Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Khai Nguyên Thất Trọng
Tô Vũ một mình ở trong nhà kho tự vui tự sầu, hắn xem xét vô số thi thể, mệt tới nỗi đầu đầy mồ hôi.
Những thi thể này quá nặng, hắn mới chỉ là Khai Nguyên cảnh, có đôi khi căn bản nhấc không nổi thi thể, đừng nói tới việc vận chuyển bọn chúng.
Có đám thi thể chồng chất tại một chỗ, hắn phải dùng sức dịch chuyển, bằng không thì không thể quan sát được các thi thể quái vật bên dưới.
Chỉ chốc lát sau, cả người Tô Vũ đã dính dấp máu toàn thân, bẩn thỉu như thể vừa từ chiến trường trở về.
Mà tiểu đệ chữ "Máu" chẳng những đã không giúp được gì, hiện tại lại còn không ngừng quấy nhiễu hắn, liên tục nhảy dựng lên đến là lợi hại trong đầu Tô Vũ, tựa như nó đang gào thét “Ta muốn được hút máu!”
Tô Vũ vừa cố gắng hoàn thành công việc được giao, vừa phân tâm ra sức trấn áp đối phương, thứ đồ chơi này lại muốn ăn đòn có đúng không?
...
Mãi tận tới đêm khuya, cửa nhà kho có người mở từ bên ngoài, Tô Vũ mới được thả ra.
Ngoài cửa, Liễu Văn Ngạn nhìn hắn khắp người bẩn thỉu, trên cuốn sách nhỏ viết đầy chữ lít nha lít nhít thì không khỏi lộ ra một nụ cười.
Rất tốt!
Không kêu khổ, không qua loa, không tệ.
"Hôm nay tạm thời dừng ở đây, ngày mai lại tiếp tục, ở nơi này năm ngày, sau năm ngày thì đổi sang chỗ khác."
Liễu Văn Ngạn nói xong, suy nghĩ một chút lại bảo: "Trước đó Bạch Phong đã dạy ngươi thử phác họa thần văn, dĩ nhiên, ngươi bây giờ không làm được đến mức này, nhưng có thể sớm thích ứng một chút, thử nghiệm một phen."
"Phác họa thần văn cần phải tiêu hao rất lớn ý chí lực, kỳ thật còn có một con đường tắt, dùng tinh huyết của yêu tộc để phác hoạ. Tinh huyết tự mang ý chí lực cùng nguyên khí, trước phác hoọa ra thần vận thần văn bên ngoài, rồi lại dùng ý chí phác họa, đây mới là phương thức thông thường mà học viên của Văn Minh học phủ tu luyện."
"Trước kia ta không dạy ngươi cách này, nhưng bây giờ ta sẽ dạy ngươi, cách mỗi năm ngày ngươi có thể nhận lấy một giọt huyết dịch thích hợp để phác họa thần văn từ ta, điều kiện là chương trình học của ngươi phải hoàn thành thật ưu tú!"
Tô Vũ nghe thế thì vô cùng kích động, nhưng nghĩ tới một chuyện, hắn liền lúng túng từ chối: "Lão sư, đa tạ ngài, nhưng ta không cần."
Cái thứ tinh huyết này hi vọng học phủ sẽ thanh toán lại phí tổn là việc không có khả năng.
Rõ ràng Liễu Văn Ngạn muốn tự móc tiền túi, dù cho đổi từ phòng tài nguyên của học phủ, vậy mỗi lần cũng phải mất một điểm công huân của ông.
"Ta đã nói điều kiện là phải hoàn thành chương trình học thật ưu tú, ngươi cho rằng ta tặng không cho ngươi?" Liễu Văn Ngạn dở khóc dở cười: "Ngươi cảm thấy ngươi có khả năng dễ dàng hoàn thành sao? Trong vòng hai tháng tới, ngươi có thể cầm được một giọt của ta cũng đã là không tệ rồi, mà một điểm công huân đối với ta thì có là gì?"
Tô Vũ ngượng ngùng, hắn muốn nói chính mình kỳ thật đã phác hoạ hoàn thành, bất quá bên cạnh còn có người của thương hội Hạ thị, Tô Vũ bèn nhẫn nhịn không khoe khoang.
Hơn nữa, huống chi lão sư nói rất đúng, chính mình chưa hẳn có thể hoàn thành nhiệm vụ mà ông đề ra.
