Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53: Rốt Cuộc Là Mạnh Hay Là Yếu?
"Bùng nổ thần văn một thoáng cho ta xem một chút." Liễu Văn Ngạn ra lệnh.
Vừa nói xong, chữ máu trong đầu Tô Vũ liền hiện lên.
Ảo giác tái hiện!
Lần này không phải Thiết Dực điểu, mà là mấy trăm đại quân yêu tộc đánh tới, ầm ầm rung động.
Liễu Văn Ngạn định thần nhìn lại, hơi hơi ngưng lông mày.
Những yêu tộc này hết sức chân thực, bất quá cũng có một chút thiếu hụt.
"Đây là những thi thể yêu tộc mà ngươi thấy trong thương hội Hạ thị rồi suy diễn hóa ra?"
"Vâng."
"Vẫn rất chân thực, bất quá thứ ngươi thấy dù sao chẳng qua là thi thể, có sai lệch với vật sống. Vài Thiên Quân chưa đi lên chiến trường có thể sẽ mắc lừa, người chân chính đã từng lên chiến trường vô cùng nhanh sẽ kịp phản ứng."
Liễu Văn Ngạn đánh giá vài câu, lại nói: “Không tệ, tối thiểu Thiên Quân cảnh có thể sẽ bị ngươi hù dọa, dĩ nhiên, cũng chỉ là một lát mà thôi."
Nhẹ gật đầu, ánh mắt Liễu Văn Ngạn hơi hơi phát sáng, ảo giác trước đó trong nháy mắt tan biến.
Mà Tô Vũ thì tuy sắc mặt có chút trắng bệch nhưng cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.
"Không tồi, ý chí lực của ngươi không quá mạnh, thế nhưng đủ cứng cỏi, thiên chuy bách luyện..."
Dứt lời, Liễu Văn Ngạn nhìn về phía Tô Vũ, hơi lộ ra vẻ nghi ngờ: "Theo lý thuyết, ngươi chưa từng lên chiến trường, không trải qua đại biến, ý chí lực hẳn không cứng cỏi như thế, ta vừa mới phá hủy huyễn cảnh của ngươi, ngươi hẳn là sẽ nhận một chút cắn trả."
Dù cho lực lượng ý chí của Tô Vũ nhỏ yếu, cắn trả cũng không nghiêm trọng, nhưng không thể nào chỉ là vẻ mặt trắng bệch, đây là tiêu hao vượt quá giới hạn, không phải biểu hiện bị ảnh hưởng bởi cắn trả.
Tô Vũ lập tức nói: "Ta thường xuyên xem Phủ chủ chém đầu người, không biết có liên quan gì không."
"..."
Liễu Văn Ngạn không nhịn được mà chửi bậy trong lòng, ngươi thường xuyên xem Hạ Long Võ chém đầu người... Chẳng lẽ ngươi còn quay lại rồi ngày ngày đều coi?
Ngươi rốt cuộc biến thái tới cỡ nào vậy!
Tiểu tử này... không phải là có xu hướng bạo lực đấy chứ?
Nghi ngờ quét mắt nhìn hắn một cái, Liễu Văn Ngạn không khỏi thở dài, "Ngươi không phải nói chữ “Máu” của ngươi muốn hút máu sao? Hút thử cho ta xem."
"Không có máu..."
"Không cần máu, ngươi dùng ý thức mệnh lệnh thần văn hút máu của ta!"
Tô Vũ thử một cái, thế nhưng rất nhanh liền lắc đầu, tiểu đệ chữ "Máu" giống như không có hứng thú.
Liễu Văn Ngạn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cắn ngón tay của mình, một giọt máu chảy ra.
"Tiếp tục!"
"Lão sư... Cái này..."
"Nhanh lên, lưỡng lự cái gì!"
Tô Vũ không dám trễ nải, lần nữa mệnh lệnh chữ "Máu" nhanh đi hút máu.
Lần này, tiểu đệ nhà hắn lập tức có động tĩnh, thần văn trong đầu chấn động một thoáng, sau một khắc, một lực hút bùng nổ, giọt máu trên ngón tay Liễu Văn Ngạn thoát khỏi khống chế của ông.
