khoái, "Nói ra thì đều tính là người một nhà. Phụ thân ngươi là người ngay thẳng, không muốn luồn cúi, cho nên dù đến Chư Thiên chiến trường vẫn luôn đợi ở chỗ Giao Đốc không chịu rời đi."
"Trước đây vài năm, ta mời phụ thân ngươi đến Thành vệ quân đảm nhiệm chức Bách phu trưởng, phụ thân ngươi không nguyện ý. Bằng không tới Thành vệ quân, y đại khái có thể đột phá đến Vạn Thạch rồi, dùng sự dũng mãnh của Tô Long, chức phó tướng Thành vệ quân ắt sẽ không chạy thoát khỏi tay y. Mặc dù đáng tiếc, nhưng phụ thân ngươi lựa chọn không sai, ta hết sức khâm phục y!"
Trương Vân nói chuyện hết sức thẳng thắn, nói xong lại nghiêm mặt: "Ngươi có một vị lão sư tốt, Liễu chấp giáo là Thủ hộ giả của Nam Nguyên! Ngươi có một vị phủ trưởng tốt, tuy thực lực Vương phủ trưởng không mạnh, thế nhưng bốn mươi năm qua đã dốc hết tâm huyết vào Nam Nguyên học phủ."
"Nam Nguyên tuy nhỏ bé thế nhưng Nam Nguyên đủ thuần phác! Ta đã gặp qua rất nhiều thiên tài của Nam Nguyên, bọn hắn tới Đại Hạ phủ, thậm chí các đại phủ khác, nhưng cuối cùng lại trầm mê nửa đường!"
"Ta hi vọng ngươi sẽ khác, bởi vì ngươi là con cháu của quân nhân! Phụ thân ngươi không mạnh, nhưng y đáng để ngươi học tập theo, duy trì sơ tâm, không nên quên chính mình là ai, đừng đánh giá cao chính mình nhưng cũng không cần nghi ngờ chính mình, nghiêm túc làm tốt chuyện của bản thân!"
Trương Vân nói tới đây bèn mỉm cười, giọng điệu hòa nhã hơn một chút, "Người Nam Nguyên không sợ yếu, chỉ sợ kẻ nhát gan sợ hãi! Đừng sợ, đi ra rồi dùng thực lực và sự dũng mãnh của ngươi để nói chuyện, nếu thật sự lăn lộn ngoài đời không nổi, cảm thấy không có đường ra thì trở về, Thành vệ quân lưu một vị trí cho ngươi!"
Tô Vũ cung kính nói cảm ơn lần nữa, mà Liễu Văn Ngạn đứng bên cạnh thì tức giận kéo tay hắn về phía mình, "Ít có lôi kéo linh tinh! Ra khỏi Nam Nguyên, lăn lộn ngoài đời không nổi mà trở lại... Chúng ta gánh không nổi người này! Còn có, dạy học sinh là chuyện của ta, từ khi nào lại đến phiên ngươi tới tâm sự tâm sinh lý vậy?"
"..."
Trương Vân ngượng ngùng, chỉ đành ha ha cười lớn rồi mau chóng cáo từ rời đi, không tiếp tục nói nữa.
Đường chủ Tập Phong đường từ đầu đến cuối chỉ lẳng lặng đứng quan sát bọn họ, nay thấy Trương Vân đã rời khỏi thì ông bèn lên tiếng chào hỏi mọi người, sau đó nối gót đồng bạn.
Tô Vũ nhìn mấy người trao đổi, nhịn không được cười thầm.
Chính như Trương Vân nói, Nam Nguyên tuy nhỏ, nhưng không khí nơi đây lại rất tốt.
Nơi này lão sư không lạnh lùng, nơi này tướng quân không hung ác, nơi này phủ trưởng... rất yếu.
Lão phủ trưởng sớm đã tức tới mức râu ria dựng đứng, vừa rồi Trương Vân mới công khai khinh bỉ ông trước mặt học viên đấy.
Bình luận facebook