Hôm nay nếu không phải ta đã quen với việc bị giết trong mộng cảnh mà thấy nhiều thi thể, nội mùi máu tanh nồng đậm như vậy, bình thường chỉ sợ ta sẽ không tiếp nhận nổi.
"Đi, tối về nghỉ ngơi thật tốt, nhiệm vụ sắp tới sẽ rất nặng, tu luyện Khai Nguyên cũng không được buông lỏng."
"Ừm, ta biết, lão sư yên tâm, tuyệt đối sẽ không chậm trễ."
Hai người thấp giọng trao đổi vài câu, sau đó Tô Vũ về nhà, Liễu Văn Ngạn trở lại học phủ.
...
Thời gian cứ như thế trôi qua từng ngày.
Ban ngày Tô Vũ đi theo Liễu Văn Ngạn học tập, ban đêm nhiệm vụ của hắn cũng rất nặng, tu luyện Khai Nguyên, quan sát 《 Khai Nguyên quyết 》, chém giết trong mộng, còn phải tranh thủ học tập Vạn Tộc ngữ.
Tô vũ cũng bắt đầu chính thức quan sát học tập mảnh xương vỡ Thiên Quân cảnh nguyên bản mà Bạch Phong tặng cho, mặc dù còn chưa nhìn thấy rõ chữ, bất quá mỗi lần ý chí đối kháng đều có lợi cho ý chí lực của hắn tăng lên.
Bạch Phong nói một ngày nhiều nhất hai lần, Tô Vũ một ngày tối thiểu... xem hơn mười lần.
Hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại mỗi lần xem xong, đầu óc tuy có chút căng đau, nhưng rất nhanh liền khôi phục, không ảnh hưởng đến toàn cục.
Chuyện thằng em chữ "Máu" muốn hút huyết dịch, Tô Vũ giờ phút này cũng bận bịu, căn bản không có thời gian đi giải quyết cho nó.
Trước dùng ý chí lực uẩn dưỡng, chờ thời gian dư dả sẽ chậm rãi thí nghiệm cũng không muộn.
Trong chớp mắt, đã trôi qua một tháng.
Thời gian nhanh chóng kéo đến giữa tháng 5.
….
An Bình, ngày 18 tháng 5 năm 350.
Kể từ ngày Tô Vũ cùng Liễu Văn Ngạn đơn độc học tập đã gần một tháng, một tháng này, Tô Vũ rất mệt mỏi thế nhưng bên cạnh sự mệt mỏi thì trong lòng cũng tràn đầy vui sướng.
Trên con đường tu luyện, Tô Vũ tiến bộ rất rõ ràng.
Một lần nữa tiêu hao hết mấy giọt tinh huyết, nhưng hắn còn chưa đụng đến nửa giọt Nguyên Khí dịch kia, mặc dù như thế, Tô Vũ cũng đã mở ra khiếu huyệt ở hai mắt, chính thức bước vào Khai Nguyên thất trọng.
Trong vòng một tháng, hai mắt mở ra khiếu huyệt, tốc độ này phải nói là tương đối nhanh.
Hiện tại dù cho đặt Tô Vũ ở thành lớn khác, cũng sẽ xứng với danh hiệu thiên tài tu luyện.
Còn như Khai Nguyên bát trọng, ở các thành lớn khác đều rất ít gặp, dưới tình huống bình thường chỉ ở Đại Hạ phủ mới có một ít, vả lại ngay cả ở Đại Hạ phủ thì Khai Nguyên bát trọng cũng là thiên tài.
Bát trọng có nghĩa là đã mở ra khiếu huyệt Thần Khuyết.
Sau khi khiếu huyệt này mở ra, tu giả liền có thể cảm ứng được nguyên khí tồn tại, thậm chí có khả năng điều động một chút nguyên khí.
Đạt tới cảnh giới đó tương đương với việc tu giả sẽ có sức chiến đấu thật sự.
Khai Nguyên bát trọng là đường ranh giới, là ranh giới giữa tu giả có chiến lực cùng không có chiến lực.
Thân thể trên việc tu luyện tiến bộ rõ ràng, ý chí lực cũng tiến bộ rất rõ ràng.