Ánh mắt Liễu Văn Ngạn khẽ động, "Được rồi!"
Ông không để cho giọt máu thoát ly, gật đầu nhận xét: "Không sai, đây là công phạt chi đạo! Trước đó là huyễn cảnh chi đạo!"
"Thần văn này của ngươi khá thú vị, mặc dù rất nhỏ yếu, nhưng công năng cũng không phải ít."
"Dưới tình huống bình thường, một thần văn thường có mấy công năng, bất quá bình thường đều là lấy một cái làm chủ, mặt khác làm phụ, ngươi... còn có công năng khác sao?"
Liễu Văn Ngạn nhìn Tô Vũ, "Lúc chiến đấu, chờ thần văn của ngươi mạnh mẽ, chỉ cần đối thủ bị thương, có miệng vết thương, thần văn của ngươi bùng nổ, đối phương có thể sẽ không ngừng chảy máu, mất máu quá nhiều mà chết, cho nên ta nói đây là công phạt chi đạo."
Tô Vũ gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu, "Tạm thời hình như chỉ có thể chế tạo ảo giác và hút máu, những tác dụng khác ta còn chưa phát hiện ra."
"Vậy thì chính là hai công năng... Không, không đúng!" Liễu Văn Ngạn thoáng chần chờ một chút, trong tay ông bỗng dưng xuất hiện một viên tinh huyết, "Đây là tinh huyết Hỏa Đồn Thiên Quân cảnh, ngươi thử hấp thu đi..."
Vừa dứt lời ông lại lắc đầu, "Không được, ngươi chờ đã, ta đi lấy một huyết dịch của yêu thú bình thường, ngươi chờ ta trở lại thử hấp thu xem."
Tiếng nói vừa ra, người đã biến mất.
Rất nhanh, Liễu Văn Ngạn cầm một cái bình nhỏ quay trở về, "Đây là máu của mãng ngưu bình thường, ngươi thử hấp thu nó đi."
Tô Vũ mệnh lệnh chữ "Máu" làm việc lần nữa, huyết dịch trong bình hơi hơi chấn động một cái, tiếp đó một sợi huyết dịch tiêu thất trong hư không.
Tô Vũ cảm nhận được, máu sắc của tiểu đệ chữ "Máu" trong đầu bỗng nhiên biến đổi một thoáng, thâm thúy hơn so với khi trước.
"Lại hút!"
Tô Vũ cũng không chậm trễ, tiếp tục bắt đầu hấp thu.
Huyết dịch trong bình dần dần tan biến, bay hơi, rất nhanh một bình nhỏ huyết dịch đã biến mất.
Mà màu sắc chữ "Máu" càng thêm đỏ sậm diễm lệ hơn hẳn.
"Ngươi có cảm giác gì?"
"Thần văn giống như mạnh mẽ hơn chút, còn lại… ta không có cảm giác đặc biệt gì khác."
"Mạnh mẽ hơn à?" Liễu Văn Ngạn rơi vào trầm tư, một lúc sau mới lên tiếng: "Nói như vậy thì xem ra thần văn này của ngươi có thể dùng huyết dịch cường hóa chính mình, đây là chuyện tốt. Thần văn dưới tình huống bình thường chỉ có thể dựa vào ý chí lực để cường hóa, nhưng một vài thần văn đặc biệt thì có thể dùng những phương thức khác để mạnh lên."
"Thần văn của ngươi chẳng qua là lần đầu phác hoạ, có thể sử dụng huyết dịch để tự cường hóa, cũng xem như là một loại thần văn đặc thù. Rất không tệ!"
"Thần văn đầu tiên đã có đặc tính này, đối với sự trưởng thành về thần văn trong tương lai của ngươi chắc chắn sẽ có sự trợ giúp rất lớn."
Liễu Văn Ngạn không ngừng gật đầu, ý chí lực của Tô Vũ còn nhỏ yếu, giờ phút này cường hóa thần văn rất khó, thần văn có thể hấp thu huyết dịch tự cường hóa thì hiển nhiên là chuyện tốt ngoài mong đợi.
"Lão sư, vậy ngài nói ta có khả năng ngưng tụ tinh huyết không?" Tô Vũ hồi hộp hỏi: "Ta nghe người ta nói, có một số thần văn có thể ngưng tụ tinh huyết."
"Ngươi không thể." Liễu Văn Ngạn lắc đầu, "Thần văn của ngươi quá yếu ớt, vả lại còn là hấp thu huyết dịch cường hóa chính mình. Cho nên lực lượng huyết dịch đều bị tiêu hao, chứ không phải tụ tập chung một chỗ."
"Dĩ nhiên cũng chưa chắc không được, hiện tại thần văn còn yếu, nếu mạnh lên, đến lúc đó không cần thôn phệ lực lượng nhỏ yếu trong máu nữa, mà biết đâu nó có khả năng thôn phệ huyết dịch để luyện ra tinh huyết."
"Bây giờ ngươi không thể thử cái này, cũng không cần thiết thử, chờ ngươi đến giai đoạn cụ hiện lại nói, hoặc ít nhất cũng là hậu kỳ dưỡng tính, hiện tại dù có thể tinh luyện thì với tốc độ hấp thu của ngươi khả năng mất mười ngày nửa tháng mới có thể ngưng luyện ra một giọt tinh huyết, được không bằng mất."
Tô Vũ nghe lão sư nói thế thì không khỏi có chút thất vọng, xem ra giấc mơ làm giàu của mình tan tành rồi
Cái tên tiểu đệ kia thật sự chỉ biết hút máu hắn chứ chẳng biết kiếm tiền về!
"Ảo giác, hấp huyết, cường hóa, ba loại đặc tính!"
Liễu Văn Ngạn gật đầu, "Khá lắm."
Còn về tinh luyện tinh huyết, trước mắt nhìn không ra, cái này cũng không tính là công năng gì, Liễu Văn Ngạn cũng không quá để ý.
Tô Vũ nghe nói như thế thì có chút vui vẻ: "Lão sư, nó sở hữu ba loại đặc tính, như vậy có phải là mang ý nghĩa thần văn rất mạnh?"
Hắn đã nghe Liễu Văn Ngạn nói, rất nhiều thần văn chỉ có một dạng đặc tính.
"Rất mạnh?" Liễu Văn Ngạn cười nhạt: "Đặc tính nhiều hay ít kỳ thật không có nghĩa lý gì cả. Ví dụ đơn giản, ta có một thần văn chuyên phá biển ý chí của kẻ địch, chỉ có mỗi một đặc tính này thôi! Ngươi cảm thấy thần văn của ta và của ngươi, cái nào tốt hơn?"
"..."
Tô Vũ ngượng ngùng, điều này cũng đúng, phá biển ý chí, loại đặc tính đó quả thật quá lợi hại.
"Cho nên không nên xem số lượng, mà phải nhìn hiệu quả, xem xem có mạnh mẽ hay không."
"Ví như phủ trưởng đời thứ tư của Văn Minh học phủ, y chỉ lưu lại mỗi một chữ "Nguyên", mà tác dụng của nó là hấp thu nguyên khí, tạo thành nguyên khí bảo cảnh, vậy ta hỏi ngươi, chức năng này mạnh hay yếu?"
Liễu Văn Ngạn tủm tỉm cười bảo: "Kỳ thật rất yếu, thời điểm chiến đấu chẳng lẽ ngươi dựa vào thần văn này để hấp thu nguyên khí, sức khôi phục nhanh hơn người khác, ngươi liền lợi hại hơn ư? Nhưng đối với cả Nhân tộc mà nói, thần văn của y có giá trị vượt qua một vị cường giả Sơn Hải cảnh!"
"Sơn Hải cảnh dẫu mạnh hơn thì cũng chỉ là một người mạnh, nhưng nguyên khí bảo cảnh có khả năng ban ơn cho vô số học viên của Văn Minh học phủ, vậy ngươi nói thần văn của vị kia rốt cuộc là mạnh hay không mạnh?"