Dựa theo Liễu Văn Ngạn giải thích, trong vòng ngắn ngủi một tháng, lực lượng ý chí của Tô Vũ đã đạt đến 15%, đừng tưởng 5% không nhiều, trên thực tế đã khó có thể tưởng tượng, phải biết nhiều năm qua Tô Vũ cũng chỉ chứa đầy 10% mà thôi.
Nhưng dựa theo tốc độ này, trước kỳ thi, Tô Vũ hoàn toàn có hi vọng đạt đến 20%.
Đến lúc đó, Tô Vũ sẽ không còn non nớt như trước khi Bạch Phong rời đi nữa, 20% ý chí lực có khả năng trực tiếp quan sát mảnh xương vỡ Thiên Quân, giai đoạn này là bước đầu tiến vào Văn Minh sư, tính là chân chính bước lên con đường Văn Minh sư.
Ngoại trừ tiến triển trên thực lực, một tháng qua Liễu Văn Ngạn còn dẫn hắn đi rất nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều thứ, có chút thu hoạch, có lẽ còn quan trọng hơn cả việc tiến bộ về mảng thực lực.
...
"200 ngàn An Bình tệ, 10 mai kim tệ, hai giọt tinh huyết, 10 điểm công huân."
Một tháng tu luyện, Tô Vũ dùng không ít tinh huyết, nhưng hiện tại tiền của hắn không tiêu bao nhiêu, điểm công huân thậm chí còn tăng lên.
Một tháng qua, Liễu Văn Ngạn ban thưởng cho hắn ba gioht tinh huyết, Tô Vũ đều chọn tinh huyết của Thiết Dực điểu.
Còn về điểm công huân, đó là thu hoạch trước đó từ Trần Hạo.
Trên thực tế Tô Vũ chỉ tốn 6 vạn khối tiền, dùng giá nội bộ mua hai giọt tinh huyết ở thương hội Hạ thị, thương hội cho hắn giá nội bộ là bởi vì lão sư của hắn là Liễu Văn Ngạn.
"Khai Nguyên thất trọng!"
Vừa đi về hướng văn phòng Liễu Văn Ngạn, Tô Vũ vừa nắm chặt nắm đấm, có chút xúc động nho nhỏ.
Mấy hôm trước hắn mới đột phá đến Khai Nguyên thất trọng, tiếp theo liền là Khai Nguyên bát trọng.
Mở ra huyệt Thần Khuyết tương đối khó, mà sau khi mở ra, Tô Vũ liền có thể chân chính đi tu luyện võ kỹ, cũng như có sức chiến đấu.
Hôm nay vốn là ngày nghỉ, bất quá Tô Vũ đã đợi không kịp.
Tiểu đệ chữ "Máu" gần đây vẫn luôn ồn ào đòi hút máu, thế nhưng lần nào cũng đều bị Tô Vũ cản lại, trước đó hắn muốn tự mình thí nghiệm một thoáng, kết quả chữ "Máu" lại muốn hấp thu tinh huyết trong tay Tô Vũ hù cho hắn phát hoảng một trận.
Hắn chẳng qua là Khai Nguyên cảnh, hiện tại thôn phệ tinh huyết là bởi vì tinh huyết bị sách họa hấp thu chứ không phải chính hắn.
Thần văn có thể là do ý chí lực của hắn điều khiển, cái tên này lại muốn hấp thu tinh huyết, nếu lỡ sơ sẩy khiến đầu mình nổ tung, hắn đến đâu để đòi công bằng đây.
Tô Vũ lần này không dám tùy tiện làm việc, huyết dịch bình thường đều không dám cho nó hút, hắn sợ mình bị tiểu đệ chữ "Máu" đó giết chết.
Ý chí lực uẩn dưỡng chữ "Máu" một tháng, Tô Vũ cũng đột phá đến Khai Nguyên thất trọng, thời khắc này Tô Vũ cảm thấy, thực lực hiện tại của mình đã cường đại hơn nhiều, tính an toàn có lẽ lớn hơn một chút.
Bây giờ hắn vội vã đến tìm Liễu Văn Ngạn, chính là vì muốn hỏi thăm chuyện liên quan tới thần văn.
Những ngày qua Liễu Văn Ngạn cũng không dạy hắn phác hoạ thần văn thế nào, bởi vì khi trước ông đã biết Bạch Phong từng giảng cho Tô Vũ rồi, Liễu Văn Ngạn cảm thấy Tô Vũ không cần thu nạp thêm một sự dạy bảo khác về thần văn nữa, cứ chuyên tâm đi xem 《 Khai Nguyên quyết 》là được.