Vừa nói xong, chữ máu trong đầu Tô Vũ liền hiện lên.
Ảo giác tái hiện!
Lần này không phải Thiết Dực điểu, mà là mấy trăm đại quân yêu tộc đánh tới, ầm ầm rung động.
Liễu Văn Ngạn định thần nhìn lại, hơi hơi ngưng lông mày.
Những yêu tộc này hết sức chân thực, bất quá cũng có một chút thiếu hụt.
"Đây là những thi thể yêu tộc mà ngươi thấy trong thương hội Hạ thị rồi suy diễn hóa ra?"
"Vâng."
"Vẫn rất chân thực, bất quá thứ ngươi thấy dù sao chẳng qua là thi thể, có sai lệch với vật sống. Vài Thiên Quân chưa đi lên chiến trường có thể sẽ mắc lừa, người chân chính đã từng lên chiến trường vô cùng nhanh sẽ kịp phản ứng."
Liễu Văn Ngạn đánh giá vài câu, lại nói: “Không tệ, tối thiểu Thiên Quân cảnh có thể sẽ bị ngươi hù dọa, dĩ nhiên, cũng chỉ là một lát mà thôi."
Nhẹ gật đầu, ánh mắt Liễu Văn Ngạn hơi hơi phát sáng, ảo giác trước đó trong nháy mắt tan biến.
Mà Tô Vũ thì tuy sắc mặt có chút trắng bệch nhưng cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.
"Không tồi, ý chí lực của ngươi không quá mạnh, thế nhưng đủ cứng cỏi, thiên chuy bách luyện..."
Dứt lời, Liễu Văn Ngạn nhìn về phía Tô Vũ, hơi lộ ra vẻ nghi ngờ: "Theo lý thuyết, ngươi chưa từng lên chiến trường, không trải qua đại biến, ý chí lực hẳn không cứng cỏi như thế, ta vừa mới phá hủy huyễn cảnh của ngươi, ngươi hẳn là sẽ nhận một chút cắn trả."
Dù cho lực lượng ý chí của Tô Vũ nhỏ yếu, cắn trả cũng không nghiêm trọng, nhưng không thể nào chỉ là vẻ mặt trắng bệch, đây là tiêu hao vượt quá giới hạn, không phải biểu hiện bị ảnh hưởng bởi cắn trả.
Tô Vũ lập tức nói: "Ta thường xuyên xem Phủ chủ chém đầu người, không biết có liên quan gì không."
"..."
Liễu Văn Ngạn không nhịn được mà chửi bậy trong lòng, ngươi thường xuyên xem Hạ Long Võ chém đầu người... Chẳng lẽ ngươi còn quay lại rồi ngày ngày đều coi?
Ngươi rốt cuộc biến thái tới cỡ nào vậy!
Tiểu tử này... không phải là có xu hướng bạo lực đấy chứ?
Nghi ngờ quét mắt nhìn hắn một cái, Liễu Văn Ngạn không khỏi thở dài, "Ngươi không phải nói chữ “Máu” của ngươi muốn hút máu sao? Hút thử cho ta xem."
"Không có máu..."
"Không cần máu, ngươi dùng ý thức mệnh lệnh thần văn hút máu của ta!"
Tô Vũ thử một cái, thế nhưng rất nhanh liền lắc đầu, tiểu đệ chữ "Máu" giống như không có hứng thú.
Liễu Văn Ngạn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cắn ngón tay của mình, một giọt máu chảy ra.
"Tiếp tục!"
"Lão sư... Cái này..."
"Nhanh lên, lưỡng lự cái gì!"
Tô Vũ không dám trễ nải, lần nữa mệnh lệnh chữ "Máu" nhanh đi hút máu.
Lần này, tiểu đệ nhà hắn lập tức có động tĩnh, thần văn trong đầu chấn động một thoáng, sau một khắc, một lực hút bùng nổ, giọt máu trên ngón tay Liễu Văn Ngạn thoát khỏi khống chế của ông.
Ánh mắt Liễu Văn Ngạn khẽ động, "Được rồi!"
Ông không để cho giọt máu thoát ly, gật đầu nhận xét: "Không sai, đây là công phạt chi đạo! Trước đó là huyễn cảnh chi đạo!"
"Thần văn này của ngươi khá thú vị, mặc dù rất nhỏ yếu, nhưng công năng cũng không phải ít."
"Dưới tình huống bình thường, một thần văn thường có mấy công năng, bất quá bình thường đều là lấy một cái làm chủ, mặt khác làm phụ, ngươi... còn có công năng khác sao?"
Liễu Văn Ngạn nhìn Tô Vũ, "Lúc chiến đấu, chờ thần văn của ngươi mạnh mẽ, chỉ cần đối thủ bị thương, có miệng vết thương, thần văn của ngươi bùng nổ, đối phương có thể sẽ không ngừng chảy máu, mất máu quá nhiều mà chết, cho nên ta nói đây là công phạt chi đạo."
Tô Vũ gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu, "Tạm thời hình như chỉ có thể chế tạo ảo giác và hút máu, những tác dụng khác ta còn chưa phát hiện ra."
"Vậy thì chính là hai công năng... Không, không đúng!" Liễu Văn Ngạn thoáng chần chờ một chút, trong tay ông bỗng dưng xuất hiện một viên tinh huyết, "Đây là tinh huyết Hỏa Đồn Thiên Quân cảnh, ngươi thử hấp thu đi..."
Vừa dứt lời ông lại lắc đầu, "Không được, ngươi chờ đã, ta đi lấy một huyết dịch của yêu thú bình thường, ngươi chờ ta trở lại thử hấp thu xem."
Tiếng nói vừa ra, người đã biến mất.
Rất nhanh, Liễu Văn Ngạn cầm một cái bình nhỏ quay trở về, "Đây là máu của mãng ngưu bình thường, ngươi thử hấp thu nó đi."
Tô Vũ mệnh lệnh chữ "Máu" làm việc lần nữa, huyết dịch trong bình hơi hơi chấn động một cái, tiếp đó một sợi huyết dịch tiêu thất trong hư không.
Tô Vũ cảm nhận được, máu sắc của tiểu đệ chữ "Máu" trong đầu bỗng nhiên biến đổi một thoáng, thâm thúy hơn so với khi trước.
"Lại hút!"
Tô Vũ cũng không chậm trễ, tiếp tục bắt đầu hấp thu.
Huyết dịch trong bình dần dần tan biến, bay hơi, rất nhanh một bình nhỏ huyết dịch đã biến mất.
Mà màu sắc chữ "Máu" càng thêm đỏ sậm diễm lệ hơn hẳn.
"Ngươi có cảm giác gì?"
"Thần văn giống như mạnh mẽ hơn chút, còn lại… ta không có cảm giác đặc biệt gì khác."
"Mạnh mẽ hơn à?" Liễu Văn Ngạn rơi vào trầm tư, một lúc sau mới lên tiếng: "Nói như vậy thì xem ra thần văn này của ngươi có thể dùng huyết dịch cường hóa chính mình, đây là chuyện tốt. Thần văn dưới tình huống bình thường chỉ có thể dựa vào ý chí lực để cường hóa, nhưng một vài thần văn đặc biệt thì có thể dùng những phương thức khác để mạnh lên."
"Thần văn của ngươi chẳng qua là lần đầu phác hoạ, có thể sử dụng huyết dịch để tự cường hóa, cũng xem như là một loại thần văn đặc thù. Rất không tệ!"
"Thần văn đầu tiên đã có đặc tính này, đối với sự trưởng thành về thần văn trong tương lai của ngươi chắc chắn sẽ có sự trợ giúp rất lớn."
Liễu Văn Ngạn không ngừng gật đầu, ý chí lực của Tô Vũ còn nhỏ yếu, giờ phút này cường hóa thần văn rất khó, thần văn có thể hấp thu huyết dịch tự cường hóa thì hiển nhiên là chuyện tốt ngoài mong đợi.