Những thi thể này quá nặng, hắn mới chỉ là Khai Nguyên cảnh, có đôi khi căn bản nhấc không nổi thi thể, đừng nói tới việc vận chuyển bọn chúng.
Có đám thi thể chồng chất tại một chỗ, hắn phải dùng sức dịch chuyển, bằng không thì không thể quan sát được các thi thể quái vật bên dưới.
Chỉ chốc lát sau, cả người Tô Vũ đã dính dấp máu toàn thân, bẩn thỉu như thể vừa từ chiến trường trở về.
Mà tiểu đệ chữ "Máu" chẳng những đã không giúp được gì, hiện tại lại còn không ngừng quấy nhiễu hắn, liên tục nhảy dựng lên đến là lợi hại trong đầu Tô Vũ, tựa như nó đang gào thét “Ta muốn được hút máu!”
Tô Vũ vừa cố gắng hoàn thành công việc được giao, vừa phân tâm ra sức trấn áp đối phương, thứ đồ chơi này lại muốn ăn đòn có đúng không?
...
Mãi tận tới đêm khuya, cửa nhà kho có người mở từ bên ngoài, Tô Vũ mới được thả ra.
Ngoài cửa, Liễu Văn Ngạn nhìn hắn khắp người bẩn thỉu, trên cuốn sách nhỏ viết đầy chữ lít nha lít nhít thì không khỏi lộ ra một nụ cười.
Rất tốt!
Không kêu khổ, không qua loa, không tệ.
"Hôm nay tạm thời dừng ở đây, ngày mai lại tiếp tục, ở nơi này năm ngày, sau năm ngày thì đổi sang chỗ khác."
Liễu Văn Ngạn nói xong, suy nghĩ một chút lại bảo: "Trước đó Bạch Phong đã dạy ngươi thử phác họa thần văn, dĩ nhiên, ngươi bây giờ không làm được đến mức này, nhưng có thể sớm thích ứng một chút, thử nghiệm một phen."
"Phác họa thần văn cần phải tiêu hao rất lớn ý chí lực, kỳ thật còn có một con đường tắt, dùng tinh huyết của yêu tộc để phác hoạ. Tinh huyết tự mang ý chí lực cùng nguyên khí, trước phác hoọa ra thần vận thần văn bên ngoài, rồi lại dùng ý chí phác họa, đây mới là phương thức thông thường mà học viên của Văn Minh học phủ tu luyện."
"Trước kia ta không dạy ngươi cách này, nhưng bây giờ ta sẽ dạy ngươi, cách mỗi năm ngày ngươi có thể nhận lấy một giọt huyết dịch thích hợp để phác họa thần văn từ ta, điều kiện là chương trình học của ngươi phải hoàn thành thật ưu tú!"
Tô Vũ nghe thế thì vô cùng kích động, nhưng nghĩ tới một chuyện, hắn liền lúng túng từ chối: "Lão sư, đa tạ ngài, nhưng ta không cần."
Cái thứ tinh huyết này hi vọng học phủ sẽ thanh toán lại phí tổn là việc không có khả năng.
Rõ ràng Liễu Văn Ngạn muốn tự móc tiền túi, dù cho đổi từ phòng tài nguyên của học phủ, vậy mỗi lần cũng phải mất một điểm công huân của ông.
"Ta đã nói điều kiện là phải hoàn thành chương trình học thật ưu tú, ngươi cho rằng ta tặng không cho ngươi?" Liễu Văn Ngạn dở khóc dở cười: "Ngươi cảm thấy ngươi có khả năng dễ dàng hoàn thành sao? Trong vòng hai tháng tới, ngươi có thể cầm được một giọt của ta cũng đã là không tệ rồi, mà một điểm công huân đối với ta thì có là gì?"
Tô Vũ ngượng ngùng, hắn muốn nói chính mình kỳ thật đã phác hoạ hoàn thành, bất quá bên cạnh còn có người của thương hội Hạ thị, Tô Vũ bèn nhẫn nhịn không khoe khoang.
Hơn nữa, huống chi lão sư nói rất đúng, chính mình chưa hẳn có thể hoàn thành nhiệm vụ mà ông đề ra.
Hôm nay nếu không phải ta đã quen với việc bị giết trong mộng cảnh mà thấy nhiều thi thể, nội mùi máu tanh nồng đậm như vậy, bình thường chỉ sợ ta sẽ không tiếp nhận nổi.
"Đi, tối về nghỉ ngơi thật tốt, nhiệm vụ sắp tới sẽ rất nặng, tu luyện Khai Nguyên cũng không được buông lỏng."
"Ừm, ta biết, lão sư yên tâm, tuyệt đối sẽ không chậm trễ."
Hai người thấp giọng trao đổi vài câu, sau đó Tô Vũ về nhà, Liễu Văn Ngạn trở lại học phủ.
...
Thời gian cứ như thế trôi qua từng ngày.
Ban ngày Tô Vũ đi theo Liễu Văn Ngạn học tập, ban đêm nhiệm vụ của hắn cũng rất nặng, tu luyện Khai Nguyên, quan sát 《 Khai Nguyên quyết 》, chém giết trong mộng, còn phải tranh thủ học tập Vạn Tộc ngữ.
Tô vũ cũng bắt đầu chính thức quan sát học tập mảnh xương vỡ Thiên Quân cảnh nguyên bản mà Bạch Phong tặng cho, mặc dù còn chưa nhìn thấy rõ chữ, bất quá mỗi lần ý chí đối kháng đều có lợi cho ý chí lực của hắn tăng lên.
Bạch Phong nói một ngày nhiều nhất hai lần, Tô Vũ một ngày tối thiểu... xem hơn mười lần.
Hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại mỗi lần xem xong, đầu óc tuy có chút căng đau, nhưng rất nhanh liền khôi phục, không ảnh hưởng đến toàn cục.
Chuyện thằng em chữ "Máu" muốn hút huyết dịch, Tô Vũ giờ phút này cũng bận bịu, căn bản không có thời gian đi giải quyết cho nó.
Trước dùng ý chí lực uẩn dưỡng, chờ thời gian dư dả sẽ chậm rãi thí nghiệm cũng không muộn.
Trong chớp mắt, đã trôi qua một tháng.
Thời gian nhanh chóng kéo đến giữa tháng 5.
….
An Bình, ngày 18 tháng 5 năm 350.
Kể từ ngày Tô Vũ cùng Liễu Văn Ngạn đơn độc học tập đã gần một tháng, một tháng này, Tô Vũ rất mệt mỏi thế nhưng bên cạnh sự mệt mỏi thì trong lòng cũng tràn đầy vui sướng.
Trên con đường tu luyện, Tô Vũ tiến bộ rất rõ ràng.
Một lần nữa tiêu hao hết mấy giọt tinh huyết, nhưng hắn còn chưa đụng đến nửa giọt Nguyên Khí dịch kia, mặc dù như thế, Tô Vũ cũng đã mở ra khiếu huyệt ở hai mắt, chính thức bước vào Khai Nguyên thất trọng.
Trong vòng một tháng, hai mắt mở ra khiếu huyệt, tốc độ này phải nói là tương đối nhanh.
Hiện tại dù cho đặt Tô Vũ ở thành lớn khác, cũng sẽ xứng với danh hiệu thiên tài tu luyện.
Còn như Khai Nguyên bát trọng, ở các thành lớn khác đều rất ít gặp, dưới tình huống bình thường chỉ ở Đại Hạ phủ mới có một ít, vả lại ngay cả ở Đại Hạ phủ thì Khai Nguyên bát trọng cũng là thiên tài.
Bát trọng có nghĩa là đã mở ra khiếu huyệt Thần Khuyết.
Sau khi khiếu huyệt này mở ra, tu giả liền có thể cảm ứng được nguyên khí tồn tại, thậm chí có khả năng điều động một chút nguyên khí.
Đạt tới cảnh giới đó tương đương với việc tu giả sẽ có sức chiến đấu thật sự.
Khai Nguyên bát trọng là đường ranh giới, là ranh giới giữa tu giả có chiến lực cùng không có chiến lực.
Thân thể trên việc tu luyện tiến bộ rõ ràng, ý chí lực cũng tiến bộ rất rõ ràng.
Dựa theo Liễu Văn Ngạn giải thích, trong vòng ngắn ngủi một tháng, lực lượng ý chí của Tô Vũ đã đạt đến 15%, đừng tưởng 5% không nhiều, trên thực tế đã khó có thể tưởng tượng, phải biết nhiều năm qua Tô Vũ cũng chỉ chứa đầy 10% mà thôi.