"Lão sư, vậy ngài nói ta có khả năng ngưng tụ tinh huyết không?" Tô Vũ hồi hộp hỏi: "Ta nghe người ta nói, có một số thần văn có thể ngưng tụ tinh huyết."
"Ngươi không thể." Liễu Văn Ngạn lắc đầu, "Thần văn của ngươi quá yếu ớt, vả lại còn là hấp thu huyết dịch cường hóa chính mình. Cho nên lực lượng huyết dịch đều bị tiêu hao, chứ không phải tụ tập chung một chỗ."
"Dĩ nhiên cũng chưa chắc không được, hiện tại thần văn còn yếu, nếu mạnh lên, đến lúc đó không cần thôn phệ lực lượng nhỏ yếu trong máu nữa, mà biết đâu nó có khả năng thôn phệ huyết dịch để luyện ra tinh huyết."
"Bây giờ ngươi không thể thử cái này, cũng không cần thiết thử, chờ ngươi đến giai đoạn cụ hiện lại nói, hoặc ít nhất cũng là hậu kỳ dưỡng tính, hiện tại dù có thể tinh luyện thì với tốc độ hấp thu của ngươi khả năng mất mười ngày nửa tháng mới có thể ngưng luyện ra một giọt tinh huyết, được không bằng mất."
Tô Vũ nghe lão sư nói thế thì không khỏi có chút thất vọng, xem ra giấc mơ làm giàu của mình tan tành rồi
Cái tên tiểu đệ kia thật sự chỉ biết hút máu hắn chứ chẳng biết kiếm tiền về!
"Ảo giác, hấp huyết, cường hóa, ba loại đặc tính!"
Liễu Văn Ngạn gật đầu, "Khá lắm."
Còn về tinh luyện tinh huyết, trước mắt nhìn không ra, cái này cũng không tính là công năng gì, Liễu Văn Ngạn cũng không quá để ý.
Tô Vũ nghe nói như thế thì có chút vui vẻ: "Lão sư, nó sở hữu ba loại đặc tính, như vậy có phải là mang ý nghĩa thần văn rất mạnh?"
Hắn đã nghe Liễu Văn Ngạn nói, rất nhiều thần văn chỉ có một dạng đặc tính.
"Rất mạnh?" Liễu Văn Ngạn cười nhạt: "Đặc tính nhiều hay ít kỳ thật không có nghĩa lý gì cả. Ví dụ đơn giản, ta có một thần văn chuyên phá biển ý chí của kẻ địch, chỉ có mỗi một đặc tính này thôi! Ngươi cảm thấy thần văn của ta và của ngươi, cái nào tốt hơn?"
"..."
Tô Vũ ngượng ngùng, điều này cũng đúng, phá biển ý chí, loại đặc tính đó quả thật quá lợi hại.
"Cho nên không nên xem số lượng, mà phải nhìn hiệu quả, xem xem có mạnh mẽ hay không."
"Ví như phủ trưởng đời thứ tư của Văn Minh học phủ, y chỉ lưu lại mỗi một chữ "Nguyên", mà tác dụng của nó là hấp thu nguyên khí, tạo thành nguyên khí bảo cảnh, vậy ta hỏi ngươi, chức năng này mạnh hay yếu?"
Liễu Văn Ngạn tủm tỉm cười bảo: "Kỳ thật rất yếu, thời điểm chiến đấu chẳng lẽ ngươi dựa vào thần văn này để hấp thu nguyên khí, sức khôi phục nhanh hơn người khác, ngươi liền lợi hại hơn ư? Nhưng đối với cả Nhân tộc mà nói, thần văn của y có giá trị vượt qua một vị cường giả Sơn Hải cảnh!"
"Sơn Hải cảnh dẫu mạnh hơn thì cũng chỉ là một người mạnh, nhưng nguyên khí bảo cảnh có khả năng ban ơn cho vô số học viên của Văn Minh học phủ, vậy ngươi nói thần văn của vị kia rốt cuộc là mạnh hay không mạnh?"
Bình luận facebook