Nhưng dựa theo tốc độ này, trước kỳ thi, Tô Vũ hoàn toàn có hi vọng đạt đến 20%.
Đến lúc đó, Tô Vũ sẽ không còn non nớt như trước khi Bạch Phong rời đi nữa, 20% ý chí lực có khả năng trực tiếp quan sát mảnh xương vỡ Thiên Quân, giai đoạn này là bước đầu tiến vào Văn Minh sư, tính là chân chính bước lên con đường Văn Minh sư.
Ngoại trừ tiến triển trên thực lực, một tháng qua Liễu Văn Ngạn còn dẫn hắn đi rất nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều thứ, có chút thu hoạch, có lẽ còn quan trọng hơn cả việc tiến bộ về mảng thực lực.
...
"200 ngàn An Bình tệ, 10 mai kim tệ, hai giọt tinh huyết, 10 điểm công huân."
Một tháng tu luyện, Tô Vũ dùng không ít tinh huyết, nhưng hiện tại tiền của hắn không tiêu bao nhiêu, điểm công huân thậm chí còn tăng lên.
Một tháng qua, Liễu Văn Ngạn ban thưởng cho hắn ba gioht tinh huyết, Tô Vũ đều chọn tinh huyết của Thiết Dực điểu.
Còn về điểm công huân, đó là thu hoạch trước đó từ Trần Hạo.
Trên thực tế Tô Vũ chỉ tốn 6 vạn khối tiền, dùng giá nội bộ mua hai giọt tinh huyết ở thương hội Hạ thị, thương hội cho hắn giá nội bộ là bởi vì lão sư của hắn là Liễu Văn Ngạn.
"Khai Nguyên thất trọng!"
Vừa đi về hướng văn phòng Liễu Văn Ngạn, Tô Vũ vừa nắm chặt nắm đấm, có chút xúc động nho nhỏ.
Mấy hôm trước hắn mới đột phá đến Khai Nguyên thất trọng, tiếp theo liền là Khai Nguyên bát trọng.
Mở ra huyệt Thần Khuyết tương đối khó, mà sau khi mở ra, Tô Vũ liền có thể chân chính đi tu luyện võ kỹ, cũng như có sức chiến đấu.
Hôm nay vốn là ngày nghỉ, bất quá Tô Vũ đã đợi không kịp.
Tiểu đệ chữ "Máu" gần đây vẫn luôn ồn ào đòi hút máu, thế nhưng lần nào cũng đều bị Tô Vũ cản lại, trước đó hắn muốn tự mình thí nghiệm một thoáng, kết quả chữ "Máu" lại muốn hấp thu tinh huyết trong tay Tô Vũ hù cho hắn phát hoảng một trận.
Hắn chẳng qua là Khai Nguyên cảnh, hiện tại thôn phệ tinh huyết là bởi vì tinh huyết bị sách họa hấp thu chứ không phải chính hắn.
Thần văn có thể là do ý chí lực của hắn điều khiển, cái tên này lại muốn hấp thu tinh huyết, nếu lỡ sơ sẩy khiến đầu mình nổ tung, hắn đến đâu để đòi công bằng đây.
Tô Vũ lần này không dám tùy tiện làm việc, huyết dịch bình thường đều không dám cho nó hút, hắn sợ mình bị tiểu đệ chữ "Máu" đó giết chết.
Ý chí lực uẩn dưỡng chữ "Máu" một tháng, Tô Vũ cũng đột phá đến Khai Nguyên thất trọng, thời khắc này Tô Vũ cảm thấy, thực lực hiện tại của mình đã cường đại hơn nhiều, tính an toàn có lẽ lớn hơn một chút.
Bây giờ hắn vội vã đến tìm Liễu Văn Ngạn, chính là vì muốn hỏi thăm chuyện liên quan tới thần văn.
Những ngày qua Liễu Văn Ngạn cũng không dạy hắn phác hoạ thần văn thế nào, bởi vì khi trước ông đã biết Bạch Phong từng giảng cho Tô Vũ rồi, Liễu Văn Ngạn cảm thấy Tô Vũ không cần thu nạp thêm một sự dạy bảo khác về thần văn nữa, cứ chuyên tâm đi xem 《 Khai Nguyên quyết 》là được.
Bình luận facebook